Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!
Chương 51
Vật lộn thêm mấy lần, cuối cùng chuyện trong gia đình Hồ Quân cũng được giải quyết xong, nhưng nhân tố bên ngoài hòng phá hỏng sự yên bình lẫn đoàn kết gia đình không thể bỏ qua. Hơn nữa tên nhóc Phạm Lý căn bản không để ý tới cảnh cáo lần trước của anh, ý tưởng xấu xa không nói, còn dám tấn công cái miệng nhỏ của vợ anh. Tây Tử là vợ anh, dù anh có sợ hãi thì đó cũng là chuyện trong nhà của hai người bọn họ. Người ngoài, nếu anh còn không trị được đúng là một người chồng mù quáng.
Tây Tử đi ra khỏi cửa chính đội mười bảy đã nhìn thấy Mộ Thanh ở bên kia cách đó không xa. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xanh lam, bên dưới là chiếc quần ống rộng eo thấp màu trắng, giày cao gót màu bạc. Dù cô ấy mặc đơn giản như vậy nhưng trên người cũng toát lên vẻ đẹp chói mắt.
Từ đại học lần đầu tiên nhìn thấy đàn chị này Tây Tử đã kinh ngạc vì vẻ đẹp này. Nói thẳng ra thì Mộ Thanh đẹp tựa như ánh mặt trời tàn sát khắp nơi. Tình yêu của cô ấy độc tài, yêu là vậy, phí hết tâm tư chờ cơ hội chiếm lấy. Kiểu tình yêu bất chấp tất cả này là kiểu tình yêu Tây Tử vừa hâm mộ vừa bội phục.
Nếu là cô đó là chuyện không thể. Cô quá bị động, từ Phạm Lý đến Hồ Quân cô đều là cô gái khó tính bị động. Nhưng cô có thể dùng lý trí phân tích rõ ràng với Phạm Lý, phân biệt rõ ràng, cũng không đùa bỡn Hồ Quân.
Hai người bọn họ cùng ở trên con đường vướng mắc, càng dây dưa càng sâu, càng khuấy càng loạn, đến bây giờ cũng không phân rõ ai là ai, muốn nói thẳng cũng khó. Thật ra thì Tây Tử cũng biết mình chính là kỳ quặc, không muốn nói thật với Hồ Quân rằng cô cũng không bỏ được người đàn ông vô lại đó.
Kiểu này khiến cô nói một đằng làm một nẻo, nói rồi lại thu hồi. Cái này không được. Người đàn ông kia còn ép cô thề về sau không được nhắc đến chia tay mới bỏ qua. Người đàn ông nào đó đúng là kiếp số của cô !
Tây Tử vốn không tin nhân quả từ kiếp này đến kiếp khác nhưng hôm nay thật sự cảm thấy đúng như vậy. Có lẽ kiếp trước cô thiếu anh, hoặc là anh thiếu cô. Tóm lại mặc kệ là người nào thiếu người nào đời này hai người cũng phải sống chúng một chỗ, kéo dài mãi không chia rời. Dường như cô càng ngày càng cảm thấy tình cảm phai nhạt đối với Phạm Lý.
Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn cô không thể quên hoàn toàn đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm trong quá khứ, có thể có người đàn ông tên Hồ Quân bên người cô biết mình sớm muộn gì cũng quên không còn dấu vết. Bởi vì người đàn ông kia dường như đều quấn lấy cô mỗi một ngày, mỗi một khắc mỗi một giờ mỗi một giây. Thậm chí bây giờ anh ra khỏi nhà vừa đi mới mấy ngày cô đã thấy nhớ anh rồi. Nếu như nói trước kia cô còn hơi để ý đến Mộ Thanh thì bây giờ cô đã rất thản nhiên. Tây Tử nở nụ cười nhạt bên khóe miệng đi về phía Mộ Thanh.
Mộ Thanh hơi nheo mắt, cảm giác đối với Tây Tử khá phức tạp. Lúc ấy ở đại học Tây Tử và cô hoàn toàn là hai loại người. Cô cao cao tại thượng, nổi tiếng khắp nơi trong khi đó Tây Tử lại không có tiếng tăm gì, là một nữ sinh lặng lẽ bình thường giống như hàng ngàn hàng vạn sinh viên khác. Mộ Thanh chưa bao giờ chú ý đến Tây Tử.
Cô nhìn về cô ấy cũng là bởi vì Phạm Lý. Cô ngưỡng mộ anh, dường như là công khai toàn trường. Người cao ngạo như cô thậm chí đã thổ lộ, viết thư tình nhưng Phạm Lý chưa một lần đáp trả. Trái tim anh như biển rộng, cô quăng vào đó bao nhiêu cục đá yêu mến cũng không hề gợn sóng. Nhưng khi đó Mộ Thanh thật sự không lo lắng, càng như vậy cô càng yêu anh. Đây mới là người đàn ông cô yêu, có nội hàm, có tư tưởng, có nguyên tắc, có dáng vẻ.
Cô ra về trong tơi tả nhưng bên cạnh Phạm Lý cũng không hề có nữ sinh nào khác. Khi đó Mộ Thanh cảm thấy sớm muộn gì Phạm Lý cũng sẽ tiếp nhận cô, cô hết sức tự tin. Nhưng khi ánh mắt Phạm Lý không tự chủ được bắt đầu đuổi theo Tây Tử thì Mộ Thanh mới cảm nhận được nguy hiểm. Một tảng đá không có cảm xúc như Phạm Lý cũng có ánh mắt như vậy. Không thể nói có bao nhiêu nóng bỏng, đó là sự yêu thích từng đợt từng đợt, còn là ánh mắt thư thái rạng rỡ thấu ra ngoài, vô cùng rõ ràng không kìm hãm được.
Mộ Thanh cũng theo ánh mắt anh mới chú ý tới Tây Tử, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng một nữ sinh bình thường như vậy có thể tóm chặt lấy Phạm Lý. Đến tận bây giờ cho dù nam đã cưới vợ nữ đã lấy chồng, Phạm Lý vẫn cố chấp như cũ, thậm chí còn vì sự cố chấp này, dù có từ bỏ cuộc đời quân đội anh cũng không tiếc.
Nhưng Tây Tử thì sao? Hạnh phúc của cô ấy giống như lúc này, nở nụ cười bên môi mặc dù rõ ràng rất hời hợt. Phạm Lý khổ sở, Phạm Lý cố chấp, phậm lý không từ bỏ giờ khắc này đều là điều kiên trì nhàm chán nhất. Mộ Thanh không thể không cười khổ. Đây có lẽ chính là định mệnh, Tây Tử quá may mắn, mất một Phạm Lý còn có một Hồ Quân chờ cô ấy. Mà cô với Phạm Lý…
Mộ Thanh khẽ thở dài, Tây Tử đã đứng trước mặt cô: “Chị Mộ, chị tìm em sao?" Mộ Thanh gật gật đầu, tìm cô ấy cũng không dễ dàng. Có lẽ cô ấy không biết bản thân cô ấy được người đàn ông Hồ Quân bảo vệ trong ngực rất chu đáo. Cô muốn tìm cô ấy cũng phải nhân lúc người đàn ông kia đi công tác. Còn phải nói là có vài phần bất đắc dĩ.
“Nếu như không quấy rầy em chúng ta tìm một nơi an tĩnh vừa ăn cơm vừa nói chuyện." Tây Tử cúi đầu nhìn đồng hồ, năm giờ rưỡi: “Em gọi điện thoại trước." Tây Tử lấy điện thoại di động gọi về đại viện nói buổi tối ra ngoài ăn cơm với bạn nên không về được., sau khi nói xong hết mới ngồi lên xe Mộ Thanh.
Mộ Thanh tìm một nơi khá đặc biệt, vừa yên tĩnh vừa hoang dã, là một nhà ăn kiểu nông thôn. Hai người đặt một căn phòng, gọi vài món ăn đơn giản, ngồi xếp bằng trên sàn nhà, nghiêng đầu có thể nhìn thấy ruộng rau ngoài cửa sổ với cây lê thấp bên trong đang lủng lẳng những quả lê tròn trịa.
