Ẩn Giấu Tình Yêu
Chương 52
Mọi người muốn biết rõ vấn đề thì cần phải ngược dòng thời gian trở về đầu năm nay. Sau khi trải qua việc An An không khóc, không làm khó, không đánh, không mắng, không ăn cơm, không ngủ và một loạt xu hướng bạo lực ngấm ngầm, cuối cùng Uông Thanh Mạch cũng phải thỏa hiệp, cùng đạt được nhận thức chung.
Nghỉ Đông qua đi, An An lưu luyến không muốn tách rời Uông Thanh Mạch để trở về Quảng Châu. Vừa mới trở về Quảng Châu không được bao lâu thì xảy ra sự kiện nổ tung viện nghiên cứu. Tối hôm đó, Uông Thanh Mạch chạy tới bệnh viện quân đội, nơi An An đang trị thương.
Không chỉ dùng chữ đau lòng là có thể giải thích được, ‘sợ’ mới chính là cảm giác thật sự của Uông Thanh Mạch. Nếu An An thật sự xảy ra chuyện gì thì anh sẽ như thế nào đây?
An An ở lại bệnh viện một thời gian. Uông Thanh Mạch không thể ở lại chăm sóc cho cô quá lâu, ngày thứ ba phải trở về Bắc Kinh.
An An càng nghĩ tới chuyện này càng cảm thấy không còn mặt mũi gặp lại mọi người. Tuy rằng mọi người không có ý chỉ trích cô, nhưng cô còn mặt mũi nào đối diện với đồng nghiệp đã bị thương và quân trưởng Vương Ngôn Kính, người cô vừa nhìn đã sợ hết hồn?!
An An thật hối hận, hối hận đến nỗi ruột gan đều xanh lè. Trước kia làm việc ở bộ tham mưu rất tốt, vì khỉ gió gì lại không từ chối việc bị điều đi quân đoàn 41. Nhưng nói gì thì nói, cô cũng đã cự tuyệt đến mức không thể cự tuyệt được nữa. Rõ ràng cho thấy chuyện này là do Tư lệnh An an bài mà.
Lần này không cần biết như thế nào, thừa dịp mọi người không chú ý, dọn dẹp đồ đạc xong liền bỏ trốn.
Đến quân đoàn 38, cô ở lại bệnh viện quân đội một thời gian. Lúc đó cô mới hoàn toàn tính toán dưỡng thương sao cho tốt.
Lần này bảo cô như thế nào cũng không chịu về. Uông Thanh Mạch cũng không có ý định để cô trở về quân đội, thương lượng với cha An, để cô ở lại Bắc Kinh.
An An ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, bắt đầu cảm thấy buồn chán. Xuất thân từ một gia đình quân nhân, cô chưa từng tiếp xúc với những ngành nghề khác. Cô vẫn có một ước mơ, giấc mộng này rất đơn giản, chính là thử nghiệm nhiều nghành nghề khác nhau, xem cuộc sống hoa màu như thế nào.
Cuộc sống ở quân đội rất gò bó, kỷ luật lại nghiêm minh, không được làm cái này, không được làm cái kia. Tuy rằng cô rất thích công việc này, nhưng cuộc sống quá nhàm chán. Cho nên bây giờ cô muốn tìm lại một chút kích thích, vui đùa một chút.
Ngày hôm đó Uông Thanh Mạch từ Bảo Định trở về, An An nhìn ra tâm tình anh không tệ, liền chụp lấy thời cơ, đưa ra yêu cầu.
Ăn tối xong, An An nhìn thấy Uông Thanh Mạch đang rảnh rỗi, liền đặt mông ngồi lên đùi người đàn ông.
“Ông xã, có một chuyện muốn thương lượng với anh." lêȡƱɣð©ɳ Cơ thể mềm mại nhỏ bé của An An rúc vào trong ngực của người đàn ông, hương thơm sau khi tắm rửa hòa quyện với nhiệt độ ấm áp tràn ra, yên tĩnh khác thường, rất thoải mái.
Uông Thanh Mạch ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên môi của An An mấy cái: “Nói đi!"
Trong lòng An An thầm tính toán, muốn có hiệu quả, lựa trúng thời cơ, cơ hội thành công sẽ không nhỏ: “Em muốn vào giới văn nghệ thử một chút, làm trợ lý con cũng được, được không?"
Uông Thanh Mạch ôm eo bà xã, vuốt ve da thịt bên hông không có chút thịt dư, giống như đang suy nghĩ lung tung, bỏ ngoài tai những lời An An vừa nói. Cặp mắt đang híp lại bỗng nhiên bật mở: “Anh thấy em to gan thật đấy. Lối sống của nghề kia thật quá kém, em ngoan ngoãn ở nhà chờ mấy ngày nữa rồi đi làm."
An An đã sớm biết anh không dễ dàng đồng ý như vậy, xoay người, giạng chân ngồi trên đùi của Uông Thanh Mạch, hai tai choàng lên cổ của anh làm nũng: “Ông xã, từ nhỏ em chưa bao giờ dám nghĩ tới, sau này lại càng không thể nào. Ai lại không có lý tưởng, cô bé nào sinh ra đều nghĩ tới quân nhân. Anh xem, từ nhỏ em đã lấy tiêu chuẩn của quân nhân làm yêu cầu để trưởng thành. Lớn hơn một tí thì tham gia bộ đội, vào trường quân đội, và gả cho quân nhân. Cả đời này cũng không thể nào thoát khỏi rào cản này để ra ngoài xem cho biết thế giới bên ngoài." An An ngừng lại một chút, “Em không thiếu thốn thứ gì cả. Em có người yêu em nhất trên đời. Nhưng mà, cuộc sống của chúng ta rất đơn điệu, rất nhàm chán." An An nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, bởi vì quả thật nhàm chán đó mà.
“Không được, anh sẽ không đồng ý! Còn nữa, nếu để cho cha biết được, không phải sẽ lột da em hay sao?" Uông Thanh Mạch không lay động. An An tốn nhiều tâm tư như thế, tuy rằng An An nói không phải không đúng, nhưng anh không thể hùa theo với cô.
“Ông xã, anh không muốn kết hôn sao?" An An biết mình nói gì Uông Thanh Mạch cũng sẽ không đồng ý, duy chỉ có điều này là An An vẫn còn có hi vọng.
Vừa dứt lời, Uông Thanh Mạch đã lộ ra vẻ hứng thú, ôm eo An An kéo sát về phía mình. Gương mặt bảnh trai hiện lên nụ cười có thể giết người: “Bảo bối, đương là muốn kết hôn rồi! Vậy đi, anh định là ngày mồng một tháng năm, có được không? Anh đã nhắc tới chuyện này gần một năm rồi, chấm dứt đi thôi.
An An gật đầu một cái: “Em còn có một điều kiện, nếu không thì đừng hòng em kết hôn!"
“Không được, anh không đồng ý! Ngành nghề đó không tốt, trợ lý con cũng không được."
“Ông xã, em đã dự định ba loại công việc, cái nào cũng phải làm. Về phần đi bao lâu thì tùy anh định đoạt."
Uông Thanh Mạch không hiểu, nhìn An An chờ cô nói tiếp đoạn sau.
An An cười hắc hắc, nghiêng người về phía trước, hôn một cái lên gò má của Uông Thanh Mạch.
“Mấy ngày trước đọc tin tức ở trên mạng, nếp sống của xã hội bây giờ quả thật không tốt, toàn là những sự kiện dính líu tới quy tắc ngầm. Làng giải trí là một trong những ngành nghề hỗn loạn nhất trong xã hội. Chuyện quy tắc ngầm giữa chủ nhiệm và tiếp viên hàng không nữ, cũng như nhân viên bán nhà đang được lan truyền dữ dội trên web.
“Có nghe qua làng giải trí. Vì sao tiếp viên hàng không và nhân viên bán nhà cũng rơi vào quy tắc ngầm?"
An An liếc mắt lườm Uông Thanh Mạch, ý nói anh không biết gì hết, OUT cho rồi. “Cho nên, em phải đi thử ba ngành nghề này một chút. Em không sợ mắc phải quy tắc ngầm, anh để cho em đi thử chút đi mà!"
Uông Thanh Mạch còn chưa trả lời, An An lại mở miệng: “Em đã giải thích cho anh nghe rồi, đừng ra lệnh. Chuyện anh phải làm trong khoảng thời gian này chính là không được dùng danh nghĩa chồng của em mà xuất hiện, coi như hai chúng ta chưa hề quen biết. Nhưng nếu anh xuất hiện trong nhà thì lại là chuyện khác!" An An ôm một cánh tay của Uông Thanh Mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa: “Đương nhiên lúc đó anh vẫn là ông xã của em!"
“Lúc ở bên ngoài, anh là Uông Thanh Mạch, là quân nhân, là thủ trưởng, không phải là ông xã của em. Anh muốn cua em thì cũng phải xem tâm tình lúc đó của em như thế nào. Nếu trong vòng nửa năm mà cua không được thì chuyện kết hôn của chúng ta… Anh bắt đầu lại từ từ đi!"
“Nói chuyện vớ vẩn." Hai tay Uông Thanh Mạch vừa nhấc lên, từ trên đùi, An An bị ném thẳng lên sofa.
“Ông xã, ông xã… Điểm mấu chốt ở đây là anh phải làm ‘tiểu tam’." An An nói xong, rụt rụt cổ lại, sợ nhất người đàn ông kia không vừa lòng, hai tay bóp chết cô.
“ ‘Tiểu tam’?" Người đàn ông nhướng mày.
“Em đã có chồng rồi, anh chỉ có thể làm ‘tiểu tam’ thôi."
“Đừng hòng! Các quân khu sẽ bắt đầu diễn tập ngay lập tức. Lần này là diễn tập thực chiến với quy mô lớn, em đừng làm anh phân tâm, ngoan ngoãn ở nhà đi! Nếu như buồn chán quá thì có thể trở về sở nghiên cứu ở quân đội với anh cho qua khoảng thời gian này."
Người này quả thật cứng đầu mà! An An xoay người, ôm cứng người kia đang muốn bỏ đi: “Không cho em đi thì đừng hòng nghĩ tới chuyện kết hôn với em! Em muốn ly hôn, ly hôn, ly hôn!"
“Em thử ly hôn xem!"
“Em chưa từng được người ta theo đuổi! Em muốn thử qua cảm giác được người ta theo đuổi như thế nào!"
“Thế nào? Còn muốn ‘trèo tường’ hả?" Uông Thanh Mạch khẽ nhếch môi, cười một cách bất đắc dĩ.
“Em chỉ muốn bò, muốn bò thôi! Anh không cho, em lập tức trèo cho anh xem!"
“Em đừng tốn hơi nghĩ đến chuyện này nữa, anh sẽ không đồng ý!"
Một khóc, hai làm loạn, ba đòi thắt cổ tự tử, An An đều không làm. Duy chỉ có chiến tranh lạnh mỗi ngày là đủ khiến Uông Thanh Mạch chịu không nổi.
Từ nhỏ, An An và Uông Thanh Mạch đã là thanh mai trúc mã chính tông, ngây thơ vô tư. Nhưng cũng bởi vì vậy mà trong cuộc đời của An An, Uông Thanh Mạch là người đàn ông duy nhất.
Đối với An An, nói Uông Thanh Mạch ngoan ngoãn phục tùng thì cũng không đúng, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Chỉ cần không phải chuyện gì quá quắt, rất ít khi anh phản đối ý kiến của cô. Có thể nói, Uông Thanh Mạch dùng thân phận ông xã của An An chiếm lấy cuộc sống hai mươi lăm năm đầu của cô, hiểu rõ lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau.
Trải qua thời gian lâu dài, điều này dung túng thói quen muốn gió thì có mưa của An An. Cũng bởi vì điểm này mà trong thế giới của An An, Uông Thanh Mạch chỉ đóng vai trò một người chồng tốt. Nhưng An An biết, thật ra Uông Thanh Mạch không chỉ là một người như vậy.
Từ nhỏ sống trong sự bao bọc của anh, gần như sự cưng chiều quá đáng khiến An An quên mất rốt cuộc anh là người như thế nào. Anh còn là một quân nhân, có tác phong của một người giàu lòng hi sinh và ý chí kiên cường, quyết đoán, kiên nghị. Nhưng ở trước mặt cô, anh luôn luôn có lòng yêu thương vô bờ bến, chu đáo như một người cha, nhưng có khi lại giống như một đứa bé.
Cô yêu Nham Tử, yêu người đàn ông này. Nhưng hình như người đàn ông này quên mất, anh chỉ là Nham Tử ở trước mặt cô, cũng không nhớ anh còn có một tên khác, Uông Thanh Mạch.
Trải qua nửa tháng chiến tranh lạnh, An An thắng lợi. Uông Thanh Mạch không muốn thỏa hiệp cũng phải thỏa hiệp.
Cả một quá trình sự kiện chính là như thế!
Một, An An yêu cầu Uông Thanh Mạch phải theo đuổi cô một thời gian, bởi vì An An chưa bao giờ biết được cảm giác được theo đuổi là như thế nào. Ở cùng chỗ với Uông Thanh Mạch, so với anh, chính cô còn cảm thấy mình gấp rút, hận không thể bò lên giường anh nhanh hơn một chút. Cho nên, điều thứ nhất, con đường theo đuổi vợ cưng của Uông Thanh Mạch.
Hai, trong giai đoạn này, trừ khi An An cho phép, không được dùng thân phận Nham Tử để xuất hiện bên cạnh cô. Thân phận của Nham Tử là chồng của An An, mà Uông Thanh Mạch không thể tiếp tục dùng thân phận của Nham Tử nữa, cho nên trong khoảng thời gian này, quan hệ của hai người xuất hiện theo biến đổi xấu.
Ba, tính tình của An An thoải mái, từ nhỏ đã thích cuộc sống tự do, không bị kìm chế. Cô thích khiêu chiến, thích tìm kích thích, thích đấu tranh dư luận. Nói toạc ra, cô giống như một con mèo nhỏ đã bị nuông chiều cho tới hư.
Cho nên trong làng giải trí hỗn loạn, cô phải đi thử một chút. Nghành tiếp viên hàng không xinh đẹp kia cũng được cô trải nghiệm qua. Chức vụ nhân viên bán nhà kia chính là nơi cô tuyên bố trò chơi này ‘OVER’.
Nhưng Uông Thanh Mạch sẽ không đời nào đi theo con đường An An đã dọn sẳn. Điều anh muốn chính là tình huống anh đã có vợ, mà An An vẫn cam tâm tình nguyện leo lên giường anh.
Bọn anh đã ước định, kỳ hạn nửa năm, Uông Thanh Mạch không thể bắt buộc An An lên giường. Nếu thật sự đến lúc nguy cấp, cũng chỉ có thể dùng thân phận Nham Tử, cầu xin bà xã đồng ý, thì mới có thể XXOO. Nếu không thì chỉ có thể chịu đựng!!!
Nếu trong vòng nửa năm, An An tự nguyện lên giường của Uông Thanh Mạch, vậy người thua nhất chính là cô.
Thật ra trò chơi này không có người thua hay người thắng. Nếu có, thì cũng chỉ là một người con gái bị cưng cho đến hư, không biết kiêng nể ai, chơi trò mèo bắt mèo mà thôi!
Nghỉ Đông qua đi, An An lưu luyến không muốn tách rời Uông Thanh Mạch để trở về Quảng Châu. Vừa mới trở về Quảng Châu không được bao lâu thì xảy ra sự kiện nổ tung viện nghiên cứu. Tối hôm đó, Uông Thanh Mạch chạy tới bệnh viện quân đội, nơi An An đang trị thương.
Không chỉ dùng chữ đau lòng là có thể giải thích được, ‘sợ’ mới chính là cảm giác thật sự của Uông Thanh Mạch. Nếu An An thật sự xảy ra chuyện gì thì anh sẽ như thế nào đây?
An An ở lại bệnh viện một thời gian. Uông Thanh Mạch không thể ở lại chăm sóc cho cô quá lâu, ngày thứ ba phải trở về Bắc Kinh.
An An càng nghĩ tới chuyện này càng cảm thấy không còn mặt mũi gặp lại mọi người. Tuy rằng mọi người không có ý chỉ trích cô, nhưng cô còn mặt mũi nào đối diện với đồng nghiệp đã bị thương và quân trưởng Vương Ngôn Kính, người cô vừa nhìn đã sợ hết hồn?!
An An thật hối hận, hối hận đến nỗi ruột gan đều xanh lè. Trước kia làm việc ở bộ tham mưu rất tốt, vì khỉ gió gì lại không từ chối việc bị điều đi quân đoàn 41. Nhưng nói gì thì nói, cô cũng đã cự tuyệt đến mức không thể cự tuyệt được nữa. Rõ ràng cho thấy chuyện này là do Tư lệnh An an bài mà.
Lần này không cần biết như thế nào, thừa dịp mọi người không chú ý, dọn dẹp đồ đạc xong liền bỏ trốn.
Đến quân đoàn 38, cô ở lại bệnh viện quân đội một thời gian. Lúc đó cô mới hoàn toàn tính toán dưỡng thương sao cho tốt.
Lần này bảo cô như thế nào cũng không chịu về. Uông Thanh Mạch cũng không có ý định để cô trở về quân đội, thương lượng với cha An, để cô ở lại Bắc Kinh.
An An ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, bắt đầu cảm thấy buồn chán. Xuất thân từ một gia đình quân nhân, cô chưa từng tiếp xúc với những ngành nghề khác. Cô vẫn có một ước mơ, giấc mộng này rất đơn giản, chính là thử nghiệm nhiều nghành nghề khác nhau, xem cuộc sống hoa màu như thế nào.
Cuộc sống ở quân đội rất gò bó, kỷ luật lại nghiêm minh, không được làm cái này, không được làm cái kia. Tuy rằng cô rất thích công việc này, nhưng cuộc sống quá nhàm chán. Cho nên bây giờ cô muốn tìm lại một chút kích thích, vui đùa một chút.
Ngày hôm đó Uông Thanh Mạch từ Bảo Định trở về, An An nhìn ra tâm tình anh không tệ, liền chụp lấy thời cơ, đưa ra yêu cầu.
Ăn tối xong, An An nhìn thấy Uông Thanh Mạch đang rảnh rỗi, liền đặt mông ngồi lên đùi người đàn ông.
“Ông xã, có một chuyện muốn thương lượng với anh." lêȡƱɣð©ɳ Cơ thể mềm mại nhỏ bé của An An rúc vào trong ngực của người đàn ông, hương thơm sau khi tắm rửa hòa quyện với nhiệt độ ấm áp tràn ra, yên tĩnh khác thường, rất thoải mái.
Uông Thanh Mạch ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên môi của An An mấy cái: “Nói đi!"
Trong lòng An An thầm tính toán, muốn có hiệu quả, lựa trúng thời cơ, cơ hội thành công sẽ không nhỏ: “Em muốn vào giới văn nghệ thử một chút, làm trợ lý con cũng được, được không?"
Uông Thanh Mạch ôm eo bà xã, vuốt ve da thịt bên hông không có chút thịt dư, giống như đang suy nghĩ lung tung, bỏ ngoài tai những lời An An vừa nói. Cặp mắt đang híp lại bỗng nhiên bật mở: “Anh thấy em to gan thật đấy. Lối sống của nghề kia thật quá kém, em ngoan ngoãn ở nhà chờ mấy ngày nữa rồi đi làm."
An An đã sớm biết anh không dễ dàng đồng ý như vậy, xoay người, giạng chân ngồi trên đùi của Uông Thanh Mạch, hai tai choàng lên cổ của anh làm nũng: “Ông xã, từ nhỏ em chưa bao giờ dám nghĩ tới, sau này lại càng không thể nào. Ai lại không có lý tưởng, cô bé nào sinh ra đều nghĩ tới quân nhân. Anh xem, từ nhỏ em đã lấy tiêu chuẩn của quân nhân làm yêu cầu để trưởng thành. Lớn hơn một tí thì tham gia bộ đội, vào trường quân đội, và gả cho quân nhân. Cả đời này cũng không thể nào thoát khỏi rào cản này để ra ngoài xem cho biết thế giới bên ngoài." An An ngừng lại một chút, “Em không thiếu thốn thứ gì cả. Em có người yêu em nhất trên đời. Nhưng mà, cuộc sống của chúng ta rất đơn điệu, rất nhàm chán." An An nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, bởi vì quả thật nhàm chán đó mà.
“Không được, anh sẽ không đồng ý! Còn nữa, nếu để cho cha biết được, không phải sẽ lột da em hay sao?" Uông Thanh Mạch không lay động. An An tốn nhiều tâm tư như thế, tuy rằng An An nói không phải không đúng, nhưng anh không thể hùa theo với cô.
“Ông xã, anh không muốn kết hôn sao?" An An biết mình nói gì Uông Thanh Mạch cũng sẽ không đồng ý, duy chỉ có điều này là An An vẫn còn có hi vọng.
Vừa dứt lời, Uông Thanh Mạch đã lộ ra vẻ hứng thú, ôm eo An An kéo sát về phía mình. Gương mặt bảnh trai hiện lên nụ cười có thể giết người: “Bảo bối, đương là muốn kết hôn rồi! Vậy đi, anh định là ngày mồng một tháng năm, có được không? Anh đã nhắc tới chuyện này gần một năm rồi, chấm dứt đi thôi.
An An gật đầu một cái: “Em còn có một điều kiện, nếu không thì đừng hòng em kết hôn!"
“Không được, anh không đồng ý! Ngành nghề đó không tốt, trợ lý con cũng không được."
“Ông xã, em đã dự định ba loại công việc, cái nào cũng phải làm. Về phần đi bao lâu thì tùy anh định đoạt."
Uông Thanh Mạch không hiểu, nhìn An An chờ cô nói tiếp đoạn sau.
An An cười hắc hắc, nghiêng người về phía trước, hôn một cái lên gò má của Uông Thanh Mạch.
“Mấy ngày trước đọc tin tức ở trên mạng, nếp sống của xã hội bây giờ quả thật không tốt, toàn là những sự kiện dính líu tới quy tắc ngầm. Làng giải trí là một trong những ngành nghề hỗn loạn nhất trong xã hội. Chuyện quy tắc ngầm giữa chủ nhiệm và tiếp viên hàng không nữ, cũng như nhân viên bán nhà đang được lan truyền dữ dội trên web.
“Có nghe qua làng giải trí. Vì sao tiếp viên hàng không và nhân viên bán nhà cũng rơi vào quy tắc ngầm?"
An An liếc mắt lườm Uông Thanh Mạch, ý nói anh không biết gì hết, OUT cho rồi. “Cho nên, em phải đi thử ba ngành nghề này một chút. Em không sợ mắc phải quy tắc ngầm, anh để cho em đi thử chút đi mà!"
Uông Thanh Mạch còn chưa trả lời, An An lại mở miệng: “Em đã giải thích cho anh nghe rồi, đừng ra lệnh. Chuyện anh phải làm trong khoảng thời gian này chính là không được dùng danh nghĩa chồng của em mà xuất hiện, coi như hai chúng ta chưa hề quen biết. Nhưng nếu anh xuất hiện trong nhà thì lại là chuyện khác!" An An ôm một cánh tay của Uông Thanh Mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa: “Đương nhiên lúc đó anh vẫn là ông xã của em!"
“Lúc ở bên ngoài, anh là Uông Thanh Mạch, là quân nhân, là thủ trưởng, không phải là ông xã của em. Anh muốn cua em thì cũng phải xem tâm tình lúc đó của em như thế nào. Nếu trong vòng nửa năm mà cua không được thì chuyện kết hôn của chúng ta… Anh bắt đầu lại từ từ đi!"
“Nói chuyện vớ vẩn." Hai tay Uông Thanh Mạch vừa nhấc lên, từ trên đùi, An An bị ném thẳng lên sofa.
“Ông xã, ông xã… Điểm mấu chốt ở đây là anh phải làm ‘tiểu tam’." An An nói xong, rụt rụt cổ lại, sợ nhất người đàn ông kia không vừa lòng, hai tay bóp chết cô.
“ ‘Tiểu tam’?" Người đàn ông nhướng mày.
“Em đã có chồng rồi, anh chỉ có thể làm ‘tiểu tam’ thôi."
“Đừng hòng! Các quân khu sẽ bắt đầu diễn tập ngay lập tức. Lần này là diễn tập thực chiến với quy mô lớn, em đừng làm anh phân tâm, ngoan ngoãn ở nhà đi! Nếu như buồn chán quá thì có thể trở về sở nghiên cứu ở quân đội với anh cho qua khoảng thời gian này."
Người này quả thật cứng đầu mà! An An xoay người, ôm cứng người kia đang muốn bỏ đi: “Không cho em đi thì đừng hòng nghĩ tới chuyện kết hôn với em! Em muốn ly hôn, ly hôn, ly hôn!"
“Em thử ly hôn xem!"
“Em chưa từng được người ta theo đuổi! Em muốn thử qua cảm giác được người ta theo đuổi như thế nào!"
“Thế nào? Còn muốn ‘trèo tường’ hả?" Uông Thanh Mạch khẽ nhếch môi, cười một cách bất đắc dĩ.
“Em chỉ muốn bò, muốn bò thôi! Anh không cho, em lập tức trèo cho anh xem!"
“Em đừng tốn hơi nghĩ đến chuyện này nữa, anh sẽ không đồng ý!"
Một khóc, hai làm loạn, ba đòi thắt cổ tự tử, An An đều không làm. Duy chỉ có chiến tranh lạnh mỗi ngày là đủ khiến Uông Thanh Mạch chịu không nổi.
Từ nhỏ, An An và Uông Thanh Mạch đã là thanh mai trúc mã chính tông, ngây thơ vô tư. Nhưng cũng bởi vì vậy mà trong cuộc đời của An An, Uông Thanh Mạch là người đàn ông duy nhất.
Đối với An An, nói Uông Thanh Mạch ngoan ngoãn phục tùng thì cũng không đúng, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Chỉ cần không phải chuyện gì quá quắt, rất ít khi anh phản đối ý kiến của cô. Có thể nói, Uông Thanh Mạch dùng thân phận ông xã của An An chiếm lấy cuộc sống hai mươi lăm năm đầu của cô, hiểu rõ lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau.
Trải qua thời gian lâu dài, điều này dung túng thói quen muốn gió thì có mưa của An An. Cũng bởi vì điểm này mà trong thế giới của An An, Uông Thanh Mạch chỉ đóng vai trò một người chồng tốt. Nhưng An An biết, thật ra Uông Thanh Mạch không chỉ là một người như vậy.
Từ nhỏ sống trong sự bao bọc của anh, gần như sự cưng chiều quá đáng khiến An An quên mất rốt cuộc anh là người như thế nào. Anh còn là một quân nhân, có tác phong của một người giàu lòng hi sinh và ý chí kiên cường, quyết đoán, kiên nghị. Nhưng ở trước mặt cô, anh luôn luôn có lòng yêu thương vô bờ bến, chu đáo như một người cha, nhưng có khi lại giống như một đứa bé.
Cô yêu Nham Tử, yêu người đàn ông này. Nhưng hình như người đàn ông này quên mất, anh chỉ là Nham Tử ở trước mặt cô, cũng không nhớ anh còn có một tên khác, Uông Thanh Mạch.
Trải qua nửa tháng chiến tranh lạnh, An An thắng lợi. Uông Thanh Mạch không muốn thỏa hiệp cũng phải thỏa hiệp.
Cả một quá trình sự kiện chính là như thế!
Một, An An yêu cầu Uông Thanh Mạch phải theo đuổi cô một thời gian, bởi vì An An chưa bao giờ biết được cảm giác được theo đuổi là như thế nào. Ở cùng chỗ với Uông Thanh Mạch, so với anh, chính cô còn cảm thấy mình gấp rút, hận không thể bò lên giường anh nhanh hơn một chút. Cho nên, điều thứ nhất, con đường theo đuổi vợ cưng của Uông Thanh Mạch.
Hai, trong giai đoạn này, trừ khi An An cho phép, không được dùng thân phận Nham Tử để xuất hiện bên cạnh cô. Thân phận của Nham Tử là chồng của An An, mà Uông Thanh Mạch không thể tiếp tục dùng thân phận của Nham Tử nữa, cho nên trong khoảng thời gian này, quan hệ của hai người xuất hiện theo biến đổi xấu.
Ba, tính tình của An An thoải mái, từ nhỏ đã thích cuộc sống tự do, không bị kìm chế. Cô thích khiêu chiến, thích tìm kích thích, thích đấu tranh dư luận. Nói toạc ra, cô giống như một con mèo nhỏ đã bị nuông chiều cho tới hư.
Cho nên trong làng giải trí hỗn loạn, cô phải đi thử một chút. Nghành tiếp viên hàng không xinh đẹp kia cũng được cô trải nghiệm qua. Chức vụ nhân viên bán nhà kia chính là nơi cô tuyên bố trò chơi này ‘OVER’.
Nhưng Uông Thanh Mạch sẽ không đời nào đi theo con đường An An đã dọn sẳn. Điều anh muốn chính là tình huống anh đã có vợ, mà An An vẫn cam tâm tình nguyện leo lên giường anh.
Bọn anh đã ước định, kỳ hạn nửa năm, Uông Thanh Mạch không thể bắt buộc An An lên giường. Nếu thật sự đến lúc nguy cấp, cũng chỉ có thể dùng thân phận Nham Tử, cầu xin bà xã đồng ý, thì mới có thể XXOO. Nếu không thì chỉ có thể chịu đựng!!!
Nếu trong vòng nửa năm, An An tự nguyện lên giường của Uông Thanh Mạch, vậy người thua nhất chính là cô.
Thật ra trò chơi này không có người thua hay người thắng. Nếu có, thì cũng chỉ là một người con gái bị cưng cho đến hư, không biết kiêng nể ai, chơi trò mèo bắt mèo mà thôi!
Tác giả :
Nặc Phong Nhi Hành