Ân Tứ
Chương 34
Vào một buổi chiều hè ánh nắng rực rỡ nọ, Trình Hàn Lang ngồi trên ghế sô pha vừa nghe nhạc vừa uống cà phê. Nghĩ rằng không có gì vui sướng hơn thế này. Thành Thành từ cách đó không xa đi tới, chưa nói gì đã cười trước. Mắt cũng biến thành hình nguyệt nha cong cong, lộ ra hàm răng trăng trắng, nắng chiều chiếu vào làm giữa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo hồng lên, Trình Hàn Lang có chút say sưa nhìn mỹ cảnh như vậy.(nguyệt nha: hình trăng lưỡi liềm)
“Anh, bọn em sắp đi trại hè rồi á! Có thể phải đi chừng mười ngày, nội dung hoạt động lần này cũng phong phú lắm. Mấy lần trước em chưa từng tham gia, lần này em không muốn bỏ lỡ nữa…"
“Thật sao? Em đi chừng mười ngày. Thật tốt quá, cũng không cần phải nghe mấy ý tưởng lung tung của em ở nhà nữa… Đi thu dọn nhanh lên mau chóng lên đường một chút đi!" Tâm tình của Trình Hàn Lang thoáng cái càng trở nên sáng sủa thêm.
“Nga!" Thành Thành nghe nói như thế ánh sáng trong mắt lập tức liền ảm đạm xuống, thì ra việc mình rời đi đối với anh ấy là một việc đáng hưởng thụ như vậy.
Thành Thành thở dài, trở về phòng thu dọn đồ đạc, hành lý thực sự rất đơn giản, ngoại trừ một ít quần áo bên ngoài, chính là một ít sách, lúc nhàm chán có thể đọc một chút. Chỉ chốc lát sau Thành Thành liền đem hành lý chuẩn bị xong. Sau đó đi làm cơm tối cho Trình Hàn Lang.
“Em đi rồi anh ăn cái gì a?" Trình Hàn Lang nghĩ đến việc này vẫn còn có chút băn khoăn.
“Đúng vậy! Hay là em trở về sớm một chút." Thành Thành vội vàng nói.
“Đừng! Em vẫn là đi chơi nhiều một chút đi. Anh đã lớn như vậy sao còn có thể để mình bị đói. Yên tâm đi đi! Ha ha…" Trình Hàn Lang lập tức cắt đứt ý niệm muốn trở về sớm trong đầu Thành Thành.
Tâm của Thành Thành lại một lần nữa chịu thương tích nặng nề, cho dù anh ấy không muốn mình ở lại một chút thoáng qua, cũng không đến mức trực tiếp nói ra như vậy đi! Nếu không thì nói hai câu dễ nghe cho dù là lừa gạt mình cũng tốt mà! Cơm tối Thành Thành miễn cưỡng cố gắng ăn được vài miếng, suốt buổi vẫn buồn bã ỉu xìu.
Trình Hàn Lang nhìn ra Thành Thành không vui, hắn vẫn là một lần có lòng tốt nói vài câu xuôi tai để an ủi Thành Thành, thế nhưng không có quá mức tình cảm, hắn sợ Thành Thành hiểu sai rồi lại thay đổi chủ ý.
“Thật tốt quá!" Ngày hôm sau Trình Hàn Lang thức dậy đã là buổi trưa, cũng không có ai ồn ào bắt hắn thức dậy ăn sáng nữa rồi, ngày tự do đúng là tốt!
Khi hắn còn đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp của mình, Đỗ Công đã mang theo một đống lớn đồ đạc đi tiễn Thành Thành rồi, Thành Thành thấy rất là cảm động, ở trên xe còn không ngừng vẫy tay với Đỗ Công.
Đỗ Công cũng là nghe đứa nhỏ nhà hàng xóm nói, nghỉ hè năm nay hầu như đa số trường trung học trọng điểm đều sẽ tổ chức hoạt động. Vì vậy y liền gọi điện thoại cho Thành Thành, không ngờ Thành Thành đang sắp xuất phát. Đỗ Công không hề nghĩ ngợi liền chạy tới, trong lòng âm thầm mắng Trình Hàn Lang không có tính người, ngay cả tiễn cũng không tiễn.
Không lâu sau đó Trình Hàn Lang liền nhận được điện thoại của Đỗ Công gọi tới, Đỗ Công mắng đủ một trận rồi vô cùng cao hứng qua tìm Trình Hàn Lang, hai người đi KTV hát, đi quán bar nhảy múa, chơi thỏa thích cả một buổi chiều. Trình Hàn Lang còn thu được không ít tia lửa điện của mấy cô gái, Đỗ Công đố kị đến nghiến răng.
Buổi tối Đỗ Công ở lại nhà Trình Hàn Lang luôn, hơn nữa còn cùng Trình Hàn Lang ngủ trên một cái giường, liền ngủ ở cái vị trí kia của Thành Thành. Trình Hàn Lang đuổi y nửa ngày cũng không được tích sự gì, Đỗ Công ở trên giường một lúc không lâu sau thì không nhúc nhích nữa. Trình Hàn Lang lại không muốn đổi giường, đổi giường hắn sẽ liền ngủ không ngon, chẳng qua là từ nhỏ đã thành thói quen này. Vì vậy hắn cũng chỉ đành bất đắc dĩ nằm bên cạnh Đỗ Công.
Kỳ thực Đỗ Công căn bản không có ngủ, y được nằm ở chỗ Thành Thành đã ngủ qua thân thể liền không thả lỏng được. Mùi của Thành Thành ở chỗ này quá đậm, y thích ngửi, loại mùi thơm nhàn nhạt này giống như mùi hương trên người Thành Thành, có tác dụng như một loại ma túy với kẻ khác.
Ôm cái chăn Thành Thành từng đắp qua, Đỗ Công thậm chí cảm thấy muốn cắn một cái. Loại cảm giác này trên người nữ nhân dù phun nước hoa nhiều hay ít cũng không phun ra được, mặc dù là y thích Trịnh San Đồng, nhưng y chưa từng cảm thấy mình thích mùi vị trên người cô như vậy.
Buổi tối Trình Hàn Lang tỉnh giấc nhiều lần, bình thường hắn ngủ đều có thói quen ôm một chút vật gì đó, hắn có cái gối, vẫn luôn đặt bên trái của hắn, nhưng khi hắn nghiêng người, cũng sẽ không tự động ôm gối ôm đến bên người, bình thường liền thuận tay dứt khoát ôm Thành Thành.
Kết quả buổi tối mỗi lần trở mình một lần hắn lại tỉnh lại một chút, lý do là vì Đỗ Công thật sự quá cứng rắn, hắn cứ theo thói quen ôm phải cục thịt mà đụng vô giống như tảng đá y chang sắt thép. Sáng sớm trên mặt hai người cùng mang hai vòng mắt đen thật lớn, lúc soi gương không khỏi cảm thán thì ra giá trị của Thành Thành không chỉ thể hiện ở mặt nấu cơm thôi.
Đỗ Công hỏi Trình Hàn Lang sao mà bị như vậy, Trình Hàn Lang cũng một năm một mười nói ra. Đối với người bạn này, Trình Hàn Lang vẫn là không có kiêng kỵ gì nhiều, bình thường có cái gì cũng nói.(một năm một mười: tất tần tật từ đầu đến đuôi)
Lực chú ý của Đỗ Công căn bản không đặt trên cảm nhận của Trình Hàn Lang, y chỉ cảm thấy Trình Hàn Lang quá hạnh phúc, mỗi buổi tối đều có thể ôm một túi hương lớn như vậy ngủ. Nếu như là em trai của mình, nói cái gì cũng sẽ không để nó đi ra ngoài, để nó mỗi ngày làm thơm ổ chăn cho mình. Không có việc gì thì ôm vui đùa một chút, Trình Hàn Lang thực là có phúc mà chẳng biết phúc.(tui muốn nhúng đầu 2 ông dô chậu nước cho tỉnh lắm luôn á)
Ngoại trừ ngủ bên ngoài, hai ngày nay Trình Hàn Lang không hề cảm thấy mình có chỗ nào không thích ứng được, Vì vậy cũng không muốn Thành Thành trở về lắm.
Thế nhưng liên tiếp mấy ngày ăn thức ăn nhanh, dạ dày kén chọn của Trình Hàn Lang lại bắt đầu không ổn định. Cái gì cũng không muốn ăn, nếu không phải là khẩu vị quá mặn thì chính là ngọt ngấy vô cùng. Lúc này mới nghĩ thấy Thành Thành thật là tốt, dù sao nó cũng hiểu khẩu vị của mình như vậy. Biết một món ăn nên bỏ bao nhiêu muối, nên dùng lửa bao nhiêu lớn để nấu, nấu đến đúng độ chín nào mới vừa vặn thỏa mãn mình.
Bất quá Trình Hàn Lang vẫn là không muốn thừa nhận mình là được người khác chiều đến hư người, thiếu một người thì không thể sinh tồn. Vì vậy hắn quyết định tự mình làm một bữa cơm ăn.
Mở tủ lạnh, phát hiện bên trong vẫn có rất nhiều thứ, hắn cũng không biết những thứ nguyên vật liệu này là Thành Thành đã mua về từ đâu. Trước khi đi Thành Thành cố ý dặn dò qua với Trình Hàn Lang trong tủ lạnh để rất nhiều đồ ăn, hâm nóng lên là có thể ăn. Bất quá khi đó Trình Hàn Lang chỉ lo vui vẻ, căn bản không có chú ý nghe.
Vấn đề ăn cơm tạm thời giải quyết rồi, việc giặt quần áo lại trở thành một phiền toái khác. Vốn là bỏ vào máy giặt giặt là một việc rất là thuận tiện rồi, thế nhưng Trình Hàn Lang thấy là dù có giặt quần áo thế nào cũng không giặt ra được hiệu quả như Thành Thành giặt, nhìn tới trong lòng liền thấy phiền.
Hơn nữa thay quần áo theo thói quen, mỗi ngày đều có một đống lớn cần giặt, hắn cũng lười đi ủi, trực tiếp cầm lên là mặc vào người. Cái cảm giác đó rất không giống với bình thường, làm sao mặc làm sao cho đừng nhàu, Trình Hàn Lang cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Càng như vậy, Trình Hàn Lang càng cố chấp với bản thân mình. Buổi tối Thành Thành gọi một cuộc điện thoại về, nói về tình hình của nó ở nơi đó, hỏi Trình Hàn Lang ở nhà như thế nào. Trình Hàn Lang dùng giọng nói vui sướng không gì sánh được nói mình sống như thế nào thoải mái như thế nào, nói nó tốt nhất ở chơi nhiều thêm mấy ngày.
Thành Thành vừa nghe liền thấy yên tâm hơn. Chính nó ở bên ngoài cũng rất phong phú, ít nhất so với suốt ngày ở nhà vội vàng lo một số việc vặt hàng ngày phải nói là thú vị hơn nhiều lắm. Nó một bên gọi điện thoại một bên cùng bạn học bên cạnh ồn ào, nghe có vẻ là chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ rồi. Trình Hàn Lang nghe xong trong lòng lại thấy bực tức, qua loa cúp điện thoại.
Sau hai cái cuối tuần, rốt cục Thành Thành đã trở về, lúc đến nhà mở cửa ra tay cũng có một chút run, lý do là quá mức kích động.
Cửa vừa mở ra liền đụng phải Trình Hàn Lang vừa muốn đi ra ngoài. Hai người gặp nhau ở cửa lại không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn là Thành Thành ngốc nghếch nở nụ cười trước tiên.
“Anh, thiệt là nhớ anh, em ở bên kia ngủ cũng không ngon giấc."
“Hừ! Em còn ngủ không ngon giấc? Anh nghe thấy em ở trong điện thoại vui vẻ náo nhiệt với bạn học em lắm mà!" Trình Hàn Lang không chú ý tới trong giọng nói của mình tràn đầy mùi chua.
“Thật mà! Thật mà! Anh xem vành mắt đen thiệt to của em nè." Thành Thành chỉ chỉ vết tích sưng phù quanh mắt của mình, có chút sốt ruột.
Trình Hàn Lang cảm thấy mình vài ngày không gặp nó hôm nay vừa nhìn lại thì nhất thời thuận mắt hơn rồi, thấy dáng tươi cười của Thành Thành vẫn ngu ngốc như trước kia vậy, cũng thấy rất thân thiết.
Thành Thành nhìn thấy Trình Hàn Lang thì cảm giác đầu tiên chính là nghĩ hắn gầy đi, hơn nữa trạng thái tinh thần không tốt lắm, hình như là không nghỉ ngơi tốt. Thành Thành thấy vậy rất đau lòng, cho nên ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không nghỉ liền đi nhà bếp nấu cơm.
Mở tủ lạnh, Thành Thành thấy bên trong rỗng tuếch, Trình Hàn Lang sớm đã đem đồ có thể ăn bên trong ăn sạch, không thể ăn cũng tìm mà ăn hết, thậm chí ăn vào đau bụng cũng không nề hà.
Không phải đã nói là rất tốt sao? Thấy thế nào cũng như dáng vẻ thiếu thốn, Thành Thành cũng không hỏi Trình Hàn Lang rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Đã nhiều năm như vậy, nó ít nhiều gì cũng hiểu hắn một chút. Nói chuyện phiếm với Trình Hàn Lang cũng được, hay là nói giỡn cũng có thể. Nhưng không thể đụng vào phần tự tôn của hắn, lòng tự trọng của Trình Hàn Lang rất lớn. Nếu muốn hắn ở trước mặt người khác tỏ ra yếu kém, so với giết hắn còn khiến hắn khó tiếp thu hơn.
Buổi tối lúc đi ngủ, Thành Thành phát hiện Trình Hàn Lang cả đêm đều rất hiền lành, có chút không giống với mọi ngày, cả đêm đều ôm nó, hơn nữa còn ôm rất chặt.
Nó cho rằng Trình Hàn Lang không có ngủ, nhưng vừa tới gần thì thấy Trình Hàn Lang lại đang ngủ rất sâu, sau khi hắn thay đổi một vài tư thể thoải mái hơn cũng không thấy nhúc nhích tiếp nữa. Trình Hàn Lang dứt khoát trực tiếp đem Thành Thành trở thành gối ôm, một chân gác lên, sau đó cả người đều quấn lấy Thành Thành, hơi thở đi ra quanh quẩn bên cổ và tai của Thành Thành, khiến cho Thành Thành rất ngứa, nó muốn tách ra nhưng lại có điểm chờ mong hắn lại làm như vậy.
Trình Hàn Lang động một cái sẽ lại ma sát khắp cơ thể của nó, Thành Thành cảm thấy toàn thân mình đều nóng muốn bốc lửa, nhưng nó không biết là do nguyên nhân gì gây ra. Nó muốn đẩy Trình Hàn Lang ra, làm dịu hơi nóng trên người một chút, thế nhưng nó càng giãy dụa, Trình Hàn Lang càng quấn lấy chặt hơn, biên độ ma sát lại càng lớn.
Cuối cùng Trình Hàn Lang hình như duỗi người một cái, buông lỏng ra một chút. Thành Thành vội vàng nhân cơ hội leo xuống giường, len lén chạy đến nhà vệ sinh, muốn xối nước lạnh lên người mà tắm, thân thể khô nóng khiến nó thực sự không nhịn được. Mà khi nó thấy hạ thân của chính mình khẽ ngẩng đầu, cả người đều sợ đến choáng váng, nó không có khả năng không biết đây là dấu hiệu của cái gì.
Nó có chút run rẩy đem tiếng nước chỉnh lại cho nhỏ nhất có thể, ở bên trong xối thật lâu mới thở lại bình thường được. Nó không ngừng nhìn ra ngoài cửa, thật sự sợ Trình Hàn Lang sẽ gõ cửa hoặc là trực tiếp đi vào thấy một màn như vậy, sự sợ hãi không hiểu từ đâu mà đến lan ra khắp toàn thân.
Nếu như Thành Thành nhớ không lầm, đây đã là lần thứ hai.
===========================
Note:Mình mới phát hiện ra mình bị nhầm một chi tiết trong truyện, mình đã sửa lại chi tiết này trong 1 số chương trước rồi, note lại để mọi người không bị nhầm trong những chương sau a. Ở TQ thì lớp 1-6 là tiểu học, 7-9 là sơ trung, 10-12 là cao trung. Cho nên Thành Thành học sơ trung năm nhất là học lớp 7 chứ không phải lớp 6 như mình nhầm lúc trước. Thường người ta không gọi lớp theo số như mình nhưng mà mình muốn truyện nó liền mạch ko nửa Trung nửa Việt quá nhiều nên mình dùng số lớp tương ứng chứ không dùng sơ trung năm nhất năm hai nha.
“Anh, bọn em sắp đi trại hè rồi á! Có thể phải đi chừng mười ngày, nội dung hoạt động lần này cũng phong phú lắm. Mấy lần trước em chưa từng tham gia, lần này em không muốn bỏ lỡ nữa…"
“Thật sao? Em đi chừng mười ngày. Thật tốt quá, cũng không cần phải nghe mấy ý tưởng lung tung của em ở nhà nữa… Đi thu dọn nhanh lên mau chóng lên đường một chút đi!" Tâm tình của Trình Hàn Lang thoáng cái càng trở nên sáng sủa thêm.
“Nga!" Thành Thành nghe nói như thế ánh sáng trong mắt lập tức liền ảm đạm xuống, thì ra việc mình rời đi đối với anh ấy là một việc đáng hưởng thụ như vậy.
Thành Thành thở dài, trở về phòng thu dọn đồ đạc, hành lý thực sự rất đơn giản, ngoại trừ một ít quần áo bên ngoài, chính là một ít sách, lúc nhàm chán có thể đọc một chút. Chỉ chốc lát sau Thành Thành liền đem hành lý chuẩn bị xong. Sau đó đi làm cơm tối cho Trình Hàn Lang.
“Em đi rồi anh ăn cái gì a?" Trình Hàn Lang nghĩ đến việc này vẫn còn có chút băn khoăn.
“Đúng vậy! Hay là em trở về sớm một chút." Thành Thành vội vàng nói.
“Đừng! Em vẫn là đi chơi nhiều một chút đi. Anh đã lớn như vậy sao còn có thể để mình bị đói. Yên tâm đi đi! Ha ha…" Trình Hàn Lang lập tức cắt đứt ý niệm muốn trở về sớm trong đầu Thành Thành.
Tâm của Thành Thành lại một lần nữa chịu thương tích nặng nề, cho dù anh ấy không muốn mình ở lại một chút thoáng qua, cũng không đến mức trực tiếp nói ra như vậy đi! Nếu không thì nói hai câu dễ nghe cho dù là lừa gạt mình cũng tốt mà! Cơm tối Thành Thành miễn cưỡng cố gắng ăn được vài miếng, suốt buổi vẫn buồn bã ỉu xìu.
Trình Hàn Lang nhìn ra Thành Thành không vui, hắn vẫn là một lần có lòng tốt nói vài câu xuôi tai để an ủi Thành Thành, thế nhưng không có quá mức tình cảm, hắn sợ Thành Thành hiểu sai rồi lại thay đổi chủ ý.
“Thật tốt quá!" Ngày hôm sau Trình Hàn Lang thức dậy đã là buổi trưa, cũng không có ai ồn ào bắt hắn thức dậy ăn sáng nữa rồi, ngày tự do đúng là tốt!
Khi hắn còn đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp của mình, Đỗ Công đã mang theo một đống lớn đồ đạc đi tiễn Thành Thành rồi, Thành Thành thấy rất là cảm động, ở trên xe còn không ngừng vẫy tay với Đỗ Công.
Đỗ Công cũng là nghe đứa nhỏ nhà hàng xóm nói, nghỉ hè năm nay hầu như đa số trường trung học trọng điểm đều sẽ tổ chức hoạt động. Vì vậy y liền gọi điện thoại cho Thành Thành, không ngờ Thành Thành đang sắp xuất phát. Đỗ Công không hề nghĩ ngợi liền chạy tới, trong lòng âm thầm mắng Trình Hàn Lang không có tính người, ngay cả tiễn cũng không tiễn.
Không lâu sau đó Trình Hàn Lang liền nhận được điện thoại của Đỗ Công gọi tới, Đỗ Công mắng đủ một trận rồi vô cùng cao hứng qua tìm Trình Hàn Lang, hai người đi KTV hát, đi quán bar nhảy múa, chơi thỏa thích cả một buổi chiều. Trình Hàn Lang còn thu được không ít tia lửa điện của mấy cô gái, Đỗ Công đố kị đến nghiến răng.
Buổi tối Đỗ Công ở lại nhà Trình Hàn Lang luôn, hơn nữa còn cùng Trình Hàn Lang ngủ trên một cái giường, liền ngủ ở cái vị trí kia của Thành Thành. Trình Hàn Lang đuổi y nửa ngày cũng không được tích sự gì, Đỗ Công ở trên giường một lúc không lâu sau thì không nhúc nhích nữa. Trình Hàn Lang lại không muốn đổi giường, đổi giường hắn sẽ liền ngủ không ngon, chẳng qua là từ nhỏ đã thành thói quen này. Vì vậy hắn cũng chỉ đành bất đắc dĩ nằm bên cạnh Đỗ Công.
Kỳ thực Đỗ Công căn bản không có ngủ, y được nằm ở chỗ Thành Thành đã ngủ qua thân thể liền không thả lỏng được. Mùi của Thành Thành ở chỗ này quá đậm, y thích ngửi, loại mùi thơm nhàn nhạt này giống như mùi hương trên người Thành Thành, có tác dụng như một loại ma túy với kẻ khác.
Ôm cái chăn Thành Thành từng đắp qua, Đỗ Công thậm chí cảm thấy muốn cắn một cái. Loại cảm giác này trên người nữ nhân dù phun nước hoa nhiều hay ít cũng không phun ra được, mặc dù là y thích Trịnh San Đồng, nhưng y chưa từng cảm thấy mình thích mùi vị trên người cô như vậy.
Buổi tối Trình Hàn Lang tỉnh giấc nhiều lần, bình thường hắn ngủ đều có thói quen ôm một chút vật gì đó, hắn có cái gối, vẫn luôn đặt bên trái của hắn, nhưng khi hắn nghiêng người, cũng sẽ không tự động ôm gối ôm đến bên người, bình thường liền thuận tay dứt khoát ôm Thành Thành.
Kết quả buổi tối mỗi lần trở mình một lần hắn lại tỉnh lại một chút, lý do là vì Đỗ Công thật sự quá cứng rắn, hắn cứ theo thói quen ôm phải cục thịt mà đụng vô giống như tảng đá y chang sắt thép. Sáng sớm trên mặt hai người cùng mang hai vòng mắt đen thật lớn, lúc soi gương không khỏi cảm thán thì ra giá trị của Thành Thành không chỉ thể hiện ở mặt nấu cơm thôi.
Đỗ Công hỏi Trình Hàn Lang sao mà bị như vậy, Trình Hàn Lang cũng một năm một mười nói ra. Đối với người bạn này, Trình Hàn Lang vẫn là không có kiêng kỵ gì nhiều, bình thường có cái gì cũng nói.(một năm một mười: tất tần tật từ đầu đến đuôi)
Lực chú ý của Đỗ Công căn bản không đặt trên cảm nhận của Trình Hàn Lang, y chỉ cảm thấy Trình Hàn Lang quá hạnh phúc, mỗi buổi tối đều có thể ôm một túi hương lớn như vậy ngủ. Nếu như là em trai của mình, nói cái gì cũng sẽ không để nó đi ra ngoài, để nó mỗi ngày làm thơm ổ chăn cho mình. Không có việc gì thì ôm vui đùa một chút, Trình Hàn Lang thực là có phúc mà chẳng biết phúc.(tui muốn nhúng đầu 2 ông dô chậu nước cho tỉnh lắm luôn á)
Ngoại trừ ngủ bên ngoài, hai ngày nay Trình Hàn Lang không hề cảm thấy mình có chỗ nào không thích ứng được, Vì vậy cũng không muốn Thành Thành trở về lắm.
Thế nhưng liên tiếp mấy ngày ăn thức ăn nhanh, dạ dày kén chọn của Trình Hàn Lang lại bắt đầu không ổn định. Cái gì cũng không muốn ăn, nếu không phải là khẩu vị quá mặn thì chính là ngọt ngấy vô cùng. Lúc này mới nghĩ thấy Thành Thành thật là tốt, dù sao nó cũng hiểu khẩu vị của mình như vậy. Biết một món ăn nên bỏ bao nhiêu muối, nên dùng lửa bao nhiêu lớn để nấu, nấu đến đúng độ chín nào mới vừa vặn thỏa mãn mình.
Bất quá Trình Hàn Lang vẫn là không muốn thừa nhận mình là được người khác chiều đến hư người, thiếu một người thì không thể sinh tồn. Vì vậy hắn quyết định tự mình làm một bữa cơm ăn.
Mở tủ lạnh, phát hiện bên trong vẫn có rất nhiều thứ, hắn cũng không biết những thứ nguyên vật liệu này là Thành Thành đã mua về từ đâu. Trước khi đi Thành Thành cố ý dặn dò qua với Trình Hàn Lang trong tủ lạnh để rất nhiều đồ ăn, hâm nóng lên là có thể ăn. Bất quá khi đó Trình Hàn Lang chỉ lo vui vẻ, căn bản không có chú ý nghe.
Vấn đề ăn cơm tạm thời giải quyết rồi, việc giặt quần áo lại trở thành một phiền toái khác. Vốn là bỏ vào máy giặt giặt là một việc rất là thuận tiện rồi, thế nhưng Trình Hàn Lang thấy là dù có giặt quần áo thế nào cũng không giặt ra được hiệu quả như Thành Thành giặt, nhìn tới trong lòng liền thấy phiền.
Hơn nữa thay quần áo theo thói quen, mỗi ngày đều có một đống lớn cần giặt, hắn cũng lười đi ủi, trực tiếp cầm lên là mặc vào người. Cái cảm giác đó rất không giống với bình thường, làm sao mặc làm sao cho đừng nhàu, Trình Hàn Lang cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Càng như vậy, Trình Hàn Lang càng cố chấp với bản thân mình. Buổi tối Thành Thành gọi một cuộc điện thoại về, nói về tình hình của nó ở nơi đó, hỏi Trình Hàn Lang ở nhà như thế nào. Trình Hàn Lang dùng giọng nói vui sướng không gì sánh được nói mình sống như thế nào thoải mái như thế nào, nói nó tốt nhất ở chơi nhiều thêm mấy ngày.
Thành Thành vừa nghe liền thấy yên tâm hơn. Chính nó ở bên ngoài cũng rất phong phú, ít nhất so với suốt ngày ở nhà vội vàng lo một số việc vặt hàng ngày phải nói là thú vị hơn nhiều lắm. Nó một bên gọi điện thoại một bên cùng bạn học bên cạnh ồn ào, nghe có vẻ là chơi đùa đến bất diệc nhạc hồ rồi. Trình Hàn Lang nghe xong trong lòng lại thấy bực tức, qua loa cúp điện thoại.
Sau hai cái cuối tuần, rốt cục Thành Thành đã trở về, lúc đến nhà mở cửa ra tay cũng có một chút run, lý do là quá mức kích động.
Cửa vừa mở ra liền đụng phải Trình Hàn Lang vừa muốn đi ra ngoài. Hai người gặp nhau ở cửa lại không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn là Thành Thành ngốc nghếch nở nụ cười trước tiên.
“Anh, thiệt là nhớ anh, em ở bên kia ngủ cũng không ngon giấc."
“Hừ! Em còn ngủ không ngon giấc? Anh nghe thấy em ở trong điện thoại vui vẻ náo nhiệt với bạn học em lắm mà!" Trình Hàn Lang không chú ý tới trong giọng nói của mình tràn đầy mùi chua.
“Thật mà! Thật mà! Anh xem vành mắt đen thiệt to của em nè." Thành Thành chỉ chỉ vết tích sưng phù quanh mắt của mình, có chút sốt ruột.
Trình Hàn Lang cảm thấy mình vài ngày không gặp nó hôm nay vừa nhìn lại thì nhất thời thuận mắt hơn rồi, thấy dáng tươi cười của Thành Thành vẫn ngu ngốc như trước kia vậy, cũng thấy rất thân thiết.
Thành Thành nhìn thấy Trình Hàn Lang thì cảm giác đầu tiên chính là nghĩ hắn gầy đi, hơn nữa trạng thái tinh thần không tốt lắm, hình như là không nghỉ ngơi tốt. Thành Thành thấy vậy rất đau lòng, cho nên ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không nghỉ liền đi nhà bếp nấu cơm.
Mở tủ lạnh, Thành Thành thấy bên trong rỗng tuếch, Trình Hàn Lang sớm đã đem đồ có thể ăn bên trong ăn sạch, không thể ăn cũng tìm mà ăn hết, thậm chí ăn vào đau bụng cũng không nề hà.
Không phải đã nói là rất tốt sao? Thấy thế nào cũng như dáng vẻ thiếu thốn, Thành Thành cũng không hỏi Trình Hàn Lang rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Đã nhiều năm như vậy, nó ít nhiều gì cũng hiểu hắn một chút. Nói chuyện phiếm với Trình Hàn Lang cũng được, hay là nói giỡn cũng có thể. Nhưng không thể đụng vào phần tự tôn của hắn, lòng tự trọng của Trình Hàn Lang rất lớn. Nếu muốn hắn ở trước mặt người khác tỏ ra yếu kém, so với giết hắn còn khiến hắn khó tiếp thu hơn.
Buổi tối lúc đi ngủ, Thành Thành phát hiện Trình Hàn Lang cả đêm đều rất hiền lành, có chút không giống với mọi ngày, cả đêm đều ôm nó, hơn nữa còn ôm rất chặt.
Nó cho rằng Trình Hàn Lang không có ngủ, nhưng vừa tới gần thì thấy Trình Hàn Lang lại đang ngủ rất sâu, sau khi hắn thay đổi một vài tư thể thoải mái hơn cũng không thấy nhúc nhích tiếp nữa. Trình Hàn Lang dứt khoát trực tiếp đem Thành Thành trở thành gối ôm, một chân gác lên, sau đó cả người đều quấn lấy Thành Thành, hơi thở đi ra quanh quẩn bên cổ và tai của Thành Thành, khiến cho Thành Thành rất ngứa, nó muốn tách ra nhưng lại có điểm chờ mong hắn lại làm như vậy.
Trình Hàn Lang động một cái sẽ lại ma sát khắp cơ thể của nó, Thành Thành cảm thấy toàn thân mình đều nóng muốn bốc lửa, nhưng nó không biết là do nguyên nhân gì gây ra. Nó muốn đẩy Trình Hàn Lang ra, làm dịu hơi nóng trên người một chút, thế nhưng nó càng giãy dụa, Trình Hàn Lang càng quấn lấy chặt hơn, biên độ ma sát lại càng lớn.
Cuối cùng Trình Hàn Lang hình như duỗi người một cái, buông lỏng ra một chút. Thành Thành vội vàng nhân cơ hội leo xuống giường, len lén chạy đến nhà vệ sinh, muốn xối nước lạnh lên người mà tắm, thân thể khô nóng khiến nó thực sự không nhịn được. Mà khi nó thấy hạ thân của chính mình khẽ ngẩng đầu, cả người đều sợ đến choáng váng, nó không có khả năng không biết đây là dấu hiệu của cái gì.
Nó có chút run rẩy đem tiếng nước chỉnh lại cho nhỏ nhất có thể, ở bên trong xối thật lâu mới thở lại bình thường được. Nó không ngừng nhìn ra ngoài cửa, thật sự sợ Trình Hàn Lang sẽ gõ cửa hoặc là trực tiếp đi vào thấy một màn như vậy, sự sợ hãi không hiểu từ đâu mà đến lan ra khắp toàn thân.
Nếu như Thành Thành nhớ không lầm, đây đã là lần thứ hai.
===========================
Note:Mình mới phát hiện ra mình bị nhầm một chi tiết trong truyện, mình đã sửa lại chi tiết này trong 1 số chương trước rồi, note lại để mọi người không bị nhầm trong những chương sau a. Ở TQ thì lớp 1-6 là tiểu học, 7-9 là sơ trung, 10-12 là cao trung. Cho nên Thành Thành học sơ trung năm nhất là học lớp 7 chứ không phải lớp 6 như mình nhầm lúc trước. Thường người ta không gọi lớp theo số như mình nhưng mà mình muốn truyện nó liền mạch ko nửa Trung nửa Việt quá nhiều nên mình dùng số lớp tương ứng chứ không dùng sơ trung năm nhất năm hai nha.
Tác giả :
Sài Kê Đản