Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?
Quyển 1 - Chương 50: Em chắc chứ
-"Còn nóng, ăn đi mày…"
Cầm bát cháo, khẽ lay con bạn, Nghi Lan vừa xót ruột vừa bực bội khi thấy mặt bạn mình đầy nước mắt, lắc đầu không muốn ăn.
-"Đi, dậy, đi tới bệnh viện…"
-"Làm gì, tao khỏe, không cần khám chữa gì hết…"
Uyên đáp yếu đuối.
-"Khám gì mà khám, đi giải quyết cái thai đi"
-"Không được, nó là cốt nhục của tao…dù sao nó cũng vô tội"
-"Vâng, mày còn tỉnh táo vãi cả chưởng thế cơ mà…mày không ăn, nằm khóc lóc như con điên thử hỏi nó có sống được qua tháng sau không? Chi bằng mày cho nó sớm từ giã thế gian cho xong?"
-"Tao…"
-"Tao tao cái gì…một giờ là ăn và phấn chấn lên…hai là tao cho mấy thằng lôi mày đi bệnh viện, chọn đi…"
Thấy Nghi Lan có vẻ quyết liệt, biết tính con bạn, nói là làm, nàng vội cầm lấy bát cháo, nhắm mắt nhắm mũi cố ăn hết.
-"Thế chứ, ăn đi, tháng 9 đã là giảng viên đại học rồi, cao quý là thế, có phải ai muốn cũng được đâu, rồi ối người theo, không phải buồn, cười tươi lên…"
Gắng gượng cười nhạt chưa được bao lâu thì tiếng tivi đập vào tai…’Xin chào quý vị và các bạn tới với chuyên mục 5 phút làng giải trí, những tin nóng hổi nhất được cập nhập hàng ngày trên VTV6….và cuối cùng, tin đáng giá nhất ngày hôm nay, sau bao nhiêu chướng ngại, khó khăn cũng như scandal, siêu mẫu Như Ngọc của chúng ta chính thức đính hôn vào chiều ngày hôm nay, không ai khác chính là đại gia nổi tiếng đất Hà Thành, Bảo Minh…Trả lời phỏng vấn cùng mẹ chồng tương lai, cô cho biết tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm, cô cùng đại gia sẽ bỏ qua tất cả, bắt đầu lại từ đầu!!!….’
Tắt phụt tivi, Lan nhẹ nhàng đưa tay gạt đi chút nước trên má bạn:
-"Thôi, đừng xem tin tức nữa…chẳng phải là sự lựa chọn của mày sao? Nếu mày hối hận, thì giờ gọi cho anh ấy vẫn còn kịp…điện thoại đây…"
Uyên im lặng, tiếp tục chui đầu vào trong chăn, biết ý, cô bạn thân cũng để nàng được yên tĩnh. Nàng làm sao gặp anh? Đi gặp anh với đứa con của kẻ khác trong bụng ư? Mặt nàng sao dày tới thế được? Nàng cũng thừa hiểu, tính tình ngang tàn, ai mà ép được anh làm gì? Giờ đây báo chí đưa tin, anh vẫn để tức anh chấp nhận…
…………………..
-"Không ai đến tìm tôi?"
-"Dạ, không ạ…"
Minh buồn bã nhìn chiếc điện thoại, ba mẹ đã làm báo chí mấy ngày nay rùng beng lên, chẳng có chuyện nàng không biết…vậy mà nàng không tò mò, không quan tâm, không lấy một tin nhắn hỏi han…nàng quá phũ phàng…
-"Tính sao anh? Chiều nay anh có đến không ạ?"
-"Có chứ? Tìm một bộ âu phục đẹp nhất, tôi tự mình giải quyết với …"
Mắt anh xa xăm, lời nói có chút chua xót, liệu thấy hình ảnh của anh ở tiệc đính hôn, nàng có đau lòng, thực ra…là nàng có còn yêu anh?
-"Nếu sếp không muốn ra mặt, em có thể gửi những thứ đã chuẩn bị"
-"Không, cái đó, chưa đường cùng thì không cần, yên tâm, chỉ cần tôi gặp mặt ba mẹ là sẽ okie…"
…………………………….
Đúng là siêu mẫu lấy đại gia…hội trường hôn lễ không nơi đâu tráng lệ hơn, chiếc cổng vào đầy nguy nga, đường đi rải đầy cánh hồng, từng chiếc bàn được trang trí tỷ mẩn, cầu kì, kiểu cách, xa xa phía khán đài, hai chữ Bảo Minh & Như Ngọc được đặc biệt làm bằng pha lê lấp lánh, tượng trưng cho một tình yêu sáng trong, tinh khiết.:X. Cô dâu tới trang điểm từ rất sớm, mặc một chiếc váy tinh tế được đặt nhà thiết kế nổi tiếng ở Anh, e lệ chào hỏi mọi người. Ai nấy cũng tâm đắc, đúng là ở hiền gặp lành, mừng cho cô siêu mẫu, trải qua bao sóng gió cũng chạm được tới hạnh phúc…Gần tới giờ, bạn bé báo chỉ tới đủ cả, chú rể vẫn không thấy bóng dáng đâu cả…
Ở đâu đó trong một khu trọ nhỏ…
-"Nó đấy, chết dí ở đấy cả tuần rồi…"
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai gầy, vóc dáng bé nhỏ nằm quay vào tường, cảm nhận một mùi hương, một hơi ấm quá đỗi quen thuộc, nàng trốn tránh vờ ngủ…Khẽ khàng nằm lên cùng, vòng qua ôm lấy, đầu hơi ngẩng, bờ môi anh từ từ xâm chiếm từ trán, đôi mắt sưng húp, gò má xanh xao, tới đôi môi khô khốc…khiến nàng không thể cứ thế làm ngơ:
-"Tới đây làm gì?"
-"Nhớ em…"
-"Chẳng phải kết hôn rồi ư? Nhớ gì nữa, chúng ta kết thúc rồi…"
Giọng nàng có vẻ khác thường, anh mỉm cười:
-"Thì ra cũng biết ghen cơ à?"
-"Chẳng thèm ghen…Liên quan gì mà phải ghen…"
Mặc cho nàng ngọ nguậy, anh ôm thật chặt, xúc động:
-"Em đã rong chơi chán chưa? Đã muốn trở về chưa?"
-"Không có chuyện đó…tôi đang rất hạnh phúc vui vẻ"
Thơm nhẹ lên bàn tay gầy xác xơ, anh hỏi:
-"Hạnh phúc ư? Hạnh phúc sao nằm cả ngày ở đây? Sao tự đày đọa cơ thể tới như vậy…Anh rất đau lòng, em biết không…và anh cũng rất nhớ em…nhớ tới sắp nổ tung rồi, đừng vậy nữa… "
‘Em xin lỗi…’ Nàng xoa xoa bụng nhỏ, đau xót cương quyết:
-"Anh về đi, anh làm tôi mệt mỏi quá rồi đấy, tôi ghét anh…nhìn anh tới phát ngán, đừng tìm tôi nữa, buông tha cho tôi, anh mặt dày vậy, người hay ăn xin mà đeo bám dữ vậy???"
-"Ừ, anh là ăn xin đấy…"
-"Biến đi, tôi mệt, tôi xin anh mà…đừng xuất hiện"
Thấy nàng khóc lóc khổ sở, sống mũi anh cay cay:
-"Ghét anh vậy sao? "
-"Ghét, ghét kinh khủng…"
-"Không hối hận chứ?"
-"Không bao giờ!"
-"Bước ra khỏi đây, anh sẽ tới một nơi, mà ở đó, anh và người con gái khác hẹn thề vợ chồng…em cũng không quan tâm?"
-"Chả có gì liên quan, sao phải quan tâm…"
-"Thật?"
-"Thật."
-"Chắc?"
-"Chắc chắn!"
-"Không nuối tiếc?"
-"Không!"
-"Em được lắm, tuyệt tình lắm, được, tôi đi, thỏa mãn rồi nhé…"
Cánh cửa đóng sầm, nàng câm lặng không nói lên lời…Chiếc xe thể thao phóng dữ dội, tới trước hội trường đính hôn, người trong xe lấy một chai rượu, tu tới 1 nửa, rồi mới từ từ bước vào….’Tối tới đây rồi…em có đau lòng…hay em đang thỏa mãn…’
Cầm bát cháo, khẽ lay con bạn, Nghi Lan vừa xót ruột vừa bực bội khi thấy mặt bạn mình đầy nước mắt, lắc đầu không muốn ăn.
