Anh Chàng Mở Khóa Thân Ái
Chương 33: Ninh Lam bài chi dùng tâm đổi yêu
Gia đình Ninh Lam nguyên bản coi như hạnh phúc.
Mẹ Ninh khi còn trẻ làm việc tại một nhà xưởng trong thị trấn, nổi danh là một cành hoa trong nhà xưởng. Cố phán sanh tư, dìu phong yếu liễu, người đứng chỗ nào, chỗ đó chính là một cảnh mỹ lệ tràn ngập tình thơ ý họa, người theo đuổi nàng có thể từ trong xưởng xếp tới ngoài xưởng.
Lúc đó ba Ninh mới vừa vào xưởng làm việc, nhìn thấy mẹ Ninh, có thể nói là nhất kiến chung tình, tái kiến chân thành, sau đó một mạch nhiệt tình theo đuổi, cuối cùng mẹ Ninh bị ba Ninh đánh động, hai người kết hôn, rất nhanh có Ninh Lam.
Bọn họ ở trong thôn cách thị trấn mấy chục km.
Do mẹ Ninh thân thể thiên về suy nhược, Ninh Lam sau khi sinh ra, thể chất đã kém cỏi. Vì chăm sóc cho hắn thật tốt, mẹ Ninh bỏ việc an tâm ở nhà, ba Ninh mỗi tháng nghỉ bốn ngày đều về nhà, một nhà ba người hơi khó khăn, nhưng cũng hạnh phúc.
Ninh Lam dần dần lớn lên, trong nhà bất tri bất giác cũng thay đổi.
Ba Ninh không biết khi nào nhiễm phải thói đánh bạc, tiền đem về nhà càng ngày càng ít, thậm chí còn trốn việc chạy đi đánh bạc. Sau đó bỏ việc, hơn nửa đêm đều không có ở nhà, đánh bạc trong sòng bài một lần ở đến mấy ngày.
Mẹ Ninh lúc đầu còn khuyên bảo, lúc sau nổ ra cãi vã, hai người vừa chạm mặt liền cãi vã. Ba Ninh tính khí trở nên âm trầm bạo lực, chỉ cần mẹ Ninh nói nhiều một câu liền động thủ, đồ trong nhà bị hắn đem ra ngoài bán để trả nợ, người này một khi nhiễm phải đánh bạc, như một cái lỗ to, mãi mãi không thể kết thúc, làm sao cũng không lên nổi.
Mãi đến khi có một ngày Ninh Lam tan học về nhà, hắn đứng ở trong phòng chỉ có bốn bức tường, luống cuống nhìn mẹ Ninh dựa vào bên giường che miệng đứt quãng ho.
Trong trí nhớ, gia đình hạnh phúc đã bể nát.
Ba Ninh vì tránh né chủ nợ đòi nợ, ban đêm chạy xe té xuống vách núi đi đời nhà ma. Mẹ Ninh bắt đầu bị bệnh không dậy nổi, thường lặng lẽ rơi nước mắt.
Ninh Lam lòng như mọc đầy cỏ, hoang vu một mảnh. Cũng vào lúc này, hắn quyết định nghỉ học, nhấc theo hành lý cũ nát, một thân một mình làm công kiếm tiền cho mẹ chữa bệnh.
Trong thị trấn làm nhiều kiếm ít, xưởng làm công thấy Ninh Lam không chịu nổi, liền đề nghị hắn rời khỏi thị trấn, lên thành phố lớn tìm việc làm. Ninh Lam không có đường lui, dứt khoát mua vé xe, nhiều lần trằn trọc, cuối cùng đặt chân đến G thị. Hắn như con dế nhỏ trong tòa thành lớn này, nhỏ bé cô độc. Mới vào xã hội, hắn đơn thuần không hiểu xã hội phức tạp như thế nào.
Nguyên bản hắn đang làm phục vụ ở một nhà hàng, nhưng ý đồ hắn cần tiền gấp quá rõ ràng, giám đốc giới thiệu với hắn một loại nhân viên phục vụ khác.
Một khắc khi bước vào hộp đêm kia, là thế giới ăn chơi trác táng xa hoa đồi trụy mà Ninh Lam chưa bao giờ tiếp xúc qua. Hắn chỉ từ trong sơn thôn tới nhà quê, chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy.
Hắn cùng người làm việc, mãi đến khi bị khách nhân sờ soạng mông. Hắn hốt hoảng chạy đi nói cho giám đốc, giám đốc hời hợt nói cho hắn biết không cần để ý, muốn kiếm nhiều tiền hơn thì phải "Cam lòng trả giá".
Ninh Lam nghe được hồ đồ, sau mấy lần bị khách nhân sờ soạng mấy lần liền nhẫn nhịn không nói với người khác. Bởi vì khách nhân thưởng cho hắn số tiền không nhỏ, tuy rằng tâm lý khuất nhục, nhưng có thể tích góp một ít tiền cho mẹ xem bệnh dưỡng thân thể.
Ninh Lam dần dần minh bạch hiện thực xã hội tàn khốc, hắn chỉ có thể lo lắng đề phòng mỗi ngày, học được không đắc tội khách nhân là bảo vệ tốt chính mình.
-------------
Nhưng hắn quên một điều, gương mặt tinh xảo tú khí mang đến cho hắn không ít phiền phức.
Đêm hôm ấy, hắn luôn khước từ nhưng vẫn bị khách nhân đổ rượu. Thân thể của hắn từ trước đến giờ không tốt, thời tiết biến đổi sẽ cảm mạo choáng váng đầu, một chén rượu này trút xuống bụng, cả người như bị hỏa thiêu, khó chịu nghẹt thở.
Bên hông bị móng heo chạm xuống, Ninh Lam sợ sệt, trực tiếp ói ra trên áo khách nhân. Lúc khách nhân chỉ lo vừa mắng vừa đi thay quần áo, hắn hốt hoảng từ trong phòng khách chạy ra.
Đầu hắn đau như đòi mạng, bước chân lảo đảo tìm đường, mỗi một bước lại như đạp trên mây, giả tạo phù phiếm.
Ninh Lam cứ như vậy một đầu đâm vào trong lòng Phó Bách Chinh đang cùng một đám người đi tới. Hắn nghe thấy có người trêu đùa, "Phó tiên sinh đêm nay còn nói không chơi, hiện tại diễm phúc này trực tiếp chạy đến trong lồng ngực của hắn, khà khà."
"Này đầu hoài tống bão không thu liền không phải là nam nhân!"
Một đám người nổi hống bên trong, hắn bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy, không tránh thoát.
"Buông tôi ra."
Ninh Lam sợ rít gào.
Cái mông bị người đánh một cái, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp.
"Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích."
Bị nam nhân nhét vào trong xe, hắn ngẩng đầu mơ hồ trừng nam nhân xa lạ đem hắn mang đi. Người đó không đẹp chút nào, nhưng so với mình có khí chất nam nhân hơn. Ninh Lam khổ não vỗ vỗ mặt của mình, hắn chán ghét chính gương mặt của mình này. Tay bị nam nhân xa lạ nắm lấy, đối phương tựa hồ tỉ mỉ ngắm mặt của hắn.
"Dáng dấp không tệ."
Ninh Lam trong lòng cười lạnh, từ dạ dày chỉ muốn buồn nôn, vì vậy hắn ói lên người nam nhân này. Âu phục cao cấp đều bị hắn nhổ ra ô uế.
Nam nhân nhịn một chút, nói: "Một hồi lại trừng trị cậu."
---------------
Không biết nam nhân muốn mang hắn đi đâu, Ninh Lam ói ra hai lần, trong dạ dày sớm hết rồi. Bị gió đêm thổi qua, đầu cũng không còn mơ hồ như lúc nãy.
Nam nhân dừng xe lại, hắn thân thủ mở cửa xe muốn đi xuống.
Phó Bách Chinh tóm chặt cổ áo Ninh Lam, "Ói lên người tôi bây giờ còn muốn đi, ân?"
Ninh Lam thân thể gầy gò, hắn thấy nam nhân thân hình cao lớn đè mình xuống, sợ nuốt một ngụm nước bọt, "Tôi, tôi bồi thường tiền cho anh."
Phó Bách Chinh mạn điều tư lý nói: "Bộ đồ tây này cậu có làm 20 năm cũng không đủ trả."
Ninh Lam cả kinh nói: "Đắt như thế sao?"
Phó Bách Chinh sẩn tiếu, không thèm để ý Ninh Lam, trực tiếp xách con gà con về nhà, ném vào trong bồn tắm.
Dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu rơi xuống, Ninh Lam bị xối ướt, hắn khẩn trương nhìn chằm chằm nam nhân từng chút một cởi âu phục trên người, hoảng loạn hỏi: "Anh, anh cởi quần áo làm cái gì!"
"Như cậu nhìn thấy, tắm rửa. Cậu ói lên người tôi còn không cho tôi tắm?"
"Vậy anh tắm đi, tôi đi ra ngoài trước!"
Phó Bách Chinh đem người kéo vào bồn tắm, chính mình nhấc chân cũng ngồi xuống, hắn thấy Ninh Lam, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi có cho cậu đi ra ngoài à."
"..."
"Chúng ta cùng nhau tắm."
Mẹ Ninh khi còn trẻ làm việc tại một nhà xưởng trong thị trấn, nổi danh là một cành hoa trong nhà xưởng. Cố phán sanh tư, dìu phong yếu liễu, người đứng chỗ nào, chỗ đó chính là một cảnh mỹ lệ tràn ngập tình thơ ý họa, người theo đuổi nàng có thể từ trong xưởng xếp tới ngoài xưởng.
Lúc đó ba Ninh mới vừa vào xưởng làm việc, nhìn thấy mẹ Ninh, có thể nói là nhất kiến chung tình, tái kiến chân thành, sau đó một mạch nhiệt tình theo đuổi, cuối cùng mẹ Ninh bị ba Ninh đánh động, hai người kết hôn, rất nhanh có Ninh Lam.
Bọn họ ở trong thôn cách thị trấn mấy chục km.
Do mẹ Ninh thân thể thiên về suy nhược, Ninh Lam sau khi sinh ra, thể chất đã kém cỏi. Vì chăm sóc cho hắn thật tốt, mẹ Ninh bỏ việc an tâm ở nhà, ba Ninh mỗi tháng nghỉ bốn ngày đều về nhà, một nhà ba người hơi khó khăn, nhưng cũng hạnh phúc.
Ninh Lam dần dần lớn lên, trong nhà bất tri bất giác cũng thay đổi.
Ba Ninh không biết khi nào nhiễm phải thói đánh bạc, tiền đem về nhà càng ngày càng ít, thậm chí còn trốn việc chạy đi đánh bạc. Sau đó bỏ việc, hơn nửa đêm đều không có ở nhà, đánh bạc trong sòng bài một lần ở đến mấy ngày.
Mẹ Ninh lúc đầu còn khuyên bảo, lúc sau nổ ra cãi vã, hai người vừa chạm mặt liền cãi vã. Ba Ninh tính khí trở nên âm trầm bạo lực, chỉ cần mẹ Ninh nói nhiều một câu liền động thủ, đồ trong nhà bị hắn đem ra ngoài bán để trả nợ, người này một khi nhiễm phải đánh bạc, như một cái lỗ to, mãi mãi không thể kết thúc, làm sao cũng không lên nổi.
Mãi đến khi có một ngày Ninh Lam tan học về nhà, hắn đứng ở trong phòng chỉ có bốn bức tường, luống cuống nhìn mẹ Ninh dựa vào bên giường che miệng đứt quãng ho.
Trong trí nhớ, gia đình hạnh phúc đã bể nát.
Ba Ninh vì tránh né chủ nợ đòi nợ, ban đêm chạy xe té xuống vách núi đi đời nhà ma. Mẹ Ninh bắt đầu bị bệnh không dậy nổi, thường lặng lẽ rơi nước mắt.
Ninh Lam lòng như mọc đầy cỏ, hoang vu một mảnh. Cũng vào lúc này, hắn quyết định nghỉ học, nhấc theo hành lý cũ nát, một thân một mình làm công kiếm tiền cho mẹ chữa bệnh.
Trong thị trấn làm nhiều kiếm ít, xưởng làm công thấy Ninh Lam không chịu nổi, liền đề nghị hắn rời khỏi thị trấn, lên thành phố lớn tìm việc làm. Ninh Lam không có đường lui, dứt khoát mua vé xe, nhiều lần trằn trọc, cuối cùng đặt chân đến G thị. Hắn như con dế nhỏ trong tòa thành lớn này, nhỏ bé cô độc. Mới vào xã hội, hắn đơn thuần không hiểu xã hội phức tạp như thế nào.
Nguyên bản hắn đang làm phục vụ ở một nhà hàng, nhưng ý đồ hắn cần tiền gấp quá rõ ràng, giám đốc giới thiệu với hắn một loại nhân viên phục vụ khác.
Một khắc khi bước vào hộp đêm kia, là thế giới ăn chơi trác táng xa hoa đồi trụy mà Ninh Lam chưa bao giờ tiếp xúc qua. Hắn chỉ từ trong sơn thôn tới nhà quê, chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy.
Hắn cùng người làm việc, mãi đến khi bị khách nhân sờ soạng mông. Hắn hốt hoảng chạy đi nói cho giám đốc, giám đốc hời hợt nói cho hắn biết không cần để ý, muốn kiếm nhiều tiền hơn thì phải "Cam lòng trả giá".
Ninh Lam nghe được hồ đồ, sau mấy lần bị khách nhân sờ soạng mấy lần liền nhẫn nhịn không nói với người khác. Bởi vì khách nhân thưởng cho hắn số tiền không nhỏ, tuy rằng tâm lý khuất nhục, nhưng có thể tích góp một ít tiền cho mẹ xem bệnh dưỡng thân thể.
Ninh Lam dần dần minh bạch hiện thực xã hội tàn khốc, hắn chỉ có thể lo lắng đề phòng mỗi ngày, học được không đắc tội khách nhân là bảo vệ tốt chính mình.
-------------
Nhưng hắn quên một điều, gương mặt tinh xảo tú khí mang đến cho hắn không ít phiền phức.
Đêm hôm ấy, hắn luôn khước từ nhưng vẫn bị khách nhân đổ rượu. Thân thể của hắn từ trước đến giờ không tốt, thời tiết biến đổi sẽ cảm mạo choáng váng đầu, một chén rượu này trút xuống bụng, cả người như bị hỏa thiêu, khó chịu nghẹt thở.
Bên hông bị móng heo chạm xuống, Ninh Lam sợ sệt, trực tiếp ói ra trên áo khách nhân. Lúc khách nhân chỉ lo vừa mắng vừa đi thay quần áo, hắn hốt hoảng từ trong phòng khách chạy ra.
Đầu hắn đau như đòi mạng, bước chân lảo đảo tìm đường, mỗi một bước lại như đạp trên mây, giả tạo phù phiếm.
Ninh Lam cứ như vậy một đầu đâm vào trong lòng Phó Bách Chinh đang cùng một đám người đi tới. Hắn nghe thấy có người trêu đùa, "Phó tiên sinh đêm nay còn nói không chơi, hiện tại diễm phúc này trực tiếp chạy đến trong lồng ngực của hắn, khà khà."
"Này đầu hoài tống bão không thu liền không phải là nam nhân!"
Một đám người nổi hống bên trong, hắn bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy, không tránh thoát.
"Buông tôi ra."
Ninh Lam sợ rít gào.
Cái mông bị người đánh một cái, bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp.
"Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích."
Bị nam nhân nhét vào trong xe, hắn ngẩng đầu mơ hồ trừng nam nhân xa lạ đem hắn mang đi. Người đó không đẹp chút nào, nhưng so với mình có khí chất nam nhân hơn. Ninh Lam khổ não vỗ vỗ mặt của mình, hắn chán ghét chính gương mặt của mình này. Tay bị nam nhân xa lạ nắm lấy, đối phương tựa hồ tỉ mỉ ngắm mặt của hắn.
"Dáng dấp không tệ."
Ninh Lam trong lòng cười lạnh, từ dạ dày chỉ muốn buồn nôn, vì vậy hắn ói lên người nam nhân này. Âu phục cao cấp đều bị hắn nhổ ra ô uế.
Nam nhân nhịn một chút, nói: "Một hồi lại trừng trị cậu."
---------------
Không biết nam nhân muốn mang hắn đi đâu, Ninh Lam ói ra hai lần, trong dạ dày sớm hết rồi. Bị gió đêm thổi qua, đầu cũng không còn mơ hồ như lúc nãy.
Nam nhân dừng xe lại, hắn thân thủ mở cửa xe muốn đi xuống.
Phó Bách Chinh tóm chặt cổ áo Ninh Lam, "Ói lên người tôi bây giờ còn muốn đi, ân?"
Ninh Lam thân thể gầy gò, hắn thấy nam nhân thân hình cao lớn đè mình xuống, sợ nuốt một ngụm nước bọt, "Tôi, tôi bồi thường tiền cho anh."
Phó Bách Chinh mạn điều tư lý nói: "Bộ đồ tây này cậu có làm 20 năm cũng không đủ trả."
Ninh Lam cả kinh nói: "Đắt như thế sao?"
Phó Bách Chinh sẩn tiếu, không thèm để ý Ninh Lam, trực tiếp xách con gà con về nhà, ném vào trong bồn tắm.
Dòng nước ấm áp từ đỉnh đầu rơi xuống, Ninh Lam bị xối ướt, hắn khẩn trương nhìn chằm chằm nam nhân từng chút một cởi âu phục trên người, hoảng loạn hỏi: "Anh, anh cởi quần áo làm cái gì!"
"Như cậu nhìn thấy, tắm rửa. Cậu ói lên người tôi còn không cho tôi tắm?"
"Vậy anh tắm đi, tôi đi ra ngoài trước!"
Phó Bách Chinh đem người kéo vào bồn tắm, chính mình nhấc chân cũng ngồi xuống, hắn thấy Ninh Lam, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi có cho cậu đi ra ngoài à."
"..."
"Chúng ta cùng nhau tắm."
Tác giả :
Nhất Oản Bạch Khai Thủy