Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh
Chương 97
Đường Viễn nhanh chóng liên lạc với Lộ Miểu, từ khi Thương Kỳ đồng ý liên minh với Kiều Trạch, người bên Kiều Trạch cũng không phải lén lút liên lạc với cô nữa, trực tiếp gọi điện đến.
Trong điện thoại, Đường Viễn uyển chuyển nói cho Lộ Miểu biết bây giờ Hoàng Giai Ngâm đang ở tại văn phòng Kiều Trạch, chiều nay Kiều Trạch sẽ đến nhà họ Hoàng với Hoàng Giai Ngâm.
Nói không rõ ràng rất dễ khiến người ta hiểu lầm, quả thật Lộ Miểu nhất thời không phản ứng kịp: Sanh anh ấy vẫn ở với Hoàng Giai Ngâm?
Đường Viễn thấy lời này nghe thế nào cũng như đang ghen, lập tức nổi ý muốn trêu cô, bèn nghiêm túc trả lời: Đàn ông đều thế, ăn trong bát nhìn trong nồi, hay em ghé qua đây nhìn chút xem?
Lộ Miểu không thích nghe những lời này, nhịn không được phản bác lại: Anh ấy còn lâu mới như thế.
Đường Viễn bị cô chọc cười: Em yên tâm về tổng giám đốc Kiều của chúng ta lắm à?
Lộ Miểu còn thật sự ừ đáp lại.
Đường Viễn nghẹn lời, thấy Lộ Miểu không định nói tiếp, nhịn không được hỏi: Em không định đến à?
Lộ Miểu: Đến đó làm gì?
Đường Viễn: ...
Anh khéo léo nhắc cô một câu: Tổng giám đốc Kiều muốn đến nhà họ Hoàng, nhưng tai anh ấy...
Lộ Miểu lập tức rõ ràng ám chỉ của Đường Viễn, lập tức hơi khó xử, gần đây thấy Kiều Trạch ở bên chỗ Thương Kỳ Ngô Man Man trò chuyện suôn sẻ quá, khiến cô quên mất tai anh có vấn đề.
Lát nữa tôi sẽ đến.
Dặn dò Đường Viễn vài câu, Lộ Miểu tắt máy, xin Tô Minh cho nghỉ rồi rời đi.
Hoàng Giai Ngâm vẫn còn ở Sách Phi, nhưng người đã bị Kiều Trạch đuổi ra khỏi văn phòng, đang vô cùng buồn chán ngồi ở khu tiếp khách đợi anh tan làm.
Khu tiếp khách nằm một góc trong nơi làm việc, Lộ Miểu vừa bước vào liền trông thấy Hoàng Giai Ngâm thả người tựa vào rìa sô pha, cúi đầu nghịch điện thoại, có lẽ đang chơi game.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa thì cô ta ngẩng đầu lên nhìn, sau đó trông thấy Lộ Miểu, sửng sốt hai giây rồi cười nhạt với Lộ Miểu: Miểu Miểu, sao em cũng đến đây?
Cất điện thoại, đứng lên.
Trong tay Lộ Miểu cầm một túi hồ sơ, tay chỉ vào văn phòng Kiều Trạch: Đưa tài liệu cho tổng giám đốc Kiều.
Hoàng Giai Ngâm gật đầu, hất cằm chỉ vào văn phòng Kiều Trạch: Anh ấy ở trong đó.
Lộ Miểu cũng đáp lại bằng nụ cười ngại ngùng với cô ta: Vâng, cám ơn.
Bước đến gõ cửa, một tiếng mời vào trầm thấp truyền đến, Lộ Miểu đẩy cửa ra, gọi anh một tiếng: Tổng giám đốc Kiều.
Bao nhiêu chú ý Kiều Trạch đều đặt lên máy tính, nghe thấy tiếng thì bỗng chốc ngẩng đầu lên, trông thấy Lộ Miểu đứng ở cửa thì mắt lóe sáng lên, nhìn ra sau cô.
Lộ Miểu đóng cửa.
Kiều Trạch: Khóa trái lại.
Lộ Miểu: ...
Kiều Trạch đứng lên, dáng người cao lớn bước về phía cô.
Đi đến gần thì duỗi tay ra kéo cô vào lòng, cúi đầu khẽ cọ lên đầu cô, thấp giọn hỏi: Sao em cũng đến?
Cơ thể Lộ Miểu bị luồng nhiệt nóng mà anh mang đến bao lấy, hai má nóng bừng, đây là lần đầu tiên cô chủ động đến tìm anh, nên cũng có chút thẹn thùng đỏ mặt.
Bánh Trôi bảo em đến. Cô dịu giọng đáp lại.
Kiều Trạch cúi đầu nhìn cô, tay vuốt ve mái tóc dài, cúi đầu định hôn nhưng Lộ Miểu lại thoáng né đi, nói mất tự nhiên: Hoàng Giai Ngâm còn ở bên ngoài mà.
Không phải bảo em khóa cửa rồi sao?
Dứt lời, đôi môi ngậm lấy cánh môi cô, một tay vòng ra sau lưng cô, dừng ở trên tay cầm, khóa trái cửa.
Lộ Miểu chỉ cao đến vai anh, vóc người lại nhỏ nhắn, bị anh ôm vào ngực hôn, hoàn toàn không còn đường từ chối, ưu thế thể hình vào lúc này đủ để anh làm chủ và chiếm hữu, cô cũng không muốn cự tuyệt, môi lưỡi dây dưa dần dần sa vào, thiếu chút nữa đã không kiểm soát được, cũng may Kiều Trạch là người lúc nào cũng có thể giữ vững lí trí, hôn một lúc liền buông cô ra, nhưng trán vẫn tựa vào trán cô, hơi thở bình ổn đã trở nên rối loạn.
Môi Lộ Miểu bị anh hôn đến sưng, cô dùng tay khẽ lau đi, thấp giọng oán trách: Lát nữa còn gặp người ta.
Hai người chưa từng có hành vi thân mật nào như này ngoài nhà hay khách sạn, có phần vì xung quanh lạ lẫm, mà văn phòng lại là nơi nghiêm túc, hai người như thế khiến cô cảm giác như đang vụng trộm, rồi lại cảm thấy thân mật ngọt ngào đến lạ, hơn nữa lúc này Kiều Trạch còn đang mặc áo sơ mi đen dày đặc mùi cấm dục.
Văn phòng anh khá ấm, trên người mặc áo sơ mi đen phối với quần tây đen, vạt áo sơ mi đều kéo ra ngoài thắt lưng, làm nổi bật dáng người cao ráo, áo sơ mi bó sát cơ ngực săn chắc căng cứng, thấp thoáng lộ ra bắp thịt cân đối, nhưng không đến mức căng chặt mà chính là toát lên cảm giác rắn chắc. Trước ngực cởi hai cúc áo, để phanh vòm ngực, vì góc độ và khoảng cách của cô mà loáng thoáng có thể trông thấy làn da màu lúa mạch của anh, cả trang phục lẫn khí chất, không cái nào là không ngập tràn mùi vị cấm dục.
Hai má Lộ Miểu càng đỏ hơn, không dám dựa gần anh quá, khẽ đẩy anh ra, muốn lùi đến khoảng cách an toàn.
Kiều Trạch không cho, hai tay như cũ ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, vừa sửa tóc giúp cô vừa thấp giọng hỏi: Bánh Trôi bảo em đến làm gì?
Anh ấy nói Hoàng Giai Ngâm ở văn phòng của anh, lát nữa anh với cô ta đến nhà họ Hoàng.
Kiều Trạch nhướn mày cười nói: Nên đặc biệt đến đây giám sát tôi?
Lời này để Lộ Miểu có chút an ủi, sự thật chứng minh, những lời trên chỉ là nói dối, cách nghĩ của Kiều Trạch và cô đều như nhau.
Cô đảy anh ra: Còn lâu. Em chỉ lo cho tai anh.
