Ăn Bồ Đào Không Phun Bì
Chương 45: Thích ngươi
Bồ Đào nhất thời toàn thân căng thẳng, trái tim đập kịch liệt.
Thấy trong tay Quý Tử Thiến là Thiên Hoa Loạn Vũ, đầu thương đòng đưa, đòng đưa, Hồng Dạ ngồi cạnh bên, chiếc quạt phe phẩy, phe phẩy.
Không khí đông lại một lúc lâu, trong lòng bàn tay của Bồ Đào ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đột nhiên Hồng Dạ thu quạt lại, đứng dậy, cười nói với Quý Tử Thiến "Tướng mạo của các hạ thật tuyệt mỹ, không hổ là con của Giáo chủ ma giáo."
Bồ Đào bất ngờ đến chấn động thân hình, chợt nhớ lại Quý Tử Thiến căn bản không biết phụ thân của hắn là Quý Tử Phong!
Không ngờ Hồng Dạ lại giỏi làm rối lòng người như vậy.
Lại nghe Hồng Dạ tiếp tục nói "Nghe nói nam tử luyện Thủy Nguyệt Phiêu Linh sẽ bị tác dụng phụ, Hồng Dạ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đặc biệt tò mò không biết nương thân sinh của các hạ là ai a......"
"Câm mồm!"
Quý Tử Thiến người vẫn còn ở ngoài cửa sổ, nhưng Thiên Hoa Loạn Vũ đã bay vào, Hồng Dạ phi thân lùi về phía sau thật xa, tránh thoát được kinh hiểm.
Thiên Hoa Loạn Vũ lướt sát cạnh sườn của Hồng Dạ, ba một tiếng cắm sâu vào vách tường.
"Ngừng lại!"
Hồng Dạ vội vàng kêu lên "Ta thua......"
Dừng một chút nói tiếp "Muốn giết ngươi ta nhất định phải tìm thời cơ khác thôi, hiện giờ Thiên Hoa Loạn Vũ nằm trong tay ngươi, Thủy Nguyệt Phiêu Linh thiên hạ vô địch, ta không muốn chết, thỉnh các hạ chừa lại cho ta một con đường sống?!"
Lúc này Quý Tử Thiến mới xoay mặt lại, hắn đứng ngược với ánh trăng khiến bóng dáng hắn phiêu miễu mơ hồ như không có thực mà lại vô cùng đẹp đẽ "Không thể được."
Trong nháy mắt Bồ Đào tựa hồ gần nín thở.
Lần trước gặp lại Quý Tử Thiến sau một năm xa cách, nàng vẫn cảm thấy hắn không hề thay đổi chút nào. Nhưng lần này, chỉ hơn nửa tháng không gặp mặt, Quý Tử Thiến tựa hồ thay đổi rất nhiều, tự dưng Bồ Đào cảm thấy......không giống trước đây.
"Sao? Vậy ngươi có biết là......mấy ngày nay nay ta đều cùng Bồ Đào đồng giường cộng chẩm hay không?!"
Quý Tử Thiến không nhúc nhích, chỉ giương mắt liếc Hồng Dạ một cái.
Không ngờ trong nháy mắt, Hồng Dạ động thân đá văng cây Thiên Hoa Loạn Vũ đang cắm trên vách tường vào phòng. Quý Tử Thiến muốn động thủ, lại không thể không vào phòng nhặt lấy Thiên Hoa Loạn Vũ trước, đợi đến khi hắn vào phòng nhổ cây thương ra thì Hồng Dạ đã phi thân bay ra ngoài, dừng lại trên nóc nhà đối diện với cửa sổ, mở ra một khoảng cách khá an toàn giữa hai người.
"Ta đi đây!"
Hồng Dạ hô to lên với Bồ Đào "Còn về vật kia, ngươi biết ta nói về cái gì rồi đó! Ngươi không được liệng đi! Phải cẩn thận giữ gìn cho ta, một ngày nào đó ta sẽ trở về tìm ngươi! Nếu ngươi làm mất nó, ta sẽ bắt cái tên cùng phòng với ngươi làm thái giám!"
Bồ Đào tà mị liếc mắt ngắm ngắm cái gối nhỏ màu đen của hắn.
Quý Tử Thiến nhứ nhứ đầu thương Thiên Hoa Loạn Vũ như để cảnh cáo hắn.
Hồng Dạ tựa hồ còn muốn nói tiếp, thấy bộ dáng của Quý Tử Thiến như vậy, sợ tới mức co đầu rụt cổ lại, vẻ mặt hắn như bị ủy khuất đến cực điểm, thực giống con mèo nhỏ đang bị hiếp đáp.
Bồ Đào thật chịu không nổi ánh mắt kia của hắn.
Chỉ nói "Hồng Dạ, thật ra đối với nam tử mười hai tuổi, ngươi như vậy đã là cao lắm rồi!"
Hồng Dạ nghe vậy ngừng lại một chút, nở ra một nụ cười ngây ngốc mơ màng.
tiểu Tiêu đã từng nói qua, nếu thích một người thì tim sẽ đập mạnh khác thường.
Hồng Dạ vuốt vuốt chỗ trái tim, thật sự cảm giác được.
Đêm đó hắn cảm thấy được mình thật sự trưởng thành.
--------------------------
Hồng Dạ xoay người rời đi, trong nháy mắt thân ảnh đã biến mất, cuối cùng ngay cả tiếng lộc cộc của đôi giày cao gót khi nện xuống mặt đất kia của hắn cũng biến mất.
Quý Tử Thiến không nói gì, bầu không khí tràn ngập sự tĩnh lặng khiến người ta tâm hoảng ý loạn.
Không biết vì sao Bồ Đào cảm thấy đau lòng.
Từ đầu tới cuối nàng đều do dự.
Thậm chí nàng cũng đã từng tự mắng chính mình, tại sao không thể nhanh chóng vạch rõ quan hệ giữa nàng và Quý Tử Thiến.
Nhưng nàng làm không được.
Nàng đối với sư phụ khắc cốt ghi tâm, đối với Quý Tử Thiến cũng vậy. Hai người cùng nhau lớn lên, nói không có tình cảm thì chỉ là gạt người.
Bồ Đào không biết đến khi nàng hai mươi tuổi hoặc hai mươi lăm tuổi, có thể nghĩ ra cách nào tốt nhất để có thể ở chung với cả hai người hay không.
Nhưng hiện giờ nàng chỉ mới có mười lăm tuổi.
Nàng do dự vì nàng không muốn lại làm tổn thương những người thương yêu mình.
Có thể nói, chuyện làm Bồ Đào hối hận nhất cả đời này, đó chính là chuyện của Mộ Dung Thân Phi.
Hồng Dạ cũng khiến Bồ Đào cảm giác được một loại nguy cơ khó có thể diễn đạt bằng lời, làm nàng kinh sợ không thôi rằng Hồng Dạ sẽ biến thành một Mộ Dung Thân Phi thứ hai.
Nàng chỉ biết, nếu xử sự không khéo, Quý Tử Thiến nhất định cũng sẽ trở thành người thứ ba.
Quý Tử Thiến rất tốt đối với nàng, là nỗi do dự lớn nhất của Bồ Đào.
Nàng sợ Quý Tử Thiến yêu nàng.
Như vậy khi chia ly sẽ càng bị tổn thương.
Nhưng phản ứng vừa rồi của Quý Tử Thiến đã làm Bồ Đào tuyệt vọng.
Hồng Dạ quả thật là người thông minh.
Cuộc đối thoại vừa rồi, không thể nghi ngờ gì nữa là muốn tìm yếu điểm để lung lạc Quý Tử Thiến rồi nhân cơ hội thoát đi.
Bồ Đào cũng để ý thấy.
Lúc Hồng Dạ nói đến chuyện hắn và nàng đồng giường cộng chẩm, Quý Tử Thiến đã tỏ vẻ vô cùng hoảng hốt, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy nhưng cũng đủ để Hồng Dạ chạy thoát.
...Ngươi có thể ở ngay trên lôi đài của Đại hội võ lâm mà phân tâm vì ta, Thượng Quan Khâm chết cũng không tiếc...
Sư phụ đã viết vào tay Bồ Đào như vậy.
Mà Quý Tử Thiến hôm nay rốt cuộc cũng khiến Bồ Đào hiểu rõ.
Quý Tử Thiến hắn cũng vào thời khắc không thể phân tâm mà phân tâm vì Bồ Đào.
Cho nên Bồ Đào tuyệt vọng, nàng biết Quý Tử Thiến thật sự yêu nàng.
............
Một ngày nào đó nàng phải lựa chọn giữa Quý Tử Thiến và sư phụ.
Bồ Đào nhắm mắt lại, như dự cảm được một ngày trong tương lai, nàng vì sư phụ mà thốt ra lời nói tàn nhẫn đối với Quý Tử Thiến.
Nàng yêu sư phụ, nhưng......nhưng cũng bỏ không được Quý Tử Thiến......
Còn về ngày đó, thật ra hiện giờ cũng có thể, thậm chí thật ra lần đầu tiên hai người gặp mặt cũng đã có thể nói rồi.
Nhưng Bồ Đào trốn tránh, nàng thật sự sợ hãi.
Tận sâu trong lòng như có tiếng nói, nếu ngày đó sớm hay muộn cũng phải tới, vậy chi bằng kéo dài được lúc nào hay lúc nấy đi.
Bầu không khí trầm mặc một cách đáng sợ, khiến lòng người dường như rối rắm hỗn loạn hơn.
Hai chân Bồ Đào như nhũn ra, Quý Tử Thiến đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Bồ Đào?"
"Hả?"
"Ta yêu ngươi. Vì vậy mà ngươi chịu nhiều áp lực phải không?"
Bồ Đào mở miệng rồi lại ngậm miệng, lại không phát ra được âm thanh nào.
Quý Tử Thiến thu hồi lại Thiên Hoa Loạn Vũ, lẳng lặng dìu Bồ Đào ra khỏi phòng, đến dưới sân viện ngập tràn ánh trăng, gió đêm thoang thoảng nhẹ thổi khiến tâm thần như sảng khoái hơn.
Hắn cẩn thận lót chiếc áo ngoài thật dày trên bậc thềm rồi mới đỡ Bồ Đào ngồi xuống.
Vừa rồi trong lòng nội tâm giằng co làm Bồ Đào mỏi mệt vô cùng, Quý Tử Thiến lại hỏi như vậy, Bồ Đào cảm thấy hiện tại nàng cái gì cũng nói không nên lời, chi bằng cứ im lặng mà nghe Quý Tử Thiến nói thì hơn.
"Ta yêu ngươi, điều đó làm ngươi cảm thấy áp lực, phải không?"
Mái tóc Khổng tước ba màu của Quý Tử Thiến, cử chỉ động tác kia của hắn khiến Bồ Đào cảm thấy quen mắt.
"Không phải......"
"Thật sao?"
"Ta......"
"Đừng gạt ta."
Quý Tử Thiến nhẹ nhàng nói "Ngươi có thể kết hợp với người kia, còn mang cốt nhục của hắn, không thể không yêu hắn. Ngươi ở bên ta, cả ngày ta nói ta yêu ngươi, thật ra ngươi đang muốn nghĩ cách cự tuyệt, có phải không?"
"Ta......" Bồ Đào bẻ bẻ ngón tay, sự dồn ép của Quý Tử Thiến làm nàng ứng phó không kịp, nhưng những lời hắn nói quả thật là nguyên nhân khiến trong lòng Bồ Đào rối loạn giằng co.
"A a......Ngươi muốn nói rõ ràng mọi chuyện cùng ta? Nhưng lúc đó ta lại yếu đuối, cả ngày than thở níu kéo ngươi đừng rời bỏ ta nên ngươi không thể mở miệng nói ra lời, có phải không?"
"Tử Thiến......"
"Đừng nói gì nữa cả!"
Quý Tử Thiến mỉm cười, ngắt ngang lời Bồ Đào "Nói cho ngươi biết, thật ra ngươi cũng không cần phải phiền não."
Nói xong theo bản năng nới rộng thắt lưng một chút, vạt áo trước ngực lỏng ra rơi xuống, lộ ra vòm ngực trần trụi cực mĩ, Quý Tử Thiến rũ mi, bàn tay lại thuận thế nhẹ nhàng nâng cằm Bồ Đào lên.
Hắn cười nói "Ngươi yêu ta, biết chưa? Ngươi không dám thừa nhận, cho nên ngươi rối rắm, ngươi mâu thuẫn, ngươi giằng co, không biết phải giải quyết ra sao! Chuyện này làm ngươi cả ngày suy nghĩ cân nhắc đến nỗi tiều tụy đi như vậy!?"
Bồ Đào ngậm miệng lại không nói gì, không ngờ những lời này Quý Tử Thiến cũng có thể nói ra miệng.
"Ngươi muốn nói cho mọi chuyện rõ ràng, có phải hay không? Để làm gì?"
Quý Tử Thiến nhíu mi, vẻ mặt rất không vui "Ta đã không để ý đến Quý Bảo, sao có thể để ý xem trong lòng ngươi muốn ai a!"
"Không cần!"
Bồ Đào đột nhiên tránh khỏi tay của Quý Tử Thiến, cả kinh nói "Đừng! Ngươi không cần tốt với ta như vậy! Ta chỉ là một người bình thường, không đáng để ngươi tốt với ta như vậy! Không được! Thực xin lỗi! Nhưng một người làm sao có thể yêu hai người cùng một lúc được!"
Quý Tử Thiến giật mình, lại cười quyến rũ nói "Ta hỏi ngươi, ngươi thích sư phụ của ngươi, cái đó gọi là loạn luân, là chuyện người thường không thể chấp nhận được, nhưng không phải là ngươi vẫn cứ làm đó sao? Còn làm đến mức tạo ra một tiểu sư phụ nữa?"
Bồ Đào chấn động mạnh. Quý Tử Thiến lại tiếp tục nói "Nếu ngươi cảm thấy chuyện loạn luân như vậy cũng có thể chấp nhận được, vậy thì tại sao không thể chấp nhận ta?"
"Ta không biết......"
"Ta sẽ cho ngươi thêm thời gian để suy nghĩ, nhưng kết quả nhất định là phải theo ý ta."
Bồ Đào vừa định nói gì đó, đột nhiên cả kinh, khó tin nhìn Quý Tử Thiến, run rẩy nói "Ngươi......biết......rồi............"
"Ta còn biết nhiều chuyện hơn nữa kìa."
Quý Tử Thiến nhíu mi lại nói "Biết ngươi yêu ai, ngươi nhớ ai, tại sao gặp ta, tại sao chia ly với người đó."
Bồ Đào kinh ngạc, kinh ngạc đến không thể thốt nên lời.
"Lúc trước sự do dự của ta đã hại ngươi thân bại danh liệt, không nhà không cửa. Cho nên ta thề, sẽ không bao giờ do dự nữa."
"Ngươi thay đổi."
"Ta cố tình."
Quý Tử Thiến cười nói "Ta không phải thánh nhân, lại càng không phải là oán phụ gì, những lời ta nói vừa rồi, hy vọng ngươi hiểu rõ. Không phải ta cùng với Thượng Quan Khâm tranh giành tình yêu của ngươi, mà Quý Tử Thiến ta đã chậm hơn Thượng Quan Khâm một bước, không thể không kỳ kèo ngươi lưu lại một góc nhỏ trong tim cho ta."
Dứt lời, nâng cằm Bồ Đào lên, nhẹ nhàng hôn xuống.
nói "Ta lặp lại một lần nữa, không phải ta cùng với Thượng Quan Khâm tranh giành tình yêu của ngươi, mà Quý Tử Thiến ta đã chậm hơn Thượng Quan Khâm một bước, không thể không kỳ kèo ngươi lưu lại một góc nhỏ trong tim cho ta."
"Ngươi ở đó mà suy nghĩ cho kỹ đi......"
Quý Tử Thiến đứng dậy, đi được vài bước, quay đầu lại, thấy Bồ Đào ôm môi, vẻ mặt ngơ ngẩn ra.
Không khỏi khóe miệng run rẩy, lại quay trở về, vẻ mặt nghiêm túc lúc vừa rồi của hắn rốt cuộc cũng bị phá vỡ.
Xoa đầu nàng nói "Ài, ài, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi kìa! Thôi đừng lo lắng nữa, cứ như vậy đi!!"
"Hả!?"
"Ta hại ngươi thân bại danh liệt, ngươi hại ta đeo nón xanh (cắm sừng!), chúng ta huề nhau!!"
"Hả!?"
"Làm ra bộ dạng thâm trầm ta học không được! Những lời vừa rồi là cố gắng hết mức rồi, ngươi ngốc sao, nghe còn không hiểu hả!?"
"Hả!?"
Quý Tử Thiến trừng lớn hai mắt, tức giận dùng sức tự cắn môi mình.
Bồ Đào sờ sờ bụng, hoảng hốt nói "Ta......có lẽ là ta ngốc......"
"Ngốc cái rắm!"
Bồ Đào nghe vậy nhất thời giận dữ.
Vừa đứng lên, lại bị Quý Tử Thiến ôm trọn thân hình.
"Ta yêu ngươi. Ngươi cũng yêu ta, đơn giản vậy thôi."
Bồ Đào chấn động mạnh, nhưng hai tay lại mê hoặc ôm choàng lấy bả vai của Quý Tử Thiến.
"Về phần sư phụ ngươi, đợi khi nào gặp mặt, ta sẽ đánh hắn một trận."
"Không dùng vũ khí, chỉ dùng quyền cước."
"A!?"
Bồ Đào liên tục khiếp sợ, chỉ biết há hốc miệng ú ớ, Quý Tử Thiến lại buông nàng ra, nhìn Bồ Đào nghiêm túc nói "Đây là cuộc chiến của nam nhân, đến lúc đó ngươi cũng không được xen vào...Thôi được rồi! Ta thề, có vầng trăng kia làm chứng, cam đoan sẽ không đánh vào mặt hắn."
"......" Bồ Đào bị câu cuối cùng của hắn làm hồi thần, ngừng một lát, hỏi.
"...... Nói đến chuyện đó......sao ngươi biết? Mấy ngày nay rốt cuộc ngươi......"
"Suỵt!......"
Quý Tử Thiến nháy mắt một cách thần bí, nói "Bồ Đào, biết ta đã gặp ai không?"
Bồ Đào nhớ lại cử chỉ vô thức mới vừa rồi của Quý Tử Thiến như nới thắt lưng vạch ngực trần, tư thế hất hất tóc mị hoặc, trong lòng có một dự cảm không tốt.
"Ta gặp cha ta!"
Quả nhiên!!
Quý Tử Phong! Nguyên là nguồn gốc tà ác của thế giới này a!
Bồ Đào không nói gì.
Nhưng từ khi rời khỏi Thượng Quan Khâm cho đến nay, trong lòng nàng chưa bao giờ có chút thoải mái.
Nhưng nay nàng thật sự cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm như có thể bay bổng lên chín tầng mây.
"Chi tiết cụ thể như thế nào, ngày mai nói tiếp với ngươi. Hình dáng phụ thân như vậy, ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra hắn là cha ta, mấy ngày nay ta vẫn ở chung với hắn, tất cả mọi chuyện cũng do hắn nói cho ta biết."
Ngừng một chút, đột nhiên Quý Tử Thiến áp Bồ Đào lên tường, cúi người xuống, thổi một hơi thở nóng rực vào tai Bồ Đào khiến nàng rùng cả mình. Bồ Đào chỉ cảm thấy một chân của Quý Tử Thiến nâng lên len vào giữa hai chân của nàng, nhẹ nhàng cọ xát vào hạ thân của nàng.
"Phụ thân nói muốn theo đuổi ngươi, không cần hỏi, chỉ cần phải học...... Ta đã học được không ít thứ hay ho từ phụ thân, chúng ta...... khi nào thì thử một lần......?"
Thấy trong tay Quý Tử Thiến là Thiên Hoa Loạn Vũ, đầu thương đòng đưa, đòng đưa, Hồng Dạ ngồi cạnh bên, chiếc quạt phe phẩy, phe phẩy.
Không khí đông lại một lúc lâu, trong lòng bàn tay của Bồ Đào ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đột nhiên Hồng Dạ thu quạt lại, đứng dậy, cười nói với Quý Tử Thiến "Tướng mạo của các hạ thật tuyệt mỹ, không hổ là con của Giáo chủ ma giáo."
Bồ Đào bất ngờ đến chấn động thân hình, chợt nhớ lại Quý Tử Thiến căn bản không biết phụ thân của hắn là Quý Tử Phong!
Không ngờ Hồng Dạ lại giỏi làm rối lòng người như vậy.
Lại nghe Hồng Dạ tiếp tục nói "Nghe nói nam tử luyện Thủy Nguyệt Phiêu Linh sẽ bị tác dụng phụ, Hồng Dạ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đặc biệt tò mò không biết nương thân sinh của các hạ là ai a......"
"Câm mồm!"
Quý Tử Thiến người vẫn còn ở ngoài cửa sổ, nhưng Thiên Hoa Loạn Vũ đã bay vào, Hồng Dạ phi thân lùi về phía sau thật xa, tránh thoát được kinh hiểm.
Thiên Hoa Loạn Vũ lướt sát cạnh sườn của Hồng Dạ, ba một tiếng cắm sâu vào vách tường.
"Ngừng lại!"
Hồng Dạ vội vàng kêu lên "Ta thua......"
Dừng một chút nói tiếp "Muốn giết ngươi ta nhất định phải tìm thời cơ khác thôi, hiện giờ Thiên Hoa Loạn Vũ nằm trong tay ngươi, Thủy Nguyệt Phiêu Linh thiên hạ vô địch, ta không muốn chết, thỉnh các hạ chừa lại cho ta một con đường sống?!"
Lúc này Quý Tử Thiến mới xoay mặt lại, hắn đứng ngược với ánh trăng khiến bóng dáng hắn phiêu miễu mơ hồ như không có thực mà lại vô cùng đẹp đẽ "Không thể được."
Trong nháy mắt Bồ Đào tựa hồ gần nín thở.
Lần trước gặp lại Quý Tử Thiến sau một năm xa cách, nàng vẫn cảm thấy hắn không hề thay đổi chút nào. Nhưng lần này, chỉ hơn nửa tháng không gặp mặt, Quý Tử Thiến tựa hồ thay đổi rất nhiều, tự dưng Bồ Đào cảm thấy......không giống trước đây.
"Sao? Vậy ngươi có biết là......mấy ngày nay nay ta đều cùng Bồ Đào đồng giường cộng chẩm hay không?!"
Quý Tử Thiến không nhúc nhích, chỉ giương mắt liếc Hồng Dạ một cái.
Không ngờ trong nháy mắt, Hồng Dạ động thân đá văng cây Thiên Hoa Loạn Vũ đang cắm trên vách tường vào phòng. Quý Tử Thiến muốn động thủ, lại không thể không vào phòng nhặt lấy Thiên Hoa Loạn Vũ trước, đợi đến khi hắn vào phòng nhổ cây thương ra thì Hồng Dạ đã phi thân bay ra ngoài, dừng lại trên nóc nhà đối diện với cửa sổ, mở ra một khoảng cách khá an toàn giữa hai người.
"Ta đi đây!"
Hồng Dạ hô to lên với Bồ Đào "Còn về vật kia, ngươi biết ta nói về cái gì rồi đó! Ngươi không được liệng đi! Phải cẩn thận giữ gìn cho ta, một ngày nào đó ta sẽ trở về tìm ngươi! Nếu ngươi làm mất nó, ta sẽ bắt cái tên cùng phòng với ngươi làm thái giám!"
Bồ Đào tà mị liếc mắt ngắm ngắm cái gối nhỏ màu đen của hắn.
Quý Tử Thiến nhứ nhứ đầu thương Thiên Hoa Loạn Vũ như để cảnh cáo hắn.
Hồng Dạ tựa hồ còn muốn nói tiếp, thấy bộ dáng của Quý Tử Thiến như vậy, sợ tới mức co đầu rụt cổ lại, vẻ mặt hắn như bị ủy khuất đến cực điểm, thực giống con mèo nhỏ đang bị hiếp đáp.
Bồ Đào thật chịu không nổi ánh mắt kia của hắn.
Chỉ nói "Hồng Dạ, thật ra đối với nam tử mười hai tuổi, ngươi như vậy đã là cao lắm rồi!"
Hồng Dạ nghe vậy ngừng lại một chút, nở ra một nụ cười ngây ngốc mơ màng.
tiểu Tiêu đã từng nói qua, nếu thích một người thì tim sẽ đập mạnh khác thường.
Hồng Dạ vuốt vuốt chỗ trái tim, thật sự cảm giác được.
Đêm đó hắn cảm thấy được mình thật sự trưởng thành.
--------------------------
Hồng Dạ xoay người rời đi, trong nháy mắt thân ảnh đã biến mất, cuối cùng ngay cả tiếng lộc cộc của đôi giày cao gót khi nện xuống mặt đất kia của hắn cũng biến mất.
Quý Tử Thiến không nói gì, bầu không khí tràn ngập sự tĩnh lặng khiến người ta tâm hoảng ý loạn.
Không biết vì sao Bồ Đào cảm thấy đau lòng.
Từ đầu tới cuối nàng đều do dự.
Thậm chí nàng cũng đã từng tự mắng chính mình, tại sao không thể nhanh chóng vạch rõ quan hệ giữa nàng và Quý Tử Thiến.
Nhưng nàng làm không được.
Nàng đối với sư phụ khắc cốt ghi tâm, đối với Quý Tử Thiến cũng vậy. Hai người cùng nhau lớn lên, nói không có tình cảm thì chỉ là gạt người.
Bồ Đào không biết đến khi nàng hai mươi tuổi hoặc hai mươi lăm tuổi, có thể nghĩ ra cách nào tốt nhất để có thể ở chung với cả hai người hay không.
Nhưng hiện giờ nàng chỉ mới có mười lăm tuổi.
Nàng do dự vì nàng không muốn lại làm tổn thương những người thương yêu mình.
Có thể nói, chuyện làm Bồ Đào hối hận nhất cả đời này, đó chính là chuyện của Mộ Dung Thân Phi.
Hồng Dạ cũng khiến Bồ Đào cảm giác được một loại nguy cơ khó có thể diễn đạt bằng lời, làm nàng kinh sợ không thôi rằng Hồng Dạ sẽ biến thành một Mộ Dung Thân Phi thứ hai.
Nàng chỉ biết, nếu xử sự không khéo, Quý Tử Thiến nhất định cũng sẽ trở thành người thứ ba.
Quý Tử Thiến rất tốt đối với nàng, là nỗi do dự lớn nhất của Bồ Đào.
Nàng sợ Quý Tử Thiến yêu nàng.
Như vậy khi chia ly sẽ càng bị tổn thương.
Nhưng phản ứng vừa rồi của Quý Tử Thiến đã làm Bồ Đào tuyệt vọng.
Hồng Dạ quả thật là người thông minh.
Cuộc đối thoại vừa rồi, không thể nghi ngờ gì nữa là muốn tìm yếu điểm để lung lạc Quý Tử Thiến rồi nhân cơ hội thoát đi.
Bồ Đào cũng để ý thấy.
Lúc Hồng Dạ nói đến chuyện hắn và nàng đồng giường cộng chẩm, Quý Tử Thiến đã tỏ vẻ vô cùng hoảng hốt, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy nhưng cũng đủ để Hồng Dạ chạy thoát.
...Ngươi có thể ở ngay trên lôi đài của Đại hội võ lâm mà phân tâm vì ta, Thượng Quan Khâm chết cũng không tiếc...
Sư phụ đã viết vào tay Bồ Đào như vậy.
Mà Quý Tử Thiến hôm nay rốt cuộc cũng khiến Bồ Đào hiểu rõ.
Quý Tử Thiến hắn cũng vào thời khắc không thể phân tâm mà phân tâm vì Bồ Đào.
Cho nên Bồ Đào tuyệt vọng, nàng biết Quý Tử Thiến thật sự yêu nàng.
............
Một ngày nào đó nàng phải lựa chọn giữa Quý Tử Thiến và sư phụ.
Bồ Đào nhắm mắt lại, như dự cảm được một ngày trong tương lai, nàng vì sư phụ mà thốt ra lời nói tàn nhẫn đối với Quý Tử Thiến.
Nàng yêu sư phụ, nhưng......nhưng cũng bỏ không được Quý Tử Thiến......
Còn về ngày đó, thật ra hiện giờ cũng có thể, thậm chí thật ra lần đầu tiên hai người gặp mặt cũng đã có thể nói rồi.
Nhưng Bồ Đào trốn tránh, nàng thật sự sợ hãi.
Tận sâu trong lòng như có tiếng nói, nếu ngày đó sớm hay muộn cũng phải tới, vậy chi bằng kéo dài được lúc nào hay lúc nấy đi.
Bầu không khí trầm mặc một cách đáng sợ, khiến lòng người dường như rối rắm hỗn loạn hơn.
Hai chân Bồ Đào như nhũn ra, Quý Tử Thiến đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
"Bồ Đào?"
"Hả?"
"Ta yêu ngươi. Vì vậy mà ngươi chịu nhiều áp lực phải không?"
Bồ Đào mở miệng rồi lại ngậm miệng, lại không phát ra được âm thanh nào.
Quý Tử Thiến thu hồi lại Thiên Hoa Loạn Vũ, lẳng lặng dìu Bồ Đào ra khỏi phòng, đến dưới sân viện ngập tràn ánh trăng, gió đêm thoang thoảng nhẹ thổi khiến tâm thần như sảng khoái hơn.
Hắn cẩn thận lót chiếc áo ngoài thật dày trên bậc thềm rồi mới đỡ Bồ Đào ngồi xuống.
Vừa rồi trong lòng nội tâm giằng co làm Bồ Đào mỏi mệt vô cùng, Quý Tử Thiến lại hỏi như vậy, Bồ Đào cảm thấy hiện tại nàng cái gì cũng nói không nên lời, chi bằng cứ im lặng mà nghe Quý Tử Thiến nói thì hơn.
"Ta yêu ngươi, điều đó làm ngươi cảm thấy áp lực, phải không?"
Mái tóc Khổng tước ba màu của Quý Tử Thiến, cử chỉ động tác kia của hắn khiến Bồ Đào cảm thấy quen mắt.
"Không phải......"
"Thật sao?"
"Ta......"
"Đừng gạt ta."
Quý Tử Thiến nhẹ nhàng nói "Ngươi có thể kết hợp với người kia, còn mang cốt nhục của hắn, không thể không yêu hắn. Ngươi ở bên ta, cả ngày ta nói ta yêu ngươi, thật ra ngươi đang muốn nghĩ cách cự tuyệt, có phải không?"
"Ta......" Bồ Đào bẻ bẻ ngón tay, sự dồn ép của Quý Tử Thiến làm nàng ứng phó không kịp, nhưng những lời hắn nói quả thật là nguyên nhân khiến trong lòng Bồ Đào rối loạn giằng co.
"A a......Ngươi muốn nói rõ ràng mọi chuyện cùng ta? Nhưng lúc đó ta lại yếu đuối, cả ngày than thở níu kéo ngươi đừng rời bỏ ta nên ngươi không thể mở miệng nói ra lời, có phải không?"
"Tử Thiến......"
"Đừng nói gì nữa cả!"
Quý Tử Thiến mỉm cười, ngắt ngang lời Bồ Đào "Nói cho ngươi biết, thật ra ngươi cũng không cần phải phiền não."
Nói xong theo bản năng nới rộng thắt lưng một chút, vạt áo trước ngực lỏng ra rơi xuống, lộ ra vòm ngực trần trụi cực mĩ, Quý Tử Thiến rũ mi, bàn tay lại thuận thế nhẹ nhàng nâng cằm Bồ Đào lên.
Hắn cười nói "Ngươi yêu ta, biết chưa? Ngươi không dám thừa nhận, cho nên ngươi rối rắm, ngươi mâu thuẫn, ngươi giằng co, không biết phải giải quyết ra sao! Chuyện này làm ngươi cả ngày suy nghĩ cân nhắc đến nỗi tiều tụy đi như vậy!?"
Bồ Đào ngậm miệng lại không nói gì, không ngờ những lời này Quý Tử Thiến cũng có thể nói ra miệng.
"Ngươi muốn nói cho mọi chuyện rõ ràng, có phải hay không? Để làm gì?"
Quý Tử Thiến nhíu mi, vẻ mặt rất không vui "Ta đã không để ý đến Quý Bảo, sao có thể để ý xem trong lòng ngươi muốn ai a!"
"Không cần!"
Bồ Đào đột nhiên tránh khỏi tay của Quý Tử Thiến, cả kinh nói "Đừng! Ngươi không cần tốt với ta như vậy! Ta chỉ là một người bình thường, không đáng để ngươi tốt với ta như vậy! Không được! Thực xin lỗi! Nhưng một người làm sao có thể yêu hai người cùng một lúc được!"
Quý Tử Thiến giật mình, lại cười quyến rũ nói "Ta hỏi ngươi, ngươi thích sư phụ của ngươi, cái đó gọi là loạn luân, là chuyện người thường không thể chấp nhận được, nhưng không phải là ngươi vẫn cứ làm đó sao? Còn làm đến mức tạo ra một tiểu sư phụ nữa?"
Bồ Đào chấn động mạnh. Quý Tử Thiến lại tiếp tục nói "Nếu ngươi cảm thấy chuyện loạn luân như vậy cũng có thể chấp nhận được, vậy thì tại sao không thể chấp nhận ta?"
"Ta không biết......"
"Ta sẽ cho ngươi thêm thời gian để suy nghĩ, nhưng kết quả nhất định là phải theo ý ta."
Bồ Đào vừa định nói gì đó, đột nhiên cả kinh, khó tin nhìn Quý Tử Thiến, run rẩy nói "Ngươi......biết......rồi............"
"Ta còn biết nhiều chuyện hơn nữa kìa."
Quý Tử Thiến nhíu mi lại nói "Biết ngươi yêu ai, ngươi nhớ ai, tại sao gặp ta, tại sao chia ly với người đó."
Bồ Đào kinh ngạc, kinh ngạc đến không thể thốt nên lời.
"Lúc trước sự do dự của ta đã hại ngươi thân bại danh liệt, không nhà không cửa. Cho nên ta thề, sẽ không bao giờ do dự nữa."
"Ngươi thay đổi."
"Ta cố tình."
Quý Tử Thiến cười nói "Ta không phải thánh nhân, lại càng không phải là oán phụ gì, những lời ta nói vừa rồi, hy vọng ngươi hiểu rõ. Không phải ta cùng với Thượng Quan Khâm tranh giành tình yêu của ngươi, mà Quý Tử Thiến ta đã chậm hơn Thượng Quan Khâm một bước, không thể không kỳ kèo ngươi lưu lại một góc nhỏ trong tim cho ta."
Dứt lời, nâng cằm Bồ Đào lên, nhẹ nhàng hôn xuống.
nói "Ta lặp lại một lần nữa, không phải ta cùng với Thượng Quan Khâm tranh giành tình yêu của ngươi, mà Quý Tử Thiến ta đã chậm hơn Thượng Quan Khâm một bước, không thể không kỳ kèo ngươi lưu lại một góc nhỏ trong tim cho ta."
"Ngươi ở đó mà suy nghĩ cho kỹ đi......"
Quý Tử Thiến đứng dậy, đi được vài bước, quay đầu lại, thấy Bồ Đào ôm môi, vẻ mặt ngơ ngẩn ra.
Không khỏi khóe miệng run rẩy, lại quay trở về, vẻ mặt nghiêm túc lúc vừa rồi của hắn rốt cuộc cũng bị phá vỡ.
Xoa đầu nàng nói "Ài, ài, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi kìa! Thôi đừng lo lắng nữa, cứ như vậy đi!!"
"Hả!?"
"Ta hại ngươi thân bại danh liệt, ngươi hại ta đeo nón xanh (cắm sừng!), chúng ta huề nhau!!"
"Hả!?"
"Làm ra bộ dạng thâm trầm ta học không được! Những lời vừa rồi là cố gắng hết mức rồi, ngươi ngốc sao, nghe còn không hiểu hả!?"
"Hả!?"
Quý Tử Thiến trừng lớn hai mắt, tức giận dùng sức tự cắn môi mình.
Bồ Đào sờ sờ bụng, hoảng hốt nói "Ta......có lẽ là ta ngốc......"
"Ngốc cái rắm!"
Bồ Đào nghe vậy nhất thời giận dữ.
Vừa đứng lên, lại bị Quý Tử Thiến ôm trọn thân hình.
"Ta yêu ngươi. Ngươi cũng yêu ta, đơn giản vậy thôi."
Bồ Đào chấn động mạnh, nhưng hai tay lại mê hoặc ôm choàng lấy bả vai của Quý Tử Thiến.
"Về phần sư phụ ngươi, đợi khi nào gặp mặt, ta sẽ đánh hắn một trận."
"Không dùng vũ khí, chỉ dùng quyền cước."
"A!?"
Bồ Đào liên tục khiếp sợ, chỉ biết há hốc miệng ú ớ, Quý Tử Thiến lại buông nàng ra, nhìn Bồ Đào nghiêm túc nói "Đây là cuộc chiến của nam nhân, đến lúc đó ngươi cũng không được xen vào...Thôi được rồi! Ta thề, có vầng trăng kia làm chứng, cam đoan sẽ không đánh vào mặt hắn."
"......" Bồ Đào bị câu cuối cùng của hắn làm hồi thần, ngừng một lát, hỏi.
"...... Nói đến chuyện đó......sao ngươi biết? Mấy ngày nay rốt cuộc ngươi......"
"Suỵt!......"
Quý Tử Thiến nháy mắt một cách thần bí, nói "Bồ Đào, biết ta đã gặp ai không?"
Bồ Đào nhớ lại cử chỉ vô thức mới vừa rồi của Quý Tử Thiến như nới thắt lưng vạch ngực trần, tư thế hất hất tóc mị hoặc, trong lòng có một dự cảm không tốt.
"Ta gặp cha ta!"
Quả nhiên!!
Quý Tử Phong! Nguyên là nguồn gốc tà ác của thế giới này a!
Bồ Đào không nói gì.
Nhưng từ khi rời khỏi Thượng Quan Khâm cho đến nay, trong lòng nàng chưa bao giờ có chút thoải mái.
Nhưng nay nàng thật sự cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm như có thể bay bổng lên chín tầng mây.
"Chi tiết cụ thể như thế nào, ngày mai nói tiếp với ngươi. Hình dáng phụ thân như vậy, ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra hắn là cha ta, mấy ngày nay ta vẫn ở chung với hắn, tất cả mọi chuyện cũng do hắn nói cho ta biết."
Ngừng một chút, đột nhiên Quý Tử Thiến áp Bồ Đào lên tường, cúi người xuống, thổi một hơi thở nóng rực vào tai Bồ Đào khiến nàng rùng cả mình. Bồ Đào chỉ cảm thấy một chân của Quý Tử Thiến nâng lên len vào giữa hai chân của nàng, nhẹ nhàng cọ xát vào hạ thân của nàng.
"Phụ thân nói muốn theo đuổi ngươi, không cần hỏi, chỉ cần phải học...... Ta đã học được không ít thứ hay ho từ phụ thân, chúng ta...... khi nào thì thử một lần......?"
Tác giả :
Thủy Nguyệt Phiêu Linh