Anh Chàng Mộ Bên
Chương 22
Đó là những gì tốt nhất mà cô ấy có thể làm, mặc dù tôi đã bắt đầu ngấy món thịt viên. Violet đã đem cho tôi cả một chậu thịt viên, và đã ba ngày nay tôi xơi món ấy.
Désirée ở lại qua đêm với tôi. Khi tôi thay khăn trải giường, cô ấy bảo là đang đến ngày đèn đỏ và hy vọng không bị tràn.
Chẳng sao cả. Mình thì sao cũng được mà, tôi đã nghĩ như thế, vì tôi thích khi cô ấy nói thẳng ra. Nó rất là thân mật, thật đấy, nó tạo ra cảm giác thoải mái tự nhiên. Chẳng ai mò đến nhà một gã nhân tình qua đường khi đang đến tháng. Nói được như thế, nghĩa là cô ấy đã nâng tầm tôi lên thành đối tác lâu dài. Tình dục có thể đợi được. Cô ấy không đến đây vì chuyện ấy.
Ngoài ra, tôi nghĩ mình thích có dấu vết cô ấy trên tấm ga trải giường. Hình như có một cái tên La-tinh cho loại suy nghĩ đồi trụy này.
Chúng tôi nằm tán gẫu trên giường hàng giờ đồng hồ. Ba hoa chích chòe thật sự, và cực kỳ vui. Tôi còn nhớ như in.
- Sốc mới chả siếc. Anh sẽ cho em biết thế nào là sốc văn hóa thực sự! – Tôi đã nói thế. – Anh sẽ kiếm một bộ quần áo truyền thống. Quần màu vàng, áo vest có hai hàng nút bạc. Còn em á, em sẽ dệt vải may áo chẽn cho anh, em nghe rõ chưa? Sau đó anh sẽ khệnh khạng đi nhà thờ ngày Chủ nhật, anh sẽ móc hai ngón cái vào chiếc áo chẽn, chém gió với các ông nông dân về thời tiết và mùa vụ. Mọi người sẽ gọi anh là Đại ca Benny của nông trại Rowan, tất cả bọn họ đều sẽ biết anh là ai! Còn em, em sẽ ngoan ngoãn pha cà phê cho cả giáo đoàn.
- Một trăm năm trước có lẽ anh đã là một điền chủ giàu có ấy nhỉ? Hai mươi tư con bò sữa kia mà!
- Cũng có thể lắm! Kiêm luôn Hội thẩm tòa án làng và ông từ cai quản nhà thờ nữa. Một ông điền chủ với cả đống tôi tớ để sai khiến và hàng loạt cô nữ tỳ để véo mông. Dân làng nhất nhất cái gì cũng phải hỏi ý kiến Đại ca Benny, người ta lẽ ra phải mời anh ngồi vào Hội đồng tỉnh trưởng nữa ấy chứ! Thay vì thế, anh có cái gì đây? Anh chạy như cờ lông công giữa các loại máy móc, đến đi họp Hội nông dân còn chẳng có thì giờ.
- Thế liệu anh có đi hỏi cưới một cô gái già khẳng khiu trên thành phố, của nả không có gì ngoài một hòm sách vở không?
- Ôi không! Benny của nông trại Rowan đương nhiên phải lấy mụ Brita béo ú ở trang trại bên cạnh để mở mang lãnh địa chứ. Nhưng anh sẽ đưa cô gầy kia về làm hầu gái, để đêm đêm anh mò vào bếp với nàng, và tặng cho nàng một “cái bầu". Rồi sau đó anh sẽ đường hoàng nhận trách nhiệm với bọn trẻ, biến chúng thành mục đồng cả lũ, mặc kệ mụ béo Brita có nói gì chăng nữa.
- Nhưng một hôm, nàng hầu gái khẳng khiu bỏ chạy theo chàng lãng tử Emil, anh chàng Benny phải làm thế nào đây?
- Anh ta cũng sẽ tống bọn trẻ ra đường, và lấy một cô hầu gái khác! Trẻ hơn cô kia!
Cô ấy phang gối vào tôi, và hai chúng tôi vật lộn với nhau một lúc. Tôi buộc phải đầu hàng nếu không muốn nằm ngủ dưới đất.
Hơi thở của cô dịu lại.
- Em sẽ không bao giờ làm đứa hầu gái trong căn bếp của anh, anh biết chưa? – Cô nói. – Mà càng tốt, em thì có đáng giá gì. Em không biết làm bánh mì, không biết cọ rửa, cũng chẳng biết mổ lợn. Làm vợ nông dân là phải biết cắt cổ lợn, hứng tiết rồi chế biến những món ăn tởm lợm, không phải thế sao?
- Anh không biết chuyện đó đấy, nhà anh toàn mua thịt ở lò mổ thôi. Thịt đã pha sẵn và có thể nấu ngay.
Im lặng một lát.
- Nhưng còn cái chuyện mò vào bếp và làm cho em mang bầu ấy... – Cô nói như thể tự nhủ thầm. – Bụng dưới của em bắt đầu run lên khi em nghe những thứ như thế. Đèn đỏ hay không cũng thế. Cái đồng hồ sinh học của em chạy lồng lên rồi đây này.
Tôi lật sấp người xuống và thở hắt ra.
- Em nói cho cẩn thận, không là cái khăn trải giường này sẽ chửa đẻ ra hàng đống gối con con đấy!
Cô ấy ngủ thiếp đi, lại với bàn tay mất ngón của tôi áp trên môi.
Désirée ở lại qua đêm với tôi. Khi tôi thay khăn trải giường, cô ấy bảo là đang đến ngày đèn đỏ và hy vọng không bị tràn.
Chẳng sao cả. Mình thì sao cũng được mà, tôi đã nghĩ như thế, vì tôi thích khi cô ấy nói thẳng ra. Nó rất là thân mật, thật đấy, nó tạo ra cảm giác thoải mái tự nhiên. Chẳng ai mò đến nhà một gã nhân tình qua đường khi đang đến tháng. Nói được như thế, nghĩa là cô ấy đã nâng tầm tôi lên thành đối tác lâu dài. Tình dục có thể đợi được. Cô ấy không đến đây vì chuyện ấy.
Ngoài ra, tôi nghĩ mình thích có dấu vết cô ấy trên tấm ga trải giường. Hình như có một cái tên La-tinh cho loại suy nghĩ đồi trụy này.
Chúng tôi nằm tán gẫu trên giường hàng giờ đồng hồ. Ba hoa chích chòe thật sự, và cực kỳ vui. Tôi còn nhớ như in.
- Sốc mới chả siếc. Anh sẽ cho em biết thế nào là sốc văn hóa thực sự! – Tôi đã nói thế. – Anh sẽ kiếm một bộ quần áo truyền thống. Quần màu vàng, áo vest có hai hàng nút bạc. Còn em á, em sẽ dệt vải may áo chẽn cho anh, em nghe rõ chưa? Sau đó anh sẽ khệnh khạng đi nhà thờ ngày Chủ nhật, anh sẽ móc hai ngón cái vào chiếc áo chẽn, chém gió với các ông nông dân về thời tiết và mùa vụ. Mọi người sẽ gọi anh là Đại ca Benny của nông trại Rowan, tất cả bọn họ đều sẽ biết anh là ai! Còn em, em sẽ ngoan ngoãn pha cà phê cho cả giáo đoàn.
- Một trăm năm trước có lẽ anh đã là một điền chủ giàu có ấy nhỉ? Hai mươi tư con bò sữa kia mà!
- Cũng có thể lắm! Kiêm luôn Hội thẩm tòa án làng và ông từ cai quản nhà thờ nữa. Một ông điền chủ với cả đống tôi tớ để sai khiến và hàng loạt cô nữ tỳ để véo mông. Dân làng nhất nhất cái gì cũng phải hỏi ý kiến Đại ca Benny, người ta lẽ ra phải mời anh ngồi vào Hội đồng tỉnh trưởng nữa ấy chứ! Thay vì thế, anh có cái gì đây? Anh chạy như cờ lông công giữa các loại máy móc, đến đi họp Hội nông dân còn chẳng có thì giờ.
- Thế liệu anh có đi hỏi cưới một cô gái già khẳng khiu trên thành phố, của nả không có gì ngoài một hòm sách vở không?
- Ôi không! Benny của nông trại Rowan đương nhiên phải lấy mụ Brita béo ú ở trang trại bên cạnh để mở mang lãnh địa chứ. Nhưng anh sẽ đưa cô gầy kia về làm hầu gái, để đêm đêm anh mò vào bếp với nàng, và tặng cho nàng một “cái bầu". Rồi sau đó anh sẽ đường hoàng nhận trách nhiệm với bọn trẻ, biến chúng thành mục đồng cả lũ, mặc kệ mụ béo Brita có nói gì chăng nữa.
- Nhưng một hôm, nàng hầu gái khẳng khiu bỏ chạy theo chàng lãng tử Emil, anh chàng Benny phải làm thế nào đây?
- Anh ta cũng sẽ tống bọn trẻ ra đường, và lấy một cô hầu gái khác! Trẻ hơn cô kia!
Cô ấy phang gối vào tôi, và hai chúng tôi vật lộn với nhau một lúc. Tôi buộc phải đầu hàng nếu không muốn nằm ngủ dưới đất.
Hơi thở của cô dịu lại.
- Em sẽ không bao giờ làm đứa hầu gái trong căn bếp của anh, anh biết chưa? – Cô nói. – Mà càng tốt, em thì có đáng giá gì. Em không biết làm bánh mì, không biết cọ rửa, cũng chẳng biết mổ lợn. Làm vợ nông dân là phải biết cắt cổ lợn, hứng tiết rồi chế biến những món ăn tởm lợm, không phải thế sao?
- Anh không biết chuyện đó đấy, nhà anh toàn mua thịt ở lò mổ thôi. Thịt đã pha sẵn và có thể nấu ngay.
Im lặng một lát.
- Nhưng còn cái chuyện mò vào bếp và làm cho em mang bầu ấy... – Cô nói như thể tự nhủ thầm. – Bụng dưới của em bắt đầu run lên khi em nghe những thứ như thế. Đèn đỏ hay không cũng thế. Cái đồng hồ sinh học của em chạy lồng lên rồi đây này.
Tôi lật sấp người xuống và thở hắt ra.
- Em nói cho cẩn thận, không là cái khăn trải giường này sẽ chửa đẻ ra hàng đống gối con con đấy!
Cô ấy ngủ thiếp đi, lại với bàn tay mất ngón của tôi áp trên môi.
Tác giả :
Katarina Mazetti