Anh Ăn Dấm Của Cả Thế Giới
Chương 21
Tiêu Niên thật sự hờn dỗi với Lục Tri Chu rất nhiều.
Nhưng cái hờn dỗi quan trọng nhất thì Lục Tri Chu căn bản không biết, Tiêu Niên cũng sẽ không nói.
Tiêu Niên cũng biết hành vi vừa rồi của mình rất kỳ quái.
Lục Tri Chu ngừng lại vài giây, dường như có ý muốn tiếp tục, nhưng lại bị Tiêu Niên né tránh.
Tiêu Niên lệch đầu sang một bên, nụ hôn của Lục Tri Chu dừng ở trên má cậu.
Lúc này, Lục Tri Chu trông như đang đè nặng cậu, nhưng thật sự lại không đặt trọng lượng lên người Tiêu Niên, vừa lúc trung gian có cái khe hở, Tiêu Niên đơn giản dùng cả hai tay hai chân, từ dưới thân Lục Tri Chu trượt ra ngoài.
“Ha ha." Tiêu Niên vừa cười vừa từ trên thảm đứng lên, cậu sửa sang lại quần áo với tóc tai xong, không dám nhìn Lục Tri Chu mà nói: “Có tiến bộ nha, ca."
Nói xong còn chưa đủ, cậu lại giơ ngón tay cái lên với Lục Tri Chu: “Tiến bộ rất lớn, không tồi, uhm."
Lục Tri Chu phát ra một tiếng cười thực ngắn ngủi: “Cảm ơn."
Trái tim Tiêu Niên còn đang đập bình bịch, cả người cũng không ổn lắm, sau khi kết thúc mấy lời khách sáo ngoài mặt này, cậu quay đầu liền chạy vào phòng tắm.
Sau đó, vốc một tay nước hắt lên mặt.
Một lần không đủ, lại hắt thêm lần nữa.
Hắt nước mấy lần xong, Tiêu Niên ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, nở nụ cười.
Đương nhiên, cậu cũng không biết bản thân đang cười cái gì.
Cậu rút tờ giấy lau bọt nước trên mặt, lại từ trong túi móc điện thoại ra, click mở WeChat của Tiểu Minh.
Bùm bùm, nhanh tay đánh chữ trên khung trò chuyện.
“Cậu cảm thấy tớ với Lục Tri Chu có thể……"
Vừa mới đánh tới chỗ này, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Là tiếng chuông chuyên biệt của mẹ cậu, dọa Tiêu Niên hết hồn.
“Mẹ." Tiêu Niên bắt máy.
Mẹ cậu ở bên kia hỏi: “Ngủ rồi sao?"
Tiêu Niên: “Mới có mấy giờ a, sao vậy ạ?"
Mẹ hỏi: “Gần đây sinh hoạt sao rồi, ở chung với Lục Tri Chu thế nào?"
Tiêu Niên tiếp tục dùng khăn giấy lau nước trên cằm, mở miệng nói: “Tốt quá chừng luôn, mẹ sắp sửa chuẩn bị tiệc rượu được rồi đó, con của con với ảnh sắp thôi nôi luôn rồi."
Mẹ cậu cười cười: “Này chẳng phải đang quan tâm đến con sao, con đang làm gì?"
“Là rất quan tâm, con tới ở hơn mười ngày rồi mới gọi cuộc điện thoại đầu tiên." Tiêu Niên nói: “Có chuyện thì nói đi ạ."
Mẹ cậu ở bên kia phát ra một âm đơn, rồi lại dừng lại: “Thôi, thật đúng là tìm con có việc."
Tiêu Niên liền biết.
“Nói đi ạ."
Mẹ: “Cuối tuần này, chính là hôm sau, con trai của bạn mẹ kết hôn, hắn là……"
Tiêu Niên đánh gãy: “Không đi."
Mẹ: “Này, nghe mẹ nói xong đã."
Tiêu Niên: “Không đi."
Mẹ: “Có liên quan đến Lục Tri Chu."
Tiêu Niên khựng nửa giây: “Nói đi ạ."
“Chính là chuyện lần này của chúng ta." Mẹ cậu nghĩ nghĩ: “Nói ngắn gọn vậy, chính là con trai của bên đối tác, vốn là mời nhà chúng ta với Lục gia, nhưng trong nhà không có ai rảnh, hạng mục sắp khởi động, hiện tại chúng ta vẫn đang ở nơi khác làm chuẩn bị, khẳng định là đi không được."
Tiêu Niên nghe đến đây đã hiểu: “Ồ."
Mẹ cậu cười cười, cũng nói đủ ý rồi thôi: “Là ở thành phố B, không phải con học đại học ở đó sao, vừa lúc về thăm lại chốn xưa."
Tiêu Niên ‘a’ một tiếng: “Cảm ơn ngài an bài a."
“Khách khí." Mẹ cậu nói cười vui vẻ: “Biểu hiện cho tốt đấy, nghe ba con nói hạng mục này nếu có thể thuận lợi, sẽ mua cho con chiếc xe."
Tiêu Niên bĩu môi: “Rồi nói sau."
Cúp điện thoại, màn hình lại quay về giao diện trò chuyện WeChat với Tiểu Minh, Tiêu Niên nhìn hàng chữ ở phía trên, trực tiếp xóa bỏ.
Cuộc điện thoại này của mẹ giống như lập tức đánh tỉnh Tiêu Niên vậy.
Đúng vậy.
Quan hệ hiện tại giữa cậu với Lục Tri Chu là gì đây? Tại sao cậu và Lục Tri Chu lại sống chung một nhà chứ?
Nghĩ cái gì đâu không.
Tiêu Niên vội vàng bước vào nên không mang theo quần áo, lúc cậu về phòng lấy đồ cũng thuận tiện liếc sang phòng khách một cái, bên kia đã không còn ai.
Cầm bộ đồ ngủ vào lại phòng tắm, chuyên tâm tắm táp một phen.
Có điều, lần này bước ra ngoài, Tiêu Niên thấy Lục Tri Chu ở phòng khách.
Nhìn sơ cũng là mới tắm rửa xong, nhưng hiếm khi lại thất hắn không sấy khô tóc, từ bả vai trở lên trông ướt nhẹp.
Thế này không giống với Lục Tri Chu, Tiêu Niên theo bản năng tò mò: “Anh không sấy tóc à."
Lục Tri Chu từ xa trả lời cậu: “Không sao."
Tiêu Niên: “Đang mở điều hòa đó, không lạnh sao?"
Lục Tri Chu: “Không lạnh."
Tiêu Niên không biết sao, đột nhiên nhanh trí: “Chắc không phải là anh đi tắm nước lạnh đấy chứ?"
Lục Tri Chu không ngừng bước chân, mở miệng nói: “Ừ."
Tiêu Niên cười rộ lên, vừa mới dặn lòng phải bình tâm, hiện tại lại bắt đầu nghiện mồm, cái gì cũng vứt ra sau đầu.
“Thật sự xin lỗi nha, em không biết nặng nhẹ, hạ miệng ác quá."
Lục Tri Chu vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu một cái.
Tiêu Niên cười càng lớn tiếng: “Xin lỗi nha, xin lỗi."
Lục Tri Chu không để ý đến cậu.
Tiêu Niên nghĩ nghĩ, vẫn là đi qua đó, ngồi xuống ghế sô pha đơn ở bên cạnh Lục Tri Chu.
“Này, anh." Tiêu Niên bắt lấy cái gối ôm bỏ lên đùi: “Nói chuyện đứng đắn cái."
Lục Tri Chu: “Ừ."
Tiêu Niên: “Mới nãy mẹ em gọi điện thoại cho em, bảo em đi tham hôn lễ của con trai bạn bà ấy, nói là anh cũng đi."
Lục Tri Chu mở ra máy tính: “Ừ."
Tiêu Niên ‘ồ’: “Mẹ anh cũng nói với anh rồi a."
Lục Tri Chu: “Nói rồi."
Tiêu Niên sờ sờ cằm: “Mẹ em bảo em phải biểu hiện cho tốt."
Tiêu Niên cũng nói với Lục Tri Chu đủ ý rồi thôi, cậu tin là Lục Tri Chu sẽ hiểu.
Quả nhiên vừa nói xong, Lục Tri Chu liền ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Sau đó, cũng chẳng nói gì mà chỉ tiếp tục đánh chữ.
Tiêu Niên thấy Lục Tri Chu giống như không có phản ứng gì, nhịn không được chêm một câu: “Anh yên tâm đi ca ca, em sẽ thương anh thật nhiều."
Lục Tri Chu nghe xong.
“Ờ."
Tiêu Niên thầm khựng lại, khụ hai tiếng rồi đứng đắn lên: “À mà, mẹ em nói nếu hạng mục lần này có thể thành công, sẽ đưa cho em chiếc xe." Cậu tò mò nhìn Lục Tri Chu: “Ba mẹ anh đáp ứng anh cái, gì, vậy?"
Mấy chữ cuối cùng, Tiêu Niên nói ra rất chậm, cũng không chắc chắn lắm.
Bởi vì cậu cảm thấy, người như Lục Tri Chu, muốn ba mẹ khen thưởng gì đó giống như có hơi quái quái.
Lục Tri Chu ở trong lòng cậu, chính là một người rất độc lập, ai cũng không ảnh hưởng đến hắn, mà hắn cũng chẳng cần cái gì.
“Không đáp ứng cái gì." Lục Tri Chu trả lời Tiêu Niên: “Chỉ bảo anh tham gia hôn lễ."
Tiêu Niên ‘a’ một tiếng: “Ha ha, anh ngoan thật."
Có lẽ là cái từ “Ngoan" này thật sự không thích hợp với Lục Tri Chu, Lục Tri Chu nghe mà nhíu nhíu mày.
Tiêu Niên lập tức phát ra tiếng cười đánh vỡ sự xấu hổ: “Hắc."
“Em thích xe?" Một lát sau, Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên.
Tiêu Niên lắc đầu: “Còn tạm." Cậu biết Lục Tri Chu hỏi cái gì: “Ba em không phải bởi vì em thích xe mới đưa cho em, ông ấy lúc nào cũng vậy, chuyện làm ăn thành công hay có cái gì cao hứng, liền thích đưa đồ cho em."
Tiêu Niên cho rằng Lục Tri Chu sẽ tiếp lời với cậu, hoặc là lui lại một bước không nói cái gì cả.
Không nghĩ tới, câu tiếp theo hắn hỏi lại là: “Ở có quen không?"
Tiêu Niên hơi sửng sốt: “Khá tốt a." Cậu cười cười: “Thầy Lục đặc biệt chăm lo cho em, cái gì cũng chuẩn bị tốt cho em hết, thầy Lục còn đặc biệt tri kỷ, còn thường xuyên……"
“Quen là được."
Lục Tri Chu cắt lời Tiêu Niên, lại hỏi cậu: “Anh dễ ở chung không?"
Tiêu Niên lập tức gật đầu: “Dễ ở chung."
Lục Tri Chu: “Với ai cũng dễ ở chung à?"
Tiêu Niên không rõ lắm: “A?"
Lục Tri Chu: “Không có gì."
Tiêu Niên ‘ừ’ một tiếng, lại cười một cái.
Sau đó, cũng không biết nên làm gì.
Lục Tri Chu còn đang xem máy tính, nhưng hắn cũng chỉ nhìn thôi, Tiêu Niên đoán không ra hắn rốt cuộc là có bận hay không.
Rõ ràng có chút co quắp, cũng rõ ràng có chút xấu hổ, không khí tới đặc biệt đột nhiên, làm lòng Tiêu Niên có chút rầu rĩ.
Đơn giản không ngồi ở phòng khách nữa, Tiêu Niên nhỏ giọng nói câu “Em về phòng", xong đứng lên.
Lục Tri Chu đáp khẽ một tiếng ‘ừ’, rõ ràng là không muốn để ý đến cậu.
Tâm tình Tiêu Niên càng trầm.
Cậu thong thả trở về phòng, giữa đường còn quay đầu lại nhìn một cái, Lục Tri Chu vẫn giữ tư thế kia không thay đổi.
Vào phòng rồi, Tiêu Niên đóng cửa lại, đối với không khí ngây người mấy giây.
A, phiền quá.
Cậu ở trong lòng mắng một tiếng, quay đầu lại mở cửa ra.
“Lục Tri Chu."
Tiêu Niên hướng về phía sô pha mà gọi.
Lục Tri Chu ngẩng đầu nhìn cậu.
Tiêu Niên: “Chúng ta cãi nhau một trận đi."
Tiêu Niên nói xong lại đi về trước một bước, lúc này lông mày lại nhíu thành hình chữ bát, đôi mắt cũng trông thật vô tội: “Hay là anh đánh em cũng được."
Cậu lại nghĩ đến cái gì, bổ sung thêm một câu: “Nếu không đè em ở trên giường đi, anh làm em một trận."
Nhưng cái hờn dỗi quan trọng nhất thì Lục Tri Chu căn bản không biết, Tiêu Niên cũng sẽ không nói.
Tiêu Niên cũng biết hành vi vừa rồi của mình rất kỳ quái.
Lục Tri Chu ngừng lại vài giây, dường như có ý muốn tiếp tục, nhưng lại bị Tiêu Niên né tránh.
Tiêu Niên lệch đầu sang một bên, nụ hôn của Lục Tri Chu dừng ở trên má cậu.
Lúc này, Lục Tri Chu trông như đang đè nặng cậu, nhưng thật sự lại không đặt trọng lượng lên người Tiêu Niên, vừa lúc trung gian có cái khe hở, Tiêu Niên đơn giản dùng cả hai tay hai chân, từ dưới thân Lục Tri Chu trượt ra ngoài.
“Ha ha." Tiêu Niên vừa cười vừa từ trên thảm đứng lên, cậu sửa sang lại quần áo với tóc tai xong, không dám nhìn Lục Tri Chu mà nói: “Có tiến bộ nha, ca."
Nói xong còn chưa đủ, cậu lại giơ ngón tay cái lên với Lục Tri Chu: “Tiến bộ rất lớn, không tồi, uhm."
Lục Tri Chu phát ra một tiếng cười thực ngắn ngủi: “Cảm ơn."
Trái tim Tiêu Niên còn đang đập bình bịch, cả người cũng không ổn lắm, sau khi kết thúc mấy lời khách sáo ngoài mặt này, cậu quay đầu liền chạy vào phòng tắm.
Sau đó, vốc một tay nước hắt lên mặt.
Một lần không đủ, lại hắt thêm lần nữa.
Hắt nước mấy lần xong, Tiêu Niên ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, nở nụ cười.
Đương nhiên, cậu cũng không biết bản thân đang cười cái gì.
Cậu rút tờ giấy lau bọt nước trên mặt, lại từ trong túi móc điện thoại ra, click mở WeChat của Tiểu Minh.
Bùm bùm, nhanh tay đánh chữ trên khung trò chuyện.
“Cậu cảm thấy tớ với Lục Tri Chu có thể……"
Vừa mới đánh tới chỗ này, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Là tiếng chuông chuyên biệt của mẹ cậu, dọa Tiêu Niên hết hồn.
“Mẹ." Tiêu Niên bắt máy.
Mẹ cậu ở bên kia hỏi: “Ngủ rồi sao?"
Tiêu Niên: “Mới có mấy giờ a, sao vậy ạ?"
Mẹ hỏi: “Gần đây sinh hoạt sao rồi, ở chung với Lục Tri Chu thế nào?"
Tiêu Niên tiếp tục dùng khăn giấy lau nước trên cằm, mở miệng nói: “Tốt quá chừng luôn, mẹ sắp sửa chuẩn bị tiệc rượu được rồi đó, con của con với ảnh sắp thôi nôi luôn rồi."
Mẹ cậu cười cười: “Này chẳng phải đang quan tâm đến con sao, con đang làm gì?"
“Là rất quan tâm, con tới ở hơn mười ngày rồi mới gọi cuộc điện thoại đầu tiên." Tiêu Niên nói: “Có chuyện thì nói đi ạ."
Mẹ cậu ở bên kia phát ra một âm đơn, rồi lại dừng lại: “Thôi, thật đúng là tìm con có việc."
Tiêu Niên liền biết.
“Nói đi ạ."
Mẹ: “Cuối tuần này, chính là hôm sau, con trai của bạn mẹ kết hôn, hắn là……"
Tiêu Niên đánh gãy: “Không đi."
Mẹ: “Này, nghe mẹ nói xong đã."
Tiêu Niên: “Không đi."
Mẹ: “Có liên quan đến Lục Tri Chu."
Tiêu Niên khựng nửa giây: “Nói đi ạ."
“Chính là chuyện lần này của chúng ta." Mẹ cậu nghĩ nghĩ: “Nói ngắn gọn vậy, chính là con trai của bên đối tác, vốn là mời nhà chúng ta với Lục gia, nhưng trong nhà không có ai rảnh, hạng mục sắp khởi động, hiện tại chúng ta vẫn đang ở nơi khác làm chuẩn bị, khẳng định là đi không được."
Tiêu Niên nghe đến đây đã hiểu: “Ồ."
Mẹ cậu cười cười, cũng nói đủ ý rồi thôi: “Là ở thành phố B, không phải con học đại học ở đó sao, vừa lúc về thăm lại chốn xưa."
Tiêu Niên ‘a’ một tiếng: “Cảm ơn ngài an bài a."
“Khách khí." Mẹ cậu nói cười vui vẻ: “Biểu hiện cho tốt đấy, nghe ba con nói hạng mục này nếu có thể thuận lợi, sẽ mua cho con chiếc xe."
Tiêu Niên bĩu môi: “Rồi nói sau."
Cúp điện thoại, màn hình lại quay về giao diện trò chuyện WeChat với Tiểu Minh, Tiêu Niên nhìn hàng chữ ở phía trên, trực tiếp xóa bỏ.
Cuộc điện thoại này của mẹ giống như lập tức đánh tỉnh Tiêu Niên vậy.
Đúng vậy.
Quan hệ hiện tại giữa cậu với Lục Tri Chu là gì đây? Tại sao cậu và Lục Tri Chu lại sống chung một nhà chứ?
Nghĩ cái gì đâu không.
Tiêu Niên vội vàng bước vào nên không mang theo quần áo, lúc cậu về phòng lấy đồ cũng thuận tiện liếc sang phòng khách một cái, bên kia đã không còn ai.
Cầm bộ đồ ngủ vào lại phòng tắm, chuyên tâm tắm táp một phen.
Có điều, lần này bước ra ngoài, Tiêu Niên thấy Lục Tri Chu ở phòng khách.
Nhìn sơ cũng là mới tắm rửa xong, nhưng hiếm khi lại thất hắn không sấy khô tóc, từ bả vai trở lên trông ướt nhẹp.
Thế này không giống với Lục Tri Chu, Tiêu Niên theo bản năng tò mò: “Anh không sấy tóc à."
Lục Tri Chu từ xa trả lời cậu: “Không sao."
Tiêu Niên: “Đang mở điều hòa đó, không lạnh sao?"
Lục Tri Chu: “Không lạnh."
Tiêu Niên không biết sao, đột nhiên nhanh trí: “Chắc không phải là anh đi tắm nước lạnh đấy chứ?"
Lục Tri Chu không ngừng bước chân, mở miệng nói: “Ừ."
Tiêu Niên cười rộ lên, vừa mới dặn lòng phải bình tâm, hiện tại lại bắt đầu nghiện mồm, cái gì cũng vứt ra sau đầu.
“Thật sự xin lỗi nha, em không biết nặng nhẹ, hạ miệng ác quá."
Lục Tri Chu vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu một cái.
Tiêu Niên cười càng lớn tiếng: “Xin lỗi nha, xin lỗi."
Lục Tri Chu không để ý đến cậu.
Tiêu Niên nghĩ nghĩ, vẫn là đi qua đó, ngồi xuống ghế sô pha đơn ở bên cạnh Lục Tri Chu.
“Này, anh." Tiêu Niên bắt lấy cái gối ôm bỏ lên đùi: “Nói chuyện đứng đắn cái."
Lục Tri Chu: “Ừ."
Tiêu Niên: “Mới nãy mẹ em gọi điện thoại cho em, bảo em đi tham hôn lễ của con trai bạn bà ấy, nói là anh cũng đi."
Lục Tri Chu mở ra máy tính: “Ừ."
Tiêu Niên ‘ồ’: “Mẹ anh cũng nói với anh rồi a."
Lục Tri Chu: “Nói rồi."
Tiêu Niên sờ sờ cằm: “Mẹ em bảo em phải biểu hiện cho tốt."
Tiêu Niên cũng nói với Lục Tri Chu đủ ý rồi thôi, cậu tin là Lục Tri Chu sẽ hiểu.
Quả nhiên vừa nói xong, Lục Tri Chu liền ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Sau đó, cũng chẳng nói gì mà chỉ tiếp tục đánh chữ.
Tiêu Niên thấy Lục Tri Chu giống như không có phản ứng gì, nhịn không được chêm một câu: “Anh yên tâm đi ca ca, em sẽ thương anh thật nhiều."
Lục Tri Chu nghe xong.
“Ờ."
Tiêu Niên thầm khựng lại, khụ hai tiếng rồi đứng đắn lên: “À mà, mẹ em nói nếu hạng mục lần này có thể thành công, sẽ đưa cho em chiếc xe." Cậu tò mò nhìn Lục Tri Chu: “Ba mẹ anh đáp ứng anh cái, gì, vậy?"
Mấy chữ cuối cùng, Tiêu Niên nói ra rất chậm, cũng không chắc chắn lắm.
Bởi vì cậu cảm thấy, người như Lục Tri Chu, muốn ba mẹ khen thưởng gì đó giống như có hơi quái quái.
Lục Tri Chu ở trong lòng cậu, chính là một người rất độc lập, ai cũng không ảnh hưởng đến hắn, mà hắn cũng chẳng cần cái gì.
“Không đáp ứng cái gì." Lục Tri Chu trả lời Tiêu Niên: “Chỉ bảo anh tham gia hôn lễ."
Tiêu Niên ‘a’ một tiếng: “Ha ha, anh ngoan thật."
Có lẽ là cái từ “Ngoan" này thật sự không thích hợp với Lục Tri Chu, Lục Tri Chu nghe mà nhíu nhíu mày.
Tiêu Niên lập tức phát ra tiếng cười đánh vỡ sự xấu hổ: “Hắc."
“Em thích xe?" Một lát sau, Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên.
Tiêu Niên lắc đầu: “Còn tạm." Cậu biết Lục Tri Chu hỏi cái gì: “Ba em không phải bởi vì em thích xe mới đưa cho em, ông ấy lúc nào cũng vậy, chuyện làm ăn thành công hay có cái gì cao hứng, liền thích đưa đồ cho em."
Tiêu Niên cho rằng Lục Tri Chu sẽ tiếp lời với cậu, hoặc là lui lại một bước không nói cái gì cả.
Không nghĩ tới, câu tiếp theo hắn hỏi lại là: “Ở có quen không?"
Tiêu Niên hơi sửng sốt: “Khá tốt a." Cậu cười cười: “Thầy Lục đặc biệt chăm lo cho em, cái gì cũng chuẩn bị tốt cho em hết, thầy Lục còn đặc biệt tri kỷ, còn thường xuyên……"
“Quen là được."
Lục Tri Chu cắt lời Tiêu Niên, lại hỏi cậu: “Anh dễ ở chung không?"
Tiêu Niên lập tức gật đầu: “Dễ ở chung."
Lục Tri Chu: “Với ai cũng dễ ở chung à?"
Tiêu Niên không rõ lắm: “A?"
Lục Tri Chu: “Không có gì."
Tiêu Niên ‘ừ’ một tiếng, lại cười một cái.
Sau đó, cũng không biết nên làm gì.
Lục Tri Chu còn đang xem máy tính, nhưng hắn cũng chỉ nhìn thôi, Tiêu Niên đoán không ra hắn rốt cuộc là có bận hay không.
Rõ ràng có chút co quắp, cũng rõ ràng có chút xấu hổ, không khí tới đặc biệt đột nhiên, làm lòng Tiêu Niên có chút rầu rĩ.
Đơn giản không ngồi ở phòng khách nữa, Tiêu Niên nhỏ giọng nói câu “Em về phòng", xong đứng lên.
Lục Tri Chu đáp khẽ một tiếng ‘ừ’, rõ ràng là không muốn để ý đến cậu.
Tâm tình Tiêu Niên càng trầm.
Cậu thong thả trở về phòng, giữa đường còn quay đầu lại nhìn một cái, Lục Tri Chu vẫn giữ tư thế kia không thay đổi.
Vào phòng rồi, Tiêu Niên đóng cửa lại, đối với không khí ngây người mấy giây.
A, phiền quá.
Cậu ở trong lòng mắng một tiếng, quay đầu lại mở cửa ra.
“Lục Tri Chu."
Tiêu Niên hướng về phía sô pha mà gọi.
Lục Tri Chu ngẩng đầu nhìn cậu.
Tiêu Niên: “Chúng ta cãi nhau một trận đi."
Tiêu Niên nói xong lại đi về trước một bước, lúc này lông mày lại nhíu thành hình chữ bát, đôi mắt cũng trông thật vô tội: “Hay là anh đánh em cũng được."
Cậu lại nghĩ đến cái gì, bổ sung thêm một câu: “Nếu không đè em ở trên giường đi, anh làm em một trận."
Tác giả :
Nhất Mai Nữu Khấu