Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức
Chương 115: Em muốn làm sư mẫu của các người
Một nồi mỳ lưng lửng đầy, bị tám thành viên nhanh chóng xử lý sạch sẽ, ngay cả nước dùng cũng không còn thừa. Điều này khiến nhân viên công tác ở một bên vô cùng thất vọng, tối hôm qua thời điểm ăn dê nướng nguyên con, bọn họ đã được nếm qua tài nghệ của Thẩm Ngôn, vì thế sáng nay rất mong đợi được ăn thử mỳ do hắn nấu.
Nhưng hiện tại các khách mời đã ăn hết, một chút cũng không chừa lại để mọi người cùng nếm thử, bảo các nhân viên công tác không thất vọng sao được.
Mấy tiểu hoa luôn tâm tâm niệm niệm bảo trì vóc dáng, uống miếng nước lạnh cũng đều sợ mập như Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát cùng Tống Tổ Nhi mà nay mỗi người cũng hai bát, Lôi Gia Âm và Nhạc Vân Bằng càng không có tiền đồ hơn, mỗi người đến tận bốn bát, có thể còn mới là lạ.
“Thẩm Ngôn, hiện tại chị đặc biệt nghiêm túc, một chút cũng không đùa, chị muốn bái em làm thầy. Từ giờ khắc này em chính là lão sư của chị có được hay không, Thẩm lão sư?"
Ăn xong điểm tâm, trong lúc các cô gái đi rửa bát, Tống Đan Đan bèn lôi kéo tay Thẩm Ngôn, nghiêm túc đề nghị.
“Em đã nói qua rồi mà, chị muốn học thì cứ theo em thôi, em cũng không giấu nghề gì, nhưng chị đừng có kêu em là lão sư, nghe kỳ lắm."
Tống Đan Đan lắc đầu: “Chuyện này thì có gì mà ngượng ngùng, tay nghề của em làm lão sư cũng quá khiêm tốn rồi, quyết định như vậy đi Thẩm lão sư, ngày hôm nay chị liền theo em học nghệ, chờ khi quay xong trở lại Bắc Kinh sẽ hướng em bổ sung lễ bái sư sau."
“Thẩm lão sư, còn anh nữa, anh cũng muốn bái sư."
Lôi Gia Âm chùi chùi miệng, nhanh chóng đi tới.
Thẩm Ngôn phì cười: “Anh mà cũng muốn học nấu ăn à? Về nấu cho vợ anh sao?"
Lôi Gia Âm ăn ngay nói thật: “Không phải, anh muốn làm đồ đệ thử thức ăn cho cậu mà."
“Cút!"
“Này này, bình tĩnh nói chuyện. Thẩm lão sư, cậu xem có phải cậu đang phân biệt đối xử không? Người dạy đương nhiên quan trọng, nhưng người ăn thử cũng quan trọng không kém mà. Một món ăn ngon hay không không phải còn cần tới chuyên gia nhận định hay sao? Bây giờ cậu có thể chậm rãi bồi dưỡng anh, yên tâm, phương diện này anh đặc biệt có thiên phú."
“Thẩm lão sư, đừng nghe lời Lôi tử." Nhạc Vân Bằng cũng đi tới kéo tay hắn, “Về việc ăn uống, xưa nay anh chưa hề ngán bất luận kẻ nào."
Lôi Gia Âm ghét bỏ nói: “Cậu đã béo thành dạng này rồi mà còn đòi ăn nữa hả, đi đi, đi đi, đừng có khiến cho sư môn bọn tôi bất hạnh chứ."
“Béo như tôi mới là ưu thế, như vậy chỉ cần nhìn vào đồ đệ như tôi thì chẳng cần quảng cáo gì nhiều, người ta cũng có thể nhận ra được ngay là Thẩm lão sư nấu ăn cao siêu cỡ nào."
“Cút đi, cút đi, mau tránh qua một bên lẹ lên."
Hai người kéo tới đẩy lui khiến mọi người nhìn cũng thấy buồn cười.
Tống Đan Đan quay đầu nói với Tống Tổ Nhi: “Tiểu nha đầu, em không muốn học chung với chị sao?"
Tống Tổ Nhi tự dưng đỏ mặt, ánh mắt lúng liếng ngước nhìn Thẩm Ngôn, đoạn hất cằm, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Em mới không thèm làm đồ đệ của ảnh, em là muốn làm sư mẫu của các anh chị kia kìa."
Mọi người nghe vậy đều phá ra cười lớn, chỉ có mỗi ba người Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư và Cổ Lệ Na Trát là cứng đờ khi nghe câu đùa của cô nàng.
Đùa giỡn qua đi, mọi người liền nhanh chóng thu dọn hành lí, lều vải, đệm chăn, đồ dùng hàng ngày rồi xếp gọn ra sau cốp xe.
Đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên » lại sắp sửa tiếp tục một chuyến hành trình du lịch mới.
Nhưng hiện tại các khách mời đã ăn hết, một chút cũng không chừa lại để mọi người cùng nếm thử, bảo các nhân viên công tác không thất vọng sao được.
Mấy tiểu hoa luôn tâm tâm niệm niệm bảo trì vóc dáng, uống miếng nước lạnh cũng đều sợ mập như Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát cùng Tống Tổ Nhi mà nay mỗi người cũng hai bát, Lôi Gia Âm và Nhạc Vân Bằng càng không có tiền đồ hơn, mỗi người đến tận bốn bát, có thể còn mới là lạ.
“Thẩm Ngôn, hiện tại chị đặc biệt nghiêm túc, một chút cũng không đùa, chị muốn bái em làm thầy. Từ giờ khắc này em chính là lão sư của chị có được hay không, Thẩm lão sư?"
Ăn xong điểm tâm, trong lúc các cô gái đi rửa bát, Tống Đan Đan bèn lôi kéo tay Thẩm Ngôn, nghiêm túc đề nghị.
“Em đã nói qua rồi mà, chị muốn học thì cứ theo em thôi, em cũng không giấu nghề gì, nhưng chị đừng có kêu em là lão sư, nghe kỳ lắm."
Tống Đan Đan lắc đầu: “Chuyện này thì có gì mà ngượng ngùng, tay nghề của em làm lão sư cũng quá khiêm tốn rồi, quyết định như vậy đi Thẩm lão sư, ngày hôm nay chị liền theo em học nghệ, chờ khi quay xong trở lại Bắc Kinh sẽ hướng em bổ sung lễ bái sư sau."
“Thẩm lão sư, còn anh nữa, anh cũng muốn bái sư."
Lôi Gia Âm chùi chùi miệng, nhanh chóng đi tới.
Thẩm Ngôn phì cười: “Anh mà cũng muốn học nấu ăn à? Về nấu cho vợ anh sao?"
Lôi Gia Âm ăn ngay nói thật: “Không phải, anh muốn làm đồ đệ thử thức ăn cho cậu mà."
“Cút!"
“Này này, bình tĩnh nói chuyện. Thẩm lão sư, cậu xem có phải cậu đang phân biệt đối xử không? Người dạy đương nhiên quan trọng, nhưng người ăn thử cũng quan trọng không kém mà. Một món ăn ngon hay không không phải còn cần tới chuyên gia nhận định hay sao? Bây giờ cậu có thể chậm rãi bồi dưỡng anh, yên tâm, phương diện này anh đặc biệt có thiên phú."
“Thẩm lão sư, đừng nghe lời Lôi tử." Nhạc Vân Bằng cũng đi tới kéo tay hắn, “Về việc ăn uống, xưa nay anh chưa hề ngán bất luận kẻ nào."
Lôi Gia Âm ghét bỏ nói: “Cậu đã béo thành dạng này rồi mà còn đòi ăn nữa hả, đi đi, đi đi, đừng có khiến cho sư môn bọn tôi bất hạnh chứ."
“Béo như tôi mới là ưu thế, như vậy chỉ cần nhìn vào đồ đệ như tôi thì chẳng cần quảng cáo gì nhiều, người ta cũng có thể nhận ra được ngay là Thẩm lão sư nấu ăn cao siêu cỡ nào."
“Cút đi, cút đi, mau tránh qua một bên lẹ lên."
Hai người kéo tới đẩy lui khiến mọi người nhìn cũng thấy buồn cười.
Tống Đan Đan quay đầu nói với Tống Tổ Nhi: “Tiểu nha đầu, em không muốn học chung với chị sao?"
Tống Tổ Nhi tự dưng đỏ mặt, ánh mắt lúng liếng ngước nhìn Thẩm Ngôn, đoạn hất cằm, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Em mới không thèm làm đồ đệ của ảnh, em là muốn làm sư mẫu của các anh chị kia kìa."
Mọi người nghe vậy đều phá ra cười lớn, chỉ có mỗi ba người Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư và Cổ Lệ Na Trát là cứng đờ khi nghe câu đùa của cô nàng.
Đùa giỡn qua đi, mọi người liền nhanh chóng thu dọn hành lí, lều vải, đệm chăn, đồ dùng hàng ngày rồi xếp gọn ra sau cốp xe.
Đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên » lại sắp sửa tiếp tục một chuyến hành trình du lịch mới.
Tác giả :
Thanh Sam Bạch