Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!
Chương 39
Không hiểu nhiều lắm nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy Hồ Quân trong phòng cấp cứu Tây Tử liền cảm thấy mình không biết nhiều lắm. Sự bá đạo của anh cô đã biết từ lâu, trước kia anh ngang ngược cô cũng không ưa. Tối ngày hôm qua khoảnh khắc kia khi anh ngang ngược bá đạo xông vào phòng phẫu thuật đến bây giờ ký ức này vẫn còn rất mới mẻ khác thường.
Hồ Quân bá đạo ngang ngược như vậy khiến cho Tây Tử cảm thấy xa lạ, mặc dù xa lạ mà lại gần gũi như thế. Đây là lần đầu tiên Tây Tử ý thức được rõ ràng, người đàn ông này là chồng của mình, người chồng cùng chung hoạn nạn.
Cho nên nói, phía Tây Tử trì trệ chậm chạp thì phía đồng chí Hồ Quân cũng không dễ dàng gì. Chỉ là, vẫn câu nói kia, chỉ cần hạ quyết tâm thì cây vạn tuế cũng có thể nở hoa, huống chi trái tim nhỏ bé nóng hổi của Tây Tử cũng không khó khăn lắm.
Vợ anh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, dáng vẻ nghi ngờ nhưng vẫn dịu dàng đằm thắm. Hồ Quân nhẹ nhàng khẽ chạm tay vào vết thương ở chân cô: “Chỗ này còn đau không?" Tây Tử cắn môi lắc đầu: “Tổ trưởng bọn em đâu?"
Hồ Quân nhíu mày nói: “Lãnh đạo của em về hết rồi." Tây Tử nháy mắt mấy cái: “Bọn họ nhìn thấy anh rồi hả?" Hồ Quân xùy một tiếng vui vẻ: “Anh đây to như thế này, bọn họ cũng không phải mù, dĩ nhiên sẽ nhìn thấy. Không phải em muốn anh đừng làm bọn họ khó xử sao thế nào? Lại quên rồi à?"
Mấy giờ trôi qua làm cho Tây Tử mơ hồ rồi, nói cái gì đều cảm thấy hồ đồ, trí nhớ khắc sâu chính là lúc Hồ Quân xông vào phòng phẩu thuật.
Hồ Quân vừa nhìn dáng vẻ của cô cũng biết vợ anh đang suy nghĩ gì? Thở dài nói: “Vợ à, anh là chồng em, là người chồng được luật pháp thừa nhận, không phải trước kia em bảo anh né tránh chỉ vì công việc của em, anh cũng đồng ý phối hợp. Ủng hộ công việc của vợ anh có thể được thưởng là người nhà ưu tú rồi. Vợ của ai mà giống như Hoàng Kế Quang đi lên đỡ vết đạn hả, người trụ cột trong nhà như anh không hề oán thán một câu, lãnh đạo của em cũng cảm động về người chồng này. Có thể toàn Trung Quốc cũng không có người thứ hai, em còn muốn đem anh đi giấu nữa!"
Giọng nói kia ẩn chứa nhiều buồn tủi, Tây Tử cười hì hì yếu ớt: “Còn lắm mồm......"
Cúi đầu hồi lâu lại ngẩng lên, không yên lòng hỏi: “Anh không làm khó lãnh đạo của em, vậy công tác sau này của em, anh cũng phải tiếp tục ủng hộ thêm."
“Ủng hộ, ủng hộ......"
Trong miệng Hồ Quân đáp lại càng vui vẻ hơn so với ai khác mà trong lòng chín cong mười tám quẹo. Anh không tham gia vào nhưng ở trên còn có ba mẹ anh nữa. Vợ anh nên biết rằng, đừng nhìn thấy bình thường anh là người cứng rắn mạnh mẽ, nhưng đối với người lớn trong nhà thật sự cũng không dám nói nửa câu, cũng biết nghe lời. Hơn nữa đối với ông cụ nhà anh, anh như tân binh mới vừa gia nhập quân đội, kết hôn cũng đã nhiều ngày rồi vậy mà mỗi lần trở về đều giống như đi gặp mặt cấp trên, một câu ông cụ nói không khác biệt thánh chỉ là mấy.
Vì vậy chuyện này ông cụ nhà anh ra tay nhất định sẽ thành công. Muốn có cháu không? Muốn có cháu thì trước tiên phải bảo đảm an toàn của vợ. Tây Tử nào biết những suy nghĩ này của Hồ Quân, vì vậy cảm giác Hồ Quân đột nhiên trở nên rất hiểu rõ nghĩa lớn, cho là được chính mình đồng hóa một ít. Không biết Hồ Quân này cũng đã tu luyện bao nhiêu năm, giỏi chơi đùa nhất, chính là bằng mặt mà không bằng lòng.
Xem như hôm nay cũng tổng kết ra một vài kinh nghiệm, đối với vợ thì anh phải lừa gạt. Nhưng mà lúc này nhìn dáng vẻ yếu đuối mềm mại của vợ, so với bình thường thật đáng yêu hơn nhiều......
Lúc Hồ Tử đến, đứng ở ngoài cửa nhìn thấy hết tình hình bên trong, không phải phòng bệnh cán bộ cao cấp mà là phòng nhỏ, cửa thủy tinh xuyên thấu.
Hồ Tử nhìn vào bên trong giường bệnh tuy không nhìn thấy vẻ mặt của anh Quân nhưng nhìn tư thế ngồi ở trên giường bệnh ôm vợ từ phía sau có thể nhận ra là rất yêu chiều vợ.
Tay chân nhẹ nhàng, dáng ôm hơi lúng túng. Lúc đầu Hồ Tử cũng biết khá rõ Tây Tử, cũng biết chị dâu này không dễ chọc đến, tính tình khó nắm bắt một chút, đành chịu.
Sau bởi vì em trai cùng đơn vị với Tây Tử, lại được Hồ Quân giao phó, thỉnh thoảng từ chỗ em trai có thể biết một chút chuyện. Tính tình vợ anh Quân khá thoáng, thật ra là người rất có bản lĩnh, cũng có thể đảm trách công việc bà chủ trong nhà.
Hồ Tử cảm thấy cô gái này nên dịu dàng nghe lời một chút, phải giống như chim Hoàng Yến được nuôi dưỡng ở trong nhà, lúc rỗi rãnh có thể trêu chọc một chút. Giống như Tây Tử bây giờ, không có chuyện gì sao lại xông lên phía trước. Nếu là đàn ông còn có thể, Tây Tử là con gái mà cũng như vậy, mặt mũi mấy tên đàn ông như bọn họ phải làm sao. Người như vậy thật thua thiệt cho anh Quân, không uốn nắn vợ còn để cô ấy xông pha lên phía trước.
Nhưng lúc này nhìn thấy tình cảnh như thế từ bên ngoài, không biết sao trong lòng Hồ Tử chợt nảy sinh cảm giác hâm mộ, trong lòng bỗng nhớ tới một người cũng giống như thế.
Giơ tay gõ cửa nhẹ nhàng, Hồ Quân ngẩng đầu lên ngoắc ngoắc tay. Hồ Tử đẩy cửa đi vào, ngón tay Hồ Quân đặt lên miệng thở dài một tiếng, chỉ chỉ hộc tủ đầu giường bên cạnh nhỏ giọng nói: “Để ở đây đi!"
Hồ Tử đặt bình giữ nhiệt ở trên tủ đầu giường, quay đầu lại chỉ thấy anh Quân hết sức cẩn thận đặt lại cô vợ đã ngủ thiếp đi lên giường, kéo chăn đắp lên người, cẩn thận không đụng tới vết thương ở chân, khẽ điều chỉnh cái gối đầu cho vợ. Nhìn một chút chai nước biển được treo trên giá, còn nửa bình, đứng lên tiến về phía Hồ Tử ý bảo hai người đi ra ngoài.
Đến cửa cầu thang chỗ dành cho người hút thuốc để nói chuyện, quá nửa đêm nơi này không có người, Hồ Tử rút ra một điếu thuốc đưa tới, Hồ Quân nhận lấy hít một hơi.
Hồ Tử nghi ngờ hỏi: “Sao không chuyển đến phòng bệnh cao cấp? Nếu anh không tiện ra mặt thì để em đi đến đó. Phó viện trưởng ở đây là bạn của ba em."
Hồ Quân khoát khoát tay: “Thôi đi! phòng đơn này vợ anh còn chưa biết, theo ý cô ấy sẽ ở phòng bệnh có sáu giường. Quy định của cục công an đó là chi phí chung để chữa bệnh, vợ anh chỉ là nhân viên nhỏ bé, nghe theo cô ấy đi! Không ép buộc, bây giờ anh cũng vậy không nên ép cô ấy, một lỗ thủng lớn sẽ đau lắm, chờ khỏe lại, xuất viện về nhà bồi dưỡng là được."
Hồ Quân đưa tay vỗ vỗ vai Hồ Tử: “Hai ngày nay anh có chuyện ở lại đây, em giúp chạy đi chạy lại, chờ chuyện này xong rồi anh sẽ giao cho em một số công việc lớn hơn, công trình quy mô hơn."
Hồ Tử mở miệng lớn hơn: “Anh Quân nói cái này khách sáo như người ngoài vậy, em là ai nha! Không phải anh là đại ca của em sao?"
Hồ Quân ngược lại cười: “Ban đầu thật không nghĩ tới sẽ kết bạn với tên nhóc như cậu, chuyện tiệm massage kia xử lý ra sao rồi?"
Hồ Tử cười ha ha: “Giao cho em, anh cứ yên tâm đi! Bà chủ kia rất xảo quyệt, nhưng ở chỗ của cô ta cũng chẳng nhiệt tình cho lắm, sex cờ bạc ma tuý đều có đủ, tùy tiện vạch trần một chút lên trên, đủ bị phạt rồi. Hôm nay chỗ đó bị đóng cửa, tiền chi như nước chảy, đi lạy Bồ Tát khắp nơi. Đáng tiếc là cô ta không biết là mình đã đắc tội một người, lạy Bồ Tát cũng không được việc."
Hồ Quân thở dài: “Được, nương tay một chút tha cho cô ta, không làm trái với pháp luật, để cho cô ta tự lo. Trải qua chuyện của vợ anh lần này anh mới tin chuyện nhân quả báo ứng. Cuối cùng anh cảm thấy, có phải là trước kia anh làm nhiều chuyện độc ác, bây giờ báo ứng trên người vợ anh hay không? Bởi vì ông trời biết, ứng trên người vợ anh, so với ứng trên người anh cũng làm cho anh đau xót hơn nữa."
“Phì… "
Hồ Tử cười vui vẻ: “Anh Quân, anh đây tự trách hả? Vết thương của chị dâu chỉ là chuyện nhỏ, do anh mê tín quá mới nghĩ thành ra như vậy đó?" “Không phải mê tín, Hồ Tử em không biết rồi, nếu trong lòng em có một cô gái em sẽ hiểu. Trong lòng em muốn vì cô ấy gánh vác tất cả, phúc để cho cô ấy hưởng, họa để em gánh chịu hết, đây mới là đàn ông......"
Hồ Tử từ bệnh viện đi ra ngoài, lên xe, đoạn đường này cũng suy nghĩ khá nhiều. Lúc nãy anh Quân như thế không thể nói là may mắn, còn chưa phải may mắn, hay là may mắn! Rất rối rắm, không may mắn! Như vậy càng rối rắm hơn, rõ ràng hạnh phúc mà. Hồ Tử lắc đầu một cái, đột nhiên hạnh phúc linh nghiệm tới, cái này chẳng lẽ chính là tiểu thuyết trong phim truyền hình, mỗi ngày đều kêu gọi tình yêu......
Đêm này Tây Tử ngủ không ngon, vết thương đau từng hồi một, thuốc giảm đau vừa hết khiến cô đau đến mức muốn ngủ cũng không ngủ được. Ngược lại cô đau nhức rồi sẽ quấy phá Hồ Quân, một đêm gọi chồng không ít lần. Khiến cho sau này thậm chí Tây Tử cũng không còn ngượng ngùng nữa, vào lúc trời gần sáng vết thương bớt đau Tây Tử mới cảm giác hơi buồn ngủ.
Còn chưa có tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng chỉ nghe thấy mẹ chồng nhỏ giọng quở trách Hồ Quân: “Vợ chồng son các con thật giỏi! Chuyện lớn như vậy, một mình chịu đựng, ngay cả chúng ta cũng không thông báo một tiếng. Bây giờ không có chuyện gì, nếu như có chuyện, con nói mẹ phải trả lời thế nào với ba của Tây Tử đây. Còn nữa một mình con sao có thể chăm sóc tốt được? Mặc dù không đi làm nhưng cũng phải nghỉ ngơi chứ! Nhanh đi về nhà nghỉ một lát đi, mẹ ở lại đây trông chừng cho, cũng thuận tiện chăm sóc nữa."
Hồ Quân nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng ở đây làm loạn thêm được không, Tây Tử như vậy, mẹ không nhìn thấy hả. Mẹ ở chỗ này chăm sóc, cô ấy có thể không biết xấu hổ sao? Quay lại khẽ động vết thương sẽ rất đau, một mình con có thể làm được, cô ấy là vợ con, con thế nào cũng nên chăm sóc."
Mẹ Hồ ngược lại cười khẽ: “Hiện tại đã biết thương vợ rồi, ban đầu mẹ cho phép con kết hôn, nhìn giống như mẹ đang dồn con lên pháp trường vậy......"
“Tây Tử thức rồi......" ba Hồ cau mày cắt ngang hai người. Tây Tử mở mắt ra, đã nhìn thấy ba mẹ chồng đang ngồi trên giường, vội vàng nhớ lại, khẽ động đến vết thương trên đùi, giọng khàn khàn. Hồ Quân đã đến trước một bước, đè người của cô lại, vội vàng đỏ mặt tía tai: “Động đậy cái gì, cái người này không muốn chân nữa hả?"
Tây Tử nháy mắt mấy cái: “Ba mẹ đến đây, em phải đứng lên chào."
Mẹ Hồ sờ sờ mặt của cô: “Ngồi dậy làm gì? Con giống như con gái ruột của chúng ta, mẹ với con là người một nhà, không nói những thứ khách sáo này. Còn đau không? Muốn ăn chút gì không? Mẹ bảo dì giúp việc nấu canh chim bồ câu đem vào cho con, lát nữa nên uống hết, rất tốt cho vết thương… "
Hồ Quân liên tục nháy mắt với hai vợ chồng già, họ không khỏi trừng mắt liếc anh, buồn cười nói: “Được, biết rồi, bây giờ chúng ta đi liền......"
Cúi đầu vén tóc bên tai Tây Tử: “Ngày mai mẹ quay lại, bảo người làm hầm canh gà ác cách thủy để bồi bổ."
Ba Hồ cũng lộ ra ý cười: “Có chuyện gì thì nói với Hồ Quân, còn chuyện công tác, con cũng đừng quan tâm, ba sẽ giúp con xử lý tốt."
Tây Tử sững sờ, vội vàng nói rõ lập trường: “Ba, con thích công việc bây giờ." Ba Hồ hơi trầm ngâm, trịnh trọng gật đầu một cái, xoay người đi với mẹ Hồ ra ngoài.
Hồ Quân lấy nước ấm từ phòng vệ sinh trở lại, phát hiện mặt Tây Tử đỏ bừng, có điểm là lạ, vội vàng sờ sờ cái trán của cô. Tây Tử quay đầu trốn đi ra, giùng giằng nhớ tới, Hồ Quân nhíu mày chỉ thẳng: “Em muốn làm gì?"