-"Đi, dậy, đi tới bệnh viện…"
-"Làm gì, tao khỏe, không cần khám chữa gì hết…"
Uyên đáp yếu đuối.
-"Khám gì mà khám, đi giải quyết cái thai đi"
-"Không được, nó là cốt nhục của tao…dù sao nó cũng vô tội"
-"Vâng, mày còn tỉnh táo vãi cả chưởng thế cơ mà…mày không ăn, nằm khóc lóc như con điên thử hỏi nó có sống được qua tháng sau không? Chi bằng mày cho nó sớm từ giã thế gian cho xong?"
-"Tao…"
-"Tao tao cái gì…một giờ là ăn và phấn chấn lên…hai là tao cho mấy thằng lôi mày đi bệnh viện, chọn đi…"
Thấy Nghi Lan có vẻ quyết liệt, biết tính con bạn, nói là làm, nàng vội cầm lấy bát cháo, nhắm mắt nhắm mũi cố ăn hết.
-"Thế chứ, ăn đi, tháng 9 đã là giảng viên đại học rồi, cao quý là thế, có phải ai muốn cũng được đâu, rồi ối người theo, không phải buồn, cười tươi lên…"
Gắng gượng cười nhạt chưa được bao lâu thì tiếng tivi đập vào tai…’Xin chào quý vị và các bạn tới với chuyên mục 5 phút làng giải trí, những tin nóng hổi nhất được cập nhập hàng ngày trên VTV6….và cuối cùng, tin đáng giá nhất ngày hôm nay, sau bao nhiêu chướng ngại, khó khăn cũng như scandal, siêu mẫu Như Ngọc của chúng ta chính thức đính hôn vào chiều ngày hôm nay, không ai khác chính là đại gia nổi tiếng đất Hà Thành, Bảo Minh…Trả lời phỏng vấn cùng mẹ chồng tương lai, cô cho biết tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm, cô cùng đại gia sẽ bỏ qua tất cả, bắt đầu lại từ đầu!!!….’
Tắt phụt tivi, Lan nhẹ nhàng đưa tay gạt đi chút nước trên má bạn:
-"Thôi, đừng xem tin tức nữa…chẳng phải là sự lựa chọn của mày sao? Nếu mày hối hận, thì giờ gọi cho anh ấy vẫn còn kịp…điện thoại đây…"
Uyên im lặng, tiếp tục chui đầu vào trong chăn, biết ý, cô bạn thân cũng để nàng được yên tĩnh. Nàng làm sao gặp anh? Đi gặp anh với đứa con của kẻ khác trong bụng ư? Mặt nàng sao dày tới thế được? Nàng cũng thừa hiểu, tính tình ngang tàn, ai mà ép được anh làm gì? Giờ đây báo chí đưa tin, anh vẫn để tức anh chấp nhận…
…………………..
-"Không ai đến tìm tôi?"
-"Dạ, không ạ…"
Minh buồn bã nhìn chiếc điện thoại, ba mẹ đã làm báo chí mấy ngày nay rùng beng lên, chẳng có chuyện nàng không biết…vậy mà nàng không tò mò, không quan tâm, không lấy một tin nhắn hỏi han…nàng quá phũ phàng…
-"Tính sao anh? Chiều nay anh có đến không ạ?"
-"Có chứ? Tìm một bộ âu phục đẹp nhất, tôi tự mình giải quyết với …"
Mắt anh xa xăm, lời nói có chút chua xót, liệu thấy hình ảnh của anh ở tiệc đính hôn, nàng có đau lòng, thực ra…là nàng có còn yêu anh?
-"Nếu sếp không muốn ra mặt, em có thể gửi những thứ đã chuẩn bị"
-"Không, cái đó, chưa đường cùng thì không cần, yên tâm, chỉ cần tôi gặp mặt ba mẹ là sẽ okie…"
…………………………….
Đúng là siêu mẫu lấy đại gia…hội trường hôn lễ không nơi đâu tráng lệ hơn, chiếc cổng vào đầy nguy nga, đường đi rải đầy cánh hồng, từng chiếc bàn được trang trí tỷ mẩn, cầu kì, kiểu cách, xa xa phía khán đài, hai chữ Bảo Minh & Như Ngọc được đặc biệt làm bằng pha lê lấp lánh, tượng trưng cho một tình yêu sáng trong, tinh khiết.:X. Cô dâu tới trang điểm từ rất sớm, mặc một chiếc váy tinh tế được đặt nhà thiết kế nổi tiếng ở Anh, e lệ chào hỏi mọi người. Ai nấy cũng tâm đắc, đúng là ở hiền gặp lành, mừng cho cô siêu mẫu, trải qua bao sóng gió cũng chạm được tới hạnh phúc…Gần tới giờ, bạn bé báo chỉ tới đủ cả, chú rể vẫn không thấy bóng dáng đâu cả…
Ở đâu đó trong một khu trọ nhỏ…
-"Nó đấy, chết dí ở đấy cả tuần rồi…"
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai gầy, vóc dáng bé nhỏ nằm quay vào tường, cảm nhận một mùi hương, một hơi ấm quá đỗi quen thuộc, nàng trốn tránh vờ ngủ…Khẽ khàng nằm lên cùng, vòng qua ôm lấy, đầu hơi ngẩng, bờ môi anh từ từ xâm chiếm từ trán, đôi mắt sưng húp, gò má xanh xao, tới đôi môi khô khốc…khiến nàng không thể cứ thế làm ngơ:
-"Tới đây làm gì?"
-"Nhớ em…"
-"Chẳng phải kết hôn rồi ư? Nhớ gì nữa, chúng ta kết thúc rồi…"
Giọng nàng có vẻ khác thường, anh mỉm cười:
-"Thì ra cũng biết ghen cơ à?"
-"Chẳng thèm ghen…Liên quan gì mà phải ghen…"
Mặc cho nàng ngọ nguậy, anh ôm thật chặt, xúc động:
-"Em đã rong chơi chán chưa? Đã muốn trở về chưa?"
-"Không có chuyện đó…tôi đang rất hạnh phúc vui vẻ"
Thơm nhẹ lên bàn tay gầy xác xơ, anh hỏi:
-"Hạnh phúc ư? Hạnh phúc sao nằm cả ngày ở đây? Sao tự đày đọa cơ thể tới như vậy…Anh rất đau lòng, em biết không…và anh cũng rất nhớ em…nhớ tới sắp nổ tung rồi, đừng vậy nữa… "
‘Em xin lỗi…’ Nàng xoa xoa bụng nhỏ, đau xót cương quyết:
-"Anh về đi, anh làm tôi mệt mỏi quá rồi đấy, tôi ghét anh…nhìn anh tới phát ngán, đừng tìm tôi nữa, buông tha cho tôi, anh mặt dày vậy, người hay ăn xin mà đeo bám dữ vậy???"
-"Ừ, anh là ăn xin đấy…"
-"Biến đi, tôi mệt, tôi xin anh mà…đừng xuất hiện"
Thấy nàng khóc lóc khổ sở, sống mũi anh cay cay:
-"Ghét anh vậy sao? "
-"Ghét, ghét kinh khủng…"
-"Không hối hận chứ?"
-"Không bao giờ!"
-"Bước ra khỏi đây, anh sẽ tới một nơi, mà ở đó, anh và người con gái khác hẹn thề vợ chồng…em cũng không quan tâm?"
-"Chả có gì liên quan, sao phải quan tâm…"
-"Thật?"
-"Thật."
-"Chắc?"
-"Chắc chắn!"
-"Không nuối tiếc?"
-"Không!"
-"Em được lắm, tuyệt tình lắm, được, tôi đi, thỏa mãn rồi nhé…"
Cánh cửa đóng sầm, nàng câm lặng không nói lên lời…Chiếc xe thể thao phóng dữ dội, tới trước hội trường đính hôn, người trong xe lấy một chai rượu, tu tới 1 nửa, rồi mới từ từ bước vào….’Tối tới đây rồi…em có đau lòng…hay em đang thỏa mãn…’
Tác giả :
Lan Rùa