Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!
Chương 28
Vào ga ra tầng ngầm, Hồ Quân mới vừa dừng xe xong Tây Tử liền đẩy cửa xe ra nhảy xuống, cũng không quay đầu lại cứ thế mà đi, Hồ Quân hết sức tức giận! Mình lái xe chở cô ấy đi còn không bằng chở người khác, ít nhất người ta còn đưa tiền, còn cô ngay cả một tiếng cám ơn cũng không có.
Hồ Quân rút chìa khóa xe, trầm mặt đi vào bên trong. Mới vừa vào đến thang máy mặt của Hồ Quân từ đen thui liền bắt đầu tỏa sáng. Thì ra trong lòng cô vợ này vẫn còn có anh, dùng tay giữ nút thang máy chờ anh đấy.
Hồ Quân vểnh khóe miệng, cầm lấy túi xách của cô nói: “Anh cầm giúp em, rất nặng đó."
“Rất nặng?" Tây Tử buồn bực liếc mắt nhìn anh. Túi xách của cô không phải nhỏ, nhưng bên trong trừ mấy thứ đồ linh tinh cũng không có gì khác. What?? Nhưng sao anh lại vui vẻ xách nó đi như vậy!
Hai người vào thang máy, Tây Tử đứng thẳng, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm. Hồ Quân vui vẻ, đưa mặt tiến tới: “Thế nào, vợ, cảm thấy chồng của em có tuyệt không? Dịu dàng săn sóc cho vợ mới là người đàn ông chân chính."
Tây Tử dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của anh lại còn hả hê cười, cô không thèm lên tiếng, thang máy đing một tiếng, cửa thang máy mở ra, Tây Tử nói một câu: “Ừ, phải rèn luyện xách túi xách thường xuyên, dịu dàng săn sóc là phải qua nhiều lần gọt giũa mới được."
Nói xong, lấy lại túi của mình, đi vào phòng. Hồ Quân gãi gãi đầu, thật lâu sau mới nghĩ ra ý tứ trong lời nói của cô, không cần gấp, ngược lại còn có chút vui vẻ.
Mấy bước vội vàng đi theo vào phòng. Tây Tử còn chưa kịp khom lưng cởi giày Hồ Quân đã ngồi xổm xuống, cởi giày ra giúp cô, mang dép vào chân cho cô, động tác có thứ tự tựa như đã thực hành rất nhiều lần.
Tây Tử cúi đầu nhìn anh thay giày, có giây phút hoảng hốt, phảng phất như có gì đó quen thuộc… Sắc mặt Tây Tử khẽ trở nên mơ hồ. Hồ Quân đã bỏ giày vào trong tủ giày, vẫn còn ngồi cạnh cô, ngước đầu nhìn cô: “Vợ, em ghen có phải không? Chỉ cần em vui lòng, anh bảo đảm, về sau sẽ giúp mang túi thường xuyên."
Lời vừa nói ra Hồ Quân cũng cảm thấy không giống từ trong miệng mình phát ra. Dù sao lời cũng đã nói ra như vậy rồi, cũng không thể hối hận.
Tây Tử hoảng hốt, đèn cửa trước đột nhiên vụt tắt. Trong nhà cũng không quá tối, tất cả cửa sổ trong phòng khách đều dài sát đất, lấy ánh sáng rất tốt. Mặc dù bây giờ là buổi tối nhưng ánh sáng từ ngọn đèn ở xa có thể đi vào, có thể nhìn được bóng dáng của người đàn ông này.
Đúng trọng tâm mà nói, anh rất tuấn tú, ngũ quan sắc sảo, tóc không dài, ngang mặt, sống mũi rất cao, chân mày vừa dài vừa đậm, hai hàng lông mày hếch lên, mắt không lớn nhưng lại lấp lánh có hồn, hơn nữa, rất nghiêm túc.. Từ trong ánh mắt của anh, Tây Tử lại cảm thấy được sự nghiêm túc.
“Chúng ta là kết hôn giả, anh quên rồi sao?"
Lời Tây Tử nói rất nhẹ nhàng khiêm tốn vang lên trong đêm tối, nếu như cẩn thận nghe có lẽ cũng có thể nghe được chút do dự. Mỗi người phụ nữ đều có lúc yếu ớt, Tây Tử cũng không phải là ngoại lệ. Cô nhớ đã có ai từng nói, phụ nữ bên ngoài càng kiên cường thì trong lòng mới càng yếu ớt. Lúc này, đối với người đàn ông này, Tây Tử luôn luôn cứng rắn nhưng bây giờ lại chợt mềm nhũn như vậy.
