Ân Tứ
Chương 26
Trường đại học Trình Hàn Lang đăng ký đều nằm ở Bắc Kinh, như vậy về nhà cũng dễ dàng. Thành Thành mặc dù làm gì cũng chỉ có một mình, thế nhưng Trình Hàn Lang cũng hiểu được nó vẫn không thể tự sinh hoạt một mình, bản thân mình tuy rằng bình thường đều là Thành Thành chăm sóc cho, thế nhưng xét cho cùng nó vẫn chỉ là một đứa bé, suy nghĩ lại còn rất ngây thơ, còn cần người quản, quan trọng hơn là Trình Hàn Lang không biết bản thân mình rời khỏi Thành Thành rồi có thể sinh hoạt hay không.
Cuối cùng Trình Hàn Lang được Đại học Kinh doanh Quốc tế tuyển chọn, hắn cũng coi như thỏa mãn với kết quả này, mẹ Trình nghe được tin này càng vui vẻ. Lần trước cô trở về là bởi vì bệnh tình nguy kịch của cha Củng Chí, hiện tại bệnh tình trên cơ bản đã ổn định, thế nhưng ông không thể tự mình sinh hoạt, cần phải có người chăm sóc. Trình Hàn Lang bảo mẹ Trình yên tâm, chính hắn có thể lo liệu tốt tất cả mọi chuyện, để cho cô an tâm ở bên kia làm cho tròn hiếu đạo của người vợ. Mẹ Trình cảm thấy Trình Hàn Lang thật là trưởng thành, so với đứa nhỏ kiêu ngạo, bốc đồng năm nào thật là như hai người khác nhau.
Đỗ Công được một học viện ở Bắc Kinh tuyển chọn, mặc dù đại học loại hai, nhưng đối với bản thân y mà nói đây đã là kết quả rất thỏa mãn rồi, cái chính là rốt cuộc được tự do rồi.
Từ sau khi người anh em ở giường đối diện nói y có bệnh luyến đồng, Đỗ Công lên mạng tra một ít tư liệu về phương diện này, khi Đỗ Công biết bệnh luyến đồng đại khái chính là một loại tính cách biến thái tìm kiếm sự thỏa mãn từ đối tượng là trẻ em, quả thật Đỗ Công bị dọa đến giật mình. Bất quá y cũng yên tâm. Tình cảm của y đối với Thành Thành còn xa mới bay lên đến mức độ tội ác như vậy. Nhiều lắm cũng là thỉnh thoảng bóp vài cái, còn những lúc khác y tự nhận chính mình đối với Thành Thành vẫn là thương yêu đơn thuần.
Qua mùa hè này Thành Thành sẽ lên lớp sáu, lập tức sẽ từ một học sinh tiểu học lột xác trở thành một học sinh trung học. Trường trung học nó được vào là một trường trung học rất tốt ở Bắc Kinh, chính là có hơi xa nhà một chút. Trình Hàn Lang xin cho nó trọ ở trường, Thành Thành đương nhiên không muốn tách ra khỏi Trình Hàn Lang mà vào trường học ở, hết cứng rắn rồi nhõng nhẽo với Trình Hàn Lang, phương pháp gì cũng dùng hết, nhưng cũng không thể khiến Trình Hàn Lang thay đổi sắc mặt tí nào. Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn phục tùng theo an bày của tổ chức.
“Anh, có phải là anh đã sớm không muốn em đúng không? Cho nên để em đi ở trọ trong trường, như vậy anh sẽ không nhìn thấy em nữa." Thành Thành hôm đó một mực kiên nhẫn hỏi.
“Không phải vậy, là bởi vì anh mới vừa lên đại học công việc tương đối nhiều, có thể cũng tiện về nhà, em ở nhà một mình anh sẽ lo lắng." Trình Hàn Lang coi như có kiên nhẫn trả lời.
“Không phải, anh chính là không muốn nhìn thấy em nữa, anh vẫn luôn thấy em phiền." Thành Thành bĩu cái miệng bé nhỏ kháng nghị.
“Trường đó xa nhà như vậy em không trọ lại ở trường sau này đi học thế nào a? Lẽ nào em muốn hôm nào cũng dậy sớm như vậy đi taxi hay là đạp xe đạp đi sao?" Trình Hàn Lang nói. (xe buýt đâu anh 2:v)
“Anh chính là cố ý tìm cho em một cái trường xa một chút, sau đó khó khăn quá em nhất định phải trọ ở trường, anh liền đem em đẩy đi." Thành Thành vẫn chưa cam tâm, một lòng khư khư nhận định suy nghĩ của mình.
Tính nhẫn nại của Trình Hàn Lang lập tức bị dùng sạch, đã nói rất nhiều rồi, Thành Thành vẫn không chịu bỏ qua. Cuối cùng hắn rốt cục bạo phát ra: “Anh chính là thấy em phiền đó, muốn đem em đuổi đi như vậy đó được không? Em muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi. Coi bộ gần đây anh nể mặt em nhiều quá rồi phải không? Càng ngày càng nhiều chuyện."
Thành Thành lúc này rốt cục yên tĩnh, mang vẻ mặt bị tổn thương mà chạy đến nhà bếp đinh đinh đang đang nấu cơm, tạp dề nhỏ nó tự mua cho mình nó cũng không có đeo, khiến cho cả người đều đầy bột. Một bên làm một bên nói lầm bầm ở trong nhà bếp, bản thân cũng không biết mình lầu bầu cái gì.
Mỗi lần tâm tình Thành Thành không tốt sẽ lại đi cán mì sợi, sau khi cán xong rồi thì phải đi làm nước sốt. Thứ nhất là bởi vì cán mì sợi rất mất thời gian, thứ hai là bởi vì nó có thể làm ra hương vị khác biệt, mùi vị nước sốt cũng khác biệt. Có đôi khi bưng lên một tô mì sợi, sau đó lại mang lên một chén nước sốt đủ màu sắc, Thành Thành sẽ liền cảm thấy rất có thành tựu, phần lớn buồn lo cũng sẽ bị loại tâm tình này lấn át.
Cho nên đồ trong tủ lạnh nhà Trình Hàn Lang đều là những nguyên liệu như này, đứa nhỏ nhà khác đi siêu thị mua đồ trong xe đẩy đều là một ít đồ ăn vặt, sô cô la, đồ chơi, v…v…duy chỉ có Thành Thành đi siêu thị toàn là mua một ít gia vị, rau dưa, đồ dùng trong nhà. Mấy thứ này Trình Hàn Lang đều lười đi mua, Thành Thành mỗi lần đến quầy tính tiền, mấy cô gái ở đó đều cho rằng chắc là bên cạnh phải có mẹ hay ai đó đi cùng, thấy một đứa bé con như thế đi mua một đống lớn những loại đồ vật này họ đều vô cùng kinh ngạc, kết quả cuối cùng còn thấy đứa nhỏ này vậy mà tự mình xách túi nhỏ túi lớn mang đi.
Trình Hàn Lang đi theo vào nhà bếp, thấy Thành Thành lại đang cố ý đem đồ vật làm ra âm thanh rất lớn để phát tiết bất mãn trong lòng. “Em làm cái gì vậy? Lại làm mì sợi? Anh không muốn ăn!" Trình Hàn Lang đứng dựa ở cửa nhìn nó.
“Em không phải là làm cho anh ăn, anh không ăn em ăn, sau này em đi rồi anh muốn ăn cũng không có ăn đâu! Hứ!" Thành Thành cầm một cục bột hung hăng ném vào trong tô nhào nặn.
“Ui! Trình Thành đại nhân của chúng ta tức giận rồi, có thể nói cho tiểu nhân biết ngài là vì cái gì mà tức giận hay không a?" Trình Hàn Lang cố ý chọc giận nó.
“Đại nhân tức giận là bởi bì tiểu nhân nhất định bắt đại nhân trọ ở trường, đại nhân không muốn ở!" Thành Thành quay lưng nói với Trình Hàn Lang. (thiệt cái tình hà:)))))))))))))
“Cho em trọ ở trường là vì tốt cho em, suốt ngay đợi ở nhà cũng sắp biết thành con dâu nuôi từ bé rồi, em nhìn coi em suốt ngày đều đang làm cái gì? Ngoại trừ làm cơm hay giặt quần áo còn gì không, đây là chuyện mà một người đàn ông cần phải làm sao?" (con dâu nuôi từ bé thiệt chứ gì nữa:v, may là không như cô dâu 8 tuổi, ngày nào cũng bị Anadi tỷ tỷ tra tấn nên tìm Thành Thành an ủi:v)
Thành Thành xoay người lại, biểu tình trên mặt rất là ủy khuất: “Đúng, ở trong mắt anh em chính là cái gì cũng không tốt, cho nên anh mới không muốn nhìn thấy em nữa, muốn ở xa em. Đúng không?"
“Được được được! Vẫn là đừng nói nữa, ngài cứ luẩn qua luẩn quẩn cái việc này, ta cùng ngài không có tiếng nói chung. Thật không nghe lời…" Trình Hàn Lang một bên lắc đầu một bên đi ra ngoài, để lại một mình Thành Thành ở trong nhà bếp âm thầm thương tâm.
“Anh, em thật sự không phải cố tình muốn cho anh thêm phiền phức, em thật sự rất là không muốn rời xa anh, trọ ở trường thì không thấy được anh." Lúc ăn cơm Thành Thành cố sức mà nói ra, trên mặt đều là biểu tình thương tâm.
Trình Hàn Lang ý thức được lời nói vừa nãy của mình có thể có hơi chút quá đáng, Thành Thành từ khi đến ngôi nhà này chưa từng bao giờ cãi lời hắn cái gì, giống như một bé nô lệ trung thành, có thể là lần này thực sự rất không muốn, cho nên mới phải động cái là thể hiện ra bướng bỉnh một chút.
“Cái đồ ngốc em! Ở trọ cũng có thể về nhà a! Trước ở thử một năm xem xem một chút đi! Đến khi anh học năm thứ hai đại học có thời gian rảnh rỗi một chút, anh lại đem em nhận về." Trình Hàn Lang an ủi.
“Thật ạ? Thật tốt quá!" Thành Thành hoan hô lên, ngồi ở trên ghế uốn tới ẹo lui.
Trình Hàn Lang nhìn nó thì dở khóc dở cười, dùng sức nhéo lên mặt nó một cái, Thành Thành còn cười hì hì. Trình Hàn Lang ngơ ngác nhìn nó, đứa nhỏ như vậy thấy thế nào cũng không giống học sinh cấp hai, nhìn từ bề ngoài thì vẫn như đứa nhỏ còn để đầu ba vá, nhìn từ tuổi tâm lý thì trên cơ bản là nhiều năm như vậy cũng không tiến bộ gì hơn. Không biết lên đên trung học sẽ bị người khác bắt nạt như thế nào, Trình Hàn Lang vừa nghĩ vừa âm thầm thay nó lo lắng.
Đỗ Công suốt mùa hè thường xuyên đến nhà Trình Hàn Lang ké cơm, có khi ở một lúc mấy ngày không về, hơn nữa từ lúc mình bị người khác nói một lần, làm cái gì cũng có chút cảm giác có tật giật mình, có đôi khi đối diện với ánh mắt nhìn mình chằm chằm của Trình Hàn Lang, không hiểu sao liền khẩn trương.
Có một lần Đỗ Công vậy mà lớn tiếng nói: “Tao không có bệnh luyến đồng gì đâu." Này khiến cho Trình Hàn Lang thật không hiểu ra làm sao, hắn biết Đỗ Công thích Thành Thành, nhưng là không có nghĩ tới chỗ đó a! Đỗ Công vừa nói như vậy ngược lại có chút ý tứ “giấu đầu lòi đuôi". Làm cho Trình Hàn Lang không có việc gì làm lại nhìn chòng chọc hai người bọn họ, hại Đỗ Công mỗi ngày đều ở trước mặt Thành Thành lầu bầu: “Em nhanh lớn lên một chút đi, trưởng thành rồi người ta sẽ không nói gì anh." (Ổng hok có nói đâu, ổng đập cho trận thôi à:v)
Trình Hàn Lang khai giảng sớm hơn so với Đỗ Công, khai giảng xong liền phải đi học quân sự một tháng. Một tháng này cái gì cũng bị quản rất nghiêm, đặc biệt là vô cùng hạn chế phương diện hậu cần, cho nên Thành Thành một tháng này không có được nhìn thấy Trình Hàn Lang, vài ngày sau nó cũng đi học. Một ít thủ tục nhập học đều là Đỗ Công làm giúp cho.
Thành Thành mỗi tối sau khi học xong đều len lén gửi tin nhắn cho hắn, thật ra chỉ đơn giản là “Anh ơi, em rất nhớ anh a!", “Anh ơi, chừng nào thì anh về nhà a?" Lúc đầu Trình Hàn Lang cũng rất là kiên nhẫn trả lời với nó, thế nhưng sau đó thật sự là không có thời gian, không có tinh lực, thế là thỉnh thoảng mới trả lời một lần, làm cho một tháng này của Thành Thành càng thêm gian nan.
Vào ngày thứ hai sau khi khai giảng Đỗ Công thật hưng phấn mà gọi điện thoại cho Trình Hàn Lang, nói: “Mày có đoán được không, tao vậy mà chung lớp với Trịnh San Đồng, thật mẹ nó trùng hợp. Nhỏ này mà đem đồng phục cởi ra chắc cũng nhân mô cẩu dạng, Trịnh San Đồng vừa tới tụi lớp tao liền có đứa nói nhỏ là hoa khôi trong khoa, tao vừa lúc có thể gần quan được ban lộc. Ha ha…" (nhân mô cẩu dạng: nhìn thì như thế nhưng thật ra không phải vậy. Ở đây là ám chỉ nhìn thì hiền mà cởi đồ chắc hổng có hiền. Tuy là tui ko có thích bánh bèo này cơ mà ông Đỗ ông lầy vừa thôi ông ==)
Trình Hàn Lang sau khi để điện thoại xuống thì suy nghĩ một chút, Trịnh San Đồng, hình như đã lâu rồi không có cùng cô ấy liên lạc qua, cô ấy lại đang học cùng lớp đại học với Đỗ Công, thật đúng là có duyên. Nghĩ vậy, Trình Hàn Lang cũng không khỏi vì người anh em này mà lo lắng, tuy rằng Đỗ Công cũng không phải là thua thiệt ai cái gì, thế nhưng cái đầu to kia hầu như cũng chả có cái gì trong đó, nói không chừng ngày nào đó bị người ta lừa gạt rồi còn tới chỗ người ta chúc phúc a!
Trường đại học của Đỗ Công rất gần trường trung học của Thành Thành, có một lần y đi thăm Thành Thành, lúc Thành Thành chạy ra nhiệt tình muốn đốt chết y luôn, xem ra là thằng bé ở trong trường nghẹn quá rồi. Thấy Đỗ Công liền nói liên tiếp không dứt, đơn giản là nói về mấy người trong ký túc xá của nó, trong lớp kiểu người gì cũng có, nhà ăn trong trường làm đồ ăn không ngon như nó làm các loại. Đỗ Công nhìn Thành Thành không dừng được cái miệng nhỏ liến thoắng, nghiêm túc hỏi:
“Em nhớ anh không?" Nói những lời này rồi chính Đỗ Công cũng có chút khẩn trương.
“Dạ, nhớ! Có nhớ vài lần, cũng nhớ anh của em nữa, anh của em cứ mãi không về, anh Đỗ, anh có thể mang em đi tìm anh của em không?" Thành Thành mang vẻ mặt mong đợi mà hỏi.
Đỗ Công không biết vì sao, trong lòng có chút chua, thì là em trai người ta nhớ anh trai cũng là bình thường. Y suy nghĩ một chút, nói với Thành Thành: “Không thể a! Anh em còn đang học quân sự, không cho gặp người."
Kỳ thực chính Đỗ Công cũng không biết, trường của y bình thường thì có thể đi ra ngoài, lần này tới tìm Thành Thành cũng là đang trong kỳ học quân sự, bản thân y căn bản không đem mấy thứ này để vào mắt, bất quá không biết Trình Hàn Lang thì thế nào. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ, trong lòng Đỗ Công rất là khó chịu.
Cuối cùng Trình Hàn Lang được Đại học Kinh doanh Quốc tế tuyển chọn, hắn cũng coi như thỏa mãn với kết quả này, mẹ Trình nghe được tin này càng vui vẻ. Lần trước cô trở về là bởi vì bệnh tình nguy kịch của cha Củng Chí, hiện tại bệnh tình trên cơ bản đã ổn định, thế nhưng ông không thể tự mình sinh hoạt, cần phải có người chăm sóc. Trình Hàn Lang bảo mẹ Trình yên tâm, chính hắn có thể lo liệu tốt tất cả mọi chuyện, để cho cô an tâm ở bên kia làm cho tròn hiếu đạo của người vợ. Mẹ Trình cảm thấy Trình Hàn Lang thật là trưởng thành, so với đứa nhỏ kiêu ngạo, bốc đồng năm nào thật là như hai người khác nhau.
Đỗ Công được một học viện ở Bắc Kinh tuyển chọn, mặc dù đại học loại hai, nhưng đối với bản thân y mà nói đây đã là kết quả rất thỏa mãn rồi, cái chính là rốt cuộc được tự do rồi.
Từ sau khi người anh em ở giường đối diện nói y có bệnh luyến đồng, Đỗ Công lên mạng tra một ít tư liệu về phương diện này, khi Đỗ Công biết bệnh luyến đồng đại khái chính là một loại tính cách biến thái tìm kiếm sự thỏa mãn từ đối tượng là trẻ em, quả thật Đỗ Công bị dọa đến giật mình. Bất quá y cũng yên tâm. Tình cảm của y đối với Thành Thành còn xa mới bay lên đến mức độ tội ác như vậy. Nhiều lắm cũng là thỉnh thoảng bóp vài cái, còn những lúc khác y tự nhận chính mình đối với Thành Thành vẫn là thương yêu đơn thuần.
Qua mùa hè này Thành Thành sẽ lên lớp sáu, lập tức sẽ từ một học sinh tiểu học lột xác trở thành một học sinh trung học. Trường trung học nó được vào là một trường trung học rất tốt ở Bắc Kinh, chính là có hơi xa nhà một chút. Trình Hàn Lang xin cho nó trọ ở trường, Thành Thành đương nhiên không muốn tách ra khỏi Trình Hàn Lang mà vào trường học ở, hết cứng rắn rồi nhõng nhẽo với Trình Hàn Lang, phương pháp gì cũng dùng hết, nhưng cũng không thể khiến Trình Hàn Lang thay đổi sắc mặt tí nào. Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn phục tùng theo an bày của tổ chức.
“Anh, có phải là anh đã sớm không muốn em đúng không? Cho nên để em đi ở trọ trong trường, như vậy anh sẽ không nhìn thấy em nữa." Thành Thành hôm đó một mực kiên nhẫn hỏi.
“Không phải vậy, là bởi vì anh mới vừa lên đại học công việc tương đối nhiều, có thể cũng tiện về nhà, em ở nhà một mình anh sẽ lo lắng." Trình Hàn Lang coi như có kiên nhẫn trả lời.
“Không phải, anh chính là không muốn nhìn thấy em nữa, anh vẫn luôn thấy em phiền." Thành Thành bĩu cái miệng bé nhỏ kháng nghị.
“Trường đó xa nhà như vậy em không trọ lại ở trường sau này đi học thế nào a? Lẽ nào em muốn hôm nào cũng dậy sớm như vậy đi taxi hay là đạp xe đạp đi sao?" Trình Hàn Lang nói. (xe buýt đâu anh 2:v)
“Anh chính là cố ý tìm cho em một cái trường xa một chút, sau đó khó khăn quá em nhất định phải trọ ở trường, anh liền đem em đẩy đi." Thành Thành vẫn chưa cam tâm, một lòng khư khư nhận định suy nghĩ của mình.
Tính nhẫn nại của Trình Hàn Lang lập tức bị dùng sạch, đã nói rất nhiều rồi, Thành Thành vẫn không chịu bỏ qua. Cuối cùng hắn rốt cục bạo phát ra: “Anh chính là thấy em phiền đó, muốn đem em đuổi đi như vậy đó được không? Em muốn đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi. Coi bộ gần đây anh nể mặt em nhiều quá rồi phải không? Càng ngày càng nhiều chuyện."
Thành Thành lúc này rốt cục yên tĩnh, mang vẻ mặt bị tổn thương mà chạy đến nhà bếp đinh đinh đang đang nấu cơm, tạp dề nhỏ nó tự mua cho mình nó cũng không có đeo, khiến cho cả người đều đầy bột. Một bên làm một bên nói lầm bầm ở trong nhà bếp, bản thân cũng không biết mình lầu bầu cái gì.
Mỗi lần tâm tình Thành Thành không tốt sẽ lại đi cán mì sợi, sau khi cán xong rồi thì phải đi làm nước sốt. Thứ nhất là bởi vì cán mì sợi rất mất thời gian, thứ hai là bởi vì nó có thể làm ra hương vị khác biệt, mùi vị nước sốt cũng khác biệt. Có đôi khi bưng lên một tô mì sợi, sau đó lại mang lên một chén nước sốt đủ màu sắc, Thành Thành sẽ liền cảm thấy rất có thành tựu, phần lớn buồn lo cũng sẽ bị loại tâm tình này lấn át.
Cho nên đồ trong tủ lạnh nhà Trình Hàn Lang đều là những nguyên liệu như này, đứa nhỏ nhà khác đi siêu thị mua đồ trong xe đẩy đều là một ít đồ ăn vặt, sô cô la, đồ chơi, v…v…duy chỉ có Thành Thành đi siêu thị toàn là mua một ít gia vị, rau dưa, đồ dùng trong nhà. Mấy thứ này Trình Hàn Lang đều lười đi mua, Thành Thành mỗi lần đến quầy tính tiền, mấy cô gái ở đó đều cho rằng chắc là bên cạnh phải có mẹ hay ai đó đi cùng, thấy một đứa bé con như thế đi mua một đống lớn những loại đồ vật này họ đều vô cùng kinh ngạc, kết quả cuối cùng còn thấy đứa nhỏ này vậy mà tự mình xách túi nhỏ túi lớn mang đi.
Trình Hàn Lang đi theo vào nhà bếp, thấy Thành Thành lại đang cố ý đem đồ vật làm ra âm thanh rất lớn để phát tiết bất mãn trong lòng. “Em làm cái gì vậy? Lại làm mì sợi? Anh không muốn ăn!" Trình Hàn Lang đứng dựa ở cửa nhìn nó.
“Em không phải là làm cho anh ăn, anh không ăn em ăn, sau này em đi rồi anh muốn ăn cũng không có ăn đâu! Hứ!" Thành Thành cầm một cục bột hung hăng ném vào trong tô nhào nặn.
“Ui! Trình Thành đại nhân của chúng ta tức giận rồi, có thể nói cho tiểu nhân biết ngài là vì cái gì mà tức giận hay không a?" Trình Hàn Lang cố ý chọc giận nó.
“Đại nhân tức giận là bởi bì tiểu nhân nhất định bắt đại nhân trọ ở trường, đại nhân không muốn ở!" Thành Thành quay lưng nói với Trình Hàn Lang. (thiệt cái tình hà:)))))))))))))
“Cho em trọ ở trường là vì tốt cho em, suốt ngay đợi ở nhà cũng sắp biết thành con dâu nuôi từ bé rồi, em nhìn coi em suốt ngày đều đang làm cái gì? Ngoại trừ làm cơm hay giặt quần áo còn gì không, đây là chuyện mà một người đàn ông cần phải làm sao?" (con dâu nuôi từ bé thiệt chứ gì nữa:v, may là không như cô dâu 8 tuổi, ngày nào cũng bị Anadi tỷ tỷ tra tấn nên tìm Thành Thành an ủi:v)
Thành Thành xoay người lại, biểu tình trên mặt rất là ủy khuất: “Đúng, ở trong mắt anh em chính là cái gì cũng không tốt, cho nên anh mới không muốn nhìn thấy em nữa, muốn ở xa em. Đúng không?"
“Được được được! Vẫn là đừng nói nữa, ngài cứ luẩn qua luẩn quẩn cái việc này, ta cùng ngài không có tiếng nói chung. Thật không nghe lời…" Trình Hàn Lang một bên lắc đầu một bên đi ra ngoài, để lại một mình Thành Thành ở trong nhà bếp âm thầm thương tâm.
“Anh, em thật sự không phải cố tình muốn cho anh thêm phiền phức, em thật sự rất là không muốn rời xa anh, trọ ở trường thì không thấy được anh." Lúc ăn cơm Thành Thành cố sức mà nói ra, trên mặt đều là biểu tình thương tâm.
Trình Hàn Lang ý thức được lời nói vừa nãy của mình có thể có hơi chút quá đáng, Thành Thành từ khi đến ngôi nhà này chưa từng bao giờ cãi lời hắn cái gì, giống như một bé nô lệ trung thành, có thể là lần này thực sự rất không muốn, cho nên mới phải động cái là thể hiện ra bướng bỉnh một chút.
“Cái đồ ngốc em! Ở trọ cũng có thể về nhà a! Trước ở thử một năm xem xem một chút đi! Đến khi anh học năm thứ hai đại học có thời gian rảnh rỗi một chút, anh lại đem em nhận về." Trình Hàn Lang an ủi.
“Thật ạ? Thật tốt quá!" Thành Thành hoan hô lên, ngồi ở trên ghế uốn tới ẹo lui.
Trình Hàn Lang nhìn nó thì dở khóc dở cười, dùng sức nhéo lên mặt nó một cái, Thành Thành còn cười hì hì. Trình Hàn Lang ngơ ngác nhìn nó, đứa nhỏ như vậy thấy thế nào cũng không giống học sinh cấp hai, nhìn từ bề ngoài thì vẫn như đứa nhỏ còn để đầu ba vá, nhìn từ tuổi tâm lý thì trên cơ bản là nhiều năm như vậy cũng không tiến bộ gì hơn. Không biết lên đên trung học sẽ bị người khác bắt nạt như thế nào, Trình Hàn Lang vừa nghĩ vừa âm thầm thay nó lo lắng.
Đỗ Công suốt mùa hè thường xuyên đến nhà Trình Hàn Lang ké cơm, có khi ở một lúc mấy ngày không về, hơn nữa từ lúc mình bị người khác nói một lần, làm cái gì cũng có chút cảm giác có tật giật mình, có đôi khi đối diện với ánh mắt nhìn mình chằm chằm của Trình Hàn Lang, không hiểu sao liền khẩn trương.
Có một lần Đỗ Công vậy mà lớn tiếng nói: “Tao không có bệnh luyến đồng gì đâu." Này khiến cho Trình Hàn Lang thật không hiểu ra làm sao, hắn biết Đỗ Công thích Thành Thành, nhưng là không có nghĩ tới chỗ đó a! Đỗ Công vừa nói như vậy ngược lại có chút ý tứ “giấu đầu lòi đuôi". Làm cho Trình Hàn Lang không có việc gì làm lại nhìn chòng chọc hai người bọn họ, hại Đỗ Công mỗi ngày đều ở trước mặt Thành Thành lầu bầu: “Em nhanh lớn lên một chút đi, trưởng thành rồi người ta sẽ không nói gì anh." (Ổng hok có nói đâu, ổng đập cho trận thôi à:v)
Trình Hàn Lang khai giảng sớm hơn so với Đỗ Công, khai giảng xong liền phải đi học quân sự một tháng. Một tháng này cái gì cũng bị quản rất nghiêm, đặc biệt là vô cùng hạn chế phương diện hậu cần, cho nên Thành Thành một tháng này không có được nhìn thấy Trình Hàn Lang, vài ngày sau nó cũng đi học. Một ít thủ tục nhập học đều là Đỗ Công làm giúp cho.
Thành Thành mỗi tối sau khi học xong đều len lén gửi tin nhắn cho hắn, thật ra chỉ đơn giản là “Anh ơi, em rất nhớ anh a!", “Anh ơi, chừng nào thì anh về nhà a?" Lúc đầu Trình Hàn Lang cũng rất là kiên nhẫn trả lời với nó, thế nhưng sau đó thật sự là không có thời gian, không có tinh lực, thế là thỉnh thoảng mới trả lời một lần, làm cho một tháng này của Thành Thành càng thêm gian nan.
Vào ngày thứ hai sau khi khai giảng Đỗ Công thật hưng phấn mà gọi điện thoại cho Trình Hàn Lang, nói: “Mày có đoán được không, tao vậy mà chung lớp với Trịnh San Đồng, thật mẹ nó trùng hợp. Nhỏ này mà đem đồng phục cởi ra chắc cũng nhân mô cẩu dạng, Trịnh San Đồng vừa tới tụi lớp tao liền có đứa nói nhỏ là hoa khôi trong khoa, tao vừa lúc có thể gần quan được ban lộc. Ha ha…" (nhân mô cẩu dạng: nhìn thì như thế nhưng thật ra không phải vậy. Ở đây là ám chỉ nhìn thì hiền mà cởi đồ chắc hổng có hiền. Tuy là tui ko có thích bánh bèo này cơ mà ông Đỗ ông lầy vừa thôi ông ==)
Trình Hàn Lang sau khi để điện thoại xuống thì suy nghĩ một chút, Trịnh San Đồng, hình như đã lâu rồi không có cùng cô ấy liên lạc qua, cô ấy lại đang học cùng lớp đại học với Đỗ Công, thật đúng là có duyên. Nghĩ vậy, Trình Hàn Lang cũng không khỏi vì người anh em này mà lo lắng, tuy rằng Đỗ Công cũng không phải là thua thiệt ai cái gì, thế nhưng cái đầu to kia hầu như cũng chả có cái gì trong đó, nói không chừng ngày nào đó bị người ta lừa gạt rồi còn tới chỗ người ta chúc phúc a!
Trường đại học của Đỗ Công rất gần trường trung học của Thành Thành, có một lần y đi thăm Thành Thành, lúc Thành Thành chạy ra nhiệt tình muốn đốt chết y luôn, xem ra là thằng bé ở trong trường nghẹn quá rồi. Thấy Đỗ Công liền nói liên tiếp không dứt, đơn giản là nói về mấy người trong ký túc xá của nó, trong lớp kiểu người gì cũng có, nhà ăn trong trường làm đồ ăn không ngon như nó làm các loại. Đỗ Công nhìn Thành Thành không dừng được cái miệng nhỏ liến thoắng, nghiêm túc hỏi:
“Em nhớ anh không?" Nói những lời này rồi chính Đỗ Công cũng có chút khẩn trương.
“Dạ, nhớ! Có nhớ vài lần, cũng nhớ anh của em nữa, anh của em cứ mãi không về, anh Đỗ, anh có thể mang em đi tìm anh của em không?" Thành Thành mang vẻ mặt mong đợi mà hỏi.
Đỗ Công không biết vì sao, trong lòng có chút chua, thì là em trai người ta nhớ anh trai cũng là bình thường. Y suy nghĩ một chút, nói với Thành Thành: “Không thể a! Anh em còn đang học quân sự, không cho gặp người."
Kỳ thực chính Đỗ Công cũng không biết, trường của y bình thường thì có thể đi ra ngoài, lần này tới tìm Thành Thành cũng là đang trong kỳ học quân sự, bản thân y căn bản không đem mấy thứ này để vào mắt, bất quá không biết Trình Hàn Lang thì thế nào. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ, trong lòng Đỗ Công rất là khó chịu.
Tác giả :
Sài Kê Đản