Ẩm Thủy Tư Nguyên
Chương 8
"Aaaa!" Tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên ở phía tây Càn Thanh cung. Vũ Văn Tư Nguyên mở bừng mắt hoảng sợ, thở hổn hển.
"Bệ hạ, người vẫn ổn chứ?" Ngoài cửa truyền tới giọng Bạch Lộ đầy lo lắng.
"Không sao, chỉ là ác mộng thôi, đã qua rồi. Ngươi lui xuống đi."
"Vâng." Bạch Lộ nghe ra giọng nói có chút yếu ớt bất an, không khỏi lo âu, nhưng vẫn lui xuống.
Editor+beta:TyTMia
Trong noãn các khói hương phơ phất, sau tầng tầng hoàng trướng là tiếng thở dốc phập phồng, thân thể nhỏ bé của Tư Nguyên co rúc trên long sàng rộng lớn, người đổ mồ hôi ướt lạnh, vừa rét vừa dính. Nàng không khỏi cười khổ, chỉ là đổi chỗ ngủ thôi, sao lại đưa tới giấc mộng từ trên cao rơi xuống đã rất lâu rồi chưa thấy, kẻ kia hung hăng đẩy nàng xuống, cả người hắn ngược sáng mơ hồ không thấy rõ mặt, đến nay trong trí nhớ tựa như mới vừa xảy ra.
Xem ra nàng thật bị lạ giường.
Nàng không khỏi nhớ phụ quân, mới hôm qua vẫn còn ở Ninh cung vùi trong ngực phụ quân chìm vào giấc ngủ, hôm nay phải tuân theo nguyên tắc mà ở trong cung điện vắng vẻ này, thật sự đã cảm nhận được mùi vị của “quả nhân", nàng thở dài phiền muộn. “Thiết nghĩ, làm hoàng đế cũng không phải chuyện gì tốt." Nàng không nhịn được nhỏ giọng than phiền.
Nàng nằm trong một góc long sàng, biết tối nay vô luận thế nào cũng khó mà ngủ lại được, nhưng bây giờ nàng không có tâm tình mà tu luyện nội lực, chỉ lẳng lặng ngẩn người.
Đột nhiên, phía sau noãn các truyền tới tiếng cửa mật đạo mở ra, tiếp theo là tiếng bước chân nhè nhẹ, Vũ Văn Tư Nguyên nghe thanh âm quen thuộc, không khỏi cười, trong lòng tựa như có ấm áp đổ tràn ra.
Ngay lúc Vũ Văn Liên vừa nằm xuống thì nghe tiếng Bạch Lộ bẩm báo. Y cảm thấy thiếu vật tròn tròn mềm mềm kia cũng khó ngủ. Nàng tuổi nhỏ mà một mình trong điện, ở đó nàng có sợ hay không. Nhưng ngại phải tổ chế, cũng không có cách nào. Sau nghe được hoàng nhi gặp ác mộng, lại ngồi nằm không yên, đành phải đứng dậy, vội vã vén tóc lên, theo mật đạo đi xem nàng một chút cho yên lòng.
Không nghĩ rằng, vật nho nhỏ kia nằm rúc trong chăn gấm thật dày trên long sàng, vóc người chiếm bằng một góc nhỏ xíu, càng lộ ra vẻ yếu ớt. Vũ Văn Liên cảm thấy tim y giống như bị vặn xoắn, đau đớn một cách khó hiểu.
Y chưa từng thấy qua hoàng nhi như thế.
Y bước lên, ôm hoàng nhi vào trong ngực mà đau lòng, y dùng khăn lau đi mồ hôi chảy đầy người nàng. Sau đó giống như trước, ôm nàng vào ngực, không nói ra được lời nào.
Vũ Văn Tư Nguyên chui vào trong ngực phụ quân, phát hiện tóc phụ quân chỉ dùng cây trâm bạch ngọc mà vén lên, biết y nhất định là vội vàng tới, không nhịn được liền muốn làm nũng.
Đó tựa hồ là bản năng ẩn núp trong cổ thân thể này, luôn muốn hướng về phụ quân mà nũng nịu.
Kiếp trước Tiêu Hiểu cũng không phải là đứa trẻ hay mè nheo, trong đại gia tộc không ai dễ dàng cho phép nàng mềm yếu. Từ nhỏ đến lớn chỉ có giáo dục nghiêm khắc, hình ảnh nũng nịu không tồn tại trong trí nhớ Tiêu Hiểu. Nhưng đời này nàng lại có một người cha tốt.
“Phụ quân, hài nhi không ngủ được."
“Phụ quân sẽ ở bên con."
“Phụ quân, sẽ một mực phụng bồi hài nhi sao?"
“Ừ."
"Phụ quân."
"Hửm?"
"Người mãi như vậy sẽ đem hài nhi nuông chiều đến hư hỏng."
"Biết sao giờ? Như vậy phụ quân sẽ lại rất phiền não." Vũ Văn Liên cười như có như không nhìn đứa trẻ.
"Không." Tư Nguyên phồng má đáng yêu thật giống như hai chiếc bánh bao thơm phức.
"Phải không?"
"Phụ quân phải tin tưởng ở con, hài nhi sau này lớn lên sẽ đảm bảo bảo vệ phụ quân."
Ánh mắt đứa bé sáng trong suốt tựa lưu ly, hoàn toàn tín nhiệm. Vũ Văn Liên cảm thấy lời nói đó thật ngọt ngào. Đứa trẻ của y thật ngoan.
Bên tai truyền tới tiếng quần áo sột soạt. Tư Nguyên chưa ngủ, vì vậy mở mắt ra, "Phụ quân còn đi đâu?"
"Phụ quân có vài người muốn gặp." Vũ Văn Liên quay đầu vừa cười cừa nhìn bàn tay nhỏ bé đang kéo vạt áo mình mà giải thích.
"Con. . . con cũng muốn đi." Không biết làm sao nàng liền la to.
Trầm ngâm hồi lâu, nhìn đứa bé kia to mắt nhìn chằm chằm mình, Vũ Văn Liên không khỏi cười nhẹ, "Dĩ nhiên là có thể rồi."
Hai người thu dọn rồi đi vào mật đạo.
Vũ Văn Tư Nguyên vừa ra khỏi mật đạo là nhận ra ngay gian nhà mộc mạc kia, cùng với cánh cửa thông vào nội đường, đứng giữa nội đường là hai nữa một nam mà nàng không quen biết.
Vũ Văn Liên ôm con gái vào nội đường ngồi vào chỗ của mình. "Lập Hạ và các ngươi mau tới ra mắt hoàng đế bệ hạ."
Không biết tại sao, nghe phụ quân nói như vậy, Vũ Văn Tư Nguyên có chút nóng mặt.
Editor+beta:TyTMia
Ba người kia đi tới cung kính hành lễ.
"Thảo dân yết kiến hoàng đế bệ hạ, đế quân điện hạ. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, đế quân điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. "
Cho bọn họ miễn lễ, Vũ Văn Tư Nguyên nhìn về phía ba người, đứng ở bên trái là Tiểu Mãn tầm bốn mươi tuổi, dáng người rất đẹp, da thịt trắng noãn, hiển nhiên bảo dưỡng rất tốt, cà người kim quý, châu quang bảo khí, mắt quang sáng chói. Nàng ta đứng đó cười híp mắt nhìn nàng, thật giống như Di Lặc sống.
Phía sau là Lập Hạ, là một nữ tử mặc y phục đen viền đỏ, hơn hai mươi tuổi, vóc người cao ráo cân đối, vừa nhìn là biết có võ công, đôi môi mím chặt, khóe miệng hơi hướng xuống, đầu hơi cúi, mi rũ xuống không nhìn rõ ánh mắt, thái độ tương đối nghiêm túc, hẳn là người chân thật.
Ở bên phải là một người đàn ông tướng mạo bình thường, nhu thuận đứng một bên, giống như nam tử bình thường ở cái thế giới này, nhưng, đôi mắt kia lại tựa như giếng cổ không sóng. Nếu đã có thể đứng ở chỗ này, Vũ Văn Tư Nguyên thật không dám xem thường.
Những suy nghĩ này của Tư Nguyên nhìn thì dài, thật ra chỉ là một khắc ý niệm, lúc này Vũ Văn Liên đã giới thiệu họ cho nàng.
" Bọn họ là quản sự của các thế lực ngầm thuộc hoàng tộc, Tiểu Mãn là đứng đầu Trấn Nguyên thương hào, trông coi tài vụ, Trấn Nguyên thương hào có cửa hiệu khách điếm rộng khắp Đại Lẫm, cũng có nhiều liên quan đến những quốc gia khác; Lập Hạ là thủ lĩnh Dạ Lam, đặc biệt phụ trách huấn luyện ảnh vệ. Hai đội ngũ đều là thế lực hoàng tộc lâu đời, tử ngọc ban chỉ của hoàng nhi chính là tín vật, nếu như sau này hoàng nhi có việc gấp cần đến, nhất thời không tìm được Tiểu Mãn cùng Lập Hạ, trình tín vật cũng có thể ra lệnh thủ hạ của bọn hắn. Kinh Trập phụ trách tổ chức phụ quân mới vừa xây dựng, chuyên thăm dò tin tức cùng ám sát. " Lo trước tính sau, Vũ Văn hoàng thất truyền thừa gần ngàn năm dĩ nhiên sẽ tồn tại thế lực bí ẩn, nếu như không phải mẫu hoàng cùng phụ thân tình cảm thâm hậu, làm đời này hoàng nhi thưa thớt, hoàng tộc cũng không đến nguy cơ như thế.
Vũ Văn Tư Nguyên giật mình nhìn ba người, nàng muốn ôm quyền bái phục ngưỡng mộ đối với hoàng tộc cùng phụ quân. Vốn là nàng cũng muốn xây dựng tập đoàn tài chính, tập đoàn tình báo hoặc là tổ chức sát thủ, tự mình gây dựng hẳn là phong quang. Giờ lại hoá ra nàng vốn dĩ đã có, mặc dù tên không giống nhưng giá trị sử dụng tổ chức lại như nhau, đành cam lòng mà thừa kế thôi. . Ai~. . . Quả nhiên trí tuệ người cổ đại vô cùng vĩ đại, nàng phải nhớ cho kỹ, muôn vạn lần không thể tùy ý phô trương. Nhưng mà chẳng lẽ sau này nàng chỉ có thể cân nhắc hướng phát triển truyền thông cùng chế tạo súng ống đạn dược sao?
“Lập Hạ, đã huấn luyện xong ảnh vệ cho hoàng nhi chưa?"
“Hồi bẩm điện hạ, đã huấn luyện xong, bất cứ khi nào cũng có thể chọn, đây là danh sách." Vừa nói vừa đưa lên một quyển sách, Tư Nguyên ngồi trên đùi phụ quân vươn mắt nhìn vào trong, bên trong là chữ Khải nhỏ ngay ngắn, giống như vẻ nghiêm cẩn của Lập Hạ. Sách ghi chép cặn kẽ sở trường và đặc thù của từng ảnh vệ.
Vũ Văn Liên mở sách cẩn thận lựa chọn, cuối cùng chỉ hai trai hai gái, theo thứ tự là số một, số bảy, số chín và số mười một.
Vũ Văn Tư Nguyên đêm này vốn chưa ngủ, lại bị kinh động, lúc này đã hơi mệt, không nghe bọn họ nói chuyện nữa, ngồi trên đùi phụ quân tìm một tư thế thư thái rồi ngủ, ngay cả lúc nào trở về Càn thanh cung cũng không biết.
Editor+beta:TyTMia
*Lời tác giả:
Ai.~ . . Rầu người
Mềm lòng đem viết chết Phạm Dư, kết quả chính là
Không tìm được nhân vật phản diện gây Tư Nguyên phiền toái.. Quả là làm người tốt không nổi
Phải thật tốt nghĩ nghĩ lần nữa tìm chút nhân vật phản diện
Có tranh đấu kịch mới hay, *kiên định nắm chặt tay*
"Bệ hạ, người vẫn ổn chứ?" Ngoài cửa truyền tới giọng Bạch Lộ đầy lo lắng.
"Không sao, chỉ là ác mộng thôi, đã qua rồi. Ngươi lui xuống đi."
"Vâng." Bạch Lộ nghe ra giọng nói có chút yếu ớt bất an, không khỏi lo âu, nhưng vẫn lui xuống.
Editor+beta:TyTMia
Trong noãn các khói hương phơ phất, sau tầng tầng hoàng trướng là tiếng thở dốc phập phồng, thân thể nhỏ bé của Tư Nguyên co rúc trên long sàng rộng lớn, người đổ mồ hôi ướt lạnh, vừa rét vừa dính. Nàng không khỏi cười khổ, chỉ là đổi chỗ ngủ thôi, sao lại đưa tới giấc mộng từ trên cao rơi xuống đã rất lâu rồi chưa thấy, kẻ kia hung hăng đẩy nàng xuống, cả người hắn ngược sáng mơ hồ không thấy rõ mặt, đến nay trong trí nhớ tựa như mới vừa xảy ra.
Xem ra nàng thật bị lạ giường.
Nàng không khỏi nhớ phụ quân, mới hôm qua vẫn còn ở Ninh cung vùi trong ngực phụ quân chìm vào giấc ngủ, hôm nay phải tuân theo nguyên tắc mà ở trong cung điện vắng vẻ này, thật sự đã cảm nhận được mùi vị của “quả nhân", nàng thở dài phiền muộn. “Thiết nghĩ, làm hoàng đế cũng không phải chuyện gì tốt." Nàng không nhịn được nhỏ giọng than phiền.
Nàng nằm trong một góc long sàng, biết tối nay vô luận thế nào cũng khó mà ngủ lại được, nhưng bây giờ nàng không có tâm tình mà tu luyện nội lực, chỉ lẳng lặng ngẩn người.
Đột nhiên, phía sau noãn các truyền tới tiếng cửa mật đạo mở ra, tiếp theo là tiếng bước chân nhè nhẹ, Vũ Văn Tư Nguyên nghe thanh âm quen thuộc, không khỏi cười, trong lòng tựa như có ấm áp đổ tràn ra.
Ngay lúc Vũ Văn Liên vừa nằm xuống thì nghe tiếng Bạch Lộ bẩm báo. Y cảm thấy thiếu vật tròn tròn mềm mềm kia cũng khó ngủ. Nàng tuổi nhỏ mà một mình trong điện, ở đó nàng có sợ hay không. Nhưng ngại phải tổ chế, cũng không có cách nào. Sau nghe được hoàng nhi gặp ác mộng, lại ngồi nằm không yên, đành phải đứng dậy, vội vã vén tóc lên, theo mật đạo đi xem nàng một chút cho yên lòng.
Không nghĩ rằng, vật nho nhỏ kia nằm rúc trong chăn gấm thật dày trên long sàng, vóc người chiếm bằng một góc nhỏ xíu, càng lộ ra vẻ yếu ớt. Vũ Văn Liên cảm thấy tim y giống như bị vặn xoắn, đau đớn một cách khó hiểu.
Y chưa từng thấy qua hoàng nhi như thế.
Y bước lên, ôm hoàng nhi vào trong ngực mà đau lòng, y dùng khăn lau đi mồ hôi chảy đầy người nàng. Sau đó giống như trước, ôm nàng vào ngực, không nói ra được lời nào.
Vũ Văn Tư Nguyên chui vào trong ngực phụ quân, phát hiện tóc phụ quân chỉ dùng cây trâm bạch ngọc mà vén lên, biết y nhất định là vội vàng tới, không nhịn được liền muốn làm nũng.
Đó tựa hồ là bản năng ẩn núp trong cổ thân thể này, luôn muốn hướng về phụ quân mà nũng nịu.
Kiếp trước Tiêu Hiểu cũng không phải là đứa trẻ hay mè nheo, trong đại gia tộc không ai dễ dàng cho phép nàng mềm yếu. Từ nhỏ đến lớn chỉ có giáo dục nghiêm khắc, hình ảnh nũng nịu không tồn tại trong trí nhớ Tiêu Hiểu. Nhưng đời này nàng lại có một người cha tốt.
“Phụ quân, hài nhi không ngủ được."
“Phụ quân sẽ ở bên con."
“Phụ quân, sẽ một mực phụng bồi hài nhi sao?"
“Ừ."
"Phụ quân."
"Hửm?"
"Người mãi như vậy sẽ đem hài nhi nuông chiều đến hư hỏng."
"Biết sao giờ? Như vậy phụ quân sẽ lại rất phiền não." Vũ Văn Liên cười như có như không nhìn đứa trẻ.
"Không." Tư Nguyên phồng má đáng yêu thật giống như hai chiếc bánh bao thơm phức.
"Phải không?"
"Phụ quân phải tin tưởng ở con, hài nhi sau này lớn lên sẽ đảm bảo bảo vệ phụ quân."
Ánh mắt đứa bé sáng trong suốt tựa lưu ly, hoàn toàn tín nhiệm. Vũ Văn Liên cảm thấy lời nói đó thật ngọt ngào. Đứa trẻ của y thật ngoan.
Bên tai truyền tới tiếng quần áo sột soạt. Tư Nguyên chưa ngủ, vì vậy mở mắt ra, "Phụ quân còn đi đâu?"
"Phụ quân có vài người muốn gặp." Vũ Văn Liên quay đầu vừa cười cừa nhìn bàn tay nhỏ bé đang kéo vạt áo mình mà giải thích.
"Con. . . con cũng muốn đi." Không biết làm sao nàng liền la to.
Trầm ngâm hồi lâu, nhìn đứa bé kia to mắt nhìn chằm chằm mình, Vũ Văn Liên không khỏi cười nhẹ, "Dĩ nhiên là có thể rồi."
Hai người thu dọn rồi đi vào mật đạo.
Vũ Văn Tư Nguyên vừa ra khỏi mật đạo là nhận ra ngay gian nhà mộc mạc kia, cùng với cánh cửa thông vào nội đường, đứng giữa nội đường là hai nữa một nam mà nàng không quen biết.
Vũ Văn Liên ôm con gái vào nội đường ngồi vào chỗ của mình. "Lập Hạ và các ngươi mau tới ra mắt hoàng đế bệ hạ."
Không biết tại sao, nghe phụ quân nói như vậy, Vũ Văn Tư Nguyên có chút nóng mặt.
Editor+beta:TyTMia
Ba người kia đi tới cung kính hành lễ.
"Thảo dân yết kiến hoàng đế bệ hạ, đế quân điện hạ. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, đế quân điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. "
Cho bọn họ miễn lễ, Vũ Văn Tư Nguyên nhìn về phía ba người, đứng ở bên trái là Tiểu Mãn tầm bốn mươi tuổi, dáng người rất đẹp, da thịt trắng noãn, hiển nhiên bảo dưỡng rất tốt, cà người kim quý, châu quang bảo khí, mắt quang sáng chói. Nàng ta đứng đó cười híp mắt nhìn nàng, thật giống như Di Lặc sống.
Phía sau là Lập Hạ, là một nữ tử mặc y phục đen viền đỏ, hơn hai mươi tuổi, vóc người cao ráo cân đối, vừa nhìn là biết có võ công, đôi môi mím chặt, khóe miệng hơi hướng xuống, đầu hơi cúi, mi rũ xuống không nhìn rõ ánh mắt, thái độ tương đối nghiêm túc, hẳn là người chân thật.
Ở bên phải là một người đàn ông tướng mạo bình thường, nhu thuận đứng một bên, giống như nam tử bình thường ở cái thế giới này, nhưng, đôi mắt kia lại tựa như giếng cổ không sóng. Nếu đã có thể đứng ở chỗ này, Vũ Văn Tư Nguyên thật không dám xem thường.
Những suy nghĩ này của Tư Nguyên nhìn thì dài, thật ra chỉ là một khắc ý niệm, lúc này Vũ Văn Liên đã giới thiệu họ cho nàng.
" Bọn họ là quản sự của các thế lực ngầm thuộc hoàng tộc, Tiểu Mãn là đứng đầu Trấn Nguyên thương hào, trông coi tài vụ, Trấn Nguyên thương hào có cửa hiệu khách điếm rộng khắp Đại Lẫm, cũng có nhiều liên quan đến những quốc gia khác; Lập Hạ là thủ lĩnh Dạ Lam, đặc biệt phụ trách huấn luyện ảnh vệ. Hai đội ngũ đều là thế lực hoàng tộc lâu đời, tử ngọc ban chỉ của hoàng nhi chính là tín vật, nếu như sau này hoàng nhi có việc gấp cần đến, nhất thời không tìm được Tiểu Mãn cùng Lập Hạ, trình tín vật cũng có thể ra lệnh thủ hạ của bọn hắn. Kinh Trập phụ trách tổ chức phụ quân mới vừa xây dựng, chuyên thăm dò tin tức cùng ám sát. " Lo trước tính sau, Vũ Văn hoàng thất truyền thừa gần ngàn năm dĩ nhiên sẽ tồn tại thế lực bí ẩn, nếu như không phải mẫu hoàng cùng phụ thân tình cảm thâm hậu, làm đời này hoàng nhi thưa thớt, hoàng tộc cũng không đến nguy cơ như thế.
Vũ Văn Tư Nguyên giật mình nhìn ba người, nàng muốn ôm quyền bái phục ngưỡng mộ đối với hoàng tộc cùng phụ quân. Vốn là nàng cũng muốn xây dựng tập đoàn tài chính, tập đoàn tình báo hoặc là tổ chức sát thủ, tự mình gây dựng hẳn là phong quang. Giờ lại hoá ra nàng vốn dĩ đã có, mặc dù tên không giống nhưng giá trị sử dụng tổ chức lại như nhau, đành cam lòng mà thừa kế thôi. . Ai~. . . Quả nhiên trí tuệ người cổ đại vô cùng vĩ đại, nàng phải nhớ cho kỹ, muôn vạn lần không thể tùy ý phô trương. Nhưng mà chẳng lẽ sau này nàng chỉ có thể cân nhắc hướng phát triển truyền thông cùng chế tạo súng ống đạn dược sao?
“Lập Hạ, đã huấn luyện xong ảnh vệ cho hoàng nhi chưa?"
“Hồi bẩm điện hạ, đã huấn luyện xong, bất cứ khi nào cũng có thể chọn, đây là danh sách." Vừa nói vừa đưa lên một quyển sách, Tư Nguyên ngồi trên đùi phụ quân vươn mắt nhìn vào trong, bên trong là chữ Khải nhỏ ngay ngắn, giống như vẻ nghiêm cẩn của Lập Hạ. Sách ghi chép cặn kẽ sở trường và đặc thù của từng ảnh vệ.
Vũ Văn Liên mở sách cẩn thận lựa chọn, cuối cùng chỉ hai trai hai gái, theo thứ tự là số một, số bảy, số chín và số mười một.
Vũ Văn Tư Nguyên đêm này vốn chưa ngủ, lại bị kinh động, lúc này đã hơi mệt, không nghe bọn họ nói chuyện nữa, ngồi trên đùi phụ quân tìm một tư thế thư thái rồi ngủ, ngay cả lúc nào trở về Càn thanh cung cũng không biết.
Editor+beta:TyTMia
*Lời tác giả:
Ai.~ . . Rầu người
Mềm lòng đem viết chết Phạm Dư, kết quả chính là
Không tìm được nhân vật phản diện gây Tư Nguyên phiền toái.. Quả là làm người tốt không nổi
Phải thật tốt nghĩ nghĩ lần nữa tìm chút nhân vật phản diện
Có tranh đấu kịch mới hay, *kiên định nắm chặt tay*
Tác giả :
Phong Thịnh Huyễn Giác