Đèn lại bật sáng, Hồ Quân liền đứng lên, đưa tay chống lên vách tường sau lưng cô cả người cúi gần tới, từ trên nhìn xuống cô, hơi thở phái nam nồng đậm, trong nháy mắt liền bao phủ ở xung quanh Tây Tử.
“Cái gì là giả? Hộ khẩu nhà anh có viết tên của em, giấy đăng ký kết hôn rất rõ ràng có dấu chạm nổi, còn có tổ chức hôn lễ. Quan trọng nhất là, anh phát hiện ra em làm vợ của anh cũng tốt vô cùng......"
Hồ Quân nói còn chưa dứt lời, chuông điện thoại liền vang lên. Hồ Quân căn bản không thèm để ý, vẫn bình tĩnh nhìn Tây Tử. Tây Tử hốt hoảng như vậy mấy giây, nghiêng đầu đẩy anh ra: “Anh nghe điện thoại đi, chắc là mẹ anh gọi đó, tôi đi tắm trước."
Nhóc con này quẳng xuống mấy câu rồi lại lủi chạy mất. Hồ Quân cũng không ép buộc cô, đây chính là vấn đề bày tỏ thái độ. Từ lúc bắt đầu chính anh muốn cùng cô kết hôn giả để lừa gạt hai bên gia đình, nhưng hôm nay anh nghĩ lại, nên phải nói rõ ràng cho cô bé Tây Tử này biết. Nếu như anh không nói cô bé này cứ nghĩ rằng cả đời này hai người chỉ là vợ chồng giả. Có thể cô chịu được, nhưng anh thì không chịu được.
Anh cũng là một người đàn ông bình thường, nên không chỉ về mặt tinh thần, mà mặt sinh lý cũng phải hài hòa. Tình yêu sao? Vừa muốn yêu cũng muốn tình. Cho nên hai cái này không thể thiếu. Nói một cách thẳng thắn, Hồ Quân anh hàng đêm ôm vợ ngủ, làm ít chuyện, yêu cầu này có lẽ cũng không phải là quá đâu!
Hơn nữa cô vợ này của anh trông rất ngốc ngếch, không làm rõ thì lại tưởng là anh nói đùa. Nhưng cũng không thể ép buộc cô ấy, riêng hôm nay lại có đột phá khiến Hồ Quân anh có niềm vui ngoài ý muốn. Tư tưởng bên nhà ba mẹ vợ vẫn còn rất bảo thủ, Hồ Quân thậm đã chí quên, trước kia anh vẫn luôn khinh thường tình yêu.
Hồ Quân lấy điện thoại di động ra xem, không ngờ vợ lại đoán chính xác thật, là Thái hậu nhà anh gọi tới: “Mẹ, khuya rồi tại sao mẹ còn chưa ngủ?"
“Đây không phải là nghĩ cho hai anh chị sao? Tây Tử đâu? Trở về chưa? Ngày đầu tiên đi làm như thế nào? Anh phải biết thương vợ của mình chứ, anh tới hỏi thăm nó một chút xem sao, đứa nhỏ Tây Tử này không thích kể lể đâu, nên anh phải quan tâm tới nó......"
Thái hậu nói chuyện dong dài hơn mười phút, mới cúp điện thoại. Ông Hồ chống thân thể dậy, kéo ống tay áo bà xã, hỏi: “Trở về rồi sao?"
“Ừ, trở về rồi, nó nói Tây Tử đang tắm, không có uống rượu."
Ông Hồ gật đầu một cái: “Tây Tử về đến nhà rồi, được rồi, ngủ đi, bà lo lắng nhiều rồi đó."
Bà Hồ cũng nằm xuống thở dài: “Tôi cũng là lo lắng vì chuyện con cái của chúng nó thôi. Ông nói xem con bé Tây Tử làm công việc ở đồn cảnh sát, có nguy hiểm gì không?"
Nằm bên cạnh thấy ông già này đã ngủ mất rồi, bà Hồ lắc đầu một cái, đưa tay tắt đèn đầu giường.
Đêm nay việc Hồ Quân làm tất cả đều là mơ, trong mơ vợ của anh được anh ôm vào trong lòng, thật là ấm áp, làm sao lại đẹp như thế...... Sáng sớm vừa tỉnh lại, bản thân cũng không khỏi cười khổ, mộng xuân này không biết khi nào mới trở thành sự thật.
Tây Tử lại lăn qua lộn lại cả đêm không sao ngủ được. Cô cũng không ngốc, tối qua Hồ Quân đã nói rất rõ ràng, cô cũng không thể nào giả bộ nghe không hiểu. Gả cho Hồ Quân vốn là trời xui đất khiến, nếu như không phải là ba cô ép buộc, đời này Tây Tử cũng thật không muốn kết hôn.
Cô đã từng yêu. Lúc đó cô yêu một người đàn ông nhiều năm như vậy, cũng nghĩ tới có một ngày kia cô sẽ gả cho anh. Khi đó hai người lập kế hoạch rất nhiều lần, nghĩ tới quang cảnh hôn lễ lúc đó, hai người mặc quân trang, chụp tấm hình với nhau, sau đó hai nhà và những người bạn thân thích ăn bữa cơm đơn giản, thật ấm áp biết bao.
Hai người đều không thích phô trương, hơn nữa cùng nhau sống qua ngày cũng là hai người bọn họ, tổ chức hôn lễ lớn như vậy cho ai nhìn. Họ chỉ có một hi vọng duy nhất là sau khi kết hôn muốn đi du lịch Tây Hồ, chèo thuyền du ngoạn. Có lẽ đó là giấc mộng duy nhất của hai người. Mộng thì vẫn là mộng, một giấc chiêm bao còn chưa kết thúc lại bị thức tỉnh. Thực tế không được phép nằm mơ, hiện thực tình yêu ở trước mặt luôn luôn không chịu nổi đả kích như vậy.
Cuộc đời Hồ Quân gặp cô là ngoài ý muốn. Anh là người có bối cảnh lớn, quỷ thần xui khiến đi vào trong cuộc đời cô. Tất cả mọi việc như quen biết, kết hôn, lại cô đơn không có tình yêu, đôi bên cùng vui vẻ đã không còn quan trọng, chỉ cần sống qua ngày là được. Nếu thật sự đến với anh, Tây Tử khá mâu thuẫn.
Nếu Hồ Quân là người đàn ông bình thường, Tây Tử cũng không do dự như thế. Nhưng anh có tiền đồ xán lạn, quá khứ lại rất đào hoa. Mặc dù không có tình yêu Tây Tử cũng muốn an ổn sống một cuộc sống yên bình. Cho nên việc cô và Hồ Quân đến với nhau là không có khả năng, bởi vì không biết khi nào lại gặp phải sóng gió.
Còn nữa, quan trọng nhất là cô thích sạch sẽ nhưng cô lại cảm giác Hồ Quân không sạch sẽ cho lắm. Nghĩ đến đây Tây Tử chợt phát hiện mình quên một chuyện lớn, đêm đó cô đã quan hệ với Hồ Quân mà không có bất kỳ biện pháp ngừa thai nào. Hơn nữa, cô cảm giác người mình có gì đó là lạ, không giống như trước kia, nếu cô mang thai thì làm thế nào đây?
Còn nữa giờ cô mới nhớ tới thì đã chậm mất rồi, nếu uống thuốc ngừa thai, cũng đã qua thời gian hạn định. Tây Tử nghĩ đến đây, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên, cũng ném những lời nói của Hồ Quân ra sau đầu.
Hồ Quân phát hiện, sau hôm anh nói rõ với cô ấy, vợ của anh cũng không hề đáp lại, hơn nữa sắc mặt lại trông rất khó coi khiến anh nghĩ muốn tìm cơ hội nữa để thổ lộ cũng không dám. Dù sao cũng không thể gấp gáp, anh đã nói ra rồi.
Hơn nữa tính khí Tây Tử rất thất thường, không đáp ứng cũng không phản ứng gì, anh có ý tốt đưa đón cô đi làm, bị cô bé này rống lên bảo không cần, nói anh muốn khoe khoang, nếu để người trong đội nhìn thấy rất có ảnh hưởng, ra lệnh cưỡng chế không cho anh đi đón, đưa đi cũng không cho.
Nhưng Hồ Quân đâu chịu để cho vợ đi chen trên xe điện ngầm, thân thể của vợ là vô cùng quý giá, cho nên anh sẽ lui một bước, mỗi ngày sẽ đưa đến khúc quanh vào ngõ hẻm của đội 17, rất bí mật, tiếp tục quan sát.
Nhìn thấy có người mặc cảnh phục đi tới, Hồ Quân liền vội vàng khom lưng, lén lén lút lút, giống như làm cảnh sát ngầm. Có lúc Hồ Quân nghĩ, thế nào mà mình lại thành ra như vậy rồi, may mà tên Tả Hoành kia không có nhìn thấy, nếu là biết được anh trở nên như thế này thì không chê cười anh tới chết mới là lạ.
Chỉ là, mấy hôm nay vợ của anh giống như phụ nữ đã tới thời kỳ mãn kinh vậy. Tuy nói đồng ý để cho anh đưa đón nhưng lúc mà ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào anh, Hồ Quân cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.
Hồ Quân cúi đầu xem dáng vẻ bề ngoài của mình, không có lạ lắm, qua năm giờ rưỡi, cô ấy cũng đã tan việc, bởi vì vợ của anh đam mê công việc dùng sức mạnh, thật là một ý nghĩ điên rồ, buổi sáng nhất định đến trước nhất, buổi tối thì nghỉ làm chót nhất. Cũng may đội hình sự cũng chiếu cố chăm sóc đồng chí nữ, không cho trực ca đêm, nếu không cô vợ này đến đêm cũng không thể về ngủ được.
Xa xa, Hồ Quân đã nhìn thấy vợ cùng đồng nghiệp đi ra từ cửa chính. Phải nói rằng bộ đồ cảnh phục mà vợ anh mặc trên người rất dễ nhìn. Tuy nói dáng vẻ của cô không xinh đẹp lắm nhưng Hồ Quân cảm thấy có gì đó hấp dẫn, mỗi lần nhìn thấy đều khiến anh nhiệt huyết sôi trào.
Tây Tử đi tới mở cửa lên xe, Hồ Quân mới phát hiện hôm nay khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ trông rất khó coi: “Thế nào? Công việc không thuận lợi sao? Có người gây khó dễ cho em sao?"
Tây Tử cũng không trả lời, cứ như vậy mắt mở trừng trừng nhìn anh khiến Hồ Quân cảm thấy nao nao trong lòng. Một lúc lâu sau cô mới mở miệng: “Hồ Quân, anh nói thật cho tôi nghe, anh có bệnh không sạch sẽ hay không?"
Hồ Quân rút chìa khóa xe, trầm mặt đi vào bên trong. Mới vừa vào đến thang máy mặt của Hồ Quân từ đen thui liền bắt đầu tỏa sáng. Thì ra trong lòng cô vợ này vẫn còn có anh, dùng tay giữ nút thang máy chờ anh đấy.
Hồ Quân vểnh khóe miệng, cầm lấy túi xách của cô nói: “Anh cầm giúp em, rất nặng đó."
“Rất nặng?" Tây Tử buồn bực liếc mắt nhìn anh. Túi xách của cô không phải nhỏ, nhưng bên trong trừ mấy thứ đồ linh tinh cũng không có gì khác. What?? Nhưng sao anh lại vui vẻ xách nó đi như vậy!
Hai người vào thang máy, Tây Tử đứng thẳng, nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm. Hồ Quân vui vẻ, đưa mặt tiến tới: “Thế nào, vợ, cảm thấy chồng của em có tuyệt không? Dịu dàng săn sóc cho vợ mới là người đàn ông chân chính."
Tây Tử dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của anh lại còn hả hê cười, cô không thèm lên tiếng, thang máy đing một tiếng, cửa thang máy mở ra, Tây Tử nói một câu: “Ừ, phải rèn luyện xách túi xách thường xuyên, dịu dàng săn sóc là phải qua nhiều lần gọt giũa mới được."
Nói xong, lấy lại túi của mình, đi vào phòng. Hồ Quân gãi gãi đầu, thật lâu sau mới nghĩ ra ý tứ trong lời nói của cô, không cần gấp, ngược lại còn có chút vui vẻ.
Mấy bước vội vàng đi theo vào phòng. Tây Tử còn chưa kịp khom lưng cởi giày Hồ Quân đã ngồi xổm xuống, cởi giày ra giúp cô, mang dép vào chân cho cô, động tác có thứ tự tựa như đã thực hành rất nhiều lần.
Tây Tử cúi đầu nhìn anh thay giày, có giây phút hoảng hốt, phảng phất như có gì đó quen thuộc… Sắc mặt Tây Tử khẽ trở nên mơ hồ. Hồ Quân đã bỏ giày vào trong tủ giày, vẫn còn ngồi cạnh cô, ngước đầu nhìn cô: “Vợ, em ghen có phải không? Chỉ cần em vui lòng, anh bảo đảm, về sau sẽ giúp mang túi thường xuyên."
Lời vừa nói ra Hồ Quân cũng cảm thấy không giống từ trong miệng mình phát ra. Dù sao lời cũng đã nói ra như vậy rồi, cũng không thể hối hận.
Tây Tử hoảng hốt, đèn cửa trước đột nhiên vụt tắt. Trong nhà cũng không quá tối, tất cả cửa sổ trong phòng khách đều dài sát đất, lấy ánh sáng rất tốt. Mặc dù bây giờ là buổi tối nhưng ánh sáng từ ngọn đèn ở xa có thể đi vào, có thể nhìn được bóng dáng của người đàn ông này.
Đúng trọng tâm mà nói, anh rất tuấn tú, ngũ quan sắc sảo, tóc không dài, ngang mặt, sống mũi rất cao, chân mày vừa dài vừa đậm, hai hàng lông mày hếch lên, mắt không lớn nhưng lại lấp lánh có hồn, hơn nữa, rất nghiêm túc.. Từ trong ánh mắt của anh, Tây Tử lại cảm thấy được sự nghiêm túc.
“Chúng ta là kết hôn giả, anh quên rồi sao?"
Lời Tây Tử nói rất nhẹ nhàng khiêm tốn vang lên trong đêm tối, nếu như cẩn thận nghe có lẽ cũng có thể nghe được chút do dự. Mỗi người phụ nữ đều có lúc yếu ớt, Tây Tử cũng không phải là ngoại lệ. Cô nhớ đã có ai từng nói, phụ nữ bên ngoài càng kiên cường thì trong lòng mới càng yếu ớt. Lúc này, đối với người đàn ông này, Tây Tử luôn luôn cứng rắn nhưng bây giờ lại chợt mềm nhũn như vậy.
Đèn lại bật sáng, Hồ Quân liền đứng lên, đưa tay chống lên vách tường sau lưng cô cả người cúi gần tới, từ trên nhìn xuống cô, hơi thở phái nam nồng đậm, trong nháy mắt liền bao phủ ở xung quanh Tây Tử.
“Cái gì là giả? Hộ khẩu nhà anh có viết tên của em, giấy đăng ký kết hôn rất rõ ràng có dấu chạm nổi, còn có tổ chức hôn lễ. Quan trọng nhất là, anh phát hiện ra em làm vợ của anh cũng tốt vô cùng......"
Hồ Quân nói còn chưa dứt lời, chuông điện thoại liền vang lên. Hồ Quân căn bản không thèm để ý, vẫn bình tĩnh nhìn Tây Tử. Tây Tử hốt hoảng như vậy mấy giây, nghiêng đầu đẩy anh ra: “Anh nghe điện thoại đi, chắc là mẹ anh gọi đó, tôi đi tắm trước."
Nhóc con này quẳng xuống mấy câu rồi lại lủi chạy mất. Hồ Quân cũng không ép buộc cô, đây chính là vấn đề bày tỏ thái độ. Từ lúc bắt đầu chính anh muốn cùng cô kết hôn giả để lừa gạt hai bên gia đình, nhưng hôm nay anh nghĩ lại, nên phải nói rõ ràng cho cô bé Tây Tử này biết. Nếu như anh không nói cô bé này cứ nghĩ rằng cả đời này hai người chỉ là vợ chồng giả. Có thể cô chịu được, nhưng anh thì không chịu được.
Anh cũng là một người đàn ông bình thường, nên không chỉ về mặt tinh thần, mà mặt sinh lý cũng phải hài hòa. Tình yêu sao? Vừa muốn yêu cũng muốn tình. Cho nên hai cái này không thể thiếu. Nói một cách thẳng thắn, Hồ Quân anh hàng đêm ôm vợ ngủ, làm ít chuyện, yêu cầu này có lẽ cũng không phải là quá đâu!
Hơn nữa cô vợ này của anh trông rất ngốc ngếch, không làm rõ thì lại tưởng là anh nói đùa. Nhưng cũng không thể ép buộc cô ấy, riêng hôm nay lại có đột phá khiến Hồ Quân anh có niềm vui ngoài ý muốn. Tư tưởng bên nhà ba mẹ vợ vẫn còn rất bảo thủ, Hồ Quân thậm đã chí quên, trước kia anh vẫn luôn khinh thường tình yêu.
Hồ Quân lấy điện thoại di động ra xem, không ngờ vợ lại đoán chính xác thật, là Thái hậu nhà anh gọi tới: “Mẹ, khuya rồi tại sao mẹ còn chưa ngủ?"
“Đây không phải là nghĩ cho hai anh chị sao? Tây Tử đâu? Trở về chưa? Ngày đầu tiên đi làm như thế nào? Anh phải biết thương vợ của mình chứ, anh tới hỏi thăm nó một chút xem sao, đứa nhỏ Tây Tử này không thích kể lể đâu, nên anh phải quan tâm tới nó......"
Thái hậu nói chuyện dong dài hơn mười phút, mới cúp điện thoại. Ông Hồ chống thân thể dậy, kéo ống tay áo bà xã, hỏi: “Trở về rồi sao?"
“Ừ, trở về rồi, nó nói Tây Tử đang tắm, không có uống rượu."
Ông Hồ gật đầu một cái: “Tây Tử về đến nhà rồi, được rồi, ngủ đi, bà lo lắng nhiều rồi đó."
Bà Hồ cũng nằm xuống thở dài: “Tôi cũng là lo lắng vì chuyện con cái của chúng nó thôi. Ông nói xem con bé Tây Tử làm công việc ở đồn cảnh sát, có nguy hiểm gì không?"
Nằm bên cạnh thấy ông già này đã ngủ mất rồi, bà Hồ lắc đầu một cái, đưa tay tắt đèn đầu giường.
Đêm nay việc Hồ Quân làm tất cả đều là mơ, trong mơ vợ của anh được anh ôm vào trong lòng, thật là ấm áp, làm sao lại đẹp như thế...... Sáng sớm vừa tỉnh lại, bản thân cũng không khỏi cười khổ, mộng xuân này không biết khi nào mới trở thành sự thật.
Tây Tử lại lăn qua lộn lại cả đêm không sao ngủ được. Cô cũng không ngốc, tối qua Hồ Quân đã nói rất rõ ràng, cô cũng không thể nào giả bộ nghe không hiểu. Gả cho Hồ Quân vốn là trời xui đất khiến, nếu như không phải là ba cô ép buộc, đời này Tây Tử cũng thật không muốn kết hôn.
Cô đã từng yêu. Lúc đó cô yêu một người đàn ông nhiều năm như vậy, cũng nghĩ tới có một ngày kia cô sẽ gả cho anh. Khi đó hai người lập kế hoạch rất nhiều lần, nghĩ tới quang cảnh hôn lễ lúc đó, hai người mặc quân trang, chụp tấm hình với nhau, sau đó hai nhà và những người bạn thân thích ăn bữa cơm đơn giản, thật ấm áp biết bao.
Hai người đều không thích phô trương, hơn nữa cùng nhau sống qua ngày cũng là hai người bọn họ, tổ chức hôn lễ lớn như vậy cho ai nhìn. Họ chỉ có một hi vọng duy nhất là sau khi kết hôn muốn đi du lịch Tây Hồ, chèo thuyền du ngoạn. Có lẽ đó là giấc mộng duy nhất của hai người. Mộng thì vẫn là mộng, một giấc chiêm bao còn chưa kết thúc lại bị thức tỉnh. Thực tế không được phép nằm mơ, hiện thực tình yêu ở trước mặt luôn luôn không chịu nổi đả kích như vậy.
Cuộc đời Hồ Quân gặp cô là ngoài ý muốn. Anh là người có bối cảnh lớn, quỷ thần xui khiến đi vào trong cuộc đời cô. Tất cả mọi việc như quen biết, kết hôn, lại cô đơn không có tình yêu, đôi bên cùng vui vẻ đã không còn quan trọng, chỉ cần sống qua ngày là được. Nếu thật sự đến với anh, Tây Tử khá mâu thuẫn.
Nếu Hồ Quân là người đàn ông bình thường, Tây Tử cũng không do dự như thế. Nhưng anh có tiền đồ xán lạn, quá khứ lại rất đào hoa. Mặc dù không có tình yêu Tây Tử cũng muốn an ổn sống một cuộc sống yên bình. Cho nên việc cô và Hồ Quân đến với nhau là không có khả năng, bởi vì không biết khi nào lại gặp phải sóng gió.
Còn nữa, quan trọng nhất là cô thích sạch sẽ nhưng cô lại cảm giác Hồ Quân không sạch sẽ cho lắm. Nghĩ đến đây Tây Tử chợt phát hiện mình quên một chuyện lớn, đêm đó cô đã quan hệ với Hồ Quân mà không có bất kỳ biện pháp ngừa thai nào. Hơn nữa, cô cảm giác người mình có gì đó là lạ, không giống như trước kia, nếu cô mang thai thì làm thế nào đây?
Còn nữa giờ cô mới nhớ tới thì đã chậm mất rồi, nếu uống thuốc ngừa thai, cũng đã qua thời gian hạn định. Tây Tử nghĩ đến đây, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên, cũng ném những lời nói của Hồ Quân ra sau đầu.
Hồ Quân phát hiện, sau hôm anh nói rõ với cô ấy, vợ của anh cũng không hề đáp lại, hơn nữa sắc mặt lại trông rất khó coi khiến anh nghĩ muốn tìm cơ hội nữa để thổ lộ cũng không dám. Dù sao cũng không thể gấp gáp, anh đã nói ra rồi.
Hơn nữa tính khí Tây Tử rất thất thường, không đáp ứng cũng không phản ứng gì, anh có ý tốt đưa đón cô đi làm, bị cô bé này rống lên bảo không cần, nói anh muốn khoe khoang, nếu để người trong đội nhìn thấy rất có ảnh hưởng, ra lệnh cưỡng chế không cho anh đi đón, đưa đi cũng không cho.
Nhưng Hồ Quân đâu chịu để cho vợ đi chen trên xe điện ngầm, thân thể của vợ là vô cùng quý giá, cho nên anh sẽ lui một bước, mỗi ngày sẽ đưa đến khúc quanh vào ngõ hẻm của đội 17, rất bí mật, tiếp tục quan sát.
Nhìn thấy có người mặc cảnh phục đi tới, Hồ Quân liền vội vàng khom lưng, lén lén lút lút, giống như làm cảnh sát ngầm. Có lúc Hồ Quân nghĩ, thế nào mà mình lại thành ra như vậy rồi, may mà tên Tả Hoành kia không có nhìn thấy, nếu là biết được anh trở nên như thế này thì không chê cười anh tới chết mới là lạ.
Chỉ là, mấy hôm nay vợ của anh giống như phụ nữ đã tới thời kỳ mãn kinh vậy. Tuy nói đồng ý để cho anh đưa đón nhưng lúc mà ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào anh, Hồ Quân cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.
Hồ Quân cúi đầu xem dáng vẻ bề ngoài của mình, không có lạ lắm, qua năm giờ rưỡi, cô ấy cũng đã tan việc, bởi vì vợ của anh đam mê công việc dùng sức mạnh, thật là một ý nghĩ điên rồ, buổi sáng nhất định đến trước nhất, buổi tối thì nghỉ làm chót nhất. Cũng may đội hình sự cũng chiếu cố chăm sóc đồng chí nữ, không cho trực ca đêm, nếu không cô vợ này đến đêm cũng không thể về ngủ được.
Xa xa, Hồ Quân đã nhìn thấy vợ cùng đồng nghiệp đi ra từ cửa chính. Phải nói rằng bộ đồ cảnh phục mà vợ anh mặc trên người rất dễ nhìn. Tuy nói dáng vẻ của cô không xinh đẹp lắm nhưng Hồ Quân cảm thấy có gì đó hấp dẫn, mỗi lần nhìn thấy đều khiến anh nhiệt huyết sôi trào.
Tây Tử đi tới mở cửa lên xe, Hồ Quân mới phát hiện hôm nay khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ trông rất khó coi: “Thế nào? Công việc không thuận lợi sao? Có người gây khó dễ cho em sao?"
Tây Tử cũng không trả lời, cứ như vậy mắt mở trừng trừng nhìn anh khiến Hồ Quân cảm thấy nao nao trong lòng. Một lúc lâu sau cô mới mở miệng: “Hồ Quân, anh nói thật cho tôi nghe, anh có bệnh không sạch sẽ hay không?"
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh