Anh, Đã Lâu Không Gặp!
Chương 47
Đêm hôm đó sau khi Mạnh Tư Thành đi, Tô Hồng Tụ suy nghĩ một hồi, đối với câu chuyện mà Đàm Tư Tư nói với cô khiến cô càng ngày càng nghi ngờ, mặc dù cô cũng không nguyện ý hoài nghi Đàm Tư Tư có lòng nói dối, nhưng cô càng tin tưởng nhân phẩm của Mạnh Tư Thành. Dù sao tình cảm mà anh dành cho cô cũng không phải giả vờ! Vì vậy cô rất hiền lành cho ra một cái kết luận, có lẽ sự tình trong lúc đó có cái gì hiểu lầm, có lẽ chuyện giữa bọn họ thật sự đã kết thúc Đàm Tư Tư chẳng qua là có chút nhớ mãi không quên tự cô ấy đa tình thôi?
Dĩ nhiên nghĩ đến khả năng này, Tô Hồng Tụ có phần mặt đỏ tai hồng, đối phương là Đàm Tư Tư đó, Tô Hồng Tụ cô có tài đức gì thế nhưng cho rằng người đàn ông này là thích cô mà không phải người đẹp tao nhã Đàm Tư Tư đây?
Trong lòng Tô Hồng Tụ có hai luồng suy nghĩ dây dưa, cuối cùng cô thở dài một tiếng, chuyện nên hỏi vẫn nên hỏi cho rõ, hôm nào đó có thời gian nhất định cô phải lấy dũng khí tìm Mạnh Tư Thành nói chuyện cho rõ ràng!
Mặc dù điều kiện của cô bình thường, nhưng cô hi vọng phần tình yêu này của cô là phần độc nhất, không có tỳ vết nào.
Như thế cả đêm sôi trào, ngày thứ hai đi làm liền có hơi mất tinh thần, Tô Tranh nhạy cảm phát hiện ra, hỏi cô có chuyện gì, dĩ nhiên cô vội vàng nói không có chuyện gì. Nhưng Tô Tranh là loại người nào, tự nhiên nhìn thấu Tô Hồng Tụ không phải là không có chuyện gì như lời cô nói, Tô Tranh hơi chau mày, nhưng cũng không hỏi gì thêm nữa.
Buổi trưa, Tô Hồng Tụ bắt đầu cảm thấy tâm thần có chút không yên, cảm thấy giống như có chuyện gì sắp xảy ra, cô đang ăn cơm, chợt chuông điện thoại vang lên, điều này làm cho Tô Hồng Tụ vốn tinh thần đang lo lắng không yên sợ hết hồn. Cô vội vã cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, là Mạnh Tư Thành gọi đến.
Điện thoại được tiếp thông, liền nghe đến giọng rất uất ức của Mạnh Tư Thành ở đầu bên kia nói: "Anh bị tai nạn xe rồi."
Tô Hồng Tụ vừa nghe xong sốt ruột nói: "Có nặng lắm không, nghiêm trọng không? Bây giờ anh đang ở đâu?"
Mạnh Tư Thành biết Tô Hồng Tụ lo lắng, vội vàng trấn an nói: "Không có việc gì lớn, không cần lo lắng, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện kiểm tra."
Tô Hồng Tụ nghe giọng nói của anh coi như có tinh thần, lại nghĩ đến nếu anh có thể gọi điện thoại cho cô, thì chắc tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, vì vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng rốt cuộc cô vẫn rất lo lắng, liền hỏi anh đang ở bệnh viện nào. Mà Mạnh Tư Thành thấy Tô Hồng Tụ khẩn trương lo lắng cho anh như thế, trong lòng rất hưởng thụ, liền nói chỗ anh xảy ra tai nạn gần với một bệnh viện cũ, sau đó còn cố ý nói, thật ra anh không có vấn đề gì lớn, cô không cần qua đó, anh có thể tự chăm sóc bản thân.
Tô Hồng Tụ sao có thể yên tâm được, thực sự cô có thể không đến xem anh sao? Vì vậy Tô Hồng Tụ cũng không nói nhiều, sau khi cúp điện thoại vội vàng hướng Tô Tranh xin nghỉ nói muốn đi bệnh viện. Tô Tranh đơn giản hỏi chuyện gì xảy ra, sau đó phê chuẩn cho cô.
Tô Hồng Tụ vội vã chạy tới bệnh viện, gọi điện thoại cho Mạnh Tư Thành nhưng điện thoại thông báo không nằm trong vùng phủ sóng, cô nghĩ có thể anh đang kiểm tra trong bệnh viện nên không có tín hiệu, vì vậy cô đi đến trước bàn tiếp bệnh nhân hỏi bệnh viện có bệnh nhân này hay không. Bệnh viện này là một bệnh viện đã rất cũ rồi, hiện tại trước cửa cũng không có ai, đứng trước bàn là một người phụ nữ trung niên tóc quăn đeo kính đag đọc báo, sau khi bà ta đem Tô Hồng Tụ quan sát một lượt, mới rất tốt bụng chỉ đường cho cô.
Tô Hồng Tụ xuyên qua hành lang bệnh viện xa lạ và vắng lạnh cùng với mùi nước sát trùng đặc trưng, cuối cùng đến chỗ Mạnh Tư Thành đang khám bệnh, ai ngờ mới vừa đi tới nơi đó, thật xa cô liền thấy Mạnh Tư Thành trên cánh tay còn đeo bang đang đi ra.
Tô Hồng Tụ sửng sốt, nhìn người đẹp đi bên cạnh với Mạnh Tư Thành, chính là Đàm Tư Tư.
Đàm Tư Tư đi ở bên cạnh anh, ân cần chăm sóc không lời nào có thể miêu tả được, bên cạnh còn có một y tá cùng đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò Đàm Tư Tư, mặc dù không có chuyện lớn gì, nhưng là phải chú ý, không làm cho anh dính nước này nọ, Đàm Tư Tư rất nghiêm túc gật đầu liên tục nghe y tá dặn dò, lấy dáng vẻ người thân của bệnh nhân.
Tô Hồng Tụ chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, cô nên lấy thân phận bạn gái đi lên cùng Đàm Tư Tư nói rõ sao? Nếu Đàm Tư Tư thực sự quá khứ hoặc là bây giờ cùng Mạnh Tư Thành có cái gì đó mập mờ, bỗng nhiên cô xuất hiện có thể hay không quá mức lúng túng?
Trong nháy mắt này Tô Hồng Tụ trong lòng dâng lên vô số ý tưởng, dũng cảm tiến lên làm rõ tất cả hay là nên yên lặng chịu đựng đây? Trong lòng cô đang giãy giụa lựa chọn.
Trong lúc cô đang phân vân, bên kia Đàm Tư Tư đã cùng với Mạnh Tư Thành rời đi.
Lúc Mạnh Tư Thành rời đi, còn cố ngoái lại nhìn, nhưng anh không thấy được Tô Hồng Tụ đang đứng ở một góc khuất gần đó.
Tô Hồng Tụ nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, một cảm giác kích động muốn gọi bọn họ lại, nhưng giọng nói không nghe sai bảo, sửng sốt không có phát ra âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng bọ họ cứ như vậy mà rời đi.
Cô ngơ ngác đứng đó một lúc lâu, thật có chút không rõ ràng lắm rốt cuộc tại sao cô lại đi tới bệnh viện, thất hồn lạc phách đi ra bệnh viện.
Khi đi qua chỗ tiếp đón bệnh nhân người y tá trung niên tóc quăn còn trừng mắt lên kính, tò mò nhìn cô, cô cười khổ, yên lặng mà rời khỏi đó.
Dọc theo đường đi, trong lòng không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi, cô tự trách bản thân mình lúc đó, tại sao có thể như vậy chứ? Tại sao cô không tiến lên đi hỏi đây? Chẳng lẽ cô không phải là bạn gái quang minh chính đại của Mạnh Tư Thành sao?
Cô càng nghĩ càng uất ức, cảm giác bản thân thật quá là vô dụng! Cô suy nghĩ suốt một đường trở lại công ty, ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy Tô Tranh như có điều suy nghĩ nhìn cô, khiến cô ngại quá, mặt đỏ rần.
Tô Tranh tự nhiên đem tất cả thu vào trong mắt, trực tiếp gọi cô đến phòng làm việc, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cô đi gặp người đàn ông kia rồi hả?"
Tô Hồng Tụ gật đầu.
Tô Tranh cười nói: "Đã xảy ra chuyện gì à, cô có thể nói ra với tôi, giấu ở trong lòng rất khó chịu, không phải sao?"
Tô Hồng Tụ do dự một chút, cuối cùng đem chuyện cô rối rắm trong khoảng thời gian này nói ra.
Sau khi nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Tô Tranh, lại thấy Tô Tranh bình tĩnh mà cười nhìn cô, chợt có loại cảm giác xấu hổ xông tới.
Bình thường không đề cập tới cũng không thấy có vấn đề gì, hiện tại cô tỉ mỉ nói ra như vậy, chính cô cũng cảm giác cô quả thật rất vô dụng! Rõ ràng là bạn trai của cô, tại sao cô lại tự biến mình thành người không thể lộ ra ngoài ánh sáng đây ?
Tô Tranh nghe cô nói xong, cúi đầu trầm tư suy nghĩ sau đó mới hỏi: "Cô suy nghĩ như thế nào về việc này?"
Tô Hồng Tụ rất xấu hổ nói: "Tôi quá ngu ngốc, quá hèn nhát rồi."
Tô Tranh nhìn hai gò má đỏ hồng của Tô Hồng Tụ, thở dài mà nói: "Cô cần tự tin hơn nữa để đối mặt với mọi chuyện."
Tô Hồng Tụ cúi đầu không nói, đúng vậy, điều cô cần chính là tự tin, nếu như cô có thể có nhiều tự tin hơn một chút, thì có phải hay không sẽ không trơ mắt đứng nhìn loại chuyện như vậy xảy ra ?
Cô nắm chặt tay, trong lòng chợt khua lên một cỗ dũng khí, thật sự cô không muốn chuyện mới vừa rồi xảy ra lần nữa, nhất định cô sẽ can đảm lên!
Tô Tranh tự nhiên nhận thấy được tâm tình của cô, cười nhẹ nói: "Chiều hôm nay cô tan làm sớm đi, hiểu rõ thì quay lại tìm tôi."
Tô Hồng Tụ gật đầu một cái, cám ơn Tô Tranh sau đó vội vàng rời đi.
Tô Tranh há mồm muốn nói cái gì, nhưng rồi im lặng cuối cùng nói: "Trước cứ để cô ấy đi đi, trở lại hẳng nói."
Tô Hồng Tụ một đường đi ra công ty, cô chỉ cảm giác trong lòng mình bây giờ giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Giống như là muốn chứng minh bản thân, lại giống như là muốn rửa sạch hối hận của cô, cô cấp bách suy nghĩ, cô nên làm gì để làm rõ ràng chuyện này.
Nhưng bây giờ cụ thể cô muốn làm cái gì đây?
Tô Hồng Tụ dừng bước lại, sờ sờ hai gò má nóng lên của cô, hít một hơi thật sâu bình tĩnh suy nghĩ, trước tiên cô nên gọi cho Mạnh Tư Thành xem hiện tại bọn họ đang ở nơi nào đã.
Lấy điện thoại di động ra, bình tĩnh bấm điện thoại, lần này điện thoại di động rất nhanh được bắt máy.
Tô Hồng Tụ hỏi Mạnh Tư Thành đang ở đâu, giọng nói bình tĩnh.
Hiển nhiên Mạnh Tư Thành có chút gấp gáp nói: "Em đang ở đâu, anh về đến nhà rồi."
Về nhà? Đàm Tư Tư đang ở cùng với Mạnh Tư Thành sao?
Mạnh Tư Thành giải thích nói: "Mới vừa rồi kiểm tra qua, không có vấn đề gì lớn, bây giờ đang ở trong nhà đấy."
Tô Hồng Tụ hít một hơi thật sâu hỏi: "Anh ở nhà một mình à?"
Bên kia Mạnh Tư Thành hơi nghi ngờ, thứ nhất anh cảm thấy giọng nói của Tô Hồng Tụ không đúng, thứ hai bình thường Tô Hồng Tụ cũng không hỏi vấn đề này nhưng hôm nay lại hỏi như vậy, anh nhìn một chút bên cạnh mình sau đó nói: "Anh không ở một mình thì còn ở với ai nữa ".
Tô Hồng Tụ cười lạnh nói: "Còn có Đàm Tư Tư ở cùng với anh đi, có đúng không?"
Mạnh Tư Thành kinh ngạc nói: "Đúng vậy, làm sao em biết?"
Tô Hồng Tụ tiếp tục cười lạnh ở trong lòng, nghĩ thầm hôm nay lời này nhất định phải nói rõ, không nói rõ cô còn có mặt mũi sống trên thế giới này sao?
Cô áp chế cảm xúc trong lòng, khẽ cười nói: "Vậy có cần em đến không, em sợ anh bị thương không tự chăm sóc được bản thân."
Mạnh Tư Thành càng thêm nghi ngờ, cảm thấy hôm nay phản ứng của cô rất lạ, nhưng suy nghĩ một chút anh đang cảm thấy Đàm Tư Tư ở chỗ này thật phiền toái, nếu Tô Hồng Tụ tới đây, Đàm Tư Tư chẳng phải là ngượng ngùng sẽ không tiếp tục ở lại nữa sao? Hơn nữa Tô Hồng Tụ trước đối với Đàm Tư Tư có chút khúc mắc, không bằng nhân cơ hội này cởi ra khúc mắc chẳng phải rất tốt sao?
Nhưng lúc anh đang im lặng suy nghĩ, bên kia Tô Hồng Tụ lại cho rằng anh đang cảm thấy bị làm khó, cắn răng nói: "Anh là bạn trai của em, anh bị thương em đương nhiên là muốn đến chăm sóc, bây giờ em lập tức qua đó!" Nói xong liền cúp điện thoại.
Mạnh Tư Thành sững sờ nhìn điện thoại đã bị cúp, trong lòng càng thêm cảm thấy không hiểu, hôm nay Tô Hồng Tụ sao vậy? Thường ngày cô chưa bao giờ như vậy.
Đứng bên cạnh Đàm Tư Tư thấy vậy, cười hỏi: "Là ai gọi vậy?"
Mạnh Tư Thành như có điều suy nghĩ nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt trả lời: "Bạn gái."
Đàm Tư Tư cố tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Tôi chưa bao giờ biết, anh từ bao giờ thì đã có bạn gái vậy?"
Mạnh Tư Thành cười nói: "Cô cũng đã gặp rồi đấy."
Đàm Tư Tư nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ hỏi: "Thật sự tôi không nghĩ ra được, xung quanh anh có cô gái nào xinh đẹp ưu tú có đủ tư cách làm bạn gái của anh cả?"
Mạnh Tư Thành nghe cô ta nói như thế, im lặng một lúc, sau đó mới không mặn không nhạt nói: "Chuyện tình cảm giữa nam và nữ, không cần nói đến có đủ tư cách hay không tư cách, chỉ là thích hợp hay không thích hợp, có thích hay không mà thôi."
Đàm Tư Tư càng thêm không hiểu, xinh đẹp mặt mày có chút khó hiểu nói: "Tôi rất tò mò, không biết anh thích dạng phụ nữ như thế nào nào? Tôi vẫn cho rằng con mắt của anh rất cao, có mấy người phụ nữ có thể lọt vào mặt xanh của anh đây ?"
Mạnh Tư Thành giống như nhớ lại cái gì, thật sâu nhìn về phía cô ta nói: "Người này cô cũng biết."
Trên khuôn mặt tinh xảo của Đàm Tư Tư lộ ra đau thương, cô cười bất đắc dĩ, châm chọc hỏi: "Là Tô Hồng Tụ sao?"
Mạnh Tư Thành gật đầu nói: "Đúng vậy."
Đàm Tư Tư ngẩng đầu lên, giống như không hiểu tại sao nói: "Thật ra từ sớm tôi đã cảm thấy anh đối với cô ấy có chút đặc biệt, nhưng tôi lại nghĩ rằng là do anh không thích cô ấy!"
Mạnh Tư Thành cười nhẹ nói: "Cám ơn cô khi đó đã quan tâm tôi như vậy, thế nhưng chuyện tình cảm củ tôi, cũng không tốn sức cô phí tâm."
Đàm Tư Tư nghe giọng nói của anh có xa lánh cùng lạnh nhạt, tuyệt vọng lắc đầu nói: "Chuyện của anh, chưa bao giờ tôi cảm thấy là phí tâm cả, anh hiểu mà!"
Mạnh Tư Thành gật đầu nói: "Tôi hiểu rõ, nhưng chưa bao giờ tôi cần."
Đàm Tư Tư cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi không hiểu, chẳng lẽ tôi có điểm nào kém so với cô ấy sao? Tại sao qua nhiều năm như vậy cái tôi nhận được vẫn là lời từ chối?! Hiện tại, nếu anh tìm một người phụ nữ tài mạo ưu tú, tôi cũng không cảm thấy như thế nào, nhưng tại sao lại là cô ấy? Cô ấy lại có điểm nào tốt hơn so với tôi chứ?"
Mạnh Tư Thành nhìn thẳng vào đôi mắt của Đàm Tư Tư, trầm giọng nói: "Vốn tôi không muốn hỏi, nhưng bỗng nhiên tôi muốn biết, cô ở bên cạnh tôi, có phải đã làm gì hoặc là nói qua cái gì tới tham dự đời sống tình cảm của tôi hay không?"
Nhất thời trên mặt Đàm Tư Tư có chút tái nhợt, cắn răng nghiêng đầu đi không nói lời nào.
Mạnh Tư Thành thở dài nói: "Tôi hơi mệt, mà bạn gái tôi sắp đến đây rồi, cô có thể rời đi không? Tôi không muốn làm cho cô ấy hiểu lầm cái gì."
Đàm Tư Tư không dám tin nhìn về phía Mạnh Tư Thành, đôi mắt to xinh đẹp từ từ tràn ra nước mắt nói: "Mặc dù anh không yêu thích tôi, nhưng anh vẫn luôn dễ dàng tha thứ những chuyện tôi làm, hôm nay thế nhưng anh lại nói với tôi những lời như vậy?"
Gương mặt Mạnh Tư Thành kiên nghị, đôi môi mỏng mím chặt, lúc này mang theo mấy phần tuyệt tình.
Đàm Tư Tư nhìn sườn mặt của anh hồi lâu, chợt ý thức được cái gì, xoa xoa nước mắt thê lương mà cười nói: "Tốt, tôi đi! Tôi đi rồi, anh sẽ phải hối hận!" Nói xong tông cửa xông ra.
Tô Hồng Tụ một đường vội vàng chạy tới trước cửa nhà của Mạnh Tư Thành, đứng ở phía ngoài cửa chính, trong lòng cô đang rất loạn, cô chợt có một loại cảm giác đang đi bắt gian vậy.
Cô ôm ngực, trấn định tâm tình, tự nói với mình chỉ là cô phải đem chuyện làm rõ ràng, cô chỉ là muốn quang minh chính đại hỏi cho rõ thôi.
Nếu như hiện tại người Mạnh Tư Thành thích là cô ấy, cô tự nhiên sẽ rút lui, nhưng nếu như người anh thích là cô, vậy cô cũng không quan tâm chuyện trước kia của hai người bọn họ là như thế nào, hôm nay, về sau, anh đều là bạn trai của cô, anh là người đàn ông của cô!
Cho nên, hai người không nên có cái gì mập mờ, Đàm Tư Tư tôi sẽ không để cho cô ở trước mặt tôi một lần nữa làm ra loại chuyện mờ ám không rõ như vậy!
Mạnh Tư Thành, nếu như người anh yêu là em, thì anh cũng không nên cùng cô ấy dây dưa không rõ!
Cô tự nói với mình những thứ này sau, nhất thời cảm giác lòng đầy chính nghĩa, vì vậy vươn tay nặng nề nhấn hướng chuông cửa.
Muốn làm rõ mọi chuyện thì phải dũng cảm phải có tự tin! Cô cố gắng tự nói với mình ở trong lòng!
Nhưng lúc cô đang định nhấn chuông cửa thì cửa bị mở ra.
Đàm Tư Tư chợt mở cửa, vọt ra, lại vừa đúng chạm mặt Tô Hồng Tụ đang muốn nhấn chuông cửa.
Dĩ nhiên nghĩ đến khả năng này, Tô Hồng Tụ có phần mặt đỏ tai hồng, đối phương là Đàm Tư Tư đó, Tô Hồng Tụ cô có tài đức gì thế nhưng cho rằng người đàn ông này là thích cô mà không phải người đẹp tao nhã Đàm Tư Tư đây?
Trong lòng Tô Hồng Tụ có hai luồng suy nghĩ dây dưa, cuối cùng cô thở dài một tiếng, chuyện nên hỏi vẫn nên hỏi cho rõ, hôm nào đó có thời gian nhất định cô phải lấy dũng khí tìm Mạnh Tư Thành nói chuyện cho rõ ràng!
Mặc dù điều kiện của cô bình thường, nhưng cô hi vọng phần tình yêu này của cô là phần độc nhất, không có tỳ vết nào.
Như thế cả đêm sôi trào, ngày thứ hai đi làm liền có hơi mất tinh thần, Tô Tranh nhạy cảm phát hiện ra, hỏi cô có chuyện gì, dĩ nhiên cô vội vàng nói không có chuyện gì. Nhưng Tô Tranh là loại người nào, tự nhiên nhìn thấu Tô Hồng Tụ không phải là không có chuyện gì như lời cô nói, Tô Tranh hơi chau mày, nhưng cũng không hỏi gì thêm nữa.
Buổi trưa, Tô Hồng Tụ bắt đầu cảm thấy tâm thần có chút không yên, cảm thấy giống như có chuyện gì sắp xảy ra, cô đang ăn cơm, chợt chuông điện thoại vang lên, điều này làm cho Tô Hồng Tụ vốn tinh thần đang lo lắng không yên sợ hết hồn. Cô vội vã cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, là Mạnh Tư Thành gọi đến.
Điện thoại được tiếp thông, liền nghe đến giọng rất uất ức của Mạnh Tư Thành ở đầu bên kia nói: "Anh bị tai nạn xe rồi."
Tô Hồng Tụ vừa nghe xong sốt ruột nói: "Có nặng lắm không, nghiêm trọng không? Bây giờ anh đang ở đâu?"
Mạnh Tư Thành biết Tô Hồng Tụ lo lắng, vội vàng trấn an nói: "Không có việc gì lớn, không cần lo lắng, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện kiểm tra."
Tô Hồng Tụ nghe giọng nói của anh coi như có tinh thần, lại nghĩ đến nếu anh có thể gọi điện thoại cho cô, thì chắc tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, vì vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng rốt cuộc cô vẫn rất lo lắng, liền hỏi anh đang ở bệnh viện nào. Mà Mạnh Tư Thành thấy Tô Hồng Tụ khẩn trương lo lắng cho anh như thế, trong lòng rất hưởng thụ, liền nói chỗ anh xảy ra tai nạn gần với một bệnh viện cũ, sau đó còn cố ý nói, thật ra anh không có vấn đề gì lớn, cô không cần qua đó, anh có thể tự chăm sóc bản thân.
Tô Hồng Tụ sao có thể yên tâm được, thực sự cô có thể không đến xem anh sao? Vì vậy Tô Hồng Tụ cũng không nói nhiều, sau khi cúp điện thoại vội vàng hướng Tô Tranh xin nghỉ nói muốn đi bệnh viện. Tô Tranh đơn giản hỏi chuyện gì xảy ra, sau đó phê chuẩn cho cô.
Tô Hồng Tụ vội vã chạy tới bệnh viện, gọi điện thoại cho Mạnh Tư Thành nhưng điện thoại thông báo không nằm trong vùng phủ sóng, cô nghĩ có thể anh đang kiểm tra trong bệnh viện nên không có tín hiệu, vì vậy cô đi đến trước bàn tiếp bệnh nhân hỏi bệnh viện có bệnh nhân này hay không. Bệnh viện này là một bệnh viện đã rất cũ rồi, hiện tại trước cửa cũng không có ai, đứng trước bàn là một người phụ nữ trung niên tóc quăn đeo kính đag đọc báo, sau khi bà ta đem Tô Hồng Tụ quan sát một lượt, mới rất tốt bụng chỉ đường cho cô.
Tô Hồng Tụ xuyên qua hành lang bệnh viện xa lạ và vắng lạnh cùng với mùi nước sát trùng đặc trưng, cuối cùng đến chỗ Mạnh Tư Thành đang khám bệnh, ai ngờ mới vừa đi tới nơi đó, thật xa cô liền thấy Mạnh Tư Thành trên cánh tay còn đeo bang đang đi ra.
Tô Hồng Tụ sửng sốt, nhìn người đẹp đi bên cạnh với Mạnh Tư Thành, chính là Đàm Tư Tư.
Đàm Tư Tư đi ở bên cạnh anh, ân cần chăm sóc không lời nào có thể miêu tả được, bên cạnh còn có một y tá cùng đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò Đàm Tư Tư, mặc dù không có chuyện lớn gì, nhưng là phải chú ý, không làm cho anh dính nước này nọ, Đàm Tư Tư rất nghiêm túc gật đầu liên tục nghe y tá dặn dò, lấy dáng vẻ người thân của bệnh nhân.
Tô Hồng Tụ chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, cô nên lấy thân phận bạn gái đi lên cùng Đàm Tư Tư nói rõ sao? Nếu Đàm Tư Tư thực sự quá khứ hoặc là bây giờ cùng Mạnh Tư Thành có cái gì đó mập mờ, bỗng nhiên cô xuất hiện có thể hay không quá mức lúng túng?
Trong nháy mắt này Tô Hồng Tụ trong lòng dâng lên vô số ý tưởng, dũng cảm tiến lên làm rõ tất cả hay là nên yên lặng chịu đựng đây? Trong lòng cô đang giãy giụa lựa chọn.
Trong lúc cô đang phân vân, bên kia Đàm Tư Tư đã cùng với Mạnh Tư Thành rời đi.
Lúc Mạnh Tư Thành rời đi, còn cố ngoái lại nhìn, nhưng anh không thấy được Tô Hồng Tụ đang đứng ở một góc khuất gần đó.
Tô Hồng Tụ nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, một cảm giác kích động muốn gọi bọn họ lại, nhưng giọng nói không nghe sai bảo, sửng sốt không có phát ra âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng bọ họ cứ như vậy mà rời đi.
Cô ngơ ngác đứng đó một lúc lâu, thật có chút không rõ ràng lắm rốt cuộc tại sao cô lại đi tới bệnh viện, thất hồn lạc phách đi ra bệnh viện.
Khi đi qua chỗ tiếp đón bệnh nhân người y tá trung niên tóc quăn còn trừng mắt lên kính, tò mò nhìn cô, cô cười khổ, yên lặng mà rời khỏi đó.
Dọc theo đường đi, trong lòng không ngừng hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi, cô tự trách bản thân mình lúc đó, tại sao có thể như vậy chứ? Tại sao cô không tiến lên đi hỏi đây? Chẳng lẽ cô không phải là bạn gái quang minh chính đại của Mạnh Tư Thành sao?
Cô càng nghĩ càng uất ức, cảm giác bản thân thật quá là vô dụng! Cô suy nghĩ suốt một đường trở lại công ty, ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy Tô Tranh như có điều suy nghĩ nhìn cô, khiến cô ngại quá, mặt đỏ rần.
Tô Tranh tự nhiên đem tất cả thu vào trong mắt, trực tiếp gọi cô đến phòng làm việc, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cô đi gặp người đàn ông kia rồi hả?"
Tô Hồng Tụ gật đầu.
Tô Tranh cười nói: "Đã xảy ra chuyện gì à, cô có thể nói ra với tôi, giấu ở trong lòng rất khó chịu, không phải sao?"
Tô Hồng Tụ do dự một chút, cuối cùng đem chuyện cô rối rắm trong khoảng thời gian này nói ra.
Sau khi nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Tô Tranh, lại thấy Tô Tranh bình tĩnh mà cười nhìn cô, chợt có loại cảm giác xấu hổ xông tới.
Bình thường không đề cập tới cũng không thấy có vấn đề gì, hiện tại cô tỉ mỉ nói ra như vậy, chính cô cũng cảm giác cô quả thật rất vô dụng! Rõ ràng là bạn trai của cô, tại sao cô lại tự biến mình thành người không thể lộ ra ngoài ánh sáng đây ?
Tô Tranh nghe cô nói xong, cúi đầu trầm tư suy nghĩ sau đó mới hỏi: "Cô suy nghĩ như thế nào về việc này?"
Tô Hồng Tụ rất xấu hổ nói: "Tôi quá ngu ngốc, quá hèn nhát rồi."
Tô Tranh nhìn hai gò má đỏ hồng của Tô Hồng Tụ, thở dài mà nói: "Cô cần tự tin hơn nữa để đối mặt với mọi chuyện."
Tô Hồng Tụ cúi đầu không nói, đúng vậy, điều cô cần chính là tự tin, nếu như cô có thể có nhiều tự tin hơn một chút, thì có phải hay không sẽ không trơ mắt đứng nhìn loại chuyện như vậy xảy ra ?
Cô nắm chặt tay, trong lòng chợt khua lên một cỗ dũng khí, thật sự cô không muốn chuyện mới vừa rồi xảy ra lần nữa, nhất định cô sẽ can đảm lên!
Tô Tranh tự nhiên nhận thấy được tâm tình của cô, cười nhẹ nói: "Chiều hôm nay cô tan làm sớm đi, hiểu rõ thì quay lại tìm tôi."
Tô Hồng Tụ gật đầu một cái, cám ơn Tô Tranh sau đó vội vàng rời đi.
Tô Tranh há mồm muốn nói cái gì, nhưng rồi im lặng cuối cùng nói: "Trước cứ để cô ấy đi đi, trở lại hẳng nói."
Tô Hồng Tụ một đường đi ra công ty, cô chỉ cảm giác trong lòng mình bây giờ giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Giống như là muốn chứng minh bản thân, lại giống như là muốn rửa sạch hối hận của cô, cô cấp bách suy nghĩ, cô nên làm gì để làm rõ ràng chuyện này.
Nhưng bây giờ cụ thể cô muốn làm cái gì đây?
Tô Hồng Tụ dừng bước lại, sờ sờ hai gò má nóng lên của cô, hít một hơi thật sâu bình tĩnh suy nghĩ, trước tiên cô nên gọi cho Mạnh Tư Thành xem hiện tại bọn họ đang ở nơi nào đã.
Lấy điện thoại di động ra, bình tĩnh bấm điện thoại, lần này điện thoại di động rất nhanh được bắt máy.
Tô Hồng Tụ hỏi Mạnh Tư Thành đang ở đâu, giọng nói bình tĩnh.
Hiển nhiên Mạnh Tư Thành có chút gấp gáp nói: "Em đang ở đâu, anh về đến nhà rồi."
Về nhà? Đàm Tư Tư đang ở cùng với Mạnh Tư Thành sao?
Mạnh Tư Thành giải thích nói: "Mới vừa rồi kiểm tra qua, không có vấn đề gì lớn, bây giờ đang ở trong nhà đấy."
Tô Hồng Tụ hít một hơi thật sâu hỏi: "Anh ở nhà một mình à?"
Bên kia Mạnh Tư Thành hơi nghi ngờ, thứ nhất anh cảm thấy giọng nói của Tô Hồng Tụ không đúng, thứ hai bình thường Tô Hồng Tụ cũng không hỏi vấn đề này nhưng hôm nay lại hỏi như vậy, anh nhìn một chút bên cạnh mình sau đó nói: "Anh không ở một mình thì còn ở với ai nữa ".
Tô Hồng Tụ cười lạnh nói: "Còn có Đàm Tư Tư ở cùng với anh đi, có đúng không?"
Mạnh Tư Thành kinh ngạc nói: "Đúng vậy, làm sao em biết?"
Tô Hồng Tụ tiếp tục cười lạnh ở trong lòng, nghĩ thầm hôm nay lời này nhất định phải nói rõ, không nói rõ cô còn có mặt mũi sống trên thế giới này sao?
Cô áp chế cảm xúc trong lòng, khẽ cười nói: "Vậy có cần em đến không, em sợ anh bị thương không tự chăm sóc được bản thân."
Mạnh Tư Thành càng thêm nghi ngờ, cảm thấy hôm nay phản ứng của cô rất lạ, nhưng suy nghĩ một chút anh đang cảm thấy Đàm Tư Tư ở chỗ này thật phiền toái, nếu Tô Hồng Tụ tới đây, Đàm Tư Tư chẳng phải là ngượng ngùng sẽ không tiếp tục ở lại nữa sao? Hơn nữa Tô Hồng Tụ trước đối với Đàm Tư Tư có chút khúc mắc, không bằng nhân cơ hội này cởi ra khúc mắc chẳng phải rất tốt sao?
Nhưng lúc anh đang im lặng suy nghĩ, bên kia Tô Hồng Tụ lại cho rằng anh đang cảm thấy bị làm khó, cắn răng nói: "Anh là bạn trai của em, anh bị thương em đương nhiên là muốn đến chăm sóc, bây giờ em lập tức qua đó!" Nói xong liền cúp điện thoại.
Mạnh Tư Thành sững sờ nhìn điện thoại đã bị cúp, trong lòng càng thêm cảm thấy không hiểu, hôm nay Tô Hồng Tụ sao vậy? Thường ngày cô chưa bao giờ như vậy.
Đứng bên cạnh Đàm Tư Tư thấy vậy, cười hỏi: "Là ai gọi vậy?"
Mạnh Tư Thành như có điều suy nghĩ nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt trả lời: "Bạn gái."
Đàm Tư Tư cố tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Tôi chưa bao giờ biết, anh từ bao giờ thì đã có bạn gái vậy?"
Mạnh Tư Thành cười nói: "Cô cũng đã gặp rồi đấy."
Đàm Tư Tư nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ hỏi: "Thật sự tôi không nghĩ ra được, xung quanh anh có cô gái nào xinh đẹp ưu tú có đủ tư cách làm bạn gái của anh cả?"
Mạnh Tư Thành nghe cô ta nói như thế, im lặng một lúc, sau đó mới không mặn không nhạt nói: "Chuyện tình cảm giữa nam và nữ, không cần nói đến có đủ tư cách hay không tư cách, chỉ là thích hợp hay không thích hợp, có thích hay không mà thôi."
Đàm Tư Tư càng thêm không hiểu, xinh đẹp mặt mày có chút khó hiểu nói: "Tôi rất tò mò, không biết anh thích dạng phụ nữ như thế nào nào? Tôi vẫn cho rằng con mắt của anh rất cao, có mấy người phụ nữ có thể lọt vào mặt xanh của anh đây ?"
Mạnh Tư Thành giống như nhớ lại cái gì, thật sâu nhìn về phía cô ta nói: "Người này cô cũng biết."
Trên khuôn mặt tinh xảo của Đàm Tư Tư lộ ra đau thương, cô cười bất đắc dĩ, châm chọc hỏi: "Là Tô Hồng Tụ sao?"
Mạnh Tư Thành gật đầu nói: "Đúng vậy."
Đàm Tư Tư ngẩng đầu lên, giống như không hiểu tại sao nói: "Thật ra từ sớm tôi đã cảm thấy anh đối với cô ấy có chút đặc biệt, nhưng tôi lại nghĩ rằng là do anh không thích cô ấy!"
Mạnh Tư Thành cười nhẹ nói: "Cám ơn cô khi đó đã quan tâm tôi như vậy, thế nhưng chuyện tình cảm củ tôi, cũng không tốn sức cô phí tâm."
Đàm Tư Tư nghe giọng nói của anh có xa lánh cùng lạnh nhạt, tuyệt vọng lắc đầu nói: "Chuyện của anh, chưa bao giờ tôi cảm thấy là phí tâm cả, anh hiểu mà!"
Mạnh Tư Thành gật đầu nói: "Tôi hiểu rõ, nhưng chưa bao giờ tôi cần."
Đàm Tư Tư cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi không hiểu, chẳng lẽ tôi có điểm nào kém so với cô ấy sao? Tại sao qua nhiều năm như vậy cái tôi nhận được vẫn là lời từ chối?! Hiện tại, nếu anh tìm một người phụ nữ tài mạo ưu tú, tôi cũng không cảm thấy như thế nào, nhưng tại sao lại là cô ấy? Cô ấy lại có điểm nào tốt hơn so với tôi chứ?"
Mạnh Tư Thành nhìn thẳng vào đôi mắt của Đàm Tư Tư, trầm giọng nói: "Vốn tôi không muốn hỏi, nhưng bỗng nhiên tôi muốn biết, cô ở bên cạnh tôi, có phải đã làm gì hoặc là nói qua cái gì tới tham dự đời sống tình cảm của tôi hay không?"
Nhất thời trên mặt Đàm Tư Tư có chút tái nhợt, cắn răng nghiêng đầu đi không nói lời nào.
Mạnh Tư Thành thở dài nói: "Tôi hơi mệt, mà bạn gái tôi sắp đến đây rồi, cô có thể rời đi không? Tôi không muốn làm cho cô ấy hiểu lầm cái gì."
Đàm Tư Tư không dám tin nhìn về phía Mạnh Tư Thành, đôi mắt to xinh đẹp từ từ tràn ra nước mắt nói: "Mặc dù anh không yêu thích tôi, nhưng anh vẫn luôn dễ dàng tha thứ những chuyện tôi làm, hôm nay thế nhưng anh lại nói với tôi những lời như vậy?"
Gương mặt Mạnh Tư Thành kiên nghị, đôi môi mỏng mím chặt, lúc này mang theo mấy phần tuyệt tình.
Đàm Tư Tư nhìn sườn mặt của anh hồi lâu, chợt ý thức được cái gì, xoa xoa nước mắt thê lương mà cười nói: "Tốt, tôi đi! Tôi đi rồi, anh sẽ phải hối hận!" Nói xong tông cửa xông ra.
Tô Hồng Tụ một đường vội vàng chạy tới trước cửa nhà của Mạnh Tư Thành, đứng ở phía ngoài cửa chính, trong lòng cô đang rất loạn, cô chợt có một loại cảm giác đang đi bắt gian vậy.
Cô ôm ngực, trấn định tâm tình, tự nói với mình chỉ là cô phải đem chuyện làm rõ ràng, cô chỉ là muốn quang minh chính đại hỏi cho rõ thôi.
Nếu như hiện tại người Mạnh Tư Thành thích là cô ấy, cô tự nhiên sẽ rút lui, nhưng nếu như người anh thích là cô, vậy cô cũng không quan tâm chuyện trước kia của hai người bọn họ là như thế nào, hôm nay, về sau, anh đều là bạn trai của cô, anh là người đàn ông của cô!
Cho nên, hai người không nên có cái gì mập mờ, Đàm Tư Tư tôi sẽ không để cho cô ở trước mặt tôi một lần nữa làm ra loại chuyện mờ ám không rõ như vậy!
Mạnh Tư Thành, nếu như người anh yêu là em, thì anh cũng không nên cùng cô ấy dây dưa không rõ!
Cô tự nói với mình những thứ này sau, nhất thời cảm giác lòng đầy chính nghĩa, vì vậy vươn tay nặng nề nhấn hướng chuông cửa.
Muốn làm rõ mọi chuyện thì phải dũng cảm phải có tự tin! Cô cố gắng tự nói với mình ở trong lòng!
Nhưng lúc cô đang định nhấn chuông cửa thì cửa bị mở ra.
Đàm Tư Tư chợt mở cửa, vọt ra, lại vừa đúng chạm mặt Tô Hồng Tụ đang muốn nhấn chuông cửa.
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà