Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển
Chương 38
Cố Diễn tức giận ngồi ở trên kiệu, sắc mặt kia, quả thực là đen không thể đen hơn, nhìn lại miệng của hắn, quả thực có thể treo được bình dầu.
Không biết vì sao, Trung Dũng vương gia đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, cũng không biết đã bao lâu chưa thấy qua Cố Diễn như thế này. Đúng vậy, hắn ngày thường cũng tức giận, nhưng ủy khuất tức giận như thế này, thì lại chưa từng. Nghĩ đến chỗ này, ông ta càng thêm buồn cười.
Cố Diễn nhìn cha hắn muốn cười mà không cười, rốt cục nhịn không được nói: “Ông muốn cười thì cười đi. Đừng nín hỏng." Lời tuy như thế, nhưng trong đó có nhàn nhạt tức giận.
Trung Dũng vương gia cúi mắt, nói: “Ta vì sao muốn cười ngươi? Là bởi vì ngươi bị người ta đuổi không đường có thể lui, chỉ có thể nhờ Trương Tam tới tìm ta? Hay là nói, ngươi muốn giả bộ làm chó trốn ở dưới giường?"
Cố Diễn lập tức hổn hển, “Ta mới không có để cho Trương Tam đi tìm ông, là hắn tự chủ trương."
Trung Dũng vương gia “A" một tiếng, không nói thêm, chỉ là giữa lông mày tất cả đều là vui vẻ.
Cố Diễn liếc cha hắn một cái, lập tức có chút lúng túng, lúng túng thật lâu, rốt cục, “Cái kia! Cám ơn ngài."
Trung Dũng vương gia hì hì một tiếng bật cười, nghĩ đến, đã bao nhiêu năm, ông ta chưa có nghe được Cố Diễn nói chuyện như vậy. Cố Diễn bị cười giận, lầm bầm: “Có điều thật không phải là ta kêu hắn đi tìm ông. Tự ta cũng có thể chạy đi."
Trung Dũng vương gia lại ồ một tiếng, Cố Diễn càng thêm lúng túng, hắn nhìn trời, không phải, là cỗ kiệu. Nhìn qua ngoài cửa sổ, ngạch, không có cửa sổ! Nhìn qua...
Thôi quên đi.
"Ngạch, tự ta chạy đi quả thật có khó khăn. Đa tạ ông giúp ta."
Trung Dũng vương gia lắc đầu: “Chúng ta là phụ tử, ngươi là con trai của ta, những thứ này đều là nên, không có có cái gì cám ơn với không cám ơn." Vỗ vỗ bả vai Cố Diễn, ông ta tiếp tục nói: “Ngươi tiểu tử này, chỉ biết nói những thứ vô dụng kia. Có điều ta thấy, Trịnh Thất tiểu thư rất thích hợp ngươi."
"Thật sự?" con mắt Cố Diễn thoáng cái liền phát sáng, kỳ thật kể từ khi hắn thích Tiểu Thất, đã xác định rõ ràng, thậm chí nguyện ý vì theo đuổi Tiểu Thất mà giả làm một con chó, nhưng trong nội tâm hắn rất rõ ràng. Bất kể là cha hắn hay Trương Tam Lý Tứ bên cạnh, bọn họ đều không rõ được tâm tư của hắn, chỉ cảm thấy hắn cố ý chống đối vương gia, cố ý vi chi. Nhưng Cố Diễn tự mình biết, không phải là như vậy.
Hắn là thật thích Tiểu Thất, cũng hy vọng tình cảm đó có thể có được người khác tán thành. Mà hiện nay phụ thân hắn thế nhưng nói bọn họ rất thích hợp, điểm này làm cho Cố Diễn hết sức ngạc nhiên mừng rỡ.
Trung Dũng vương gia cũng không nghĩ tới Cố Diễn sẽ cao hứng như vậy, vui sướng kia cơ hồ giấu không ngừng, con mắt càng thêm sáng láng, trong lúc nhất thời, tâm tình của ông ta cũng khá lên.
"Ngươi thật không phải là bởi vì nàng ta đơn thuần ngốc nghếch hơn ngươi, nên mới thích sao? Hay là cảm thấy, ngươi cưới nàng ta sẽ khi dễ nàng ta. Trịnh Tĩnh Hảo là một cô nương thoạt nhìn rất đơn thuần, ngươi đừng lừa gạt nàng ta." Trung Dũng vương gia nửa thật nửa giả nói.
Cố Diễn lần này lại không tranh cãi, hắn nghiêm túc gật đầu: “Ta biết, ta sẽ đối với Tiểu Thất tốt. Tiểu Thất vừa thiện lương vừa đơn thuần lại tốt đẹp. Ta chỉ thích nàng, ta thích nàng khi hung hãn gây gỗ với Trịnh Tĩnh Xu; cũng thích bộ dáng ngơ ngốc của nàng khi bị lừa mơ mơ màng màng; càng ưa thích bộ dáng đáng yêu thiện lương của nàng khi chiếu cố động vật nhỏ; còn thích nàng đối với mỗi người đều chân thành nghiêm túc... Tóm lại, rất nhiều rất nhiều dáng vẻ của nàng ta đều thích, ta sẽ chiếu cố tốt Tiểu Thất. Mặc dù ta hiện tại lừa nàng, nhưng không có vấn đề gì, ta biết rõ, Tiểu Thất thiện lương như vậy, nhất định sẽ tha thứ ta. Trịnh tiên sinh tỉnh lại, ông ta tỉnh lại nhất định hết thảy đều không giống nhau."
Trung Dũng vương gia thấy con mình ngây ngốc ngu xuẩn lẩm bẩm, cảm thấy kỳ thật bọn họ thật rất xứng đôi.
Như vậy tự cho là ngu ngốc, sẽ ăn thiệt thòi a! Có điều, hắn nói rất đúng, Trịnh Tĩnh Hảo ngây thơ đơn thuần như vậy, nghĩ đến, dù là tức giận, cuối cùng cũng sẽ tha thứ hắn a?
Nghĩ tới đây, Trung Dũng vương gia thở dài một hơi.
"Chỉ là đại phu nhân Vương thị rõ ràng muốn tìm ngươi, ngươi còn muốn về sao? Quá không an toàn."
Cố Diễn gật đầu: “Ta phải trở về a, nếu không Tiểu Thất làm sao bây giờ? Đại Bạch thật vất vả trở về, nếu như không giải thích được biến mất, Tiểu Thất sẽ thương tâm đến chết."
Lại suy nghĩ một chút, hắn nói: “Có điều ta nghĩ, có lẽ Vương thị sẽ không tới bới lông tìm vết nữa, đây là lần thứ hai không tìm được cái gì. Bọn họ cũng nên hết hi vọng, lần trước Trịnh Tĩnh Xu... Ai..." Cố Diễn dừng lại câu chuyện, “Hôm nay, Trịnh Tĩnh Xu vì cái gì không có cùng đi đây? Dựa theo tính tình của nàng ta, không nên không xuất hiện a, đây chính là cơ hội làm xấu mặt Tiểu Thất."
Ngón trỏ của Trung Dũng vương gia nhẹ nhàng gõ đầu gối, “Không có đi tự nhiên có lý do không đi. Có lẽ, nàng ta không dám đi qua?"
Cố Diễn mờ mịt ngẩng đầu: “Vì cái gì không dám đi qua? Nàng ta không có lý do."
Trong lúc nhất thời, hai người trầm mặc xuống, có điều rất nhanh, Cố Diễn đột nhiên ngẩng đầu, “Trước ở An Hoa Tự nàng ta cũng dám, trong phủ có cha mẹ của nàng ta, nàng ta càng không có khả năng sợ cái gì. Trừ phi... Trừ phi có lý do mà nàng ta không thể đi. Ta xác thực mình không có bị người phát hiện, như vậy đã nói lên, bọn họ hoài nghi như vậy là vì nghe được Tiểu Thất nói. Tiểu Thất nhất định là nói cho Trịnh tiên sinh đang hôn mê ta là một con chó. Mà bọn họ chính là nghe cái này mới giơ đuốc cầm gậy tìm ta. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Trịnh Tĩnh Xu cùng Đại Bạch mất tích có quan hệ?"
Cố Diễn đem hai chuyện liên lạc với nhau, càng cảm thấy có khả năng. Chó của Tiểu Thất mất tích trong phủ, hắn cứ cảm thấy, không thể nào là tự nó chạy ra ngoài, cũng tìm hồi lâu nhưng không có kết quả.
Chính là vì tìm hồi lâu mà không tìm được, hắn mới nhẫn tâm giả dạng làm Đại Bạch đi đến bên cạnh Tiểu Thất. Có phải là... Có phải Đại Bạch chính là bị Trịnh Tĩnh Xu hại chết hay không? Nên biết, Trịnh Tĩnh Xu vẫn luôn rất chán ghét Đại Bạch, điểm này khi hắn âm thầm giám thị cũng đã xem ở trong mắt.
"Ngươi là nói Trịnh phủ Lục tiểu thư giết chó của Trịnh Tĩnh Hảo?" Trung Dũng vương gia nhíu mày. Khuê các nữ tử như vậy, thật là làm cho người ta không thích.
Cố Diễn chống cằm, “Vô cùng có khả năng."
Bởi vì động tác Cố Diễn như vậy, Trung Dũng vương gia thoáng cái nhìn đến chỗ cổ tay hắn có một vết trầy da nhỏ, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Ngươi tối hôm qua bị thương? Không phải nói không có chuyện sao?"
Cố Diễn theo tầm mắt của ông ta nhìn sang, nói: “Cùng lắm chỉ là chuyện nhỏ. Không có gì."
"Làm sao lại không có gì, trên người của ngươi còn có chỗ trầy da nào khác không? Lập tức kêu Tiết thần y kiểm tra cho ngươi một chút. Ngươi rõ ràng bị thương lại không chịu nói, Trịnh Tĩnh Hảo trọng yếu như vậy sao, trọng yếu đến mức ngươi không để ý thân thể của mình sao?" Trung Dũng vương gia thoáng cái cảm thấy khí huyết dâng trào. Cố Diễn là con trai duy nhất của ông ta, ông ta không thể để cho Cố Diễn xảy ra chuyện.
Cố Diễn mắt trợn trắng, “Không liên quan đến Tiểu Thất. Cùng lắm chỉ là vết trầy da nhỏ, ta cũng là mới nhìn rõ gần đây, không sao cả a! Có điều những hắc y nhân kia..." Cố Diễn nở nụ cười, “Cũng không biết, những hắc y nhân kia đến tột cùng thẩm vấn như thế nào. Nghĩ đến cũng thú vị, hết một tới hai, hết hai tới ba muốn giết ta, phụ vương, ông nói, người sau màn độc thủ là người thế nào?" Hắn nhìn thẳng Trung Dũng vương gia, ý hữu sở chỉ.
Trung Dũng vương gia biết được người con trai hoài nghi là ai, người kia, chính là vương phi của ông ta, nhưng dù một ngàn lần một vạn lần hỏi ông ta, ông ta cũng không cảm thấy Tú Hoa Lan là người như vậy. Nhưng người cực kỳ có động cơ hại Cố Diễn, cũng chỉ có nàng ta a!
"Chuyện này, ta sẽ mau chóng điều tra. Ngươi ở tại Trịnh gia cũng tốt, tối thiểu nhất, người khác sẽ không nghĩ tới. Đợi đến khi tìm được hung thủ ngươi hãy trở về."
Cố Diễn khiêu mi, chẳng nói đúng sai.
Hai người thoáng cái yên tĩnh trở lại.
Theo từng tiếng vang của xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, suy nghĩ của Cố Diễn lại bay tới trên người Tiểu Thất, mà lúc này Tiểu Thất cũng đang bề bộn nhiều việc. Nàng vội vàng... Tìm Đại Bạch!
Đại Bạch không thấy, cũng không có ở trong phòng của nàng, điều này làm cho Tiểu Thất lại bất an lo lắng, “Tiểu Đào, ngươi nói Đại Bạch đến tột cùng trốn ở nơi nào a."
Tiểu Đào lần này cũng không khẩn cấp như lần trước, nàng ta phỏng đoán nói: “Đại Bạch biết có người tìm hắn, tất nhiên là núp đi, hắn không phải đã nói vườn hoa có chỗ sao? Có lẽ là thừa dịp lúc Trung Dũng vương gia đến, tương đối loạn chạy đi trốn đi, cũng có khả năng a! Đại Bạch cơ trí như vậy, cũng có thể vụng trộm trốn, nhất định không có chuyện gì."
Tiểu Thất suy nghĩ một chút, gật đầu, cảm thấy có chút đạo lý.
"Ta cảm giác mẹ ta có chút hoài nghi." Tiểu Thất bóp khăn, nói với Tiểu Đào.
Tiểu Đào cũng đồng ý, “Ta cũng cảm thấy phu nhân hoài nghi. Phu nhân thông minh như vậy, làm sao có thể không nghi ngờ a! Có điều rất kỳ quái, phu nhân không có hỏi gì cả."
"Mẹ ta đại khái là chờ ta tự cung khai! Nhưng ta sẽ khiến bà thất vọng." Tiểu Thất nhìn trời, “Ta tạm thời không được nói, nếu không Đại Bạch làm sao bây giờ? Ta nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, hắn là phụ thân tặng cho ta a, ta không thể để cho một mình hắn luân lạc tới bên ngoài bị người khi dễ."
Tiểu Đào gật đầu, “Tiểu thư nói rất đúng."
"Ta còn nhớ rõ bộ dáng kích động của hắn ở An Hoa Tự khi ta tìm được hắn, cũng nhớ rõ hắn ủy khuất cọ ta, còn lấy tay bốc cơm, học nói... Ta nhớ được hết thảy. Tiểu Đào, ta không có làm sai, đúng không?" Tiểu Thất lúc này nóng lòng muốn được người khác đồng tình.
Mà người cũng cùng chiếu cố qua Đại Bạch, hơn nữa chứng kiến hết thảy tâm tư Tiểu Đào thật ra cũng giống như Tiểu Thất, nàng ta nghiêm túc gật đầu, “Tiểu thư nói rất đúng."
Tiểu Thất kiên định đứng lên: “Chờ ta cha tốt lên, ta liền nói cho bọn họ biết hết thảy. Hiện tại, ta cái gì cũng không thể nói, ta phải bảo vệ Đại Bạch."
"Ta giúp tiểu thư!" Tiểu Đào cũng kiên định lại nghiêm túc.
Hai chủ tớ nhìn nhau cười một tiếng, hết thảy không cần nói.
Không biết vì sao, Trung Dũng vương gia đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, cũng không biết đã bao lâu chưa thấy qua Cố Diễn như thế này. Đúng vậy, hắn ngày thường cũng tức giận, nhưng ủy khuất tức giận như thế này, thì lại chưa từng. Nghĩ đến chỗ này, ông ta càng thêm buồn cười.
Cố Diễn nhìn cha hắn muốn cười mà không cười, rốt cục nhịn không được nói: “Ông muốn cười thì cười đi. Đừng nín hỏng." Lời tuy như thế, nhưng trong đó có nhàn nhạt tức giận.
Trung Dũng vương gia cúi mắt, nói: “Ta vì sao muốn cười ngươi? Là bởi vì ngươi bị người ta đuổi không đường có thể lui, chỉ có thể nhờ Trương Tam tới tìm ta? Hay là nói, ngươi muốn giả bộ làm chó trốn ở dưới giường?"
Cố Diễn lập tức hổn hển, “Ta mới không có để cho Trương Tam đi tìm ông, là hắn tự chủ trương."
Trung Dũng vương gia “A" một tiếng, không nói thêm, chỉ là giữa lông mày tất cả đều là vui vẻ.
Cố Diễn liếc cha hắn một cái, lập tức có chút lúng túng, lúng túng thật lâu, rốt cục, “Cái kia! Cám ơn ngài."
Trung Dũng vương gia hì hì một tiếng bật cười, nghĩ đến, đã bao nhiêu năm, ông ta chưa có nghe được Cố Diễn nói chuyện như vậy. Cố Diễn bị cười giận, lầm bầm: “Có điều thật không phải là ta kêu hắn đi tìm ông. Tự ta cũng có thể chạy đi."
Trung Dũng vương gia lại ồ một tiếng, Cố Diễn càng thêm lúng túng, hắn nhìn trời, không phải, là cỗ kiệu. Nhìn qua ngoài cửa sổ, ngạch, không có cửa sổ! Nhìn qua...
Thôi quên đi.
"Ngạch, tự ta chạy đi quả thật có khó khăn. Đa tạ ông giúp ta."
Trung Dũng vương gia lắc đầu: “Chúng ta là phụ tử, ngươi là con trai của ta, những thứ này đều là nên, không có có cái gì cám ơn với không cám ơn." Vỗ vỗ bả vai Cố Diễn, ông ta tiếp tục nói: “Ngươi tiểu tử này, chỉ biết nói những thứ vô dụng kia. Có điều ta thấy, Trịnh Thất tiểu thư rất thích hợp ngươi."
"Thật sự?" con mắt Cố Diễn thoáng cái liền phát sáng, kỳ thật kể từ khi hắn thích Tiểu Thất, đã xác định rõ ràng, thậm chí nguyện ý vì theo đuổi Tiểu Thất mà giả làm một con chó, nhưng trong nội tâm hắn rất rõ ràng. Bất kể là cha hắn hay Trương Tam Lý Tứ bên cạnh, bọn họ đều không rõ được tâm tư của hắn, chỉ cảm thấy hắn cố ý chống đối vương gia, cố ý vi chi. Nhưng Cố Diễn tự mình biết, không phải là như vậy.
Hắn là thật thích Tiểu Thất, cũng hy vọng tình cảm đó có thể có được người khác tán thành. Mà hiện nay phụ thân hắn thế nhưng nói bọn họ rất thích hợp, điểm này làm cho Cố Diễn hết sức ngạc nhiên mừng rỡ.
Trung Dũng vương gia cũng không nghĩ tới Cố Diễn sẽ cao hứng như vậy, vui sướng kia cơ hồ giấu không ngừng, con mắt càng thêm sáng láng, trong lúc nhất thời, tâm tình của ông ta cũng khá lên.
"Ngươi thật không phải là bởi vì nàng ta đơn thuần ngốc nghếch hơn ngươi, nên mới thích sao? Hay là cảm thấy, ngươi cưới nàng ta sẽ khi dễ nàng ta. Trịnh Tĩnh Hảo là một cô nương thoạt nhìn rất đơn thuần, ngươi đừng lừa gạt nàng ta." Trung Dũng vương gia nửa thật nửa giả nói.
Cố Diễn lần này lại không tranh cãi, hắn nghiêm túc gật đầu: “Ta biết, ta sẽ đối với Tiểu Thất tốt. Tiểu Thất vừa thiện lương vừa đơn thuần lại tốt đẹp. Ta chỉ thích nàng, ta thích nàng khi hung hãn gây gỗ với Trịnh Tĩnh Xu; cũng thích bộ dáng ngơ ngốc của nàng khi bị lừa mơ mơ màng màng; càng ưa thích bộ dáng đáng yêu thiện lương của nàng khi chiếu cố động vật nhỏ; còn thích nàng đối với mỗi người đều chân thành nghiêm túc... Tóm lại, rất nhiều rất nhiều dáng vẻ của nàng ta đều thích, ta sẽ chiếu cố tốt Tiểu Thất. Mặc dù ta hiện tại lừa nàng, nhưng không có vấn đề gì, ta biết rõ, Tiểu Thất thiện lương như vậy, nhất định sẽ tha thứ ta. Trịnh tiên sinh tỉnh lại, ông ta tỉnh lại nhất định hết thảy đều không giống nhau."
Trung Dũng vương gia thấy con mình ngây ngốc ngu xuẩn lẩm bẩm, cảm thấy kỳ thật bọn họ thật rất xứng đôi.
Như vậy tự cho là ngu ngốc, sẽ ăn thiệt thòi a! Có điều, hắn nói rất đúng, Trịnh Tĩnh Hảo ngây thơ đơn thuần như vậy, nghĩ đến, dù là tức giận, cuối cùng cũng sẽ tha thứ hắn a?
Nghĩ tới đây, Trung Dũng vương gia thở dài một hơi.
"Chỉ là đại phu nhân Vương thị rõ ràng muốn tìm ngươi, ngươi còn muốn về sao? Quá không an toàn."
Cố Diễn gật đầu: “Ta phải trở về a, nếu không Tiểu Thất làm sao bây giờ? Đại Bạch thật vất vả trở về, nếu như không giải thích được biến mất, Tiểu Thất sẽ thương tâm đến chết."
Lại suy nghĩ một chút, hắn nói: “Có điều ta nghĩ, có lẽ Vương thị sẽ không tới bới lông tìm vết nữa, đây là lần thứ hai không tìm được cái gì. Bọn họ cũng nên hết hi vọng, lần trước Trịnh Tĩnh Xu... Ai..." Cố Diễn dừng lại câu chuyện, “Hôm nay, Trịnh Tĩnh Xu vì cái gì không có cùng đi đây? Dựa theo tính tình của nàng ta, không nên không xuất hiện a, đây chính là cơ hội làm xấu mặt Tiểu Thất."
Ngón trỏ của Trung Dũng vương gia nhẹ nhàng gõ đầu gối, “Không có đi tự nhiên có lý do không đi. Có lẽ, nàng ta không dám đi qua?"
Cố Diễn mờ mịt ngẩng đầu: “Vì cái gì không dám đi qua? Nàng ta không có lý do."
Trong lúc nhất thời, hai người trầm mặc xuống, có điều rất nhanh, Cố Diễn đột nhiên ngẩng đầu, “Trước ở An Hoa Tự nàng ta cũng dám, trong phủ có cha mẹ của nàng ta, nàng ta càng không có khả năng sợ cái gì. Trừ phi... Trừ phi có lý do mà nàng ta không thể đi. Ta xác thực mình không có bị người phát hiện, như vậy đã nói lên, bọn họ hoài nghi như vậy là vì nghe được Tiểu Thất nói. Tiểu Thất nhất định là nói cho Trịnh tiên sinh đang hôn mê ta là một con chó. Mà bọn họ chính là nghe cái này mới giơ đuốc cầm gậy tìm ta. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Trịnh Tĩnh Xu cùng Đại Bạch mất tích có quan hệ?"
Cố Diễn đem hai chuyện liên lạc với nhau, càng cảm thấy có khả năng. Chó của Tiểu Thất mất tích trong phủ, hắn cứ cảm thấy, không thể nào là tự nó chạy ra ngoài, cũng tìm hồi lâu nhưng không có kết quả.
Chính là vì tìm hồi lâu mà không tìm được, hắn mới nhẫn tâm giả dạng làm Đại Bạch đi đến bên cạnh Tiểu Thất. Có phải là... Có phải Đại Bạch chính là bị Trịnh Tĩnh Xu hại chết hay không? Nên biết, Trịnh Tĩnh Xu vẫn luôn rất chán ghét Đại Bạch, điểm này khi hắn âm thầm giám thị cũng đã xem ở trong mắt.
"Ngươi là nói Trịnh phủ Lục tiểu thư giết chó của Trịnh Tĩnh Hảo?" Trung Dũng vương gia nhíu mày. Khuê các nữ tử như vậy, thật là làm cho người ta không thích.
Cố Diễn chống cằm, “Vô cùng có khả năng."
Bởi vì động tác Cố Diễn như vậy, Trung Dũng vương gia thoáng cái nhìn đến chỗ cổ tay hắn có một vết trầy da nhỏ, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Ngươi tối hôm qua bị thương? Không phải nói không có chuyện sao?"
Cố Diễn theo tầm mắt của ông ta nhìn sang, nói: “Cùng lắm chỉ là chuyện nhỏ. Không có gì."
"Làm sao lại không có gì, trên người của ngươi còn có chỗ trầy da nào khác không? Lập tức kêu Tiết thần y kiểm tra cho ngươi một chút. Ngươi rõ ràng bị thương lại không chịu nói, Trịnh Tĩnh Hảo trọng yếu như vậy sao, trọng yếu đến mức ngươi không để ý thân thể của mình sao?" Trung Dũng vương gia thoáng cái cảm thấy khí huyết dâng trào. Cố Diễn là con trai duy nhất của ông ta, ông ta không thể để cho Cố Diễn xảy ra chuyện.
Cố Diễn mắt trợn trắng, “Không liên quan đến Tiểu Thất. Cùng lắm chỉ là vết trầy da nhỏ, ta cũng là mới nhìn rõ gần đây, không sao cả a! Có điều những hắc y nhân kia..." Cố Diễn nở nụ cười, “Cũng không biết, những hắc y nhân kia đến tột cùng thẩm vấn như thế nào. Nghĩ đến cũng thú vị, hết một tới hai, hết hai tới ba muốn giết ta, phụ vương, ông nói, người sau màn độc thủ là người thế nào?" Hắn nhìn thẳng Trung Dũng vương gia, ý hữu sở chỉ.
Trung Dũng vương gia biết được người con trai hoài nghi là ai, người kia, chính là vương phi của ông ta, nhưng dù một ngàn lần một vạn lần hỏi ông ta, ông ta cũng không cảm thấy Tú Hoa Lan là người như vậy. Nhưng người cực kỳ có động cơ hại Cố Diễn, cũng chỉ có nàng ta a!
"Chuyện này, ta sẽ mau chóng điều tra. Ngươi ở tại Trịnh gia cũng tốt, tối thiểu nhất, người khác sẽ không nghĩ tới. Đợi đến khi tìm được hung thủ ngươi hãy trở về."
Cố Diễn khiêu mi, chẳng nói đúng sai.
Hai người thoáng cái yên tĩnh trở lại.
Theo từng tiếng vang của xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, suy nghĩ của Cố Diễn lại bay tới trên người Tiểu Thất, mà lúc này Tiểu Thất cũng đang bề bộn nhiều việc. Nàng vội vàng... Tìm Đại Bạch!
Đại Bạch không thấy, cũng không có ở trong phòng của nàng, điều này làm cho Tiểu Thất lại bất an lo lắng, “Tiểu Đào, ngươi nói Đại Bạch đến tột cùng trốn ở nơi nào a."
Tiểu Đào lần này cũng không khẩn cấp như lần trước, nàng ta phỏng đoán nói: “Đại Bạch biết có người tìm hắn, tất nhiên là núp đi, hắn không phải đã nói vườn hoa có chỗ sao? Có lẽ là thừa dịp lúc Trung Dũng vương gia đến, tương đối loạn chạy đi trốn đi, cũng có khả năng a! Đại Bạch cơ trí như vậy, cũng có thể vụng trộm trốn, nhất định không có chuyện gì."
Tiểu Thất suy nghĩ một chút, gật đầu, cảm thấy có chút đạo lý.
"Ta cảm giác mẹ ta có chút hoài nghi." Tiểu Thất bóp khăn, nói với Tiểu Đào.
Tiểu Đào cũng đồng ý, “Ta cũng cảm thấy phu nhân hoài nghi. Phu nhân thông minh như vậy, làm sao có thể không nghi ngờ a! Có điều rất kỳ quái, phu nhân không có hỏi gì cả."
"Mẹ ta đại khái là chờ ta tự cung khai! Nhưng ta sẽ khiến bà thất vọng." Tiểu Thất nhìn trời, “Ta tạm thời không được nói, nếu không Đại Bạch làm sao bây giờ? Ta nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, hắn là phụ thân tặng cho ta a, ta không thể để cho một mình hắn luân lạc tới bên ngoài bị người khi dễ."
Tiểu Đào gật đầu, “Tiểu thư nói rất đúng."
"Ta còn nhớ rõ bộ dáng kích động của hắn ở An Hoa Tự khi ta tìm được hắn, cũng nhớ rõ hắn ủy khuất cọ ta, còn lấy tay bốc cơm, học nói... Ta nhớ được hết thảy. Tiểu Đào, ta không có làm sai, đúng không?" Tiểu Thất lúc này nóng lòng muốn được người khác đồng tình.
Mà người cũng cùng chiếu cố qua Đại Bạch, hơn nữa chứng kiến hết thảy tâm tư Tiểu Đào thật ra cũng giống như Tiểu Thất, nàng ta nghiêm túc gật đầu, “Tiểu thư nói rất đúng."
Tiểu Thất kiên định đứng lên: “Chờ ta cha tốt lên, ta liền nói cho bọn họ biết hết thảy. Hiện tại, ta cái gì cũng không thể nói, ta phải bảo vệ Đại Bạch."
"Ta giúp tiểu thư!" Tiểu Đào cũng kiên định lại nghiêm túc.
Hai chủ tớ nhìn nhau cười một tiếng, hết thảy không cần nói.
Tác giả :
Thập Nguyệt Vi Vi Lương