Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức
Chương 70: Hoa dạng thiếu niên
“Chồng à, em có thể trở thành ca sĩ thật sao?"
Đich Lệ Nhiệt Ba thiết nghĩ năng lực của mình không được coi là gì cả, nếu kĩ năng diễn xuất nàng tự cho mình là 70 điểm thì ca hát tuyệt đối không vượt quá 10 điểm.
Lúc trước sở dĩ ầm ĩ cùng Thẩm Ngôn, tranh cãi muốn hát hò, kì thật đơn thuần là muốn Thẩm Ngôn quan tâm mình nhiều hơn một chút mà thôi.
“Không phải ca sĩ mà là Thiên Hậu!" - Thẩm Ngôn lắc đầu, tự tin đáp.
Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Mật hai mặt nhìn nhau, chồng mình thật có lòng tin đối với chúng ta.
“Vậy hai người bọn em có thể làm gì?"
Thẩm Ngôn hỏi ngược lại: “Vậy hai người tin anh sao?"
Hai người đồng loạt gật đầu, ông xã của mình còn không tin, vậy còn có thể tin được ai nữa chứ?
Thẩm Ngôn tiếp lời: “Vậy là được rồi, anh nói hai người có thể thì tất nhiên là có thể".
Thẩm Ngôn đứng dậy đem đàn tranh treo ở vách tường lấy xuống đặt trên đầu gối, đàn tranh này là đạo cụ của đoàn phim, trước đó hắn dạy Dương Mật xong vẫn chưa hoàn trở về.
Ngón tay thon dài khẽ gảy trên dây đàn, môt giai điệu nhẹ nhàng thanh thoát vang lên.
Kiếp trước « Tinh Nguyệt Thần Thoại » cũng từng là ca khúc vàng thịnh hành một thời trong làng nhạc phim truyền hình, so với « Ái Cung Dưỡng » thì lượt truy cập tuyệt đối không kém hơn.
“Giây phút đẹp nhất của cuộc đời ta
chính là lúc gặp được người
Trong biển người mênh mông, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn một bóng hình...
Xa lạ lại rất đỗi thân thương.
Mặc dù chúng ta gần nhau đến từng hơi thở
Nhưng không cách nào chạm vào người
Nếu như được chuyển hóa thời không cùng danh phận
Chỉ mong nhận ra ánh mắt của người...
Nghìn năm sau người ở nơi đâu?
Phong cảnh nơi ấy thế nào?
Tình duyên chúng ta không phải mỹ lệ
Sao lòng ta cứ mãi vấn vương?
Mặc dù chúng ta gần nhau đến từng hơi thở
Nhưng ta không cách nào ôm lấy người
Nếu như được chuyển hóa thời không cùng danh phận
Chỉ mong nhận ra ánh mắt của người
Nghìn năm sau người ở nơi đâu?
Phong cảnh nơi ấy thế nào?
Tình duyên chúng ta không phải mỹ lệ
Sao lòng ta cứ mãi vấn vương?
Nếu khi xưa ta can đảm đến bên nhau
Thì kết cục có khác hơn chăng?
Người cũng có hay không muôn ngàn lời muốn nói?
Hay vẫn lặng im chôn vùi trong giấc mộng…"
Thẩm Ngôn đem lời ca hát một lần, khiến cho ánh mắt Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Mật như phát sáng.
Vừa rồi Thẩm Ngôn nói bài hát này chất lượng không thấp nhưng cả hai người đều không có khái niệm gì về nó, cũng không thể bàn bạc xem đến cùng trình độ không thấp của nó là thể hiện ở chỗ nào.
Mà bây giờ liền sáng tỏ, qua nhiều thứ để nói cũng đã không thốt nên lời, duy nhất chính là cảm thấy thật êm tai.
Vẻ mặt Địch Lệ Nhiệt Ba càng lộ ra vui sướng, dù sao đây cũng là bài hát của mình mà.
“Ca hát cùng diễn kịch ở một mức độ nào đó thì cũng có chút giống nhau, đều là lan truyền tình cảm, bất qua chỉ là phương thức biểu đạt không giống nhau mà thôi, tỉ mỉ bắt đầu nói ca hát thì có thể viết thành một quyển sách, nhưng bản chất kì thật vô cùng đơn giản, có thể nói là tà năng bẩm sinh của con người, cho nên không cần lo lắng mình hát không tốt, mạnh dạn hát, vui vẻ hát, chỉ cần mang đến đến niềm vui cho mình thì đó chính là thành nàngng…"
Thẩm Ngôn cũng không có ngay lập tức dạy hai người kĩ thuật ca hát mà trước tiên là giúp các nàng điều chỉnh ở phương diện tâm tính.
Kỳ thật rất nhiều người không phải không biết hát, cũng không phải là ngũ âm không được đầy đủ, rất nhiều thời điểm đều là bởi vì không dám hát, không dám mở miệng, không dám hát lớn cho nên mới hát không tốt.
Tâm tính nếu như điều chỉnh không tốt, không có lòng tin, vậy coi như các phương diện khác thật ưu tú thì cũng thật khó để tạo ra được thành tựu.
Sự thật chứng minh, cách làm của Thẩm Ngôn là hoàn toàn chính xác, hơn nữa còn rất hiệu quả. Địch Lệ Nhiệt Ba hát lại một lần bài hát vừa rồi, rõ ràng có tiến bộ không ít.
Tiếp đến chính là một câu một câu dạy cho Địch Lệ Nhiệt Ba hát « Tinh Nguyệt Thần Thoại ». Dương Mật ngồi không cũng chẳng có gì làm, bèn dứt khoát ngồi đó học chung với cô bạn mình.
Quá trình học hát, kì thật cũng là quá trình rèn luyện tính nghệ thuật cho hai người.
Thẩm Ngôn chẳng những dạy bọn họ làm sao để ca hát, mà hắn còn chỉ cho các nàng biết hát vì cái gì và hát như thế nào thì mới tốt.
Kĩ năng Thụ nghiệp tại thời điểm này còn tạo ra một tác dụng quan trọng, ấy chính là Thẩm Ngôn chẳng những có thể biểu đạt ý nghĩ của mình một cách hoàn hảo, hơn nữa còn dẫn dắt Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba chủ động suy nghĩ, chủ động cảm nhận.
Thụ nghiệp cấp bậc Tông sư đã không còn là dạy về cấp độ, mà là xét theo tình huống người học để chủ động điều chỉnh lại bài giảng.
Trước sau nhìn như không khác biệt nhưng thật ra có sự chênh lệch rất lớn về tính chất.
Rõ ràng nhất, Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Mật đã học ca hát suốt một buổi tối, thế nhưng chẳng những hai nàng không thấy nửa điểm buồn tẻ, không chút thú vị gì, ngược lại bộ dáng vẫn tràn đầy phấn khởi. Nếu như không phải Thẩm Ngôn nhìn thời gian đã quá muộn, goi hai người rửa mặt đi ngủ, đoán chừng bọn họ vẫn còn đòi tiếp tục học nữa.
....
Thời điểm tháng 7, phần diễn của Địch Lệ Nhiệt Ba triệt để kết thúc tại đoàn phim «Lạc Nhạn Trường Phi », qua ngày thứ hai, Thẩm Ngôn đi cùng Địch Lệ Nhiệt Ba quay về Hàng thị để thu âm ca khúc « Tinh Nguyệt Thần Thoại » mà nàng đã dày công chuẩn bị bữa giờ.
Bài hát thu trong ngày liền xong, qua một thời gian học tập, kĩ thuật ca hát của Địch Lệ Nhiệt Ba rõ ràng đã tiến bộ hơn hẳn. Mặc dù nội lực chưa dày, nhưng dưới mắt nàng thì coi như đã có chút vốn liếng, quá trình ghi âm bài hát tương đối thuận lợi, chất lượng cũng vô cùng tốt.
Đêm đó, hai người liền ngủ lại tại Hàng thị. Nói là ngủ, chứ thật ra tám giờ cả hai đã lên giường, nhưng mãi tới gần hai giờ sáng, bọn họ vẫn còn đang một mực ‘giày vò’ lẫn nhau vô cùng kịch liệt.
Sở dĩ điên cuồng như thế là vì ngày mai Địch Lệ Nhiệt Ba phải đi công tác, không thể ở cạnh Thẩm Ngôn mỗi ngày như trước.
Bộ phim của nàng mặc dù quay xong nhưng công việc thì đâu đã hoàn tất. Là một minh tinh đương lúc nổi tiếng, thế nên lịch trình của Nhiệt Ba cực kỳ dày đặc.
Ngày mai nàng phải đi Thẩm thị quay quảng cáo, sau đó đến Thượng Hải tham gia hoạt động giải trí, xong xuôi còn phải bay thẳng về Huy thị tham gia một tiệc tối thương nghiệp quan trọng.
Toàn bộ mấy ngày còn lại của tháng bảy này, nàng chẳng có được mấy ngày để nghỉ ngơi.
Mà Thẩm Ngôn tạm thời cũng không thể quay trở lại Hoành Điếm tìm Dương Mật, bởi vì hắn cần quay về kinh thành tụ họp cùng Lưu Sư Sư, Đông Lỵ Á và Cổ Lệ Na Trát, cùng các nàng tham gia một tiết mục tống nghệ của truyền hình Tương Nam tên là: « Hoa Dạng Thiếu Niên ».
Đúng vậy, hắn cũng là một trong những khách mời của « Hoa Dạng Thiếu Niên ».
Về phần vì sao lại đột nhiên trở thành khách quý của tổ tiết mục, chuyện này còn phải lội ngược dòng về phía trước để tìm hiểu, nguyên nhân đến cùng cũng là vì chuyện hắn kết hôn cùng năm đại minh tinh kia.
Đich Lệ Nhiệt Ba thiết nghĩ năng lực của mình không được coi là gì cả, nếu kĩ năng diễn xuất nàng tự cho mình là 70 điểm thì ca hát tuyệt đối không vượt quá 10 điểm.
Lúc trước sở dĩ ầm ĩ cùng Thẩm Ngôn, tranh cãi muốn hát hò, kì thật đơn thuần là muốn Thẩm Ngôn quan tâm mình nhiều hơn một chút mà thôi.
“Không phải ca sĩ mà là Thiên Hậu!" - Thẩm Ngôn lắc đầu, tự tin đáp.
Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Mật hai mặt nhìn nhau, chồng mình thật có lòng tin đối với chúng ta.
“Vậy hai người bọn em có thể làm gì?"
Thẩm Ngôn hỏi ngược lại: “Vậy hai người tin anh sao?"
Hai người đồng loạt gật đầu, ông xã của mình còn không tin, vậy còn có thể tin được ai nữa chứ?
Thẩm Ngôn tiếp lời: “Vậy là được rồi, anh nói hai người có thể thì tất nhiên là có thể".
Thẩm Ngôn đứng dậy đem đàn tranh treo ở vách tường lấy xuống đặt trên đầu gối, đàn tranh này là đạo cụ của đoàn phim, trước đó hắn dạy Dương Mật xong vẫn chưa hoàn trở về.
Ngón tay thon dài khẽ gảy trên dây đàn, môt giai điệu nhẹ nhàng thanh thoát vang lên.
Kiếp trước « Tinh Nguyệt Thần Thoại » cũng từng là ca khúc vàng thịnh hành một thời trong làng nhạc phim truyền hình, so với « Ái Cung Dưỡng » thì lượt truy cập tuyệt đối không kém hơn.
“Giây phút đẹp nhất của cuộc đời ta
chính là lúc gặp được người
Trong biển người mênh mông, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn một bóng hình...
Xa lạ lại rất đỗi thân thương.
Mặc dù chúng ta gần nhau đến từng hơi thở
Nhưng không cách nào chạm vào người
Nếu như được chuyển hóa thời không cùng danh phận
Chỉ mong nhận ra ánh mắt của người...
Nghìn năm sau người ở nơi đâu?
Phong cảnh nơi ấy thế nào?
Tình duyên chúng ta không phải mỹ lệ
Sao lòng ta cứ mãi vấn vương?
Mặc dù chúng ta gần nhau đến từng hơi thở
Nhưng ta không cách nào ôm lấy người
Nếu như được chuyển hóa thời không cùng danh phận
Chỉ mong nhận ra ánh mắt của người
Nghìn năm sau người ở nơi đâu?
Phong cảnh nơi ấy thế nào?
Tình duyên chúng ta không phải mỹ lệ
Sao lòng ta cứ mãi vấn vương?
Nếu khi xưa ta can đảm đến bên nhau
Thì kết cục có khác hơn chăng?
Người cũng có hay không muôn ngàn lời muốn nói?
Hay vẫn lặng im chôn vùi trong giấc mộng…"
Thẩm Ngôn đem lời ca hát một lần, khiến cho ánh mắt Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Mật như phát sáng.
Vừa rồi Thẩm Ngôn nói bài hát này chất lượng không thấp nhưng cả hai người đều không có khái niệm gì về nó, cũng không thể bàn bạc xem đến cùng trình độ không thấp của nó là thể hiện ở chỗ nào.
Mà bây giờ liền sáng tỏ, qua nhiều thứ để nói cũng đã không thốt nên lời, duy nhất chính là cảm thấy thật êm tai.
Vẻ mặt Địch Lệ Nhiệt Ba càng lộ ra vui sướng, dù sao đây cũng là bài hát của mình mà.
“Ca hát cùng diễn kịch ở một mức độ nào đó thì cũng có chút giống nhau, đều là lan truyền tình cảm, bất qua chỉ là phương thức biểu đạt không giống nhau mà thôi, tỉ mỉ bắt đầu nói ca hát thì có thể viết thành một quyển sách, nhưng bản chất kì thật vô cùng đơn giản, có thể nói là tà năng bẩm sinh của con người, cho nên không cần lo lắng mình hát không tốt, mạnh dạn hát, vui vẻ hát, chỉ cần mang đến đến niềm vui cho mình thì đó chính là thành nàngng…"
Thẩm Ngôn cũng không có ngay lập tức dạy hai người kĩ thuật ca hát mà trước tiên là giúp các nàng điều chỉnh ở phương diện tâm tính.
Kỳ thật rất nhiều người không phải không biết hát, cũng không phải là ngũ âm không được đầy đủ, rất nhiều thời điểm đều là bởi vì không dám hát, không dám mở miệng, không dám hát lớn cho nên mới hát không tốt.
Tâm tính nếu như điều chỉnh không tốt, không có lòng tin, vậy coi như các phương diện khác thật ưu tú thì cũng thật khó để tạo ra được thành tựu.
Sự thật chứng minh, cách làm của Thẩm Ngôn là hoàn toàn chính xác, hơn nữa còn rất hiệu quả. Địch Lệ Nhiệt Ba hát lại một lần bài hát vừa rồi, rõ ràng có tiến bộ không ít.
Tiếp đến chính là một câu một câu dạy cho Địch Lệ Nhiệt Ba hát « Tinh Nguyệt Thần Thoại ». Dương Mật ngồi không cũng chẳng có gì làm, bèn dứt khoát ngồi đó học chung với cô bạn mình.
Quá trình học hát, kì thật cũng là quá trình rèn luyện tính nghệ thuật cho hai người.
Thẩm Ngôn chẳng những dạy bọn họ làm sao để ca hát, mà hắn còn chỉ cho các nàng biết hát vì cái gì và hát như thế nào thì mới tốt.
Kĩ năng Thụ nghiệp tại thời điểm này còn tạo ra một tác dụng quan trọng, ấy chính là Thẩm Ngôn chẳng những có thể biểu đạt ý nghĩ của mình một cách hoàn hảo, hơn nữa còn dẫn dắt Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba chủ động suy nghĩ, chủ động cảm nhận.
Thụ nghiệp cấp bậc Tông sư đã không còn là dạy về cấp độ, mà là xét theo tình huống người học để chủ động điều chỉnh lại bài giảng.
Trước sau nhìn như không khác biệt nhưng thật ra có sự chênh lệch rất lớn về tính chất.
Rõ ràng nhất, Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Mật đã học ca hát suốt một buổi tối, thế nhưng chẳng những hai nàng không thấy nửa điểm buồn tẻ, không chút thú vị gì, ngược lại bộ dáng vẫn tràn đầy phấn khởi. Nếu như không phải Thẩm Ngôn nhìn thời gian đã quá muộn, goi hai người rửa mặt đi ngủ, đoán chừng bọn họ vẫn còn đòi tiếp tục học nữa.
....
Thời điểm tháng 7, phần diễn của Địch Lệ Nhiệt Ba triệt để kết thúc tại đoàn phim «Lạc Nhạn Trường Phi », qua ngày thứ hai, Thẩm Ngôn đi cùng Địch Lệ Nhiệt Ba quay về Hàng thị để thu âm ca khúc « Tinh Nguyệt Thần Thoại » mà nàng đã dày công chuẩn bị bữa giờ.
Bài hát thu trong ngày liền xong, qua một thời gian học tập, kĩ thuật ca hát của Địch Lệ Nhiệt Ba rõ ràng đã tiến bộ hơn hẳn. Mặc dù nội lực chưa dày, nhưng dưới mắt nàng thì coi như đã có chút vốn liếng, quá trình ghi âm bài hát tương đối thuận lợi, chất lượng cũng vô cùng tốt.
Đêm đó, hai người liền ngủ lại tại Hàng thị. Nói là ngủ, chứ thật ra tám giờ cả hai đã lên giường, nhưng mãi tới gần hai giờ sáng, bọn họ vẫn còn đang một mực ‘giày vò’ lẫn nhau vô cùng kịch liệt.
Sở dĩ điên cuồng như thế là vì ngày mai Địch Lệ Nhiệt Ba phải đi công tác, không thể ở cạnh Thẩm Ngôn mỗi ngày như trước.
Bộ phim của nàng mặc dù quay xong nhưng công việc thì đâu đã hoàn tất. Là một minh tinh đương lúc nổi tiếng, thế nên lịch trình của Nhiệt Ba cực kỳ dày đặc.
Ngày mai nàng phải đi Thẩm thị quay quảng cáo, sau đó đến Thượng Hải tham gia hoạt động giải trí, xong xuôi còn phải bay thẳng về Huy thị tham gia một tiệc tối thương nghiệp quan trọng.
Toàn bộ mấy ngày còn lại của tháng bảy này, nàng chẳng có được mấy ngày để nghỉ ngơi.
Mà Thẩm Ngôn tạm thời cũng không thể quay trở lại Hoành Điếm tìm Dương Mật, bởi vì hắn cần quay về kinh thành tụ họp cùng Lưu Sư Sư, Đông Lỵ Á và Cổ Lệ Na Trát, cùng các nàng tham gia một tiết mục tống nghệ của truyền hình Tương Nam tên là: « Hoa Dạng Thiếu Niên ».
Đúng vậy, hắn cũng là một trong những khách mời của « Hoa Dạng Thiếu Niên ».
Về phần vì sao lại đột nhiên trở thành khách quý của tổ tiết mục, chuyện này còn phải lội ngược dòng về phía trước để tìm hiểu, nguyên nhân đến cùng cũng là vì chuyện hắn kết hôn cùng năm đại minh tinh kia.
Tác giả :
Thanh Sam Bạch