Mặt Tây Tử càng đỏ hơn, cúi đầu, môi mím lại, chính là không nói được lời nào, làm Hồ Quân sốt ruột muốn hỏi lại, đột nhiên cảm nhận được ghé vào tai Tây Tử nhỏ giọng nói: “Muốn đi vệ sinh?"
Hồ Quân bá đạo ngang ngược như vậy khiến cho Tây Tử cảm thấy xa lạ, mặc dù xa lạ mà lại gần gũi như thế. Đây là lần đầu tiên Tây Tử ý thức được rõ ràng, người đàn ông này là chồng của mình, người chồng cùng chung hoạn nạn.
Cho nên nói, phía Tây Tử trì trệ chậm chạp thì phía đồng chí Hồ Quân cũng không dễ dàng gì. Chỉ là, vẫn câu nói kia, chỉ cần hạ quyết tâm thì cây vạn tuế cũng có thể nở hoa, huống chi trái tim nhỏ bé nóng hổi của Tây Tử cũng không khó khăn lắm.
Vợ anh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, dáng vẻ nghi ngờ nhưng vẫn dịu dàng đằm thắm. Hồ Quân nhẹ nhàng khẽ chạm tay vào vết thương ở chân cô: “Chỗ này còn đau không?" Tây Tử cắn môi lắc đầu: “Tổ trưởng bọn em đâu?"
Hồ Quân nhíu mày nói: “Lãnh đạo của em về hết rồi." Tây Tử nháy mắt mấy cái: “Bọn họ nhìn thấy anh rồi hả?" Hồ Quân xùy một tiếng vui vẻ: “Anh đây to như thế này, bọn họ cũng không phải mù, dĩ nhiên sẽ nhìn thấy. Không phải em muốn anh đừng làm bọn họ khó xử sao thế nào? Lại quên rồi à?"
Mấy giờ trôi qua làm cho Tây Tử mơ hồ rồi, nói cái gì đều cảm thấy hồ đồ, trí nhớ khắc sâu chính là lúc Hồ Quân xông vào phòng phẩu thuật.
Hồ Quân vừa nhìn dáng vẻ của cô cũng biết vợ anh đang suy nghĩ gì? Thở dài nói: “Vợ à, anh là chồng em, là người chồng được luật pháp thừa nhận, không phải trước kia em bảo anh né tránh chỉ vì công việc của em, anh cũng đồng ý phối hợp. Ủng hộ công việc của vợ anh có thể được thưởng là người nhà ưu tú rồi. Vợ của ai mà giống như Hoàng Kế Quang đi lên đỡ vết đạn hả, người trụ cột trong nhà như anh không hề oán thán một câu, lãnh đạo của em cũng cảm động về người chồng này. Có thể toàn Trung Quốc cũng không có người thứ hai, em còn muốn đem anh đi giấu nữa!"
Giọng nói kia ẩn chứa nhiều buồn tủi, Tây Tử cười hì hì yếu ớt: “Còn lắm mồm......"
Cúi đầu hồi lâu lại ngẩng lên, không yên lòng hỏi: “Anh không làm khó lãnh đạo của em, vậy công tác sau này của em, anh cũng phải tiếp tục ủng hộ thêm."
“Ủng hộ, ủng hộ......"
Trong miệng Hồ Quân đáp lại càng vui vẻ hơn so với ai khác mà trong lòng chín cong mười tám quẹo. Anh không tham gia vào nhưng ở trên còn có ba mẹ anh nữa. Vợ anh nên biết rằng, đừng nhìn thấy bình thường anh là người cứng rắn mạnh mẽ, nhưng đối với người lớn trong nhà thật sự cũng không dám nói nửa câu, cũng biết nghe lời. Hơn nữa đối với ông cụ nhà anh, anh như tân binh mới vừa gia nhập quân đội, kết hôn cũng đã nhiều ngày rồi vậy mà mỗi lần trở về đều giống như đi gặp mặt cấp trên, một câu ông cụ nói không khác biệt thánh chỉ là mấy.
Vì vậy chuyện này ông cụ nhà anh ra tay nhất định sẽ thành công. Muốn có cháu không? Muốn có cháu thì trước tiên phải bảo đảm an toàn của vợ. Tây Tử nào biết những suy nghĩ này của Hồ Quân, vì vậy cảm giác Hồ Quân đột nhiên trở nên rất hiểu rõ nghĩa lớn, cho là được chính mình đồng hóa một ít. Không biết Hồ Quân này cũng đã tu luyện bao nhiêu năm, giỏi chơi đùa nhất, chính là bằng mặt mà không bằng lòng.
Xem như hôm nay cũng tổng kết ra một vài kinh nghiệm, đối với vợ thì anh phải lừa gạt. Nhưng mà lúc này nhìn dáng vẻ yếu đuối mềm mại của vợ, so với bình thường thật đáng yêu hơn nhiều......
Lúc Hồ Tử đến, đứng ở ngoài cửa nhìn thấy hết tình hình bên trong, không phải phòng bệnh cán bộ cao cấp mà là phòng nhỏ, cửa thủy tinh xuyên thấu.
Hồ Tử nhìn vào bên trong giường bệnh tuy không nhìn thấy vẻ mặt của anh Quân nhưng nhìn tư thế ngồi ở trên giường bệnh ôm vợ từ phía sau có thể nhận ra là rất yêu chiều vợ.
Tay chân nhẹ nhàng, dáng ôm hơi lúng túng. Lúc đầu Hồ Tử cũng biết khá rõ Tây Tử, cũng biết chị dâu này không dễ chọc đến, tính tình khó nắm bắt một chút, đành chịu.
Sau bởi vì em trai cùng đơn vị với Tây Tử, lại được Hồ Quân giao phó, thỉnh thoảng từ chỗ em trai có thể biết một chút chuyện. Tính tình vợ anh Quân khá thoáng, thật ra là người rất có bản lĩnh, cũng có thể đảm trách công việc bà chủ trong nhà.
Hồ Tử cảm thấy cô gái này nên dịu dàng nghe lời một chút, phải giống như chim Hoàng Yến được nuôi dưỡng ở trong nhà, lúc rỗi rãnh có thể trêu chọc một chút. Giống như Tây Tử bây giờ, không có chuyện gì sao lại xông lên phía trước. Nếu là đàn ông còn có thể, Tây Tử là con gái mà cũng như vậy, mặt mũi mấy tên đàn ông như bọn họ phải làm sao. Người như vậy thật thua thiệt cho anh Quân, không uốn nắn vợ còn để cô ấy xông pha lên phía trước.
Nhưng lúc này nhìn thấy tình cảnh như thế từ bên ngoài, không biết sao trong lòng Hồ Tử chợt nảy sinh cảm giác hâm mộ, trong lòng bỗng nhớ tới một người cũng giống như thế.
Giơ tay gõ cửa nhẹ nhàng, Hồ Quân ngẩng đầu lên ngoắc ngoắc tay. Hồ Tử đẩy cửa đi vào, ngón tay Hồ Quân đặt lên miệng thở dài một tiếng, chỉ chỉ hộc tủ đầu giường bên cạnh nhỏ giọng nói: “Để ở đây đi!"
Hồ Tử đặt bình giữ nhiệt ở trên tủ đầu giường, quay đầu lại chỉ thấy anh Quân hết sức cẩn thận đặt lại cô vợ đã ngủ thiếp đi lên giường, kéo chăn đắp lên người, cẩn thận không đụng tới vết thương ở chân, khẽ điều chỉnh cái gối đầu cho vợ. Nhìn một chút chai nước biển được treo trên giá, còn nửa bình, đứng lên tiến về phía Hồ Tử ý bảo hai người đi ra ngoài.
Đến cửa cầu thang chỗ dành cho người hút thuốc để nói chuyện, quá nửa đêm nơi này không có người, Hồ Tử rút ra một điếu thuốc đưa tới, Hồ Quân nhận lấy hít một hơi.
Hồ Tử nghi ngờ hỏi: “Sao không chuyển đến phòng bệnh cao cấp? Nếu anh không tiện ra mặt thì để em đi đến đó. Phó viện trưởng ở đây là bạn của ba em."
Hồ Quân khoát khoát tay: “Thôi đi! phòng đơn này vợ anh còn chưa biết, theo ý cô ấy sẽ ở phòng bệnh có sáu giường. Quy định của cục công an đó là chi phí chung để chữa bệnh, vợ anh chỉ là nhân viên nhỏ bé, nghe theo cô ấy đi! Không ép buộc, bây giờ anh cũng vậy không nên ép cô ấy, một lỗ thủng lớn sẽ đau lắm, chờ khỏe lại, xuất viện về nhà bồi dưỡng là được."
Hồ Quân đưa tay vỗ vỗ vai Hồ Tử: “Hai ngày nay anh có chuyện ở lại đây, em giúp chạy đi chạy lại, chờ chuyện này xong rồi anh sẽ giao cho em một số công việc lớn hơn, công trình quy mô hơn."
Hồ Tử mở miệng lớn hơn: “Anh Quân nói cái này khách sáo như người ngoài vậy, em là ai nha! Không phải anh là đại ca của em sao?"
Hồ Quân ngược lại cười: “Ban đầu thật không nghĩ tới sẽ kết bạn với tên nhóc như cậu, chuyện tiệm massage kia xử lý ra sao rồi?"
Hồ Tử cười ha ha: “Giao cho em, anh cứ yên tâm đi! Bà chủ kia rất xảo quyệt, nhưng ở chỗ của cô ta cũng chẳng nhiệt tình cho lắm, sex cờ bạc ma tuý đều có đủ, tùy tiện vạch trần một chút lên trên, đủ bị phạt rồi. Hôm nay chỗ đó bị đóng cửa, tiền chi như nước chảy, đi lạy Bồ Tát khắp nơi. Đáng tiếc là cô ta không biết là mình đã đắc tội một người, lạy Bồ Tát cũng không được việc."
Hồ Quân thở dài: “Được, nương tay một chút tha cho cô ta, không làm trái với pháp luật, để cho cô ta tự lo. Trải qua chuyện của vợ anh lần này anh mới tin chuyện nhân quả báo ứng. Cuối cùng anh cảm thấy, có phải là trước kia anh làm nhiều chuyện độc ác, bây giờ báo ứng trên người vợ anh hay không? Bởi vì ông trời biết, ứng trên người vợ anh, so với ứng trên người anh cũng làm cho anh đau xót hơn nữa."
“Phì… "
Hồ Tử cười vui vẻ: “Anh Quân, anh đây tự trách hả? Vết thương của chị dâu chỉ là chuyện nhỏ, do anh mê tín quá mới nghĩ thành ra như vậy đó?" “Không phải mê tín, Hồ Tử em không biết rồi, nếu trong lòng em có một cô gái em sẽ hiểu. Trong lòng em muốn vì cô ấy gánh vác tất cả, phúc để cho cô ấy hưởng, họa để em gánh chịu hết, đây mới là đàn ông......"
Hồ Tử từ bệnh viện đi ra ngoài, lên xe, đoạn đường này cũng suy nghĩ khá nhiều. Lúc nãy anh Quân như thế không thể nói là may mắn, còn chưa phải may mắn, hay là may mắn! Rất rối rắm, không may mắn! Như vậy càng rối rắm hơn, rõ ràng hạnh phúc mà. Hồ Tử lắc đầu một cái, đột nhiên hạnh phúc linh nghiệm tới, cái này chẳng lẽ chính là tiểu thuyết trong phim truyền hình, mỗi ngày đều kêu gọi tình yêu......
Đêm này Tây Tử ngủ không ngon, vết thương đau từng hồi một, thuốc giảm đau vừa hết khiến cô đau đến mức muốn ngủ cũng không ngủ được. Ngược lại cô đau nhức rồi sẽ quấy phá Hồ Quân, một đêm gọi chồng không ít lần. Khiến cho sau này thậm chí Tây Tử cũng không còn ngượng ngùng nữa, vào lúc trời gần sáng vết thương bớt đau Tây Tử mới cảm giác hơi buồn ngủ.
