Ẩn Hình Hoàng Hậu
Chương 3: Hoa lâu
Đang ở thời điểm xuất môn lại bị người ngăn cản lại là người mà nàng không cảm thấy hứng thú trong lòng cảm thấy hôm nay là một ngày ko hay ho gì.
Bạch Hinh Di một thân màu hồng quần lụa mỏng màu hoa tuyết , tư thái thướt tha , đôi mắt kiều mị câu hồn như mang linh hồn mỗi người điều đi theo,đoi môi đỏ au giống như muốn mời nhân âu yếm.
Một dáng vẻ câu đẫn nam nhân đúng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân.
Nàng đi vòng quanh Bạch Hinh Nghiên hai vòng , khóe miệng mang chút ý cười khinh miệt :" Tam muội, sáng tinh mơ là muốn đi đâu nha ?
“ Chính là ra ngoài chút thôi". Bạch Hinh Nghiên ko xem người này là đại tỷ mà kính trọng chỉ đạm mạc mà nhình, đạm mạc mà đáp.
Bạch Hinh Di cười lạnh một tiếng ,nói : “ ta xem hay là thôi đi , ngẫm lại bên ngoài đồn đãi cái gì nếu ngươi ra khổi cửa nghe đc cái gì lỡ hao tổn tinh thần cũng ko đc tốt lắm".
“ Đa tạ đại tỷ quan tâm, như vậy ko phải là tình huống mà đại tỷ muốn sao ? , vô phương haiz…"
“ Ngươi có ý gì ?" Bạch Hinh Di sắc mặt âm trầm lạnh lùng nhìn muội muội thân sinh của mình như là rắn rết.
Bạch Hinh Nghiên nhấc mí mắt thản nhiên liếc một cái lại hạ lông mi nhẹ giọng nói : “ Ngươi nghe rõ rồi , cần gì ta lập lại ?, ta có việc cần ra ngoài , ngươi tùy ý “. Nói xong nàng đi vòng qua người Bạch Hinh Di rồi hướng tới đường đi.
Bạch Hinh Di nhìn nàng đột nhiên nở nụ cười ,tiếng cười em tai đẽ nghe như hoàng anh xuất cốc kết hợp với dung mạo làm cho người ta luyến tiếc.
Nhưng đối với cảnh đẹp đó Bạch hinh Nghiên ko có gì hứng thú.
“ Tam muội, ngươi gấp đi như vậy làm cái gì? Đại tỷ cùng Lộc vương hiện tốt lắm hom nay chúng ta cùng nhau đi du ngoạn , tựa hồ cùng đường với muội a !.
Nói xong nàng nhìn chằm chằm Bach Hinh Nghiên xem có biểu cảm gì ko nhưng làm cho nàng thất vọng là Bạch Hinh Nghiên ko có phẩn ứng gì như là chỉ nghe cía chuyện râu ria gì.
Bạch Hinh Di ko khổi dừng chân nhìn phương hướng mà Bạch Hinh Nghiên cùng tiểu Vân đã đi xa, nàng cũng muốn đuổi theo nhưng mà giữa đường lớn một đại tiểu thư như nàng phải cần giữ hình tượng nha.
Đi xa Bạch Hinh Nghiên mới kêu tiểu vân đem hai bộ y phục đã mượn, tìm nơi hẻo lánh để thay ,búi thêm một kiểu tóc của nam tử.
Ko bao lâu một cái tuấn tú nam tử và một tiểu đồng xuất hiện trên đường , dẫn tới chú ý của mọi người cũng có rất nhiều khăn tay ,túi thơm linh tinh “ KO cẩn thận" rơi xuống bên chân “nam tử".
Tiểu Vân có vẻ phi thường hưng phấn, luôn bên người Bạch Hinh Nghiên sôi nổi tiêu sái , còn phi thường tốt tâm đem thêu khăn ,túi thơm nhặt lên, các tiểu thư hai mắt sáng lên hai gò má đỏ bừng , vòng vo chạy vội tới bên người các nàng , không để ý các nàng xấu hổ, đem trả trở về, cũng rất lễ phép hơn một câu: "Vị tiểu thư này, ngài làm rớt."
Bởi vì là nha hoàn bên cạnh Bạch Hinh Nghiên khó có cơ hội ra ngoài một lần , dù sao tiểu thư cần gì sẽ có hạ nhân đến mua huống hồ tiểu thư cũng ko cần gì .Ngoại trừ một ít đò thêu.
Nghe nói Bạch Hinh Nghiên tuyệt nhất là thêu ,ngay cả trong cung thái hậu ,hoàng hâu đều khen ko dứt miệng nhưng là ko mấy người biết chuyện này chỉ biết sản phẩm thêu đem ra là do Bạch Hinh Di làm.
Đi ngang qua nơi chuyên buôn bán đò theu Bạch Hinh Nghiên ko khỏi dừng bước chân , trên mặt biểu tình thản nhiên nhưng ko biết trong lòng đag suy nhi gì.
“ Tiểu thư ngày muốn mua đò thêu sao ? lâu rồi tiểu thư ko có thêu đâu?" tiểu Vân tiến đến bên cạnh nàng nhỏ giọng hỏi.
Bạch Hinh Nghiên cười 1 chút ,cất bước tiếp tục đi về phía trước thản nhiên nói : “ Tiể Vân, đừng quên bâu giờ gọi ta là công tử cón có về sao ta sã ko thêu nữa".
“ ai! Vì sao?"
Bạch Hinh Nghiên ko tả lời , để tiểu Vân bên cạnh rói rắm mọt mảnh. Vì sao tức nhiên là nàng ko biết cài gì là thêu, hơn nữa cũng ko có hứng thú làm việc đó.
Bất đông với bên đường huyên náo ,nơi này lạnh tanh,hai bên của một bên mở 1 bên đóng , ngẫu nhiên có vài người bên trong đi lại.
Tiểu Vân thiếp đến Bạch Hinh Nghiên bên người, tò mò lại nhỏ tâm nhìn hai bên hỏi: "Tiểu thư, đây là địa phương gì a? Như thế nào lạnh như thế đâu?"
"Nơi này là kinh thành hồng phố, hai bên đều là Hoa Lâu, phải chờ tới buổi tối mới náo nhiệt mà hiện tại, các nàng đại bộ phận đều còn đang ngủ ."
Bạch Hinh Nghiên thản nhiên nói xong, mà tiểu Vân tắc tò mò mở to hai mắt nhìn,cảm thán nói: "Nguyên lai là Hoa Lầu a, đợi đến tối t có phải hay không sẽ có rất nhiều Hoa nhi xuất hiện tại đây?"
"Uh, ngươi nghĩ muốn dạng hoa nào có nhiều."
"Oa! Tiểu thư, chúng ta tới buổi tối đến đi, ta nghĩ muốn đẹp Hoa nhi, hiện giắc này không có đâu!"
Bạch Hinh Nghiên không khỏi mỉm cười, tiếu nhìn vẻ mặt của tiểu Vân 1 cái, cũng không để ý tới nàng, chỉ tiếp tục đi đến phía trước.
Đi đến cuối đường của Hồng Phố , nhìn đến Vạn Hoa Lâu ,mùi son phấn gay gắt ko khỏi nhíu mi, tiểu Van thì bưng kính mũi, lại tò mò nhìn xuyên qua khẽ hỡ có cái mùi kia.
Kỳ thật này mùi cũng không làm cho người ta chán ghét, chính là quá nồng .
Trong đại sảnh, tú bà đang ở than thở , Vạn Hoa lâu ngày càng sa sút, chỉ sợ rất nhanh sẽ đóng cửa .
Đột nhiên có người đi vào làm cho nàng ngẫn đầu lên nhìn .Tiến vào là hai người mặt mũii tuấn tú ,quần áo xa sĩ.Nàng nhất thời trên mặt cười đến nở hoa, tuy bây giờ không phải là thời gian buôn bán , nhưng nàng vẫn nhiệt tình nghênh đón, tươi cười, nói: "U, hai vị công tử sớm như vậy đã tới rồi a, không biết muốn cô nương dạng gì hầu hạ, chỉ cần các ngươi nói được, liền nhất định có!"
Nhìn kỹ lại, nàng mới phát hiện hai vị công tử cư nhiên rất tuấn tú làm cho lão mẹ như nàng cũng bị mê mang, nhất là vị công tử áo trắng quả thực nói hắn rất là đẹp.
Tiểu Vân tò mò nhìn tú bà, hỏi: "Nơi này không có hoa sao? Chúng ta là tới xem hoa ."
"Hoa?" Tú bà sửng sốt một chút, lập tức lập tức tươi cười, hướng tới tiểu Vân quăng vũ khăn tay, kèm theo mùi phấn nống nặc nói nói, "Đương nhiên là có , cũng không biết nhị vị công tử nghĩ muốn Hoa nhi dạng gì!"
Tiểu Vân vội vàng bưng kín cái mũi,nói: "Ko cần kêu ta là công tử, ta chỉ là tiểu đồng bên cạnh công tử thoi."
Bạch Hinh Nghiên dùng cây quạt nhẹ nhàng quạt ngây cái mũi, nghe vậy cười khẽ một tiếng, nhìn tú bà nói: "Có chuyện, muốn cùng lão bản nương nói chuyện, không biết hiện tại có được hau ko?"
"Không biết công tử, muốn cùng ta nói cái gì?" Nói xong, nàng còn không nháy mắt với Bạch Hinh Nghiên …có thể làm cho người ta nổi da gà .
Bạch Hinh Nghiên cãm thấy đáng thương cho cái mũi lạnh nhạt nói : “ Ta nghĩ muốn mua Vạn Hoa Lâu, ngươi nói giá?"
“ Cái gì ?’’ tú cài trên mặt ý cười biến mất chuyển thành khuôn mặt dữ tợn.
Tiểu Vân sợ tới mức đem Bạch Hinh Nghiên chắn phía sao, đọng tác này làm cho BHN sửng sốt trong mắt xuất hiện 1 tia ấm áp.
Thân thủ kéo nàng lại lại bên cạnh , vẫn như cũ nhìn tú bà nói : “ nếu ko có sai thì nhắm chừng vạn hoa lâu sẽ phải sớm đóng cửa ,nếu như vậy thì ngươi đem bán cho ta từa diệp trong lúc khó khăn ngươi thấy thế nào ? Đương nhiên các cô nương trong Vạn Hoa lâu nếu làm cho ta vừa lòng có thể giữ lại"
"Ngươi muốn làm gì?"
"Nơi này là Hồng phố, trừ khai Hoa Lầu, chẳng lẽ làm nhà trọ?"
Tú bà cười nhạo hạ, lắc đầu nói: "Đừng nói giỡn, xem công tử ngươi làm cho ta để mắt với ngươi ta nói thẳng , ở trong này khai Hoa Lầu căn bản là không thể làm ăn đc, những người khách đi đến nơi này cũng đã bị những Hoa lầu khác lôi đi !"
"Này ngươi không cần quản, nếu ta nghĩ ở trong này mởHoa Lầu, tự nhiên có quyết định của chính mình, hiện tại chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi bán hay không?"
"Bán! Đương nhiên bán! Dù sao cũng làm ăn không nổi nữa, cũng không biết công tử ngươi tính giá là bao nhiêu. Ta nói ko phải , ta cũng không bán."
Bạch Hinh Nghiên mỉm cười gật đầu, nói: "Kia không biết ngươi muốn giá bao nhiêu?"
"Này..." Tú bà lại chần chờ , nàng cũng biết chỗ này thật sự quá kém, mở Hoa Lầu làm ăn cũng không tốt, như giá đắt, chỉ sợ vị công này sẽ đi.
Bạch Hinh Nghiên cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, để nàng nói ra một cái giá hợp lí.
"Hai ngàn lượng bạc!"
Nàng rốt cục đã mở miệng, cũng là làm cho tiểu Vân đột nhiên nhảy dựng lên, trừng mắt to nhìn nàng, ngón tay vươn điểm hướng nàng, la lớn: "Hai ngàn lượng? Ngươi như thế nào không đi cướp bóc?"
Tú bà sắc mặt đỏ lên
.
Bạch Hinh Nghiên nở nụ cười, sau đó đưa ngân phiếu tới trước mặt nàng, nói: "đây là một ngàn năm trăm lượng, bao gồm vạn hoa lâu khế đất , khế phòng, còn có khế bán mình của các cô nương, đương nhiên nếu như ngươi muốn ở lại , cũng không vấn đề gì, chỉ cần ngươi làm cho ta cảm thấy cho ngươi ở lại có giá trị đối với."
Tú bà đột nhiên mở to hai mắt nhìn, muốn xem trên mặt BHN có nói giởn hay ko,bất quá nàng thất vọng BHN thật sự là muốn cùng nàng giao dịch.
Bạch Hinh Nghiên thấy nàng tựa hồ không muốn, đem mấy tấm ngân phiếu rút trở về, nói: "Ngươi đã không muốn, như vậy ngươi cầm một ngàn lượng bạc, lưu lại khế đất khế phòng, mang theo một đám cô nương rời đi đi. Ta nghĩ, các cô nương này, ngươi muốn kiếm được năm trăm lượng, tựa hồ cũng không dễ dàng đâu."
Tiểu Vân mở to hai mắt nhìn, không dám tin lại mang theo điểm sùng bái nhìn nàng, không rõ Bạch tiểu thư khi nào thì lại trở nên lợi hại như vậy, làm cho nàng sùng bái nga!
Tú bà nhìn chằm chằm nàng trong tay một ngàn lượng ngân phiếu, lại nhìn xem mặt khác một bàn tay năm trăm lượng, trong lòng đột nhiên hiện ra "Gian thương" này hai chữ, sau đó cầm luôn ngân phiếu trên 2 tay nàng tổng cộng một ngàn năm trăm lượng , nói: "Hảo, liền như vậy làm,ta cũng sẽ lưu lại."
Bạch Hinh Nghiên mỉm cười, làm như thực ôn nhu nói: "Là,ở lại hay bị đuổi phải xem ở ngươi, ta không nuuoi người vô dụng."
Bạch Hinh Di một thân màu hồng quần lụa mỏng màu hoa tuyết , tư thái thướt tha , đôi mắt kiều mị câu hồn như mang linh hồn mỗi người điều đi theo,đoi môi đỏ au giống như muốn mời nhân âu yếm.
Một dáng vẻ câu đẫn nam nhân đúng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân.
Nàng đi vòng quanh Bạch Hinh Nghiên hai vòng , khóe miệng mang chút ý cười khinh miệt :" Tam muội, sáng tinh mơ là muốn đi đâu nha ?
“ Chính là ra ngoài chút thôi". Bạch Hinh Nghiên ko xem người này là đại tỷ mà kính trọng chỉ đạm mạc mà nhình, đạm mạc mà đáp.
Bạch Hinh Di cười lạnh một tiếng ,nói : “ ta xem hay là thôi đi , ngẫm lại bên ngoài đồn đãi cái gì nếu ngươi ra khổi cửa nghe đc cái gì lỡ hao tổn tinh thần cũng ko đc tốt lắm".
“ Đa tạ đại tỷ quan tâm, như vậy ko phải là tình huống mà đại tỷ muốn sao ? , vô phương haiz…"
“ Ngươi có ý gì ?" Bạch Hinh Di sắc mặt âm trầm lạnh lùng nhìn muội muội thân sinh của mình như là rắn rết.
Bạch Hinh Nghiên nhấc mí mắt thản nhiên liếc một cái lại hạ lông mi nhẹ giọng nói : “ Ngươi nghe rõ rồi , cần gì ta lập lại ?, ta có việc cần ra ngoài , ngươi tùy ý “. Nói xong nàng đi vòng qua người Bạch Hinh Di rồi hướng tới đường đi.
Bạch Hinh Di nhìn nàng đột nhiên nở nụ cười ,tiếng cười em tai đẽ nghe như hoàng anh xuất cốc kết hợp với dung mạo làm cho người ta luyến tiếc.
Nhưng đối với cảnh đẹp đó Bạch hinh Nghiên ko có gì hứng thú.
“ Tam muội, ngươi gấp đi như vậy làm cái gì? Đại tỷ cùng Lộc vương hiện tốt lắm hom nay chúng ta cùng nhau đi du ngoạn , tựa hồ cùng đường với muội a !.
Nói xong nàng nhìn chằm chằm Bach Hinh Nghiên xem có biểu cảm gì ko nhưng làm cho nàng thất vọng là Bạch Hinh Nghiên ko có phẩn ứng gì như là chỉ nghe cía chuyện râu ria gì.
Bạch Hinh Di ko khổi dừng chân nhìn phương hướng mà Bạch Hinh Nghiên cùng tiểu Vân đã đi xa, nàng cũng muốn đuổi theo nhưng mà giữa đường lớn một đại tiểu thư như nàng phải cần giữ hình tượng nha.
Đi xa Bạch Hinh Nghiên mới kêu tiểu vân đem hai bộ y phục đã mượn, tìm nơi hẻo lánh để thay ,búi thêm một kiểu tóc của nam tử.
Ko bao lâu một cái tuấn tú nam tử và một tiểu đồng xuất hiện trên đường , dẫn tới chú ý của mọi người cũng có rất nhiều khăn tay ,túi thơm linh tinh “ KO cẩn thận" rơi xuống bên chân “nam tử".
Tiểu Vân có vẻ phi thường hưng phấn, luôn bên người Bạch Hinh Nghiên sôi nổi tiêu sái , còn phi thường tốt tâm đem thêu khăn ,túi thơm nhặt lên, các tiểu thư hai mắt sáng lên hai gò má đỏ bừng , vòng vo chạy vội tới bên người các nàng , không để ý các nàng xấu hổ, đem trả trở về, cũng rất lễ phép hơn một câu: "Vị tiểu thư này, ngài làm rớt."
Bởi vì là nha hoàn bên cạnh Bạch Hinh Nghiên khó có cơ hội ra ngoài một lần , dù sao tiểu thư cần gì sẽ có hạ nhân đến mua huống hồ tiểu thư cũng ko cần gì .Ngoại trừ một ít đò thêu.
Nghe nói Bạch Hinh Nghiên tuyệt nhất là thêu ,ngay cả trong cung thái hậu ,hoàng hâu đều khen ko dứt miệng nhưng là ko mấy người biết chuyện này chỉ biết sản phẩm thêu đem ra là do Bạch Hinh Di làm.
Đi ngang qua nơi chuyên buôn bán đò theu Bạch Hinh Nghiên ko khỏi dừng bước chân , trên mặt biểu tình thản nhiên nhưng ko biết trong lòng đag suy nhi gì.
“ Tiểu thư ngày muốn mua đò thêu sao ? lâu rồi tiểu thư ko có thêu đâu?" tiểu Vân tiến đến bên cạnh nàng nhỏ giọng hỏi.
Bạch Hinh Nghiên cười 1 chút ,cất bước tiếp tục đi về phía trước thản nhiên nói : “ Tiể Vân, đừng quên bâu giờ gọi ta là công tử cón có về sao ta sã ko thêu nữa".
“ ai! Vì sao?"
Bạch Hinh Nghiên ko tả lời , để tiểu Vân bên cạnh rói rắm mọt mảnh. Vì sao tức nhiên là nàng ko biết cài gì là thêu, hơn nữa cũng ko có hứng thú làm việc đó.
Bất đông với bên đường huyên náo ,nơi này lạnh tanh,hai bên của một bên mở 1 bên đóng , ngẫu nhiên có vài người bên trong đi lại.
Tiểu Vân thiếp đến Bạch Hinh Nghiên bên người, tò mò lại nhỏ tâm nhìn hai bên hỏi: "Tiểu thư, đây là địa phương gì a? Như thế nào lạnh như thế đâu?"
"Nơi này là kinh thành hồng phố, hai bên đều là Hoa Lâu, phải chờ tới buổi tối mới náo nhiệt mà hiện tại, các nàng đại bộ phận đều còn đang ngủ ."
Bạch Hinh Nghiên thản nhiên nói xong, mà tiểu Vân tắc tò mò mở to hai mắt nhìn,cảm thán nói: "Nguyên lai là Hoa Lầu a, đợi đến tối t có phải hay không sẽ có rất nhiều Hoa nhi xuất hiện tại đây?"
"Uh, ngươi nghĩ muốn dạng hoa nào có nhiều."
"Oa! Tiểu thư, chúng ta tới buổi tối đến đi, ta nghĩ muốn đẹp Hoa nhi, hiện giắc này không có đâu!"
Bạch Hinh Nghiên không khỏi mỉm cười, tiếu nhìn vẻ mặt của tiểu Vân 1 cái, cũng không để ý tới nàng, chỉ tiếp tục đi đến phía trước.
Đi đến cuối đường của Hồng Phố , nhìn đến Vạn Hoa Lâu ,mùi son phấn gay gắt ko khỏi nhíu mi, tiểu Van thì bưng kính mũi, lại tò mò nhìn xuyên qua khẽ hỡ có cái mùi kia.
Kỳ thật này mùi cũng không làm cho người ta chán ghét, chính là quá nồng .
Trong đại sảnh, tú bà đang ở than thở , Vạn Hoa lâu ngày càng sa sút, chỉ sợ rất nhanh sẽ đóng cửa .
Đột nhiên có người đi vào làm cho nàng ngẫn đầu lên nhìn .Tiến vào là hai người mặt mũii tuấn tú ,quần áo xa sĩ.Nàng nhất thời trên mặt cười đến nở hoa, tuy bây giờ không phải là thời gian buôn bán , nhưng nàng vẫn nhiệt tình nghênh đón, tươi cười, nói: "U, hai vị công tử sớm như vậy đã tới rồi a, không biết muốn cô nương dạng gì hầu hạ, chỉ cần các ngươi nói được, liền nhất định có!"
Nhìn kỹ lại, nàng mới phát hiện hai vị công tử cư nhiên rất tuấn tú làm cho lão mẹ như nàng cũng bị mê mang, nhất là vị công tử áo trắng quả thực nói hắn rất là đẹp.
Tiểu Vân tò mò nhìn tú bà, hỏi: "Nơi này không có hoa sao? Chúng ta là tới xem hoa ."
"Hoa?" Tú bà sửng sốt một chút, lập tức lập tức tươi cười, hướng tới tiểu Vân quăng vũ khăn tay, kèm theo mùi phấn nống nặc nói nói, "Đương nhiên là có , cũng không biết nhị vị công tử nghĩ muốn Hoa nhi dạng gì!"
Tiểu Vân vội vàng bưng kín cái mũi,nói: "Ko cần kêu ta là công tử, ta chỉ là tiểu đồng bên cạnh công tử thoi."
Bạch Hinh Nghiên dùng cây quạt nhẹ nhàng quạt ngây cái mũi, nghe vậy cười khẽ một tiếng, nhìn tú bà nói: "Có chuyện, muốn cùng lão bản nương nói chuyện, không biết hiện tại có được hau ko?"
"Không biết công tử, muốn cùng ta nói cái gì?" Nói xong, nàng còn không nháy mắt với Bạch Hinh Nghiên …có thể làm cho người ta nổi da gà .
Bạch Hinh Nghiên cãm thấy đáng thương cho cái mũi lạnh nhạt nói : “ Ta nghĩ muốn mua Vạn Hoa Lâu, ngươi nói giá?"
“ Cái gì ?’’ tú cài trên mặt ý cười biến mất chuyển thành khuôn mặt dữ tợn.
Tiểu Vân sợ tới mức đem Bạch Hinh Nghiên chắn phía sao, đọng tác này làm cho BHN sửng sốt trong mắt xuất hiện 1 tia ấm áp.
Thân thủ kéo nàng lại lại bên cạnh , vẫn như cũ nhìn tú bà nói : “ nếu ko có sai thì nhắm chừng vạn hoa lâu sẽ phải sớm đóng cửa ,nếu như vậy thì ngươi đem bán cho ta từa diệp trong lúc khó khăn ngươi thấy thế nào ? Đương nhiên các cô nương trong Vạn Hoa lâu nếu làm cho ta vừa lòng có thể giữ lại"
"Ngươi muốn làm gì?"
"Nơi này là Hồng phố, trừ khai Hoa Lầu, chẳng lẽ làm nhà trọ?"
Tú bà cười nhạo hạ, lắc đầu nói: "Đừng nói giỡn, xem công tử ngươi làm cho ta để mắt với ngươi ta nói thẳng , ở trong này khai Hoa Lầu căn bản là không thể làm ăn đc, những người khách đi đến nơi này cũng đã bị những Hoa lầu khác lôi đi !"
"Này ngươi không cần quản, nếu ta nghĩ ở trong này mởHoa Lầu, tự nhiên có quyết định của chính mình, hiện tại chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi bán hay không?"
"Bán! Đương nhiên bán! Dù sao cũng làm ăn không nổi nữa, cũng không biết công tử ngươi tính giá là bao nhiêu. Ta nói ko phải , ta cũng không bán."
Bạch Hinh Nghiên mỉm cười gật đầu, nói: "Kia không biết ngươi muốn giá bao nhiêu?"
"Này..." Tú bà lại chần chờ , nàng cũng biết chỗ này thật sự quá kém, mở Hoa Lầu làm ăn cũng không tốt, như giá đắt, chỉ sợ vị công này sẽ đi.
Bạch Hinh Nghiên cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, để nàng nói ra một cái giá hợp lí.
"Hai ngàn lượng bạc!"
Nàng rốt cục đã mở miệng, cũng là làm cho tiểu Vân đột nhiên nhảy dựng lên, trừng mắt to nhìn nàng, ngón tay vươn điểm hướng nàng, la lớn: "Hai ngàn lượng? Ngươi như thế nào không đi cướp bóc?"
Tú bà sắc mặt đỏ lên
.
Bạch Hinh Nghiên nở nụ cười, sau đó đưa ngân phiếu tới trước mặt nàng, nói: "đây là một ngàn năm trăm lượng, bao gồm vạn hoa lâu khế đất , khế phòng, còn có khế bán mình của các cô nương, đương nhiên nếu như ngươi muốn ở lại , cũng không vấn đề gì, chỉ cần ngươi làm cho ta cảm thấy cho ngươi ở lại có giá trị đối với."
Tú bà đột nhiên mở to hai mắt nhìn, muốn xem trên mặt BHN có nói giởn hay ko,bất quá nàng thất vọng BHN thật sự là muốn cùng nàng giao dịch.
Bạch Hinh Nghiên thấy nàng tựa hồ không muốn, đem mấy tấm ngân phiếu rút trở về, nói: "Ngươi đã không muốn, như vậy ngươi cầm một ngàn lượng bạc, lưu lại khế đất khế phòng, mang theo một đám cô nương rời đi đi. Ta nghĩ, các cô nương này, ngươi muốn kiếm được năm trăm lượng, tựa hồ cũng không dễ dàng đâu."
Tiểu Vân mở to hai mắt nhìn, không dám tin lại mang theo điểm sùng bái nhìn nàng, không rõ Bạch tiểu thư khi nào thì lại trở nên lợi hại như vậy, làm cho nàng sùng bái nga!
Tú bà nhìn chằm chằm nàng trong tay một ngàn lượng ngân phiếu, lại nhìn xem mặt khác một bàn tay năm trăm lượng, trong lòng đột nhiên hiện ra "Gian thương" này hai chữ, sau đó cầm luôn ngân phiếu trên 2 tay nàng tổng cộng một ngàn năm trăm lượng , nói: "Hảo, liền như vậy làm,ta cũng sẽ lưu lại."
Bạch Hinh Nghiên mỉm cười, làm như thực ôn nhu nói: "Là,ở lại hay bị đuổi phải xem ở ngươi, ta không nuuoi người vô dụng."
Tác giả :
Nặc Nặc Bảo Bối