Anh Chàng Tiếp Thị Băng Vệ Sinh Ngoài Cửa
Chương 11: Đồ uống có cồn hả, cút hết xuống địa ngục đi!
“Đau đầu quá…" Toàn thân Tùy Dịch dựa vào người Hà Tiêu, uốn éo như trẻ con làm nũng: “Phắc, ông đây… Hức… Muốn nôn… Hức!"
Để đánh lừa Tùy Dịch, Hà Tiêu cũng uống vài ngụm – rượu này đúng là mạnh thật. Thấy vậy, Tùy Dịch nhất thời cảm thấy đây đúng là khoảnh khắc để mình tỏa sáng, liền bắt đầu lên mặt: “Haha… Thằng nhóc này đúng là chịu đựng kém thật.. Hức… Nhìn tôi uống bao nhiêu cũng không say đây này… Hức… A, con dế…!"
Hà Tiêu nhìn Tùy Dịch say khướt, cũng không thể mắng, chỉ có thể khen: “Đúng đúng đúng, em là giỏi nhất."
“Hức… Anh đang châm chọc tôi đấy à?" Tùy Dịch dí sát đầu vào Hà Tiêu, khuôn mặt đỏ bừng, bật cười khúc khích làm hơi rượu trong miệng cậu phải toàn bộ vào mặt Hà Tiêu, đẩy đẩy anh: “Đừng cố nữa? Thôi nghỉ chút đi, không tí nữa lại phun hết ra."
Quả nhiên không thể nói lý với người uống rượu được – quát to, khóc lóc om sòm, đòi giết người… không gì là Tùy Dịch không làm, cũng là lần đầu tiên Hà Tiêu thấy mặt này của cậu.
“Rượu cũng là tiền a…. Hức… Tôi có thể nôn ra không?" Tùy Dịch tiếc nuối nhìn vào bồn cầu đã được giật vài lần. Để kìm lại cảm giác khó chịu trào lên từ dạ dày, cậu chỉ có thể che miệng lại.
Hà Tiêu nhìn biểu tình tiếc hận muốn chết của Tùy Dịch, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ – em tốt xấu gì cũng là một thành phần tri thức, sao có thể keo kiệt tới mức cực phẩm này vậy?
Tùy Dịch cảm thấy cả căn nhà như sáng bừng lên, toàn thân lắc la lắc lư như đang đứng trên thuyền vậy… Cậu lắc lắc đầu muốn làm mình tỉnh táo lại, ai dè người vốn đã không đứng vững, vèo một cái liền – giật đứt hết cúc áo của Hà Tiêu, ném xuống đất. Hà Tiêu bị cậu sàm sỡ cũng giả bộ tức giận: “Này, em mà còn nháo nữa thì tự gánh lấy hậu quả đi!"
“Ôi chao? Ông đây có cái gì phải sợ… có cái quái gì mà phải sợ …" Tùy Dịch ngồi thẳng dậy, đẩy Hà Tiêu xuống sàn rồi cúi xuống hôn cái chóc: “Ha ha… Hức, Tùy Dịch này mà phải sợ cái gì…?"
Hà Tiêu bị hôn mà đần mặt ra – anh thế mà lại bị thằng nhóc này đùa giỡn? Anh nắm lấy tay Tùy Dịch, mượn rượu tăng thêm dũng khí hỏi: “Nhóc, em thích anh phải không?"
“Hả… Hức, ai thèm thích anh chứ… Tôi ghét nhất là nhân viên tiếp thị…"
“…. Em thích con trai phải không?"
“Thần kinh… anh thích đàn ông thì có." Tuy đầu óc Tùy Dịch đã mơ màng nhưng vẫn liều chết cãi lại – đây gọi là chết đến nơi rồi vẫn còn mạnh miệng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đũa mốc chòi mâm son… A, mình đang lảm nhảm cái gì thế này…
“Vậy em dùng mấy thứ đồ chơi kia làm gì, ham của lạ à?"
“…" Lần này đến phiên Tùy Dịch vô tội hỏi: “Đó không phải là thiết bị chăm sóc sức khỏe sao?"
“… Ai nói thế với em?"
“…"
“Nói như vậy nghĩa là em thừa nhận đã dùng?"
“… Phắc, anh đẩy tôi xuống làm gì!"
“Anh đâu có đẩy, tại em ngồi không vững đấy chứ."
“… Vô lại!" Tùy Dịch tức giận gầm nhẹ, xoay người lại ngồi trên người Hà Tiêu, nắm chặt lấy áo người ta mà kêu khóc bất công.
“Hừ… Nếu có gì xảy ra, thì đều là em tự tìm lấy đấy."
“Hả? Xảy ra… Cái gì xảy ra —-" Tùy Dịch chưa nói hết câu đã bị Hà Tiêu lôi vào phòng ngủ – mà vì sao là lôi chứ không phải là ôm ấy à… Sau này Tùy Dịch có hỏi thì Hà Tiêu trả lời – anh sợ lúc đó em lên cơn cầm – thú mà chà đạp anh. Tùy Dịch hung hăng đạp vào chân Hà Tiêu, đỏ mặt hét – anh cũng không nhìn lại xem ai mới là cầm thú!
“A… Này.. Hà Tiêu? Hà Tiêu…?" Tùy Dịch nhìn Hà Tiêu bận rộn nửa ngày, không nhịn được tò mò hỏi: “Anh đang làm gì vậy?"
“Em không biết?"
“Không?"
“Vậy để anh nói cho em."
Tùy Dịch đột nhiên thấy cái gì đó không ổn, cười gượng hỏi: “Tôi… có thể từ chối không biết được không?"
Hà Tiêu cười cười với cậu, tới gần hôn cậu cái chóc: “Em đoán xem?"
“Có thể!"
“Đoán sai rồi."
…
Sai cm anh ấy!
Lần đầu tiên Tùy Dịch nhận ra lời nói của mình thì ra lại linh như thế. Chính là câu [đàn ông thì phải có tí rượu] ấy, chẳng qua là lần này cậu uống quá nhiều, biến thành củi khô lửa bốc rồi… Từ đó về sau, rượu liền trở thành hàng bị cấm trong nhà, điều đầu tiên trong gia quy cũng là – dính một giọt rượu liền chém chết!
…
…
…
…
-một dãy cua đồng bò qua-
Tùy Dịch: “Hà Tiêu…Hà Tiêu…Hà…"
Hà Tiêu: “Gì?"
Tùy Dịch: “…"
Hà Tiêu: “Hả?"
Tùy Dịch: “… Anh…"
Hà Tiêu: “Nói to lên, anh không nghe rõ."
Tùy Dịch: “… Tôi nói anh nhẹ chút! A.. Đau…!!"
Hà Tiêu: “Không nghe thấy gì hết."
Tùy Dịch: “..Anh cút!… A…!"
Để đánh lừa Tùy Dịch, Hà Tiêu cũng uống vài ngụm – rượu này đúng là mạnh thật. Thấy vậy, Tùy Dịch nhất thời cảm thấy đây đúng là khoảnh khắc để mình tỏa sáng, liền bắt đầu lên mặt: “Haha… Thằng nhóc này đúng là chịu đựng kém thật.. Hức… Nhìn tôi uống bao nhiêu cũng không say đây này… Hức… A, con dế…!"
Hà Tiêu nhìn Tùy Dịch say khướt, cũng không thể mắng, chỉ có thể khen: “Đúng đúng đúng, em là giỏi nhất."
“Hức… Anh đang châm chọc tôi đấy à?" Tùy Dịch dí sát đầu vào Hà Tiêu, khuôn mặt đỏ bừng, bật cười khúc khích làm hơi rượu trong miệng cậu phải toàn bộ vào mặt Hà Tiêu, đẩy đẩy anh: “Đừng cố nữa? Thôi nghỉ chút đi, không tí nữa lại phun hết ra."
Quả nhiên không thể nói lý với người uống rượu được – quát to, khóc lóc om sòm, đòi giết người… không gì là Tùy Dịch không làm, cũng là lần đầu tiên Hà Tiêu thấy mặt này của cậu.
“Rượu cũng là tiền a…. Hức… Tôi có thể nôn ra không?" Tùy Dịch tiếc nuối nhìn vào bồn cầu đã được giật vài lần. Để kìm lại cảm giác khó chịu trào lên từ dạ dày, cậu chỉ có thể che miệng lại.
Hà Tiêu nhìn biểu tình tiếc hận muốn chết của Tùy Dịch, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ – em tốt xấu gì cũng là một thành phần tri thức, sao có thể keo kiệt tới mức cực phẩm này vậy?
Tùy Dịch cảm thấy cả căn nhà như sáng bừng lên, toàn thân lắc la lắc lư như đang đứng trên thuyền vậy… Cậu lắc lắc đầu muốn làm mình tỉnh táo lại, ai dè người vốn đã không đứng vững, vèo một cái liền – giật đứt hết cúc áo của Hà Tiêu, ném xuống đất. Hà Tiêu bị cậu sàm sỡ cũng giả bộ tức giận: “Này, em mà còn nháo nữa thì tự gánh lấy hậu quả đi!"
“Ôi chao? Ông đây có cái gì phải sợ… có cái quái gì mà phải sợ …" Tùy Dịch ngồi thẳng dậy, đẩy Hà Tiêu xuống sàn rồi cúi xuống hôn cái chóc: “Ha ha… Hức, Tùy Dịch này mà phải sợ cái gì…?"
Hà Tiêu bị hôn mà đần mặt ra – anh thế mà lại bị thằng nhóc này đùa giỡn? Anh nắm lấy tay Tùy Dịch, mượn rượu tăng thêm dũng khí hỏi: “Nhóc, em thích anh phải không?"
“Hả… Hức, ai thèm thích anh chứ… Tôi ghét nhất là nhân viên tiếp thị…"
“…. Em thích con trai phải không?"
“Thần kinh… anh thích đàn ông thì có." Tuy đầu óc Tùy Dịch đã mơ màng nhưng vẫn liều chết cãi lại – đây gọi là chết đến nơi rồi vẫn còn mạnh miệng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đũa mốc chòi mâm son… A, mình đang lảm nhảm cái gì thế này…
“Vậy em dùng mấy thứ đồ chơi kia làm gì, ham của lạ à?"
“…" Lần này đến phiên Tùy Dịch vô tội hỏi: “Đó không phải là thiết bị chăm sóc sức khỏe sao?"
“… Ai nói thế với em?"
“…"
“Nói như vậy nghĩa là em thừa nhận đã dùng?"
“… Phắc, anh đẩy tôi xuống làm gì!"
“Anh đâu có đẩy, tại em ngồi không vững đấy chứ."
“… Vô lại!" Tùy Dịch tức giận gầm nhẹ, xoay người lại ngồi trên người Hà Tiêu, nắm chặt lấy áo người ta mà kêu khóc bất công.
“Hừ… Nếu có gì xảy ra, thì đều là em tự tìm lấy đấy."
“Hả? Xảy ra… Cái gì xảy ra —-" Tùy Dịch chưa nói hết câu đã bị Hà Tiêu lôi vào phòng ngủ – mà vì sao là lôi chứ không phải là ôm ấy à… Sau này Tùy Dịch có hỏi thì Hà Tiêu trả lời – anh sợ lúc đó em lên cơn cầm – thú mà chà đạp anh. Tùy Dịch hung hăng đạp vào chân Hà Tiêu, đỏ mặt hét – anh cũng không nhìn lại xem ai mới là cầm thú!
“A… Này.. Hà Tiêu? Hà Tiêu…?" Tùy Dịch nhìn Hà Tiêu bận rộn nửa ngày, không nhịn được tò mò hỏi: “Anh đang làm gì vậy?"
“Em không biết?"
“Không?"
“Vậy để anh nói cho em."
Tùy Dịch đột nhiên thấy cái gì đó không ổn, cười gượng hỏi: “Tôi… có thể từ chối không biết được không?"
Hà Tiêu cười cười với cậu, tới gần hôn cậu cái chóc: “Em đoán xem?"
“Có thể!"
“Đoán sai rồi."
…
Sai cm anh ấy!
Lần đầu tiên Tùy Dịch nhận ra lời nói của mình thì ra lại linh như thế. Chính là câu [đàn ông thì phải có tí rượu] ấy, chẳng qua là lần này cậu uống quá nhiều, biến thành củi khô lửa bốc rồi… Từ đó về sau, rượu liền trở thành hàng bị cấm trong nhà, điều đầu tiên trong gia quy cũng là – dính một giọt rượu liền chém chết!
…
…
…
…
-một dãy cua đồng bò qua-
Tùy Dịch: “Hà Tiêu…Hà Tiêu…Hà…"
Hà Tiêu: “Gì?"
Tùy Dịch: “…"
Hà Tiêu: “Hả?"
Tùy Dịch: “… Anh…"
Hà Tiêu: “Nói to lên, anh không nghe rõ."
Tùy Dịch: “… Tôi nói anh nhẹ chút! A.. Đau…!!"
Hà Tiêu: “Không nghe thấy gì hết."
Tùy Dịch: “..Anh cút!… A…!"
Tác giả :
Vô Sanh Vị Ca