Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!
Chương 11
Nói là làm, ngày hôm sau đi đăng ký luôn. Thoáng cái, Tây Tử đã nhìn thấy xe của Hồ Quân ở bên cạnh. Có thể nói người đàn ông này rất đẹp trai, đúng là nhà quyền quý. Hôm nay anh ta ăn mặc cực kỳ trịnh trọng, quần tây áo sơ mi, không thắt cà vạt, không cài vài nút áo. Anh đứng nghiêng người dựa vào đầu xe, nhét tay trong túi quần trông rất phong độ. Tóc cắt ngắn, nhưng chỉnh tề gọn gàng, gương mặt mang nét cười thoáng qua. Dù nhìn từ góc độ nào, cũng có thể thấy được là người đàn ông ưu tú.
Nếu Tây Tử có thể bỏ qua những thành kiến trong lòng, cô phải thừa nhận Hồ Quân rất xuất sắc, còn trẻ tuổi lại giữ chức vụ cao. Ngoại hình, gia thế và năng lực của anh dường như không có khuyết điểm nào, đáng tiếc đây là điểm mà Tây Tử ghét nhất. Hơn nữa cô rất hiểu Hồ Quân nhất định không chỉ ăn chơi mà còn là người không bao giờ chịu thiệt thòi, có thể động dục bất cứ lúc nào.
Ông bố tài phiệt của cô là người hiểu biết rộng, tại sao lại có cái nhìn sai lầm về anh ta như vậy chứ. Tây Tử liếc nhìn Hồ Quân, ánh mắt lấp lánh, trong lòng có chút thất vọng.
Anh biết thừa cô bé này không coi mình ra gì, mặc dù anh không biết vì sao. Nếu nói về chuyện trước đây, mặc dù lúc đó anh điều cô đến cục giao thông thành phố, nhưng cũng không làm gì cô, còn chăm sóc cô tận tình. Nhưng cô bé này nhìn anh như thế nào cũng không vừa mắt.
Miệng còn chưa nói, nhưng nhìn ánh mắt kia, biểu hiện kia, thái độ kia nữa. Cô có biết hôm nay là ngày gì không? Dù là thật hay giả, vẫn là ngày hai người đi đăng ký kết hôn, cho dù là giả nhưng đây cũng là lần kết hôn đầu tiên của họ, về sau chính thức là vợ chồng rồi, nếu kết hôn lần nữa xem như cưới lần hai. Ít nhiều gì cô cũng phải xem trọng một chút chứ.
Bộ đồng phục cô mặc trên người đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng Hồ Quân thấy ngứa mắt không chịu nổi. Ánh mắt Tây Tử cũng nhẹ nhàng liếc nhìn anh, rồi đi ra phía sau xe ngồi xuống.
Hồ Quân nín nhịn, xoay người đi vòng qua phía sau, sau đó mở cửa xe ra, không vòng vo mà nói thẳng: "Xuống xe, lên phía trước ngồi."
Tây Tử ngẩn người một lúc, nhíu mày nói: "Tôi thích ngồi ở phía sau, rất rộng rãi thoải mái. Nếu có xảy ra tai nạn thì ngồi phía sau vẫn an toàn hơn."
Hồ Quân bị cô gái này làm cho khó thở muốn hụt hơi. Anh thấp giọng, kìm nén bực bội đi đến nắm lấy tay cô, vừa nắm nhẹ cánh tay cô thì cái tay kia của cô đã giữ lại theo bản năng. Một kéo một buông, Hồ Quân không ngờ cô bé này lại ra tay với anh, quan trọng nhất là anh không đề phòng nên lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ra ngoài xe.
Nụ cười trên gương mặt đẹp trai không duy trì nổi nữa, nhìn chằm chằm vào cô, nói một tiếng: "Cô có xuống hay không?"
Tây Tử vỗ tay: "Nhanh lên, lái xe đi, cằn nhằn nữa cục dân chính sẽ đóng cửa đó."
Hồ Quân cười châm chọc: "Cô yên tâm đi, nếu hôm nay đóng cửa tôi vẫn có thể đăng ký kết hôn được. Bây giờ tôi vẫn còn thời gian cằn nhằn với cô, lên phía trước ngồi mau."
Tây Tử liếc nhìn anh: "Anh có bị bệnh không! Ngồi phía trước với phía sau có khác gì nhau chứ."
Hồ Quân khẽ cắn răng: "Rất khác nhau, nếu có xảy ra tai nạn, tôi chết cũng không sao nhưng nhất định phải dẫn theo cô, cũng xem như một giai thoại lý thú về chúng ta."
Tây Tử chẳng thèm lảm nhảm với anh, cúi đầu loay hoay với điện thoại di động không để ý đến anhnữa. Được lắm, Hồ Quân thầm nghĩ, hôm nay mới là ngày đầu tiên mà cô bé này đã muốn làm phản rồi. Khoan hãy nói, Hồ Quân cũng không sợ đâu, cô đã đụng phải vách tường rồi, xem tôi gọt giũa góc cạnh, bắt cô về thế nào.
Hồ Quân bình tĩnh nhìn cô mấy giây, sau đó mở cửa xe chỗ tay lái, lên xe đóng cửa lại, không chịu khởi động mà châm thuốc, đưa vào trong miệng thong thả ung dung hút.
Tây Tử không thèm ngẩng đầu lên, hối thúc anh: "Lái xe đi."
Hồ Quân không để ý tới cô, Tây Tử cáu lên, chiều theo ý anh, không lái xe cũng được, mở cửa xuống xe. Đúng lúc vừa xuống xe thì nhìn thấy ba cô gấp gáp hoảng hốt chạy ra từ hành lang, thấy họ còn chưa đi thì có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
"Con gái, cái tật xấu vứt bừa bãi này khi nào mới sửa được, con quên cầm theo sổ hộ khẩu nè."
Vừa nói xong, giơ sổ hộ khẩu trong tay lên, Hồ Quân xuống xe nhanh tay lẹ mắt cầm lấy: "Ba, chỉ cần ba gọi điện thoại bảo con quay lại lấy là được, còn làm phiền ba phải đi xuống, như vậy ba sẽ mệt đó."
Ông bố tài phiệt cười ha hả hai tiếng. Đứa con rể Hồ Quân này làm cho người bố vợ như ông rất vừa ý. Hôm qua trong lúc đi xem nhà, bàn rằng hôn lễ sẽ được tổ chức đơn giản, ông có thể thấy được đây là một đứa rất thành thật đáng tin. Nó cũng không quan tâm đến vấn đề nghi lễ mà nói rằng phía đàng gái muốn làm thế nào thì sẽ làm thế đó, điều này rất hợp với tâm tư của ông.
Tuy nói con gái và con rể cứ lải nhải mãi là sẽ tổ chức đơn giản, nhưng ông chỉ có một đứa con gái, mẹ cô còn mất sớm, kết hôn là chuyện cả đời, nói gì thì nói ông cũng không thể để con gái mình chịu thiệt thòi. Con rể này là người thành thật, nói chuyện với ông cũng lễ phép, ông coi anh như con trai mình, càng ngày thấy Hồ Quân vừa mắt rồi. Ông ước gì có thể hợp thức hóa đứa con rể này ngay và luôn.
Nghĩ đến đây, ông liền thúc giục hai người: "Mau lên xe đi, giờ là mấy giờ rồi. Nhanh đến cục dân chính làm thủ tục, hôm qua ba xem lịch biết hôm nay là ngày tốt, người đến đăng ký rất đông. Các con nhanh đi đi, sẽ tiết kiệm thời gian chờ đợi. Con gái nhanh lên một chút, con ngồi phía sau làm gì, vợ chồng son ngồi gần cho thân mật, lên ngồi phía trước đi......"
Nói xong liền mở cửa xe bên ghế lái phụ ra. Tây Tử liếc nhìn Hồ Quân, Hồ Quân không nhịn được mà cười toe toét, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ khiêu khích. Tỏ vẻ: Cô đừng tới đây, cô đừng tới đó. Tây Tử siết chặt tay, vẫn bước xuống xe, ngồi vào ghế phụ ở phía trước.
Mới vừa ngồi xuống, Hồ Quân chợt nghiêng người tới làm Tây Tử sợ hết hồn, nhưng thấy ba mình đứng trước đầu xe nhìn nên không dám có hành động gì. Cứ nhìn chằm chằm vào Hồ Quân kề sát cô, tách một tiếng, dây an toàn được cài lại, anh lưu manh kề sát bên tai cô nói một câu như gió thoảng:
"Phải thắt dây an toàn lại chứ. Cho dù em muốn làm một đôi uyên ương cùng sống cùng chết với tôi, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ sống sót."
Người bố vợ thấy hình ảnh hết sức thân mật của hai đứa con, vô cùng vui mừng, nhưng vẫn thấy hơi buồn. Vui mừng là con gái gặp được người tốt, buồn là vì từ hôm nay không có con gái bên cạnh nữa, chỉ còn một mình ông sống cô đơn.
Nhìn xe ra khỏi khu dân cư, mới giơ tay lên lau khóe mắt. Từ kính chiếu hậu, Tây Tử nhìn thấy động tác này của ba, cô cảm thấy mình thật bất hiếu, đã bao năm như vậy rồi mà cũng không thể làm cho ba cô mở được lòng mình.
Xe lái đến đầu đường, vừa đúng gặp đèn đỏ, Tây Tử quay đầu lại nói: "Ba tôi rất thích anh. Về sau tôi không quan tâm anh làm gì ở bên ngoài, nhưng ở trước mặt ba tôi phải duy trì hình tượng con rể tốt như bây giờ."
Hồ Quân hơi nghiêng đầu, một lúc sau chờ đèn xanh sáng lên, nhấn ga chạy đi mới mở miệng nói:
"Tại sao tên của cô lại là Tây Tử, có phải muốn so sánh Tây Tử với Tây Hồ. Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời. Câu thơ này ư? Rất thú vị"
Anh hỏi vậy, Tây Tử không còn chua xót trong lòng nữa, mỉm cười: "Ba tôi không biết chữ, làm gì biết thơ ca là cái gì. Lúc nhỏ tên tôi không phải vậy, ba tôi đi xem bói đặt tên là Tây Huệ, viết rất phức tạp. Lúc tôi học mẫu giáo, cô giáo dạy viết chữ nhưng tôi không viết được, về nhà muốn đổi lại tên. Ba tôi không lay chuyển được tôi, hỏi tôi muốn đổi thành chữ gì, vừa đúng lúc ấy nhà trẻ mới dạy chữ "Tử", tôi liền đổi thành Tây Tử."
Hồ Quân cười vui vẻ: "May là lúc đó cô đang học viết chữ Tử, hợp với họ Tây của cô nghe rất có ý nghĩa, nếu là chữ khác cô sẽ phải làm thế nào?"
Tây Tử liếc nhìn anh: "Tên cũng chỉ là cái để gọi, tên của anh tôi cảm thấy cũng đâu có hay."
"Tên tôi là do lúc ông nội đặt cho, đủ để thấy được ông nội tôi thiết tha quân đội đến mức nào."
Nhất thời Tây Tử có vẻ ngơ ngác, dường như sau khi xác định quan hệ, không khí giữa cô và tên lưu manh Hồ Quân này cũng khác hẳn. Nhớ lại chuyện lúc nãy, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, không thể nghĩ tốt cho tên này, phải cánh giác mọi lúc mọi nơi.
Đến chỗ đăng ký đúng như lời ba Tây Tử nói, rất đông người xếp thành hàng dài. Hồ Quân vốn muốn đi tìm người quen nhờ giúp đỡ, chưa kịp hành động đã bị Tây Tử đẩy tới sau cùng: "Anh xếp hàng ở đây, tôi ra ngoài đi dạo,bao giờ đến lượt thì gọi điện cho tôi, không được phép suy nghĩ lung tung."
Nói xong cũng không để ý đến Hồ Quân mà xoay người bỏ đi. Cô gái này dù quen biết chưa lâu, nhưng đúng là tinh ý rất hiểu rõ anh, cũng làm cho anh bỏ qua ý định đi cửa sau.
Cục dân chính nằm ở trong khu chính phủ, bên kia đường là một vườn hoa nhỏ vắng vẻ yên tĩnh, bên trong trừ cây tùng bách xanh rợp bóng còn có mấy cây đào. Hoa đào đã rụng hết, những quả đào nhỏ xinh mọc giữa cành lá xanh biếc, nhìn rất đẹp mắt.
Tây Tử ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cây đào, nghiêng đầu nhìn từng quả đào trên cây mà ngẩn người. Trong trí nhớ,hình như cũng là mùa này......
"Tây...... Tử......"
Giọng nói quen thuộc làm Tây Tử không khỏi sững sờ, quay đầu lại theo bản năng, không hề đứng lên nhưng sống lưng thẳng ra. Anhtay không hề thay đổi, đứng khuất trong bóng râm nên nhất thời cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Nhưng Tây Tử đã quá quen thuộc với đường nét vàhơi thở của anh rồi.
Từ lúc quen nhau đến khi chia tay đến nay đã tám năm, người đàn ông này vẫn luôn chiếm một vị trí không thể thay thế trong cuộc đời cô. Nếu như biết hai người sẽ kết thúc như vậy, ban đầu thà rằng không quen biết. Bản thân Tây Tử cũng không biết, nhưng đến giờ phút này, cô phát hiện mình không thể nào hận anh được.
Dù là nam hay nữ, lựa chọn theo thực tế cũng không có gì đáng trách. Cũng bởi vì vậy Tây Tử không thể hận Phạm Lý. Chẳng qua anh ta chỉ lựa chọn nhượng bộ, từ bỏ tình cảm này mà thôi. Nam chưa cưới nữ chưa gả, bất kỳ biến cố gì xảy ra cũng có thể, dù sao họ cũng không phải là Phạm Lãi và Tây Thi.
Thử nghĩ xem, cho dù mọi chuyện thế nào đi nữa, Phạm Lãi cũng không cam tâm tình nguyện dâng tặng Tây Tử cho vua Ngô. Nhưng không thể không nói, đây cũng là sự nhượng bộ trước hiện thực, cho dù cô không hận anh ta, nhưng sẽ không ngu ngốc mà yêu lần nữa.
Tây Tử đứng thẳng tắp, cất lời:
"Đã lâu không gặp......"
Nếu Tây Tử có thể bỏ qua những thành kiến trong lòng, cô phải thừa nhận Hồ Quân rất xuất sắc, còn trẻ tuổi lại giữ chức vụ cao. Ngoại hình, gia thế và năng lực của anh dường như không có khuyết điểm nào, đáng tiếc đây là điểm mà Tây Tử ghét nhất. Hơn nữa cô rất hiểu Hồ Quân nhất định không chỉ ăn chơi mà còn là người không bao giờ chịu thiệt thòi, có thể động dục bất cứ lúc nào.
Ông bố tài phiệt của cô là người hiểu biết rộng, tại sao lại có cái nhìn sai lầm về anh ta như vậy chứ. Tây Tử liếc nhìn Hồ Quân, ánh mắt lấp lánh, trong lòng có chút thất vọng.
Anh biết thừa cô bé này không coi mình ra gì, mặc dù anh không biết vì sao. Nếu nói về chuyện trước đây, mặc dù lúc đó anh điều cô đến cục giao thông thành phố, nhưng cũng không làm gì cô, còn chăm sóc cô tận tình. Nhưng cô bé này nhìn anh như thế nào cũng không vừa mắt.
Miệng còn chưa nói, nhưng nhìn ánh mắt kia, biểu hiện kia, thái độ kia nữa. Cô có biết hôm nay là ngày gì không? Dù là thật hay giả, vẫn là ngày hai người đi đăng ký kết hôn, cho dù là giả nhưng đây cũng là lần kết hôn đầu tiên của họ, về sau chính thức là vợ chồng rồi, nếu kết hôn lần nữa xem như cưới lần hai. Ít nhiều gì cô cũng phải xem trọng một chút chứ.
