Angel And Devil
Chương 28: Vệ sĩ bất đắc dĩ
Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã nằm ngay lại chỗ vì cú đá bất ngờ của nó. Nó nhanh chóng vào lại căn phòng Tiểu Thiên đang trốn lôi cậu ta ra rồi dìu đi ra khỏi nhà hàng bằng cửa sau. Nó không biết mình đã bỏ quên một người đang chờ đợi nó và chỉ cách nó chừng vài thước...
………………….
- Cậu nặng thiệt đó- Cuối cùng nó cũng đã đưa Tiểu Thiên ra khỏi nhà hàng một cách an toàn, vừa thở dốc nó vừa nói
- Tôi nặng mà cũng có người cõng được tôi đó- Tuy đã quá kiệt sức nhưng Tiểu Thiên cũng cố gắng mỉm cười
- Tui cứu cậu mà cậu nói vậy nghe được hả?- Nó tức giận trước thái độ đó của Tiểu Thiên, sao hắn có thể nói như vậy với ân nhân của mình được chứ!
- Tui không kêu cậu cứu- Tiểu Thiên cũng tức giận nói
- Cậu…cậu đã kéo tôi vô trong đó chứ không ai hết, vậy mà cậu còn nói vậy được hả? Biết vậy tôi đã để cậu trong đó cho bọn kia xử đẹp rồi!- Sao trên đời này lại có một người vong ơn bội nghĩa như tên này chứ! Nhưng nó cũng không khỏi tò mò trước thái độ của Tiểu Thiên nên nó buộc miệng hỏi
- Sao bọn người đó lại đuổi đánh?
Ai ngờ cậu ta lại trả lời một câu vô cùng thiếu tế nhị
- Cậu không cần biết, tôi muốn biết cậu có đồng ý làm vệ sĩ cho tôi không thôi?
- Trời ạ sao giờ phút này cậu còn hỏi chuyện này- Nó không tin là ở trong tình trạng này hắn có thể đưa ra nhưng câu hỏi cần thời gian suy nghĩ đến vậy và nó im lặng
Nhưng hắn không buông tha
- Nếu cậu không chịu thì đi về đi, tôi ở đây một mình được rồi
- Vậy tôi về đây!- Nó bực bội đáp trả và bỏ đi một mạch
Nhưng nó không thể đi được lâu thì đã quay lại vì nghe tiếng ngã bất ngờ của hắn. Cũng không biết tại sao nhưng nó cảm thấy lo lắng cho hắn, có lẽ vì lương tâm của một con người không cho phép nó bỏ đi chăng? Và nó đã chạy đến bên chỗ hắn nhưng hắn vẫn còn cố chịu đựng không chịu để nó đỡ dậy:
- Nếu cậu không chịu thì đi đi tôi không muốn mang nợ cậu!- Thì ra là vì hắn sợ mắc nợ nó nên mới nói như vậy
- Vậy tôi làm vệ sĩ cho cậu là được rồi chứ gì!
Trong khoảng khắc nóng giận nó đã nói ra một câu mà khiến nó có thể hối hận nhưng hiện giờ nó không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, nó dìu hắn đứng dậy rồi nói tiếp:
- Để tôi đưa cậu vô bệnh viện
Nhưng hắn lắc đầu:
- Không…có chết tôi cũng không vô đó đâu, cậu…đưa tôi về nhà đi
- Vậy nhà cậu ở đâu- Nó không biết tại sao nhưng hiện giờ có lẽ làm theo hắn là tốt nhất
- Ở số 40… đường….
Nói xong hắn ngã gục lên lưng nó và chìm vào giấc ngủ trong hơi thở không đều đặn chút nào! Nhưng cũng may vừa kịp lúc có một chiếc taxi đi ngang qua và nó dìu hắn lên xe chứ không chắc nó phải cõng hắn nữa thì chắc chết quá!
………………………
Nó đã kêu taxi chở hắn về đúng địa chỉ, nhưng nó nhưng nó phát hiện căn nhà mà hắn chỉ tới chỉ có mình hắn ở vì bấm chuông hoài không thấy ai mở cửa. Sau đó nó thấy cửa khóa ngoài. Vì vậy rất có thể chìa khóa nằm trong túi hắn vì vậy nó đã thọt tay vào túi hắn để lấy chìa khóa rồi mở cửa. Cõng hắn vào nhà trong khổ sở nhưng nó cũng cảm nhận được từng hơi thở mệt nhọc không phải của nó mà của Tiểu Thiên. Ở nhà một mình chắc hắn cô đơn lắm, nó đã từng như vậy nên có có thể hiểu được mặt dù chỉ trong một ngày vì bây giờ đã có Thiên Bảo sống chung nên sự cô độc đó cũng giảm đi phần nào. Căn nhà tuy rộng và đẹp nhưng rất trống trải, nó mở cửa phòng ra, rồi nhẹ nhàng đặt Tiểu Thiên lên giường, căn phòng rất sang trọng. Nó thử mở một cái tủ để tìm thuốc cho hắn thì giật mình khi trong tủ toàn tiền, rất nhiều tiền. Nếu nó là đứa tham lam thì tên này chết chắc! Nhưng không lẽ hắn không sợ mà nói địa chỉ nhà với nó sao? Có thể tên này là một kẻ tin người quá đáng chăng? Nghĩ là nghĩ vậy nhưng nó vẫn đóng tủ lại và mở cánh tủ khác, trong tủ này cũng vậy chỉ toàn thấy tiền thôi. Cũng may trong cái học tủ cuối cùng lại có thuốc và băng rất nhiều. Nó cầm lại giường thay cho hắn. Cởi cái áo sơ mi ra! Trời ạ! Không thể tin được sao hắn có thể bị những vết chém khủng khiếp đến như vậy, mới nhìn thôi nó đã thấy đau đớn thay cho người bị rồi huống chi là hắn! Để xem nào! Những vết chém đầy máu và những vết bầm tím nó lấy thuốc bôi lên tất cả nhưng nó làm sao bôi được cơn đau hắn đang phải chịu đựng. Cơn đau về mặt tinh thần!!??
- Ngọc Nhi!!??
Cái tên phát ra từ miệng hắn, không biết làm sao nhưng nó bỗng như ngàn mũi dao đâm sâu vào tim nó làm nó đau muốn ứa nước mắt nhưng nó cũng kịp kiềm chế bản thân vì nó đã tự nhủ với mình sẽ không khóc nữa từ sau cái kí ức đó. Nó tiếp tục bôi thuốc và băng bó vết thương cho hắn. Chắc hắn đã bị đánh đập tàn nhẫn lắm mới ra như vậy, chưa kể nhưng vết thẹo của quá khứ trên người. Nếu tính tất cả thì hắn có hơn chục vết chém!!???
Cuối cùng công việc băng bó đã xong, nhưng bây giờ nó không biết nên về hay ở lại, tình trạng này của hắn rất cần người chăm sóc. Nó đã định bước ra cữa và quay về nhưng không hiểu tại sao nó không đành lòng! Vậy là nó quyết định ở lại, có gì ngày mai nó sẽ về sớm đi học. Nghĩ vậy rồi nó lục túi quần Tiểu Thiên lấy điện thoại gọi số điện thoại bàn nhà mình báo cho Thiên Bảo.
- A lô! Thiên Bảo hả? Nhiên nè!
- Cậu đang ở đâu vậy?
- Tôi đang ở nhà một người bạn
- Nhà bạn cậu ở đâu để tôi đến đón cậu về?
- À… Không cần đâu… Tụi tôi… hôm nay ăn tiệc…Nên mình muốn ở lại nói truyện tâm sự với người bạn đó, có gì sáng mai tôi sẽ về sớm!! – Không biết vì sao nó phải nói dối như vậy, có lẽ vì không muốn Thiên Bảo lo lắng?
- Cái gì? Cậu muốn ở lại hả? Cậu về đi! Tôi…tôi có chuyện này…- Thiên Bảo nói trong giọng hoảng hốt rồi van xin
- Không được đâu mình muốn ở lại. Vậy ha! Mai tôi sẽ về sớm mà, yên tâm! Bye!
Nó tắt máy nhưng vẫn còn kịp nghe câu nói cuối cùng của Thiên Bảo khiến nó không khỏi lo lắng.
- Nếu cậu không về thì đừng hối hận. Tôi…
Nhưng nó đã quyết định ở lại rồi thì có bắt ép nó cũng sẽ không về đâu. Tiểu Thiên vẫn ngủ, lúc ngủ hắn đúng là thiên thần với gương mặt thánh thiện làm sao! Không ngờ khuôn mặt này sau khi thức giậy lại là một lạnh lung giống như một ác quỷ. Nó say sưa ngắm nhìn khuôn mặt của Tiểu Thiên rồi chìm vào giấc ngủ…
Nó đâu ngờ là đâu đó cách căn nhà này vài cây số, là nhà nó có một người đang đau đớn vì cô bé và vì…
Còn xa hơn nữa cũng có một người đang lo lắng tìm kiếm nó…!!??
………………….
- Cậu nặng thiệt đó- Cuối cùng nó cũng đã đưa Tiểu Thiên ra khỏi nhà hàng một cách an toàn, vừa thở dốc nó vừa nói
- Tôi nặng mà cũng có người cõng được tôi đó- Tuy đã quá kiệt sức nhưng Tiểu Thiên cũng cố gắng mỉm cười
- Tui cứu cậu mà cậu nói vậy nghe được hả?- Nó tức giận trước thái độ đó của Tiểu Thiên, sao hắn có thể nói như vậy với ân nhân của mình được chứ!
- Tui không kêu cậu cứu- Tiểu Thiên cũng tức giận nói
- Cậu…cậu đã kéo tôi vô trong đó chứ không ai hết, vậy mà cậu còn nói vậy được hả? Biết vậy tôi đã để cậu trong đó cho bọn kia xử đẹp rồi!- Sao trên đời này lại có một người vong ơn bội nghĩa như tên này chứ! Nhưng nó cũng không khỏi tò mò trước thái độ của Tiểu Thiên nên nó buộc miệng hỏi
- Sao bọn người đó lại đuổi đánh?
Ai ngờ cậu ta lại trả lời một câu vô cùng thiếu tế nhị
- Cậu không cần biết, tôi muốn biết cậu có đồng ý làm vệ sĩ cho tôi không thôi?
- Trời ạ sao giờ phút này cậu còn hỏi chuyện này- Nó không tin là ở trong tình trạng này hắn có thể đưa ra nhưng câu hỏi cần thời gian suy nghĩ đến vậy và nó im lặng
Nhưng hắn không buông tha
- Nếu cậu không chịu thì đi về đi, tôi ở đây một mình được rồi
- Vậy tôi về đây!- Nó bực bội đáp trả và bỏ đi một mạch
Nhưng nó không thể đi được lâu thì đã quay lại vì nghe tiếng ngã bất ngờ của hắn. Cũng không biết tại sao nhưng nó cảm thấy lo lắng cho hắn, có lẽ vì lương tâm của một con người không cho phép nó bỏ đi chăng? Và nó đã chạy đến bên chỗ hắn nhưng hắn vẫn còn cố chịu đựng không chịu để nó đỡ dậy:
- Nếu cậu không chịu thì đi đi tôi không muốn mang nợ cậu!- Thì ra là vì hắn sợ mắc nợ nó nên mới nói như vậy
- Vậy tôi làm vệ sĩ cho cậu là được rồi chứ gì!
Trong khoảng khắc nóng giận nó đã nói ra một câu mà khiến nó có thể hối hận nhưng hiện giờ nó không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, nó dìu hắn đứng dậy rồi nói tiếp:
- Để tôi đưa cậu vô bệnh viện
Nhưng hắn lắc đầu:
- Không…có chết tôi cũng không vô đó đâu, cậu…đưa tôi về nhà đi
- Vậy nhà cậu ở đâu- Nó không biết tại sao nhưng hiện giờ có lẽ làm theo hắn là tốt nhất
- Ở số 40… đường….
Nói xong hắn ngã gục lên lưng nó và chìm vào giấc ngủ trong hơi thở không đều đặn chút nào! Nhưng cũng may vừa kịp lúc có một chiếc taxi đi ngang qua và nó dìu hắn lên xe chứ không chắc nó phải cõng hắn nữa thì chắc chết quá!
………………………
Nó đã kêu taxi chở hắn về đúng địa chỉ, nhưng nó nhưng nó phát hiện căn nhà mà hắn chỉ tới chỉ có mình hắn ở vì bấm chuông hoài không thấy ai mở cửa. Sau đó nó thấy cửa khóa ngoài. Vì vậy rất có thể chìa khóa nằm trong túi hắn vì vậy nó đã thọt tay vào túi hắn để lấy chìa khóa rồi mở cửa. Cõng hắn vào nhà trong khổ sở nhưng nó cũng cảm nhận được từng hơi thở mệt nhọc không phải của nó mà của Tiểu Thiên. Ở nhà một mình chắc hắn cô đơn lắm, nó đã từng như vậy nên có có thể hiểu được mặt dù chỉ trong một ngày vì bây giờ đã có Thiên Bảo sống chung nên sự cô độc đó cũng giảm đi phần nào. Căn nhà tuy rộng và đẹp nhưng rất trống trải, nó mở cửa phòng ra, rồi nhẹ nhàng đặt Tiểu Thiên lên giường, căn phòng rất sang trọng. Nó thử mở một cái tủ để tìm thuốc cho hắn thì giật mình khi trong tủ toàn tiền, rất nhiều tiền. Nếu nó là đứa tham lam thì tên này chết chắc! Nhưng không lẽ hắn không sợ mà nói địa chỉ nhà với nó sao? Có thể tên này là một kẻ tin người quá đáng chăng? Nghĩ là nghĩ vậy nhưng nó vẫn đóng tủ lại và mở cánh tủ khác, trong tủ này cũng vậy chỉ toàn thấy tiền thôi. Cũng may trong cái học tủ cuối cùng lại có thuốc và băng rất nhiều. Nó cầm lại giường thay cho hắn. Cởi cái áo sơ mi ra! Trời ạ! Không thể tin được sao hắn có thể bị những vết chém khủng khiếp đến như vậy, mới nhìn thôi nó đã thấy đau đớn thay cho người bị rồi huống chi là hắn! Để xem nào! Những vết chém đầy máu và những vết bầm tím nó lấy thuốc bôi lên tất cả nhưng nó làm sao bôi được cơn đau hắn đang phải chịu đựng. Cơn đau về mặt tinh thần!!??
- Ngọc Nhi!!??
Cái tên phát ra từ miệng hắn, không biết làm sao nhưng nó bỗng như ngàn mũi dao đâm sâu vào tim nó làm nó đau muốn ứa nước mắt nhưng nó cũng kịp kiềm chế bản thân vì nó đã tự nhủ với mình sẽ không khóc nữa từ sau cái kí ức đó. Nó tiếp tục bôi thuốc và băng bó vết thương cho hắn. Chắc hắn đã bị đánh đập tàn nhẫn lắm mới ra như vậy, chưa kể nhưng vết thẹo của quá khứ trên người. Nếu tính tất cả thì hắn có hơn chục vết chém!!???
Cuối cùng công việc băng bó đã xong, nhưng bây giờ nó không biết nên về hay ở lại, tình trạng này của hắn rất cần người chăm sóc. Nó đã định bước ra cữa và quay về nhưng không hiểu tại sao nó không đành lòng! Vậy là nó quyết định ở lại, có gì ngày mai nó sẽ về sớm đi học. Nghĩ vậy rồi nó lục túi quần Tiểu Thiên lấy điện thoại gọi số điện thoại bàn nhà mình báo cho Thiên Bảo.
- A lô! Thiên Bảo hả? Nhiên nè!
- Cậu đang ở đâu vậy?
- Tôi đang ở nhà một người bạn
- Nhà bạn cậu ở đâu để tôi đến đón cậu về?
- À… Không cần đâu… Tụi tôi… hôm nay ăn tiệc…Nên mình muốn ở lại nói truyện tâm sự với người bạn đó, có gì sáng mai tôi sẽ về sớm!! – Không biết vì sao nó phải nói dối như vậy, có lẽ vì không muốn Thiên Bảo lo lắng?
- Cái gì? Cậu muốn ở lại hả? Cậu về đi! Tôi…tôi có chuyện này…- Thiên Bảo nói trong giọng hoảng hốt rồi van xin
- Không được đâu mình muốn ở lại. Vậy ha! Mai tôi sẽ về sớm mà, yên tâm! Bye!
Nó tắt máy nhưng vẫn còn kịp nghe câu nói cuối cùng của Thiên Bảo khiến nó không khỏi lo lắng.
- Nếu cậu không về thì đừng hối hận. Tôi…
Nhưng nó đã quyết định ở lại rồi thì có bắt ép nó cũng sẽ không về đâu. Tiểu Thiên vẫn ngủ, lúc ngủ hắn đúng là thiên thần với gương mặt thánh thiện làm sao! Không ngờ khuôn mặt này sau khi thức giậy lại là một lạnh lung giống như một ác quỷ. Nó say sưa ngắm nhìn khuôn mặt của Tiểu Thiên rồi chìm vào giấc ngủ…
Nó đâu ngờ là đâu đó cách căn nhà này vài cây số, là nhà nó có một người đang đau đớn vì cô bé và vì…
Còn xa hơn nữa cũng có một người đang lo lắng tìm kiếm nó…!!??
Tác giả :
Katysi