Ân Hữu Trọng Báo
Chương 33: Dạy dỗ
Bây giờ Duyên Mộng chỉ có cái vỏ, nhưng những ý tưởng của Hàn Trọng Viễn lại vô cùng lớn lao, Lý Nghị Nam cũng chẳng phải người không thể tiếp nhận cái mới nên lắng nghe cực kì nghiêm túc, còn gật gù liên tục.
Có điều, trong lúc gật gù liên tục, ông lại không kìm được mà thầm nhíu mày. Khi nãy trong tiệc sinh nhật, ông còn tưởng là Hàn Trọng Viễn làm bộ để kéo mình đi, nhưng giờ… tình hình của Hàn Trọng Viễn quả thật hơi bất thường.
“Trọng Viễn, con còn đang học mà? Hình như sắp thi Đại học giống anh họ con đúng không? Sao giờ lại có thời gian làm mấy việc này?" Rốt cuộc Lý Nghị Nam không kìm được bèn hỏi. Ông từng loáng thoáng nghe người ta nói bây giờ Hàn Trọng Viễn không đi học nữa, thậm chí vì chuyện này mà Hàn Thận còn về thành phố S.
Trước đây Lý Nghị Nam không tin những lời này, ông từng gặp Hàn Trọng Viễn vài lần, cũng có hiểu biết sơ sơ, không hề cảm thấy thằng bé này sẽ làm ra chuyện vớ vẩn. Nhưng bây giờ…
Ông cực kì thích những ý tưởng của Hàn Trọng Viễn, nhưng nếu Hàn Trọng Viễn muốn buông bỏ học hành thì vẫn khiến ông cảm thấy khó hiểu – một thằng bé mười bảy tuổi thì có thể làm được gì? Bây giờ cũng chẳng phải lúc mà mấy người chỉ biết vài chữ như bọn ông là đã có thể lập nghiệp.
“Bác cả, những lời con nói khi nãy không phải là giả. Dạo này đầu óc con có chút vấn đề, nên tạm thời sẽ không học tiếp nữa." Hàn Trọng Viễn nói, “Vậy nên, công ti cũng không phải do con quản lí mà là mẹ con cử người đến xem." Hắn không định lừa lão cáo già như Lý Nghị Nam, bèn dứt khoát nói kiểu nửa thật nửa giả, mà chuyện đầu óc hắn có vấn đề này, cũng đâu phải nói dối.
Bất kể là ai, thì bị người thân phản bội hại cả người bại liệt, chân không bước khỏi cửa mười lăm năm, chỉ e đầu sẽ nghẹn khuất thành tâm thần. Lại nói, nếu không có Mạnh Ân thì đời trước, thủ đoạn của hắn tuyệt đối sẽ càng thêm máu me, sau khi sống lại chưa biết chừng còn lập tức cầm dao đi chém người ấy chứ!
Nhưng vì hắn có Mạnh Ân, nên hắn không muốn khiến Mạnh Ân phải nhận bất cứ thương tổn nào.
“Con có chuyện gì vậy?" Lý Nghị Nam nheo mày, ông không có nhiều ấn tượng với Hàn Hành Diểu lắm, dù sao một con ma ốm thì thành tựu sau này cũng hữu hạn, nhưng ông rất có thiện cảm với Hàn Trọng Viễn.
Trước chưa nhắc đến bây giờ Hàn Thận hiện đang quản lí Hàn Thị, chỉ dựa vào Hoa Viễn của Tiền Mạt, cho dù ông không thân không quen với Hàn Trọng Viễn thì cũng sẽ để ý nhiều hơn một chút.
“Chuyện này bác có thể hỏi mẹ con." Hàn Trọng Viễn đáp, Tiền Mạt đã dùng vấn đề tính hướng của hắn để lừa Hàn Thận việc tính cách hắn biến đổi lớn, bây giờ tất nhiên cũng có thể lừa Lý Nghị Nam.
Mặc dù bây giờ mọi người rất khinh thường đồng tính luyến ái, nhưng chỉ cần có lợi thì người như Lý Nghị Nam cũng sẽ chẳng quan tâm đến hắn làm gì – hắn cũng đâu phải con của Lý Nghị Nam!
“Nếu vậy chúng ta cùng đi gặp bố con nhé? Khi trước bác đã hẹn bố con chiều nay nói chuyện rồi." Lý Nghị Nam đề nghị, dù Hàn Trọng Viễn đã nói đến viễn cảnh tốt đẹp của Duyên Mộng, nhưng trong mắt ông thì lời nói của một thằng bé vị thành niên so ra vẫn không bằng được Tiền Mạt và Hàn Thận.
Nghĩ tới Hàn Thận, Hàn Trọng Viễn không kìm được cau mày, thẳng thừng nói: “Bác cả, con còn có việc nên không thể về nhà, bác cho con xuống xe ở đây là được." Hắn đang ngồi trên xe của Lý Nghị Nam, nhưng xe của mình thì vẫn đi theo sau, xuống xe ở đây cũng chẳng lo không có xe đưa đón.
Đối với người ngoài, tính tình của Lý Nghị Nam vẫn luôn rất tử tế, trực tiếp để Hàn Trọng Viễn xuống xe. Mà rất nhanh, Hàn Trọng Viễn cũng lôi Mạnh Ân lên chiếc xe mà Tiền Mạt chuẩn bị cho hắn. Không sai, chính là lôi.
Bây giờ hắn đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn muốn dạy dỗ Mạnh Ân một trận.
Lôi người lên xe xong, Hàn Trọng Viễn tiện tay kéo luôn tấm rèm được trang bị để phòng ngừa tài xế tò mò nhìn lén, sau đó trực tiếp đè Mạnh Ân trên ghế sau, nhằm cổ của Mạnh Ân mà cắn.
Da trên cổ Mạnh Ân trắng trẻo mịn màng, Hàn Trọng Viễn há miệng, nhưng rốt cuộc cũng chẳng cắn mạnh mà chỉ ra sức mút, khiến mảng da kia bị mút tới tím đỏ.
Mạnh Ân hơi mù mờ nhìn Hàn Trọng Viễn, vừa không hiểu lắm vừa không kìm được suy nghĩ xem, ngày mai đến trường nên xin lỗi Lý Hướng Dương thế nào.
Dù trước đấy, lúc Hàn Trọng Viễn vẫn chưa đánh Lý Hướng Dương mà Lý Hướng Dương lại vu hãm cho Hàn Trọng Viễn là không tốt, nhưng hành động của Hàn Trọng Viễn lại càng sai…
“Không được thất thần!" Hàn Trọng Viễn nhéo mũi Mạnh Ân.
Mạnh Ân ngơ ngác, vừa mới hé miệng định hắng giọng, Hàn Trọng Viễn thấy thế lại ngoạm một miếng vào miệng của Mạnh Ân, sau đó bỗng nhiên phát hiện hình như mình đã không còn tức giận nữa… – “Mạnh Ân, cậu với Lý Hướng Dương kia có quan hệ thế nào hả?"
“Cậu ấy ngồi bàn trên của em, rất hay giúp đỡ em." Mạnh Ân nói. Có rất nhiều thứ cậu không biết từng được Lý Hướng Dương giải đáp, dù đấy đều là trách nhiệm của lớp trưởng, nhưng cậu vẫn rất cảm kích.
“Giúp đỡ cậu?" Hàn Trọng Viễn chộp tay Mạnh Ân, bấy giờ mới thật sự dùng sức cắn một miếng, “Giúp đỡ cậu thế nào? Trước đây cậu ta từng chạm vào cậu chưa hả?"
“Chạm?"
“Như nắm tay cậu chẳng hạn." Hàn Trọng Viễn cắn xong lại xoa nhẹ dấu răng trên tay Mạnh Ân, thấy hơi hối hận vì mình cắn mạnh quá.
Một vết cắn kia của Hàn Trọng Viễn cùng lắm thì để lại vài dấu răng mà thôi, da cũng chưa cả tróc, đối với Mạnh Ân đã quen bị Lý Thục Vân đánh đập thì thứ này căn bản chẳng được coi là bị đòn nữa, ngược lại còn hơi lo lắng tay mình làm bẩn miệng của Hàn Trọng Viễn, vậy nên vội vàng rụt về: “Không có ạ, tụi em sao có thể nắm tay chứ?"
“Cũng không có những tiếp xúc khác? Ý tôi là tiếp xúc thân thể ấy." Hàn Trọng Viễn lại kéo tay Mạnh Ân về.
“Không có." Mạnh Ân lắc lắc đầu.
“Tốt lắm, sau này nếu có người muốn chạm vào cậu, cậu cũng phải tránh xa như vừa nãy nghe không? Cậu là của tôi, trừ tôi ra không ai được động vào." Hàn Trọng Viễn liếm mấy cái trên tay Mạnh Ân.
“Bẩn…"
“Không bẩn." Hàn Trọng Viễn nói. Những thứ bên ngoài, hắn thấy cái gì cũng bẩn, nhưng Mạnh Ân… Hắn chỉ hận không thể nuốt người này vào bụng thì sao còn có thể thấy bẩn cơ chứ?
Mạnh Ân bị Hàn Trọng Viễn giữ tay, cực kì mất tự nhiên, tài xế ngồi trên ghế lái đằng trước lại lái ô tô vòng quanh khu phố nơi Hàn Trọng Viễn ở thêm một vòng.
Tuy rằng tiếng động và âm thanh ở phía sau cũng không rõ ràng mấy, nhưng anh ta vẫn nghe thấy, nhất thời nổi lên xúc động muốn chọc điếc tai mình luôn. Đây quả thật là chuyện không nên nói với người lạ mà, cậu chủ này của anh ta tính chiếm dục mạnh như vậy thì cũng thôi đi, lại còn đi dụ dỗ con trai nhà lành, như vậy thật sự không sao đấy chứ?
Cơ mà, hình như cậu chủ nhà anh ta vẫn là vị thành niên thì phải…
Khi tài xế dừng xe lại thì căn bản không dám nhìn Hàn Trọng Viễn, Hàn Trọng Viễn kéo Mạnh Ân lên tầng, ngược lại ý vị sâu xa mà nhìn anh ta một cái. Hắn rất khó có thể tin tưởng người khác, hiển nhiên cũng không tin người tài xế này, có điều hắn biết người này là do Tiền Mạt sắp xếp.
Nếu là người mà mẹ hắn sắp xếp thì nhất định có thể tin được. Về phần người này có nói chuyện của hắn và Mạnh Ân cho Tiền Mạt hay không… Để Tiền Mạt biết chuyện này, với Mạnh Ân thì cũng không phải việc gì xấu.
Vừa nãy cắn người xong, Hàn Trọng Viễn còn chưa có cảm giác thoả mãn. Sau khi kéo Mạnh Ân về nhà, hắn cởi quần áo của Mạnh Ân ra, lại cắn thêm vài miếng nữa.
“Người em bẩn lắm…" Mạnh Ân có phần không tiếp thu được tình hình này, mặc dù sau khi ở chung với Hàn Trọng Viễn thì ngày nào cậu cũng tắm rửa, nhưng vẫn không cảm thấy mình có thể vào trong miệng của Hàn Trọng Viễn được.
“Nếu cậu nghĩ thế thì sau này tắm sạch một chút." Hàn Trọng Viễn chẳng quan tâm nói, đồng thời nhận ra càng ngày mình càng thích ôm ôm hôn hôn Mạnh Ân.
Mười lăm năm trong cuộc đời trước kia của hắn, thật là lãng phí… Cho dù bên dưới không làm ăn được gì, thì chẳng lẽ tay và miệng cũng không xơ múi được chắc?
Khi Hàn Trọng Viễn đang định bổ sung tất cả những phí hoài của mình đời trước, Lý Hướng Dương đã tìm hiểu xong mối quan hệ của Hàn Trọng Viễn với Mạnh Ân, sau đó bèn cảm thấy ông trời thật có mắt.
Gã căm hận Hàn Trọng Viễn ỷ thế hiếp người kia muốn chết, tất nhiên lại càng căm hận Mạnh Ân. Với tình huống bây giờ, rõ ràng gã không có cách nào đối phó với Hàn Trọng Viễn, nhưng gã có thể đối phó Mạnh Ân.
Lý Mẫn Học lại hơi chần chừ, dù sao ông ta cũng không muốn đắc tội với Hàn Trọng Viễn. Thấy thế, Lý Hướng Dương lập tức nói: “Bố, sao bố phải lo chuyện này? Hàn Trọng Viễn ở bên Mạnh Ân, chẳng lẽ bố mẹ cậu ta có thể chấp nhận? Nếu họ đã không chấp nhận thì chúng ta đối phó với Mạnh Ân, không phải chính là đúng ý họ hay sao?"
Lý Mẫn Học nghe vậy, nhất thời hai mắt sáng rực, không sai, bậc làm cha mẹ sao có thể trơ mắt nhìn con trai mình nhập nhằng với nam giới? Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân ở bên nhau, nhất định là Tiền Mạt tức điên lên được. Họ giúp đối phó với Mạnh Ân xong, chưa biết chừng Tiền Mạt còn cảm kích họ ấy chứ?
Lý Mẫn Học nghĩ đến điều này, lập tức đồng ý việc mà con trai mình định làm.
Cùng lúc đó, trong lớp của Mạnh Ân, có một tin nhắn thông qua QQ của điện thoại được lan truyền – Mạnh Ân kia, vậy mà lại là “thỏ con" được một người đàn ông nuôi!
Mặc dù có rất nhiều người không tin, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận. Lời đồn như vậy, vẫn được truyền đi rất nhanh.
Mạnh Ân vừa không có QQ cũng chẳng liên lạc qua điện thoại với bạn bè trong lớp, tất nhiên hoàn toàn không biết gì cả. Có điều, cậu ngược lại có được cơ hội lên mạng khó khăn.
Được Hàn Trọng Viễn ôm, Mạnh Ân mở một đám trang web trên chiếc máy tính mà Hàn Trọng Viễn mang tới, hào hứng tràn trề ngồi xem các trang web.
Trong nhà cũ của Mạnh Ân, ngay cả tivi cũng không có thì tất nhiên cũng chẳng có khả năng có máy vi tính. Nhưng Mạnh Ân đã từng sử dụng máy vi tính, dù sao ở trường cũng có môn Tin học mà.
Nhưng máy tính ở trường thậm chí còn không nối mạng, giáo viên chỉ dạy họ sử dụng word, powerpoint, v.v… Tất nhiên cậu cũng chưa từng tiếp xúc với internet.
“Ở trên mạng có thể làm rất nhiều việc, chiếc máy tính này về sau cho cậu đó, đúng rồi, tôi còn giúp cậu lập mấy cái hòm thư với QQ rồi, cậu có thể dùng." Hàn Trọng Viễn cười, nói mật khẩu tài khoản cho Mạnh Ân.
Chiếc máy tính này hắn đã đặc biệt xử lí qua, dùng máy tính khác của mình là có thể theo dõi toàn bộ hành động. Mà hắn lập mấy hòm thư với QQ này, lẽ nào hắn còn không thể tuỳ ý mà xem?
Mạnh Ân định từ chối, nhưng nhìn biểu tình kiên quyết của Hàn Trọng Viễn, rốt cuộc đành nói: “Cảm ơn ạ."
“Cậu không cần phải cảm ơn tôi." Hàn Trọng Viễn đáp, ánh mắt quan sát Mạnh Ân dịu hẳn đi. Thật ra hắn cũng biết mình có tật xấu, nhưng có một số việc, hắn vẫn không thể chịu được.
Đặc biệt là, Mạnh Ân lại còn dung túng cho tất cả tật xấu này.
Lại nói, với tình hình hiện giờ thì có lẽ phải chờ đến khi hắn và Mạnh Ân đều già đi, hai người tóc đều bạc trắng, hắn mới yên lòng. Mà không, chưa biết chừng lúc đó hắn cũng không thể chịu được khi chứng kiến Mạnh Ân ngồi đánh cờ với ông lão nào đó ở tầng dưới nữa kìa.
Cho dù có chết, hắn cũng muốn dùng chung một bình tro cốt với Mạnh Ân.
Có điều, trong lúc gật gù liên tục, ông lại không kìm được mà thầm nhíu mày. Khi nãy trong tiệc sinh nhật, ông còn tưởng là Hàn Trọng Viễn làm bộ để kéo mình đi, nhưng giờ… tình hình của Hàn Trọng Viễn quả thật hơi bất thường.
“Trọng Viễn, con còn đang học mà? Hình như sắp thi Đại học giống anh họ con đúng không? Sao giờ lại có thời gian làm mấy việc này?" Rốt cuộc Lý Nghị Nam không kìm được bèn hỏi. Ông từng loáng thoáng nghe người ta nói bây giờ Hàn Trọng Viễn không đi học nữa, thậm chí vì chuyện này mà Hàn Thận còn về thành phố S.
Trước đây Lý Nghị Nam không tin những lời này, ông từng gặp Hàn Trọng Viễn vài lần, cũng có hiểu biết sơ sơ, không hề cảm thấy thằng bé này sẽ làm ra chuyện vớ vẩn. Nhưng bây giờ…
Ông cực kì thích những ý tưởng của Hàn Trọng Viễn, nhưng nếu Hàn Trọng Viễn muốn buông bỏ học hành thì vẫn khiến ông cảm thấy khó hiểu – một thằng bé mười bảy tuổi thì có thể làm được gì? Bây giờ cũng chẳng phải lúc mà mấy người chỉ biết vài chữ như bọn ông là đã có thể lập nghiệp.
“Bác cả, những lời con nói khi nãy không phải là giả. Dạo này đầu óc con có chút vấn đề, nên tạm thời sẽ không học tiếp nữa." Hàn Trọng Viễn nói, “Vậy nên, công ti cũng không phải do con quản lí mà là mẹ con cử người đến xem." Hắn không định lừa lão cáo già như Lý Nghị Nam, bèn dứt khoát nói kiểu nửa thật nửa giả, mà chuyện đầu óc hắn có vấn đề này, cũng đâu phải nói dối.
Bất kể là ai, thì bị người thân phản bội hại cả người bại liệt, chân không bước khỏi cửa mười lăm năm, chỉ e đầu sẽ nghẹn khuất thành tâm thần. Lại nói, nếu không có Mạnh Ân thì đời trước, thủ đoạn của hắn tuyệt đối sẽ càng thêm máu me, sau khi sống lại chưa biết chừng còn lập tức cầm dao đi chém người ấy chứ!
Nhưng vì hắn có Mạnh Ân, nên hắn không muốn khiến Mạnh Ân phải nhận bất cứ thương tổn nào.
“Con có chuyện gì vậy?" Lý Nghị Nam nheo mày, ông không có nhiều ấn tượng với Hàn Hành Diểu lắm, dù sao một con ma ốm thì thành tựu sau này cũng hữu hạn, nhưng ông rất có thiện cảm với Hàn Trọng Viễn.
Trước chưa nhắc đến bây giờ Hàn Thận hiện đang quản lí Hàn Thị, chỉ dựa vào Hoa Viễn của Tiền Mạt, cho dù ông không thân không quen với Hàn Trọng Viễn thì cũng sẽ để ý nhiều hơn một chút.
“Chuyện này bác có thể hỏi mẹ con." Hàn Trọng Viễn đáp, Tiền Mạt đã dùng vấn đề tính hướng của hắn để lừa Hàn Thận việc tính cách hắn biến đổi lớn, bây giờ tất nhiên cũng có thể lừa Lý Nghị Nam.
Mặc dù bây giờ mọi người rất khinh thường đồng tính luyến ái, nhưng chỉ cần có lợi thì người như Lý Nghị Nam cũng sẽ chẳng quan tâm đến hắn làm gì – hắn cũng đâu phải con của Lý Nghị Nam!
“Nếu vậy chúng ta cùng đi gặp bố con nhé? Khi trước bác đã hẹn bố con chiều nay nói chuyện rồi." Lý Nghị Nam đề nghị, dù Hàn Trọng Viễn đã nói đến viễn cảnh tốt đẹp của Duyên Mộng, nhưng trong mắt ông thì lời nói của một thằng bé vị thành niên so ra vẫn không bằng được Tiền Mạt và Hàn Thận.
Nghĩ tới Hàn Thận, Hàn Trọng Viễn không kìm được cau mày, thẳng thừng nói: “Bác cả, con còn có việc nên không thể về nhà, bác cho con xuống xe ở đây là được." Hắn đang ngồi trên xe của Lý Nghị Nam, nhưng xe của mình thì vẫn đi theo sau, xuống xe ở đây cũng chẳng lo không có xe đưa đón.
Đối với người ngoài, tính tình của Lý Nghị Nam vẫn luôn rất tử tế, trực tiếp để Hàn Trọng Viễn xuống xe. Mà rất nhanh, Hàn Trọng Viễn cũng lôi Mạnh Ân lên chiếc xe mà Tiền Mạt chuẩn bị cho hắn. Không sai, chính là lôi.
Bây giờ hắn đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn muốn dạy dỗ Mạnh Ân một trận.
Lôi người lên xe xong, Hàn Trọng Viễn tiện tay kéo luôn tấm rèm được trang bị để phòng ngừa tài xế tò mò nhìn lén, sau đó trực tiếp đè Mạnh Ân trên ghế sau, nhằm cổ của Mạnh Ân mà cắn.
Da trên cổ Mạnh Ân trắng trẻo mịn màng, Hàn Trọng Viễn há miệng, nhưng rốt cuộc cũng chẳng cắn mạnh mà chỉ ra sức mút, khiến mảng da kia bị mút tới tím đỏ.
Mạnh Ân hơi mù mờ nhìn Hàn Trọng Viễn, vừa không hiểu lắm vừa không kìm được suy nghĩ xem, ngày mai đến trường nên xin lỗi Lý Hướng Dương thế nào.
Dù trước đấy, lúc Hàn Trọng Viễn vẫn chưa đánh Lý Hướng Dương mà Lý Hướng Dương lại vu hãm cho Hàn Trọng Viễn là không tốt, nhưng hành động của Hàn Trọng Viễn lại càng sai…
“Không được thất thần!" Hàn Trọng Viễn nhéo mũi Mạnh Ân.
Mạnh Ân ngơ ngác, vừa mới hé miệng định hắng giọng, Hàn Trọng Viễn thấy thế lại ngoạm một miếng vào miệng của Mạnh Ân, sau đó bỗng nhiên phát hiện hình như mình đã không còn tức giận nữa… – “Mạnh Ân, cậu với Lý Hướng Dương kia có quan hệ thế nào hả?"
“Cậu ấy ngồi bàn trên của em, rất hay giúp đỡ em." Mạnh Ân nói. Có rất nhiều thứ cậu không biết từng được Lý Hướng Dương giải đáp, dù đấy đều là trách nhiệm của lớp trưởng, nhưng cậu vẫn rất cảm kích.
“Giúp đỡ cậu?" Hàn Trọng Viễn chộp tay Mạnh Ân, bấy giờ mới thật sự dùng sức cắn một miếng, “Giúp đỡ cậu thế nào? Trước đây cậu ta từng chạm vào cậu chưa hả?"
“Chạm?"
“Như nắm tay cậu chẳng hạn." Hàn Trọng Viễn cắn xong lại xoa nhẹ dấu răng trên tay Mạnh Ân, thấy hơi hối hận vì mình cắn mạnh quá.
Một vết cắn kia của Hàn Trọng Viễn cùng lắm thì để lại vài dấu răng mà thôi, da cũng chưa cả tróc, đối với Mạnh Ân đã quen bị Lý Thục Vân đánh đập thì thứ này căn bản chẳng được coi là bị đòn nữa, ngược lại còn hơi lo lắng tay mình làm bẩn miệng của Hàn Trọng Viễn, vậy nên vội vàng rụt về: “Không có ạ, tụi em sao có thể nắm tay chứ?"
“Cũng không có những tiếp xúc khác? Ý tôi là tiếp xúc thân thể ấy." Hàn Trọng Viễn lại kéo tay Mạnh Ân về.
“Không có." Mạnh Ân lắc lắc đầu.
“Tốt lắm, sau này nếu có người muốn chạm vào cậu, cậu cũng phải tránh xa như vừa nãy nghe không? Cậu là của tôi, trừ tôi ra không ai được động vào." Hàn Trọng Viễn liếm mấy cái trên tay Mạnh Ân.
“Bẩn…"
“Không bẩn." Hàn Trọng Viễn nói. Những thứ bên ngoài, hắn thấy cái gì cũng bẩn, nhưng Mạnh Ân… Hắn chỉ hận không thể nuốt người này vào bụng thì sao còn có thể thấy bẩn cơ chứ?
Mạnh Ân bị Hàn Trọng Viễn giữ tay, cực kì mất tự nhiên, tài xế ngồi trên ghế lái đằng trước lại lái ô tô vòng quanh khu phố nơi Hàn Trọng Viễn ở thêm một vòng.
Tuy rằng tiếng động và âm thanh ở phía sau cũng không rõ ràng mấy, nhưng anh ta vẫn nghe thấy, nhất thời nổi lên xúc động muốn chọc điếc tai mình luôn. Đây quả thật là chuyện không nên nói với người lạ mà, cậu chủ này của anh ta tính chiếm dục mạnh như vậy thì cũng thôi đi, lại còn đi dụ dỗ con trai nhà lành, như vậy thật sự không sao đấy chứ?
Cơ mà, hình như cậu chủ nhà anh ta vẫn là vị thành niên thì phải…
Khi tài xế dừng xe lại thì căn bản không dám nhìn Hàn Trọng Viễn, Hàn Trọng Viễn kéo Mạnh Ân lên tầng, ngược lại ý vị sâu xa mà nhìn anh ta một cái. Hắn rất khó có thể tin tưởng người khác, hiển nhiên cũng không tin người tài xế này, có điều hắn biết người này là do Tiền Mạt sắp xếp.
Nếu là người mà mẹ hắn sắp xếp thì nhất định có thể tin được. Về phần người này có nói chuyện của hắn và Mạnh Ân cho Tiền Mạt hay không… Để Tiền Mạt biết chuyện này, với Mạnh Ân thì cũng không phải việc gì xấu.
Vừa nãy cắn người xong, Hàn Trọng Viễn còn chưa có cảm giác thoả mãn. Sau khi kéo Mạnh Ân về nhà, hắn cởi quần áo của Mạnh Ân ra, lại cắn thêm vài miếng nữa.
“Người em bẩn lắm…" Mạnh Ân có phần không tiếp thu được tình hình này, mặc dù sau khi ở chung với Hàn Trọng Viễn thì ngày nào cậu cũng tắm rửa, nhưng vẫn không cảm thấy mình có thể vào trong miệng của Hàn Trọng Viễn được.
“Nếu cậu nghĩ thế thì sau này tắm sạch một chút." Hàn Trọng Viễn chẳng quan tâm nói, đồng thời nhận ra càng ngày mình càng thích ôm ôm hôn hôn Mạnh Ân.
Mười lăm năm trong cuộc đời trước kia của hắn, thật là lãng phí… Cho dù bên dưới không làm ăn được gì, thì chẳng lẽ tay và miệng cũng không xơ múi được chắc?
Khi Hàn Trọng Viễn đang định bổ sung tất cả những phí hoài của mình đời trước, Lý Hướng Dương đã tìm hiểu xong mối quan hệ của Hàn Trọng Viễn với Mạnh Ân, sau đó bèn cảm thấy ông trời thật có mắt.
Gã căm hận Hàn Trọng Viễn ỷ thế hiếp người kia muốn chết, tất nhiên lại càng căm hận Mạnh Ân. Với tình huống bây giờ, rõ ràng gã không có cách nào đối phó với Hàn Trọng Viễn, nhưng gã có thể đối phó Mạnh Ân.
Lý Mẫn Học lại hơi chần chừ, dù sao ông ta cũng không muốn đắc tội với Hàn Trọng Viễn. Thấy thế, Lý Hướng Dương lập tức nói: “Bố, sao bố phải lo chuyện này? Hàn Trọng Viễn ở bên Mạnh Ân, chẳng lẽ bố mẹ cậu ta có thể chấp nhận? Nếu họ đã không chấp nhận thì chúng ta đối phó với Mạnh Ân, không phải chính là đúng ý họ hay sao?"
Lý Mẫn Học nghe vậy, nhất thời hai mắt sáng rực, không sai, bậc làm cha mẹ sao có thể trơ mắt nhìn con trai mình nhập nhằng với nam giới? Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân ở bên nhau, nhất định là Tiền Mạt tức điên lên được. Họ giúp đối phó với Mạnh Ân xong, chưa biết chừng Tiền Mạt còn cảm kích họ ấy chứ?
Lý Mẫn Học nghĩ đến điều này, lập tức đồng ý việc mà con trai mình định làm.
Cùng lúc đó, trong lớp của Mạnh Ân, có một tin nhắn thông qua QQ của điện thoại được lan truyền – Mạnh Ân kia, vậy mà lại là “thỏ con" được một người đàn ông nuôi!
Mặc dù có rất nhiều người không tin, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận. Lời đồn như vậy, vẫn được truyền đi rất nhanh.
Mạnh Ân vừa không có QQ cũng chẳng liên lạc qua điện thoại với bạn bè trong lớp, tất nhiên hoàn toàn không biết gì cả. Có điều, cậu ngược lại có được cơ hội lên mạng khó khăn.
Được Hàn Trọng Viễn ôm, Mạnh Ân mở một đám trang web trên chiếc máy tính mà Hàn Trọng Viễn mang tới, hào hứng tràn trề ngồi xem các trang web.
Trong nhà cũ của Mạnh Ân, ngay cả tivi cũng không có thì tất nhiên cũng chẳng có khả năng có máy vi tính. Nhưng Mạnh Ân đã từng sử dụng máy vi tính, dù sao ở trường cũng có môn Tin học mà.
Nhưng máy tính ở trường thậm chí còn không nối mạng, giáo viên chỉ dạy họ sử dụng word, powerpoint, v.v… Tất nhiên cậu cũng chưa từng tiếp xúc với internet.
“Ở trên mạng có thể làm rất nhiều việc, chiếc máy tính này về sau cho cậu đó, đúng rồi, tôi còn giúp cậu lập mấy cái hòm thư với QQ rồi, cậu có thể dùng." Hàn Trọng Viễn cười, nói mật khẩu tài khoản cho Mạnh Ân.
Chiếc máy tính này hắn đã đặc biệt xử lí qua, dùng máy tính khác của mình là có thể theo dõi toàn bộ hành động. Mà hắn lập mấy hòm thư với QQ này, lẽ nào hắn còn không thể tuỳ ý mà xem?
Mạnh Ân định từ chối, nhưng nhìn biểu tình kiên quyết của Hàn Trọng Viễn, rốt cuộc đành nói: “Cảm ơn ạ."
“Cậu không cần phải cảm ơn tôi." Hàn Trọng Viễn đáp, ánh mắt quan sát Mạnh Ân dịu hẳn đi. Thật ra hắn cũng biết mình có tật xấu, nhưng có một số việc, hắn vẫn không thể chịu được.
Đặc biệt là, Mạnh Ân lại còn dung túng cho tất cả tật xấu này.
Lại nói, với tình hình hiện giờ thì có lẽ phải chờ đến khi hắn và Mạnh Ân đều già đi, hai người tóc đều bạc trắng, hắn mới yên lòng. Mà không, chưa biết chừng lúc đó hắn cũng không thể chịu được khi chứng kiến Mạnh Ân ngồi đánh cờ với ông lão nào đó ở tầng dưới nữa kìa.
Cho dù có chết, hắn cũng muốn dùng chung một bình tro cốt với Mạnh Ân.
Tác giả :
Quyết Tuyệt