Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!
Chương 65: Ngoại Truyện 2: Vui Sướng
Đồng chí Hồ Quân gần đây kìm nén không tiện hoạt động, còn chẳng bằng hồi mới kết hôn, khi đó là thấy được ăn không được, nhưng lòng mang nhớ thương, trong đầu có thể sử dụng đủ loại âm mưu quỷ kế, dốc sức ăn vợ vào miệng, cũng là một loại tình thú .
Nhưng một khi ăn mặn, mỗi ngày đều cho anh ăn thịt cá dài ngày, đột nhiên bảo anh ăn chay, thật không có tính người mà!
Hơn nữa sau khi cô vợ nhà anh có thai, cả người đều tản ra hơi thở quyến rũ hấp dẫn chết người, Tả Hoành nói đây là sự rực rỡ của tình mẹ. Hồ Quân liền nghĩ trong lòng, chẳng lẽ sâu trong nội tâm anh có bệnh cuồng mẹ*? Vì sao càng nhìn thấy vợ mình càng toát lên tình mẹ thiêng liêng càng muốn nhào đến gặm cả xương cốt vào bụng? (*mother-complex/ luyến mẫu tình kết)
Nhưng với Thái hậu nhà anh, sao lại không có nhỉ? Đương nhiên, bà Hồ không biết trong lòng con mình nghĩ gì, nếu không đã sớm tát ngay một phát vào mặt tên nhóc càn quấy này.
Nói tóm lại, Hồ Quân bị vợ mình mê hoặc đến mù quáng, hận không thể lập tức đẩy ngã. Không được, bác sĩ từng bảo trước khi mang thai đến tháng thứ 4 cấm tuyệt đối chuyện phòng the. Hồ Quân đếm đầu ngón tay tính ngày! Nhưng tính đi tính lại, đến nay cũng mới 3 tháng rưỡi, còn nửa tháng, anh sống sao đây.
Hơn nữa vợ anh hiện tại rất ngoan, anh ôm, cô sẽ để anh ôm, anh hôn, cô cũng để anh xuống miệng, không hề từ chối chút nào.
Hồ Quân ôm vợ mình, có chút ai oán ngồi trên xích đu trong phòng sách mà phơi nắng. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu rọi trên người hai người, ấm áp và thoải mái, vợ anh là thoải mái thật, nhưng cả người anh thì nóng ran trán đổ mồ hôi, cứ như bị sốt.
Anh nằm ngửa trên xích đu, vợ nằm trên người anh, nhắm mắt tựa như đang ngủ. Sau khi mang thai dường như vợ anh càng ngày càng phát triển theo chiều hướng heo con. Cổ mịn màng của cô đang ở cạnh khóe miệng anh, từng đợt hương thơm tiến vào mũi anh, từ mũi lan rộng đến tứ chi bách hải, không khác gì xuân dược cực mạnh.
Cô vợ ngon lành của anh đang mặc một chiếc váy bằng nhung có tai thỏ do Kỳ Kỳ đưa, vải nhung lông thật có hơi hướng lông thỏ. Hồ Quân đoán không ra cô bé Kỳ Kỳ kia là cố tình hay vô ý, thật sự không hiểu ý nghĩa của thỏ đối với một người đàn ông sao?
Vợ anh da mịn thịt mềm, được bọc trong lớp lông thỏ khéo léo đáng yêu, khuôn mặt nhỏ bé hồng hào kia, dáng người càng đầy đặn càng ngọt ngào bởi vì mang thai kia, Hồ Quân cảm thấy, mình sắp nổ tung, kích động sinh lý dường như muốn áp đảo lý trí luôn rồi.
Bàn tay to chui vào từ cổ áo rộng thùng thình của vợ, lướt qua xương quai xanh tinh té, nắm lấy hai khối thịt mềm đã không cách nào nắm vừa nữa....Ngón tay xoa nắn đỉnh, quả anh đào trong nháy mắt dựng đứng lên, cúi đầu chôn mặt giữa cổ và gáy thơm tho của vợ mình, dọc theo động mạch khẽ đập bên gáy, gặm nhắm, hôn hít......
Cho dù Tây Tử là thần ngủ chuyển thế, đối mặt với sự quấy rầy hết sức lộ liễu như vậy cũng phải tỉnh. Tỉnh rồi mới phát hiện, cô vốn ở phía trên, giờ đã bị Hồ Quân đặt trên xích đu, khóa kéo từ trên xuống đáy váy ở giữa bộ đồ hình thỏ đã bị kéo ra, tựa như lột da rơi xuống xích đu.
Sau khi mang thai Tây Tử không mặc áo ngực nữa, cảm giác không thoải mái. Lúc này đồ đã bị cởi ra, dường như trần trụi trước mắt Hồ Quân. Mặc dù hai người đã là vợ chồng, số lần thân mật cũng coi như không ít, nhưng cô vẫn thấy mất tự nhiên, hơn nữa còn là ban ngày ban mặt......
Hồ Quân ngược lại vẫn còn lý trí, nằm sấp trên người cô, tay chống trên xích đu, lơ lửng chôn trước ngực cô, tay vuốt ve sau lưng cô, xúc cảm gợi tình....Đùi của cô bị anh kéo thành một độ cong thật lớn, đặt giữa đùi cô, một vật trương cứng phun khí, cách lớp vải thật mỏng. Tây Tử có thể cảm giác được rõ, nó đang vội vã xao động......
Hơn nữa, loại xao động tựa như sẽ lây lan, nhanh chóng lan đến trên người Tây Tử. Sau khi mang thai Tây Tử không nhịn được chút trêu đùa nào, có lúc Hồ Quân chỉ hôn cô, cô đã muốn, sự ham muốn này so với bất kỳ lúc nào trước đây còn mãnh liệt hơn, huống chi anh bây giờ......
Tây Tử cảm thấy một vài mồi lửa đang rơi rớt trong lòng, như mượn gió Đông, trong nháy mắt cháy lan đồng cỏ. Tiếng thở dốc nho nhỏ dồn dập tràn đầy môi cô, cả người không kìm được động tình mà run rẩy, dục vọng dâng trào......
Cơ thể của cô căng thẳng, ngón chân khẽ co thành một đường cong, cả người nháy mắt mềm nhũn, vươn tay lên, níu lấy tóc Hồ Quân, thật chặt, có chút run rẩy......
Tây Tử phản ứng kịch liệt như thế, ngược lại khiến Hồ Quân tỉnh táo hẳn. Khi ngẩng đầu khỏi ngực Tây Tử, mắt vợ anh đã trở nên mơ màng, gương mặt đã đỏ lựng tựa như hai đám ráng hồng rực rỡ nhất. Tai thỏ bằng nhung đặt sau đầu cô, lộ ra hai tai nhọn đầy lông, dáng vẻ kia là đàn ông sẽ muốn lập tức đè cô dưới thân, tiến vào, chinh phục......
Tây Tử lúc này, mức độ khơi dậy hóc-môn giống đực trong lòng đàn ông đạt cao nhất. Dĩ nhiên Hồ Quân cũng là đàn ông, nhưng đồng thời anh cũng là một người cha, tia tối tăm trong mắt Hồ Quân lóe lóe, dừng lại trên chiếc bụng bằng phẳng như trước, không nhìn ra gì của vợ mình, trơn nhẵn trắng nõn, chính giữa là lỗ nhỏ trắng mịn......
Môi của anh hôn lên đấy một cái, hít sâu hai cái, ngăn chặn dục vọng cơ hồ muốn vỡ tung, bên trong còn có bé con nhà anh. Hồ Quân cố chấp cho rằng, đứa bé trong bụng Tây Tử là một cô bé, không hề để ý chút nào đến Thái hậu và ông già nhà anh nhất trí nhình nhận là một thằng nhóc.
Hồ Quân thích con gái, thử nghĩ xem, có một cô nhóc giống Tây Tử nhỏ N lần, gọi anh là ba, tốt đẹp biết bao nhiêu. Anh ôm bé trong tã lót, bé dùng đôi mắt ướt át sáng ngời vô cùng dễ thương mà nhìn anh, không muốn rời xa anh. Lớn thêm chút nữa anh dắt tay bé đi đến nhà trẻ, cô nhóc vòng tay qua cổ, hôn chụt chụt lên mặt anh, âm thanh êm dịu nói với anh: Ba, tạm biệt. Ôi, tốt đẹp đến nhường nào.
Lại lớn lên thêm một chút, đi học, cột tóc đuôi sam, đứng trước cửa trường học phất tay với anh, vừa nhảy chân sáo vào trường học vừa nhìn anh, đẹp biết bao nhiêu. Lại lớn lên thêm chút nữa....lớn nữa không còn tốt đẹp nữa, anh phải đề phòng, đề phòng những tên nhóc hư hỏng bắt cóc con gái cưng nhà anh, nguyên hình của tên nhóc hư hỏng, trong đầu Hồ Quân thiết lập là Hồng Kỳ của nhà Diệp Trì.
Tên nhóc kia trong ngoài đều là hư hỏng, đi nhà trẻ, chỉ biết vén váy mấy bé gái. Nghĩ như vậy Hồ Quân cảm thấy cô nhóc nhà anh quả thực bị nguy cơ bủa vây tứ phía, chung quanh tất cả đều là những tên nhóc xấu bụng. Đây là vấn đề ngoài mặt, tóm lại, đồng chí Hồ Quân đơn phương cho rằng trong bụng vợ anh chính là con gái cưng của anh, sao vẫn còn chưa ra? Là cục cưng hận không được ngậm trong miệng, cho nên dù lửa dục công tâm cũng có thể phanh lại, tựa như bị ám.
Khiến cho sau này, hai người già họ Hồ biết được chính xác em bé trong bụng Tây Tử chính là trai cũng không dám nói cho anh biết, đây là sau này, quay về, nói tiếp hiện tại.
Dưới sự uy hiếp của tình yêu vô tận với con gái, lửa dục tràn đầy trong người Hồ Quân biến mất hơn phân nửa, trong lòng là kiềm chế rồi, nhưng trên sinh lý....Ách....quả thực cương cứng đến đau nhói, đau nhói....Hơn nữa, anh đã nén xuống rồi, ánh mắt của cô vợ nhà anh, mơ màng mà tội nghiệp nhìn anh thì sao?
Trong lòng Hồ Quân, con gái chưa ra đời của anh là bảo bối, nhưng quý giá nhất vẫn là vợ anh, làm thế nào chịu được ánh mắt mềm mại khát vọng van xin như vậy. Lòng cũng nhũn ra, cúi đầu, ngậm chặt miệng nhỏ của vợ, vừa mới hôn lên, đầu lưỡi mềm mại trơn trợt của vợ đã luồn vào, lập tức chui vào miệng anh, lưu loát quấn lấy lưỡi của anh, móc lấy liên tiếp, liên tiếp móc lấy......
Kĩ thuật hôn của vợ anh phải nói thật sự do chính tay anh dạy nên, có thể trước đấy luôn ngượng ngùng, mặc dù lúc kích tình thì vợ anh cũng không buông thả như hiện tại, không chỉ buông thả mà phản ứng của thân thể, mức độ mẫn cảm đều khiến nhiệt huyết của Hồ Quân sôi trào, nhưng cũng phải hết sức cầm giữ, cảm giác này khổ sở không nói nên lời.
Không thể làm, còn phải phục vụ vợ tốt, đây thật sự là một kỹ thuật. Cũng may Hồ Quân đã quen việc dễ làm, hơn nữa kinh nghiệm do quá khứ thân chinh bách chiến luyện ra được, hôm nay phục vụ vợ, thật đúng là hưởng thụ đẳng cấp sáu sao.
Hồ Quân dời khỏi miệng vợ, vợ anh đã nhắm mắt lại, vẫn còn đang rên rỉ. Anh chậm rãi lần theo chiếc cổ hơi ngửa ra của cô, bên tai, xương quai xanh....Trước ngực lưu luyến hồi lâu lại tiếp tục trượt xuống....Lướt qua đường cong mềm mại bên eo, chính là chốn bồng lai khe cốc với rừng rậm tươi tốt....Trong chốn bồng lai, nơi môi lưỡi lướt qua, dịch xuân đã róc rách......