Còn chưa có tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng chỉ nghe thấy mẹ chồng nhỏ giọng quở trách Hồ Quân: “Vợ chồng son các con thật giỏi! Chuyện lớn như vậy, một mình chịu đựng, ngay cả chúng ta cũng không thông báo một tiếng. Bây giờ không có chuyện gì, nếu như có chuyện, con nói mẹ phải trả lời thế nào với ba của Tây Tử đây. Còn nữa một mình con sao có thể chăm sóc tốt được? Mặc dù không đi làm nhưng cũng phải nghỉ ngơi chứ! Nhanh đi về nhà nghỉ một lát đi, mẹ ở lại đây trông chừng cho, cũng thuận tiện chăm sóc nữa."
Hồ Quân nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng ở đây làm loạn thêm được không, Tây Tử như vậy, mẹ không nhìn thấy hả. Mẹ ở chỗ này chăm sóc, cô ấy có thể không biết xấu hổ sao? Quay lại khẽ động vết thương sẽ rất đau, một mình con có thể làm được, cô ấy là vợ con, con thế nào cũng nên chăm sóc."
Mẹ Hồ ngược lại cười khẽ: “Hiện tại đã biết thương vợ rồi, ban đầu mẹ cho phép con kết hôn, nhìn giống như mẹ đang dồn con lên pháp trường vậy......"
“Tây Tử thức rồi......" ba Hồ cau mày cắt ngang hai người. Tây Tử mở mắt ra, đã nhìn thấy ba mẹ chồng đang ngồi trên giường, vội vàng nhớ lại, khẽ động đến vết thương trên đùi, giọng khàn khàn. Hồ Quân đã đến trước một bước, đè người của cô lại, vội vàng đỏ mặt tía tai: “Động đậy cái gì, cái người này không muốn chân nữa hả?"
Tây Tử nháy mắt mấy cái: “Ba mẹ đến đây, em phải đứng lên chào."
Mẹ Hồ sờ sờ mặt của cô: “Ngồi dậy làm gì? Con giống như con gái ruột của chúng ta, mẹ với con là người một nhà, không nói những thứ khách sáo này. Còn đau không? Muốn ăn chút gì không? Mẹ bảo dì giúp việc nấu canh chim bồ câu đem vào cho con, lát nữa nên uống hết, rất tốt cho vết thương… "
Hồ Quân liên tục nháy mắt với hai vợ chồng già, họ không khỏi trừng mắt liếc anh, buồn cười nói: “Được, biết rồi, bây giờ chúng ta đi liền......"
Cúi đầu vén tóc bên tai Tây Tử: “Ngày mai mẹ quay lại, bảo người làm hầm canh gà ác cách thủy để bồi bổ."
Ba Hồ cũng lộ ra ý cười: “Có chuyện gì thì nói với Hồ Quân, còn chuyện công tác, con cũng đừng quan tâm, ba sẽ giúp con xử lý tốt."
Tây Tử sững sờ, vội vàng nói rõ lập trường: “Ba, con thích công việc bây giờ." Ba Hồ hơi trầm ngâm, trịnh trọng gật đầu một cái, xoay người đi với mẹ Hồ ra ngoài.
Hồ Quân lấy nước ấm từ phòng vệ sinh trở lại, phát hiện mặt Tây Tử đỏ bừng, có điểm là lạ, vội vàng sờ sờ cái trán của cô. Tây Tử quay đầu trốn đi ra, giùng giằng nhớ tới, Hồ Quân nhíu mày chỉ thẳng: “Em muốn làm gì?"
Mặt Tây Tử càng đỏ hơn, cúi đầu, môi mím lại, chính là không nói được lời nào, làm Hồ Quân sốt ruột muốn hỏi lại, đột nhiên cảm nhận được ghé vào tai Tây Tử nhỏ giọng nói: “Muốn đi vệ sinh?"
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh