Anh À! Em Ích Kỉ Yêu Anh Có Được Không?
Chương 10: Giúp đỡ người cũ
Từ khi cái cô hoàng phương đó về nước, ngày nào cô ta cũng đến nhà anh bất kể sang trưa chiều tối mà cứ hễ gặp là lại xà vào lòng anh nhõng nhẹo. đám người làm trong nhà bất bình cho cô lắm nhưng cô đã dặn họ không được tỏ thái độ vì sợ cô ta giận anh. Còn anh thấy cô ta nhưng vẫn quan tâm đến tiểu uyển hơn, dù có ra ngoài anh cũng muốn đưa tiểu uyển theo. Cứ mỗi lần như vậy cô ta lại liếc xéo tiểu uyển để cô từ chối. cô không để lòng những chuyện đó bởi cô nghĩ cô ta đang ghen vì mình là kì đà cản mũi họ thôi mà.
Cô ta với anh hay ra ngoài cùng nhau nhiều ngày rồi nhưng anh cứ ở với cô ta 5 phút là gọi điện thoại về nhà hỏi người làm xem cô thế nào, đi chơi được một chút là anh lấy cớ bận việc về luôn nên tình cảm chẳng có gì tiến triển cả khiến cô ta rất sốt ruột nên quyết định nhờ cô giúp đỡ. Cô ta hẹn cô ra một quán cà phê để nói chuyện.
- tiểu uyển à! Hôm nay chị gọi em ra đây có việc muốn nhờ- cô ta ngọt ngào
- có việc gì chị cứ nói ạ- cô dịu dàng
- thực ra, chị với anh họ em rất muốn đi chơi cùng nhau nhưng hai anh chị lại luôn lo lắng cho em nên lần nào hẹn cũng không được nên chị muốn nhờ em giúp đỡ
- nếu có thể em sẽ làm- cô trả lời mà lòng đau thắt. cô nghĩ cô đang ngăn cản tình cảm của hai người họ thật sao khi mà cô chỉ là em họ của anh, nếu biết cô là người thứ ba thật sự thì cô không thể cứu vãn tình hình giúp anh được nữa rồi.- cô nghĩ
- em có thể rủ anh bảo đi chơi cùng với em rồi sau đó…. – cô ta đưa ra kế hoạch
- như thế có ổn không? Em chỉ sợ…anh ấy không chịu- cô ngập ngừng, thực ra cô rất buồn khi phải làm như vậy nhưng vì anh cô sẽ làm
- không sao đâu, anh ấy rất quý em nên sẽ nghe em thôi – cô ta nịnh. thật ra cô rất dị ứng với những kiểu nịnh nọt như cô ta nhưng cô không nói gì thêm chỉ biết mỉm cười để tác thành cho hai người
buổi tối, tại nhà.
- anh à… ngày mai anh có thể cùng em đến trung tâm thương mại được không- cô ngập ngừng hỏi anh có muốn đến địa điểm mà cô ta sắp xếp
- em cần mua gì sao- anh hỏi bởi cô chưa baao giờ nhờ anh điều gì nên anh thấy lạ
- à … em muốn tự mình mua một số thứ- cô giải thích
- được. vậy tối mai anh dẫn em đi- anh vui vẻ đồng ý ngay vì chẳng mấy khi cô nhờ anh.
Được anh nhận lời mà sao lòng cô buồn vô hạn. phải chăng cô đang ghen, phải chăng cô đã trỗi lên sự ích kỉ muốn giữ anh cho mình- cô tự nghĩ rồi lắc đầu nguầy nguậy như muốn những suy nghĩ ấy thoát đi.
Tối hôm sau, anh dẫn cô đến trung tâm thương mại, anh nắm tay cô bước vào trước con mắt ghen tị của bao người, nhẽ ra cô phải vui nhưng cô cảm thấy buồn lắm vì chỉ mấy phút nữa thôi anh sẽ không còn dắt tay cô nữa. vừ nghĩ đến đây thì
- anh à. Sao trùng hợp vậy, anh đến đây làm gì- cô hoàng bảo chạy đến ôm lấy anh dứt cánh tay anh ra khỏi tay cô.khiến cô tự dưng cảm thấy lạc long
- anh đưa tiểu uyển đến mua ít đồ- anh hơi khó chịu trả lời vì không nghĩ lại gặp cô ấy. trước đây là bạn anh bị cảm giác thân thiết làm ngộ nhận tưởng thích nhưng giờ thì anh thấy sự thân thiết ấy thật sự rắc rối. anh muốn cô ta xa anh một chút, anh muốn nói tiểu uyển không phải em họ mà là vợ anh nhưng anh không dám làm vậy sợ tiểu uyển buồn và anh vẫn chưa khẳng định được mình có yêu tiểu uyển không ( tại hôn lễ của hai người không được công khai trên báo mà, hai ông chủ tịch sợ đám nhà báo gây rối nên chỉ có những người trong giới làm ăn mới biết hai nhà trần – hạ đã thành thông gia).
- Thật trùng hợp. em đi mua sắm cùng bạn nhưng cô ấy chạy đau mất rồi nên em đi cùng anh nhé cô ta giở giọng
- Nếu tiểu uyển không phiền – anh lạnh lùng
- Dạ thế cũng được ạ- cô trả lời theo kế hoạch được đề ra
- Vậy ta đi thôi- cô ta kéo anh đi trước để cô theo sau lạc long giữa bao người. cô buồn mà sao không thể khóc.
Cô ta cứ vui vẻ kéo anh từ nơi này đến nơi khác còn cô thì lầm lũi theo sau. Thi thoảng, anh quay lại phía sau kéo tay cô đi nhưng nhanh chóng bị cô ta gạt đi.
Cứ thế, hết hôm nay đi mua sắm, mai đi cà phê, ngày tiếp đi nhà hàng cô cứ phãi lẽo đẽo theo nhìn cô ta ôm chặt lấy anh làm tim cô quặn thắt. anh thấy mỗi lần cô yêu cầu đi đâu thì đều bị hoàng bảo chen ngang thì nghi ngờ ngay( dẫu gì anh cũng là người điều hành tập đoàn lớn cơ mà) nên không mấy quan tâm đến cô ta. Còn cô ta thấy anh không thân với mình như xưa mà lúc nào cũng quan tâm tiểu uyển quá mức cũng bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ của hai người. còn cô dẫu đau lòng nhưng cũng giúp anh về lại với tình yêu. Có lẽ trong suốt thời gian này điều làm cho cô vui chính là tin ông mình phẫu thuật thành công sắp về nước và những cử chỉ quan tâm anh dành cho cô mà thôi.
Cô ta với anh hay ra ngoài cùng nhau nhiều ngày rồi nhưng anh cứ ở với cô ta 5 phút là gọi điện thoại về nhà hỏi người làm xem cô thế nào, đi chơi được một chút là anh lấy cớ bận việc về luôn nên tình cảm chẳng có gì tiến triển cả khiến cô ta rất sốt ruột nên quyết định nhờ cô giúp đỡ. Cô ta hẹn cô ra một quán cà phê để nói chuyện.
- tiểu uyển à! Hôm nay chị gọi em ra đây có việc muốn nhờ- cô ta ngọt ngào
- có việc gì chị cứ nói ạ- cô dịu dàng
- thực ra, chị với anh họ em rất muốn đi chơi cùng nhau nhưng hai anh chị lại luôn lo lắng cho em nên lần nào hẹn cũng không được nên chị muốn nhờ em giúp đỡ
- nếu có thể em sẽ làm- cô trả lời mà lòng đau thắt. cô nghĩ cô đang ngăn cản tình cảm của hai người họ thật sao khi mà cô chỉ là em họ của anh, nếu biết cô là người thứ ba thật sự thì cô không thể cứu vãn tình hình giúp anh được nữa rồi.- cô nghĩ
- em có thể rủ anh bảo đi chơi cùng với em rồi sau đó…. – cô ta đưa ra kế hoạch
- như thế có ổn không? Em chỉ sợ…anh ấy không chịu- cô ngập ngừng, thực ra cô rất buồn khi phải làm như vậy nhưng vì anh cô sẽ làm
- không sao đâu, anh ấy rất quý em nên sẽ nghe em thôi – cô ta nịnh. thật ra cô rất dị ứng với những kiểu nịnh nọt như cô ta nhưng cô không nói gì thêm chỉ biết mỉm cười để tác thành cho hai người
buổi tối, tại nhà.
- anh à… ngày mai anh có thể cùng em đến trung tâm thương mại được không- cô ngập ngừng hỏi anh có muốn đến địa điểm mà cô ta sắp xếp
- em cần mua gì sao- anh hỏi bởi cô chưa baao giờ nhờ anh điều gì nên anh thấy lạ
- à … em muốn tự mình mua một số thứ- cô giải thích
- được. vậy tối mai anh dẫn em đi- anh vui vẻ đồng ý ngay vì chẳng mấy khi cô nhờ anh.
Được anh nhận lời mà sao lòng cô buồn vô hạn. phải chăng cô đang ghen, phải chăng cô đã trỗi lên sự ích kỉ muốn giữ anh cho mình- cô tự nghĩ rồi lắc đầu nguầy nguậy như muốn những suy nghĩ ấy thoát đi.
Tối hôm sau, anh dẫn cô đến trung tâm thương mại, anh nắm tay cô bước vào trước con mắt ghen tị của bao người, nhẽ ra cô phải vui nhưng cô cảm thấy buồn lắm vì chỉ mấy phút nữa thôi anh sẽ không còn dắt tay cô nữa. vừ nghĩ đến đây thì
- anh à. Sao trùng hợp vậy, anh đến đây làm gì- cô hoàng bảo chạy đến ôm lấy anh dứt cánh tay anh ra khỏi tay cô.khiến cô tự dưng cảm thấy lạc long
- anh đưa tiểu uyển đến mua ít đồ- anh hơi khó chịu trả lời vì không nghĩ lại gặp cô ấy. trước đây là bạn anh bị cảm giác thân thiết làm ngộ nhận tưởng thích nhưng giờ thì anh thấy sự thân thiết ấy thật sự rắc rối. anh muốn cô ta xa anh một chút, anh muốn nói tiểu uyển không phải em họ mà là vợ anh nhưng anh không dám làm vậy sợ tiểu uyển buồn và anh vẫn chưa khẳng định được mình có yêu tiểu uyển không ( tại hôn lễ của hai người không được công khai trên báo mà, hai ông chủ tịch sợ đám nhà báo gây rối nên chỉ có những người trong giới làm ăn mới biết hai nhà trần – hạ đã thành thông gia).
- Thật trùng hợp. em đi mua sắm cùng bạn nhưng cô ấy chạy đau mất rồi nên em đi cùng anh nhé cô ta giở giọng
- Nếu tiểu uyển không phiền – anh lạnh lùng
- Dạ thế cũng được ạ- cô trả lời theo kế hoạch được đề ra
- Vậy ta đi thôi- cô ta kéo anh đi trước để cô theo sau lạc long giữa bao người. cô buồn mà sao không thể khóc.
Cô ta cứ vui vẻ kéo anh từ nơi này đến nơi khác còn cô thì lầm lũi theo sau. Thi thoảng, anh quay lại phía sau kéo tay cô đi nhưng nhanh chóng bị cô ta gạt đi.
Cứ thế, hết hôm nay đi mua sắm, mai đi cà phê, ngày tiếp đi nhà hàng cô cứ phãi lẽo đẽo theo nhìn cô ta ôm chặt lấy anh làm tim cô quặn thắt. anh thấy mỗi lần cô yêu cầu đi đâu thì đều bị hoàng bảo chen ngang thì nghi ngờ ngay( dẫu gì anh cũng là người điều hành tập đoàn lớn cơ mà) nên không mấy quan tâm đến cô ta. Còn cô ta thấy anh không thân với mình như xưa mà lúc nào cũng quan tâm tiểu uyển quá mức cũng bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ của hai người. còn cô dẫu đau lòng nhưng cũng giúp anh về lại với tình yêu. Có lẽ trong suốt thời gian này điều làm cho cô vui chính là tin ông mình phẫu thuật thành công sắp về nước và những cử chỉ quan tâm anh dành cho cô mà thôi.
Tác giả :
muathubuon