Anh Chọn Tình Nhân Hay Chọn Vợ
Chương 3
- Nếu như em còn nhắc lại những lời đêm qua mình nói, thêm một lần nào nữa? Chắc chắn tôi sẽ khiến em chết dưới thân tôi.
Giọng hắn đanh thép, lạnh lùng thấu xương, uy hiếp cô. Cô mím môi lặng thinh, không trả lời lại, hắn khéo léo từ từ kéo chiếc khăn lên che đậy những dấu hôn bầm tím đó đi, hắn thở dài, hơi ấm nóng ấy lan tỏa khắp làn da vùng cổ cô, làm cô sởn gai ốc, dựng cả sau gáy
- Nhớ lấy, em còn tái phạm thì không chỉ là những vết thương nhỏ nhặt, như thế này đâu? Mà hậu quả nặng hơn thế, em tự chịu.
Dứt lời hắn hôn lên cổ cô một cái, rồi buông tay ra khỏi eo cô, quay lưng bỏ đi ra ngoài. Cô nghe xong rùng mình, bĩu môi, miệng lẩm bẩm mắng chửi hắn: - Đồ bệnh hoạn, thương vợ thế sao không về nhà đi? Giam cầm mình ở đây, nếu vợ anh mà biết được chắc cũng tức giận mà chết...
Hắn loáng thoáng thấy cô lầm bầm, cau mày liền quay người lại nhìn: - Em nói gì...ai sẽ tức giận mà chết
Cô nghe hắn hỏi vậy, khuôn mặt đột nhiên chuyển sắc, cô sợ sệt. Thôi xong, nói xấu mà cũng bị hắn phát hiện hả, xem ra đôi tai của hắn cũng thính quá đấy chứ nhỉ? Nhưng chắc hắn vẫn chưa nghe rõ cô nói gì nên mới hỏi lại. Cô nhanh chóng cười trừ, quay đầu khua khua tay, ngoan như một mèo con, cô bình tĩnh cất giọng: - Tôi nói, tôi đã hiểu, hì hì tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, vì tôi cũng sợ chết mà
Hắn nghe xong, hừ thành tiếng, không truy cứu lời cô vừa nói nữa. Sắc mặt cau có dãn ra, sải bước rời khỏi phòng, cô thấy hắn đã đi khuất, vuốt ngực thở hổn hển...Má ơi, vừa nãy cô sợ muốn đái cả ra quần, chân tay bủn rủn khi nhìn thấy ánh mắt kinh khủng đó của hắn? Tưởng chừng như ăn tươi nuốt sống cô. May mắn là cô lẹ miệng thông minh, nên mới lừa được, đúng là cái tên khốn kiếp, cô mà là vợ hắn? Nhất định cô sẽ phanh hắn ra thành trăm mảnh ném cho cá ăn.
Cô ôm đầu, ngồi bệt xuống sàn, cô nhớ ba mẹ quá, nhớ nhà nữa...cái số cô thật xui xẻo, tự nhiên lại dính dáng đến hắn? Bây giờ còn làm tiểu tam hủy hoại một gia đình. Nếu nhỡ vợ của hắn mà biết chắc cái mạng nhỏ này của cô cũng không giữ nổi. Có sám hối cả đời cũng không đền bù được đâu.
Ở trong phòng tắm tầm 5 phút thì cô đi ra, xuống dưới lầu ăn sáng. Sám hối thì sám hối nhưng bụng cô cũng đã đói rồi? No bụng trước rồi hẳn tính sau. Vừa đi vào nhà bếp cô thấy hắn, đang ngồi ăn rất ngon miệng...là cô đang hoa mắt nhìn nhầm à, lần đầu tiên hắn ở lại còn dùng bữa sáng. Cô bước lại nhìn chăm chăm miệng không im lặng được cất giọng hỏi:
- Này? Anh vẫn chưa đi hả
Hắn nghe cô hỏi, bộ dạng trông vẫn rất thảnh thơi, ăn uống nho nhã, ngước mặt nhìn cô: - Đây là nhà của tôi, em mới ở có vài tuần. Đã muốn lên quản lý chuyện đi hay ở của tôi luôn sao
Nói xong, vẻ mặt lạnh ngắt của hắn lại bình thản ăn, cô bặm môi. Gớm, cái tên khốn nạn này lại tiếp tục ra oai? Cô không thèm ở trong căn nhà này, lại càng không thèm quản lý hắn. Chỉ là có chút ngạc nhiên, là lạ khi thấy hắn ở lại ăn sáng thôi, có gì mà căng chứ. Khóe miệng cô giật giật, cay nghiến thật sự muốn rủa chết cái tên này.
Hắn ăn xong thì đứng dậy cầm áo lên bỏ đi ra ngoài cửa, không nói một lời, cô nép qua một bên nhìn. Ui giời, cô nghĩ thầm chắc hẳn là về nhà nịnh bợ vợ đấy, lén lút ăn vụng ở ngoài thì cũng phải về nhà chứ.
Cô nhếch mép cười khinh bỉ, không thể hiểu nổi vợ hắn là người phụ nữ như thế nào, lại dễ dãi cho hắn ra ngoài nhiều đêm không về? Hẳn là người vô cùng đáng thương, suy nghĩ một hồi bụng tự nhiên réo lên, cô xua tan mọi chuyện có liên quan đến hắn, bước lại ngồi xuống ăn.
(...)
Buổi tối đã 9 giờ hơn mà hắn vẫn chưa đến, làm cô mừng thầm trong lòng, hôm nay cô được thảnh thơi, không phải hầu hạ hắn nữa rồi? Phải, trễ như này thì tốt nhất hắn nên ở nhà cùng vợ, đừng đến đây nữa...cô thở phào đi xuống nhà dưới, ra ngoài sân đi dạo, thì trông thấy cậu nhóc con của người giúp việc đang ngồi ở ghế đá chơi. Cô khá thích con nít.
Cô thấy hắn đối xử rất tốt với người giúp việc trong nhà. Còn xây hẳn một khu sau cho họ ở, vả lại hình như mọi người ai cũng kính trọng với hắn, nhiều lúc như vậy cô cảm giác cực kì buồn nôn? Nếu như mọi người biết hắn xấu xa, quay lén clip ân ái, uy hiếp cô như thế nào thì chắc chẳng còn ai quý mến hắn nữa đâu. Cái tên khốn, ác quỷ đội lốt người
- Hây, bé con? Sao không ngủ mà ngồi đây có một mình thế? Mẹ của bé con đâu
- Mẹ chưa làm xong công việc, bảo Khang đi ra ngoài đây chơi
Cô cười duyên, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống ghế cạnh cậu nhóc. Cô hít thở, khuây khỏa đầu óc...công nhận một điều không khí ở nơi này trong lành, và dễ chịu. Đang trong lúc tận hưởng thì cậu nhóc cất giọng.
- Chị ơi? Cổ của chị bị sao vậy
Cô nghe cậu nhóc hỏi vậy, liền dựng người, thôi xong cô quên mất mình đang mang váy ngủ, chưa che giấu những dấu hôn tối qua của hắn gây ra...cô quay sang sờ lên cổ cười cười.
- À, là chó cắn đấy...chị bị cắn nhiều rồi nên cũng quen
- Ủa, sao chó lại cắn chị.
- Con chó đó, thần kinh không được bình thường nó hay cắn bậy bạ lắm.
- Nhà này không có nuôi chó...em muốn mắng nhiếc tôi thì cứ việc nói thẳng ra tên.
Giọng hắn đanh thép, lạnh lùng thấu xương, uy hiếp cô. Cô mím môi lặng thinh, không trả lời lại, hắn khéo léo từ từ kéo chiếc khăn lên che đậy những dấu hôn bầm tím đó đi, hắn thở dài, hơi ấm nóng ấy lan tỏa khắp làn da vùng cổ cô, làm cô sởn gai ốc, dựng cả sau gáy
- Nhớ lấy, em còn tái phạm thì không chỉ là những vết thương nhỏ nhặt, như thế này đâu? Mà hậu quả nặng hơn thế, em tự chịu.
Dứt lời hắn hôn lên cổ cô một cái, rồi buông tay ra khỏi eo cô, quay lưng bỏ đi ra ngoài. Cô nghe xong rùng mình, bĩu môi, miệng lẩm bẩm mắng chửi hắn: - Đồ bệnh hoạn, thương vợ thế sao không về nhà đi? Giam cầm mình ở đây, nếu vợ anh mà biết được chắc cũng tức giận mà chết...
Hắn loáng thoáng thấy cô lầm bầm, cau mày liền quay người lại nhìn: - Em nói gì...ai sẽ tức giận mà chết
Cô nghe hắn hỏi vậy, khuôn mặt đột nhiên chuyển sắc, cô sợ sệt. Thôi xong, nói xấu mà cũng bị hắn phát hiện hả, xem ra đôi tai của hắn cũng thính quá đấy chứ nhỉ? Nhưng chắc hắn vẫn chưa nghe rõ cô nói gì nên mới hỏi lại. Cô nhanh chóng cười trừ, quay đầu khua khua tay, ngoan như một mèo con, cô bình tĩnh cất giọng: - Tôi nói, tôi đã hiểu, hì hì tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, vì tôi cũng sợ chết mà
Hắn nghe xong, hừ thành tiếng, không truy cứu lời cô vừa nói nữa. Sắc mặt cau có dãn ra, sải bước rời khỏi phòng, cô thấy hắn đã đi khuất, vuốt ngực thở hổn hển...Má ơi, vừa nãy cô sợ muốn đái cả ra quần, chân tay bủn rủn khi nhìn thấy ánh mắt kinh khủng đó của hắn? Tưởng chừng như ăn tươi nuốt sống cô. May mắn là cô lẹ miệng thông minh, nên mới lừa được, đúng là cái tên khốn kiếp, cô mà là vợ hắn? Nhất định cô sẽ phanh hắn ra thành trăm mảnh ném cho cá ăn.
Cô ôm đầu, ngồi bệt xuống sàn, cô nhớ ba mẹ quá, nhớ nhà nữa...cái số cô thật xui xẻo, tự nhiên lại dính dáng đến hắn? Bây giờ còn làm tiểu tam hủy hoại một gia đình. Nếu nhỡ vợ của hắn mà biết chắc cái mạng nhỏ này của cô cũng không giữ nổi. Có sám hối cả đời cũng không đền bù được đâu.
Ở trong phòng tắm tầm 5 phút thì cô đi ra, xuống dưới lầu ăn sáng. Sám hối thì sám hối nhưng bụng cô cũng đã đói rồi? No bụng trước rồi hẳn tính sau. Vừa đi vào nhà bếp cô thấy hắn, đang ngồi ăn rất ngon miệng...là cô đang hoa mắt nhìn nhầm à, lần đầu tiên hắn ở lại còn dùng bữa sáng. Cô bước lại nhìn chăm chăm miệng không im lặng được cất giọng hỏi:
- Này? Anh vẫn chưa đi hả
Hắn nghe cô hỏi, bộ dạng trông vẫn rất thảnh thơi, ăn uống nho nhã, ngước mặt nhìn cô: - Đây là nhà của tôi, em mới ở có vài tuần. Đã muốn lên quản lý chuyện đi hay ở của tôi luôn sao
Nói xong, vẻ mặt lạnh ngắt của hắn lại bình thản ăn, cô bặm môi. Gớm, cái tên khốn nạn này lại tiếp tục ra oai? Cô không thèm ở trong căn nhà này, lại càng không thèm quản lý hắn. Chỉ là có chút ngạc nhiên, là lạ khi thấy hắn ở lại ăn sáng thôi, có gì mà căng chứ. Khóe miệng cô giật giật, cay nghiến thật sự muốn rủa chết cái tên này.
Hắn ăn xong thì đứng dậy cầm áo lên bỏ đi ra ngoài cửa, không nói một lời, cô nép qua một bên nhìn. Ui giời, cô nghĩ thầm chắc hẳn là về nhà nịnh bợ vợ đấy, lén lút ăn vụng ở ngoài thì cũng phải về nhà chứ.
Cô nhếch mép cười khinh bỉ, không thể hiểu nổi vợ hắn là người phụ nữ như thế nào, lại dễ dãi cho hắn ra ngoài nhiều đêm không về? Hẳn là người vô cùng đáng thương, suy nghĩ một hồi bụng tự nhiên réo lên, cô xua tan mọi chuyện có liên quan đến hắn, bước lại ngồi xuống ăn.
(...)
Buổi tối đã 9 giờ hơn mà hắn vẫn chưa đến, làm cô mừng thầm trong lòng, hôm nay cô được thảnh thơi, không phải hầu hạ hắn nữa rồi? Phải, trễ như này thì tốt nhất hắn nên ở nhà cùng vợ, đừng đến đây nữa...cô thở phào đi xuống nhà dưới, ra ngoài sân đi dạo, thì trông thấy cậu nhóc con của người giúp việc đang ngồi ở ghế đá chơi. Cô khá thích con nít.
Cô thấy hắn đối xử rất tốt với người giúp việc trong nhà. Còn xây hẳn một khu sau cho họ ở, vả lại hình như mọi người ai cũng kính trọng với hắn, nhiều lúc như vậy cô cảm giác cực kì buồn nôn? Nếu như mọi người biết hắn xấu xa, quay lén clip ân ái, uy hiếp cô như thế nào thì chắc chẳng còn ai quý mến hắn nữa đâu. Cái tên khốn, ác quỷ đội lốt người
- Hây, bé con? Sao không ngủ mà ngồi đây có một mình thế? Mẹ của bé con đâu
- Mẹ chưa làm xong công việc, bảo Khang đi ra ngoài đây chơi
Cô cười duyên, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống ghế cạnh cậu nhóc. Cô hít thở, khuây khỏa đầu óc...công nhận một điều không khí ở nơi này trong lành, và dễ chịu. Đang trong lúc tận hưởng thì cậu nhóc cất giọng.
- Chị ơi? Cổ của chị bị sao vậy
Cô nghe cậu nhóc hỏi vậy, liền dựng người, thôi xong cô quên mất mình đang mang váy ngủ, chưa che giấu những dấu hôn tối qua của hắn gây ra...cô quay sang sờ lên cổ cười cười.
- À, là chó cắn đấy...chị bị cắn nhiều rồi nên cũng quen
- Ủa, sao chó lại cắn chị.
- Con chó đó, thần kinh không được bình thường nó hay cắn bậy bạ lắm.
- Nhà này không có nuôi chó...em muốn mắng nhiếc tôi thì cứ việc nói thẳng ra tên.
Tác giả :
Nguyễn Thị Thùy