“Thức ăn nhà nông ở đây rất đạt tiêu chuẩn, nguyên liệu đều do người nhà trồng, không có hại, rất tốt cho sức khỏe, tới đây là do không muốn gặp phải người quen đến quấy rầy. Chị muốn nói lời xin lỗi với em, cũng cầu xin em giúp đỡ." Giọng Mộ Thanh khá khẩn thiết, thậm chí còn có cảm giác hơi hèn mọn khiến Tây Tử không quen.
“Buổi tối sau huấn luyện đặc biệt, chị cũng ở đó…" Tây Tử ngạc nhiên không tự chủ nhớ tới tấm ảnh kia, “Bức ảnh kia là chị chụp, lúc ấy cảm xúc thế nào bây giờ cũng không nhớ rõ, bị mẹ chị vô ý thấy tự tiện cầm đi giao cho Hồ Cục. Chị xin lỗi vì hành động đó của mẹ chị, chị cũng không để ý đến sự nghiệp của mình nhưng nếu so với tiền đồ của Phạm Lý, chị không hề do dự có thể bỏ qua."
Tây Tử ngạc nhiên nhìn Mộ Thanh, Mộ Thanh mỉm cười chua chát: “Không cần nhìn chị như thế. Chị yêu Phạm Lý, yêu lâu như vậy. Mặc dù anh ấy muốn ly hôn với chị nhưng chị vẫn yêu anh ấy. Vì anh ấy chị sẵn sàng mất đi tất cả tôn nghiêm, kiêu ngạo, sự nghiệp. Em cũng hiểu tính của Phạm Lý, lúc anh ấy cô đơn anh ấy vĩnh viễn không cầu người khác, hơn nữa việc này cũng là do chồng em gây ra."
“Hồ Quân?" Tây Tử lẩm bẩm nói: “Anh ấy làm gì?" Mộ Thanh cười khổ: “Anh ta không hề làm gì, chỉ là điều động công việc của chị một chút, Phạm Lý sắp chuyển nghề."
“Chuyển nghề?" Tây Tử nhíu nhíu mày. Phạm Lý rất cứng nhắc trong chuyện làm lính, có lẽ có chút liên hệ với người cha đã mất của mình, tình cảm quân đội chôn dấu tận đáy lòng, tình cảm quân đội này thậm chí còn ảnh hưởng đến Tây Tử. Có thể thấy được anh yêu nghề lính, cũng thề làm một quân nhân chuyên nghiệp có thành tích. Bây giờ anh đang thuận buồm xuôi gió, đột nhiên chuyển nghề đối với Phạm Lý mà nói quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chiêu này của Hồ Quân trực tiếp bóp chết Phạm Lý. Đây chính là trả thù, quan báo thù riêng. Hành động này của Hồ Quân khiến Tây Tử tức giận. Ngoài mặt thì anh đồng ý với cô sẽ không truy cứu, vậy mà lại âm thầm phá hỏng chuyện của người khác. Không nói đến việc trêu chọc công việc người nhà Mộ Thanh sắp xếp còn ép buộc Phạm Lý chuyển nghề. Người đàn ông này đúng là bụng dạ hẹp hòi.
Mộ Thanh đưa Tây Tử về nhà, đến cửa chung cư Tây Tử xuống xe, đi hai bước liền xoay người lại nói: “Chị Mộ, chị thật sự yêu đàn anh hơn em trước đây, chị là vợ của anh ấy là may mắn, em thật lòng chúc hai người hạnh phúc." “Hạnh phúc?" Mộ Thanh nhìn Tây Tử biến mất trong tầm mắt, sợ run một hồi khá lâu mới khởi động xe rời đi.
Tây Tử còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng, từng chuông từng chuông, đổi giày ngồi trên ghế salon rồi mới nhấc máy: “Vợ, em đang làm gì vậy? Sao điện thoại di động không gọi được?" Tây Tử cầm điện thoại ra ngoài nhìn, “Hết pin." “Em còn chưa nói là em làm gì? Mẹ nói em đi ăn với bạn. Bạn nào vậy? Nam hay nữ?"
Hồ Quân vừa hỏi vừa mệt mỏi, Tây Tử nhếch miệng nói, “Nữ." “Nữ? Sao anh không nhớ rõ em có bạn là nữ, là Kỳ Kỳ sao?" Có vẻ như đang hỏi kỹ càng việc này.
Tây Tử lười phản ứng lại anh, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Bao giờ về?" Giọng điệu Tây Tử khá nặng nề nhưng truyền qua tai nghe đến đầu dây bên kia, lọt vào trong tai Hồ Quân không biết sao lại trở nên dịu dàng: “Vợ, em nhớ anh ! Sáng mai về rồi, buổi tối là có thể về đến nhà…"
Tây Tử gật đầu nói: “Ừ, em chờ anh." Bụp, Tây Tử dứt khoát cúp điện thoại. Hồ Quân sửng sốt một hồi muốn ngay lập tức gọi lại nhưng nửa đường lại thôi nhắn mấy chữ gửi về. Dù sao sáng mai cũng về đến nhà, xa cách một chút tình cảm sẽ mãnh liệt hơn, đến lúc đó sẽ chỉnh đốn cô bé này. Một ngày không có vợ, thật sự anh không chịu nổi nữa.
Tây Tử vừa mới sạc pin, tiếng báo tin nhắn đã vang lên, là tin nhắn Hồ Quân gửi tới: “Vợ, anh nhớ em nhiều lắm." Trong đêm thu như vậy, chỉ mấy chữ ngắn ngủn cũng khiến lòng Tây Tử hạ nhiệt. Mặc dù đang giận anh nhưng thật ra cô cúng nhớ anh, xa nhau, nỗi nhwos này đã trở nên quen thuộc rồi.
Cô đột nhiên nghĩ tới Mộ Thanh, so với Mộ Thanh thì cô may mắn hơn nhiều. Vừa nghĩ tới Mộ Thanh thì điện thoại di động đã vang lên, cô cho rằng đó là Hồ Quân, vừa cầm lên nhìn mới phát hiện đó là số Phạm Lý.
Tây Tử suy nghĩ một lát vẫn nhận điện thoại: “Đàn anh…" Tiếng gọi đàn anh giống như trâm bạc trong tay Vương Mẫu nương nương nhẹ nhàng vang lên như kéo lê ngọn sóng lớn mãnh liệt giữa Ngân hà. Thời gian như lùi về tám năm trước, trở lại như ban đầu, không, còn không bằng ban đầu, ít nhất ban đầu anh còn có hi vọng lẫn cơ hội. Bây giờ… giữa bọn họ chỉ còn sót lại kết cục lạnh lẽo.
“Tây Tử, anh đang ở dưới nhà em, em ra ngoài một chút có được hay không? Anh có lời muốn nói với em, một lần cuối cùng, anh bảo đảm…"
Tây Tử đi ra khỏi cửa chính đội mười bảy đã nhìn thấy Mộ Thanh ở bên kia cách đó không xa. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xanh lam, bên dưới là chiếc quần ống rộng eo thấp màu trắng, giày cao gót màu bạc. Dù cô ấy mặc đơn giản như vậy nhưng trên người cũng toát lên vẻ đẹp chói mắt.
Từ đại học lần đầu tiên nhìn thấy đàn chị này Tây Tử đã kinh ngạc vì vẻ đẹp này. Nói thẳng ra thì Mộ Thanh đẹp tựa như ánh mặt trời tàn sát khắp nơi. Tình yêu của cô ấy độc tài, yêu là vậy, phí hết tâm tư chờ cơ hội chiếm lấy. Kiểu tình yêu bất chấp tất cả này là kiểu tình yêu Tây Tử vừa hâm mộ vừa bội phục.
Nếu là cô đó là chuyện không thể. Cô quá bị động, từ Phạm Lý đến Hồ Quân cô đều là cô gái khó tính bị động. Nhưng cô có thể dùng lý trí phân tích rõ ràng với Phạm Lý, phân biệt rõ ràng, cũng không đùa bỡn Hồ Quân.
Hai người bọn họ cùng ở trên con đường vướng mắc, càng dây dưa càng sâu, càng khuấy càng loạn, đến bây giờ cũng không phân rõ ai là ai, muốn nói thẳng cũng khó. Thật ra thì Tây Tử cũng biết mình chính là kỳ quặc, không muốn nói thật với Hồ Quân rằng cô cũng không bỏ được người đàn ông vô lại đó.
Kiểu này khiến cô nói một đằng làm một nẻo, nói rồi lại thu hồi. Cái này không được. Người đàn ông kia còn ép cô thề về sau không được nhắc đến chia tay mới bỏ qua. Người đàn ông nào đó đúng là kiếp số của cô !
Tây Tử vốn không tin nhân quả từ kiếp này đến kiếp khác nhưng hôm nay thật sự cảm thấy đúng như vậy. Có lẽ kiếp trước cô thiếu anh, hoặc là anh thiếu cô. Tóm lại mặc kệ là người nào thiếu người nào đời này hai người cũng phải sống chúng một chỗ, kéo dài mãi không chia rời. Dường như cô càng ngày càng cảm thấy tình cảm phai nhạt đối với Phạm Lý.
Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn cô không thể quên hoàn toàn đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm trong quá khứ, có thể có người đàn ông tên Hồ Quân bên người cô biết mình sớm muộn gì cũng quên không còn dấu vết. Bởi vì người đàn ông kia dường như đều quấn lấy cô mỗi một ngày, mỗi một khắc mỗi một giờ mỗi một giây. Thậm chí bây giờ anh ra khỏi nhà vừa đi mới mấy ngày cô đã thấy nhớ anh rồi. Nếu như nói trước kia cô còn hơi để ý đến Mộ Thanh thì bây giờ cô đã rất thản nhiên. Tây Tử nở nụ cười nhạt bên khóe miệng đi về phía Mộ Thanh.
Mộ Thanh hơi nheo mắt, cảm giác đối với Tây Tử khá phức tạp. Lúc ấy ở đại học Tây Tử và cô hoàn toàn là hai loại người. Cô cao cao tại thượng, nổi tiếng khắp nơi trong khi đó Tây Tử lại không có tiếng tăm gì, là một nữ sinh lặng lẽ bình thường giống như hàng ngàn hàng vạn sinh viên khác. Mộ Thanh chưa bao giờ chú ý đến Tây Tử.
Cô nhìn về cô ấy cũng là bởi vì Phạm Lý. Cô ngưỡng mộ anh, dường như là công khai toàn trường. Người cao ngạo như cô thậm chí đã thổ lộ, viết thư tình nhưng Phạm Lý chưa một lần đáp trả. Trái tim anh như biển rộng, cô quăng vào đó bao nhiêu cục đá yêu mến cũng không hề gợn sóng. Nhưng khi đó Mộ Thanh thật sự không lo lắng, càng như vậy cô càng yêu anh. Đây mới là người đàn ông cô yêu, có nội hàm, có tư tưởng, có nguyên tắc, có dáng vẻ.
Cô ra về trong tơi tả nhưng bên cạnh Phạm Lý cũng không hề có nữ sinh nào khác. Khi đó Mộ Thanh cảm thấy sớm muộn gì Phạm Lý cũng sẽ tiếp nhận cô, cô hết sức tự tin. Nhưng khi ánh mắt Phạm Lý không tự chủ được bắt đầu đuổi theo Tây Tử thì Mộ Thanh mới cảm nhận được nguy hiểm. Một tảng đá không có cảm xúc như Phạm Lý cũng có ánh mắt như vậy. Không thể nói có bao nhiêu nóng bỏng, đó là sự yêu thích từng đợt từng đợt, còn là ánh mắt thư thái rạng rỡ thấu ra ngoài, vô cùng rõ ràng không kìm hãm được.
Mộ Thanh cũng theo ánh mắt anh mới chú ý tới Tây Tử, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng một nữ sinh bình thường như vậy có thể tóm chặt lấy Phạm Lý. Đến tận bây giờ cho dù nam đã cưới vợ nữ đã lấy chồng, Phạm Lý vẫn cố chấp như cũ, thậm chí còn vì sự cố chấp này, dù có từ bỏ cuộc đời quân đội anh cũng không tiếc.
Nhưng Tây Tử thì sao? Hạnh phúc của cô ấy giống như lúc này, nở nụ cười bên môi mặc dù rõ ràng rất hời hợt. Phạm Lý khổ sở, Phạm Lý cố chấp, phậm lý không từ bỏ giờ khắc này đều là điều kiên trì nhàm chán nhất. Mộ Thanh không thể không cười khổ. Đây có lẽ chính là định mệnh, Tây Tử quá may mắn, mất một Phạm Lý còn có một Hồ Quân chờ cô ấy. Mà cô với Phạm Lý…
Mộ Thanh khẽ thở dài, Tây Tử đã đứng trước mặt cô: “Chị Mộ, chị tìm em sao?" Mộ Thanh gật gật đầu, tìm cô ấy cũng không dễ dàng. Có lẽ cô ấy không biết bản thân cô ấy được người đàn ông Hồ Quân bảo vệ trong ngực rất chu đáo. Cô muốn tìm cô ấy cũng phải nhân lúc người đàn ông kia đi công tác. Còn phải nói là có vài phần bất đắc dĩ.
“Nếu như không quấy rầy em chúng ta tìm một nơi an tĩnh vừa ăn cơm vừa nói chuyện." Tây Tử cúi đầu nhìn đồng hồ, năm giờ rưỡi: “Em gọi điện thoại trước." Tây Tử lấy điện thoại di động gọi về đại viện nói buổi tối ra ngoài ăn cơm với bạn nên không về được., sau khi nói xong hết mới ngồi lên xe Mộ Thanh.
Mộ Thanh tìm một nơi khá đặc biệt, vừa yên tĩnh vừa hoang dã, là một nhà ăn kiểu nông thôn. Hai người đặt một căn phòng, gọi vài món ăn đơn giản, ngồi xếp bằng trên sàn nhà, nghiêng đầu có thể nhìn thấy ruộng rau ngoài cửa sổ với cây lê thấp bên trong đang lủng lẳng những quả lê tròn trịa.
“Thức ăn nhà nông ở đây rất đạt tiêu chuẩn, nguyên liệu đều do người nhà trồng, không có hại, rất tốt cho sức khỏe, tới đây là do không muốn gặp phải người quen đến quấy rầy. Chị muốn nói lời xin lỗi với em, cũng cầu xin em giúp đỡ." Giọng Mộ Thanh khá khẩn thiết, thậm chí còn có cảm giác hơi hèn mọn khiến Tây Tử không quen.
“Buổi tối sau huấn luyện đặc biệt, chị cũng ở đó…" Tây Tử ngạc nhiên không tự chủ nhớ tới tấm ảnh kia, “Bức ảnh kia là chị chụp, lúc ấy cảm xúc thế nào bây giờ cũng không nhớ rõ, bị mẹ chị vô ý thấy tự tiện cầm đi giao cho Hồ Cục. Chị xin lỗi vì hành động đó của mẹ chị, chị cũng không để ý đến sự nghiệp của mình nhưng nếu so với tiền đồ của Phạm Lý, chị không hề do dự có thể bỏ qua."
Tây Tử ngạc nhiên nhìn Mộ Thanh, Mộ Thanh mỉm cười chua chát: “Không cần nhìn chị như thế. Chị yêu Phạm Lý, yêu lâu như vậy. Mặc dù anh ấy muốn ly hôn với chị nhưng chị vẫn yêu anh ấy. Vì anh ấy chị sẵn sàng mất đi tất cả tôn nghiêm, kiêu ngạo, sự nghiệp. Em cũng hiểu tính của Phạm Lý, lúc anh ấy cô đơn anh ấy vĩnh viễn không cầu người khác, hơn nữa việc này cũng là do chồng em gây ra."
“Hồ Quân?" Tây Tử lẩm bẩm nói: “Anh ấy làm gì?" Mộ Thanh cười khổ: “Anh ta không hề làm gì, chỉ là điều động công việc của chị một chút, Phạm Lý sắp chuyển nghề."
“Chuyển nghề?" Tây Tử nhíu nhíu mày. Phạm Lý rất cứng nhắc trong chuyện làm lính, có lẽ có chút liên hệ với người cha đã mất của mình, tình cảm quân đội chôn dấu tận đáy lòng, tình cảm quân đội này thậm chí còn ảnh hưởng đến Tây Tử. Có thể thấy được anh yêu nghề lính, cũng thề làm một quân nhân chuyên nghiệp có thành tích. Bây giờ anh đang thuận buồm xuôi gió, đột nhiên chuyển nghề đối với Phạm Lý mà nói quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chiêu này của Hồ Quân trực tiếp bóp chết Phạm Lý. Đây chính là trả thù, quan báo thù riêng. Hành động này của Hồ Quân khiến Tây Tử tức giận. Ngoài mặt thì anh đồng ý với cô sẽ không truy cứu, vậy mà lại âm thầm phá hỏng chuyện của người khác. Không nói đến việc trêu chọc công việc người nhà Mộ Thanh sắp xếp còn ép buộc Phạm Lý chuyển nghề. Người đàn ông này đúng là bụng dạ hẹp hòi.
Mộ Thanh đưa Tây Tử về nhà, đến cửa chung cư Tây Tử xuống xe, đi hai bước liền xoay người lại nói: “Chị Mộ, chị thật sự yêu đàn anh hơn em trước đây, chị là vợ của anh ấy là may mắn, em thật lòng chúc hai người hạnh phúc." “Hạnh phúc?" Mộ Thanh nhìn Tây Tử biến mất trong tầm mắt, sợ run một hồi khá lâu mới khởi động xe rời đi.
Tây Tử còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong phòng, từng chuông từng chuông, đổi giày ngồi trên ghế salon rồi mới nhấc máy: “Vợ, em đang làm gì vậy? Sao điện thoại di động không gọi được?" Tây Tử cầm điện thoại ra ngoài nhìn, “Hết pin." “Em còn chưa nói là em làm gì? Mẹ nói em đi ăn với bạn. Bạn nào vậy? Nam hay nữ?"
Hồ Quân vừa hỏi vừa mệt mỏi, Tây Tử nhếch miệng nói, “Nữ." “Nữ? Sao anh không nhớ rõ em có bạn là nữ, là Kỳ Kỳ sao?" Có vẻ như đang hỏi kỹ càng việc này.
Tây Tử lười phản ứng lại anh, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Bao giờ về?" Giọng điệu Tây Tử khá nặng nề nhưng truyền qua tai nghe đến đầu dây bên kia, lọt vào trong tai Hồ Quân không biết sao lại trở nên dịu dàng: “Vợ, em nhớ anh ! Sáng mai về rồi, buổi tối là có thể về đến nhà…"
Tây Tử gật đầu nói: “Ừ, em chờ anh." Bụp, Tây Tử dứt khoát cúp điện thoại. Hồ Quân sửng sốt một hồi muốn ngay lập tức gọi lại nhưng nửa đường lại thôi nhắn mấy chữ gửi về. Dù sao sáng mai cũng về đến nhà, xa cách một chút tình cảm sẽ mãnh liệt hơn, đến lúc đó sẽ chỉnh đốn cô bé này. Một ngày không có vợ, thật sự anh không chịu nổi nữa.
Tây Tử vừa mới sạc pin, tiếng báo tin nhắn đã vang lên, là tin nhắn Hồ Quân gửi tới: “Vợ, anh nhớ em nhiều lắm." Trong đêm thu như vậy, chỉ mấy chữ ngắn ngủn cũng khiến lòng Tây Tử hạ nhiệt. Mặc dù đang giận anh nhưng thật ra cô cúng nhớ anh, xa nhau, nỗi nhwos này đã trở nên quen thuộc rồi.
Cô đột nhiên nghĩ tới Mộ Thanh, so với Mộ Thanh thì cô may mắn hơn nhiều. Vừa nghĩ tới Mộ Thanh thì điện thoại di động đã vang lên, cô cho rằng đó là Hồ Quân, vừa cầm lên nhìn mới phát hiện đó là số Phạm Lý.
Tây Tử suy nghĩ một lát vẫn nhận điện thoại: “Đàn anh…" Tiếng gọi đàn anh giống như trâm bạc trong tay Vương Mẫu nương nương nhẹ nhàng vang lên như kéo lê ngọn sóng lớn mãnh liệt giữa Ngân hà. Thời gian như lùi về tám năm trước, trở lại như ban đầu, không, còn không bằng ban đầu, ít nhất ban đầu anh còn có hi vọng lẫn cơ hội. Bây giờ… giữa bọn họ chỉ còn sót lại kết cục lạnh lẽo.
“Tây Tử, anh đang ở dưới nhà em, em ra ngoài một chút có được hay không? Anh có lời muốn nói với em, một lần cuối cùng, anh bảo đảm…"
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh