Anh Chàng Lạnh Lùng Và Cô Nàng Trẻ Con
Chương 28: Gặp lại!
Sau khi đánh một giấc dài, tôi mở he hé mắt, nhưng lại chợt nhắm lại bởi ánh nắng bên ngoài lùa vào, khiến tôi chưa kịp thích ứng với cái chói chang của buổi sớm mai. Nói “sớm" thì không đúng lắm, tại bây giờ đã là 11 giờ, cũng chẳng sớm gì mấy. Tôi mệt mỏi lết cái thân hình nặng trĩu của mình vào toilet và vệ sinh cá nhân như thường ngày. Tỉnh táo được một chút thì tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình, nhìn thấy người gọi là Hoa, tôi cố gặng giọng “e hèm", rồi bắt máy:
_ Alô! Có gì không Hoa?
“Có với chăng gì! Đừng nói với tớ là giờ này cậu mới dậy nha!"
_ He...he... Sao cậu hay vậy?
“Tớ có từng nghe Phong nói về cái tính ngủ nướng của.....à....tớ quên mất, không nên nhắc tới thì hơn."
_ À...ừm....- Tôi lặng người đi.
“Thôi nào! Cậu chuẩn bị gì cho chuyến cắm trại ngày mai chưa, nếu chưa tớ cùng Mai sang nhà giúp cậu nha!"
_ Ok!
“Vậy đợi tụi tớ tí!"
_ Nhanh nha cô nương!
“Ok!"
“Cạch!", tôi gác máy, quay người đi xuống cầu thang để tìm mẹ, nhưng vừa xuống thì chợt thấy mẹ đang bàn chuyện gì đấy với ai qua điện thoại, trông rất “bí mật“. Tôi chỉ nghe thấp thoáng:
“...."
_ Vậy cũng được, để em đi chung với anh.
“...."
_ Anh nghĩ thế cũng đúng, nhưng anh có chắc là sang bên đó ổn không?
“...."
_ Được rồi, em cúp máy đây!
Tôi nép mình vào cầu thang nghe cuộc nói chuyện giữa mẹ với người đàn ông bí ẩn rất tình tứ, ngọt ngào. Điều đó khiến tôi bắt đầu nghi hoặc, có khi nào mẹ có tình cảm với ai mà không chịu nói với tôi, hay mẹ sắp cưới chồng lần nữa, tôi không khỏi tò mò liền xuống gọi mẹ:
_ Mẹ!- Nghe thấy giọng tôi, mẹ giật cả mình, trông vẻ mặt mẹ như có điều gì giấu tôi, như vừa bị tôi phát hiện ra bí mật của mẹ.
_ Gì...gì...vậy...con...?
_ Mẹ nó chuyện với ai vậy?
_ Đ...đâu...có...
_ Có phải mẹ có tình cảm với ai rồi không? Nếu vậy mẹ cứ nói với con, con không buồn đâu, mẹ hãy dẫn cái chú nói chuyện với mẹ qua điện thoại về cho con xem mặt đi! Hihi....con muốn xem chú ấy ra sao!
_ Sao???
_ Mẹ ngạc nhiên vậy? Con nói không đúng à?
_ À...à...đúng...
_ Thế nhé, mẹ nhớ cho con xem mặt chú đó! Giờ con đi ăn sáng đây...ý lộn, ăn trưa! Hehe...
Tôi bước xuống bếp trong lòng vẫn thấy mẹ là lạ, nếu tôi chấp nhận chú ấy thì mẹ phải vui mừng mới đúng chứ, ấy thế mà, mẹ tỏ ra ngơ ngác như chẳng hiểu tôi đang nói gì. Thực ra, nếu mẹ có người chồng mới tôi cũng chẳng vui gì mấy tại trong lòng tôi chỉ có duy nhất mình ba, nhưng thấy ba thay đổi đi theo con đường xấu như vậy thì tôi thất vọng về ba lắm chứ. Nhưng tôi vẫn tin ba không phải là người như thế, mặc dù bên ngoài tôi có hơi lạnh lùng với ba mà trong lòng tôi lại trái ngược hoàn toàn. Có thể nói tôi là một người khá phức tạp, ý nghĩ và hành động không thống nhất, làm ngược nhau. Tôi bỗng thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ ấy nhờ tiếng chuông cửa. Tôi chạy ra mở cửa vì nghĩ rằng đó là Hoa và Mai, nhưng lại chẳng thấy ai, chỉ thấy một cái hộp nho nhỏ đặt ngay trước cửa. Bởi cái tính tò mò và tự nói với bản thân: “Chắc chắn là của mình rồi!", tôi cầm lên phòng. Chưa kịp mở ra thì các nhân vật chính cũng tới nên tôi để nó sang một bên rồi đi sắm đồ với tụi bạn.
Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi không chỉ có Hoa với Mai mà thêm hai người con trai nữa, đó là Quang Anh và tất nhiên người còn lại....không phải Phong mà là Luân. Thấy vẻ mặt thất vọng của tôi, Quang Anh cố gắng lấy lại bầu không khí:
_ Đi thôi! Cậu còn chần chừ gì nữa?
_ Đúng thế! Đi mau!- Mấy đứa kia thấy vậy cũng hùa theo.
_ Được rồi, được rồi! Làm gì mà gấp gáp vậy?- Tôi cố nở một nụ cười tươi rồi đi chung với tụi bạn.
Sau đấy, chúng tôi kéo nhau tới siêu thị Nhật, định mua sắm xong sẽ ăn ở đấy luôn. Tôi có nghe Quang Anh nói công ty ba Phong Sayoi có góp không ít vào việc xây dựng siêu thị rộng lớn này nên tôi...mới đề nghị mọi người tới đây để chút hi vọng nhỏ nhoi là gặp cậu ấy. Vừa tới tầng mua sắm, chúng tôi chia ra làm hai nhóm nam và nữ rồi tới gian hàng mua đồ. Bên nhóm con gái chúng tôi nhốn nháo chọn cho mình những bộ quần áo phù hợp cho chuyến cắm trại ngày mai, tôi cũng tự chọn cho mình những cái áo thun đơn giản, những cái quần jean phong cách. Ấy thế nhưng, tôi vẫn không thoát khỏi hai đôi mắt thẩm mĩ của Hoa và Mai:
_ An nè! Sao cậu không thử mặc váy đi?
_ Mai nói đúng đấy, mặc thử đi An, cậu phải thật đặc biệt và khác với phong cách thường ngày để gây ấn tượng cho Phong chứ!
_ Nhưng, mai đi cắm trại sao mặc váy được?
_ Không nhưng nhị gì hết, tớ nói được là được. Mai cậu hãy chọn cho An cái đầm hay váy nào đẹp đó!
_ Ok! Cứ giao cho tớ.
Sau 15 phút, hai cậu ấy chọn cho tôi vài bộ và bắt tôi thử, biết mình không thoát khỏi hai “mama" ấy nên tôi đành ngậm ngùi mà thử. Bộ đầu tiên là chiếc đầm màu hồng nhạt tay ngắn, dài tới đầu gối, phần dưới đầm với những nét gấp xoè ra. Tôi vừa bước ra khỏi phòng thay thì ngại ngùng khi nhìn tám con mắt đang dò xét tôi, thì ra trong lúc tôi thay đồ, hai cậu ấy chạy Quang Anh với Luân để xem con trai cảm thấy ra sao.
Luân:_ Nhìn cậu mặt đồ này trông....hơi bánh bèo quá, tớ thấy không được.
Anh:_ Đúng đấy, thay bộ khác đi.
Tôi thất vọng quay vào trong thay bộ thứ hai, là một chiếc áo thun màu tím mơ mộng cùng cái váy ngắn cũn kĩn màu đỏ, tôi đứng nhìn từ trong gương mà đỏ cả mặt: “Váy gì mà ngắn quá vậy!
_ Alô! Có gì không Hoa?
“Có với chăng gì! Đừng nói với tớ là giờ này cậu mới dậy nha!"
_ He...he... Sao cậu hay vậy?
“Tớ có từng nghe Phong nói về cái tính ngủ nướng của.....à....tớ quên mất, không nên nhắc tới thì hơn."
_ À...ừm....- Tôi lặng người đi.
“Thôi nào! Cậu chuẩn bị gì cho chuyến cắm trại ngày mai chưa, nếu chưa tớ cùng Mai sang nhà giúp cậu nha!"
_ Ok!
“Vậy đợi tụi tớ tí!"
_ Nhanh nha cô nương!
“Ok!"
“Cạch!", tôi gác máy, quay người đi xuống cầu thang để tìm mẹ, nhưng vừa xuống thì chợt thấy mẹ đang bàn chuyện gì đấy với ai qua điện thoại, trông rất “bí mật“. Tôi chỉ nghe thấp thoáng:
“...."
_ Vậy cũng được, để em đi chung với anh.
“...."
_ Anh nghĩ thế cũng đúng, nhưng anh có chắc là sang bên đó ổn không?
“...."
_ Được rồi, em cúp máy đây!
Tôi nép mình vào cầu thang nghe cuộc nói chuyện giữa mẹ với người đàn ông bí ẩn rất tình tứ, ngọt ngào. Điều đó khiến tôi bắt đầu nghi hoặc, có khi nào mẹ có tình cảm với ai mà không chịu nói với tôi, hay mẹ sắp cưới chồng lần nữa, tôi không khỏi tò mò liền xuống gọi mẹ:
_ Mẹ!- Nghe thấy giọng tôi, mẹ giật cả mình, trông vẻ mặt mẹ như có điều gì giấu tôi, như vừa bị tôi phát hiện ra bí mật của mẹ.
_ Gì...gì...vậy...con...?
_ Mẹ nó chuyện với ai vậy?
_ Đ...đâu...có...
_ Có phải mẹ có tình cảm với ai rồi không? Nếu vậy mẹ cứ nói với con, con không buồn đâu, mẹ hãy dẫn cái chú nói chuyện với mẹ qua điện thoại về cho con xem mặt đi! Hihi....con muốn xem chú ấy ra sao!
_ Sao???
_ Mẹ ngạc nhiên vậy? Con nói không đúng à?
_ À...à...đúng...
_ Thế nhé, mẹ nhớ cho con xem mặt chú đó! Giờ con đi ăn sáng đây...ý lộn, ăn trưa! Hehe...
Tôi bước xuống bếp trong lòng vẫn thấy mẹ là lạ, nếu tôi chấp nhận chú ấy thì mẹ phải vui mừng mới đúng chứ, ấy thế mà, mẹ tỏ ra ngơ ngác như chẳng hiểu tôi đang nói gì. Thực ra, nếu mẹ có người chồng mới tôi cũng chẳng vui gì mấy tại trong lòng tôi chỉ có duy nhất mình ba, nhưng thấy ba thay đổi đi theo con đường xấu như vậy thì tôi thất vọng về ba lắm chứ. Nhưng tôi vẫn tin ba không phải là người như thế, mặc dù bên ngoài tôi có hơi lạnh lùng với ba mà trong lòng tôi lại trái ngược hoàn toàn. Có thể nói tôi là một người khá phức tạp, ý nghĩ và hành động không thống nhất, làm ngược nhau. Tôi bỗng thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ ấy nhờ tiếng chuông cửa. Tôi chạy ra mở cửa vì nghĩ rằng đó là Hoa và Mai, nhưng lại chẳng thấy ai, chỉ thấy một cái hộp nho nhỏ đặt ngay trước cửa. Bởi cái tính tò mò và tự nói với bản thân: “Chắc chắn là của mình rồi!", tôi cầm lên phòng. Chưa kịp mở ra thì các nhân vật chính cũng tới nên tôi để nó sang một bên rồi đi sắm đồ với tụi bạn.
Vừa mở cửa, đập vào mắt tôi không chỉ có Hoa với Mai mà thêm hai người con trai nữa, đó là Quang Anh và tất nhiên người còn lại....không phải Phong mà là Luân. Thấy vẻ mặt thất vọng của tôi, Quang Anh cố gắng lấy lại bầu không khí:
_ Đi thôi! Cậu còn chần chừ gì nữa?
_ Đúng thế! Đi mau!- Mấy đứa kia thấy vậy cũng hùa theo.
_ Được rồi, được rồi! Làm gì mà gấp gáp vậy?- Tôi cố nở một nụ cười tươi rồi đi chung với tụi bạn.
Sau đấy, chúng tôi kéo nhau tới siêu thị Nhật, định mua sắm xong sẽ ăn ở đấy luôn. Tôi có nghe Quang Anh nói công ty ba Phong Sayoi có góp không ít vào việc xây dựng siêu thị rộng lớn này nên tôi...mới đề nghị mọi người tới đây để chút hi vọng nhỏ nhoi là gặp cậu ấy. Vừa tới tầng mua sắm, chúng tôi chia ra làm hai nhóm nam và nữ rồi tới gian hàng mua đồ. Bên nhóm con gái chúng tôi nhốn nháo chọn cho mình những bộ quần áo phù hợp cho chuyến cắm trại ngày mai, tôi cũng tự chọn cho mình những cái áo thun đơn giản, những cái quần jean phong cách. Ấy thế nhưng, tôi vẫn không thoát khỏi hai đôi mắt thẩm mĩ của Hoa và Mai:
_ An nè! Sao cậu không thử mặc váy đi?
_ Mai nói đúng đấy, mặc thử đi An, cậu phải thật đặc biệt và khác với phong cách thường ngày để gây ấn tượng cho Phong chứ!
_ Nhưng, mai đi cắm trại sao mặc váy được?
_ Không nhưng nhị gì hết, tớ nói được là được. Mai cậu hãy chọn cho An cái đầm hay váy nào đẹp đó!
_ Ok! Cứ giao cho tớ.
Sau 15 phút, hai cậu ấy chọn cho tôi vài bộ và bắt tôi thử, biết mình không thoát khỏi hai “mama" ấy nên tôi đành ngậm ngùi mà thử. Bộ đầu tiên là chiếc đầm màu hồng nhạt tay ngắn, dài tới đầu gối, phần dưới đầm với những nét gấp xoè ra. Tôi vừa bước ra khỏi phòng thay thì ngại ngùng khi nhìn tám con mắt đang dò xét tôi, thì ra trong lúc tôi thay đồ, hai cậu ấy chạy Quang Anh với Luân để xem con trai cảm thấy ra sao.
Luân:_ Nhìn cậu mặt đồ này trông....hơi bánh bèo quá, tớ thấy không được.
Anh:_ Đúng đấy, thay bộ khác đi.
Tôi thất vọng quay vào trong thay bộ thứ hai, là một chiếc áo thun màu tím mơ mộng cùng cái váy ngắn cũn kĩn màu đỏ, tôi đứng nhìn từ trong gương mà đỏ cả mặt: “Váy gì mà ngắn quá vậy!
Tác giả :
Blue11122022