nội dung
"Người ta đâu có yêu mình, có thương gì mình...người ta đâu có yêu mình, thương gì mình đâu...."
Là một bản nhạc dịu dàng như chất chứa nỗi buồn thăm thẳm của Trúc Nhân
Giai điệu ballad vang lên từ chiếc điện thoại, những thanh âm tựa thật quen thuộc. Bài hát trầm lắng và nhẹ nhàng, nhưng thoáng có khoảnh khắc gây nhói trong lòng. Tình đơn phương, buồn lắm phải không?
***
Tôi nhớ đến em, người con gái tôi yêu ngót 4 năm trời. Người ta gọi em là Nắng. Vì nụ cười của em, đôi mắt biết nói, cả giọng nói lan tỏa ấy, tất cả đều như có những tia nắng tỏa ra. Em là nắng ấm của tôi, những tia nắng chiếu rọi từng ngóc ngách tim tôi bốn mùa, khiến nó nhảy múa. Tuy vậy, đôi khi, em vẫn tồn tại dưới dạng những áng mây buồn, giăng kín lòng tôi. Tôi yêu em, nhưng em không biết hay vờ không biết?
Tôi đang hồi tưởng về những ngày xa lắm. Năm lớp 10, hai đứa học chung lớp với nhau. Thật ra, tôi với Nắng đã biết nhau từ những ngày chúng tôi mới vào cấp 2, nhưng với tôi mà nói, lúc ấy em cũng chỉ như những bạn gái đồng trang lứa. Với em, có lẽ tôi cũng nhạt nhòa như vậy. Nhưng vẻ đẹp của một đứa con gái, bạn không thể đánh giá khi nó còn trẻ con được. Nắng của cấp 1, cấp 2 nghịch ngợm, quậy phá, và có thể nói là bạo lực. Nhưng Nắng của cấp 3 dịu dàng, biết thẹn. Khi ấy, cô chủ nhiệm xếp tôi và Nắng ngồi gần nhau. Tôi ngỡ ngàng trước em, và dường như quên mất "Nắng của cấp 2"
Thoáng đầu năm, tôi chỉ ấn tượng với cái sự xinh xắn, đáng yêu của em. Nhưng lâu dần, tất cả dường như thay đổi. Em ít khi bắt chuyện với tôi, nếu có cũng chỉ là hỏi bài qua loa. Nhưng không vì vậy mà tôi không thích em. Em là sự pha trộn giữa dịu dàng và tinh nghịch, e thẹn và lém lỉnh. Em thật đáng yêu. Em là tình đầu của tôi
Tôi nhớ có lần, khi kiểm tra môn Văn, cả tôi và em cùng không học bài gì cả. Vì phải tự cứu mình, tôi "phao". May là giáo viên không canh chừng quá kĩ lưỡng nên tôi trót lọt. Nhưng khi tôi nhìn em, em lung túng và tờ giấy kiểm tra thì vẫn trống trơn. Tôi đã không ngần ngại đưa bài của mình cho em chép. Lúc ấy cả hai đứa đều được điểm cao.
Hôm sau, Nắng nở với tôi một nụ cười, mà có lẽ suốt đời tôi không quên được sự ấm áp của nó. Em giúi vào tay tôi một cây kẹo nhỏ, xem như quà cảm ơn vì giúp em.Và cũng từ đó, trái tim của cậu con trai này chính thức rung động trước em.
Tôi và em trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Em nói chuyện với tôi nhiều hơn, từ chuyện nhà em đến học tập, và tôi càng hiểu em hơn. Thỉnh thoảng, tôi còn giúi cho em, khi là cây kẹo, khi là bịch bánh. Đừng hiểu rằng tôi là đứa tốt bụng nhé! Vì đơn giản, khi tặng em như vậy, em lại mang nụ cười tỏa nắng của mình ra, như là phần thưởng của tôi. Mỗi lúc đi học về, vì nhà của em và tôi cùng hướng nên hai đứa vẫn thường đạp xe song song nhau mà về, khi trực nhật cũng là tôi giúp em. Thật sự thì em đáng yêu phải biết, khiến mỗi lần đối mặt trước em, trái tim tôi cứ ngại ngùng không thôi được. Nhiều lúc còn lắp bắp trước em.
Vì thân thiết như vậy nên đôi khi bạn bè vẫn hay chòng ghẹo. Những lúc ấy, mặt em đỏ cả lên, còn tôi thì không ngừng phân minh. Bạn hiểu không, ngoài mặt bạn có thể ra vẻ tức tối, bảo là không phải, nhưng trong tim bạn những lúc ấy, thực sự mãn nguyện.
Cho đến một bữa tối nọ, lúc này đã là tháng 4, em gửi tin nhắn cho tôi. Mãi một lúc sau tôi mới định hình được, à đây là tài khoản Facebook của Nắng. Em chỉ hỏi qua loa bài vở ngày mai, rồi nhờ tôi giảng bài...Tôi đã trông chờ nhiều hơn thế, tôi chờ mong sự quan tâm của em.
Rồi mọi chuyện kéo dài đến lớp 11, tôi và Nắng không còn ngồi gần nhau nữa. Tôi cứ nghĩ rằng, khác chỗ thì đã sao, chúng tôi thân nhau mà. Nhưng sự thật thì tôi đã lầm. Dạo ấy, chúng tôi nào khác chi người lạ, nói cách khác, ngồi chung một căn phòng ấy mà như xa tít tận đâu. Em chẳng buồn tới hỏi han tôi gì nữa, vì xung quanh em lúc ấy có rất nhiều bạn bè, tôi chẳng qua cũng chỉ là cái máy hỏi bài vở. Thậm chí những lúc ấy, tôi chỉ ước ao em nói gì với tôi, một chút thôi cũng được. Dù chỉ là chuyện bài vở nhàm chán thôi cũng đuợc. Tôi đã vạn lần ao ước vậy, nhưng có được đâu
Chính từ đó, tôi như biến thành một thằng ngốc. Ở lớp, tôi tìm mọi cách để chuyện trò với em, đôi khi là chọc tức hay chỉ hỏi han qua loa. Trong lớp, ánh mắt tôi chỉ biết hướng về em. Em có gì mà trông xinh thế? Bọn bạn tôi còn chọc, tính nhìn con người ta cho rách mặt da mặt à. Em không chỉ xuất hiện trong tâm trí tôi trong ngày, mà cả trong giấc ngủ, em vẫn ở đó. Tôi luôn tìm kiếm mọi cơ hội, từ nhắn tin cho đến dõi theo em mọi nơi. Nhưng có lúc tôi nhận ra, em, tia nắng của lòng tôi có lẽ chưa từng cảm nhận được chút gì. Tôi tìm kiếm cơ hội, hay đang tìm kiếm một điều mông lung, vô nghĩa?
Mọi thứ kéo dài đến hè năm 11, và chẳng có gì khả quan hơn cả. Vào một buổi tối, tôi chẳng biết đang tỉnh hay mê, mò mẫm chiếc điện thoại rồi nhắn cho em: Tao thích mày đó!
Tôi của lúc ấy xấu hổ muốn độn thổ, mặt đỏ tía tai. Rồi đến tận 20 phút sau, em trả lời. Một đoạn tin nhắn khá dài, pha lẫn nỗi buồn và xâu xé lòng tôi: Ừ, cái đó thì tao cảm nhận được rồi, không cần mày phải nói. Nhưng chỉ là, tao xin lỗi mày nhiều lắm. Cảm xúc bất công quá mày nhỉ? Tao cũng vừa mới thất tình đây, tao đau lắm, an ủi tao nha...
Cái gì thế này? Tôi đọc đi đọc lại hàng trăm lần, rồi nhận lại một nỗi buồn vô hạn. Ờ, em biết hết, nhưng em vờ như không biết. Còn tôi là thằng ngốc đang đuổi theo một ước mộng xa xôi lắm. Mỉm cười cay đắng, tôi rút nguồn điện thoại, trả bóng tối cho căn phòng, cũng như để bóng tối xâm chiếm hồn tôi.
Rồi cho đến ngày khai giảng năm 12, tôi và Nắng chạm mặt. Thoáng đầu, có vẻ em định lánh mặt, nhưng rồi bởi nguyên cớ nào, em ôm chầm lấy tôi. Cảm xúc của tôi lúc ấy là gì? Em đang thương hại thằng như tôi? Tôi không biết, tôi chỉ thấy mình mê man, hay ngập trong mùi vị đẹp đẽ của yêu thương. Người con gái tôi hằng đêm mong, đang ở đây.
Từ đó, tôi với em bỗng thân thiết tựa hình với bóng. Giờ ra chơi thì em hay tôi sẽ mua ít bánh kẹo hay nước cho người kia. Trong lớp lại chuyện trò xàm xí trên những mẩu giấy chuyền tay. Ra về, cũng là em, sánh bước bên tôi dọc theo đường về. Phải, chỉ nhiêu đó, cả tâm trí tôi đã bị em chiếm trọn. Chỉ nhiêu đó, thằng con trai mới biết yêu đã hạnh phúc bao nhiêu. Một chút yêu thương, nó cứ ngỡ là một đời.
Tuy vậy, giữa tôi và Nắng có gì thật sự lung chừng. Tôi không biết diễn tả thế nào, chỉ là, có gì đang thiếu, có gì tựa như một khoảng trống giữa chúng tôi. Cái khoảng trống ấy ngỡ là vô hình nhưng rõ ràng có tồn tại. Tôi chưa từng được nắm bàn tay em, chưa từng được nói một câu yêu thương, dù trong lòng, niềm yêu thì có thừa. Tôi không hiểu. Cái khoảng trống ấy tồn tại, sâu hoắm như bức tường chắn ngang. Nhưng kệ hết, trên hết, tôi đang được ở bên em.
24 giờ trong ngày của tôi là em. Dù cho nắng ban ngày có tắt, đêm xuống, tia nắng từ em vẫn rọi vào tim tôi, ấm áp
Cái lưng chừng ấy cứ kéo dài. Gọi yêu thì hơi thiếu chút yêu thương. Gọi là không có gì thì càng không phải. Thật sự mập mờ lắm. Tôi ghét phải bên em với cái cách mơ hồ như vậy. Tôi đã mong chờ điều gì lớn lao hơn thế...
Rồi điều gì đến rồi sẽ đến. Giữa cái mập mờ, mơ hồ khó chịu đó, em đã xé tan bằng một đoạn tin nhắn, không chỉ dài, mà cái vấn vương từ nó sẽ kéo dài mà suốt đời tôi ngỡ không buông được: "Chào, mày khỏe không? Thực ra cũng không có gì to tát đâu, chỉ là tao muốn xác nhận mối quan hệ, kiểu vạch một cái ranh giới ấy mà. Tao coi mày là đứa bạn thân của tao, một người bạn rất tốt, lúc nào cũng bên cạnh và che chở cho tao. Tao biết ơn vì điều đó, cảm ơn. Chỉ là, giữa bạn bè và tình yêu, khoảng cách hai cái không lớn, nhưng rõ ràng là có, mày biết đúng không? Tao buộc phải xác nhận như vậy, nếu không càng lâu, tao biết mày sẽ đau lắm. Hôm qua, người yêu cũ vừa nói muốn quay lại với tao. Tao chỉ không muốn anh ấy ghen, nên mong mày có thể hiểu cho tao, cảm ơn mày rất nhiều"
Đêm đó, có gì đó đang biến mất. Đêm đó có gì đó tan vỡ. Phải, lòng tôi, đang tan ra tựa bọt biển. Ờ, cái lung chừng đó có thật. Ờ, thật hài hước khi tình yêu của tôi là miếng băng cá nhân để em chữa lành sự cô đơn, trống trải khi không ai kề bên. Tôi là viên gạch thay thế trong lâu đài tình yêu của em và anh ta. Tôi không hề có ý nghĩa gì đặc biệt với em. Nắng ơi, em đâu biết, trái tim tôi được cấu tạo bằng thứ tình yêu như thế nào. Em đâu biết được, lòng tôi nay u ám vì không có ánh nắng le lói.
Nhiều đêm, tôi buồn đến muốn khóc. Mãi không ngủ được, vì tia nắng trong lòng chợt tan biến, để bóng tối cứ thỏa sức ùa vào, không cản được. Tôi và em là hai đường thẳng song song, dù cho gần nhau thế nào, nhưng cắt nhau là chuyện không thể. Có lẽ, tôi và em chỉ đi cùng nhau, một chút, trên một đoạn đường. Em đã bước tiếp trên đoạn đường khác. Còn tôi, tôi không biết, liệu mình mạnh mẽ bao nhiêu để bước ra từ tan vỡ.
Quay về thực tại, tôi đang làm sinh viên năm nhất ngành Kĩ thuật. Bài vở, hay công việc thì chẳng có gì áp lực mấy. Thỉnh thoáng, nhìn về kỉ niệm xưa, tôi bỗng thấy mình đứng xa nó, đôi lúc muốn chạm tay nhưng không được. Cái lưng chừng ngày nào đôi lúc vẫn tạo ra những đợt sóng trong tim tôi, tôi vẫn chưa quên được. Nhưng rồi sẽ quên, phải không? Có thể, và không. Tôi đang chờ ngày đó...