Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển
Chương 48
Đều nói gia đình phú quý thường lắm chuyện, một chút cũng không sai. Đối với dân chúng tầm thường, không chỉ lắm chuyện, người kỳ quái cũng nhiều, kỳ quái nhất, là tiểu thế tử Cố Diễn của Trung Dũng vương phủ, Cố Diễn là quái nhân, thiên đại quái nhân.
Hơn một năm trước, Trịnh tiên sinh dạy học tiểu thế tử bởi vì ngoài ý muốn té ngựa, sau tiểu thế tử tránh né ánh mắt người khác, không bước chân ra khỏi nhà, mọi người mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng cũng dần dần quen, nhưng ngay lúc mọi người đã dần dần quên sạch việc này, Cố Diễn lại xuất hiện, lần này, hắn thả diều đầy trời, rơi xuống Trịnh phủ, hắn nói, đây là xin lỗi.
Ha ha, ha ha ha!
Xin lỗi! Xin lỗi kiểu này thật quá nổi bật. Đương nhiên, nói nổi bật là cho dễ nghe, mọi người muốn nói là, chuyện như vậy thật sự là kỳ ba!
Có điều dù mọi người nghĩ thế nào, tên tiểu thế tử kia ngược lại còn cảm thấy là đương nhiên. Nói làm sao ngươi biết hắn coi là chuyện đương nhiên? Kia còn cần hỏi sao? Tự nhiên là có nguyên nhân.
Tiểu thế tử thế nhưng tới cửa, sau một năm, tiểu thế tử bước vào cửa chính của Trịnh phủ
.
Đây là lần đầu tiên Cố Diễn vào cửa chính, hắn đứng ở cửa lớn, ngơ ngác nói: “Ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua, mình có thể quang minh chính đại đi vào như vậy."
Tâm tình tiến Trịnh phủ, còn thấp thỏm gấp một vạn lần so với tiến hoàng cung. Này nói ra, quả thực là không ai tin. Trung Dũng vương gia thấy Cố Diễn mang bộ dạng nàng dâu nhỏ ngượng ngùng, chỉ cảm thấy cháo buổi sáng ở trong dạ dày sôi trào, rất muốn nôn.
Ông ta ho khan một tiếng, nói: “Ngươi cũng leo tường không ít, không cần giả bộ như chưa từng tới."
Cố Diễn mắt trợn trắng, “Ta nói chính là... Quang minh chính đại đi vào, đi vào, leo tường có thể tính sao! Leo tường dù nói thế nào, cũng không có thể diện."
Trung Dũng vương gia cười lạnh một tiếng, không để ý hắn trực tiếp vào cửa, hắn cũng biết không thể diện, thật sự là nói một đàng, làm một nẻo a!
Cảm nhận được sự khinh bỉ cùng trào phúng của phụ vương mình, Cố Diễn nhếch miệng, “Ngài có ý gì."
Trung Dũng vương gia lười phải nói nhiều với hắn, quá mất mặt, mất mặt!
Tiết thần y yên lặng đứng phía sau hai người, cảm thụ đôi cha con này “giao lưu tình cảm", móc móc lỗ tai, ông ta già rồi, không hiểu nổi khuynh hướng đang lưu hành ở kinh thành, có lẽ, đây mới là hình thức chung đụng bình thường của bọn họ chăng?
“Ngươi muốn đứng ở Trịnh phủ cửa làm sư tử đá sao?" Trung Dũng vương gia hỏi.
Cố Diễn kéo áo cha hắn, “Đi thôi, đi vào."
Lão Vương gia yên lặng hắc tuyến nhìn trời...
Người gác cổng mặc dù không nghe thấy tiểu thế tử nói gì với Trung Dũng vương gia, nhưng phụ tử hai người ở cửa cũng cằn nhằn đã lâu, xem bọn họ cuối cùng giống như muốn vào cửa, hắn vội vã nghênh đón, “Tiểu nhân gặp qua vương gia, Tam lão gia ở viện bên kia, vương gia thế tử gia bên này thỉnh."
Gã sai vặt vụng trộm quan sát thế tử gia Cố Diễn, vốn nghe nói có người như vậy, nhưng thật sự gặp mặt, này là lần đầu tiên. Thế tử gia quả nhiên là như tin đồn, giống như trích tiên trong tranh vậy, phong thái như nghi, tuấn mỹ như ngọc, cả người thần thái sáng láng. Chỉ là một thân quần áo thì lại không vừa người, vải xám bình thường như những gia đình phổ thông, mặc dù như thế, quý khí vẫn có, giơ tay nhấc chân dù là áo thô quần xám cũng không có cách nào che lấp.
“Mấy vị bên này thỉnh." Gã sai vặt nghĩ, đừng nói là nữ nhi, dù hắn là nam nhi bảy thước, đều cảm thấy quả nhiên là thế gian khó có, không dời mắt được a!
Ánh mắt gã sai vặt vẫn nhìn bên này, Cố Diễn đang nóng nảy càng giận hơn, “Ngươi nhìn cái gì vậy, chưa có thấy tuấn mỹ nam tử như ta sao?"
Gã sai vặt lảo đảo một cái, mặc dù ngài lớn lên xuất chúng, nhưng cũng không cần chiêu cáo thiên hạ như vậy đi?
Có vài người chính là như vậy, không mở miệng thì thôi, quả nhiên là cao quý không thể khinh nhờn, nhưng trên thực tế chỉ cần vừa mở miệng, vốn là khí chất như trích tiên thoáng cái bay sạch, bộ dạng thô tục kia, thật sự là...
Gã sai vặt Trịnh phủ cảm thấy, về mặt hàm dưỡng và khí chất, kỳ thật mình cũng tăng thêm một bậc.
Hào quang trích tiên rút đi, gã sai vặt vội vàng dẫn người tới tam phòng. Không trách được bên ngoài đồn đãi bình luận không tốt về thế tử gia Trung Dũng vương phủ, thì ra, không phải là mọi người không hiểu, mà là quá hiểu rồi.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, đại để chính là như thế.
Cố Diễn nào biết trong đầu gã sai vặt nghĩ những gì, chỉ cho là khí chất cao quý của mình đã chấn nhiếp được hắn, dương dương đắc ý, “Kỳ thật Trịnh gia cũng không hơn gì cái này."
Lúc này Trung Dũng vương gia chỉ cảm thấy mất mặt, xấu hổ, con mình tự kỷ như vậy, làm cha không cảm thấy được chút vinh quang nào, chỉ cảm thấy... Thực đặc biệt mất mặt!
“Được rồi, ngươi chú ý cho ta một chút."
Cố Diễn ho khan một tiếng, im lặng.
Đang lúc nói chuyện, tam phu nhân vén rèm lên ra đón, bà vốn tưởng rằng chỉ có Tiết thần y, ai biết gã sai vặt thế nhưng báo lại, nói là Trung Dũng vương gia cùng thế tử gia cũng tới. Mặc dù biết thế tử gia có thể là say ôn tâm ý không ở rượu (mục đích chính không phải là tới thăm), nhưng bà cũng chỉ biết mỉm cười ra đón. Dù sao bọn họ bây giờ còn phải trông cậy vào Tiết thần y hỗ trợ cứu trị, dù không phải như vậy cũng không đáng nháo cương.
Về phần nói tiểu thế tử giả cẩu gạt người, Lâm thị cũng căm tức, nhưng căm tức thì căm tức, bà cũng không phải tiểu cô nương đơn thuần, tự nhiên biết rõ mọi việc cần phải bận tâm đến mặt mũi.
“Dân phụ gặp qua vương gia thế tử gia." Lâm thị mỉm cười hơi nghiêng mình chào.
Trung Dũng vương gia gật đầu: “Bắt đầu đi, không cần quá mức khách khí. Từ lúc Trịnh tiên sinh bị thương, tiểu nhi tử vẫn luôn không ra cửa, cảm thấy thẹn đối với Trịnh tiên sinh. Hôm nay thật vất vả nghe bản vương khuyên ra cửa, hôm qua lại làm ra chuyện như vậy, sợ là quấy nhiễu ngài đi?"
Lâm thị vội vàng đáp: “Ngài quá lo lắng. Tiểu thế tử cũng là... Cũng là thiên chân vô tà."
Tiết thần y nghe đối thoại như thế, nhịn không được cười lên, phát giác được ánh mắt Trung Dũng vương gia, ông ta vuốt vuốt chòm râu, cúi đầu tiếp tục cười trộm.
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi bị người ta nói thiên chân vô tà, ngẫm lại thật là chua xót, có điều loại cảm giác này là với người bình thường, người không bình thường, hoàn toàn sẽ không nghĩ như vậy.
Rất không trùng hợp, Cố Diễn chính là người không bình thường, hắn nghe được khen ngợi của Lâm thị, lập tức mắt lấp lánh, vô cùng vui sướng, “Ngài yên tâm, ta sẽ hảo hảo biểu hiện."
Mọi người:...
Trung Dũng vương gia cảm thấy được, một đám quạ bay qua đỉnh đầu của ông ta... Nếu như đây không phải con ông ta, ông thật hận không bóp chết hắn. Vốn là hài tử có chút cơ trí, chỉ là dính đến Tiểu Thất, hắn liền hoàn toàn không phải là hắn, bộ dạng đần như vậy quả thực ông không nhìn được.
Nhưng, người này lại vẫn không cho là nhục ngược lại còn cho rằng vinh.
Bên này tâm tình Trung Dũng vương gia ngũ vị hỗn loạn, bên kia, bên kia Lâm thị hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải, bà vắt hết óc nghĩ tới một từ hình dung như vậy, nói xong, cũng cảm thấy không thỏa đáng. Nhưng, tiểu thế tử lại vẫn rất cao hứng, này thật là làm cho bà càng thêm lúng túng, cảnh tượng này, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao mới có thể hóa giải.
Nếu không nói giữa người và người duyên phận khó nói, ngay lúc hiện trường một mảnh lúng túng, Tiểu Thất thế nhưng xuất hiện. Tiểu Thất mới từ vườn hoa bên kia trở lại, nàng ôm hoa tươi bước vào sân, chỉ trong nháy mắt, hoa tươi trong ngực đều rơi xuống.
“Ngươi..." Sao ngươi lại tới đây? Tiểu Thất thiếu chút nữa bật thốt ra, có điều nàng ngược lại vẫn có chút lý trí, rốt cục nuốt lại lời của mình, nhấc váy mỉm cười nói phúc, Tiểu Thất bắt đầu nhặt hoa rớt rơi trên mặt đất.
Cố Diễn thấy, không nói hai lời xông lên trước giúp nàng.
Vẻ mặt Tiểu Thất lạnh lùng, một chút cũng không hoạt bát như trước kia. Lại nói tới, kể từ khi biết được Đại Bạch là bị Tĩnh Xu hại chết, nàng cũng ít tươi cười. Mà biết được Đại Bạch là Cố Diễn giả chó, càng làm cho tâm tình nàng rơi xuống đáy cốc, lại nói tới, nàng cũng không có chuyện gì đáng giá vui vẻ. Cười cho ai xem đây!
“Đa tạ." Tiểu Thất nói với Cố Diễn, lạnh lùng một tiếng, đứng ở sau lưng Lâm thị.
Cố Diễn trơ mắt nhìn Tiểu Thất, lúng túng, hắn muốn nói cái gì đó, nhưng lại lo lắng Tiểu Thất căn bản cũng không muốn quan tâm hắn. Tâm tình rối rắm, hắn vò vò chéo áo, cũng không phải biết nói cái gì mới được.
Tình cảnh lúng túng, Lâm thị miễn cưỡng nhếch miệng, “Mấy vị mau vào trong phòng." Lúc này, cũng chỉ có bà đứng ra hoà giải.
Dẫn mấy người vào trong phòng, Tiết thần y theo thường lệ tiến vào trong thất châm kim cho Trịnh Tam Lang. Cố Diễn nhìn qua rèm, mở miệng: “Là ta có lỗi với Trịnh tiên sinh, ta, ta có thể vào xem một chút không?"
Lâm thị gật đầu.
Cố Diễn vén rèm lên, đi theo bước chân Tiết thần y vào cửa.
Trịnh Tam Lang đã hôn mê hơn một năm, mặc dù chiếu cố thoả đáng, nhưng vẫn là gầy gò lợi hại, ông ta lẳng lặng nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, không có một chút huyết sắc, hoàn toàn không giống như trước đây.
Cố Diễn nhìn, trong lòng đau xót, hốc mắt ửng đỏ, hắn cứ như vậy nhìn Tiết thần y ghim kim, lẩm bẩm: “Tiên sinh, ta đến đây, ta tới thăm ngài." Hắn khẽ nhắm mắt lại, “Là ta sai rồi, là lỗi của ta, ta sớm nên đến xem ngài, ta sớm nên tới..."
Trịnh Tam Lang vẫn như cũ nằm ở nơi đó, mặc dù Cố Diễn khổ sở, cũng không làm nên chuyện gì, ông ta cứ lẳng lặng như vậy, không có một chút động tác.
Cố Diễn cầm tay Trịnh Tam Lang, “Trịnh tiên sinh, ta là một người nhát gan, ta không dám tới gặp ngài, ngài trách ta đi. Ngài nhanh lên tỉnh lại, nhanh lên tỉnh lại đánh ta được hay không? Đừng ngủ nữa, sư mẫu còn có... Còn có Thất tiểu thư đều chờ đợi ngài tỉnh lại a. Ngài làm sao có thể mặc kệ bọn họ."
Cố Diễn khó chịu nắm chặt tay Trịnh Tam Lang, như thế nào cũng không chịu buông lỏng.
Tiết thần y liếc hắn một cái, phát hỏa, “Ngươi cút qua một bên cho ta."
Cố Diễn mờ mịt ngẩng đầu: “A?" Vốn là không khí bi tình trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, mặc dù vẫn còn thương tâm, nhưng cảm giác lại bất đồng.
Tiết thần y đâm tay Cố Diễn, đâm đâm đâm, “Ngươi là mù sao? Không nhìn thấy ta đang thi châm? Ngươi lúc này đến làm loạn cái gì? Ngươi kéo tay ông ta làm gì. Ngươi đụng phải ông ta, ảnh hưởng tới ta tìm huyệt vị làm sao bây giờ, ngươi nói!"
Tiết thần y mặc dù là người của Trung Dũng vương gia, nhưng ông cũng là người rất có cá tính. Cố Diễn quấy rầy ông ta cứu người, đây là chuyện ông ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
Cố Diễn phẫn nộ buông lỏng tay ra, lầm bầm: “Đúng, thực xin lỗi a!"
Tiết thần y tiếp tục hô hoán: “Ngươi là có lỗi với ta sao? Ngươi là có lỗi với Trịnh tiên sinh, ngươi không biết đây là chuyện trọng yếu cỡ nào sao? Ngươi nha, xê ra một bên đi!"
Cố Diễn đứng ở đó, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Tiểu Thất ở cửa nghe được tiếng của Tiết thần y, cảm giác một cỗ hỏa khí bốc lên, cái tên thành sự thì ít hư việc thì nhiều, cả ngày chỉ làm cho nhà bọn họ thêm phiền toái, nghĩ như vậy, nàng tức giận liền vén rèm lên, một phen níu lấy Cố Diễn, “Ngươi đi ra cho ta."
Cố Diễn không có phòng bị, bị Tiểu Thất nhỏ nhắn xinh xắn túm ra cửa.
“Ngươi có thể hiểu chuyện một chút hay, không tới sớm không tới trễ, lúc này đến giả làm người tốt lành gì. Ngươi có biết nếu như Tiết thần y châm sai, cha ta sẽ không toàn mạng. Bản thân mình tìm đường chết còn chưa tính, đừng có dính líu đến người khác?" Tiểu Thất chống nạnh, vẻ mặt chỉ trích!
Cố Diễn cũng biết mình mới làm sai, nắm tay hai tay chà xát đến chà xát đi, thấp giọng nói: “Nàng nói rất đúng, đều là lỗi của ta, cái gì cũng là lỗi của ta. Nàng...Nàng tha thứ ta được hay không?" Hắn mang theo kỳ vọng ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất hừ một tiếng, quay mặt. Cố Diễn thấy, sắc mặt trắng nhợt.
Lâm thị liếc Trung Dũng vương gia một cái, vội vàng nói: “Tiểu Thất, quy củ của ngươi đâu! Lại đãi khách như thế, ngày thường ta dạy ngươi thế nào. Có dạy ngươi không lễ phép không biết đúng mực như vậy sao?"
Tiểu Thất sửng sốt.
“Vương gia cùng tiểu thế tử là khách nhân, là khách nhân tôn quý của Trịnh gia, tiểu thế tử cũng là lo lắng cha ngươi mới vào thăm. Ngươi làm cái gì vậy, kêu la cái gì, chẳng lẽ muốn để người ngoài nói Trịnh gia cô nương không có quy củ sao?" Lâm thị nghiêm khắc phê bình Tiểu Thất, Tiểu Thất cắn môi, hiểu được.
Trước mắt người này không phải là Đại Bạch của nàng, hắn là Trung Dũng vương phủ thế tử gia, mặc kệ như thế nào, hành vi của nàng có chút vượt khuôn. Có lẽ Cố Diễn sẽ không để ý, nhưng Trung Dũng vương gia thì sao! Làm cha sao có thể thấy con của mình chịu ủy khuất, nếu như là cha nàng, cha nàng biết rõ nàng bị ủy khuất, cũng sẽ không tha a?
Nghĩ như vậy, Tiểu Thất ngược lại hiểu đúng mực, nàng vô cùng nghiêm cẩn cung kính khom người chào, chịu tội nói: “Đều là lỗi của ta, mới vừa rồi là ta vô lễ."
Cố Diễn vội vàng nói: “Ngài đừng mắng nàng, vừa rồi đều là lỗi của ta, Tiểu Thất không có sai."
Lâm thị nhìn một đôi tiểu nhi nữ, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Con gái bà còn dễ nói, quản giáo một chút thì sẽ biết rõ đúng mực, nhưng tiểu thế tử... Bà cũng không tiện xen vào a. Hơn nữa, hắn che chở Tiểu Thất như vậy, Lâm thị thật sự rất khó nói là tốt hay không tốt.
Thấy bà quấn quít, Trung Dũng vương gia ngược lại nheo lại con mắt, ông ta thở dài, nói: “Cố Diễn a, ngươi còn ra cái thể thống gì."
Cố Diễn khó có dịp không phản bác.
Trung Dũng vương gia khiêu mi, nhìn về phía trịnh Tiểu Thất, “Ngươi mắng đúng, vừa rồi xác thực là Cố Diễn không đúng. Ngươi giữ chút mặt mũi cho bá bá, tha thứ cho Cố Diễn ca ca được không?"
Tiểu Thất mờ mịt ngẩng đầu, cái gì? Cố Diễn ca ca?
Này này, này là từ đâu kêu lên a! Hắn mới không phải là ca ca của nàng! Tiểu Thất khẽ cong môi...
Hơn một năm trước, Trịnh tiên sinh dạy học tiểu thế tử bởi vì ngoài ý muốn té ngựa, sau tiểu thế tử tránh né ánh mắt người khác, không bước chân ra khỏi nhà, mọi người mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng cũng dần dần quen, nhưng ngay lúc mọi người đã dần dần quên sạch việc này, Cố Diễn lại xuất hiện, lần này, hắn thả diều đầy trời, rơi xuống Trịnh phủ, hắn nói, đây là xin lỗi.
Ha ha, ha ha ha!
Xin lỗi! Xin lỗi kiểu này thật quá nổi bật. Đương nhiên, nói nổi bật là cho dễ nghe, mọi người muốn nói là, chuyện như vậy thật sự là kỳ ba!
Có điều dù mọi người nghĩ thế nào, tên tiểu thế tử kia ngược lại còn cảm thấy là đương nhiên. Nói làm sao ngươi biết hắn coi là chuyện đương nhiên? Kia còn cần hỏi sao? Tự nhiên là có nguyên nhân.
Tiểu thế tử thế nhưng tới cửa, sau một năm, tiểu thế tử bước vào cửa chính của Trịnh phủ
.
Đây là lần đầu tiên Cố Diễn vào cửa chính, hắn đứng ở cửa lớn, ngơ ngác nói: “Ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua, mình có thể quang minh chính đại đi vào như vậy."
Tâm tình tiến Trịnh phủ, còn thấp thỏm gấp một vạn lần so với tiến hoàng cung. Này nói ra, quả thực là không ai tin. Trung Dũng vương gia thấy Cố Diễn mang bộ dạng nàng dâu nhỏ ngượng ngùng, chỉ cảm thấy cháo buổi sáng ở trong dạ dày sôi trào, rất muốn nôn.
Ông ta ho khan một tiếng, nói: “Ngươi cũng leo tường không ít, không cần giả bộ như chưa từng tới."
Cố Diễn mắt trợn trắng, “Ta nói chính là... Quang minh chính đại đi vào, đi vào, leo tường có thể tính sao! Leo tường dù nói thế nào, cũng không có thể diện."
Trung Dũng vương gia cười lạnh một tiếng, không để ý hắn trực tiếp vào cửa, hắn cũng biết không thể diện, thật sự là nói một đàng, làm một nẻo a!
Cảm nhận được sự khinh bỉ cùng trào phúng của phụ vương mình, Cố Diễn nhếch miệng, “Ngài có ý gì."
Trung Dũng vương gia lười phải nói nhiều với hắn, quá mất mặt, mất mặt!
Tiết thần y yên lặng đứng phía sau hai người, cảm thụ đôi cha con này “giao lưu tình cảm", móc móc lỗ tai, ông ta già rồi, không hiểu nổi khuynh hướng đang lưu hành ở kinh thành, có lẽ, đây mới là hình thức chung đụng bình thường của bọn họ chăng?
“Ngươi muốn đứng ở Trịnh phủ cửa làm sư tử đá sao?" Trung Dũng vương gia hỏi.
Cố Diễn kéo áo cha hắn, “Đi thôi, đi vào."
Lão Vương gia yên lặng hắc tuyến nhìn trời...
Người gác cổng mặc dù không nghe thấy tiểu thế tử nói gì với Trung Dũng vương gia, nhưng phụ tử hai người ở cửa cũng cằn nhằn đã lâu, xem bọn họ cuối cùng giống như muốn vào cửa, hắn vội vã nghênh đón, “Tiểu nhân gặp qua vương gia, Tam lão gia ở viện bên kia, vương gia thế tử gia bên này thỉnh."
Gã sai vặt vụng trộm quan sát thế tử gia Cố Diễn, vốn nghe nói có người như vậy, nhưng thật sự gặp mặt, này là lần đầu tiên. Thế tử gia quả nhiên là như tin đồn, giống như trích tiên trong tranh vậy, phong thái như nghi, tuấn mỹ như ngọc, cả người thần thái sáng láng. Chỉ là một thân quần áo thì lại không vừa người, vải xám bình thường như những gia đình phổ thông, mặc dù như thế, quý khí vẫn có, giơ tay nhấc chân dù là áo thô quần xám cũng không có cách nào che lấp.
“Mấy vị bên này thỉnh." Gã sai vặt nghĩ, đừng nói là nữ nhi, dù hắn là nam nhi bảy thước, đều cảm thấy quả nhiên là thế gian khó có, không dời mắt được a!
Ánh mắt gã sai vặt vẫn nhìn bên này, Cố Diễn đang nóng nảy càng giận hơn, “Ngươi nhìn cái gì vậy, chưa có thấy tuấn mỹ nam tử như ta sao?"
Gã sai vặt lảo đảo một cái, mặc dù ngài lớn lên xuất chúng, nhưng cũng không cần chiêu cáo thiên hạ như vậy đi?
Có vài người chính là như vậy, không mở miệng thì thôi, quả nhiên là cao quý không thể khinh nhờn, nhưng trên thực tế chỉ cần vừa mở miệng, vốn là khí chất như trích tiên thoáng cái bay sạch, bộ dạng thô tục kia, thật sự là...
Gã sai vặt Trịnh phủ cảm thấy, về mặt hàm dưỡng và khí chất, kỳ thật mình cũng tăng thêm một bậc.
Hào quang trích tiên rút đi, gã sai vặt vội vàng dẫn người tới tam phòng. Không trách được bên ngoài đồn đãi bình luận không tốt về thế tử gia Trung Dũng vương phủ, thì ra, không phải là mọi người không hiểu, mà là quá hiểu rồi.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, đại để chính là như thế.
Cố Diễn nào biết trong đầu gã sai vặt nghĩ những gì, chỉ cho là khí chất cao quý của mình đã chấn nhiếp được hắn, dương dương đắc ý, “Kỳ thật Trịnh gia cũng không hơn gì cái này."
Lúc này Trung Dũng vương gia chỉ cảm thấy mất mặt, xấu hổ, con mình tự kỷ như vậy, làm cha không cảm thấy được chút vinh quang nào, chỉ cảm thấy... Thực đặc biệt mất mặt!
“Được rồi, ngươi chú ý cho ta một chút."
Cố Diễn ho khan một tiếng, im lặng.
Đang lúc nói chuyện, tam phu nhân vén rèm lên ra đón, bà vốn tưởng rằng chỉ có Tiết thần y, ai biết gã sai vặt thế nhưng báo lại, nói là Trung Dũng vương gia cùng thế tử gia cũng tới. Mặc dù biết thế tử gia có thể là say ôn tâm ý không ở rượu (mục đích chính không phải là tới thăm), nhưng bà cũng chỉ biết mỉm cười ra đón. Dù sao bọn họ bây giờ còn phải trông cậy vào Tiết thần y hỗ trợ cứu trị, dù không phải như vậy cũng không đáng nháo cương.
Về phần nói tiểu thế tử giả cẩu gạt người, Lâm thị cũng căm tức, nhưng căm tức thì căm tức, bà cũng không phải tiểu cô nương đơn thuần, tự nhiên biết rõ mọi việc cần phải bận tâm đến mặt mũi.
“Dân phụ gặp qua vương gia thế tử gia." Lâm thị mỉm cười hơi nghiêng mình chào.
Trung Dũng vương gia gật đầu: “Bắt đầu đi, không cần quá mức khách khí. Từ lúc Trịnh tiên sinh bị thương, tiểu nhi tử vẫn luôn không ra cửa, cảm thấy thẹn đối với Trịnh tiên sinh. Hôm nay thật vất vả nghe bản vương khuyên ra cửa, hôm qua lại làm ra chuyện như vậy, sợ là quấy nhiễu ngài đi?"
Lâm thị vội vàng đáp: “Ngài quá lo lắng. Tiểu thế tử cũng là... Cũng là thiên chân vô tà."
Tiết thần y nghe đối thoại như thế, nhịn không được cười lên, phát giác được ánh mắt Trung Dũng vương gia, ông ta vuốt vuốt chòm râu, cúi đầu tiếp tục cười trộm.
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi bị người ta nói thiên chân vô tà, ngẫm lại thật là chua xót, có điều loại cảm giác này là với người bình thường, người không bình thường, hoàn toàn sẽ không nghĩ như vậy.
Rất không trùng hợp, Cố Diễn chính là người không bình thường, hắn nghe được khen ngợi của Lâm thị, lập tức mắt lấp lánh, vô cùng vui sướng, “Ngài yên tâm, ta sẽ hảo hảo biểu hiện."
Mọi người:...
Trung Dũng vương gia cảm thấy được, một đám quạ bay qua đỉnh đầu của ông ta... Nếu như đây không phải con ông ta, ông thật hận không bóp chết hắn. Vốn là hài tử có chút cơ trí, chỉ là dính đến Tiểu Thất, hắn liền hoàn toàn không phải là hắn, bộ dạng đần như vậy quả thực ông không nhìn được.
Nhưng, người này lại vẫn không cho là nhục ngược lại còn cho rằng vinh.
Bên này tâm tình Trung Dũng vương gia ngũ vị hỗn loạn, bên kia, bên kia Lâm thị hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải, bà vắt hết óc nghĩ tới một từ hình dung như vậy, nói xong, cũng cảm thấy không thỏa đáng. Nhưng, tiểu thế tử lại vẫn rất cao hứng, này thật là làm cho bà càng thêm lúng túng, cảnh tượng này, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao mới có thể hóa giải.
Nếu không nói giữa người và người duyên phận khó nói, ngay lúc hiện trường một mảnh lúng túng, Tiểu Thất thế nhưng xuất hiện. Tiểu Thất mới từ vườn hoa bên kia trở lại, nàng ôm hoa tươi bước vào sân, chỉ trong nháy mắt, hoa tươi trong ngực đều rơi xuống.
“Ngươi..." Sao ngươi lại tới đây? Tiểu Thất thiếu chút nữa bật thốt ra, có điều nàng ngược lại vẫn có chút lý trí, rốt cục nuốt lại lời của mình, nhấc váy mỉm cười nói phúc, Tiểu Thất bắt đầu nhặt hoa rớt rơi trên mặt đất.
Cố Diễn thấy, không nói hai lời xông lên trước giúp nàng.
Vẻ mặt Tiểu Thất lạnh lùng, một chút cũng không hoạt bát như trước kia. Lại nói tới, kể từ khi biết được Đại Bạch là bị Tĩnh Xu hại chết, nàng cũng ít tươi cười. Mà biết được Đại Bạch là Cố Diễn giả chó, càng làm cho tâm tình nàng rơi xuống đáy cốc, lại nói tới, nàng cũng không có chuyện gì đáng giá vui vẻ. Cười cho ai xem đây!
“Đa tạ." Tiểu Thất nói với Cố Diễn, lạnh lùng một tiếng, đứng ở sau lưng Lâm thị.
Cố Diễn trơ mắt nhìn Tiểu Thất, lúng túng, hắn muốn nói cái gì đó, nhưng lại lo lắng Tiểu Thất căn bản cũng không muốn quan tâm hắn. Tâm tình rối rắm, hắn vò vò chéo áo, cũng không phải biết nói cái gì mới được.
Tình cảnh lúng túng, Lâm thị miễn cưỡng nhếch miệng, “Mấy vị mau vào trong phòng." Lúc này, cũng chỉ có bà đứng ra hoà giải.
Dẫn mấy người vào trong phòng, Tiết thần y theo thường lệ tiến vào trong thất châm kim cho Trịnh Tam Lang. Cố Diễn nhìn qua rèm, mở miệng: “Là ta có lỗi với Trịnh tiên sinh, ta, ta có thể vào xem một chút không?"
Lâm thị gật đầu.
Cố Diễn vén rèm lên, đi theo bước chân Tiết thần y vào cửa.
Trịnh Tam Lang đã hôn mê hơn một năm, mặc dù chiếu cố thoả đáng, nhưng vẫn là gầy gò lợi hại, ông ta lẳng lặng nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, không có một chút huyết sắc, hoàn toàn không giống như trước đây.
Cố Diễn nhìn, trong lòng đau xót, hốc mắt ửng đỏ, hắn cứ như vậy nhìn Tiết thần y ghim kim, lẩm bẩm: “Tiên sinh, ta đến đây, ta tới thăm ngài." Hắn khẽ nhắm mắt lại, “Là ta sai rồi, là lỗi của ta, ta sớm nên đến xem ngài, ta sớm nên tới..."
Trịnh Tam Lang vẫn như cũ nằm ở nơi đó, mặc dù Cố Diễn khổ sở, cũng không làm nên chuyện gì, ông ta cứ lẳng lặng như vậy, không có một chút động tác.
Cố Diễn cầm tay Trịnh Tam Lang, “Trịnh tiên sinh, ta là một người nhát gan, ta không dám tới gặp ngài, ngài trách ta đi. Ngài nhanh lên tỉnh lại, nhanh lên tỉnh lại đánh ta được hay không? Đừng ngủ nữa, sư mẫu còn có... Còn có Thất tiểu thư đều chờ đợi ngài tỉnh lại a. Ngài làm sao có thể mặc kệ bọn họ."
Cố Diễn khó chịu nắm chặt tay Trịnh Tam Lang, như thế nào cũng không chịu buông lỏng.
Tiết thần y liếc hắn một cái, phát hỏa, “Ngươi cút qua một bên cho ta."
Cố Diễn mờ mịt ngẩng đầu: “A?" Vốn là không khí bi tình trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, mặc dù vẫn còn thương tâm, nhưng cảm giác lại bất đồng.
Tiết thần y đâm tay Cố Diễn, đâm đâm đâm, “Ngươi là mù sao? Không nhìn thấy ta đang thi châm? Ngươi lúc này đến làm loạn cái gì? Ngươi kéo tay ông ta làm gì. Ngươi đụng phải ông ta, ảnh hưởng tới ta tìm huyệt vị làm sao bây giờ, ngươi nói!"
Tiết thần y mặc dù là người của Trung Dũng vương gia, nhưng ông cũng là người rất có cá tính. Cố Diễn quấy rầy ông ta cứu người, đây là chuyện ông ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
Cố Diễn phẫn nộ buông lỏng tay ra, lầm bầm: “Đúng, thực xin lỗi a!"
Tiết thần y tiếp tục hô hoán: “Ngươi là có lỗi với ta sao? Ngươi là có lỗi với Trịnh tiên sinh, ngươi không biết đây là chuyện trọng yếu cỡ nào sao? Ngươi nha, xê ra một bên đi!"
Cố Diễn đứng ở đó, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Tiểu Thất ở cửa nghe được tiếng của Tiết thần y, cảm giác một cỗ hỏa khí bốc lên, cái tên thành sự thì ít hư việc thì nhiều, cả ngày chỉ làm cho nhà bọn họ thêm phiền toái, nghĩ như vậy, nàng tức giận liền vén rèm lên, một phen níu lấy Cố Diễn, “Ngươi đi ra cho ta."
Cố Diễn không có phòng bị, bị Tiểu Thất nhỏ nhắn xinh xắn túm ra cửa.
“Ngươi có thể hiểu chuyện một chút hay, không tới sớm không tới trễ, lúc này đến giả làm người tốt lành gì. Ngươi có biết nếu như Tiết thần y châm sai, cha ta sẽ không toàn mạng. Bản thân mình tìm đường chết còn chưa tính, đừng có dính líu đến người khác?" Tiểu Thất chống nạnh, vẻ mặt chỉ trích!
Cố Diễn cũng biết mình mới làm sai, nắm tay hai tay chà xát đến chà xát đi, thấp giọng nói: “Nàng nói rất đúng, đều là lỗi của ta, cái gì cũng là lỗi của ta. Nàng...Nàng tha thứ ta được hay không?" Hắn mang theo kỳ vọng ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất hừ một tiếng, quay mặt. Cố Diễn thấy, sắc mặt trắng nhợt.
Lâm thị liếc Trung Dũng vương gia một cái, vội vàng nói: “Tiểu Thất, quy củ của ngươi đâu! Lại đãi khách như thế, ngày thường ta dạy ngươi thế nào. Có dạy ngươi không lễ phép không biết đúng mực như vậy sao?"
Tiểu Thất sửng sốt.
“Vương gia cùng tiểu thế tử là khách nhân, là khách nhân tôn quý của Trịnh gia, tiểu thế tử cũng là lo lắng cha ngươi mới vào thăm. Ngươi làm cái gì vậy, kêu la cái gì, chẳng lẽ muốn để người ngoài nói Trịnh gia cô nương không có quy củ sao?" Lâm thị nghiêm khắc phê bình Tiểu Thất, Tiểu Thất cắn môi, hiểu được.
Trước mắt người này không phải là Đại Bạch của nàng, hắn là Trung Dũng vương phủ thế tử gia, mặc kệ như thế nào, hành vi của nàng có chút vượt khuôn. Có lẽ Cố Diễn sẽ không để ý, nhưng Trung Dũng vương gia thì sao! Làm cha sao có thể thấy con của mình chịu ủy khuất, nếu như là cha nàng, cha nàng biết rõ nàng bị ủy khuất, cũng sẽ không tha a?
Nghĩ như vậy, Tiểu Thất ngược lại hiểu đúng mực, nàng vô cùng nghiêm cẩn cung kính khom người chào, chịu tội nói: “Đều là lỗi của ta, mới vừa rồi là ta vô lễ."
Cố Diễn vội vàng nói: “Ngài đừng mắng nàng, vừa rồi đều là lỗi của ta, Tiểu Thất không có sai."
Lâm thị nhìn một đôi tiểu nhi nữ, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Con gái bà còn dễ nói, quản giáo một chút thì sẽ biết rõ đúng mực, nhưng tiểu thế tử... Bà cũng không tiện xen vào a. Hơn nữa, hắn che chở Tiểu Thất như vậy, Lâm thị thật sự rất khó nói là tốt hay không tốt.
Thấy bà quấn quít, Trung Dũng vương gia ngược lại nheo lại con mắt, ông ta thở dài, nói: “Cố Diễn a, ngươi còn ra cái thể thống gì."
Cố Diễn khó có dịp không phản bác.
Trung Dũng vương gia khiêu mi, nhìn về phía trịnh Tiểu Thất, “Ngươi mắng đúng, vừa rồi xác thực là Cố Diễn không đúng. Ngươi giữ chút mặt mũi cho bá bá, tha thứ cho Cố Diễn ca ca được không?"
Tiểu Thất mờ mịt ngẩng đầu, cái gì? Cố Diễn ca ca?
Này này, này là từ đâu kêu lên a! Hắn mới không phải là ca ca của nàng! Tiểu Thất khẽ cong môi...
Tác giả :
Thập Nguyệt Vi Vi Lương