Anh, Đã Lâu Không Gặp!
Chương 54
Sâu trong nội tâm mỗi người, bắt đầu trí nhớ chính là tồn tại một nơi tối tăm, hỗn độn, ẩm ướt, chính ở nơi này người đó sẽ giãy giụa hoạt động, rồi an phận, thoải mái ăn, ngủ, an tâm hưởng thụ trước khi đi tới thế giới bên ngoài này. Nơi đó gọi là tử cung, bất kỳ đứa trẻ nào cũng đã từng được hưởng thụ qua nhưng tất cả những đứa trẻ này cũng sẽ đều lãng quên ký ức nơi này.
Vì vậy tại sao giữa nam và nữ lại dùng một phương thức như vậy để duy trì đời sau? Có phải hay không do trong quá trình phát triển con người luôn phải nhắc nhở chính mình sau khi trưởng thành sẽ không quên nơi mình thuộc về trước khi sinh ra – nơi mang đến cảm giác có bóng tối ướt át.
Trong bóng tối, nơi buồng xe chật hẹp, động tác của Mạnh Tư Thành vẫn như cũ cuồng dã, mãnh liệt.
Anh cảm giác được dù mình dùng sức xông về phía trước, cũng không thể thoát khỏi chiếc lồng này, đó là chiếc lồng giam giữ anh, là chiếc lồng ẩm ướt trơn tượt.
Anh dùng lực rất lớn đụng mạnh về phía trước, chẳng những khiến thân thể cô gái dưới thân lay động như sóng biển, run rẩy, xốc xếch, mà ngay cả chiếc ghế ngồi chắc chắn cùng với chiếc xe có nhiều tính năng đều bị lay động.
Nhưng mặc cho anh cuồng mãnh thế nào, anh đều ở đây thuộc về nơi ẩm ướt của cô, hưởng thụ cảm giác được nơi ấm áp của cô bao lấy.
Làm sao anh có thể cam tâm? Cả một buổi tối anh tích luỹ phẫn hận và ghen tỵ, vào giờ khắc này bạo phát ra, cô gái này nên bị trừng phạt, vì vậy anh càng thêm tăng tốc ở trong cơ thể cô luật động, biến đổi góc độ đụng chạm, đẩy vào dũng đạo chật hẹp của cô.
Mỗi lần anh đụng chạm đều rất dùng sức, gần như khiến cô không chấp nhận nổi, vì vậy cô chỉ có thể bất lực giãy giụa eo, mái tóc dài rối loạn, ở nơi này không gian thu hẹp mà bên trong xốc xếch đến không nhìn nổi.
Mạnh Tư Thành trong cơn hoảng hốt cúi đầu, lại thấy trên gò má cô ửng hồng có một tầng mồ hôi mịn, đôi mắt khẽ nheo lại, trong con ngươi loé ra ánh sáng, hình ảnh này rõ là chọc người trìu mến.
Anh thở gấp hỏi: “Thế nào, đau không?" Tiếng của anh đã cực kỳ đè nén, trầm thấp, thật ra thì anh muốn hô to ra tiếng, nhưng không thể, vì đang ở trong xe. Xe đang dừng ở bãi đậu xe, mà bên bãi đậu xe còn có người lui tới.
Tô Hồng Tụ cắn thật chặt môi dưới, chau mày lại cố gắng không để mình tràn ra tiếng, nghe được Mạnh Tư Thành hỏi ra như vậy, mang theo tiếng khóc nói: “Đừng đến nữa, thực sự không được. . . . . . ." Lời của cô còn chưa nói xong, Mạnh Tư Thành đột nhiên tiến đi vào bên trong, chạm tới chỗ sâu nhất của cô, cô cảm thấy đau nhói, vì vậy kêu lên “A" một tiếng.
Thắt lưng Mạnh Tư Thành dùng sức đẩy nàng dính trên ghế ngồi, nhỏ giọng ép hỏi: “Tô Hồng Tụ, hôm nay em ăn mặc xinh đẹp như vậy là để cho ai nhìn?"
Tô Hồng Tụ không trả lời, đây là câu hỏi cực kỳ ác liệt, cô không cần thiết phải trả lời.
Nhưng Mạnh Tư Thành cũng không bỏ qua cho cô, mặc dù Mạnh Tư Thành đã khó có thể ức chế, ở trong lòng kêu gào muốn được lên đỉnh, nhưng anh cố gắng nhẫn nhịn, có chút hứng thú xấu xa dùng phân thân phía dưới trêu chọc cô, sau đó ở trong cơ thể cô nhẹ nhàng ma sát: “Nói a, em là mặc cho người nào nhìn?"
Tô Hồng Tụ vô dụng nắm chặt cánh tay của anh, rơi nước mắt, nhẹ giọng nói: “Mạnh Tư Thành, nếu anh không muốn làm thì mau xuống, không cần bộ dáng như vậy!"Anh tại sao có thể như vậy! Đây chính là Mạnh Tư Thành trước đây mình từng biết sao?
Trong bóng tối, mặt mũi Mạnh Tư Thành có chút đen tối không nhìn rõ, anh khàn khàn tiếp tục ép hỏi: “Em vô duyên vô cớ cách xa anh lâu như vậy, em có biết mấy ngày nay anh trải qua như thế nào không?"
Tô Hồng Tụ nghe anh nói như thế, trong lòng cảm thấy đuối lý: “Mạnh Tư Thành. . . . ." Cô nhỏ giọng cầu khẩn, hi vọng anh đừng nói tiếp nữa.
Mạnh Tư Thành lại càng muốn nói: “Anh thiên tư vạn khổ mong đợi, kết quả em xuất hiện! Em xuất hiện hoàn toàn thay đổi, làm bộ như không biết anh, ngay ở trước mặt anh cùng người đàn ông khác tình chàng ý thiếp, diễu võ dương oai với anh, em nói xem anh đã làm sai điều gì để em phải đối xử với anh như vậy? Hay là nói thật ra thì em hối hận, hối hận đêm hôm đó rồi hả?"
Tô Hồmg Tụ nghe anh nhắc đến những điều này, biết trong lòng anh có khổ sở, càng nghe trong lòng càng khó chịu, cuối cùng nghe được câu kia “Hối hận đêm hôm đó rồi", Liền vội vàng lắc đầu giải thích: “Em làm sao mà hối hận chứ? Tại sao anh lại nói như vậy, anh biết rõ rang mà! Nếu như em hối hận, hiện tại làm sao cùng anh. . . . . . “ Lời cuối cùng cô không thể nói ra miệng, nếu cô thực sự hối hận thì tối nay làm sao có thể cùng anh làm ra sự tình hoang đường này?
Mạnh Tư Thành bắt được câu nói cuối cùng của cô, tiếp tục ép hỏi: “Vậy là em không có hối hận đúng không? Em quyết định cả đời sẽ ở bên anh đúng không?"
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, cố gắng mở đôi mắt đang mờ mịt lên nhìn anh, lại nhìn đến lồng ngực cường tráng của anh, đôi môi mỏng mím chặt, hơi có vẻ vội vàng nhìn chằm chằm vào cô.
Giờ khắc này Tô Hồng Tụ chợt hiểu, thì ra là đối với đoạn tình cảm này không chỉ có một mình cô không nắm chắc mà còn có cả anh.
Vì vậy cô đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy vai anh: “Mạnh Tư Thành, em sớm đã là của anh, tại sao anh còn nói những lời như vậy?"
Mạnh Tư Thành nhìn thật sâu vào trong mắt cô, sau một lúc lâu, đột nhiên cúi xuống bắt lấy đôi môi cô, dịu dàng hôn cô, lại vội vàng thăm dò, đồng thời phân thân chôn trong cơ thể cô lần nữa có dấu hiệu thức tỉnh, ở trong cơ thể cô chậm rãi biến chuyển, trở nên to lớn, cứng rắn, làm cô không cách nào hô hấp.
Tô Hồng Tụ không nhịn được tràn ra một hơi thoả mãn: “Mạnh Tư Thành. . . . . “
Mạnh Tư Thành không nói gì, môi mỏng mím chặt, không báo trước bắt đầu dùng sức, vì vậy một vòng công kích mới lại bắt đầu.
Lần này Mạnh Tư Thành tiếp tục cuồng mãnh luật động, dùng hơi sức toàn thân tới lui, cuối cùng anh giống như nghe được cô hét lên một tiếng, sau đó anh cảm thấy phía dưới đang chặt chẽ bao vây anh cấp tốc co rút lại, cảm giác mãnh liệt từ nơi đó lan đến toàn thân, nhanh chóng nhấn chìm ý thức của anh, anh giống như đã đạt tới đỉnh, không khống chế hét to một tiếng, hoàn toàn giải phóng!
Anh nằm trên ngực cô mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển hỏi: “Tô Hồng Tụ, em chính là Tô Hồng Tụ của anh sao?"
Tô Hồng Tụ còn đang chìm trong dư âm của cuộc kích tình, chưa khôi phục như cũ, nghe câu hỏi đó của anh, do dự một chút nói: “Em không phải Tô Hồng Tụ của anh còn có thể của ai?"
Mạnh Tư Thành lấy mũi cọ nhẹ lên nơi mềm mại của cô, nhất quyết không tha hỏi: “Tô Hồng Tụ, vậy em sẽ vĩnh viễn là Tô Hồng Tụ của anh sao?"
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy bóng tối của mui xe, cô bất đắc dĩ cười: “Em vẫn luôn là của anh, tương lai vĩnh viễn cũng như vậy, còn anh thì sao?"
Cô hỏi so sánh, hàm súc, cũng như hỏi ngược lại mà thôi, cũng không trực tiếp mà hỏi.
Mạnh Tư Thành dĩ nhiên nghe rõ ý của cô, nâng thân thể của mình lên, ngưng mắt nhìn cô: “Tô Hồng Tụ , em biết không thật ra thì trước kia anh vẫn không hiểu vì cái gì anh lại không quên được em."
Trong bóng tối Tô Hồng Tụ không nói lời nào, giữa bọn họ loại tình trạng kia. . . .
Tình cảm như có như không, tất cả nguyên nhân đã từ rất lâu trước kia, đến giờ không thể nào nhớ hết được.
Mạnh Tư Thành cũng không cần Tô Hồng Tụ trả lời, vẫn chôn ở nơi mềm mại của cô, giống như lầm bầm lầu bầu: “Qua nhiều năm như vậy anh vẫn luôn muốn em, vẫn luôn không có cách nào quên được em, tự bản thân anh cũng không hiểu được tại sao lại như vậy. Nhưng trải qua nhiều chuyện, anh bắt đầu hiểu tại sao rồi."
Trong lòng Tô Hồng Tụ có chút khẩn trương, những lời này anh chưa bao giờ nói qua với cô. Cô biết là anh yêu mình, thế nhưng yêu lại không tin tưởng, bởi vì không tin cho nên trong lòng anh luôn thấp thỏm, lo âu, giống như không cẩn thận tình yêu này sẽ tan thành mây khói, không chút nào chân thật
Vì vậy tại sao giữa nam và nữ lại dùng một phương thức như vậy để duy trì đời sau? Có phải hay không do trong quá trình phát triển con người luôn phải nhắc nhở chính mình sau khi trưởng thành sẽ không quên nơi mình thuộc về trước khi sinh ra – nơi mang đến cảm giác có bóng tối ướt át.
Trong bóng tối, nơi buồng xe chật hẹp, động tác của Mạnh Tư Thành vẫn như cũ cuồng dã, mãnh liệt.
Anh cảm giác được dù mình dùng sức xông về phía trước, cũng không thể thoát khỏi chiếc lồng này, đó là chiếc lồng giam giữ anh, là chiếc lồng ẩm ướt trơn tượt.
Anh dùng lực rất lớn đụng mạnh về phía trước, chẳng những khiến thân thể cô gái dưới thân lay động như sóng biển, run rẩy, xốc xếch, mà ngay cả chiếc ghế ngồi chắc chắn cùng với chiếc xe có nhiều tính năng đều bị lay động.
Nhưng mặc cho anh cuồng mãnh thế nào, anh đều ở đây thuộc về nơi ẩm ướt của cô, hưởng thụ cảm giác được nơi ấm áp của cô bao lấy.
Làm sao anh có thể cam tâm? Cả một buổi tối anh tích luỹ phẫn hận và ghen tỵ, vào giờ khắc này bạo phát ra, cô gái này nên bị trừng phạt, vì vậy anh càng thêm tăng tốc ở trong cơ thể cô luật động, biến đổi góc độ đụng chạm, đẩy vào dũng đạo chật hẹp của cô.
Mỗi lần anh đụng chạm đều rất dùng sức, gần như khiến cô không chấp nhận nổi, vì vậy cô chỉ có thể bất lực giãy giụa eo, mái tóc dài rối loạn, ở nơi này không gian thu hẹp mà bên trong xốc xếch đến không nhìn nổi.
Mạnh Tư Thành trong cơn hoảng hốt cúi đầu, lại thấy trên gò má cô ửng hồng có một tầng mồ hôi mịn, đôi mắt khẽ nheo lại, trong con ngươi loé ra ánh sáng, hình ảnh này rõ là chọc người trìu mến.
Anh thở gấp hỏi: “Thế nào, đau không?" Tiếng của anh đã cực kỳ đè nén, trầm thấp, thật ra thì anh muốn hô to ra tiếng, nhưng không thể, vì đang ở trong xe. Xe đang dừng ở bãi đậu xe, mà bên bãi đậu xe còn có người lui tới.
Tô Hồng Tụ cắn thật chặt môi dưới, chau mày lại cố gắng không để mình tràn ra tiếng, nghe được Mạnh Tư Thành hỏi ra như vậy, mang theo tiếng khóc nói: “Đừng đến nữa, thực sự không được. . . . . . ." Lời của cô còn chưa nói xong, Mạnh Tư Thành đột nhiên tiến đi vào bên trong, chạm tới chỗ sâu nhất của cô, cô cảm thấy đau nhói, vì vậy kêu lên “A" một tiếng.
Thắt lưng Mạnh Tư Thành dùng sức đẩy nàng dính trên ghế ngồi, nhỏ giọng ép hỏi: “Tô Hồng Tụ, hôm nay em ăn mặc xinh đẹp như vậy là để cho ai nhìn?"
Tô Hồng Tụ không trả lời, đây là câu hỏi cực kỳ ác liệt, cô không cần thiết phải trả lời.
Nhưng Mạnh Tư Thành cũng không bỏ qua cho cô, mặc dù Mạnh Tư Thành đã khó có thể ức chế, ở trong lòng kêu gào muốn được lên đỉnh, nhưng anh cố gắng nhẫn nhịn, có chút hứng thú xấu xa dùng phân thân phía dưới trêu chọc cô, sau đó ở trong cơ thể cô nhẹ nhàng ma sát: “Nói a, em là mặc cho người nào nhìn?"
Tô Hồng Tụ vô dụng nắm chặt cánh tay của anh, rơi nước mắt, nhẹ giọng nói: “Mạnh Tư Thành, nếu anh không muốn làm thì mau xuống, không cần bộ dáng như vậy!"Anh tại sao có thể như vậy! Đây chính là Mạnh Tư Thành trước đây mình từng biết sao?
Trong bóng tối, mặt mũi Mạnh Tư Thành có chút đen tối không nhìn rõ, anh khàn khàn tiếp tục ép hỏi: “Em vô duyên vô cớ cách xa anh lâu như vậy, em có biết mấy ngày nay anh trải qua như thế nào không?"
Tô Hồng Tụ nghe anh nói như thế, trong lòng cảm thấy đuối lý: “Mạnh Tư Thành. . . . ." Cô nhỏ giọng cầu khẩn, hi vọng anh đừng nói tiếp nữa.
Mạnh Tư Thành lại càng muốn nói: “Anh thiên tư vạn khổ mong đợi, kết quả em xuất hiện! Em xuất hiện hoàn toàn thay đổi, làm bộ như không biết anh, ngay ở trước mặt anh cùng người đàn ông khác tình chàng ý thiếp, diễu võ dương oai với anh, em nói xem anh đã làm sai điều gì để em phải đối xử với anh như vậy? Hay là nói thật ra thì em hối hận, hối hận đêm hôm đó rồi hả?"
Tô Hồmg Tụ nghe anh nhắc đến những điều này, biết trong lòng anh có khổ sở, càng nghe trong lòng càng khó chịu, cuối cùng nghe được câu kia “Hối hận đêm hôm đó rồi", Liền vội vàng lắc đầu giải thích: “Em làm sao mà hối hận chứ? Tại sao anh lại nói như vậy, anh biết rõ rang mà! Nếu như em hối hận, hiện tại làm sao cùng anh. . . . . . “ Lời cuối cùng cô không thể nói ra miệng, nếu cô thực sự hối hận thì tối nay làm sao có thể cùng anh làm ra sự tình hoang đường này?
Mạnh Tư Thành bắt được câu nói cuối cùng của cô, tiếp tục ép hỏi: “Vậy là em không có hối hận đúng không? Em quyết định cả đời sẽ ở bên anh đúng không?"
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, cố gắng mở đôi mắt đang mờ mịt lên nhìn anh, lại nhìn đến lồng ngực cường tráng của anh, đôi môi mỏng mím chặt, hơi có vẻ vội vàng nhìn chằm chằm vào cô.
Giờ khắc này Tô Hồng Tụ chợt hiểu, thì ra là đối với đoạn tình cảm này không chỉ có một mình cô không nắm chắc mà còn có cả anh.
Vì vậy cô đưa tay ra nhẹ nhàng ôm lấy vai anh: “Mạnh Tư Thành, em sớm đã là của anh, tại sao anh còn nói những lời như vậy?"
Mạnh Tư Thành nhìn thật sâu vào trong mắt cô, sau một lúc lâu, đột nhiên cúi xuống bắt lấy đôi môi cô, dịu dàng hôn cô, lại vội vàng thăm dò, đồng thời phân thân chôn trong cơ thể cô lần nữa có dấu hiệu thức tỉnh, ở trong cơ thể cô chậm rãi biến chuyển, trở nên to lớn, cứng rắn, làm cô không cách nào hô hấp.
Tô Hồng Tụ không nhịn được tràn ra một hơi thoả mãn: “Mạnh Tư Thành. . . . . “
Mạnh Tư Thành không nói gì, môi mỏng mím chặt, không báo trước bắt đầu dùng sức, vì vậy một vòng công kích mới lại bắt đầu.
Lần này Mạnh Tư Thành tiếp tục cuồng mãnh luật động, dùng hơi sức toàn thân tới lui, cuối cùng anh giống như nghe được cô hét lên một tiếng, sau đó anh cảm thấy phía dưới đang chặt chẽ bao vây anh cấp tốc co rút lại, cảm giác mãnh liệt từ nơi đó lan đến toàn thân, nhanh chóng nhấn chìm ý thức của anh, anh giống như đã đạt tới đỉnh, không khống chế hét to một tiếng, hoàn toàn giải phóng!
Anh nằm trên ngực cô mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển hỏi: “Tô Hồng Tụ, em chính là Tô Hồng Tụ của anh sao?"
Tô Hồng Tụ còn đang chìm trong dư âm của cuộc kích tình, chưa khôi phục như cũ, nghe câu hỏi đó của anh, do dự một chút nói: “Em không phải Tô Hồng Tụ của anh còn có thể của ai?"
Mạnh Tư Thành lấy mũi cọ nhẹ lên nơi mềm mại của cô, nhất quyết không tha hỏi: “Tô Hồng Tụ, vậy em sẽ vĩnh viễn là Tô Hồng Tụ của anh sao?"
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy bóng tối của mui xe, cô bất đắc dĩ cười: “Em vẫn luôn là của anh, tương lai vĩnh viễn cũng như vậy, còn anh thì sao?"
Cô hỏi so sánh, hàm súc, cũng như hỏi ngược lại mà thôi, cũng không trực tiếp mà hỏi.
Mạnh Tư Thành dĩ nhiên nghe rõ ý của cô, nâng thân thể của mình lên, ngưng mắt nhìn cô: “Tô Hồng Tụ , em biết không thật ra thì trước kia anh vẫn không hiểu vì cái gì anh lại không quên được em."
Trong bóng tối Tô Hồng Tụ không nói lời nào, giữa bọn họ loại tình trạng kia. . . .
Tình cảm như có như không, tất cả nguyên nhân đã từ rất lâu trước kia, đến giờ không thể nào nhớ hết được.
Mạnh Tư Thành cũng không cần Tô Hồng Tụ trả lời, vẫn chôn ở nơi mềm mại của cô, giống như lầm bầm lầu bầu: “Qua nhiều năm như vậy anh vẫn luôn muốn em, vẫn luôn không có cách nào quên được em, tự bản thân anh cũng không hiểu được tại sao lại như vậy. Nhưng trải qua nhiều chuyện, anh bắt đầu hiểu tại sao rồi."
Trong lòng Tô Hồng Tụ có chút khẩn trương, những lời này anh chưa bao giờ nói qua với cô. Cô biết là anh yêu mình, thế nhưng yêu lại không tin tưởng, bởi vì không tin cho nên trong lòng anh luôn thấp thỏm, lo âu, giống như không cẩn thận tình yêu này sẽ tan thành mây khói, không chút nào chân thật
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà