Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?
Quyển 1 - Chương 27: Ông chủ thèm ăn Kiwi
Ngày nào chú thỏ non xách đồ lỉnh khỉnh về nhà, ngang qua con cáo già gian ác, khẽ lườm trộm một phát rồi mới tung tăng vào bếp. Nhưng hôm nay, chưa để thỏ non lườm trộm, cáo già đã quát lớn:
-"Kiwi của ông chủ đâu osin?"
-"Hả, anh dặn tôi mua kiwi hả?"
-"Đầu óc em để đâu thế? Có mỗi việc nhỏ ấy mà cũng quên à? Thủ khoa đại học cái nỗi gì?"
-"Này, đừng có mà xỉa xói nhé, rõ ràng là anh không dặn mà…"
-"Rõ ràng là tôi có dặn mà, em nhớ lại đi."
-"Nhớ cái gì, anh có dặn đâu mà nhớ…" Nàng bực mình, xong vì biết thân phận ngây thơ chẳng thể ăn nổi đại gia, đành hạ giọng:" Thôi không phí lời với anh nữa, mệt, thích ăn thì tôi đi mua…"
-"Có thế chứ, ở ngay đầu phố có cửa hàng bán hoa quả sạch đấy, đi bộ ra đấy cho gần"
-"BIẾT ROÀI, không phải dặn".
‘Đồ yêu sách!!!’ . Nàng ra đi với vẻ mặt buồn bực u sầu, tức tối tới lộn ruột, đóng cửa . Ấy vậy mà lúc về nàng lại hớn hở như bắt được vàng, ba chân bốn cẳng chạy, vừa gặp được chàng, nàng đã mừng rỡ khoe:
-"Eo ôi hôm nay may mắn thế chứ nị…"
-"Sao may mắn?"
-"Thì cửa hàng rau quả đang khuyến mại, mỗi khách hàng tới mua đều được nhận một phần quà đặc biệt, hí hí"
-"Thế em được cái gì?"
-"Tôi không biết, chưa bóc?"
-"Cái cửa hàng ấy chắc cũng chẳng có gì giá trị đâu…" Minh vờ tỏ vẻ không quan tâm.
-"Kệ chứ, cứ được tặng quà là vui rồi…hehe", đoạn những ngón tay thon thả của nàng thoăn thoắt bóc quà."ÒA!!!" Nàng reo lên sung sướng. “Đẹp quá, anh nhìn này, đẹp nhỉ…eo, đẹp thế…"
Đại gia cố nhịn nụ cười sung sướng, hằn giọng:
-"Trông cũng được…e…hèm"
Mải mê ngắm món quà, bỗng nàng bâng quơ:"Ơ, cái dây chuyền này giống giống cái anh tặng Ngọc nhỉ? Mỗi tội cái này mảnh hơn và có ba ngôi sao màu tím, anh xem này…"
Anh giật mình, nhấp ngum nước, toan nói lấp liếm một vài câu gì đó cho qua chuyện thì nàng đã nhanh chóng nhận ra sự thật:"Ừm, xem xét kĩ lại thì cũng không giống lắm, cái của anh tặng Ngọc chắc chắn hơn, còn cái này, mỏng manh, giật cái là đứt, nhìn qua là biết hàng mĩ kí, cùng lắm cũng chỉ 30k nhỉ…"
Vâng, cái trí ‘thông minh’ của nàng khiến chàng tý sặc. Khổ thân cái người nào đặt làm cả tháng trời, cứ cách ba mắt dây lại cho đính viên kim cương nhỏ xíu tinh xảo, tới ba ngôi sao cũng được nghệ nhân khắc cẩn thận từ đá Musgrative. Tất cả những thứ đó, qua mắt nàng, chỉ là mĩ kí thôi sao? Hự hự, sợ nàng không nhận, đại gia đã phải dùng cửa hàng trái cây tặng trá hình, tất nhiên không mong nàng biết chuyện, nhưng việc nàng đánh giá về sợi dây khiến anh không khỏi chạnh lòng, đại gia hắng giọng:
-"Nói cho phải thì người trả tiền mua kiwi là tôi, nên tôi là người được nhận sợi dây chuyền đó!"
-"Cái gì, anh vô lý vừa thôi, tôi là người đi mua mà, chủ quán đích thân tặng cho tôi mà"
-"Nhưng em chả vừa chê là đồ mĩ kí sao? Mĩ kí thì đưa tôi!"
-"Mĩ kí nhưng tôi thích là được, mà loại hàng hạ phẩm này thì anh dùng làm gì? Tôi nhất định giữ, trừ khi…"
-"Trừ khi sao?"
-"Trừ khi anh quá muốn có nó, muốn sợi dây này luôn ngự trên cổ mình hàng ngày…nếu vậy thì…nếu vậy thì…nếu vậy thì….MUỘI XIN NHƯỜNG TỶ…"
Đoạn nàng cần thận nâng sợi dây đặt trước mặt anh, nở nụ cười gian trá, ngại tím mặt, nhưng anh là ai, nàng là thỏ ranh thì anh vẫn là cáo già cơ mà? Con cáo kéo lấy con thỏ đang cười đắc chí, vòng tay qua siết chặt eo xinh.
-"Ê, làm gì thế, bỏ ra…"
-"TỶ MUỘI với nhau, MUỘI ngại cái gì chớ…"
-"Ê, gian thương, bỏ ra!"
-"Sao MUỘI lại cứ trốn tránh TỶ thế…", đoạn người nàng nhanh chóng bị kẹp chặp giữa cặp đùi rắn rỏi của chàng. Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc nàng sang một bên, ba ngôi sao tím nhỏ xinh từ từ được đeo lên chiếc cổ trắng nõn nà của nàng. Tim nàng đập, người nàng như run lên khi bờ môi chàng chạm gáy…Theo phản xạ, nàng nhúc nhích tính thoát thân, chàng khẽ thì thầm vào tai nàng:
-"Chỉ một phút thôi…xin em đấy"
Chưa bao giờ…cáo muốn ‘ăn tươi nuốt sống’ thỏ tới vậy…cũng chưa bao giờ…trong một phần trái tim của thỏ, không muốn chiến đấu, không muốn quật cường, không muốn dũng cảm nữa, một phần trái tim ấy…muốn dâng mình cho cáo…
-"Kiwi của ông chủ đâu osin?"
-"Hả, anh dặn tôi mua kiwi hả?"
-"Đầu óc em để đâu thế? Có mỗi việc nhỏ ấy mà cũng quên à? Thủ khoa đại học cái nỗi gì?"
-"Này, đừng có mà xỉa xói nhé, rõ ràng là anh không dặn mà…"
-"Rõ ràng là tôi có dặn mà, em nhớ lại đi."
-"Nhớ cái gì, anh có dặn đâu mà nhớ…" Nàng bực mình, xong vì biết thân phận ngây thơ chẳng thể ăn nổi đại gia, đành hạ giọng:" Thôi không phí lời với anh nữa, mệt, thích ăn thì tôi đi mua…"
-"Có thế chứ, ở ngay đầu phố có cửa hàng bán hoa quả sạch đấy, đi bộ ra đấy cho gần"
-"BIẾT ROÀI, không phải dặn".
‘Đồ yêu sách!!!’ . Nàng ra đi với vẻ mặt buồn bực u sầu, tức tối tới lộn ruột, đóng cửa . Ấy vậy mà lúc về nàng lại hớn hở như bắt được vàng, ba chân bốn cẳng chạy, vừa gặp được chàng, nàng đã mừng rỡ khoe:
-"Eo ôi hôm nay may mắn thế chứ nị…"
-"Sao may mắn?"
-"Thì cửa hàng rau quả đang khuyến mại, mỗi khách hàng tới mua đều được nhận một phần quà đặc biệt, hí hí"
-"Thế em được cái gì?"
-"Tôi không biết, chưa bóc?"
-"Cái cửa hàng ấy chắc cũng chẳng có gì giá trị đâu…" Minh vờ tỏ vẻ không quan tâm.
-"Kệ chứ, cứ được tặng quà là vui rồi…hehe", đoạn những ngón tay thon thả của nàng thoăn thoắt bóc quà."ÒA!!!" Nàng reo lên sung sướng. “Đẹp quá, anh nhìn này, đẹp nhỉ…eo, đẹp thế…"
Đại gia cố nhịn nụ cười sung sướng, hằn giọng:
-"Trông cũng được…e…hèm"
Mải mê ngắm món quà, bỗng nàng bâng quơ:"Ơ, cái dây chuyền này giống giống cái anh tặng Ngọc nhỉ? Mỗi tội cái này mảnh hơn và có ba ngôi sao màu tím, anh xem này…"
Anh giật mình, nhấp ngum nước, toan nói lấp liếm một vài câu gì đó cho qua chuyện thì nàng đã nhanh chóng nhận ra sự thật:"Ừm, xem xét kĩ lại thì cũng không giống lắm, cái của anh tặng Ngọc chắc chắn hơn, còn cái này, mỏng manh, giật cái là đứt, nhìn qua là biết hàng mĩ kí, cùng lắm cũng chỉ 30k nhỉ…"
Vâng, cái trí ‘thông minh’ của nàng khiến chàng tý sặc. Khổ thân cái người nào đặt làm cả tháng trời, cứ cách ba mắt dây lại cho đính viên kim cương nhỏ xíu tinh xảo, tới ba ngôi sao cũng được nghệ nhân khắc cẩn thận từ đá Musgrative. Tất cả những thứ đó, qua mắt nàng, chỉ là mĩ kí thôi sao? Hự hự, sợ nàng không nhận, đại gia đã phải dùng cửa hàng trái cây tặng trá hình, tất nhiên không mong nàng biết chuyện, nhưng việc nàng đánh giá về sợi dây khiến anh không khỏi chạnh lòng, đại gia hắng giọng:
-"Nói cho phải thì người trả tiền mua kiwi là tôi, nên tôi là người được nhận sợi dây chuyền đó!"
-"Cái gì, anh vô lý vừa thôi, tôi là người đi mua mà, chủ quán đích thân tặng cho tôi mà"
-"Nhưng em chả vừa chê là đồ mĩ kí sao? Mĩ kí thì đưa tôi!"
-"Mĩ kí nhưng tôi thích là được, mà loại hàng hạ phẩm này thì anh dùng làm gì? Tôi nhất định giữ, trừ khi…"
-"Trừ khi sao?"
-"Trừ khi anh quá muốn có nó, muốn sợi dây này luôn ngự trên cổ mình hàng ngày…nếu vậy thì…nếu vậy thì…nếu vậy thì….MUỘI XIN NHƯỜNG TỶ…"
Đoạn nàng cần thận nâng sợi dây đặt trước mặt anh, nở nụ cười gian trá, ngại tím mặt, nhưng anh là ai, nàng là thỏ ranh thì anh vẫn là cáo già cơ mà? Con cáo kéo lấy con thỏ đang cười đắc chí, vòng tay qua siết chặt eo xinh.
-"Ê, làm gì thế, bỏ ra…"
-"TỶ MUỘI với nhau, MUỘI ngại cái gì chớ…"
-"Ê, gian thương, bỏ ra!"
-"Sao MUỘI lại cứ trốn tránh TỶ thế…", đoạn người nàng nhanh chóng bị kẹp chặp giữa cặp đùi rắn rỏi của chàng. Chàng nhẹ nhàng vuốt tóc nàng sang một bên, ba ngôi sao tím nhỏ xinh từ từ được đeo lên chiếc cổ trắng nõn nà của nàng. Tim nàng đập, người nàng như run lên khi bờ môi chàng chạm gáy…Theo phản xạ, nàng nhúc nhích tính thoát thân, chàng khẽ thì thầm vào tai nàng:
-"Chỉ một phút thôi…xin em đấy"
Chưa bao giờ…cáo muốn ‘ăn tươi nuốt sống’ thỏ tới vậy…cũng chưa bao giờ…trong một phần trái tim của thỏ, không muốn chiến đấu, không muốn quật cường, không muốn dũng cảm nữa, một phần trái tim ấy…muốn dâng mình cho cáo…
Tác giả :
Lan Rùa