Ẩn Giấu Tình Yêu
Chương 56
Hai ly rượu hồi nãy An An uống bây giờ đã có tác dụng. Lúc này đây, khuôn mặt cô ừng hồng, bắt đầu lôi kéo cánh tay của Uông Thanh Mạch.
Uông Thanh Mạch vừa nhìn thấy đã biết có chuyện. Dương Tử cũng nhìn ra An An đã bị say, nhất định lát nữa sẽ gây chuyện. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Uông Thanh Mạch ôm chặt eo của An An, giúp cô bước đi đàng hoàng hơn: “Tôi đi trước một bước. Một lát nữa cậu đưa tiểu Diệc về nhé."
Dương Tử gật gật đầu: “Vâng, yên tâm đi!"
Bước chân An An xiêu vẹo, tựa vào lòng Uông Thanh Mạch. Tuy rằng không thể điều khiển được cơ thể mình, nhưng đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo, đưa cánh tay hoạt động không vững vàng lắm chỉ chỉ Trình Tiêu Diệc: “Tôi cho cô biết, Trình Tiêu Diệc, đừng nghĩ đến chuyện cướp đoạt ông xã của tôi, chết cũng đừng nghĩ tới."
Uông Thanh Mạch vội vàng xoa xoa gương mặt của An An vỗ về, quay đầu nhìn Trình Tiêu Diệc: “Đi trước một bước."
Dương Tử nhìn theo Uông Thanh Mạch tới tận cửa. Cảm xúc căng thẳng của Trình Tiêu Diệc rốt cuộc cũng tan rã, cô gục đầu xuống bàn khóc nức nở.
Dương Tử không biết phải làm sao, nhưng mà cái loại tình cảm này cần phải tự mình suy nghĩ chính chắn. Người nào khuyên giải cũng chỉ là vô ích.
Uông Thanh Mạch ổn định vị trí của An An bên ghế tài xế phụ rồi xoay mình lên xe. Uông Thanh Mạch lên xe, An An ôm cánh tay của anh, mở miệng lẩm bẩm nhiều câu không rõ ràng: “Người nào cũng đừng nghĩ tới việc cướp đoạt ông xã của tôi! Cháu gái của Thiên Hoàng lão tử cũng đừng có hòng."
Uông Thanh Mạch nhìn ra trong lòng của An An vẫn còn khúc mắc, thở dài! Mình có sức quyến rũ thật sao? Không hấp dẫn cũng không được! Làm đàn ông cũng khổ quá đi thôi…!
Với thể chất ‘một giọt đã say’ của An An, chỉ cần lần nào dính vào rượu là nhất định ngày hôm đó trở về sẽ quậy tưng bừng một bữa. Ʊlê.quý.đônƱ Lúc này Uông Thanh Mạch dừng xe lại trước cửa nhà, ôm An An từ trong xe xuống để dưới đất. Chân An An vừa chạm đất thì cô xoay người lại, ôm ngang eo của Uông Thanh Mạch: “Ông xã!"
“Gì? Mau vào nhà, bên ngoài lạnh lắm."
Một tay Uông Thanh Mạch ôm eo An An, một tay cầm chìa khóa mở cửa. Hơi ấm bên trong nhà ập vào mặt, cảm giác ấm áp bao phủ toàn thân. An An nhoài người ra, thoát khỏi vòng ôm của Uông Thanh, lảo đảo đi vào trong nhà. Uông Thanh Mạch thuận tay đóng cửa lại, túm chặt cơ thể nghiêng ngả của An An, nếu không thì chân cô vấp phải cái gì thì nhất định sẽ chúi nhủi.
“Ông xã, anh nói, có phải em không có vẻ đẹp mỹ miều của cô nhóc Trình Tiêu Diệc chết tiệc kia không?" An An đang say, mà vấn đề này cứ canh cánh trong lòng cô. Đàn bà ấy, khi gặp được tình địch thì khó tránh cái cảm giác nguy cơ ở trong lòng, sinh lòng hoài nghi đối với chính bản thân mình.
Uông Thanh Mạch vừa cởi áo khoác, vừa phải dỗ dành An An: “Ai nói? Bảo bối của chúng ta xinh đẹp nhất, xinh đẹp từ nhỏ." Ai da, một Uông Thanh Mạch cứng rắn, lạnh nhạt, biến thân một khắc đã trở thành Nham Tử. Nói đi nói lại, vĩnh viễn là hai hình tượng bất đồng, không hòa hợp chút nào.
“Ừ, so với Trình Tiêu Diệc, em cũng xinh đẹp." An An cười khì khì, ôm choàng cổ Uông Thanh Mạch.
Uông Thanh Mạch hôn một cái lên miệng nhỏ của An An, cảm thấy ấm áp.
An An liếm liếm môi – quyến rũ, tay bắt đầu cởi quần áo của mình ra: “Ông xã, em nhảy sexy cho anh xem…"
Uông Thanh Mạch than nhẹ trong lòng, hỏng rồi, say nên bắt đầu nổi điên rồi. Anh vội vàng kéo cô lại, khom người, vòng tay qua eo của An An, ôm cô hai bước một chạy lên lầu.
Dương Tử vốn không biết dỗ dành con gái, còn là một cô bé không có quan hệ thân thiết với mình. Thật đúng là không hiểu được.
Một lúc sau, Trình Tiêu Diệc cũng bắt đầu từ từ nín khóc. Dương Tử tằng hắng giọng, xua tan bầu không khí ngượng ngùng này: “Cô muốn ăn cái gì không? Đồ ăn đã nguội rồi, để tôi kêu phục vụ hâm nóng lại nhé!"
Trình Tiêu Diệc ngừng khóc, cầm lấy khăn giấy Dương Tử đưa cho mình, chậm chậm gương mặt tràn đầy nước mắt, lắc đầu: “Không ăn!"
“Vậy để tôi đưa cô về!" Tuy rằng quen biết Trình Tiêu Diệc từ nhỏ, nhưng anh và cô không thường xuyên qua lại với nhau. Đặc biệt lúc này đây, cô bé này lại đang khóc, không thể trêu ghẹo như thường ngày, cho nên anh chỉ có thể để chuyện qua đi.
Trình Tiêu Diệc một mực cuối đầu, nước mắt lại bắt đầu tuông trào. Một lúc sau, quần tây màu gạo trắng đã bị hoen ướt một mảng lớn.
Dương Tử nhìn thấy không nỡ lòng, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Trình Tiêu Diệc: “Đừng khóc! Em muốn tự mình khóc đến chết hay sao? Cho dù vậy, trong lòng Uông Thanh Mạch cũng không có chỗ chứa em đâu!"
Dương Tử vừa mới dứt lời đã cảm thấy hối hận, thiếu chút nữa là tự tay vả cái miệng nhiều chuyện của mình. Rõ ràng là muốn an ủi người ta, vậy mà làm sao lại kích động người ta nhiều hơn.
Trình Tiêu Diệc vốn chỉ là đang khóc thầm nức nở, nghe như thế liền ‘oa’ một tiếng khóc rống lên.
Tuy rằng thường ngày Dương Tử rất miệng lưỡi, nhưng kỳ này dỗ ngọt Trình Tiêu Diệc lại không xong, vừa mới mở miệng đã nói bậy, xoay đầu tự rủa thầm mình một câu.
Hai người không ai nói với ai câu nào, cứ ngồi như vậy. Qua một hồi, Dương Tử liếc mắt nhìn về phía bình rượu đỏ đã uống hơn phân nửa ở trên bàn. Rảnh rỗi không có chuyện làm, đàn ông thường thấy không có rượu thì không vui, cho nên anh rót cho mình một ly rượu rồi bắt đầu lai rai.
Sau một lát, Trình Tiêu Diệc thôi không khóc nữa, thấy Dương Tử đang uống rượu, lau lau nước mắt rồi cũng tự rót cho mình một ly rượu đầy: “Anh Dương Tử, cụng ly, em uống với anh."
“Hả? Tốt!" Đây là chuyện gì chứ? Rõ ràng là tôi đang dỗ dành em, kết quả thành em hầu rượu tôi? Dương Tử oán thầm trong bụng, nâng ly cụng chén với Trình Tiêu Diệc, một hơi uống hết hơn phân nửa.
Thật sự Trình Tiêu Diệc không có ý bắt chuyện. Còn nữa, Trình Tiêu Diệc vẫn còn là một nữ sinh rất khép kín, làm việc từ tốn, từ nhỏ đã có tiếng là một đứa bé rất hiểu chuyện.
Mấy năm nay, tất cả mọi chuyện là cũng tại vì Uông Thanh Mạch, chuyện này kéo sang kéo chuyện khác, không thể quay đầu lại. Tuy là chuyện không đúng, nhưng cũng chưa gây ra họa.
Mọi người bên cạnh cô đều khuyên bảo, cô gật đầu vâng dạ, nhưng trong lòng thì vẫn một mực kiên trì.
Hai người mỗi người một ly, rất nhanh, hơn nửa bình rượu đã cạn trơn. Trình Tiêu Diệc chớp chớp đôi mắt sưng đỏ, mếu máo: “Anh Dương Tử, em uống chưa đủ!"
“Được, anh dẫn em tới chỗ khác uống tiếp."
Dương Tử cũng là kẻ ngu ngốc, bình thường tự nhận mình là tình thánh. Lần này Trình Tiêu Diệc uống rất nhiều, hơn nữa còn là uống sống chết.
Hai người thay đổi chỗ uống. Dương Tử lái xe đến Công Thể, tìm quán bar rồi hai người đi vào.
Trong quán bar, tiếng người ồn ào, ánh sáng mở ảo. Dương Tử và Trình Tiêu Diệc ngồi trên ghế sa lon ở trong góc, bắt đầu nâng ly cạn chén. Dương Tử dạy Trình Tiêu Diệc chơi xúc xắc. Trò chơi này rất dễ học, vài vòng là Trình Tiêu Diệc đã hiểu.
Nói về phương diện ăn chơi, dĩ nhiên Trình Tiêu Diệc là người thua, mà thua thì nhất định phải uống rượu. Người thắng đương nhiên là Dương Tử, một người có nhiều kinh nghiệm như vậy làm sao có thể bại trong tay của gà mơ.
Chỉ khi đến lúc cuối cùng, Trình Tiêu Diệc uống đến mức bất tỉnh nhân sự, nằm trên ghế sa lon thì anh mới nhận thức, cô chỉ là một cô bé.
Ôm Trình Tiêu Diệc lên xe, muốn sớm đưa người về nhà! Về nhà? “Mẹ nó!" Dương Tử đập đầu một cái, làm sao anh có thể lạng quạng ôm cháu gái của phó chủ tịch Trình về nhà như thế này?
Kể từ khi Trình Tiêu Diệc tốt nghiệp đại học trở về, cô vẫn ở chung với ông bà nội. Cho nên, Dương Tử muốn đưa cô về, thì phải chạm mặt với thủ trưởng. Hơn nữa đã trễ như thế này, khỉ gió gì thế này đây không biết nữa!
Dương Tử gãi gãi đầu, thở dài, đành phải đưa về thôi chứ biết làm sao!
Trước cửa đại viện quân đội, Dương Tử phải gọi điện thoại, trình ra giấy tờ chứng nhận, nhân viên bảo vệ mới cho anh đi vào.
Trình Tiêu Diệc đã hoàn toàn bất tỉnh, mặc cho Dương Tử lăn lộn cô cỡ nào cô vẫn không tỉnh lại. Anh chỉ còn có thể nhắm mắt ôm người vào cửa.
Bà nội của Trình Tiêu Diệc đợi ở cửa ra vào, nhìn cháu gái: “Ồ, Dương Tử!"
Dương Tử gật đầu xin lỗi: “Bà nội!"
Hai người lên tiếng chào hỏi. Ông nội của Trình Tiêu Diệc từ trên lầu đi xuống. Dương Tử vừa nhìn thấy người, mặc dù đang ôm Trình Tiêu Diệc, anh cũng ‘bành’ một phát, đứng nghiêm: “Chào thủ trưởng!" Giơ tay chào là không thể nào, trừ khi ném cháu gái người ta từ trong lòng mình ra.
Ông cụ Trình gật đầu một cái, chỉ chỉ Trình Tiêu Diệc ở trong lòng Dương Tử: “Sao Tiểu Diệc lại ra nông nổi này? Người toàn mùi rượu!"
“Thật xin lỗi thủ trưởng! Cũng là lỗi của cháu, Tiểu Diệc uống quá nhiều!"
Cơ thể Dương Tử đứng thẳng tắp, Trình Tiêu Diệc bắt đầu cảm thấy cánh tay cứng rắn như thép cấn cấn khó chịu, không thoải mái, cong người lại. Lúc này Dương Tử mới nhớ ra: “Thủ trưởng, cháu nên mang cô ấy về phòng trước ạ!"
Dương Tử mang Trình Tiêu Diệc về phòng, để người nằm xuống giường xong liền đi xuống lầu. Đi vào phòng khách, đứng trước sô pha, ‘bành’ một cái thi lễ kiểu quân đội: “Thật xin lỗi thủ trưởng, quấy rầy ngài nghỉ ngơi!"
Sau khi Dương Tử đi rồi, bà nội Trình Tiêu Diệc đắp chăn xong cho cô rồi xuống lầu. Quan sát vẻ mặt của chồng mình: “Chà, ông xem chuyện gì xảy ra thế?"
“Còn chuyện gì xảy ra nữa, cháu của mình uống quá chén, được người ta đưa về thôi, không phải là chuyện bình thường lắm sao?"
“Tôi không tin! Nhất định là có chuyện gì giữa hai người bọn họ! Tiểu Diệc của chúng ta đã chịu nhiều uất ức trong mấy năm nay với thằng nhóc nhà họ Uông kia rồi. Con bé lại không thể tâm sự với chúng ta, chỉ có thể tự mình khổ sở. Tôi xem thằng bé Dương Tử này không đến nổi nào. Đã hai năm rồi chúng ta không gặp cậu ấy, chậc chậc, càng lúc càng ra vẻ đàn ông rồi."
". . . . . ." Lòng dạ đàn bà, ông cụ Trình hết ý kiến.
Uông Thanh Mạch vừa nhìn thấy đã biết có chuyện. Dương Tử cũng nhìn ra An An đã bị say, nhất định lát nữa sẽ gây chuyện. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Uông Thanh Mạch ôm chặt eo của An An, giúp cô bước đi đàng hoàng hơn: “Tôi đi trước một bước. Một lát nữa cậu đưa tiểu Diệc về nhé."
Dương Tử gật gật đầu: “Vâng, yên tâm đi!"
Bước chân An An xiêu vẹo, tựa vào lòng Uông Thanh Mạch. Tuy rằng không thể điều khiển được cơ thể mình, nhưng đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo, đưa cánh tay hoạt động không vững vàng lắm chỉ chỉ Trình Tiêu Diệc: “Tôi cho cô biết, Trình Tiêu Diệc, đừng nghĩ đến chuyện cướp đoạt ông xã của tôi, chết cũng đừng nghĩ tới."
Uông Thanh Mạch vội vàng xoa xoa gương mặt của An An vỗ về, quay đầu nhìn Trình Tiêu Diệc: “Đi trước một bước."
Dương Tử nhìn theo Uông Thanh Mạch tới tận cửa. Cảm xúc căng thẳng của Trình Tiêu Diệc rốt cuộc cũng tan rã, cô gục đầu xuống bàn khóc nức nở.
Dương Tử không biết phải làm sao, nhưng mà cái loại tình cảm này cần phải tự mình suy nghĩ chính chắn. Người nào khuyên giải cũng chỉ là vô ích.
Uông Thanh Mạch ổn định vị trí của An An bên ghế tài xế phụ rồi xoay mình lên xe. Uông Thanh Mạch lên xe, An An ôm cánh tay của anh, mở miệng lẩm bẩm nhiều câu không rõ ràng: “Người nào cũng đừng nghĩ tới việc cướp đoạt ông xã của tôi! Cháu gái của Thiên Hoàng lão tử cũng đừng có hòng."
Uông Thanh Mạch nhìn ra trong lòng của An An vẫn còn khúc mắc, thở dài! Mình có sức quyến rũ thật sao? Không hấp dẫn cũng không được! Làm đàn ông cũng khổ quá đi thôi…!
Với thể chất ‘một giọt đã say’ của An An, chỉ cần lần nào dính vào rượu là nhất định ngày hôm đó trở về sẽ quậy tưng bừng một bữa. Ʊlê.quý.đônƱ Lúc này Uông Thanh Mạch dừng xe lại trước cửa nhà, ôm An An từ trong xe xuống để dưới đất. Chân An An vừa chạm đất thì cô xoay người lại, ôm ngang eo của Uông Thanh Mạch: “Ông xã!"
“Gì? Mau vào nhà, bên ngoài lạnh lắm."
Một tay Uông Thanh Mạch ôm eo An An, một tay cầm chìa khóa mở cửa. Hơi ấm bên trong nhà ập vào mặt, cảm giác ấm áp bao phủ toàn thân. An An nhoài người ra, thoát khỏi vòng ôm của Uông Thanh, lảo đảo đi vào trong nhà. Uông Thanh Mạch thuận tay đóng cửa lại, túm chặt cơ thể nghiêng ngả của An An, nếu không thì chân cô vấp phải cái gì thì nhất định sẽ chúi nhủi.
“Ông xã, anh nói, có phải em không có vẻ đẹp mỹ miều của cô nhóc Trình Tiêu Diệc chết tiệc kia không?" An An đang say, mà vấn đề này cứ canh cánh trong lòng cô. Đàn bà ấy, khi gặp được tình địch thì khó tránh cái cảm giác nguy cơ ở trong lòng, sinh lòng hoài nghi đối với chính bản thân mình.
Uông Thanh Mạch vừa cởi áo khoác, vừa phải dỗ dành An An: “Ai nói? Bảo bối của chúng ta xinh đẹp nhất, xinh đẹp từ nhỏ." Ai da, một Uông Thanh Mạch cứng rắn, lạnh nhạt, biến thân một khắc đã trở thành Nham Tử. Nói đi nói lại, vĩnh viễn là hai hình tượng bất đồng, không hòa hợp chút nào.
“Ừ, so với Trình Tiêu Diệc, em cũng xinh đẹp." An An cười khì khì, ôm choàng cổ Uông Thanh Mạch.
Uông Thanh Mạch hôn một cái lên miệng nhỏ của An An, cảm thấy ấm áp.
An An liếm liếm môi – quyến rũ, tay bắt đầu cởi quần áo của mình ra: “Ông xã, em nhảy sexy cho anh xem…"
Uông Thanh Mạch than nhẹ trong lòng, hỏng rồi, say nên bắt đầu nổi điên rồi. Anh vội vàng kéo cô lại, khom người, vòng tay qua eo của An An, ôm cô hai bước một chạy lên lầu.
Dương Tử vốn không biết dỗ dành con gái, còn là một cô bé không có quan hệ thân thiết với mình. Thật đúng là không hiểu được.
Một lúc sau, Trình Tiêu Diệc cũng bắt đầu từ từ nín khóc. Dương Tử tằng hắng giọng, xua tan bầu không khí ngượng ngùng này: “Cô muốn ăn cái gì không? Đồ ăn đã nguội rồi, để tôi kêu phục vụ hâm nóng lại nhé!"
Trình Tiêu Diệc ngừng khóc, cầm lấy khăn giấy Dương Tử đưa cho mình, chậm chậm gương mặt tràn đầy nước mắt, lắc đầu: “Không ăn!"
“Vậy để tôi đưa cô về!" Tuy rằng quen biết Trình Tiêu Diệc từ nhỏ, nhưng anh và cô không thường xuyên qua lại với nhau. Đặc biệt lúc này đây, cô bé này lại đang khóc, không thể trêu ghẹo như thường ngày, cho nên anh chỉ có thể để chuyện qua đi.
Trình Tiêu Diệc một mực cuối đầu, nước mắt lại bắt đầu tuông trào. Một lúc sau, quần tây màu gạo trắng đã bị hoen ướt một mảng lớn.
Dương Tử nhìn thấy không nỡ lòng, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Trình Tiêu Diệc: “Đừng khóc! Em muốn tự mình khóc đến chết hay sao? Cho dù vậy, trong lòng Uông Thanh Mạch cũng không có chỗ chứa em đâu!"
Dương Tử vừa mới dứt lời đã cảm thấy hối hận, thiếu chút nữa là tự tay vả cái miệng nhiều chuyện của mình. Rõ ràng là muốn an ủi người ta, vậy mà làm sao lại kích động người ta nhiều hơn.
Trình Tiêu Diệc vốn chỉ là đang khóc thầm nức nở, nghe như thế liền ‘oa’ một tiếng khóc rống lên.
Tuy rằng thường ngày Dương Tử rất miệng lưỡi, nhưng kỳ này dỗ ngọt Trình Tiêu Diệc lại không xong, vừa mới mở miệng đã nói bậy, xoay đầu tự rủa thầm mình một câu.
Hai người không ai nói với ai câu nào, cứ ngồi như vậy. Qua một hồi, Dương Tử liếc mắt nhìn về phía bình rượu đỏ đã uống hơn phân nửa ở trên bàn. Rảnh rỗi không có chuyện làm, đàn ông thường thấy không có rượu thì không vui, cho nên anh rót cho mình một ly rượu rồi bắt đầu lai rai.
Sau một lát, Trình Tiêu Diệc thôi không khóc nữa, thấy Dương Tử đang uống rượu, lau lau nước mắt rồi cũng tự rót cho mình một ly rượu đầy: “Anh Dương Tử, cụng ly, em uống với anh."
“Hả? Tốt!" Đây là chuyện gì chứ? Rõ ràng là tôi đang dỗ dành em, kết quả thành em hầu rượu tôi? Dương Tử oán thầm trong bụng, nâng ly cụng chén với Trình Tiêu Diệc, một hơi uống hết hơn phân nửa.
Thật sự Trình Tiêu Diệc không có ý bắt chuyện. Còn nữa, Trình Tiêu Diệc vẫn còn là một nữ sinh rất khép kín, làm việc từ tốn, từ nhỏ đã có tiếng là một đứa bé rất hiểu chuyện.
Mấy năm nay, tất cả mọi chuyện là cũng tại vì Uông Thanh Mạch, chuyện này kéo sang kéo chuyện khác, không thể quay đầu lại. Tuy là chuyện không đúng, nhưng cũng chưa gây ra họa.
Mọi người bên cạnh cô đều khuyên bảo, cô gật đầu vâng dạ, nhưng trong lòng thì vẫn một mực kiên trì.
Hai người mỗi người một ly, rất nhanh, hơn nửa bình rượu đã cạn trơn. Trình Tiêu Diệc chớp chớp đôi mắt sưng đỏ, mếu máo: “Anh Dương Tử, em uống chưa đủ!"
“Được, anh dẫn em tới chỗ khác uống tiếp."
Dương Tử cũng là kẻ ngu ngốc, bình thường tự nhận mình là tình thánh. Lần này Trình Tiêu Diệc uống rất nhiều, hơn nữa còn là uống sống chết.
Hai người thay đổi chỗ uống. Dương Tử lái xe đến Công Thể, tìm quán bar rồi hai người đi vào.
Trong quán bar, tiếng người ồn ào, ánh sáng mở ảo. Dương Tử và Trình Tiêu Diệc ngồi trên ghế sa lon ở trong góc, bắt đầu nâng ly cạn chén. Dương Tử dạy Trình Tiêu Diệc chơi xúc xắc. Trò chơi này rất dễ học, vài vòng là Trình Tiêu Diệc đã hiểu.
Nói về phương diện ăn chơi, dĩ nhiên Trình Tiêu Diệc là người thua, mà thua thì nhất định phải uống rượu. Người thắng đương nhiên là Dương Tử, một người có nhiều kinh nghiệm như vậy làm sao có thể bại trong tay của gà mơ.
Chỉ khi đến lúc cuối cùng, Trình Tiêu Diệc uống đến mức bất tỉnh nhân sự, nằm trên ghế sa lon thì anh mới nhận thức, cô chỉ là một cô bé.
Ôm Trình Tiêu Diệc lên xe, muốn sớm đưa người về nhà! Về nhà? “Mẹ nó!" Dương Tử đập đầu một cái, làm sao anh có thể lạng quạng ôm cháu gái của phó chủ tịch Trình về nhà như thế này?
Kể từ khi Trình Tiêu Diệc tốt nghiệp đại học trở về, cô vẫn ở chung với ông bà nội. Cho nên, Dương Tử muốn đưa cô về, thì phải chạm mặt với thủ trưởng. Hơn nữa đã trễ như thế này, khỉ gió gì thế này đây không biết nữa!
Dương Tử gãi gãi đầu, thở dài, đành phải đưa về thôi chứ biết làm sao!
Trước cửa đại viện quân đội, Dương Tử phải gọi điện thoại, trình ra giấy tờ chứng nhận, nhân viên bảo vệ mới cho anh đi vào.
Trình Tiêu Diệc đã hoàn toàn bất tỉnh, mặc cho Dương Tử lăn lộn cô cỡ nào cô vẫn không tỉnh lại. Anh chỉ còn có thể nhắm mắt ôm người vào cửa.
Bà nội của Trình Tiêu Diệc đợi ở cửa ra vào, nhìn cháu gái: “Ồ, Dương Tử!"
Dương Tử gật đầu xin lỗi: “Bà nội!"
Hai người lên tiếng chào hỏi. Ông nội của Trình Tiêu Diệc từ trên lầu đi xuống. Dương Tử vừa nhìn thấy người, mặc dù đang ôm Trình Tiêu Diệc, anh cũng ‘bành’ một phát, đứng nghiêm: “Chào thủ trưởng!" Giơ tay chào là không thể nào, trừ khi ném cháu gái người ta từ trong lòng mình ra.
Ông cụ Trình gật đầu một cái, chỉ chỉ Trình Tiêu Diệc ở trong lòng Dương Tử: “Sao Tiểu Diệc lại ra nông nổi này? Người toàn mùi rượu!"
“Thật xin lỗi thủ trưởng! Cũng là lỗi của cháu, Tiểu Diệc uống quá nhiều!"
Cơ thể Dương Tử đứng thẳng tắp, Trình Tiêu Diệc bắt đầu cảm thấy cánh tay cứng rắn như thép cấn cấn khó chịu, không thoải mái, cong người lại. Lúc này Dương Tử mới nhớ ra: “Thủ trưởng, cháu nên mang cô ấy về phòng trước ạ!"
Dương Tử mang Trình Tiêu Diệc về phòng, để người nằm xuống giường xong liền đi xuống lầu. Đi vào phòng khách, đứng trước sô pha, ‘bành’ một cái thi lễ kiểu quân đội: “Thật xin lỗi thủ trưởng, quấy rầy ngài nghỉ ngơi!"
Sau khi Dương Tử đi rồi, bà nội Trình Tiêu Diệc đắp chăn xong cho cô rồi xuống lầu. Quan sát vẻ mặt của chồng mình: “Chà, ông xem chuyện gì xảy ra thế?"
“Còn chuyện gì xảy ra nữa, cháu của mình uống quá chén, được người ta đưa về thôi, không phải là chuyện bình thường lắm sao?"
“Tôi không tin! Nhất định là có chuyện gì giữa hai người bọn họ! Tiểu Diệc của chúng ta đã chịu nhiều uất ức trong mấy năm nay với thằng nhóc nhà họ Uông kia rồi. Con bé lại không thể tâm sự với chúng ta, chỉ có thể tự mình khổ sở. Tôi xem thằng bé Dương Tử này không đến nổi nào. Đã hai năm rồi chúng ta không gặp cậu ấy, chậc chậc, càng lúc càng ra vẻ đàn ông rồi."
". . . . . ." Lòng dạ đàn bà, ông cụ Trình hết ý kiến.
Tác giả :
Nặc Phong Nhi Hành