Ẩn Sát
Chương 155: Mạnh hơn
Hơn tám giờ, mưa vẫn không ngừng rơi, dưới ngọn đèn của quầy bán quà vặt, thiếu nữ lê thân thể mệt mỏi bước vào. Người thanh niên ngồi sau quầy xem TV vội vàng đứng lên:
"Ồ, cô..."
"Một cái bánh bao, cảm ơn."
Người thanh niên gật đầu, vội vàng gói chiếc bánh bao cô gái muốn mua lại, chần chờ một lát rồi lại nói:
"Cô có cần dù không?"
Nhìn qua cây dù, thiếu nữ lắc đầu, móc ví tiền từ túi áo ướt sũng ra, nàng dùng ngón tay nhặt mấy tờ tiền lẻ ẩm ướt đặt lên quầy, sau đó lấy bánh bao rời đi. Trong chớp mắt khi nàng mở ví tiền ra, người thanh niên kia thấy dường như trong đó không còn đồng nào cả.
Trong lòng hơi do dự, ngẩng đầu lên thì thiếu nữ đã ôm bánh bao ở trước ngực rồi bước ra khỏi cửa, người thanh niên ngồi xuống nhìn hình ảnh trong TV, rồi lại quay đầu nhìn màn mưa bên ngoài một lát sau, hắn cắn răng, cầm cây dù lên lao ra ngoài.
Bóng dáng thiếu nữ xuất hiện dưới một cột đèn đường cách đó không xa, hắn đuổi theo.
"Ồ, chuyện này… Trời vẫn đang mưa... Mặc dù cô cũng đã ướt sũng, ừ… Yên tâm, xem như tôi tặng, chuyện này... Gặp lại sau..."
Dường như ánh mắt bình thản của thiếu nữ khiến người ta cảm thấy bị đè nén, cho nên hắn nói chuyện rất ấp úng, sau khi đưa cây dù tới, hắn cười rồi xoay người chạy trở về quầy bán quà vặt. Có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng người cách đó xa xa, hắn không để ý, khi chạy đến mái hiên thì thiếu nữ đã cầm cây dù đi về phía con đường ở đối điện, từ từ rời xa tầm mắt hắn.
Ánh sáng rực rỡ phát ra từ đủ loại đèn quảng cáo, bất kể thế nào thì vẫn khiến người ta cảm thấy tối tăm, đi qua con đường nhỏ giữa rừng cây là khu kí túc xá của học viện Thánh Tâm. Không có chút dấu hiệu nào, Huân dừng lại giữa con đường nhỏ, xoay người lại.
Một người cao lớn đuổi theo từ phía sau, đó là Joseph..
"Tôi nghĩ cô hẳn đã biết tôi, tối thứ bảy đó, ở bãi đậu xe của quán rượu Lam Điểu, người lái xe chính là cô!"
Mang theo cảm giác áp bách mạnh mẽ, Joseph dừng lại trước mặt nàng hai bước.
"Tôi cần biết Marilyn và Heidy đang ở đâu!"
"Tôi không biết."
Sau câu trả lời bình thản, Huân xoay người đi. Nhưng ngay sau đó, Joseph đã lại xuất hiện trước mặt nàng, ném cây dù trong tay xuống, hắn nói:
"Vậy thì cô phải đi theo tôi!"
"Tôi từ chối."
"Đây không phải là lời mời."
Ánh mắt Joseph đọng lại.
"Cô chỉ là một cô bé, mặc dù có thể hoàn thành chạy marathon trong vòng hơn bốn giờ đủ để chứng minh cô không giống những người bình thường, nhưng tôi hi vọng cô hiểu, tôi có chiến tích thắng liên tiếp một trăm trận trên võ đài ngầm... Một khi tôi ra tay, tôi sợ cô sẽ chết."
"... Tôi từ chối."
Vẫn là câu trả lời bình thản, sau khi nói xong, không để ý đến Joseph đang cản đường, nàng cất bước đi về phía trước, nhưng ngay sau đó, bàn tay Jose chộp về phía vai nàng.
Tay trái cầm dù và bánh bao, cổ tay phải của Huân đột nhiên cong lại, đầu ngón tay đánh về phía mạch máu trên cổ tay Joseph.
Hơi thở của tử vong ập đến!
Bịch một tiếng, dù và bánh bao bay lên không trung, thân thể Huân bắn ra ngoài, xoay tròn hai vòng trên không trung rồi rơi xuống đất, cổ tay phải run nhè nhẹ. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Sau khi chạy bốn mươi ngàn mét mà vẫn phản ứng nhanh như vậy, là một cô bé, cô mạnh mẽ vượt xa sự tưởng tượng của tôi, công phu Trung Quốc? Nhẫn thuật của Nhật Bản?"
Cởi một nút áo ra, Joseph cười lên.
"Nếu thể lực của cô chưa bị hao hết, sợ rằng để bắt được cô sẽ phải tốn chút sức lực, chẳng qua bây giờ thì..."
Bóng người trải dài ở phía sau đột nhiên rút ngắn lại, phịch một tiếng, cột đèn bằng sắt to như cánh tay bị gập thành một góc chín mươi độ. Trong nháy mắt khi bóng đèn chớp tắt, nàng nhân cơ hội trốn vào rừng cây ở bên cạnh. Giọng nói của Joseph truyền đến.
"Tôi không muốn gặp rắc rối không thể giải quyết, vì vậy tốt nhất là cô nên đầu hàng."
Vòng qua một cây lớn, Huân tung cước đá về phía sau lưng Joseph.
Quyết định sao...
Theo tiếng mưa đêm trong rừng, truy đuổi chết sống trong vòng ba phút, Huân cố nhịn đau đớn trên đùi, cứng rắn vòng qua một cây ở trước mắt, sau đó là tiếng xé gió do quyền của Joseph phát ra.
Đánh nhau đến lúc này, thậm chí nàng chưa từng chạm được vào người Joseph, vừa rồi nàng đánh lén từ đằng sau song vẫn bị Joseph đỡ được, cánh tay quét ngang, chính mình bị bay ra ngoài đổi lại là sự đauđớn trên đùi.
Người này rất mạnh.
Thân thể cứng rắn như sắt thép, kĩ xảo thuần tuý dùng để giết chóc, mỗi lần đối phương đánh tới mình đều như nghe được tiếng xé gió như trên sa mạc. Hung mãnh, tàn nhẫn, không để lại đường lui, nếu thân thể mình ở trạng thái tốt nhất, nàng có thể dùng kĩ xảo Trì Anh Thiên Huyễn để lần lượt xông lên, tìm kiếm nhược điểm của hắn để tấn công, nhưng bất kể thế nào, thân thể mình lúc này đang ở trạng thái yếu đuối nhất, trong thời gian ngắn nàng cũng chỉ có thể dựa vào vật cản trong rừng cây để liên tục tránh né, đây vốn cũng là điểm mạnh của một Ninja.
Mà theo như những phản ứng toàn toàn dựa vào bản năng này, nàng cũng nhận ra được rõ ràng một số thứ:
Nếu là mình của một năm về trước, gặp pha tấn công toàn lực như vậy, chưa biết chừng đã chết rồi...
Đến Trung Quốc gần một năm, mặc dù nói là nhận Gia Minh làm sư phụ, nhưng những thứ học tập chủ yếu đều do Linh Tĩnh và Sa Sa dạy. Đôi khi nàng cũng ước lượng, nếu là chiến đấu thực sự, chính mình ra tay, sợ rằng hai thiếu nữ này sẽ hoàn toàn nằm xuống trong vòng một phút. Mà dưới sự chỉ dạy đơn giản của các nàng, thường xuyên luyện tập nhất chính là công phu Trung Quốc nhìn rất đẹp mắt nhưng lại không có bao nhiêu tác dụng trong thực chiến, từ Vịnh Xuân quyền đền Thái Cực, La Hán quyền, Bát Quái chưởng gì đó. Không đám chất vấn phương pháp huấn luyện của Gia Minh, nhưng qua thời gian rất dài, thỉnh thoảng nàng cũng âm thầm ước lượng, rốt cuộc thì huấn luyện như vậy có được ích lợi gì.
Phương pháp đối chiếu tốt nhất đương nhiên là thực chiến, song mỗi lần đánh nhau với Gia Minh, mặc dù sau mỗi lần đối phương cũng lầm bầm mấy câu như: "Hình như mạnh hơn lần trước một chút...", "Hình như linh hoạt hơn một chút..."
Nhưng tất cả đều là cách nói không xác định. Mỗi lần đều bị Gia Minh thuận tay đánh ngã trong một khoảng thời gian giống nhau, thậm chí đánh trật khớp các đốt ngón tay. Huân vốn không thể tiến hành thực chiến nhiều hơn nữa cũng rất khó xác định có phải mình thực sự tiến bộ hay không.
Mà vào lúc này, rốt cuộc nàng mới thấy rõ điều này.
Lần lượt ngăn cản, hoàn toàn tránh né theo bản năng, những động tác trước đây nàng cảm thấy rất thần kỳ, Trì Anh Thiên Huyễn càng thêm thành thạo khiến nàng hoàn toàn ý thức được: Chính mình, thực sự đã trở nên mạnh hơn.
Lực lượng của người này không hề kém với cả lúc ban đầu, nếu như mình chưa hao hết thể lực, có lẽ... có lẽ có thể tìm được nhược điểm của hắn, đánh bại hắn ư? Mình... Có thể sao...
Mỗi lần đều tránh thoát công kích của đối phương trong lúc chỉ mành treo chuông, Huân lại tự hỏi mình như thế, rõ ràng là hi vọng rất xa vời nhưng trong lòng lại không thể kiềm chế được suy nghĩ. Đối với tình huống trước mắt mà nói, tình trạng chật vật có vẻ trở nên không đáng chú ý, nàng chỉ né tránh theo bản năng, trong đầu thì không ngừng nhớ tới bóng dáng Gia Minh, cách hành động của hắn, những lời hắn đã nói...
"Võ công gì đó chỉ để nói cho dễ nghe, thực ra đó chỉ đơn giản là kĩ xảo chiến đấu, từ dùng đao, dùng kiếm, dùng côn, dùng tảng đá, đến dùng súng như bây giờ. Có người nói mục đích của quyền thuật chính là để đánh bại đối phương, điều này đương nhiên không sai, nhưng ý nghĩa khi suy luận rộng ra lại rất ghê tởm, cho nên Karatedo là môn võ mạnh nhất thế giới, Teakwondo là môn võ mạnh nhất thế giới, quyền Thái là mạnh nhất thế giới, đó đều là rắm chó..."
"Võ học phát triển đến bây giờ, tác dụng chân chính là để khai thác tiềm năng của con người, chẳng hạn như người mới vào nghề như cô cầm súng nhắm vào tôi, tôi cũng có thể nhận ra động tác của cô thông qua sự vận động của cơ thể, có thể trong nháy mắt né tránh trước khi cô kịp nổ súng. Mặc dù nghe thì khó tin nhưng đích thực là chuyện có thể làm được, tử vong chính là cách thúc đẩy tốt nhất, có thể khai thác tiềm năng của con người đến cực hạn, một người khi trải qua quá nhiều chuyện như vậy sẽ tạo thành phản xạ có điều kiện, cô muốn thử không... chẳng qua sau động tác tránh né, tôi sẽ giết cô nha..."
"Cho nên, theo phương diện rèn luyện tiềm năng của thân thể mà nói, hệ thống võ học mạnh nhất là công phu Trung Quốc không thể nghi ngờ, đây không phải là tự tôn dân tộc gì đó, bởi vì ban đầu tôi bắt đầu học lên từ Karatedo. Nhưng công phu Trung Quốc đã phát triển cả ngàn năm, hầu như đều liên quan đến mỗi bộ phận trên cơ thể, tay chân chỉ là cơ bản nhất, đầu, vai, gối, khuỷu tay, ngón tay, đốt ngón tay, đầu ngón tay. Như Triêm Y Thập Bát Trận, muốn hoàn toàn hiểu được thì rất khó, nhưng nếu cô có thể thực sự khống chế chuẩn xác được mỗi bộ phận trên cơ thể, không thể nghi ngờ, cô cũng có thể tạo ra hiệu quả như thế, tiếp theo... Đứng đầu là Thái Cực, đánh sau mà tới trước, lấy nhu thắng cương, người đạt đến cảnh giới này không chỉ nắm giữ được bản thân mình mà còn nắm giữ được mỗi động tác của đối phương. Ừ, khá cao siêu, tôi cũng không làm được, không nên nhắc đến..."
"Tóm lại, hết thảy các chiêu thức xinh đẹp đều chỉ có tác dụng để người ta hiểu rõ bản thân mình, sau khi hiểu rõ, đương nhiên cô có thể quên nó đi..."
Hiểu rõ bản thân mình... Quên nó đi...
Trong bóng tối, tiếng xé gió do nắm tay đánh ra lại vang lên. Xoay người lại, tránh sát qua quyền này, sau đó cánh tay quét ngang, Huân đã bước sang bên cạnh một bước. Lúc này lực lượng toàn thân nàng tụ tập vào hai nắm tay, nắm đấm quét ngang về phía lồng ngực Joseph.
Nhẫn thuật, Tử quyền.
Cảm nhận được công kích, Joseph quét chân sang ngang, song khi mới đá đến giữa không trung, dường như theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, hắn thu chân lại trong nháy mắt chật vật lui về phía sau tránh né lần va chạm với Huân này.
Phịch một tiếng, một quyền nhìn như nhẹ nhàng không có gì đặc biệt đánh lên một cây khô ở bên cạnh. Trong tiếng vang trầm muộn, cây khô dường như bị nổ tung từ bên trong, vụn gỗ bắn tung toé đã chứng minh vừa rồi Joseph né tránh là chính xác. Tử quyền trong Nhẫn thuật nhìn như đơn giản, bước lên một bước, bàn tay quét ngang, thậm chí đánh ra cũng không phải là phần chính diện của nắm đấm, nhưng nếu bàn về lực sát thương thì còn có uy lực hơn súng đạn rất nhiều, nếu như đánh trúng lồng ngực cũng tương đương như cầm một cây búa sắt đập thẳng vào trái tim. Nếu như vừa rồi Joseph không lùi lại, tình huống tiếp theo sợ rằng sẽ là lưỡng bại câu thương.
Đó cũng là tức lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, lần đầu tiên Joseph lùi lại.
Chẳng qua, lâm trận mới mài gươm, có lẽ chỉ có thể tạo ra tác dụng nhất thời mà không thể thực sự đền bù được chênh lệch về thực lực. Sau một quyền này, thân thể Huân hơi run rẩy, đối mặt với cú đá xoáy tiếp theo, nàng đã không còn sức lực để tránh né. Chuẩn bị tâm lý sẽ bị gãy xương, Huân đưa tay lên bảo vệ đầu, sau một khắc, có người từ phía sau túm cổ áo nàng rồi trực tiếp ném nàng ra phía sau.
Lưng nàng đập lên mặt đất nhưng lại không đau lắm. Nơi này cách chỗ có đèn đường rất xa, trước mặt lại tối đen, cho dù có mở lớn mắt hơn nữa cũng không thể nhìn rõ tình hình bên đó, nàng chỉ có thể loáng thoáng nhận ra có hai người đang đánh nhau kịch liệt, bọt nước bắn tung toé.
Không đến một phút, Joseph, vốn vẫn cho rằng đuổi bắt nàng rất đơn giản, kêu lên đau đớn hai lần, sau đó một tiếng trầm muộn vang lên, một thân thể ngã xuống. Tiếng bước chân vang lên, có người đến bên cạnh nàng, một tay đỡ vai, một tay vòng xuống chân bế nàng lên.
Nước mưa rơi xuống mặt nàng, cảm nhận được lồng ngực ấm áp của người nọ, nàng đột nhiên cảm thấy tất cả mệt mỏi đều biến mất, chỉ là vẫn không có chút sức lực, lý do này khiến nàng có thể nằm trong lòng hắn lâu hơn một lát.
"Tôi đã thấy, làm không tồi."
Trong cảm giác ấm áp, lần đầu tiên người nọ khen ngợi nàng...
"Ồ, cô..."
"Một cái bánh bao, cảm ơn."
Người thanh niên gật đầu, vội vàng gói chiếc bánh bao cô gái muốn mua lại, chần chờ một lát rồi lại nói:
"Cô có cần dù không?"
Nhìn qua cây dù, thiếu nữ lắc đầu, móc ví tiền từ túi áo ướt sũng ra, nàng dùng ngón tay nhặt mấy tờ tiền lẻ ẩm ướt đặt lên quầy, sau đó lấy bánh bao rời đi. Trong chớp mắt khi nàng mở ví tiền ra, người thanh niên kia thấy dường như trong đó không còn đồng nào cả.
Trong lòng hơi do dự, ngẩng đầu lên thì thiếu nữ đã ôm bánh bao ở trước ngực rồi bước ra khỏi cửa, người thanh niên ngồi xuống nhìn hình ảnh trong TV, rồi lại quay đầu nhìn màn mưa bên ngoài một lát sau, hắn cắn răng, cầm cây dù lên lao ra ngoài.
Bóng dáng thiếu nữ xuất hiện dưới một cột đèn đường cách đó không xa, hắn đuổi theo.
"Ồ, chuyện này… Trời vẫn đang mưa... Mặc dù cô cũng đã ướt sũng, ừ… Yên tâm, xem như tôi tặng, chuyện này... Gặp lại sau..."
Dường như ánh mắt bình thản của thiếu nữ khiến người ta cảm thấy bị đè nén, cho nên hắn nói chuyện rất ấp úng, sau khi đưa cây dù tới, hắn cười rồi xoay người chạy trở về quầy bán quà vặt. Có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng người cách đó xa xa, hắn không để ý, khi chạy đến mái hiên thì thiếu nữ đã cầm cây dù đi về phía con đường ở đối điện, từ từ rời xa tầm mắt hắn.
Ánh sáng rực rỡ phát ra từ đủ loại đèn quảng cáo, bất kể thế nào thì vẫn khiến người ta cảm thấy tối tăm, đi qua con đường nhỏ giữa rừng cây là khu kí túc xá của học viện Thánh Tâm. Không có chút dấu hiệu nào, Huân dừng lại giữa con đường nhỏ, xoay người lại.
Một người cao lớn đuổi theo từ phía sau, đó là Joseph..
"Tôi nghĩ cô hẳn đã biết tôi, tối thứ bảy đó, ở bãi đậu xe của quán rượu Lam Điểu, người lái xe chính là cô!"
Mang theo cảm giác áp bách mạnh mẽ, Joseph dừng lại trước mặt nàng hai bước.
"Tôi cần biết Marilyn và Heidy đang ở đâu!"
"Tôi không biết."
Sau câu trả lời bình thản, Huân xoay người đi. Nhưng ngay sau đó, Joseph đã lại xuất hiện trước mặt nàng, ném cây dù trong tay xuống, hắn nói:
"Vậy thì cô phải đi theo tôi!"
"Tôi từ chối."
"Đây không phải là lời mời."
Ánh mắt Joseph đọng lại.
"Cô chỉ là một cô bé, mặc dù có thể hoàn thành chạy marathon trong vòng hơn bốn giờ đủ để chứng minh cô không giống những người bình thường, nhưng tôi hi vọng cô hiểu, tôi có chiến tích thắng liên tiếp một trăm trận trên võ đài ngầm... Một khi tôi ra tay, tôi sợ cô sẽ chết."
"... Tôi từ chối."
Vẫn là câu trả lời bình thản, sau khi nói xong, không để ý đến Joseph đang cản đường, nàng cất bước đi về phía trước, nhưng ngay sau đó, bàn tay Jose chộp về phía vai nàng.
Tay trái cầm dù và bánh bao, cổ tay phải của Huân đột nhiên cong lại, đầu ngón tay đánh về phía mạch máu trên cổ tay Joseph.
Hơi thở của tử vong ập đến!
Bịch một tiếng, dù và bánh bao bay lên không trung, thân thể Huân bắn ra ngoài, xoay tròn hai vòng trên không trung rồi rơi xuống đất, cổ tay phải run nhè nhẹ. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Sau khi chạy bốn mươi ngàn mét mà vẫn phản ứng nhanh như vậy, là một cô bé, cô mạnh mẽ vượt xa sự tưởng tượng của tôi, công phu Trung Quốc? Nhẫn thuật của Nhật Bản?"
Cởi một nút áo ra, Joseph cười lên.
"Nếu thể lực của cô chưa bị hao hết, sợ rằng để bắt được cô sẽ phải tốn chút sức lực, chẳng qua bây giờ thì..."
Bóng người trải dài ở phía sau đột nhiên rút ngắn lại, phịch một tiếng, cột đèn bằng sắt to như cánh tay bị gập thành một góc chín mươi độ. Trong nháy mắt khi bóng đèn chớp tắt, nàng nhân cơ hội trốn vào rừng cây ở bên cạnh. Giọng nói của Joseph truyền đến.
"Tôi không muốn gặp rắc rối không thể giải quyết, vì vậy tốt nhất là cô nên đầu hàng."
Vòng qua một cây lớn, Huân tung cước đá về phía sau lưng Joseph.
Quyết định sao...
Theo tiếng mưa đêm trong rừng, truy đuổi chết sống trong vòng ba phút, Huân cố nhịn đau đớn trên đùi, cứng rắn vòng qua một cây ở trước mắt, sau đó là tiếng xé gió do quyền của Joseph phát ra.
Đánh nhau đến lúc này, thậm chí nàng chưa từng chạm được vào người Joseph, vừa rồi nàng đánh lén từ đằng sau song vẫn bị Joseph đỡ được, cánh tay quét ngang, chính mình bị bay ra ngoài đổi lại là sự đauđớn trên đùi.
Người này rất mạnh.
Thân thể cứng rắn như sắt thép, kĩ xảo thuần tuý dùng để giết chóc, mỗi lần đối phương đánh tới mình đều như nghe được tiếng xé gió như trên sa mạc. Hung mãnh, tàn nhẫn, không để lại đường lui, nếu thân thể mình ở trạng thái tốt nhất, nàng có thể dùng kĩ xảo Trì Anh Thiên Huyễn để lần lượt xông lên, tìm kiếm nhược điểm của hắn để tấn công, nhưng bất kể thế nào, thân thể mình lúc này đang ở trạng thái yếu đuối nhất, trong thời gian ngắn nàng cũng chỉ có thể dựa vào vật cản trong rừng cây để liên tục tránh né, đây vốn cũng là điểm mạnh của một Ninja.
Mà theo như những phản ứng toàn toàn dựa vào bản năng này, nàng cũng nhận ra được rõ ràng một số thứ:
Nếu là mình của một năm về trước, gặp pha tấn công toàn lực như vậy, chưa biết chừng đã chết rồi...
Đến Trung Quốc gần một năm, mặc dù nói là nhận Gia Minh làm sư phụ, nhưng những thứ học tập chủ yếu đều do Linh Tĩnh và Sa Sa dạy. Đôi khi nàng cũng ước lượng, nếu là chiến đấu thực sự, chính mình ra tay, sợ rằng hai thiếu nữ này sẽ hoàn toàn nằm xuống trong vòng một phút. Mà dưới sự chỉ dạy đơn giản của các nàng, thường xuyên luyện tập nhất chính là công phu Trung Quốc nhìn rất đẹp mắt nhưng lại không có bao nhiêu tác dụng trong thực chiến, từ Vịnh Xuân quyền đền Thái Cực, La Hán quyền, Bát Quái chưởng gì đó. Không đám chất vấn phương pháp huấn luyện của Gia Minh, nhưng qua thời gian rất dài, thỉnh thoảng nàng cũng âm thầm ước lượng, rốt cuộc thì huấn luyện như vậy có được ích lợi gì.
Phương pháp đối chiếu tốt nhất đương nhiên là thực chiến, song mỗi lần đánh nhau với Gia Minh, mặc dù sau mỗi lần đối phương cũng lầm bầm mấy câu như: "Hình như mạnh hơn lần trước một chút...", "Hình như linh hoạt hơn một chút..."
Nhưng tất cả đều là cách nói không xác định. Mỗi lần đều bị Gia Minh thuận tay đánh ngã trong một khoảng thời gian giống nhau, thậm chí đánh trật khớp các đốt ngón tay. Huân vốn không thể tiến hành thực chiến nhiều hơn nữa cũng rất khó xác định có phải mình thực sự tiến bộ hay không.
Mà vào lúc này, rốt cuộc nàng mới thấy rõ điều này.
Lần lượt ngăn cản, hoàn toàn tránh né theo bản năng, những động tác trước đây nàng cảm thấy rất thần kỳ, Trì Anh Thiên Huyễn càng thêm thành thạo khiến nàng hoàn toàn ý thức được: Chính mình, thực sự đã trở nên mạnh hơn.
Lực lượng của người này không hề kém với cả lúc ban đầu, nếu như mình chưa hao hết thể lực, có lẽ... có lẽ có thể tìm được nhược điểm của hắn, đánh bại hắn ư? Mình... Có thể sao...
Mỗi lần đều tránh thoát công kích của đối phương trong lúc chỉ mành treo chuông, Huân lại tự hỏi mình như thế, rõ ràng là hi vọng rất xa vời nhưng trong lòng lại không thể kiềm chế được suy nghĩ. Đối với tình huống trước mắt mà nói, tình trạng chật vật có vẻ trở nên không đáng chú ý, nàng chỉ né tránh theo bản năng, trong đầu thì không ngừng nhớ tới bóng dáng Gia Minh, cách hành động của hắn, những lời hắn đã nói...
"Võ công gì đó chỉ để nói cho dễ nghe, thực ra đó chỉ đơn giản là kĩ xảo chiến đấu, từ dùng đao, dùng kiếm, dùng côn, dùng tảng đá, đến dùng súng như bây giờ. Có người nói mục đích của quyền thuật chính là để đánh bại đối phương, điều này đương nhiên không sai, nhưng ý nghĩa khi suy luận rộng ra lại rất ghê tởm, cho nên Karatedo là môn võ mạnh nhất thế giới, Teakwondo là môn võ mạnh nhất thế giới, quyền Thái là mạnh nhất thế giới, đó đều là rắm chó..."
"Võ học phát triển đến bây giờ, tác dụng chân chính là để khai thác tiềm năng của con người, chẳng hạn như người mới vào nghề như cô cầm súng nhắm vào tôi, tôi cũng có thể nhận ra động tác của cô thông qua sự vận động của cơ thể, có thể trong nháy mắt né tránh trước khi cô kịp nổ súng. Mặc dù nghe thì khó tin nhưng đích thực là chuyện có thể làm được, tử vong chính là cách thúc đẩy tốt nhất, có thể khai thác tiềm năng của con người đến cực hạn, một người khi trải qua quá nhiều chuyện như vậy sẽ tạo thành phản xạ có điều kiện, cô muốn thử không... chẳng qua sau động tác tránh né, tôi sẽ giết cô nha..."
"Cho nên, theo phương diện rèn luyện tiềm năng của thân thể mà nói, hệ thống võ học mạnh nhất là công phu Trung Quốc không thể nghi ngờ, đây không phải là tự tôn dân tộc gì đó, bởi vì ban đầu tôi bắt đầu học lên từ Karatedo. Nhưng công phu Trung Quốc đã phát triển cả ngàn năm, hầu như đều liên quan đến mỗi bộ phận trên cơ thể, tay chân chỉ là cơ bản nhất, đầu, vai, gối, khuỷu tay, ngón tay, đốt ngón tay, đầu ngón tay. Như Triêm Y Thập Bát Trận, muốn hoàn toàn hiểu được thì rất khó, nhưng nếu cô có thể thực sự khống chế chuẩn xác được mỗi bộ phận trên cơ thể, không thể nghi ngờ, cô cũng có thể tạo ra hiệu quả như thế, tiếp theo... Đứng đầu là Thái Cực, đánh sau mà tới trước, lấy nhu thắng cương, người đạt đến cảnh giới này không chỉ nắm giữ được bản thân mình mà còn nắm giữ được mỗi động tác của đối phương. Ừ, khá cao siêu, tôi cũng không làm được, không nên nhắc đến..."
"Tóm lại, hết thảy các chiêu thức xinh đẹp đều chỉ có tác dụng để người ta hiểu rõ bản thân mình, sau khi hiểu rõ, đương nhiên cô có thể quên nó đi..."
Hiểu rõ bản thân mình... Quên nó đi...
Trong bóng tối, tiếng xé gió do nắm tay đánh ra lại vang lên. Xoay người lại, tránh sát qua quyền này, sau đó cánh tay quét ngang, Huân đã bước sang bên cạnh một bước. Lúc này lực lượng toàn thân nàng tụ tập vào hai nắm tay, nắm đấm quét ngang về phía lồng ngực Joseph.
Nhẫn thuật, Tử quyền.
Cảm nhận được công kích, Joseph quét chân sang ngang, song khi mới đá đến giữa không trung, dường như theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, hắn thu chân lại trong nháy mắt chật vật lui về phía sau tránh né lần va chạm với Huân này.
Phịch một tiếng, một quyền nhìn như nhẹ nhàng không có gì đặc biệt đánh lên một cây khô ở bên cạnh. Trong tiếng vang trầm muộn, cây khô dường như bị nổ tung từ bên trong, vụn gỗ bắn tung toé đã chứng minh vừa rồi Joseph né tránh là chính xác. Tử quyền trong Nhẫn thuật nhìn như đơn giản, bước lên một bước, bàn tay quét ngang, thậm chí đánh ra cũng không phải là phần chính diện của nắm đấm, nhưng nếu bàn về lực sát thương thì còn có uy lực hơn súng đạn rất nhiều, nếu như đánh trúng lồng ngực cũng tương đương như cầm một cây búa sắt đập thẳng vào trái tim. Nếu như vừa rồi Joseph không lùi lại, tình huống tiếp theo sợ rằng sẽ là lưỡng bại câu thương.
Đó cũng là tức lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, lần đầu tiên Joseph lùi lại.
Chẳng qua, lâm trận mới mài gươm, có lẽ chỉ có thể tạo ra tác dụng nhất thời mà không thể thực sự đền bù được chênh lệch về thực lực. Sau một quyền này, thân thể Huân hơi run rẩy, đối mặt với cú đá xoáy tiếp theo, nàng đã không còn sức lực để tránh né. Chuẩn bị tâm lý sẽ bị gãy xương, Huân đưa tay lên bảo vệ đầu, sau một khắc, có người từ phía sau túm cổ áo nàng rồi trực tiếp ném nàng ra phía sau.
Lưng nàng đập lên mặt đất nhưng lại không đau lắm. Nơi này cách chỗ có đèn đường rất xa, trước mặt lại tối đen, cho dù có mở lớn mắt hơn nữa cũng không thể nhìn rõ tình hình bên đó, nàng chỉ có thể loáng thoáng nhận ra có hai người đang đánh nhau kịch liệt, bọt nước bắn tung toé.
Không đến một phút, Joseph, vốn vẫn cho rằng đuổi bắt nàng rất đơn giản, kêu lên đau đớn hai lần, sau đó một tiếng trầm muộn vang lên, một thân thể ngã xuống. Tiếng bước chân vang lên, có người đến bên cạnh nàng, một tay đỡ vai, một tay vòng xuống chân bế nàng lên.
Nước mưa rơi xuống mặt nàng, cảm nhận được lồng ngực ấm áp của người nọ, nàng đột nhiên cảm thấy tất cả mệt mỏi đều biến mất, chỉ là vẫn không có chút sức lực, lý do này khiến nàng có thể nằm trong lòng hắn lâu hơn một lát.
"Tôi đã thấy, làm không tồi."
Trong cảm giác ấm áp, lần đầu tiên người nọ khen ngợi nàng...
Tác giả :
Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu