Anh Chàng Bỉ Ổi Đáng Yêu
Chương 4-2
Trong nước sáng hơn so với tưởng tượng của cô nhờ ánh mặt trời xuyên xuống nước. Cô có thể nhìn thấy rõ ràng đường dưới đám cây khô chồng chất. Cô bơi về phía đó. Con đường ấy giống một hang động tối tăm, nhưng rộng hơn phía trên. Cô từ từ bơi về phía trước, xuyên qua phía dưới đám cây, tới đấy, sau đó rẽ trái.
Suốt đường bơi dài, cô gần như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể dò dẫm một cách cẩn thận và chậm chạp. Điều duy nhất làm cô yên tâm là anh ta ở ngay phía sau.
Anh ta nói đúng, một số chỗ khá hẹp, dùng tay chân để bò còn nhanh hơn bơi.
Tuy rằng từng nhầm phương hướng một lần, nhưng quá trình đơn giản hơn cô tưởng. Cô chỉ cần lần theo vách đá để tìm đường ra. Nhưng cô sắp hết dưỡng khí rồi, tốc độ cũng bất giác nhanh hơn.
May sao, tại khúc ngoặt thứ bảy, cô thấy được ánh sáng ở phía trước. Cô thả lỏng đôi chút, nhưng ai ngờ đoạn đường cuối thẳng tắp này lại dài như không có điểm cuối. Dường như cô bơi thế nào cũng không đến đích được. Cô càng lúc càng vội vàng, phổi cũng vì thiếu dưỡng khí mà càng ngày càng khó chịu.
Còn chưa đến được lối ra, mắt cô đã bắt đầu mơ hồ.
Ngực cô nóng rát, càng ngày càng hoảng loạn.
Không, cô không thể dừng lại, lối ra này chỉ vừa cho một người, nếu cô ngừng lại, anh ta sẽ bị cô chặn đường.
Cô không thể dừng ở đây!
Điềm Điềm không ngừng nhủ thầm, cố gắng đạp nước. Tuy ngực đau khủng khiếp nhưng vẫn cố gắng tiếp tục bơi về phía lối ra sáng ngời.
Đúng lúc ấy, cô uống phải một ngụm nước, không nhịn được bắt đầu ho khan. Nhưng miệng vừa mở ra nước liền tràn vào ngực. Cô khua khoắng tay chân, cố gắng giữ bình tĩnh, hoặc là bơi lên trên. Nhưng không được, cô không phân biệt được phương hướng nữa, xung quanh dường như xoay tròn, hòa trộn vào với nhau.
Khó chịu quá.
Cô lại uống phải một ngụm nước lớn nữa, nước mắt trào ra vì đau đớn, ý thức dần dần trở nên mơ hồ. Ngay lúc cô cho rằng mình sẽ chết đuối ở hẻm núi không biết tên này thì một bàn tay to mạnh mẽ từ phía sau túm được cô.
Anh ta ôm lấy cô, rẽ nước bơi lên.
“Không được ngất!" Anh ta rít gào bên tai cô.
Ánh mặt trời chưa bao giờ rực rỡ chói mắt như thế, cô nổi lên mặt nước nhưng vẫn không thở nổi. Anh ta ôm cô nổi trên mặt nước, thân thể cường tráng áp sát vào sau lưng cô, cánh tay mạnh mẽ cứng như thép từ phía sau ôm chặt lấy phần ngực bụng của cô. Anh ta siết hai tay lại, không chút khách khí dùng sức ấn lên tim, ngực, cùng dạ dày của cô.
Một lần.
“Hít vào!" Tiếng anh như sấm bên tai.
Lại một lần nữa.
“Hít vào!"
Như một mệnh lệnh không cho phép do dự.
Dưới sự giúp đỡ của anh ta cô nôn nước ra, bắt đầu ho khan, hít vào từng hơi.
Mặt cô đẫm nước mắt và nước suối, cô ho, thở dốc, phổi nóng rát co rút lại, nhưng cô vẫn tham lam hít vào luồng không khí ngọt ngào.
Cô kiệt sức xụi xuống, nhưng anh ta vẫn ôm cô nằm ngửa nổi trên mặt nước.
Cảnh tượng trước mắt là tác phẩm đẹp nhất của mẹ thiên nhiên.
Vách tường đá trơn nhẵn cao mấy mét kéo dài về phía trước, ánh mặt trời xuyên qua miệng hẻm núi chiếu xuống mặt nước phản xạ ánh nước màu trắng lên vách đá vàng cam, không ngừng biến hóa giống như kính vạn hoa.
“Xương sườn…… Của tôi…… Nhất định bị anh làm gãy rồi……" Cô tựa đầu trên vai anh ta, vừa ho vừa nói.
“Rất xin lỗi." Anh ta bật cười, nụ cười kia không hề có chút hối lỗi nào. Không những thế, anh ta còn buông lỏng một tay ra, chạm đến xương sườn của cô, ngay dưới ngực.
Cô nên kháng nghị, nhưng cô hoàn toàn không còn sức nữa.
“Tôi nghĩ nó chưa gãy đâu." Anh ta cười nói, “Nhiều nhất là thâm tím một tẹo mà thôi."
Cô liếc mắt khinh bỉ, nhưng sau khi hồi phục được chút sức lực vẫn cảm ơn.
“Cảm ơn anh."
“Tôi chỉ báo đáp hành động dũng cảm của cô đêm qua thôi." Anh ta cười nói.
“Tôi cũng không giúp được gì mà." Cô nhắm mắt lại, thành thật thú nhận, “Lẽ ra tôi nên gọi cảnh sát."
Anh ta lại bật cười, trong nháy mắt ấy môi anh ta lướt qua cổ cô.
Cô cho rằng đó là ảo giác, cũng có thể là anh ta không cẩn thận đụng vào. Tuy cô nghĩ vậy nhưng cũng dần nhận ra được sự tồn tại của cơ thể cường tráng phía sau. Cho dù ở dưới làn nước lạnh như băng, cơ thể anh ta vẫn rất ấm áp.
Cô mở mắt ra, nói:“Tôi có thể tự bơi được."
“Cô chắc không?"
Trong giọng nói của anh ta hình như có chút tiếc nuối?
Cơ thể cô mềm nhũn, tim đập mạnh, thử dùng sức quẫy nước nhưng vẫn có chút đau.
Tuy vậy, cô vẫn gật đầu.
Anh ta thả tay ra, Điềm Điềm bắt buộc mình rời khỏi vòng ôm cường tráng an toàn của anh ta. Ngón tay anh ta lướt qua nhũ hoa căng cứng vì nước lạnh của cô.
Cô không thể không đỏ mặt.
Được rồi, có lẽ không an toàn như cô tưởng.
Cô hít sâu hai hơi, lau nước trên mặt đi, sau đó mới xoay người lại. Anh ta làm như không có chuyện gì, quan sát bốn phía và tầng núi đá phía trên. Cô không khỏi hoài nghi mình đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Cô nhìn xung quanh, tò mò hỏi:
“Nơi này có lối ra không?" Trong tầm mắt của cô thì chưa thấy chỗ nào giống đường ra cả.
“Có."
“Ở đâu?"
Cô quay ngoắt lại, thấy anh ta mỉm cười đưa tay chỉ lêntrời xanh phía trên hẻm núi.
“Ở đó."
Điềm Điềm nhíu mày, tức giận nhìn anh ta, “Anh này, ý tôi là đường ra chúng ta có thể đi được cơ."
“A Nam." Anh ta để lộ hàm răng trắng noãn, lặp lại lời nói lúc trước, “Tôi tên Tăng Kiếm Nam, cô có thể gọi tôi là A Nam. Tôi cho rằng sau khi trải qua những chuyện này, chúng ta thật sự không cần quá khách khí."
“Được rồi, anh Tăng Kiếm Nam, cửa ra theo như lời anh nói ít nhất phải cao năm sáu tầng. Vách đá sau khi dính nước sẽ ướt và trơn như bồn tắm, hoàn toàn không có điểm tựa. Cho dù là dân leo núi chuyên nghiệp, mang theo đầy đủ trang bị cũng chưa chắc leo lên được chứ đừng nói đến chuyện chúng ta chỉ có tay không, lên bằng cách nào đây?"
“Nếu cô thật sự nghĩ như vậy thì đã quá coi thường những chuyên gia leo núi rồi." Anh ta vừa nói, vừa bơi về phía trước, sau đó dừng lại ở một khe hẹp, vỗ vỗ tường đá, quay đầu nhìn cô nói: “Nơi khác có lẽ chúng ta không lên được, nhưng chỗ này đủ hẹp, quần áo và giày trên người chúng ta đều có thể gia tăng lực ma sát. Chỉ cần chân đủ dài, chúng ta có thể dựa lưng vào một bên, chân để bên kia, từ từ trèo lên."
Người này nhất định đang nói đùa!
Nhưng anh ta dường như không hề có ý đùa giỡn, chỉ đứng ở đó, khóe miệng cười bất đắc dĩ, “Tôi vừa nhìn rồi, nước theo mạch nước ngầm từ bên kia chảy tới, chúng ta đương nhiên có thể tiếp tục bơi về phía trước, nhưng tôi nhớ cô không lặn tiếp được nữa. Đúng chứ?"
Đúng.
Cô không muốn thừa nhận, nhưng chỉ có thể lắc đầu.
Cho dù đánh chết cô, cô cũng không muốn trải qua tình huống khủng bố kia một lần nữa.
“Trước khi những kẻ kia phát hiện chúng ta đã biến mất thì tốt nhất nên kéo giãn khoảng cách. Leo lên là phương pháp nhanh nhất, cho dù bọn chúng đuổi đến đây cũng sẽ không ngờ chúng ta đã trèo lên, điều đó có thể giúp ta tranh thủ thêm thời gian."
Cô trừng mắt nhìn anh ta, rồi nhìn vách đá cao sừng sững kia, chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt.
Vách đá hai bên bờ sông đều quanh co gập ghềnh hướng về phía trên, tuy rằng phía dưới rất hẹp nhưng càng lên cao càng rộng.
Mặt cô trắng bệch, giọng nói yếu ớt: “Phía trên quá rộng, tôi không thể nào leo lên được đâu, chân tôi không đủ dài."
Anh ta không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn cô, “Đá phía trên không trơn như phía dưới dính nước, vách tường ở đó khá thô ráp, sẽ có chỗ bám leo lên."
Anh ta đưa tay về phía cô, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô.
“Cô leo lên trước, tôi ở phía dưới, nếu cô rơi xuống tôi sẽ đỡ cô."
Suốt đường bơi dài, cô gần như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể dò dẫm một cách cẩn thận và chậm chạp. Điều duy nhất làm cô yên tâm là anh ta ở ngay phía sau.
Anh ta nói đúng, một số chỗ khá hẹp, dùng tay chân để bò còn nhanh hơn bơi.
Tuy rằng từng nhầm phương hướng một lần, nhưng quá trình đơn giản hơn cô tưởng. Cô chỉ cần lần theo vách đá để tìm đường ra. Nhưng cô sắp hết dưỡng khí rồi, tốc độ cũng bất giác nhanh hơn.
May sao, tại khúc ngoặt thứ bảy, cô thấy được ánh sáng ở phía trước. Cô thả lỏng đôi chút, nhưng ai ngờ đoạn đường cuối thẳng tắp này lại dài như không có điểm cuối. Dường như cô bơi thế nào cũng không đến đích được. Cô càng lúc càng vội vàng, phổi cũng vì thiếu dưỡng khí mà càng ngày càng khó chịu.
Còn chưa đến được lối ra, mắt cô đã bắt đầu mơ hồ.
Ngực cô nóng rát, càng ngày càng hoảng loạn.
Không, cô không thể dừng lại, lối ra này chỉ vừa cho một người, nếu cô ngừng lại, anh ta sẽ bị cô chặn đường.
Cô không thể dừng ở đây!
Điềm Điềm không ngừng nhủ thầm, cố gắng đạp nước. Tuy ngực đau khủng khiếp nhưng vẫn cố gắng tiếp tục bơi về phía lối ra sáng ngời.
Đúng lúc ấy, cô uống phải một ngụm nước, không nhịn được bắt đầu ho khan. Nhưng miệng vừa mở ra nước liền tràn vào ngực. Cô khua khoắng tay chân, cố gắng giữ bình tĩnh, hoặc là bơi lên trên. Nhưng không được, cô không phân biệt được phương hướng nữa, xung quanh dường như xoay tròn, hòa trộn vào với nhau.
Khó chịu quá.
Cô lại uống phải một ngụm nước lớn nữa, nước mắt trào ra vì đau đớn, ý thức dần dần trở nên mơ hồ. Ngay lúc cô cho rằng mình sẽ chết đuối ở hẻm núi không biết tên này thì một bàn tay to mạnh mẽ từ phía sau túm được cô.
Anh ta ôm lấy cô, rẽ nước bơi lên.
“Không được ngất!" Anh ta rít gào bên tai cô.
Ánh mặt trời chưa bao giờ rực rỡ chói mắt như thế, cô nổi lên mặt nước nhưng vẫn không thở nổi. Anh ta ôm cô nổi trên mặt nước, thân thể cường tráng áp sát vào sau lưng cô, cánh tay mạnh mẽ cứng như thép từ phía sau ôm chặt lấy phần ngực bụng của cô. Anh ta siết hai tay lại, không chút khách khí dùng sức ấn lên tim, ngực, cùng dạ dày của cô.
Một lần.
“Hít vào!" Tiếng anh như sấm bên tai.
Lại một lần nữa.
“Hít vào!"
Như một mệnh lệnh không cho phép do dự.
Dưới sự giúp đỡ của anh ta cô nôn nước ra, bắt đầu ho khan, hít vào từng hơi.
Mặt cô đẫm nước mắt và nước suối, cô ho, thở dốc, phổi nóng rát co rút lại, nhưng cô vẫn tham lam hít vào luồng không khí ngọt ngào.
Cô kiệt sức xụi xuống, nhưng anh ta vẫn ôm cô nằm ngửa nổi trên mặt nước.
Cảnh tượng trước mắt là tác phẩm đẹp nhất của mẹ thiên nhiên.
Vách tường đá trơn nhẵn cao mấy mét kéo dài về phía trước, ánh mặt trời xuyên qua miệng hẻm núi chiếu xuống mặt nước phản xạ ánh nước màu trắng lên vách đá vàng cam, không ngừng biến hóa giống như kính vạn hoa.
“Xương sườn…… Của tôi…… Nhất định bị anh làm gãy rồi……" Cô tựa đầu trên vai anh ta, vừa ho vừa nói.
“Rất xin lỗi." Anh ta bật cười, nụ cười kia không hề có chút hối lỗi nào. Không những thế, anh ta còn buông lỏng một tay ra, chạm đến xương sườn của cô, ngay dưới ngực.
Cô nên kháng nghị, nhưng cô hoàn toàn không còn sức nữa.
“Tôi nghĩ nó chưa gãy đâu." Anh ta cười nói, “Nhiều nhất là thâm tím một tẹo mà thôi."
Cô liếc mắt khinh bỉ, nhưng sau khi hồi phục được chút sức lực vẫn cảm ơn.
“Cảm ơn anh."
“Tôi chỉ báo đáp hành động dũng cảm của cô đêm qua thôi." Anh ta cười nói.
“Tôi cũng không giúp được gì mà." Cô nhắm mắt lại, thành thật thú nhận, “Lẽ ra tôi nên gọi cảnh sát."
Anh ta lại bật cười, trong nháy mắt ấy môi anh ta lướt qua cổ cô.
Cô cho rằng đó là ảo giác, cũng có thể là anh ta không cẩn thận đụng vào. Tuy cô nghĩ vậy nhưng cũng dần nhận ra được sự tồn tại của cơ thể cường tráng phía sau. Cho dù ở dưới làn nước lạnh như băng, cơ thể anh ta vẫn rất ấm áp.
Cô mở mắt ra, nói:“Tôi có thể tự bơi được."
“Cô chắc không?"
Trong giọng nói của anh ta hình như có chút tiếc nuối?
Cơ thể cô mềm nhũn, tim đập mạnh, thử dùng sức quẫy nước nhưng vẫn có chút đau.
Tuy vậy, cô vẫn gật đầu.
Anh ta thả tay ra, Điềm Điềm bắt buộc mình rời khỏi vòng ôm cường tráng an toàn của anh ta. Ngón tay anh ta lướt qua nhũ hoa căng cứng vì nước lạnh của cô.
Cô không thể không đỏ mặt.
Được rồi, có lẽ không an toàn như cô tưởng.
Cô hít sâu hai hơi, lau nước trên mặt đi, sau đó mới xoay người lại. Anh ta làm như không có chuyện gì, quan sát bốn phía và tầng núi đá phía trên. Cô không khỏi hoài nghi mình đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Cô nhìn xung quanh, tò mò hỏi:
“Nơi này có lối ra không?" Trong tầm mắt của cô thì chưa thấy chỗ nào giống đường ra cả.
“Có."
“Ở đâu?"
Cô quay ngoắt lại, thấy anh ta mỉm cười đưa tay chỉ lêntrời xanh phía trên hẻm núi.
“Ở đó."
Điềm Điềm nhíu mày, tức giận nhìn anh ta, “Anh này, ý tôi là đường ra chúng ta có thể đi được cơ."
“A Nam." Anh ta để lộ hàm răng trắng noãn, lặp lại lời nói lúc trước, “Tôi tên Tăng Kiếm Nam, cô có thể gọi tôi là A Nam. Tôi cho rằng sau khi trải qua những chuyện này, chúng ta thật sự không cần quá khách khí."
“Được rồi, anh Tăng Kiếm Nam, cửa ra theo như lời anh nói ít nhất phải cao năm sáu tầng. Vách đá sau khi dính nước sẽ ướt và trơn như bồn tắm, hoàn toàn không có điểm tựa. Cho dù là dân leo núi chuyên nghiệp, mang theo đầy đủ trang bị cũng chưa chắc leo lên được chứ đừng nói đến chuyện chúng ta chỉ có tay không, lên bằng cách nào đây?"
“Nếu cô thật sự nghĩ như vậy thì đã quá coi thường những chuyên gia leo núi rồi." Anh ta vừa nói, vừa bơi về phía trước, sau đó dừng lại ở một khe hẹp, vỗ vỗ tường đá, quay đầu nhìn cô nói: “Nơi khác có lẽ chúng ta không lên được, nhưng chỗ này đủ hẹp, quần áo và giày trên người chúng ta đều có thể gia tăng lực ma sát. Chỉ cần chân đủ dài, chúng ta có thể dựa lưng vào một bên, chân để bên kia, từ từ trèo lên."
Người này nhất định đang nói đùa!
Nhưng anh ta dường như không hề có ý đùa giỡn, chỉ đứng ở đó, khóe miệng cười bất đắc dĩ, “Tôi vừa nhìn rồi, nước theo mạch nước ngầm từ bên kia chảy tới, chúng ta đương nhiên có thể tiếp tục bơi về phía trước, nhưng tôi nhớ cô không lặn tiếp được nữa. Đúng chứ?"
Đúng.
Cô không muốn thừa nhận, nhưng chỉ có thể lắc đầu.
Cho dù đánh chết cô, cô cũng không muốn trải qua tình huống khủng bố kia một lần nữa.
“Trước khi những kẻ kia phát hiện chúng ta đã biến mất thì tốt nhất nên kéo giãn khoảng cách. Leo lên là phương pháp nhanh nhất, cho dù bọn chúng đuổi đến đây cũng sẽ không ngờ chúng ta đã trèo lên, điều đó có thể giúp ta tranh thủ thêm thời gian."
Cô trừng mắt nhìn anh ta, rồi nhìn vách đá cao sừng sững kia, chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt.
Vách đá hai bên bờ sông đều quanh co gập ghềnh hướng về phía trên, tuy rằng phía dưới rất hẹp nhưng càng lên cao càng rộng.
Mặt cô trắng bệch, giọng nói yếu ớt: “Phía trên quá rộng, tôi không thể nào leo lên được đâu, chân tôi không đủ dài."
Anh ta không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn cô, “Đá phía trên không trơn như phía dưới dính nước, vách tường ở đó khá thô ráp, sẽ có chỗ bám leo lên."
Anh ta đưa tay về phía cô, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô.
“Cô leo lên trước, tôi ở phía dưới, nếu cô rơi xuống tôi sẽ đỡ cô."
Tác giả :
Hắc Khiết Minh