Khi lý trí trở lại trên người Tây Tử, Tây Tử mở đôi mắt mê ly, trong ánh mắt còn tràn ngập tình ý cứ như vậy nhìn Hồ Quân đang ở dưới. Trên môi anh, trên chóp mũi, bên khóe môi cũng dính chút dấu vết ẩm ướt bóng bẩy, cổ và mặt đều đỏ lên, gân xanh trên trán nhúc nhích, trong mắt tràn đầy dục vọng lại hết sức đè nén…
Trong lòng Tây Tử chợt mềm nhũn, người đàn ông này, có thể vì cô làm đến trình độ này, cô tại sao không thể, cô cũng yêu anh cũng muốn anh......
Tây Tử chậm rãi đứng lên, xoay người đẩy Hồ Quân xuống xích đu, từ từ quỳ gối lên mặt thảm mềm mại, đưa tay kéo ra dây nịt bên hông Hồ Quân....Dây nịt, cúc quần, khóa kéo......
Hồ Quân cứ như vậy ngây ngốc nhìn vợ mình, mở chiếc miệng nhỏ nhắn, ngậm vào....Ách....Chiếc lưỡi ấm áp ướt át trắng mịn, Hồ Quân thật sự cảm thấy, bây giờ chết cũng không còn gì tiếc nuối nữa......
Vợ anh rất không thành thục, cầm nắm, vuốt ve, liếm láp, tiết tấu nắm không tốt, có lúc răng nanh sẽ làm đau anh, lại mang đến cho Hồ Quân một sự sung sướng chưa từng trải qua trong đời. Sự sung sướng không thể hình dung, từ dưới xương sống chậm rãi dâng lên, tê tê, giống như mang theo luồng điện yếu ớt, kéo thẳng lên, xông thẳng vào não.
Ách....A....Hồ Quân rên lên một tiếng, cúi đầu, khóe miệng của vợ tràn đầy chất lỏng trắng dục dâm mị, lại còn dùng ánh mắt trong suốt nhìn anh. Hồ Quân đột nhiên cảm thấy còn có chuyện gì so với chuyện được vợ mình yêu như vậy đẹp hơn chứ. Sống đến lúc đây, thật sự không còn cầu gì khác, ngoại trừ thoải mái......
Nhưng một khi ăn mặn, mỗi ngày đều cho anh ăn thịt cá dài ngày, đột nhiên bảo anh ăn chay, thật không có tính người mà!
Hơn nữa sau khi cô vợ nhà anh có thai, cả người đều tản ra hơi thở quyến rũ hấp dẫn chết người, Tả Hoành nói đây là sự rực rỡ của tình mẹ. Hồ Quân liền nghĩ trong lòng, chẳng lẽ sâu trong nội tâm anh có bệnh cuồng mẹ*? Vì sao càng nhìn thấy vợ mình càng toát lên tình mẹ thiêng liêng càng muốn nhào đến gặm cả xương cốt vào bụng? (*mother-complex/ luyến mẫu tình kết)
Nhưng với Thái hậu nhà anh, sao lại không có nhỉ? Đương nhiên, bà Hồ không biết trong lòng con mình nghĩ gì, nếu không đã sớm tát ngay một phát vào mặt tên nhóc càn quấy này.
Nói tóm lại, Hồ Quân bị vợ mình mê hoặc đến mù quáng, hận không thể lập tức đẩy ngã. Không được, bác sĩ từng bảo trước khi mang thai đến tháng thứ 4 cấm tuyệt đối chuyện phòng the. Hồ Quân đếm đầu ngón tay tính ngày! Nhưng tính đi tính lại, đến nay cũng mới 3 tháng rưỡi, còn nửa tháng, anh sống sao đây.
Hơn nữa vợ anh hiện tại rất ngoan, anh ôm, cô sẽ để anh ôm, anh hôn, cô cũng để anh xuống miệng, không hề từ chối chút nào.
Hồ Quân ôm vợ mình, có chút ai oán ngồi trên xích đu trong phòng sách mà phơi nắng. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu rọi trên người hai người, ấm áp và thoải mái, vợ anh là thoải mái thật, nhưng cả người anh thì nóng ran trán đổ mồ hôi, cứ như bị sốt.
Anh nằm ngửa trên xích đu, vợ nằm trên người anh, nhắm mắt tựa như đang ngủ. Sau khi mang thai dường như vợ anh càng ngày càng phát triển theo chiều hướng heo con. Cổ mịn màng của cô đang ở cạnh khóe miệng anh, từng đợt hương thơm tiến vào mũi anh, từ mũi lan rộng đến tứ chi bách hải, không khác gì xuân dược cực mạnh.
Cô vợ ngon lành của anh đang mặc một chiếc váy bằng nhung có tai thỏ do Kỳ Kỳ đưa, vải nhung lông thật có hơi hướng lông thỏ. Hồ Quân đoán không ra cô bé Kỳ Kỳ kia là cố tình hay vô ý, thật sự không hiểu ý nghĩa của thỏ đối với một người đàn ông sao?
Vợ anh da mịn thịt mềm, được bọc trong lớp lông thỏ khéo léo đáng yêu, khuôn mặt nhỏ bé hồng hào kia, dáng người càng đầy đặn càng ngọt ngào bởi vì mang thai kia, Hồ Quân cảm thấy, mình sắp nổ tung, kích động sinh lý dường như muốn áp đảo lý trí luôn rồi.
Bàn tay to chui vào từ cổ áo rộng thùng thình của vợ, lướt qua xương quai xanh tinh té, nắm lấy hai khối thịt mềm đã không cách nào nắm vừa nữa....Ngón tay xoa nắn đỉnh, quả anh đào trong nháy mắt dựng đứng lên, cúi đầu chôn mặt giữa cổ và gáy thơm tho của vợ mình, dọc theo động mạch khẽ đập bên gáy, gặm nhắm, hôn hít......
Cho dù Tây Tử là thần ngủ chuyển thế, đối mặt với sự quấy rầy hết sức lộ liễu như vậy cũng phải tỉnh. Tỉnh rồi mới phát hiện, cô vốn ở phía trên, giờ đã bị Hồ Quân đặt trên xích đu, khóa kéo từ trên xuống đáy váy ở giữa bộ đồ hình thỏ đã bị kéo ra, tựa như lột da rơi xuống xích đu.
Sau khi mang thai Tây Tử không mặc áo ngực nữa, cảm giác không thoải mái. Lúc này đồ đã bị cởi ra, dường như trần trụi trước mắt Hồ Quân. Mặc dù hai người đã là vợ chồng, số lần thân mật cũng coi như không ít, nhưng cô vẫn thấy mất tự nhiên, hơn nữa còn là ban ngày ban mặt......
Hồ Quân ngược lại vẫn còn lý trí, nằm sấp trên người cô, tay chống trên xích đu, lơ lửng chôn trước ngực cô, tay vuốt ve sau lưng cô, xúc cảm gợi tình....Đùi của cô bị anh kéo thành một độ cong thật lớn, đặt giữa đùi cô, một vật trương cứng phun khí, cách lớp vải thật mỏng. Tây Tử có thể cảm giác được rõ, nó đang vội vã xao động......
Hơn nữa, loại xao động tựa như sẽ lây lan, nhanh chóng lan đến trên người Tây Tử. Sau khi mang thai Tây Tử không nhịn được chút trêu đùa nào, có lúc Hồ Quân chỉ hôn cô, cô đã muốn, sự ham muốn này so với bất kỳ lúc nào trước đây còn mãnh liệt hơn, huống chi anh bây giờ......
Tây Tử cảm thấy một vài mồi lửa đang rơi rớt trong lòng, như mượn gió Đông, trong nháy mắt cháy lan đồng cỏ. Tiếng thở dốc nho nhỏ dồn dập tràn đầy môi cô, cả người không kìm được động tình mà run rẩy, dục vọng dâng trào......
Cơ thể của cô căng thẳng, ngón chân khẽ co thành một đường cong, cả người nháy mắt mềm nhũn, vươn tay lên, níu lấy tóc Hồ Quân, thật chặt, có chút run rẩy......
Tây Tử phản ứng kịch liệt như thế, ngược lại khiến Hồ Quân tỉnh táo hẳn. Khi ngẩng đầu khỏi ngực Tây Tử, mắt vợ anh đã trở nên mơ màng, gương mặt đã đỏ lựng tựa như hai đám ráng hồng rực rỡ nhất. Tai thỏ bằng nhung đặt sau đầu cô, lộ ra hai tai nhọn đầy lông, dáng vẻ kia là đàn ông sẽ muốn lập tức đè cô dưới thân, tiến vào, chinh phục......
Tây Tử lúc này, mức độ khơi dậy hóc-môn giống đực trong lòng đàn ông đạt cao nhất. Dĩ nhiên Hồ Quân cũng là đàn ông, nhưng đồng thời anh cũng là một người cha, tia tối tăm trong mắt Hồ Quân lóe lóe, dừng lại trên chiếc bụng bằng phẳng như trước, không nhìn ra gì của vợ mình, trơn nhẵn trắng nõn, chính giữa là lỗ nhỏ trắng mịn......
Môi của anh hôn lên đấy một cái, hít sâu hai cái, ngăn chặn dục vọng cơ hồ muốn vỡ tung, bên trong còn có bé con nhà anh. Hồ Quân cố chấp cho rằng, đứa bé trong bụng Tây Tử là một cô bé, không hề để ý chút nào đến Thái hậu và ông già nhà anh nhất trí nhình nhận là một thằng nhóc.
Hồ Quân thích con gái, thử nghĩ xem, có một cô nhóc giống Tây Tử nhỏ N lần, gọi anh là ba, tốt đẹp biết bao nhiêu. Anh ôm bé trong tã lót, bé dùng đôi mắt ướt át sáng ngời vô cùng dễ thương mà nhìn anh, không muốn rời xa anh. Lớn thêm chút nữa anh dắt tay bé đi đến nhà trẻ, cô nhóc vòng tay qua cổ, hôn chụt chụt lên mặt anh, âm thanh êm dịu nói với anh: Ba, tạm biệt. Ôi, tốt đẹp đến nhường nào.
Lại lớn lên thêm một chút, đi học, cột tóc đuôi sam, đứng trước cửa trường học phất tay với anh, vừa nhảy chân sáo vào trường học vừa nhìn anh, đẹp biết bao nhiêu. Lại lớn lên thêm chút nữa....lớn nữa không còn tốt đẹp nữa, anh phải đề phòng, đề phòng những tên nhóc hư hỏng bắt cóc con gái cưng nhà anh, nguyên hình của tên nhóc hư hỏng, trong đầu Hồ Quân thiết lập là Hồng Kỳ của nhà Diệp Trì.
Tên nhóc kia trong ngoài đều là hư hỏng, đi nhà trẻ, chỉ biết vén váy mấy bé gái. Nghĩ như vậy Hồ Quân cảm thấy cô nhóc nhà anh quả thực bị nguy cơ bủa vây tứ phía, chung quanh tất cả đều là những tên nhóc xấu bụng. Đây là vấn đề ngoài mặt, tóm lại, đồng chí Hồ Quân đơn phương cho rằng trong bụng vợ anh chính là con gái cưng của anh, sao vẫn còn chưa ra? Là cục cưng hận không được ngậm trong miệng, cho nên dù lửa dục công tâm cũng có thể phanh lại, tựa như bị ám.
Khiến cho sau này, hai người già họ Hồ biết được chính xác em bé trong bụng Tây Tử chính là trai cũng không dám nói cho anh biết, đây là sau này, quay về, nói tiếp hiện tại.
Dưới sự uy hiếp của tình yêu vô tận với con gái, lửa dục tràn đầy trong người Hồ Quân biến mất hơn phân nửa, trong lòng là kiềm chế rồi, nhưng trên sinh lý....Ách....quả thực cương cứng đến đau nhói, đau nhói....Hơn nữa, anh đã nén xuống rồi, ánh mắt của cô vợ nhà anh, mơ màng mà tội nghiệp nhìn anh thì sao?
Trong lòng Hồ Quân, con gái chưa ra đời của anh là bảo bối, nhưng quý giá nhất vẫn là vợ anh, làm thế nào chịu được ánh mắt mềm mại khát vọng van xin như vậy. Lòng cũng nhũn ra, cúi đầu, ngậm chặt miệng nhỏ của vợ, vừa mới hôn lên, đầu lưỡi mềm mại trơn trợt của vợ đã luồn vào, lập tức chui vào miệng anh, lưu loát quấn lấy lưỡi của anh, móc lấy liên tiếp, liên tiếp móc lấy......
Kĩ thuật hôn của vợ anh phải nói thật sự do chính tay anh dạy nên, có thể trước đấy luôn ngượng ngùng, mặc dù lúc kích tình thì vợ anh cũng không buông thả như hiện tại, không chỉ buông thả mà phản ứng của thân thể, mức độ mẫn cảm đều khiến nhiệt huyết của Hồ Quân sôi trào, nhưng cũng phải hết sức cầm giữ, cảm giác này khổ sở không nói nên lời.
Không thể làm, còn phải phục vụ vợ tốt, đây thật sự là một kỹ thuật. Cũng may Hồ Quân đã quen việc dễ làm, hơn nữa kinh nghiệm do quá khứ thân chinh bách chiến luyện ra được, hôm nay phục vụ vợ, thật đúng là hưởng thụ đẳng cấp sáu sao.
Hồ Quân dời khỏi miệng vợ, vợ anh đã nhắm mắt lại, vẫn còn đang rên rỉ. Anh chậm rãi lần theo chiếc cổ hơi ngửa ra của cô, bên tai, xương quai xanh....Trước ngực lưu luyến hồi lâu lại tiếp tục trượt xuống....Lướt qua đường cong mềm mại bên eo, chính là chốn bồng lai khe cốc với rừng rậm tươi tốt....Trong chốn bồng lai, nơi môi lưỡi lướt qua, dịch xuân đã róc rách......
Khi lý trí trở lại trên người Tây Tử, Tây Tử mở đôi mắt mê ly, trong ánh mắt còn tràn ngập tình ý cứ như vậy nhìn Hồ Quân đang ở dưới. Trên môi anh, trên chóp mũi, bên khóe môi cũng dính chút dấu vết ẩm ướt bóng bẩy, cổ và mặt đều đỏ lên, gân xanh trên trán nhúc nhích, trong mắt tràn đầy dục vọng lại hết sức đè nén…
Trong lòng Tây Tử chợt mềm nhũn, người đàn ông này, có thể vì cô làm đến trình độ này, cô tại sao không thể, cô cũng yêu anh cũng muốn anh......
Tây Tử chậm rãi đứng lên, xoay người đẩy Hồ Quân xuống xích đu, từ từ quỳ gối lên mặt thảm mềm mại, đưa tay kéo ra dây nịt bên hông Hồ Quân....Dây nịt, cúc quần, khóa kéo......
Hồ Quân cứ như vậy ngây ngốc nhìn vợ mình, mở chiếc miệng nhỏ nhắn, ngậm vào....Ách....Chiếc lưỡi ấm áp ướt át trắng mịn, Hồ Quân thật sự cảm thấy, bây giờ chết cũng không còn gì tiếc nuối nữa......
Vợ anh rất không thành thục, cầm nắm, vuốt ve, liếm láp, tiết tấu nắm không tốt, có lúc răng nanh sẽ làm đau anh, lại mang đến cho Hồ Quân một sự sung sướng chưa từng trải qua trong đời. Sự sung sướng không thể hình dung, từ dưới xương sống chậm rãi dâng lên, tê tê, giống như mang theo luồng điện yếu ớt, kéo thẳng lên, xông thẳng vào não.
Ách....A....Hồ Quân rên lên một tiếng, cúi đầu, khóe miệng của vợ tràn đầy chất lỏng trắng dục dâm mị, lại còn dùng ánh mắt trong suốt nhìn anh. Hồ Quân đột nhiên cảm thấy còn có chuyện gì so với chuyện được vợ mình yêu như vậy đẹp hơn chứ. Sống đến lúc đây, thật sự không còn cầu gì khác, ngoại trừ thoải mái......
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh