An Cư Lạc Nghiệp

Chương 18: Đừng quên em

Đừng quên em

Tuần này, An Cúc Nhạc hẹn với cậu thiếu niên như cũ.

An Cúc Nhạc đến cửa nhà nghỉ, cậu thiếu niên còn chưa tới.

Rất hiếm thấy, Đỗ Ngôn Mạch chưa bao giờ đến muộn, thông thường cậu ấy đều chạy bộ sang đây, nhưng mà giờ giấc rất chính xác. Lúc cậu ấy đến, cả người hừng hực hơi nóng của người mới vừa chạy bộ xong, giữa mùa đông lạnh run thế này, dáng vẻ tràn đầy sức sống của cậu ấy quyến rũ vô cùng, lúc đó cơ thể của cậu ấy rất co dãn, sờ như dính vào tay vậy, An Cúc Nhạc quả thật thích đến mức không biết nói làm sao.

An Cúc Nhạc đợi một hồi, vẫn chưa thấy bất mãn, ai mà không gặp chuyện đột xuất? Y cũng không nhắn tin hỏi, đừng bị mặt mũi thành thật và tác phong chính trực của cậu nhóc kia lừa tình, đối với chuyện này cậu ấy cũng tinh ranh lắm, ở chung lâu mới biết, Đỗ Ngôn Mạch rất là… đen tối, y thì đê tiện bỉ ổi ở ngoài sáng, cậu thiếu niên thì giấu hết ở trong bụng.

Bởi vì cái gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, vạc gạo An Cúc Nhạc rốt cuộc bị cậu ấy móc không còn một hạt, ngay cả mép cặn cũng không bỏ qua.

Nghĩ đến một đống chuyện thế này thế nọ, thân thể sợ lạnh của An Cúc Nhạc bắt đầu tích nhiệt, bàn tay lạnh cóng trong túi quần cố sức chà xát bắp đùi, muốn cho nó ấm một chút.

Trên tòa cao ốc ở đằng xa có một đồng hồ điện tử kiêm nhiệt kế, con số hiển thị trên đó làm y líu cả lưỡi: 9 độ! Muốn giết người hả, với lại gần ba mươi phút rồi, chẳng thấy bóng dáng đâu, quá ư là bất bình thường.

An Cúc Nhạc nghĩ xem có nên lấy di động ra liên lạc với cậu ấy không, nhưng tay vừa thò vào trong túi, y lại chần chừ.

Mình và cậu thiếu niên, làm nhiều lần lắm rồi.

Mặc dù tối đa một tuần một lần, nhưng lần nào chẳng làm đến mức giường chiếu của người ta ướt đẫm, vắt ra nước được luôn?

Dạo này tới tới lui lui, vào vào ra ra, An Cúc Nhạc có cảm giác đóa cúc của mình sắp dành riêng cho cậu ấy rồi. Nhớ rõ hình dạng, góc độ và mỗi đường gân, đối phương cũng không thua kém gì, bây giờ không cần danh sư chỉ điểm cũng đã trở thành trò giỏi danh xứng với thực, một ngày nào đó sẽ vượt cả mặt thầy.

Lần nào An Cúc Nhạc cũng thích, nhưng càng thích thì trách nhiệm càng lớn, một cành cây non tốt lành như thế, bị mình xem như đại thụ, vừa lắc vừa lay… cái này có tính là một loại dục tốc bất đạt không?

Mấy ngày nay, lúc rảnh rỗi y lại trằn trọc nghĩ về vấn đề này, vài lần muốn cắt đứt nhưng không xuống tay được, ngày xưa y không hiểu tại sao người ta chia tay nhau mà còn phải tìm lý do, hôm nay xem như đã hiểu. Không thể hạ quyết tâm, không thể dứt được tình, nếu xác thịt hòa hợp đến độ có thể đàn bản giao hưởng thì lại càng khó hơn.

Nói chung là, đều tại chút ít bịn rịn quyến luyến trong lòng phá rối.

Nếu không thì, mượn lần này làm lý do, đường ai nấy đi luôn.

An Cúc Nhạc chần chừ, cuối cùng vẫn không lấy di động ra, gió lạnh cuối đông rét đến mức xương y phát đau, y nhìn thời gian, hết một tiếng rồi, y quyết định bỏ về.

Ai ngờ vừa mới quay đầu, đi chưa được vài bước, phía sau truyền đến một tiếng hét to: “Anh Hoa cúc!"

“Phụt!" Đêm khuya 11 giờ, trên đường chưa hẳn không còn ai, nhất là ở khu làng chơi này, đêm càng khuya càng đẹp, không biết người qua đường Giáp nào phì cười một tiếng, cho dù da mặt dày cỡ nào, An Cúc Nhạc cũng không đỡ nổi, dứt khoát vờ như không nghe thấy.

Tiếc là Đỗ Ngôn Mạch không chịu bỏ cuộc, gọi một tiếng thấy y không phản ứng, hiển nhiên muốn gọi tiếng thứ hai: “Anh Hoa cúc!"

Đúng là tự làm bậy không thể sống, chân An Cúc Nhạc không dài như người ta, chạy không nhanh bằng người ta, trốn cũng trốn không thoát. Đỗ Ngôn Mạch xông lên, kéo tay y, dưới ánh đèn đường, đường nét của cậu thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú càng hiển lộ rõ ràng. “Sao anh lại ở đây?!"

“Hả?" An Cúc Nhạc há to miệng, nghe giọng điệu như thể trách móc của cậu thiếu niên, phải nói là y… không hiểu gì sất.

Còn chưa kịp đáp lại, Đỗ Ngôn Mạch đã kéo y vào nhà nghỉ ── đứng ở quầy tiếp tân là một cô gái mặt tròn đeo mắt kính, nhìn thấy khách quen, cô nàng không hề bất ngờ, tự động làm đăng ký, móc ra thẻ phòng. “Ba trăm, hôm nay…"

Lời còn chưa dứt, “bộp" một tiếng, Đỗ Ngôn Mạch hùng hổ đặt hai tờ tiền giấy và hai đồng năm mươi lên quầy, lấy thẻ phòng rồi đi thẳng vào thang máy.

Cô gái ở phía sau gọi với: “Hôm nay giảm giá 10%, thối lại ba mươi ──"

“Không cần!"

Đỗ Ngôn Mạch quát xong, cùng lúc đó An Cúc Nhạc thấy cửa thang máy đóng lại, y hết sức kinh ngạc: “Ba mươi tệ lận đó! Chia đôi có thể mua ly hồng trà nha…" Y thì không sao, nhưng mà Đỗ Ngôn Mạch chắc sẽ tính nhỉ?

Thế mà cậu thiếu niên vẫn không nói câu nào, sắc mặt sa sầm, rõ ràng không vui vẻ gì. An Cúc Nhạc vốn dĩ còn định hỏi han xảy ra chuyện gì, nhưng lại bị thái độ của cậu ấy làm cho khó chịu theo.

Cái gì đây, muộn cả tiếng mà còn phải nể mặt cậu?

An Cúc Nhạc tức giận, trong lòng tự nhủ được lắm, nếu cậu muốn mở phòng nhuộm*, đợi lát nữa tôi sẽ tính sổ với cậu. Ai ngờ vừa vào phòng, Đỗ Ngôn Mạch xung trận lên trước, đi về phía tường bật máy điều hòa, sau đó bước vào phòng tắm.

*nguyên văn là “cho bạn ba màu thuốc nhuộm thì bạn muốn mở phòng nhuộm à", ý nói cưng mày một tí thì mày láo à =))))

Tiếng vòi nước chảy xuống bồn tắm nhựa nghe vô cùng rõ ràng, lúc này An Cúc Nhạc bắt đầu thấy tò mò, muốn xem thử cậu ấy định bày trò gì.

Ưu điểm của máy điều hòa ở nhà nghỉ rẻ tiền là không tiến hành theo từng bước như cái của bạn, khí lạnh thoáng cái nguôi xuống, hơi ấm thoáng cái bốc lên, xen lẫn mùi bụi bặm do máy chưa tẩy sạch. An Cúc Nhạc cởi áo khoác, phát hiện ngay cả bả vai cũng lạnh cóng, lúc này Đỗ Ngôn Mạch mới đi ra, sắc mặt đã hòa hoãn phần nào, cậu bước lên cởi quần áo cho An Cúc Nhạc, nhưng An Cúc Nhạc không bằng lòng.

“Dẹp nha, tôi cho cậu biết, hôm nay anh đây không chơi với cậu, có gan thì cưỡng bức đi, tôi kẹp gãy thằng nhỏ của cậu luôn!"

“Anh Hoa cúc…"

An Cúc Nhạc đã ra chiêu, Đỗ Ngôn Mạch cũng không lề mề nữa, trực tiếp bế y lên, nhấc lên vai.

“A!" An Cúc Nhạc hiển nhiên không nghe theo, hết đánh rồi đá, sư tử đánh nhau với thỏ cũng sợ thỏ lủi mất, đánh từng cái từng cái như vậy cũng đủ phiền.

Đỗ Ngôn Mạch sợ y té ngã, đành phải không tránh né, An Cúc Nhạc trông nhã nhặn vậy thôi, nhưng mà bắt đầu quậy lên thì còn khó đỡ hơn em gái của cậu. Đỗ Ngôn Mạch dứt khoát tuột quần An Cúc Nhạc xuống, An Cúc Nhạc hét toáng lên: “Cậu dám đánh mông tôi, tôi không để yên cho cậu đâu!"

Đỗ Ngôn Mạch không đánh, cậu làm một động tác khác khiến An Cúc Nhạc phải an phận ── cậu tách khe mông của y ra, dùng ngón tay ấn cửa huyệt của y, vừa nghiền vừa nắn, An Cúc Nhạc rên khẽ, xương lưng lập tức mềm nhũn. “Mẹ nó cậu dám…"

Tiếng mắng này chẳng khác gì tiếng kêu của con mèo nhỏ, An Cúc Nhạc không mắng nữa.

Quá mất mặt.

Đỗ Ngôn Mạch vội vàng nhân cơ hội này bế y vào phòng tắm, hơi nóng bên trong bốc lên, bồn tắm lớn đổ đầy nước nóng, hiện tại An Cúc Nhạc đại thế đã mất, quyết định không chống cự nữa, ngoan ngoãn bị đặt trên bồn cầu. Đỗ Ngôn Mạch cởi sạch quần áo của y, ngồi xổm người xuống, giống như dỗ dành một đứa trẻ đang hờn dỗi. “Tắm nhé?"

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại