Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới
Chương 46
Chỗ tốt nhất trong phòng Lục Tri Chu là, nó có phòng tắm riêng.
Biết được chuyện này, Tiêu Niên lại lần nữa cảm thán bà nội đối với Lục Tri Chu thật tốt.
Lúc trước, khi ba mẹ cậu dọn vào nhà mới, Tiêu Niên yêu cầu thật lâu, nói cũng muốn có một phòng vệ sinh riêng ở trong phòng, nhưng mẹ cậu lại không chịu.
Nói cái gì mà, con tự xây phòng của riêng con luôn đi.
Nói cái gì mà, nhà ai phòng ngủ phụ còn có phòng vệ sinh riêng, chỉ có một căn nhà, cần nhiều WC để làm gì.
Rồi nói cái gì mà, một nhà chỉ có ba người, phòng vệ sinh ở ngoài phòng khách còn không phải là của con sao.
Thế này thế kia, chính là không làm cho cậu.
Mà chỗ tốt của việc có phòng tắm riêng trong phòng Lục Tri Chu chính là, Tiêu Niên có thể không cần lo lắng mà được Lục Tri Chu ôm vào phòng tắm, không sợ bị ai bắt gặp.
Đúng vậy, Lục Tri Chu rốt cuộc cũng lăn lộn xong rồi.
Tiêu Niên không thể không ở trong lòng hô một tiếng ‘ghê ghớm’.
Sau khi xong việc, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tiêu Niên chính là, nếu như không cẩn thận bị bà nội nghe thấy, rồi bà nội hỏi cậu ngày hôm qua khóc cái gì, cậu nên trả lời thế nào đây?
Nếu thật là vậy, vậy không nói câu nào là được, cứ để Lục Tri Chu giải quyết thôi.
Heo thì có làm gì sai đâu?
Đi vào phòng tắm, trong lòng Tiêu Niên lại thốt một câu ‘ghê ghớm’.
Trong này còn có bồn tắm.
“Nét mặt kia của em là sao?"
Có lẽ là Tiêu Niên hâm mộ quá chừng, lập tức bị Lục Tri Chu phát hiện.
Vì thế, biểu cảm trên gương mặt Tiêu Niên càng tăng: “Bà nội đối với anh thật tốt quá đi, mẹ em còn không chịu làm phòng tắm riêng cho em, còn mắng em nữa chứ."
Lục Tri Chu đặt Tiêu Niên lên bệ bồn rửa tay: “Hôm nay em cũng gọi bà nội rồi, bà cũng sẽ đối tốt với em."
Tiêu Niên lập tức mi mắt cong cong: “Thầy Lục biết ăn nói thật đó."
Tiêu Niên liếc sang bồn tắm một cái, lại hỏi: “Anh thích ngâm mình à, sao từ khi còn nhỏ đã được tắm bồn tắm vậy."
Lục Tri Chu: “Cũng còn tạm, tới mùa đông thì cũng thích." Hắn giải thích: “Anh có thể không cần, nhưng nó không thể không có."
“Câu này em thích." Tiêu Niên cười cười: “Không hổ là anh."
Lục Tri Chu hỏi: “Thích trong phòng có phòng vệ sinh riêng?"
Tiêu Niên: “Thích a."
Lục Tri Chu nghĩ nghĩ: “Về nhà rồi anh với em đổi phòng."
Tiêu Niên còn chưa kịp trả lời là không cần đâu, Lục Tri Chu bỗng nhiên lại khẽ cười.
Tiêu Niên không thể hiểu được mà cũng cười theo: “Anh cười cái gì?"
Lục Tri Chu nói: “Bây giờ em ngủ chỗ anh rồi."
Tiêu Niên: “Em là ngủ ở…… à~"
Tiêu Niên đã hiểu.
“Không phải là, chỉ bảy ngày thôi sao?" Tiêu Niên nói xong còn khẽ xoay người: “Cũng chỉ còn bốn ngày, trừ đêm nay ra, thì còn lại ba ngày."
Tính toán xong, Lục Tri Chu không chút khách khí mà véo má Tiêu Niên.
Nhưng Lục Tri Chu vẫn là nghiêm túc hỏi Tiêu Niên: “Thích ngủ với anh không?"
Tiêu Niên không nói thích, cũng chắc chắn sẽ không nói không thích, cậu suy nghĩ: “Em cứ cảm thấy anh vẫn không ngủ ngon được."
Lục Tri Chu vậy mà không có phủ nhận.
Tiêu Niên bĩu môi, miệng nhanh hơn não, thốt ra: “Như vậy đi, cứ ngủ thêm mấy ngày, thật sự không được thì thôi, sức khoẻ quan trọng, nếu anh không ngủ được em sẽ không ngủ với anh nữa."
Cậu nói xong liền trở nên ngoan ngoãn, không biết là muốn an ủi chính mình hay là muốn an ủi Lục Tri Chu nữa, đôi mắt cong cong: “Dù sao thì ngủ say rồi cũng đâu còn biết gì đâu, ngủ nào mà không phải ngủ, đúng không?"
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tim thì lại đang nhỏ máu.
Có Lục Tri Chu ôm ngủ, có thể giống nhau à?
Lục Tri Chu có lẽ cũng bất đắc dĩ, hắn không đáp lại những lời này của Tiêu Niên, lại ôm Tiêu Niên vào lòng, khẽ than một tiếng.
Trời đã khuya, hai người tắm rửa sơ qua rồi về giường.
Trong lúc hãy còn có thể đùa giỡn, Tiêu Niên trêu chọc thầy Lục nhỏ vài cái, suýt nữa thì lại bị Lục Tri Chu xử ngay tại chỗ.
Thầy Lục nhỏ vẫn như trước không chịu nổi bị chạm vào, vừa chạm vào liền không nhịn được.
Mà kết quả của việc đùa giỡn, đương nhiên là bị Lục Tri Chu đùa giỡn lại gấp bội.
Tiêu Niên rất thích ở trên giường dính tới dính lui với Lục Tri Chu, cậu thích cười, Lục Tri Chu cũng thích chọc cậu cười, cù lét cậu, hai người da thịt khăng khít, ấm áp đến lạ.
Cậu thích quấn lấy Lục Tri Chu, Lục Tri Chu liền để mặc cho cậu quấn.
Thật ra cũng không có mùi gì, nhưng cậu lại cảm thấy Lục Tri Chu rất dễ ngửi.
Có lẽ là Lục Tri Chu cũng cảm thấy như vậy, nếu không sao cứ thích vùi đầu ở bên cổ cậu làm gì.
Ai……
Ây da, hai người này yêu đương sến quá đi mất.
“Tiêu heo heo."
Lục Tri Chu đột nhiên gọi như vậy.
Tiêu Niên không nhận ra ngay nhưng cậu cũng nhanh chóng hiểu được.
Cậu cười: “Cái gì?"
Lục Tri Chu không ngại gọi lại lần nữa: “Tiêu heo heo."
Hắn thậm chí cầm lấy điện thoại, ở ngay trước mặt Tiêu Niên, click mở ghi chú tên Tiêu Niên.
“Anh làm gì đấy?" Tiêu Niên nén cười nhìn Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu trực tiếp dùng hành động trả lời Tiêu Niên.
Hắn đổi ghi chú tên Tiêu Niên thành “Tiêu heo heo tiên sinh".
“Anh có bệnh à!"
Tiêu Niên bật dậy muốn bắt lấy điện thoại, nhưng căn bản vô dụng, Lục Tri Chu liền xoay người tránh đi.
Hắn còn hỏi Tiêu Niên: “Ai nói chính mình là heo?"
Tiêu Niên lại nhào qua. Không có kết quả.
Cậu hừ một tiếng, nằm thẳng ở trên giường, sống không còn gì luyến tiếc: “Là em, làm sao?"
Lục Tri Chu vô tình cười nhạo: “Không phải kiêu ngạo lắm à?"
Tiêu Niên khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhận mệnh.
Cậu lập tức lăn vào lòng Lục Tri Chu: “Không kiêu ngạo, em là đồ con gà, em cái gì cũng không phải."
Lục Tri Chu bật cười.
Sau lại, Tiêu Niên một hai muốn đòi kể chuyện xưa cho Lục Tri Chu, còn cố ý ép giọng mình trầm xuống, nghĩ làm vậy là có thể ru ngủ Lục Tri Chu.
Không nghĩ tới, cuối cùng bị ru ngủ lại chính là cậu.
Lúc Tiêu Niên đang bịa chuyện xưa, Ngưu Lang còn chưa kịp gặp con cháu của mình nữa.
Lục Tri Chu cầm cánh tay Tiêu Niên lộ ra ngoài bỏ vào trong chăn, lại tắt đèn.
Hôm nay lại ghi nhớ thêm một chuyện, người này kể chuyện xưa cho người khác nghe xong liền ngủ trước, mới ba câu đã ru ngủ chính mình luôn.
Đã khuya rồi, đêm nay Lục Tri Chu hình như có tiến bộ một chút, tuy hắn không nhìn thời gian, nhưng hắn có thể cảm giác được thời gian chính mình tiến vào giấc ngủ ngắn hơn chút.
Tiêu Niên lúc ngủ rất ngoan, gần như không có tiếng động, điểm không tốt duy nhất chính là cứ muốn đẩy Lục Tri Chu ra.
Ngay cả lúc không thấy nóng, cậu cũng sẽ đẩy Lục Tri Chu ra.
Lục Tri Chu không biết đây là tật xấu gì của Tiêu Niên, cũng khẳng định là sẽ hỏi không ra đáp án.
Cho nên cũng chỉ thể ôm về.
Sau lại, hắn rốt cuộc dần dần ngủ say, nhưng không lâu sau, không trung liền lộ ánh bình minh, ánh sáng len lỏi vào bức màn chưa được kéo kín.
Lục Tri Chu cảm giác được, hắn thoáng tỉnh lại, rồi lại vùi đầu vào cổ Tiêu Niên, chắn ánh sáng lại.
Đây chỉ là việc nhỏ, nhưng hắn không nghĩ tới chính là, chưa được chốc lát, điện thoại của Tiêu Niên lại vang lên tiếng chuông báo thức.
Lục Tri Chu rất nhanh đã tỉnh, sau đó chưa tới vài giây, người trong lòng hắn cũng tỉnh.
Mái tóc của Tiêu Niên bị rối bù, vài dúm tóc còn che khuất đôi mắt, cậu mở một mắt ra trước, có lẽ là mới hoàn hồn về địa cầu, cũng đang nghĩ bây giờ đang ở đâu, không lâu sau cũng mở một con mắt còn lại.
“Anh tỉnh hay là chưa ngủ?" Tiêu Niên mở miệng liền hỏi Lục Tri Chu câu này.
Lục Tri Chu nói: “Tỉnh."
Tiêu Niên rõ ràng có chút không tin: “Sao anh tỉnh rồi?"
Lục Tri Chu không có trả lời, mà là hỏi: “Báo thức gì vậy?"
Tiêu Niên lúc này mới ‘a’ một tiếng, xoay người tắt đồng hồ báo thức, lại chui vào lòng Lục Tri Chu.
Chỉ là cậu cũng không có ngủ tiếp, mà là mơ màng nói: “Người già đều dậy rất sớm, nên em cũng muốn dậy sớm."
Lục Tri Chu không nghĩ tới là nguyên nhân này, hắn cười khẽ: “Không cần đâu."
Tiêu Niên ngủ thêm vài giây ngắn ngủi, rồi bật người dậy: “Rất cần thiết." Cậu còn chỉ vào Lục Tri Chu, nói: “Không thể để ông bà nội cảm thấy em lười được, không có người lớn nào thích như vậy hết."
Lục Tri Chu đang định nói không cần, Tiêu Niên đã bước xuống giường, như con cá chạch trượt đi, chạy nhanh như chớp vào toilet.
Lục Tri Chu: “……"
Nghĩ lại chính mình cũng ngủ không được, Lục Tri Chu đơn giản cũng dậy luôn, Tiêu Niên không có đóng cửa phòng tắm, hắn trực tiếp đi vào.
Người này đã bóp kem đánh răng xong rồi, còn dùng điện thoại mở bài hát, ý chí rời giường rất kiên quyết.
Lục Tri Chu bước qua, ôm lấy Tiêu Niên từ phía sau: “Bóp kem đánh răng cho anh nữa."
Tiêu Niên hiểu liền, cậu lập tức ngậm bàn chải đánh răng của mình trong miệng, cũng bóp kem đánh răng cho Lục Tri Chu.
“Nè."
Tiêu Niên từ trong gương nhìn Lục Tri Chu, đưa ra sau.
Lục Tri Chu nhận lấy, cũng không rời đi, chỉ nghiêng người đứng bên cạnh Tiêu Niên, vừa đánh răng vừa khoanh Tiêu Niên lại bên bồn rửa tay.
Tiêu Niên một lần nữa cầm lấy bàn chải đánh răng của mình, cậu nhìn hai người trong gương, bỗng nhiên bật cười.
Lục Tri Chu cũng nhìn cậu trong gương.
“Ê." Tiêu Niên hô.
Lục Tri Chu: “Uhm?"
Tiêu Niên méo miệng: “Vị tiên sinh họ Lục này." Tiêu Niên trước quay đầu liếc ra sau, lại liếc sang Lục Tri Chu trong gương: “Anh rất biết nha."
Lục Tri Chu hỏi: “Biết cái gì?"
“Động tác nhỏ a." Tiêu Niên hơi nhướng mày: “Nhìn anh đâu giống như lần đầu tiên yêu đương."
Lục Tri Chu: “Thế nào mới là lần đầu tiên yêu đương?"
Tiêu Niên: “Dù sao thì anh không giống."
Lục Tri Chu ngừng tay: “Em hiểu lắm à?"
Tiêu Niên cười: “Tạm hiểu đi?"
Lục Tri Chu không vịn bồn rửa tay nữa, bàn tay trực tiếp siết chặt eo Tiêu Niên.
Đúng vậy, là siết.
“Biết cái gì?" Lục Tri Chu kéo Tiêu Niên lại gần: “Nói nghe."
Tiêu Niên lúc này mới cảm giác được không thích hợp, cậu nở nụ cười: “Em hiểu, cái rắm a."
Tiêu Niên mở bàn tay ra: “Còn không phải là nghe nhiều chuyện của bạn bè sao, chia chia hợp hợp, tán tới tán đi, còn có tiểu thuyết nè, phim ảnh nè, đâu mà không có mấy thứ này."
Cậu hỏi: “Anh không có bạn bè như vậy sao?"
Lục Tri Chu: “Không có."
Tiêu Niên tiếp tục đánh răng: “Khẳng định là không phải anh không có, là anh không hỏi thôi." Cậu nghĩ nghĩ lại bật cười: “Bình thường chắc là không có ai chia sẻ với anh chuyện tình cảm của họ đâu ha."
Lục Tri Chu vốn đã buông Tiêu Niên ra, nhưng lại kéo lại: “Anh làm sao?"
Tiêu Niên nhổ bọt kem ra, lại súc miệng, xoay người qua nhìn Lục Tri Chu: “Anh đặc biệt tốt."
Nói xong còn thuận tiện hôn một cái.
Hôn xong hẳn là nên rửa mặt, nhưng Lục Tri Chu không buông tha cho Tiêu Niên.
Người đàn ông này luôn là như vậy, Tiêu Niên vừa ghẹo một cái, hắn liền ghẹo lại gấp trăm lần.
Hắn cũng phun bọt kem, súc miệng, sau đó hơi gập tay, bế Tiêu Niên lên bồn rửa tay.
Động tác vô cùng mạch lạc lưu loát, cúi đầu, nghiêng đầu, hôn môi, cuốn lấy đầu lưỡi.
Lướt qua rồi lại không ngừng.
Nhưng nụ hôn này cũng chẳng tiếp tục được bao lâu, điện thoại của Tiêu Niên lại vang lên.
Tiếng chuông riêng biệt, Tiêu Niên hơi dời đi, bất đắc dĩ cười.
“Mẹ em."
Tiêu Niên vừa nói vừa cầm lấy điện thoại, click mở nút nhận, lại click mở loa ngoài.
“A lô."
Tiêu Niên mới nói một tiếng, mẹ cậu liền: “Dậy rồi à, sao hôm nay dậy sớm thế?"
Tiêu Niên dùng chân câu Lục Tri Chu lại đây, ôm hắn: “Chuyện gì ạ?"
Mẹ: “Không có gì, hôm nay cùng ba con đi bàn công chuyện."
Tiêu Niên cười cười: “Chuyện này thì cần gì nói cho con biết?"
Mẹ: “Cố ý nói cho con biết đương nhiên là có nguyên nhân."
Tiêu Niên lập tức cùng Lục Tri Chu nhìn nhau: “Hạng mục kia ạ."
Mẹ cậu không nén được vui vẻ: “Đúng vậy con trai, hôm nay bàn xong, tuần sau là có thể ký hợp đồng."
Tiêu Niên nhướng mày: “Chúc mừng a."
“Mẹ nhận trước." Mẹ nói: “Mẹ thấy con với tiểu Lục cũng không có cảm giác gì, thấy xong rồi thì trở về đi, bây giờ cũng không còn chuyện gì nữa."
Tiêu Niên cười: “Này là lợi dụng con xong rồi?"
“Nói chuyện kiểu gì đấy." Mẹ cậu như đang thăm dò: “Thật sự không hợp à? Tiểu Lục không tệ đâu."
Tiêu Niên phản nghịch từ trong xương, đối với lời mẹ cậu nói vẫn là sẽ theo bản năng mà phản bác: “Đàn ông không tệ nào con cũng phải muốn hết sao."
Mẹ cậu cười khẽ: “Người ta còn chướng mắt con đấy."
Tiêu Niên vừa định nói gì lại lập tức nuốt xuống.
Cậu gác cằm lên vai Lục Tri Chu, còn hôn một cái, giống như đang im lặng tuyên cáo chính mình thắng lợi.
“Ai, thôi thôi, vốn dĩ cũng không phải chuyện một người." Mẹ cậu không tiếp tục nói về Lục Tri Chu, cũng muốn kết thúc cuộc gọi: “Có điều, đến lúc đó người hai nhà cùng nhau ăn cơm con nhớ phải đến đấy, nói lời tạm biệt, cảm ơn đã chăm sóc gì đó."
Tiêu Niên: “Biết rồi, biết rồi."
Nói chuyện xong, Lục Tri Chu liền muốn kéo Tiêu Niên ra, nhưng Tiêu Niên ngăn hắn lại.
“Chờ một chút."
Đối diện Tiêu Niên là một tấm kính pha lê có thể làm gương soi, màu xanh sẫm, lúc này vừa vặn phản chiếu rõ ràng.
Từ góc độ của camera điện thoại Tiêu Niên, cậu ghé lên vai Lục Tri Chu, chân cũng treo trên eo hắn, mà bóng lưng của Lục Tri Chu thì…
Đặc biệt.
To rộng.
Mắt thường có thể nhận thấy đầy đủ cảm giác an toàn, Tiêu Niên hướng về phía tấm kính pha lê chụp một tấm.
“Xong."
Tiêu Niên chụp xong, lui ra sau, cũng nhảy xuống: “Rửa mặt đi."
Nhưng Lục Tri Chu không có tiếp tục động tác, hắn nói: “Mẹ em nói em không có cảm giác với anh."
Tiêu Niên dùng một tay vốc nước lên mặt: “Ngay từ đầu, em đã thấy rất mâu thuẫn, nên mẹ vẫn luôn có cảm giác này."
Lục Tri Chu giống như còn muốn nói thêm gì đấy, Tiêu Niên lại ‘a’ lên.
Cậu cầm khăn lau mặt: “Lục Tri Chu, tụi mình trộm yêu nhau đi."
Lục Tri Chu: “Có ý gì?"
Tiêu Niên: “Hồi học cấp ba, rất nhiều bạn học của em đều trộm yêu đương không cho người trong nhà biết, nhưng mà cả lớp ai cũng biết hết, chỉ có ở trước mặt thầy cô với phụ huynh là vờ như không quen thôi."
Lúc đó cậu hâm mộ lắm chứ, cũng đặc biệt muốn tìm một người để yêu trộm, giờ tự học buổi tối, chạy quanh sân thể dục, nắm tay, ở chỗ tối trao cái hôn.
Cậu nói xong, mi mắt cong cong nhìn Lục Tri Chu: “Anh có không? Hồi anh học cấp ba, bạn bè anh có yêu đương không?"
Lục Tri Chu nghĩ nghĩ: “Chắc là có."
Tiêu Niên nhíu mày: “Chắc anh không phải là chỉ trầm mê học tập đấy chứ, thầy Lục?"
Những lời này lại chọc cười Lục Tri Chu: “Đúng vậy, lúc đó rất thích vật lý, thường xuyên cùng thầy cô ở phòng thí nghiệm."
Tiêu Niên: “A ~"
Quả nhiên không phải một cập bậc.
Tiêu Niên kích động: “Làm không? Thỏa mãn giấc mơ tuổi dậy thì bé nhỏ của em."
Lục Tri Chu nói: “Được."
Rửa mặt xong, hai người liền xuống lầu.
Quả nhiên, như Tiêu Niên đoán, bà nội đã rời giường, cậu còn ở trên bàn cơm chào hỏi ông nội.
Hình tượng trẻ ngoan không ngủ nướng được dựng lên, ông nội cũng nói nhiều với cậu hai câu.
Chỉ là bà nội không nghĩ tới hai người lại dậy sớm như vậy, không chuẩn bị bữa sáng.
“Xem TV một lát, bà làm đồ ăn cho các cháu." Bà lại nói: “Tri Chu, cháu cũng đến đây, bà dạy cháu làm pancake."
Tiêu Niên lập tức cười rộ lên: “Ăn ngon lắm ạ, bà nội."
“Nó nói với bà là cháu rất thích." Bà nội cười nói: “Nó cũng biết làm ngay thôi, về sau có thèm thì bảo nó làm cho."
Tiêu Niên: “Vâng ạ."
Tiêu Niên nói xong lại thấy Lục Tri Chu vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tiêu Niên: “Làm sao vậy Tri Chu, không muốn sao?"
Lục Tri Chu gật gật đầu: “Đặc biệt nguyện ý phục vụ vì thầy Tiêu."
Tiêu Niên: “Vinh hạnh của anh."
Bên này, hai người đang vội, Tiêu Niên cũng ngại ngồi một mình ở phòng khách, liền trực tiếp tới gần phòng bếp.
Click mở điện thoại, khéo thật, trong nhóm bạn thân của cậu cũng có người dậy sớm.
Tiêu Niên linh cảm vừa hiện, này chẳng phải là, đưa tới cửa hay sao?
Tiêu Niên vì thế liền ấn vài cái, ở trong nhóm phát hai cái bao lì xì may mắn.
Thứ này lúc nào cũng hữu dụng, mọi người lập tức bay vào, cướp sạch sẽ.
Sau đó, mọi người nhất trí nhắn lại: “?"
Tiêu Niên căn bản không nhịn được cười: “Cả nhà ơi, tui thoát kiếp FA rồi."
Tiêu Niên: “Nhanh nhanh chúc mừng tui."
Tiêu Niên: “Nhanh lên!"
Thật ra, căn bản không cần Tiêu Niên nói, mọi người đã bắt đầu ô oa gọi bậy, biểu tình bao, pháo hoa, ‘tui đệt’, ‘là ai’, nhắn tin tùm lum.
Chờ mọi người bình tĩnh lại, Tiêu Niên ấn mở album, đem tấm ảnh cậu ôm Lục Tri Chu vừa chụp lúc nãy phát lên.
Mới bình tĩnh chưa được vài giây, cả đám lại ô oa gọi bậy.
Tiểu Minh kêu đến kích động nhất, rõ ràng cướp được bao lì xì ít nhất, mấy đồng bạc đáng thương.
Tiểu Minh: “Tui mẹ nó liền biết!"
Tiểu Minh: “Tui tỉnh luôn rồi!"
Tiểu Minh: “Tui mẹ nó!!!"
Những người khác 1: “Dáng người này có thể a!"
Những người khác 3: “Trâu bò a, tư thế trong tấm ảnh này có thể a."
Những người khác 2: “Tui đệt, trông vừa cao vừa to a!"
Tề Nghệ lên tiếng: “Tui nhìn thấy ở ngoài rồi."
Tề Nghệ: “Thiệt con mẹ nó soái!!!"
Tề Nghệ: “Tiêu Niên ghê ghớm nha, chưa gì bắt lấy rồi."
Tiêu Niên kiêu ngạo: “Chớ sao."
Đại gia liến thoắng chúc mừng không ngừng……
Tiêu Niên tay chống cằm, cười không dừng được.
Cuối cùng, mọi người bảo Tiêu Niên phải mời cơm, Tiêu Niên đương nhiên là đáp ứng.
Mọi người: “Trọng điểm là mang bạn trai theo."
Tiêu Niên không chắc Lục Tri Chu có đồng ý hay không, trước phát cái biểu tình bao cho qua.
Mọi người hôm nay đều phải đi làm, chuyện này vừa xong cũng dần dần bình tĩnh lại.
Tiêu Niên nhìn giao diện trò chuyện vẫn không nhúc nhích, đột nhiên, có chút trống rỗng.
Nhưng vậy thì sao chứ, bây giờ cậu vừa nhấc đầu, là có thể nhìn thấy người trong lòng.
Cùng với bà nội của người trong lòng.
Bà nội thật thích cười.
Khóe mắt Tiêu Niên tràn đầy ý cười, lui ra khỏi nhóm chat.
Ăn không ngồi rồi, đơn giản liền đi dạo WeChat của Lục Tri Chu.
WeChat của người này thật ra cũng chẳng có gì thú vì, một cái là ảnh chân dung mà theo hắn nói là cái hạt gì đấy, cùng với tài khoản mấy trăm năm cũng không đổi mới, còn có một tấm ảnh nền vũ trụ hành tinh, thấy thế nào cũng giống lão cán bộ.
Nhưng lần này, Tiêu Niên vừa ấn vào, cậu phát hiện có thay đổi.
Phần giới thiệu dưới tấm chân dung, có nội dung.
Hắn viết chính là.
“Chỉ thích hoa thôi sao?"
Ý cười vốn đã đạm dần bên khoé mắt Tiêu Niên, bởi vì những lời này lại lập tức quay về.
Mẹ nó.
Cái anh Lục Tri Chu này sao lại làm người ta động lòng như vậy nha.
Biết được chuyện này, Tiêu Niên lại lần nữa cảm thán bà nội đối với Lục Tri Chu thật tốt.
Lúc trước, khi ba mẹ cậu dọn vào nhà mới, Tiêu Niên yêu cầu thật lâu, nói cũng muốn có một phòng vệ sinh riêng ở trong phòng, nhưng mẹ cậu lại không chịu.
Nói cái gì mà, con tự xây phòng của riêng con luôn đi.
Nói cái gì mà, nhà ai phòng ngủ phụ còn có phòng vệ sinh riêng, chỉ có một căn nhà, cần nhiều WC để làm gì.
Rồi nói cái gì mà, một nhà chỉ có ba người, phòng vệ sinh ở ngoài phòng khách còn không phải là của con sao.
Thế này thế kia, chính là không làm cho cậu.
Mà chỗ tốt của việc có phòng tắm riêng trong phòng Lục Tri Chu chính là, Tiêu Niên có thể không cần lo lắng mà được Lục Tri Chu ôm vào phòng tắm, không sợ bị ai bắt gặp.
Đúng vậy, Lục Tri Chu rốt cuộc cũng lăn lộn xong rồi.
Tiêu Niên không thể không ở trong lòng hô một tiếng ‘ghê ghớm’.
Sau khi xong việc, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tiêu Niên chính là, nếu như không cẩn thận bị bà nội nghe thấy, rồi bà nội hỏi cậu ngày hôm qua khóc cái gì, cậu nên trả lời thế nào đây?
Nếu thật là vậy, vậy không nói câu nào là được, cứ để Lục Tri Chu giải quyết thôi.
Heo thì có làm gì sai đâu?
Đi vào phòng tắm, trong lòng Tiêu Niên lại thốt một câu ‘ghê ghớm’.
Trong này còn có bồn tắm.
“Nét mặt kia của em là sao?"
Có lẽ là Tiêu Niên hâm mộ quá chừng, lập tức bị Lục Tri Chu phát hiện.
Vì thế, biểu cảm trên gương mặt Tiêu Niên càng tăng: “Bà nội đối với anh thật tốt quá đi, mẹ em còn không chịu làm phòng tắm riêng cho em, còn mắng em nữa chứ."
Lục Tri Chu đặt Tiêu Niên lên bệ bồn rửa tay: “Hôm nay em cũng gọi bà nội rồi, bà cũng sẽ đối tốt với em."
Tiêu Niên lập tức mi mắt cong cong: “Thầy Lục biết ăn nói thật đó."
Tiêu Niên liếc sang bồn tắm một cái, lại hỏi: “Anh thích ngâm mình à, sao từ khi còn nhỏ đã được tắm bồn tắm vậy."
Lục Tri Chu: “Cũng còn tạm, tới mùa đông thì cũng thích." Hắn giải thích: “Anh có thể không cần, nhưng nó không thể không có."
“Câu này em thích." Tiêu Niên cười cười: “Không hổ là anh."
Lục Tri Chu hỏi: “Thích trong phòng có phòng vệ sinh riêng?"
Tiêu Niên: “Thích a."
Lục Tri Chu nghĩ nghĩ: “Về nhà rồi anh với em đổi phòng."
Tiêu Niên còn chưa kịp trả lời là không cần đâu, Lục Tri Chu bỗng nhiên lại khẽ cười.
Tiêu Niên không thể hiểu được mà cũng cười theo: “Anh cười cái gì?"
Lục Tri Chu nói: “Bây giờ em ngủ chỗ anh rồi."
Tiêu Niên: “Em là ngủ ở…… à~"
Tiêu Niên đã hiểu.
“Không phải là, chỉ bảy ngày thôi sao?" Tiêu Niên nói xong còn khẽ xoay người: “Cũng chỉ còn bốn ngày, trừ đêm nay ra, thì còn lại ba ngày."
Tính toán xong, Lục Tri Chu không chút khách khí mà véo má Tiêu Niên.
Nhưng Lục Tri Chu vẫn là nghiêm túc hỏi Tiêu Niên: “Thích ngủ với anh không?"
Tiêu Niên không nói thích, cũng chắc chắn sẽ không nói không thích, cậu suy nghĩ: “Em cứ cảm thấy anh vẫn không ngủ ngon được."
Lục Tri Chu vậy mà không có phủ nhận.
Tiêu Niên bĩu môi, miệng nhanh hơn não, thốt ra: “Như vậy đi, cứ ngủ thêm mấy ngày, thật sự không được thì thôi, sức khoẻ quan trọng, nếu anh không ngủ được em sẽ không ngủ với anh nữa."
Cậu nói xong liền trở nên ngoan ngoãn, không biết là muốn an ủi chính mình hay là muốn an ủi Lục Tri Chu nữa, đôi mắt cong cong: “Dù sao thì ngủ say rồi cũng đâu còn biết gì đâu, ngủ nào mà không phải ngủ, đúng không?"
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng tim thì lại đang nhỏ máu.
Có Lục Tri Chu ôm ngủ, có thể giống nhau à?
Lục Tri Chu có lẽ cũng bất đắc dĩ, hắn không đáp lại những lời này của Tiêu Niên, lại ôm Tiêu Niên vào lòng, khẽ than một tiếng.
Trời đã khuya, hai người tắm rửa sơ qua rồi về giường.
Trong lúc hãy còn có thể đùa giỡn, Tiêu Niên trêu chọc thầy Lục nhỏ vài cái, suýt nữa thì lại bị Lục Tri Chu xử ngay tại chỗ.
Thầy Lục nhỏ vẫn như trước không chịu nổi bị chạm vào, vừa chạm vào liền không nhịn được.
Mà kết quả của việc đùa giỡn, đương nhiên là bị Lục Tri Chu đùa giỡn lại gấp bội.
Tiêu Niên rất thích ở trên giường dính tới dính lui với Lục Tri Chu, cậu thích cười, Lục Tri Chu cũng thích chọc cậu cười, cù lét cậu, hai người da thịt khăng khít, ấm áp đến lạ.
Cậu thích quấn lấy Lục Tri Chu, Lục Tri Chu liền để mặc cho cậu quấn.
Thật ra cũng không có mùi gì, nhưng cậu lại cảm thấy Lục Tri Chu rất dễ ngửi.
Có lẽ là Lục Tri Chu cũng cảm thấy như vậy, nếu không sao cứ thích vùi đầu ở bên cổ cậu làm gì.
Ai……
Ây da, hai người này yêu đương sến quá đi mất.
“Tiêu heo heo."
Lục Tri Chu đột nhiên gọi như vậy.
Tiêu Niên không nhận ra ngay nhưng cậu cũng nhanh chóng hiểu được.
Cậu cười: “Cái gì?"
Lục Tri Chu không ngại gọi lại lần nữa: “Tiêu heo heo."
Hắn thậm chí cầm lấy điện thoại, ở ngay trước mặt Tiêu Niên, click mở ghi chú tên Tiêu Niên.
“Anh làm gì đấy?" Tiêu Niên nén cười nhìn Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu trực tiếp dùng hành động trả lời Tiêu Niên.
Hắn đổi ghi chú tên Tiêu Niên thành “Tiêu heo heo tiên sinh".
“Anh có bệnh à!"
Tiêu Niên bật dậy muốn bắt lấy điện thoại, nhưng căn bản vô dụng, Lục Tri Chu liền xoay người tránh đi.
Hắn còn hỏi Tiêu Niên: “Ai nói chính mình là heo?"
Tiêu Niên lại nhào qua. Không có kết quả.
Cậu hừ một tiếng, nằm thẳng ở trên giường, sống không còn gì luyến tiếc: “Là em, làm sao?"
Lục Tri Chu vô tình cười nhạo: “Không phải kiêu ngạo lắm à?"
Tiêu Niên khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhận mệnh.
Cậu lập tức lăn vào lòng Lục Tri Chu: “Không kiêu ngạo, em là đồ con gà, em cái gì cũng không phải."
Lục Tri Chu bật cười.
Sau lại, Tiêu Niên một hai muốn đòi kể chuyện xưa cho Lục Tri Chu, còn cố ý ép giọng mình trầm xuống, nghĩ làm vậy là có thể ru ngủ Lục Tri Chu.
Không nghĩ tới, cuối cùng bị ru ngủ lại chính là cậu.
Lúc Tiêu Niên đang bịa chuyện xưa, Ngưu Lang còn chưa kịp gặp con cháu của mình nữa.
Lục Tri Chu cầm cánh tay Tiêu Niên lộ ra ngoài bỏ vào trong chăn, lại tắt đèn.
Hôm nay lại ghi nhớ thêm một chuyện, người này kể chuyện xưa cho người khác nghe xong liền ngủ trước, mới ba câu đã ru ngủ chính mình luôn.
Đã khuya rồi, đêm nay Lục Tri Chu hình như có tiến bộ một chút, tuy hắn không nhìn thời gian, nhưng hắn có thể cảm giác được thời gian chính mình tiến vào giấc ngủ ngắn hơn chút.
Tiêu Niên lúc ngủ rất ngoan, gần như không có tiếng động, điểm không tốt duy nhất chính là cứ muốn đẩy Lục Tri Chu ra.
Ngay cả lúc không thấy nóng, cậu cũng sẽ đẩy Lục Tri Chu ra.
Lục Tri Chu không biết đây là tật xấu gì của Tiêu Niên, cũng khẳng định là sẽ hỏi không ra đáp án.
Cho nên cũng chỉ thể ôm về.
Sau lại, hắn rốt cuộc dần dần ngủ say, nhưng không lâu sau, không trung liền lộ ánh bình minh, ánh sáng len lỏi vào bức màn chưa được kéo kín.
Lục Tri Chu cảm giác được, hắn thoáng tỉnh lại, rồi lại vùi đầu vào cổ Tiêu Niên, chắn ánh sáng lại.
Đây chỉ là việc nhỏ, nhưng hắn không nghĩ tới chính là, chưa được chốc lát, điện thoại của Tiêu Niên lại vang lên tiếng chuông báo thức.
Lục Tri Chu rất nhanh đã tỉnh, sau đó chưa tới vài giây, người trong lòng hắn cũng tỉnh.
Mái tóc của Tiêu Niên bị rối bù, vài dúm tóc còn che khuất đôi mắt, cậu mở một mắt ra trước, có lẽ là mới hoàn hồn về địa cầu, cũng đang nghĩ bây giờ đang ở đâu, không lâu sau cũng mở một con mắt còn lại.
“Anh tỉnh hay là chưa ngủ?" Tiêu Niên mở miệng liền hỏi Lục Tri Chu câu này.
Lục Tri Chu nói: “Tỉnh."
Tiêu Niên rõ ràng có chút không tin: “Sao anh tỉnh rồi?"
Lục Tri Chu không có trả lời, mà là hỏi: “Báo thức gì vậy?"
Tiêu Niên lúc này mới ‘a’ một tiếng, xoay người tắt đồng hồ báo thức, lại chui vào lòng Lục Tri Chu.
Chỉ là cậu cũng không có ngủ tiếp, mà là mơ màng nói: “Người già đều dậy rất sớm, nên em cũng muốn dậy sớm."
Lục Tri Chu không nghĩ tới là nguyên nhân này, hắn cười khẽ: “Không cần đâu."
Tiêu Niên ngủ thêm vài giây ngắn ngủi, rồi bật người dậy: “Rất cần thiết." Cậu còn chỉ vào Lục Tri Chu, nói: “Không thể để ông bà nội cảm thấy em lười được, không có người lớn nào thích như vậy hết."
Lục Tri Chu đang định nói không cần, Tiêu Niên đã bước xuống giường, như con cá chạch trượt đi, chạy nhanh như chớp vào toilet.
Lục Tri Chu: “……"
Nghĩ lại chính mình cũng ngủ không được, Lục Tri Chu đơn giản cũng dậy luôn, Tiêu Niên không có đóng cửa phòng tắm, hắn trực tiếp đi vào.
Người này đã bóp kem đánh răng xong rồi, còn dùng điện thoại mở bài hát, ý chí rời giường rất kiên quyết.
Lục Tri Chu bước qua, ôm lấy Tiêu Niên từ phía sau: “Bóp kem đánh răng cho anh nữa."
Tiêu Niên hiểu liền, cậu lập tức ngậm bàn chải đánh răng của mình trong miệng, cũng bóp kem đánh răng cho Lục Tri Chu.
“Nè."
Tiêu Niên từ trong gương nhìn Lục Tri Chu, đưa ra sau.
Lục Tri Chu nhận lấy, cũng không rời đi, chỉ nghiêng người đứng bên cạnh Tiêu Niên, vừa đánh răng vừa khoanh Tiêu Niên lại bên bồn rửa tay.
Tiêu Niên một lần nữa cầm lấy bàn chải đánh răng của mình, cậu nhìn hai người trong gương, bỗng nhiên bật cười.
Lục Tri Chu cũng nhìn cậu trong gương.
“Ê." Tiêu Niên hô.
Lục Tri Chu: “Uhm?"
Tiêu Niên méo miệng: “Vị tiên sinh họ Lục này." Tiêu Niên trước quay đầu liếc ra sau, lại liếc sang Lục Tri Chu trong gương: “Anh rất biết nha."
Lục Tri Chu hỏi: “Biết cái gì?"
“Động tác nhỏ a." Tiêu Niên hơi nhướng mày: “Nhìn anh đâu giống như lần đầu tiên yêu đương."
Lục Tri Chu: “Thế nào mới là lần đầu tiên yêu đương?"
Tiêu Niên: “Dù sao thì anh không giống."
Lục Tri Chu ngừng tay: “Em hiểu lắm à?"
Tiêu Niên cười: “Tạm hiểu đi?"
Lục Tri Chu không vịn bồn rửa tay nữa, bàn tay trực tiếp siết chặt eo Tiêu Niên.
Đúng vậy, là siết.
“Biết cái gì?" Lục Tri Chu kéo Tiêu Niên lại gần: “Nói nghe."
Tiêu Niên lúc này mới cảm giác được không thích hợp, cậu nở nụ cười: “Em hiểu, cái rắm a."
Tiêu Niên mở bàn tay ra: “Còn không phải là nghe nhiều chuyện của bạn bè sao, chia chia hợp hợp, tán tới tán đi, còn có tiểu thuyết nè, phim ảnh nè, đâu mà không có mấy thứ này."
Cậu hỏi: “Anh không có bạn bè như vậy sao?"
Lục Tri Chu: “Không có."
Tiêu Niên tiếp tục đánh răng: “Khẳng định là không phải anh không có, là anh không hỏi thôi." Cậu nghĩ nghĩ lại bật cười: “Bình thường chắc là không có ai chia sẻ với anh chuyện tình cảm của họ đâu ha."
Lục Tri Chu vốn đã buông Tiêu Niên ra, nhưng lại kéo lại: “Anh làm sao?"
Tiêu Niên nhổ bọt kem ra, lại súc miệng, xoay người qua nhìn Lục Tri Chu: “Anh đặc biệt tốt."
Nói xong còn thuận tiện hôn một cái.
Hôn xong hẳn là nên rửa mặt, nhưng Lục Tri Chu không buông tha cho Tiêu Niên.
Người đàn ông này luôn là như vậy, Tiêu Niên vừa ghẹo một cái, hắn liền ghẹo lại gấp trăm lần.
Hắn cũng phun bọt kem, súc miệng, sau đó hơi gập tay, bế Tiêu Niên lên bồn rửa tay.
Động tác vô cùng mạch lạc lưu loát, cúi đầu, nghiêng đầu, hôn môi, cuốn lấy đầu lưỡi.
Lướt qua rồi lại không ngừng.
Nhưng nụ hôn này cũng chẳng tiếp tục được bao lâu, điện thoại của Tiêu Niên lại vang lên.
Tiếng chuông riêng biệt, Tiêu Niên hơi dời đi, bất đắc dĩ cười.
“Mẹ em."
Tiêu Niên vừa nói vừa cầm lấy điện thoại, click mở nút nhận, lại click mở loa ngoài.
“A lô."
Tiêu Niên mới nói một tiếng, mẹ cậu liền: “Dậy rồi à, sao hôm nay dậy sớm thế?"
Tiêu Niên dùng chân câu Lục Tri Chu lại đây, ôm hắn: “Chuyện gì ạ?"
Mẹ: “Không có gì, hôm nay cùng ba con đi bàn công chuyện."
Tiêu Niên cười cười: “Chuyện này thì cần gì nói cho con biết?"
Mẹ: “Cố ý nói cho con biết đương nhiên là có nguyên nhân."
Tiêu Niên lập tức cùng Lục Tri Chu nhìn nhau: “Hạng mục kia ạ."
Mẹ cậu không nén được vui vẻ: “Đúng vậy con trai, hôm nay bàn xong, tuần sau là có thể ký hợp đồng."
Tiêu Niên nhướng mày: “Chúc mừng a."
“Mẹ nhận trước." Mẹ nói: “Mẹ thấy con với tiểu Lục cũng không có cảm giác gì, thấy xong rồi thì trở về đi, bây giờ cũng không còn chuyện gì nữa."
Tiêu Niên cười: “Này là lợi dụng con xong rồi?"
“Nói chuyện kiểu gì đấy." Mẹ cậu như đang thăm dò: “Thật sự không hợp à? Tiểu Lục không tệ đâu."
Tiêu Niên phản nghịch từ trong xương, đối với lời mẹ cậu nói vẫn là sẽ theo bản năng mà phản bác: “Đàn ông không tệ nào con cũng phải muốn hết sao."
Mẹ cậu cười khẽ: “Người ta còn chướng mắt con đấy."
Tiêu Niên vừa định nói gì lại lập tức nuốt xuống.
Cậu gác cằm lên vai Lục Tri Chu, còn hôn một cái, giống như đang im lặng tuyên cáo chính mình thắng lợi.
“Ai, thôi thôi, vốn dĩ cũng không phải chuyện một người." Mẹ cậu không tiếp tục nói về Lục Tri Chu, cũng muốn kết thúc cuộc gọi: “Có điều, đến lúc đó người hai nhà cùng nhau ăn cơm con nhớ phải đến đấy, nói lời tạm biệt, cảm ơn đã chăm sóc gì đó."
Tiêu Niên: “Biết rồi, biết rồi."
Nói chuyện xong, Lục Tri Chu liền muốn kéo Tiêu Niên ra, nhưng Tiêu Niên ngăn hắn lại.
“Chờ một chút."
Đối diện Tiêu Niên là một tấm kính pha lê có thể làm gương soi, màu xanh sẫm, lúc này vừa vặn phản chiếu rõ ràng.
Từ góc độ của camera điện thoại Tiêu Niên, cậu ghé lên vai Lục Tri Chu, chân cũng treo trên eo hắn, mà bóng lưng của Lục Tri Chu thì…
Đặc biệt.
To rộng.
Mắt thường có thể nhận thấy đầy đủ cảm giác an toàn, Tiêu Niên hướng về phía tấm kính pha lê chụp một tấm.
“Xong."
Tiêu Niên chụp xong, lui ra sau, cũng nhảy xuống: “Rửa mặt đi."
Nhưng Lục Tri Chu không có tiếp tục động tác, hắn nói: “Mẹ em nói em không có cảm giác với anh."
Tiêu Niên dùng một tay vốc nước lên mặt: “Ngay từ đầu, em đã thấy rất mâu thuẫn, nên mẹ vẫn luôn có cảm giác này."
Lục Tri Chu giống như còn muốn nói thêm gì đấy, Tiêu Niên lại ‘a’ lên.
Cậu cầm khăn lau mặt: “Lục Tri Chu, tụi mình trộm yêu nhau đi."
Lục Tri Chu: “Có ý gì?"
Tiêu Niên: “Hồi học cấp ba, rất nhiều bạn học của em đều trộm yêu đương không cho người trong nhà biết, nhưng mà cả lớp ai cũng biết hết, chỉ có ở trước mặt thầy cô với phụ huynh là vờ như không quen thôi."
Lúc đó cậu hâm mộ lắm chứ, cũng đặc biệt muốn tìm một người để yêu trộm, giờ tự học buổi tối, chạy quanh sân thể dục, nắm tay, ở chỗ tối trao cái hôn.
Cậu nói xong, mi mắt cong cong nhìn Lục Tri Chu: “Anh có không? Hồi anh học cấp ba, bạn bè anh có yêu đương không?"
Lục Tri Chu nghĩ nghĩ: “Chắc là có."
Tiêu Niên nhíu mày: “Chắc anh không phải là chỉ trầm mê học tập đấy chứ, thầy Lục?"
Những lời này lại chọc cười Lục Tri Chu: “Đúng vậy, lúc đó rất thích vật lý, thường xuyên cùng thầy cô ở phòng thí nghiệm."
Tiêu Niên: “A ~"
Quả nhiên không phải một cập bậc.
Tiêu Niên kích động: “Làm không? Thỏa mãn giấc mơ tuổi dậy thì bé nhỏ của em."
Lục Tri Chu nói: “Được."
Rửa mặt xong, hai người liền xuống lầu.
Quả nhiên, như Tiêu Niên đoán, bà nội đã rời giường, cậu còn ở trên bàn cơm chào hỏi ông nội.
Hình tượng trẻ ngoan không ngủ nướng được dựng lên, ông nội cũng nói nhiều với cậu hai câu.
Chỉ là bà nội không nghĩ tới hai người lại dậy sớm như vậy, không chuẩn bị bữa sáng.
“Xem TV một lát, bà làm đồ ăn cho các cháu." Bà lại nói: “Tri Chu, cháu cũng đến đây, bà dạy cháu làm pancake."
Tiêu Niên lập tức cười rộ lên: “Ăn ngon lắm ạ, bà nội."
“Nó nói với bà là cháu rất thích." Bà nội cười nói: “Nó cũng biết làm ngay thôi, về sau có thèm thì bảo nó làm cho."
Tiêu Niên: “Vâng ạ."
Tiêu Niên nói xong lại thấy Lục Tri Chu vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tiêu Niên: “Làm sao vậy Tri Chu, không muốn sao?"
Lục Tri Chu gật gật đầu: “Đặc biệt nguyện ý phục vụ vì thầy Tiêu."
Tiêu Niên: “Vinh hạnh của anh."
Bên này, hai người đang vội, Tiêu Niên cũng ngại ngồi một mình ở phòng khách, liền trực tiếp tới gần phòng bếp.
Click mở điện thoại, khéo thật, trong nhóm bạn thân của cậu cũng có người dậy sớm.
Tiêu Niên linh cảm vừa hiện, này chẳng phải là, đưa tới cửa hay sao?
Tiêu Niên vì thế liền ấn vài cái, ở trong nhóm phát hai cái bao lì xì may mắn.
Thứ này lúc nào cũng hữu dụng, mọi người lập tức bay vào, cướp sạch sẽ.
Sau đó, mọi người nhất trí nhắn lại: “?"
Tiêu Niên căn bản không nhịn được cười: “Cả nhà ơi, tui thoát kiếp FA rồi."
Tiêu Niên: “Nhanh nhanh chúc mừng tui."
Tiêu Niên: “Nhanh lên!"
Thật ra, căn bản không cần Tiêu Niên nói, mọi người đã bắt đầu ô oa gọi bậy, biểu tình bao, pháo hoa, ‘tui đệt’, ‘là ai’, nhắn tin tùm lum.
Chờ mọi người bình tĩnh lại, Tiêu Niên ấn mở album, đem tấm ảnh cậu ôm Lục Tri Chu vừa chụp lúc nãy phát lên.
Mới bình tĩnh chưa được vài giây, cả đám lại ô oa gọi bậy.
Tiểu Minh kêu đến kích động nhất, rõ ràng cướp được bao lì xì ít nhất, mấy đồng bạc đáng thương.
Tiểu Minh: “Tui mẹ nó liền biết!"
Tiểu Minh: “Tui tỉnh luôn rồi!"
Tiểu Minh: “Tui mẹ nó!!!"
Những người khác 1: “Dáng người này có thể a!"
Những người khác 3: “Trâu bò a, tư thế trong tấm ảnh này có thể a."
Những người khác 2: “Tui đệt, trông vừa cao vừa to a!"
Tề Nghệ lên tiếng: “Tui nhìn thấy ở ngoài rồi."
Tề Nghệ: “Thiệt con mẹ nó soái!!!"
Tề Nghệ: “Tiêu Niên ghê ghớm nha, chưa gì bắt lấy rồi."
Tiêu Niên kiêu ngạo: “Chớ sao."
Đại gia liến thoắng chúc mừng không ngừng……
Tiêu Niên tay chống cằm, cười không dừng được.
Cuối cùng, mọi người bảo Tiêu Niên phải mời cơm, Tiêu Niên đương nhiên là đáp ứng.
Mọi người: “Trọng điểm là mang bạn trai theo."
Tiêu Niên không chắc Lục Tri Chu có đồng ý hay không, trước phát cái biểu tình bao cho qua.
Mọi người hôm nay đều phải đi làm, chuyện này vừa xong cũng dần dần bình tĩnh lại.
Tiêu Niên nhìn giao diện trò chuyện vẫn không nhúc nhích, đột nhiên, có chút trống rỗng.
Nhưng vậy thì sao chứ, bây giờ cậu vừa nhấc đầu, là có thể nhìn thấy người trong lòng.
Cùng với bà nội của người trong lòng.
Bà nội thật thích cười.
Khóe mắt Tiêu Niên tràn đầy ý cười, lui ra khỏi nhóm chat.
Ăn không ngồi rồi, đơn giản liền đi dạo WeChat của Lục Tri Chu.
WeChat của người này thật ra cũng chẳng có gì thú vì, một cái là ảnh chân dung mà theo hắn nói là cái hạt gì đấy, cùng với tài khoản mấy trăm năm cũng không đổi mới, còn có một tấm ảnh nền vũ trụ hành tinh, thấy thế nào cũng giống lão cán bộ.
Nhưng lần này, Tiêu Niên vừa ấn vào, cậu phát hiện có thay đổi.
Phần giới thiệu dưới tấm chân dung, có nội dung.
Hắn viết chính là.
“Chỉ thích hoa thôi sao?"
Ý cười vốn đã đạm dần bên khoé mắt Tiêu Niên, bởi vì những lời này lại lập tức quay về.
Mẹ nó.
Cái anh Lục Tri Chu này sao lại làm người ta động lòng như vậy nha.
Tác giả :
Nhất Mai Nữu Khấu