Bộ đồng phục cô mặc trên người đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng Hồ Quân thấy ngứa mắt không chịu nổi. Ánh mắt Tây Tử cũng nhẹ nhàng liếc nhìn anh, rồi đi ra phía sau xe ngồi xuống.
Hồ Quân nín nhịn, xoay người đi vòng qua phía sau, sau đó mở cửa xe ra, không vòng vo mà nói thẳng: "Xuống xe, lên phía trước ngồi."
Tây Tử ngẩn người một lúc, nhíu mày nói: "Tôi thích ngồi ở phía sau, rất rộng rãi thoải mái. Nếu có xảy ra tai nạn thì ngồi phía sau vẫn an toàn hơn."
Hồ Quân bị cô gái này làm cho khó thở muốn hụt hơi. Anh thấp giọng, kìm nén bực bội đi đến nắm lấy tay cô, vừa nắm nhẹ cánh tay cô thì cái tay kia của cô đã giữ lại theo bản năng. Một kéo một buông, Hồ Quân không ngờ cô bé này lại ra tay với anh, quan trọng nhất là anh không đề phòng nên lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ra ngoài xe.
Nụ cười trên gương mặt đẹp trai không duy trì nổi nữa, nhìn chằm chằm vào cô, nói một tiếng: "Cô có xuống hay không?"
Tây Tử vỗ tay: "Nhanh lên, lái xe đi, cằn nhằn nữa cục dân chính sẽ đóng cửa đó."
Hồ Quân cười châm chọc: "Cô yên tâm đi, nếu hôm nay đóng cửa tôi vẫn có thể đăng ký kết hôn được. Bây giờ tôi vẫn còn thời gian cằn nhằn với cô, lên phía trước ngồi mau."
Tây Tử liếc nhìn anh: "Anh có bị bệnh không! Ngồi phía trước với phía sau có khác gì nhau chứ."
Hồ Quân khẽ cắn răng: "Rất khác nhau, nếu có xảy ra tai nạn, tôi chết cũng không sao nhưng nhất định phải dẫn theo cô, cũng xem như một giai thoại lý thú về chúng ta."
Tây Tử chẳng thèm lảm nhảm với anh, cúi đầu loay hoay với điện thoại di động không để ý đến anhnữa. Được lắm, Hồ Quân thầm nghĩ, hôm nay mới là ngày đầu tiên mà cô bé này đã muốn làm phản rồi. Khoan hãy nói, Hồ Quân cũng không sợ đâu, cô đã đụng phải vách tường rồi, xem tôi gọt giũa góc cạnh, bắt cô về thế nào.
Hồ Quân bình tĩnh nhìn cô mấy giây, sau đó mở cửa xe chỗ tay lái, lên xe đóng cửa lại, không chịu khởi động mà châm thuốc, đưa vào trong miệng thong thả ung dung hút.
Tây Tử không thèm ngẩng đầu lên, hối thúc anh: "Lái xe đi."
Hồ Quân không để ý tới cô, Tây Tử cáu lên, chiều theo ý anh, không lái xe cũng được, mở cửa xuống xe. Đúng lúc vừa xuống xe thì nhìn thấy ba cô gấp gáp hoảng hốt chạy ra từ hành lang, thấy họ còn chưa đi thì có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
"Con gái, cái tật xấu vứt bừa bãi này khi nào mới sửa được, con quên cầm theo sổ hộ khẩu nè."
Vừa nói xong, giơ sổ hộ khẩu trong tay lên, Hồ Quân xuống xe nhanh tay lẹ mắt cầm lấy: "Ba, chỉ cần ba gọi điện thoại bảo con quay lại lấy là được, còn làm phiền ba phải đi xuống, như vậy ba sẽ mệt đó."
Ông bố tài phiệt cười ha hả hai tiếng. Đứa con rể Hồ Quân này làm cho người bố vợ như ông rất vừa ý. Hôm qua trong lúc đi xem nhà, bàn rằng hôn lễ sẽ được tổ chức đơn giản, ông có thể thấy được đây là một đứa rất thành thật đáng tin. Nó cũng không quan tâm đến vấn đề nghi lễ mà nói rằng phía đàng gái muốn làm thế nào thì sẽ làm thế đó, điều này rất hợp với tâm tư của ông.
Tuy nói con gái và con rể cứ lải nhải mãi là sẽ tổ chức đơn giản, nhưng ông chỉ có một đứa con gái, mẹ cô còn mất sớm, kết hôn là chuyện cả đời, nói gì thì nói ông cũng không thể để con gái mình chịu thiệt thòi. Con rể này là người thành thật, nói chuyện với ông cũng lễ phép, ông coi anh như con trai mình, càng ngày thấy Hồ Quân vừa mắt rồi. Ông ước gì có thể hợp thức hóa đứa con rể này ngay và luôn.
Nghĩ đến đây, ông liền thúc giục hai người: "Mau lên xe đi, giờ là mấy giờ rồi. Nhanh đến cục dân chính làm thủ tục, hôm qua ba xem lịch biết hôm nay là ngày tốt, người đến đăng ký rất đông. Các con nhanh đi đi, sẽ tiết kiệm thời gian chờ đợi. Con gái nhanh lên một chút, con ngồi phía sau làm gì, vợ chồng son ngồi gần cho thân mật, lên ngồi phía trước đi......"
Nói xong liền mở cửa xe bên ghế lái phụ ra. Tây Tử liếc nhìn Hồ Quân, Hồ Quân không nhịn được mà cười toe toét, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ khiêu khích. Tỏ vẻ: Cô đừng tới đây, cô đừng tới đó. Tây Tử siết chặt tay, vẫn bước xuống xe, ngồi vào ghế phụ ở phía trước.
Mới vừa ngồi xuống, Hồ Quân chợt nghiêng người tới làm Tây Tử sợ hết hồn, nhưng thấy ba mình đứng trước đầu xe nhìn nên không dám có hành động gì. Cứ nhìn chằm chằm vào Hồ Quân kề sát cô, tách một tiếng, dây an toàn được cài lại, anh lưu manh kề sát bên tai cô nói một câu như gió thoảng:
"Phải thắt dây an toàn lại chứ. Cho dù em muốn làm một đôi uyên ương cùng sống cùng chết với tôi, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ sống sót."
Người bố vợ thấy hình ảnh hết sức thân mật của hai đứa con, vô cùng vui mừng, nhưng vẫn thấy hơi buồn. Vui mừng là con gái gặp được người tốt, buồn là vì từ hôm nay không có con gái bên cạnh nữa, chỉ còn một mình ông sống cô đơn.
Nhìn xe ra khỏi khu dân cư, mới giơ tay lên lau khóe mắt. Từ kính chiếu hậu, Tây Tử nhìn thấy động tác này của ba, cô cảm thấy mình thật bất hiếu, đã bao năm như vậy rồi mà cũng không thể làm cho ba cô mở được lòng mình.
Xe lái đến đầu đường, vừa đúng gặp đèn đỏ, Tây Tử quay đầu lại nói: "Ba tôi rất thích anh. Về sau tôi không quan tâm anh làm gì ở bên ngoài, nhưng ở trước mặt ba tôi phải duy trì hình tượng con rể tốt như bây giờ."
Hồ Quân hơi nghiêng đầu, một lúc sau chờ đèn xanh sáng lên, nhấn ga chạy đi mới mở miệng nói:
"Tại sao tên của cô lại là Tây Tử, có phải muốn so sánh Tây Tử với Tây Hồ. Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời. Câu thơ này ư? Rất thú vị"
Anh hỏi vậy, Tây Tử không còn chua xót trong lòng nữa, mỉm cười: "Ba tôi không biết chữ, làm gì biết thơ ca là cái gì. Lúc nhỏ tên tôi không phải vậy, ba tôi đi xem bói đặt tên là Tây Huệ, viết rất phức tạp. Lúc tôi học mẫu giáo, cô giáo dạy viết chữ nhưng tôi không viết được, về nhà muốn đổi lại tên. Ba tôi không lay chuyển được tôi, hỏi tôi muốn đổi thành chữ gì, vừa đúng lúc ấy nhà trẻ mới dạy chữ "Tử", tôi liền đổi thành Tây Tử."
Hồ Quân cười vui vẻ: "May là lúc đó cô đang học viết chữ Tử, hợp với họ Tây của cô nghe rất có ý nghĩa, nếu là chữ khác cô sẽ phải làm thế nào?"
Tây Tử liếc nhìn anh: "Tên cũng chỉ là cái để gọi, tên của anh tôi cảm thấy cũng đâu có hay."
"Tên tôi là do lúc ông nội đặt cho, đủ để thấy được ông nội tôi thiết tha quân đội đến mức nào."
Nhất thời Tây Tử có vẻ ngơ ngác, dường như sau khi xác định quan hệ, không khí giữa cô và tên lưu manh Hồ Quân này cũng khác hẳn. Nhớ lại chuyện lúc nãy, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, không thể nghĩ tốt cho tên này, phải cánh giác mọi lúc mọi nơi.
Đến chỗ đăng ký đúng như lời ba Tây Tử nói, rất đông người xếp thành hàng dài. Hồ Quân vốn muốn đi tìm người quen nhờ giúp đỡ, chưa kịp hành động đã bị Tây Tử đẩy tới sau cùng: "Anh xếp hàng ở đây, tôi ra ngoài đi dạo,bao giờ đến lượt thì gọi điện cho tôi, không được phép suy nghĩ lung tung."
Nói xong cũng không để ý đến Hồ Quân mà xoay người bỏ đi. Cô gái này dù quen biết chưa lâu, nhưng đúng là tinh ý rất hiểu rõ anh, cũng làm cho anh bỏ qua ý định đi cửa sau.
Cục dân chính nằm ở trong khu chính phủ, bên kia đường là một vườn hoa nhỏ vắng vẻ yên tĩnh, bên trong trừ cây tùng bách xanh rợp bóng còn có mấy cây đào. Hoa đào đã rụng hết, những quả đào nhỏ xinh mọc giữa cành lá xanh biếc, nhìn rất đẹp mắt.
Tây Tử ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cây đào, nghiêng đầu nhìn từng quả đào trên cây mà ngẩn người. Trong trí nhớ,hình như cũng là mùa này......
"Tây...... Tử......"
Giọng nói quen thuộc làm Tây Tử không khỏi sững sờ, quay đầu lại theo bản năng, không hề đứng lên nhưng sống lưng thẳng ra. Anhtay không hề thay đổi, đứng khuất trong bóng râm nên nhất thời cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Nhưng Tây Tử đã quá quen thuộc với đường nét vàhơi thở của anh rồi.
Từ lúc quen nhau đến khi chia tay đến nay đã tám năm, người đàn ông này vẫn luôn chiếm một vị trí không thể thay thế trong cuộc đời cô. Nếu như biết hai người sẽ kết thúc như vậy, ban đầu thà rằng không quen biết. Bản thân Tây Tử cũng không biết, nhưng đến giờ phút này, cô phát hiện mình không thể nào hận anh được.
Dù là nam hay nữ, lựa chọn theo thực tế cũng không có gì đáng trách. Cũng bởi vì vậy Tây Tử không thể hận Phạm Lý. Chẳng qua anh ta chỉ lựa chọn nhượng bộ, từ bỏ tình cảm này mà thôi. Nam chưa cưới nữ chưa gả, bất kỳ biến cố gì xảy ra cũng có thể, dù sao họ cũng không phải là Phạm Lãi và Tây Thi.
Thử nghĩ xem, cho dù mọi chuyện thế nào đi nữa, Phạm Lãi cũng không cam tâm tình nguyện dâng tặng Tây Tử cho vua Ngô. Nhưng không thể không nói, đây cũng là sự nhượng bộ trước hiện thực, cho dù cô không hận anh ta, nhưng sẽ không ngu ngốc mà yêu lần nữa.
Tây Tử đứng thẳng tắp, cất lời:
"Đã lâu không gặp......"
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh