Anh Cà Lăm
Chương 16: Tâm sự của anh cà lăm
Hi! Mọi người vẫn khỏe chứ?
Tôi là anh cà lăm, rất cảm ơn mọi người đã quan tâm chăm sóc bà xã tôi những ngày qua, dạo này em ấy cứ vừa xem bình luận của mọi người vừa cười trộm, nên cũng hiền lành với tôi lắm.
Nghe nói mọi người rất thích tôi, tôi rất lấy làm vinh hạnh, nhưng mà vẫn đừng thích thì hơn, tất cả là do bà xã tôi sử dụng biện pháp tu từ giỏi quá đó, cho nên mọi người cứ thích bà xã tôi là được (nhưng đừng nghĩ tới chuyện giành em ấy với tôi).
Thật ra tôi không được hoan nghênh vậy đâu, tôi rất hay ghen. An An ba mươi tuổi xong càng lúc càng thành thục mị lực, tôi còn chờ mọi người chỉ cho tôi vài cách để đuổi tình địch đáng ghét đây.
Được rồi, bà xã chê tôi dài dòng, bảo tôi vào vấn đề chính ngay.
Gặp được An An chỉ có thể là duyên phận, hoặc là ông trời thấy tôi bị cà lăm chịu tổn thương nhiều năm vậy rồi nên đền bù cho tôi.
Cái đêm đi quán bar ấy tôi vừa thất tình được ba ngày, ba hôm trước công việc bận quá nên không có thời gian để đau khổ. Xong xuôi công việc mới đi quán bar giải sầu.
Trong lòng khi ấy quả thực có chút ý vò mẻ không sợ nứt, tìm người qua một đêm xuân, chẳng ngờ là tới nơi rồi lại không vừa ý ai.
Lúc đi tới quầy rượu thì tôi trông thấy An An, một mình ẻm ngồi đó, nâng li rượu lên nhấp môi, ánh mắt hờ hững xa cách, nom là biết bị người kéo tới, hoàn toàn không hợp với không khí xung quanh.
Những chuyện này là sau đó tôi hồi tưởng lại, chứ tôi khi ấy tâm tình buồn bực, cảm thấy không coi ai ra gì mới hợp cách.
Tôi đi thẳng qua đám người tới quầy rượu, ra vẻ cao lãnh gọi một ly. Khi đó vừa lạc lõng vừa ủ rũ, cộng thêm khuôn mặt tôi vốn không phải loại ôn hòa, đoán chừng khí chất ngầu lòi cũng diễn ra dáng lắm.
Sau đó có không ít người tới bắt chuyện, nhiệt tình trực tiếp 0 có, hoạt bát cường tráng 0 có, thẹn thùng xấu hổ đứng đắn có, còn có người là cent, trên dưới tùy tôi chọn.
Nhưng người duy nhất khiến tôi chú ý là một lần quay đầu liếc thấy An An, tôi đang chờ em ấy tới bắt chuyện.
Khốn nạn là khi ấy tôi không hề muốn đưa em ấy về nhà, chỉ muốn chơi đùa một chút để tôi thấy là đi bar cũng thú vị thôi.
Nhưng tôi đợi mãi đợi mãi, mình cũng uống say rồi mà em ấy vẫn không đến dù hai mắt vẫn dán lên người tôi. Nhất thời tôi chẳng biết là người chủ động tới bắt chuyện hay ngồi im nhìn như em ngay thẳng hơn.
Tôi ngồi tới chán, đứng dậy rời đi, trước khi đi thì liếc em một cái, thế là em theo tôi tới trạm xe buýt.
Làm sao đây? Hình như tôi lỡ ghẹo ẻm mất rồi.
Đứng cùng nhau trên đường, mặc dù còn cách một đoạn nhưng đã gần hơn so với lúc ở trong quán. Tôi quay đầu nhìn em lần nữa, cảm thấy em thật đẹp.
Tà niệm nổi lên, muốn một cái ôm an ủi.
Thế là tôi mời em, mà sợ mình cà lăm sẽ dọa em chạy mất nên cố ý nói chậm lại, vừa khéo duy trì sự cao lãnh lạnh lùng.
Lúc em đồng ý tôi còn sững ra, thật không ngờ mình lại đưa một người đàn ông xa lạ về nhà thật.
Vì uống rượu nên tôi hơi khó chịu, cảnh tưởng người cũ chê tôi cà lăm cứ quay đi quay lại trong đầu càng khiến tôi khó chịu hơn.
Lúc mới bên nhau tôi cũng đã nói rồi, chấp nhận được mới quen nhau. Thề non hẹn biển hay lắm, thực tế thì sao?
Tôi nhìn An An xa lạ, đột nhiên muốn hỏi em một câu: “Cậu có chê tôi cà lăm không?"
Em sững ra, nhưng nhanh chóng giữ lấy tôi bảo em không chê. Em chủ động hôn tôi, tôi không đáp lại, nước mắt cứ chảy dài không ngăn được.
Đã lâu lắm rồi không có ai nghiêm túc nghe tôi nói, hiếm lắm mới tóm được một người, tôi không nhịn được mà kể hết mọi chuyện với em.
Hôm sau tỉnh lại, kí ức ùa về, hối hận không để đâu cho hết.
Tôi định làm bữa sáng cho em xong thì để em đi, từ nay xem như không quen biết.
Em ngồi vào bàn ăn rồi nhìn tôi chằm chằm, khác với đêm qua, lần này em quang minh chính đại mà nhìn, còn cười quỷ dị.
Từ bé ngoan biến thành lưu manh.
Tôi thấy mình như gái nhà lành bị trêu ghẹo.
Tôi thật không thể ngờ một người nhìn thì nghiêm chỉnh như em lại trở nên mặt dày vô sỉ như thế.
Em đùa bỡn tôi, chế giễu tôi, còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Tôi nhớ chắc là mình không hề nhận lời làm bạn trai em!
Thế nhưng lúc em hỏi lại, tôi đáp: “Có thể, thể thử một, một chút."
Tôi cảm thấy em rất đáng yêu, cũng nhớ tới sự dịu dàng đêm qua.
Giây phút ấy tôi chợt nghĩ hẳn em sẽ là một người yêu không tệ.
Sự thật là có kiếm cớ nhiều hơn nữa vẫn không thể giấu được ý nghĩ xem em như thuốc chữa thất tình.
Tôi đã ‘thuận thế mà làm’ lúc đầu óc còn lơ mơ.
Về sau khi chủ động trao đổi tên, em nói muốn kiểm tra biệt danh tôi đặt cho em.
Tôi suy nghĩ rất lâu.
Cục cưng, bà xã thì quá dở hơi quá qua loa, một trái tim thôi thì có lệ quá.
Bé cưng đáng yêu? Hơi sến.
Cuối cùng tôi vẫn ra tay từ tên của em, ‘Hoành An An bé nhỏ’ lập tức xuất hiện trong đầu tôi, tôi vui vẻ gõ năm chữ này.
Quả nhiên em rất thích.
Lúc mới ở chung vài ngày tôi lập tức hối hận vì một phút xúc động, bởi vì An An tốt lắm. Tôi còn chưa nói thích em mà đã tùy tiện chiếm lấy em như thế, thật vô trách nhiệm.
Sau đó tôi bắt đầu đối xử chân thành với em, lỡ có chia tay thì ít nhất lúc bên nhau em được vui vẻ.
Tôi cũng từng nghĩ có nên đao trảm đay rối, không nên lãng phí thời gian của em, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ.
Cứ thế yêu đương với em một tháng, tôi cảm thấy mình ngày càng lún sâu. Em như là thần dược, chữa khỏi cho tôi hoàn toàn.
Lúc mới về ở chung hai ba tuần thì người cũ đòi tái hợp, tôi đã chặn hết mọi phương thức liên lạc rồi mà hắn vẫn tìm tới cửa.
Tôi quen hắn không bao lâu, chưa hề mang hắn về nhà, cũng không biết tại sao hắn lại có địa chỉ nhà tôi.
Lúc nhìn thấy hắn, chuyện đầu tiên tôi nghĩ đến là bảo vệ tốt An An.
Tôi kéo em vào phòng ngủ, ôm em, giải thích cho em rồi một mình ra đôi co với người cũ.
Hắn vẫn chẳng thay đổi, ngoại trừ vẻ ngoài thì ôi thật nghĩ không ra trước đây mình còn thích hắn ở điểm gì. Hắn vẫn ngắt lời tôi như cũ, tôi giận đến mặt đỏ bừng, đang nghĩ có nên dùng bạo lực đuổi hắn ra ngoài hay không.
Tôi còn chưa làm gì thì An An đột nhiên lao ra hung hăng chửi cho hắn ngậm miệng rồi đuổi người ra ngoài một cách gọn ghẽ.
Chắc là khoảnh khắc em đóng cửa xong quay người lại nhìn tôi ấy, tôi đã nhận định một đời với em.
Đây là Hoành An An bé nhỏ của tôi, tôi sẽ dùng cả đời để trân trọng, bảo vệ Hoành An An bé nhỏ mà tôi yêu.
Chuyện về sau thì An An cũng kể cho mọi người rồi, em chứng minh tôi có yêu em thật lòng ngiêm túc.
Ở chung với An An rất thoải mái dễ chịu và an toàn. Em ấy nói em hay chọc giận tôi để tôi làm này làm nọ với em.
Đúng là có lúc tôi tức thật, nhưng chưa hề bị em tổn thương.
Ai nói đùa cũng sẽ nhằm vào nhược điểm, An An thì không, em hay đùa ưu điểm của tôi.
Ví dụ như em sẽ không không nói người mập là heo, cũng sẽ không nói người gầy là cái que hay con khỉ.
Em cũng chưa bao giờ chế giễu tôi cà lăm, dùng nó chọc tôi tức hay tìm niềm vui.
Nếu có hôm nào tôi chưa rửa chân đã lên giường, em sẽ nói: “Cô bé thực tập hôm qua tia cái người vừa lớn tuổi lại còn không rửa chân như anh hả?"
Tôi xấu hổ đi rửa chân, sau đó quay lại quấy rối em, không cho em chơi điện thoại rồi cứ thế này này nọ nọ.
Em còn hay chê tôi hôi, cách xa mười dặm vẫn ngửi thấy mùi hôi, đến heo thấy tôi còn phải đi vòng.
Nhưng người nói bị mùi hương trên người tôi mê hoặc cũng là em.
Mọi người nói xem, có phải em ấy mê hôi không?
Còn có một điều thoải mái nữa là tôi có thể tự do làm nũng với em.
Chính trực nghiêm túc hay nũng nịu đôi chút đều được, thậm chí em còn rất hưởng thụ tôi làm nũng với em.
Em sẽ không nói mấy câu như đàn ông đàn ang nũng nịu chi rứa.
Câu này có lẽ không có ác ý, nhưng với kiểu người mãnh nam nũng nịu luôn bị ghét bỏ như tôi thì ít nhiều cũng sẽ thấy mất mát, dần dần không thể hiện mặt đó nữa.
Mọi người đã biết Hoành An An bé nhỏ quan trọng với tôi cỡ nào chưa?
Về phần cảm giác an toàn thì hơi trừu tượng chút. Tôi không phải người khuyết thiếu cảm giác an toàn, nhưng hẹn hò với An An tôi lại có thể cảm nhạn được cảm giác an toàn ấy, chính là cực kì yên tâm, thứ lỗi cho tôi không thể diễn tả được.
Cảm xúc lớn nhất sau tuổi ba mươi là có một người yêu như này thật tốt.
Có thể tìm được người truyền năng lượng, hi vọng giúp tôi sóng vai tiến lên với người đó giữa thế gian phức tạp này, là chuyện may mắn nhất trong đời.
Nói thẳng ra chính là, đời đẹp hơn khi có em. Cảm ơn em, Hoành An An bé nhỏ.
Tôi là anh cà lăm, rất cảm ơn mọi người đã quan tâm chăm sóc bà xã tôi những ngày qua, dạo này em ấy cứ vừa xem bình luận của mọi người vừa cười trộm, nên cũng hiền lành với tôi lắm.
Nghe nói mọi người rất thích tôi, tôi rất lấy làm vinh hạnh, nhưng mà vẫn đừng thích thì hơn, tất cả là do bà xã tôi sử dụng biện pháp tu từ giỏi quá đó, cho nên mọi người cứ thích bà xã tôi là được (nhưng đừng nghĩ tới chuyện giành em ấy với tôi).
Thật ra tôi không được hoan nghênh vậy đâu, tôi rất hay ghen. An An ba mươi tuổi xong càng lúc càng thành thục mị lực, tôi còn chờ mọi người chỉ cho tôi vài cách để đuổi tình địch đáng ghét đây.
Được rồi, bà xã chê tôi dài dòng, bảo tôi vào vấn đề chính ngay.
Gặp được An An chỉ có thể là duyên phận, hoặc là ông trời thấy tôi bị cà lăm chịu tổn thương nhiều năm vậy rồi nên đền bù cho tôi.
Cái đêm đi quán bar ấy tôi vừa thất tình được ba ngày, ba hôm trước công việc bận quá nên không có thời gian để đau khổ. Xong xuôi công việc mới đi quán bar giải sầu.
Trong lòng khi ấy quả thực có chút ý vò mẻ không sợ nứt, tìm người qua một đêm xuân, chẳng ngờ là tới nơi rồi lại không vừa ý ai.
Lúc đi tới quầy rượu thì tôi trông thấy An An, một mình ẻm ngồi đó, nâng li rượu lên nhấp môi, ánh mắt hờ hững xa cách, nom là biết bị người kéo tới, hoàn toàn không hợp với không khí xung quanh.
Những chuyện này là sau đó tôi hồi tưởng lại, chứ tôi khi ấy tâm tình buồn bực, cảm thấy không coi ai ra gì mới hợp cách.
Tôi đi thẳng qua đám người tới quầy rượu, ra vẻ cao lãnh gọi một ly. Khi đó vừa lạc lõng vừa ủ rũ, cộng thêm khuôn mặt tôi vốn không phải loại ôn hòa, đoán chừng khí chất ngầu lòi cũng diễn ra dáng lắm.
Sau đó có không ít người tới bắt chuyện, nhiệt tình trực tiếp 0 có, hoạt bát cường tráng 0 có, thẹn thùng xấu hổ đứng đắn có, còn có người là cent, trên dưới tùy tôi chọn.
Nhưng người duy nhất khiến tôi chú ý là một lần quay đầu liếc thấy An An, tôi đang chờ em ấy tới bắt chuyện.
Khốn nạn là khi ấy tôi không hề muốn đưa em ấy về nhà, chỉ muốn chơi đùa một chút để tôi thấy là đi bar cũng thú vị thôi.
Nhưng tôi đợi mãi đợi mãi, mình cũng uống say rồi mà em ấy vẫn không đến dù hai mắt vẫn dán lên người tôi. Nhất thời tôi chẳng biết là người chủ động tới bắt chuyện hay ngồi im nhìn như em ngay thẳng hơn.
Tôi ngồi tới chán, đứng dậy rời đi, trước khi đi thì liếc em một cái, thế là em theo tôi tới trạm xe buýt.
Làm sao đây? Hình như tôi lỡ ghẹo ẻm mất rồi.
Đứng cùng nhau trên đường, mặc dù còn cách một đoạn nhưng đã gần hơn so với lúc ở trong quán. Tôi quay đầu nhìn em lần nữa, cảm thấy em thật đẹp.
Tà niệm nổi lên, muốn một cái ôm an ủi.
Thế là tôi mời em, mà sợ mình cà lăm sẽ dọa em chạy mất nên cố ý nói chậm lại, vừa khéo duy trì sự cao lãnh lạnh lùng.
Lúc em đồng ý tôi còn sững ra, thật không ngờ mình lại đưa một người đàn ông xa lạ về nhà thật.
Vì uống rượu nên tôi hơi khó chịu, cảnh tưởng người cũ chê tôi cà lăm cứ quay đi quay lại trong đầu càng khiến tôi khó chịu hơn.
Lúc mới bên nhau tôi cũng đã nói rồi, chấp nhận được mới quen nhau. Thề non hẹn biển hay lắm, thực tế thì sao?
Tôi nhìn An An xa lạ, đột nhiên muốn hỏi em một câu: “Cậu có chê tôi cà lăm không?"
Em sững ra, nhưng nhanh chóng giữ lấy tôi bảo em không chê. Em chủ động hôn tôi, tôi không đáp lại, nước mắt cứ chảy dài không ngăn được.
Đã lâu lắm rồi không có ai nghiêm túc nghe tôi nói, hiếm lắm mới tóm được một người, tôi không nhịn được mà kể hết mọi chuyện với em.
Hôm sau tỉnh lại, kí ức ùa về, hối hận không để đâu cho hết.
Tôi định làm bữa sáng cho em xong thì để em đi, từ nay xem như không quen biết.
Em ngồi vào bàn ăn rồi nhìn tôi chằm chằm, khác với đêm qua, lần này em quang minh chính đại mà nhìn, còn cười quỷ dị.
Từ bé ngoan biến thành lưu manh.
Tôi thấy mình như gái nhà lành bị trêu ghẹo.
Tôi thật không thể ngờ một người nhìn thì nghiêm chỉnh như em lại trở nên mặt dày vô sỉ như thế.
Em đùa bỡn tôi, chế giễu tôi, còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Tôi nhớ chắc là mình không hề nhận lời làm bạn trai em!
Thế nhưng lúc em hỏi lại, tôi đáp: “Có thể, thể thử một, một chút."
Tôi cảm thấy em rất đáng yêu, cũng nhớ tới sự dịu dàng đêm qua.
Giây phút ấy tôi chợt nghĩ hẳn em sẽ là một người yêu không tệ.
Sự thật là có kiếm cớ nhiều hơn nữa vẫn không thể giấu được ý nghĩ xem em như thuốc chữa thất tình.
Tôi đã ‘thuận thế mà làm’ lúc đầu óc còn lơ mơ.
Về sau khi chủ động trao đổi tên, em nói muốn kiểm tra biệt danh tôi đặt cho em.
Tôi suy nghĩ rất lâu.
Cục cưng, bà xã thì quá dở hơi quá qua loa, một trái tim thôi thì có lệ quá.
Bé cưng đáng yêu? Hơi sến.
Cuối cùng tôi vẫn ra tay từ tên của em, ‘Hoành An An bé nhỏ’ lập tức xuất hiện trong đầu tôi, tôi vui vẻ gõ năm chữ này.
Quả nhiên em rất thích.
Lúc mới ở chung vài ngày tôi lập tức hối hận vì một phút xúc động, bởi vì An An tốt lắm. Tôi còn chưa nói thích em mà đã tùy tiện chiếm lấy em như thế, thật vô trách nhiệm.
Sau đó tôi bắt đầu đối xử chân thành với em, lỡ có chia tay thì ít nhất lúc bên nhau em được vui vẻ.
Tôi cũng từng nghĩ có nên đao trảm đay rối, không nên lãng phí thời gian của em, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ.
Cứ thế yêu đương với em một tháng, tôi cảm thấy mình ngày càng lún sâu. Em như là thần dược, chữa khỏi cho tôi hoàn toàn.
Lúc mới về ở chung hai ba tuần thì người cũ đòi tái hợp, tôi đã chặn hết mọi phương thức liên lạc rồi mà hắn vẫn tìm tới cửa.
Tôi quen hắn không bao lâu, chưa hề mang hắn về nhà, cũng không biết tại sao hắn lại có địa chỉ nhà tôi.
Lúc nhìn thấy hắn, chuyện đầu tiên tôi nghĩ đến là bảo vệ tốt An An.
Tôi kéo em vào phòng ngủ, ôm em, giải thích cho em rồi một mình ra đôi co với người cũ.
Hắn vẫn chẳng thay đổi, ngoại trừ vẻ ngoài thì ôi thật nghĩ không ra trước đây mình còn thích hắn ở điểm gì. Hắn vẫn ngắt lời tôi như cũ, tôi giận đến mặt đỏ bừng, đang nghĩ có nên dùng bạo lực đuổi hắn ra ngoài hay không.
Tôi còn chưa làm gì thì An An đột nhiên lao ra hung hăng chửi cho hắn ngậm miệng rồi đuổi người ra ngoài một cách gọn ghẽ.
Chắc là khoảnh khắc em đóng cửa xong quay người lại nhìn tôi ấy, tôi đã nhận định một đời với em.
Đây là Hoành An An bé nhỏ của tôi, tôi sẽ dùng cả đời để trân trọng, bảo vệ Hoành An An bé nhỏ mà tôi yêu.
Chuyện về sau thì An An cũng kể cho mọi người rồi, em chứng minh tôi có yêu em thật lòng ngiêm túc.
Ở chung với An An rất thoải mái dễ chịu và an toàn. Em ấy nói em hay chọc giận tôi để tôi làm này làm nọ với em.
Đúng là có lúc tôi tức thật, nhưng chưa hề bị em tổn thương.
Ai nói đùa cũng sẽ nhằm vào nhược điểm, An An thì không, em hay đùa ưu điểm của tôi.
Ví dụ như em sẽ không không nói người mập là heo, cũng sẽ không nói người gầy là cái que hay con khỉ.
Em cũng chưa bao giờ chế giễu tôi cà lăm, dùng nó chọc tôi tức hay tìm niềm vui.
Nếu có hôm nào tôi chưa rửa chân đã lên giường, em sẽ nói: “Cô bé thực tập hôm qua tia cái người vừa lớn tuổi lại còn không rửa chân như anh hả?"
Tôi xấu hổ đi rửa chân, sau đó quay lại quấy rối em, không cho em chơi điện thoại rồi cứ thế này này nọ nọ.
Em còn hay chê tôi hôi, cách xa mười dặm vẫn ngửi thấy mùi hôi, đến heo thấy tôi còn phải đi vòng.
Nhưng người nói bị mùi hương trên người tôi mê hoặc cũng là em.
Mọi người nói xem, có phải em ấy mê hôi không?
Còn có một điều thoải mái nữa là tôi có thể tự do làm nũng với em.
Chính trực nghiêm túc hay nũng nịu đôi chút đều được, thậm chí em còn rất hưởng thụ tôi làm nũng với em.
Em sẽ không nói mấy câu như đàn ông đàn ang nũng nịu chi rứa.
Câu này có lẽ không có ác ý, nhưng với kiểu người mãnh nam nũng nịu luôn bị ghét bỏ như tôi thì ít nhiều cũng sẽ thấy mất mát, dần dần không thể hiện mặt đó nữa.
Mọi người đã biết Hoành An An bé nhỏ quan trọng với tôi cỡ nào chưa?
Về phần cảm giác an toàn thì hơi trừu tượng chút. Tôi không phải người khuyết thiếu cảm giác an toàn, nhưng hẹn hò với An An tôi lại có thể cảm nhạn được cảm giác an toàn ấy, chính là cực kì yên tâm, thứ lỗi cho tôi không thể diễn tả được.
Cảm xúc lớn nhất sau tuổi ba mươi là có một người yêu như này thật tốt.
Có thể tìm được người truyền năng lượng, hi vọng giúp tôi sóng vai tiến lên với người đó giữa thế gian phức tạp này, là chuyện may mắn nhất trong đời.
Nói thẳng ra chính là, đời đẹp hơn khi có em. Cảm ơn em, Hoành An An bé nhỏ.
Tác giả :
Độ Hải Bất Thị Y Sinh