Không đẩy được, nhịn không được nói khẽ: Anh lùi ra sau chút đi. Em chảy máu mũi mất.
Kiều Trạch: ...
Lộ Miểu nhân lúc anh còn ngây người đẩy anh ra, hít hà lấy không khí lạnh, lúc này đại não mới thoáng tỉnh táo lại.
Kiều Trạch cũng không cố chấp kéo cô vào lòng nữa, xoay người ngồi xuống sô pha, lười biếng dựa ra sau, một tay khoát lên lưng ghế, hai chân vắt chéo, nghiêng đầu nhìn cô: Vừa nãy em gõ cửa, anh bảo 'mời vào'.
Vì tư thế ngồi của anh mà áo sơ mi dãn ra dán lên lồng ngực, trước ngực còn cởi hai cúc áo... Ừm, nhìn vẫn là vẻ cấm dục đầy yêu nghiệt.
Lộ Miểu mất tự nhiên dời mắt sang chỗ khác, nhất thời cũng không để ý đến mâu thuẫn trong lời của anh.
Kiều Trạch cúi đầu nhìn mình, trong con ngươi đen xẹt qua một tia rõ ràng, bèn ngoắc tay với cô: Em đến đây.
Lộ Miểu đi tới chẳng nghi ngờ gì, vừa đến trước mặt anh thì bất thình lình bị anh kéo ngã ngồi vào trong ngực, Lộ Miểu luống cuống muốn đứng lên nhưng lại bị Kiều Trạch giữ lấy eo, nghiêng đầu chăm chú nhìn mặt cô: Đang nghĩ lung tung gì thế?
Lộ Miểu đâu có: Làm gì có.
Kiều Trạch: Vừa nãy anh nói gì?
Lộ Miểu: ...
Kiều Trạch vuốt tóc cô: Còn nói không có à.
Giúp cô ngồi thẳng lưng lên, lúc này mới bình tĩnh nói: Lộ Miểu, tôi nhớ là tôi đã nói với em là thính lực của tôi đang dần khôi phục không?
Lộ Miểu gật đầu, anh có nói qua, nhưng lúc ấy cô không yên về anh, chỉ cho là anh đang vỗ về mình.
Quả thật thính lực của anh đang dần được hồi phục rồi. Kiều Trạch chỉ vào tai mình, Chỉ là nghe không rõ lắm, nhưng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng, hơn nữa ngày lại ngày cũng dần khá hơn.
Lộ Miểu ngạc nhiên: Bắt đầu từ lúc nào?
Cụ thể thì anh cũng không rõ, nói chung là sau khi quen em ấy, gần đây đều từ từ nắm bắt được những âm thanh khác nhau rồi.
Từ bệnh án mà nói, hẳn nó đã hoàn toàn khỏi rồi, nhưng có thể nguyên nhân tâm lí hay những thứ khác chúng ta không giải thích được, mà cần quá trình tự điều trị thích ứng từ từ, nhưng cuối cùng cũng khỏi hẳn.
Kiều Trạch nói thêm: Bác sĩ chính của tôi nói thế, hiện tại ông ấy cũng không tìm được giải thích nào hợp lí khoa học cả.
Lộ Miểu đâu quan tâm gì đến giải thích khoa học hay không khoa học chứ, thính lực của anh có thể hồi phục đã là niềm vui lớn nhất rồi.
Cô còn chưa kịp thể hiện vui mừng gì thì câu nói tiếp theo của Kiều Trạch đã làm cô ủ rũ: Nên em không cần lo cho tôi, chỉ cần tai tôi nắm bắt được chút âm thanh thì chỉ số nguy hiểm cũng giảm xuống rất nhiều.
Tôi không hi vọng em theo tôi đến nhà họ Hoàng.
Em không muốn. Lộ Miểu vẫn không yên tâm về anh, Có thể nghe được chút so với nghe được hoàn toàn thì vẫn khác nhau.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ, giọng nói lảnh lót của Hoàng Giai Ngâm cũng truyền đến; Giang Hành, bọn anh nói xong chưa, em vào được không?
Lộ Miểu nhìn sang Kiều Trạch, dùng khẩu ngữ hỏi anh: Anh có nghe thấy cô ta nói gì không?
Lộ Miểu nhìn cô bất động, nưng ánh mắt anh đã nói lên đáp án cô muốn, anh không nghe rõ.
Hoàng Giai Ngâm đang vặn tay cầm ngoài cửa, Lộ Miểu thấy nắm đấm xoay tròn, nhưng vì bị khóa trái nên không mở được.
Kiều Trạch quay đầu nhìn ra cửa sổ, để cô ngồi xuống một bên xong mới đứng dậy, đang định đi mở cửa thì đột nhiên Lộ Miểu kéo áo anh lại, tay chỉ lên trên: Cúc áo.
Kiều Trạch nhìn cô một cái, Lộ Miểu bị nhìn mà hai má đỏ bừng, ho khẽ một tiếng, quay đầu đi.
Bất chợt Kiều Trạch cúi người hôn lên má cô: Trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện tuyệt vời.
Lộ Miểu cúi đầu phản bác: Còn lâu.
Khóe môi Kiều Trạch cong cong, đưa tay lên từ từ gài lại cúc áo, lúc này mới đi đến mở cửa.
Hoàng Giai Ngâm đứng ở cửa, nhìn anh rồi lại nhìn Lộ Miểu ở trong phòng: Hai người làm gì trong đó thế, sao phải khóa trái cửa, còn lâu như thế mới mở?
Lộ Miểu nghiêm túc ngồi trên sô pha, lật giở tài liệu trong tay.
Kiều Trạch vịn vào tay cầm, bình tĩnh nhìn cô ta: Có chuyện gì à?
Hoàng Giai Ngâm giơ đồng hồ lên để anh nhìn giờ: Không phải nói muốn đến nhà em à? Đi thôi.
Kiều Trạch buông tay ra, quay đầu nhìn Lộ Miểu: Tôi với cô Hoàng phải đi thăm quản trị Hoàng, em không còn việc gì nữa thì về trước đi.
Lộ Miểu đặt tài liệu xuống, ngỡ ngàng nhìn anh: Không phải nói để em đi với anh sao?'
Lại nghiêng đầu nhìn Hoàng Giai Ngâm đứng đằng sau: Chị Giai Ngâm, lần trước mạo muội xông vào nhà chị, còn dọa chó của chị nữa, trong lòng em vẫn luôn không yên, muốn tìm cơ hội đích thân đến xin lỗi, hôm nay may mắn có chút thời gian, hôm khác không bằng ngày nay.
Kiều Trạch nhìn cô bất động, mắt đen thâm trầm, mơ hồ mang theo cảnh cáo.
Lộ Miểu giả vờ như không thấy, vẫn khiêm tốn áy náy nhìn Hoàng Giai Ngâm.
Hoàng Giai Ngâm rất vui vẻ gật đầu: Xin lỗi gì chứ, người có lỗi mới là chị. Nếu mọi người khó lắm mới rảnh rỗi thì cùng đi thôi.
Tay rất tự nhiên vòng lấy cánh tay Kiều Trạch: Đi thôi.
Kiều Trạch rút tay về, xoay người dọn dẹp bàn.
Xuống lầu đi đến xe Kiều Trạch, Hoàng Giai Ngâm rất tự nhiên mở cửa ghế phụ ra, ngồi vào.
Kiều Trạch đưa mắt nhìn Đường Viễn bên cạnh: Bánh Trôi, cậu lái xe đi.
Rồi mở cửa sau ra, đẩy Lộ Miểu vào, rồi mình cũng cúi người ngồi xuống.
Trước đây Hoàng Giai Ngâm theo đuổi Kiều Trạch thì anh vẫn lạnh lùng như thế, từ chối không lưu tình chút nào, nhưng khi ấy vẫn khách khí có phần, không như bây giờ, nhiều hơn một phần liều lĩnh kiêu ngạo.
Hoàng Giai Ngâm sớm đã quen với sự cự tuyệt thản nhiên này của anh, trước đây càng bị từ chối, tuy lòng khó chịu, nhưng cũng càng muốn chinh phục Kiều Trạch hơn. Nhưng bây giờ có lẽ vì có Lộ Miểu ở đây, nên khó chịu trong lòng còn mang theo vài phần không cam lòng và tàn nhẫn, ánh mắt lập tức lạnh đi.
Kiều Trạch nhìn cô ta dần dần lạnh mặt trong gương chiếu hậu, rồi nhìn Đường Viễn một cái: Lái xe.
Sau chuyện Lộ Miểu bị ép hít ma túy, Kiều Trạch đã hiểu ra, bất kể anh thích Lộ Miểu là tốt hay xấu, chỉ cần Lộ Miểu là người phụ nữ của anh thì cô chính là bia ngắm của Hoàng Giai Ngâm.
Nên anh cũng không cần tiếp tục cố ý ngụy tạo gì trước mặt Hoàng Giai Ngâm nữa.
Sau nửa tiếng xe chạy băng băng, rất nhanh đã dừng lại trước biệt thự nhà họ Hoàng.
Dọc đường lặng im nghĩ suy đã qua, sau khi xuống xe thì lúc Hoàng Giai Ngâm đối mặt với Lộ Miểu đã khôi phục lại vẻ khách khí ngày thường nên có.
Trong sân có nuôi chó ngao Tây Tạng, khá thích bắt nạt người lạ, mấy người đừng đi lung tung. Dặn dò xong, Hoàng Giai Ngâm mở ổ khóa, dẫn đầu đi vào trong vườn.
Lộ Miểu và Kiều Trạch đi song song sau Hoàng Giai Ngâm.
Hai người không cố ý giữ khoảng cách, nhưng cũng không cố ý thân mật, chỉ là một khoảng cách rất bình thường, theo bước Hoàng Giai Ngâm đi vào sâu trong sân.
Có lẽ vì có Hoàng Giai Ngâm là chủ ở đó nên tính cảnh giác với chó ngao dần thấp xuống, thậm chí quên mất sự tồn tại của nó, im lặng dọc đường đi cạnh Kiều Trạch, cũng không chú ý xung quanh mình. Không ngờ vừa đi qua một ngã rẽ, đột nhiên một tiếng chó sủa lên, một góc trái đằng trường xông ra một bóng đen, giơ nanh múa vuốt lao thẳng về phía Lộ Miểu, vừa nhanh vừa hung hãn.
Trong điện thoại, Đường Viễn uyển chuyển nói cho Lộ Miểu biết bây giờ Hoàng Giai Ngâm đang ở tại văn phòng Kiều Trạch, chiều nay Kiều Trạch sẽ đến nhà họ Hoàng với Hoàng Giai Ngâm.
Nói không rõ ràng rất dễ khiến người ta hiểu lầm, quả thật Lộ Miểu nhất thời không phản ứng kịp: Sanh anh ấy vẫn ở với Hoàng Giai Ngâm?
Đường Viễn thấy lời này nghe thế nào cũng như đang ghen, lập tức nổi ý muốn trêu cô, bèn nghiêm túc trả lời: Đàn ông đều thế, ăn trong bát nhìn trong nồi, hay em ghé qua đây nhìn chút xem?
Lộ Miểu không thích nghe những lời này, nhịn không được phản bác lại: Anh ấy còn lâu mới như thế.
Đường Viễn bị cô chọc cười: Em yên tâm về tổng giám đốc Kiều của chúng ta lắm à?
Lộ Miểu còn thật sự ừ đáp lại.
Đường Viễn nghẹn lời, thấy Lộ Miểu không định nói tiếp, nhịn không được hỏi: Em không định đến à?
Lộ Miểu: Đến đó làm gì?
Đường Viễn: ...
Anh khéo léo nhắc cô một câu: Tổng giám đốc Kiều muốn đến nhà họ Hoàng, nhưng tai anh ấy...
Lộ Miểu lập tức rõ ràng ám chỉ của Đường Viễn, lập tức hơi khó xử, gần đây thấy Kiều Trạch ở bên chỗ Thương Kỳ Ngô Man Man trò chuyện suôn sẻ quá, khiến cô quên mất tai anh có vấn đề.
Lát nữa tôi sẽ đến.
Dặn dò Đường Viễn vài câu, Lộ Miểu tắt máy, xin Tô Minh cho nghỉ rồi rời đi.
Hoàng Giai Ngâm vẫn còn ở Sách Phi, nhưng người đã bị Kiều Trạch đuổi ra khỏi văn phòng, đang vô cùng buồn chán ngồi ở khu tiếp khách đợi anh tan làm.
Khu tiếp khách nằm một góc trong nơi làm việc, Lộ Miểu vừa bước vào liền trông thấy Hoàng Giai Ngâm thả người tựa vào rìa sô pha, cúi đầu nghịch điện thoại, có lẽ đang chơi game.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa thì cô ta ngẩng đầu lên nhìn, sau đó trông thấy Lộ Miểu, sửng sốt hai giây rồi cười nhạt với Lộ Miểu: Miểu Miểu, sao em cũng đến đây?
Cất điện thoại, đứng lên.
Trong tay Lộ Miểu cầm một túi hồ sơ, tay chỉ vào văn phòng Kiều Trạch: Đưa tài liệu cho tổng giám đốc Kiều.
Hoàng Giai Ngâm gật đầu, hất cằm chỉ vào văn phòng Kiều Trạch: Anh ấy ở trong đó.
Lộ Miểu cũng đáp lại bằng nụ cười ngại ngùng với cô ta: Vâng, cám ơn.
Bước đến gõ cửa, một tiếng mời vào trầm thấp truyền đến, Lộ Miểu đẩy cửa ra, gọi anh một tiếng: Tổng giám đốc Kiều.
Bao nhiêu chú ý Kiều Trạch đều đặt lên máy tính, nghe thấy tiếng thì bỗng chốc ngẩng đầu lên, trông thấy Lộ Miểu đứng ở cửa thì mắt lóe sáng lên, nhìn ra sau cô.
Lộ Miểu đóng cửa.
Kiều Trạch: Khóa trái lại.
Lộ Miểu: ...
Kiều Trạch đứng lên, dáng người cao lớn bước về phía cô.
Đi đến gần thì duỗi tay ra kéo cô vào lòng, cúi đầu khẽ cọ lên đầu cô, thấp giọn hỏi: Sao em cũng đến?
Cơ thể Lộ Miểu bị luồng nhiệt nóng mà anh mang đến bao lấy, hai má nóng bừng, đây là lần đầu tiên cô chủ động đến tìm anh, nên cũng có chút thẹn thùng đỏ mặt.
Bánh Trôi bảo em đến. Cô dịu giọng đáp lại.
Kiều Trạch cúi đầu nhìn cô, tay vuốt ve mái tóc dài, cúi đầu định hôn nhưng Lộ Miểu lại thoáng né đi, nói mất tự nhiên: Hoàng Giai Ngâm còn ở bên ngoài mà.
Không phải bảo em khóa cửa rồi sao?
Dứt lời, đôi môi ngậm lấy cánh môi cô, một tay vòng ra sau lưng cô, dừng ở trên tay cầm, khóa trái cửa.
Lộ Miểu chỉ cao đến vai anh, vóc người lại nhỏ nhắn, bị anh ôm vào ngực hôn, hoàn toàn không còn đường từ chối, ưu thế thể hình vào lúc này đủ để anh làm chủ và chiếm hữu, cô cũng không muốn cự tuyệt, môi lưỡi dây dưa dần dần sa vào, thiếu chút nữa đã không kiểm soát được, cũng may Kiều Trạch là người lúc nào cũng có thể giữ vững lí trí, hôn một lúc liền buông cô ra, nhưng trán vẫn tựa vào trán cô, hơi thở bình ổn đã trở nên rối loạn.
Môi Lộ Miểu bị anh hôn đến sưng, cô dùng tay khẽ lau đi, thấp giọng oán trách: Lát nữa còn gặp người ta.
Hai người chưa từng có hành vi thân mật nào như này ngoài nhà hay khách sạn, có phần vì xung quanh lạ lẫm, mà văn phòng lại là nơi nghiêm túc, hai người như thế khiến cô cảm giác như đang vụng trộm, rồi lại cảm thấy thân mật ngọt ngào đến lạ, hơn nữa lúc này Kiều Trạch còn đang mặc áo sơ mi đen dày đặc mùi cấm dục.
Văn phòng anh khá ấm, trên người mặc áo sơ mi đen phối với quần tây đen, vạt áo sơ mi đều kéo ra ngoài thắt lưng, làm nổi bật dáng người cao ráo, áo sơ mi bó sát cơ ngực săn chắc căng cứng, thấp thoáng lộ ra bắp thịt cân đối, nhưng không đến mức căng chặt mà chính là toát lên cảm giác rắn chắc. Trước ngực cởi hai cúc áo, để phanh vòm ngực, vì góc độ và khoảng cách của cô mà loáng thoáng có thể trông thấy làn da màu lúa mạch của anh, cả trang phục lẫn khí chất, không cái nào là không ngập tràn mùi vị cấm dục.
Hai má Lộ Miểu càng đỏ hơn, không dám dựa gần anh quá, khẽ đẩy anh ra, muốn lùi đến khoảng cách an toàn.
Kiều Trạch không cho, hai tay như cũ ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, vừa sửa tóc giúp cô vừa thấp giọng hỏi: Bánh Trôi bảo em đến làm gì?
Anh ấy nói Hoàng Giai Ngâm ở văn phòng của anh, lát nữa anh với cô ta đến nhà họ Hoàng.
Kiều Trạch nhướn mày cười nói: Nên đặc biệt đến đây giám sát tôi?
Lời này để Lộ Miểu có chút an ủi, sự thật chứng minh, những lời trên chỉ là nói dối, cách nghĩ của Kiều Trạch và cô đều như nhau.
Cô đảy anh ra: Còn lâu. Em chỉ lo cho tai anh.
Không đẩy được, nhịn không được nói khẽ: Anh lùi ra sau chút đi. Em chảy máu mũi mất.
Kiều Trạch: ...
Lộ Miểu nhân lúc anh còn ngây người đẩy anh ra, hít hà lấy không khí lạnh, lúc này đại não mới thoáng tỉnh táo lại.
Kiều Trạch cũng không cố chấp kéo cô vào lòng nữa, xoay người ngồi xuống sô pha, lười biếng dựa ra sau, một tay khoát lên lưng ghế, hai chân vắt chéo, nghiêng đầu nhìn cô: Vừa nãy em gõ cửa, anh bảo 'mời vào'.
Vì tư thế ngồi của anh mà áo sơ mi dãn ra dán lên lồng ngực, trước ngực còn cởi hai cúc áo... Ừm, nhìn vẫn là vẻ cấm dục đầy yêu nghiệt.
Lộ Miểu mất tự nhiên dời mắt sang chỗ khác, nhất thời cũng không để ý đến mâu thuẫn trong lời của anh.
Kiều Trạch cúi đầu nhìn mình, trong con ngươi đen xẹt qua một tia rõ ràng, bèn ngoắc tay với cô: Em đến đây.
Lộ Miểu đi tới chẳng nghi ngờ gì, vừa đến trước mặt anh thì bất thình lình bị anh kéo ngã ngồi vào trong ngực, Lộ Miểu luống cuống muốn đứng lên nhưng lại bị Kiều Trạch giữ lấy eo, nghiêng đầu chăm chú nhìn mặt cô: Đang nghĩ lung tung gì thế?
Lộ Miểu đâu có: Làm gì có.
Kiều Trạch: Vừa nãy anh nói gì?
Lộ Miểu: ...
Kiều Trạch vuốt tóc cô: Còn nói không có à.
Giúp cô ngồi thẳng lưng lên, lúc này mới bình tĩnh nói: Lộ Miểu, tôi nhớ là tôi đã nói với em là thính lực của tôi đang dần khôi phục không?
Lộ Miểu gật đầu, anh có nói qua, nhưng lúc ấy cô không yên về anh, chỉ cho là anh đang vỗ về mình.
Quả thật thính lực của anh đang dần được hồi phục rồi. Kiều Trạch chỉ vào tai mình, Chỉ là nghe không rõ lắm, nhưng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng, hơn nữa ngày lại ngày cũng dần khá hơn.
Lộ Miểu ngạc nhiên: Bắt đầu từ lúc nào?
Cụ thể thì anh cũng không rõ, nói chung là sau khi quen em ấy, gần đây đều từ từ nắm bắt được những âm thanh khác nhau rồi.
Từ bệnh án mà nói, hẳn nó đã hoàn toàn khỏi rồi, nhưng có thể nguyên nhân tâm lí hay những thứ khác chúng ta không giải thích được, mà cần quá trình tự điều trị thích ứng từ từ, nhưng cuối cùng cũng khỏi hẳn.
Kiều Trạch nói thêm: Bác sĩ chính của tôi nói thế, hiện tại ông ấy cũng không tìm được giải thích nào hợp lí khoa học cả.
Lộ Miểu đâu quan tâm gì đến giải thích khoa học hay không khoa học chứ, thính lực của anh có thể hồi phục đã là niềm vui lớn nhất rồi.
Cô còn chưa kịp thể hiện vui mừng gì thì câu nói tiếp theo của Kiều Trạch đã làm cô ủ rũ: Nên em không cần lo cho tôi, chỉ cần tai tôi nắm bắt được chút âm thanh thì chỉ số nguy hiểm cũng giảm xuống rất nhiều.
Tôi không hi vọng em theo tôi đến nhà họ Hoàng.
Em không muốn. Lộ Miểu vẫn không yên tâm về anh, Có thể nghe được chút so với nghe được hoàn toàn thì vẫn khác nhau.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ, giọng nói lảnh lót của Hoàng Giai Ngâm cũng truyền đến; Giang Hành, bọn anh nói xong chưa, em vào được không?
Lộ Miểu nhìn sang Kiều Trạch, dùng khẩu ngữ hỏi anh: Anh có nghe thấy cô ta nói gì không?
Lộ Miểu nhìn cô bất động, nưng ánh mắt anh đã nói lên đáp án cô muốn, anh không nghe rõ.
Hoàng Giai Ngâm đang vặn tay cầm ngoài cửa, Lộ Miểu thấy nắm đấm xoay tròn, nhưng vì bị khóa trái nên không mở được.
Kiều Trạch quay đầu nhìn ra cửa sổ, để cô ngồi xuống một bên xong mới đứng dậy, đang định đi mở cửa thì đột nhiên Lộ Miểu kéo áo anh lại, tay chỉ lên trên: Cúc áo.
Kiều Trạch nhìn cô một cái, Lộ Miểu bị nhìn mà hai má đỏ bừng, ho khẽ một tiếng, quay đầu đi.
Bất chợt Kiều Trạch cúi người hôn lên má cô: Trong đầu toàn nghĩ mấy chuyện tuyệt vời.
Lộ Miểu cúi đầu phản bác: Còn lâu.
Khóe môi Kiều Trạch cong cong, đưa tay lên từ từ gài lại cúc áo, lúc này mới đi đến mở cửa.
Hoàng Giai Ngâm đứng ở cửa, nhìn anh rồi lại nhìn Lộ Miểu ở trong phòng: Hai người làm gì trong đó thế, sao phải khóa trái cửa, còn lâu như thế mới mở?
Lộ Miểu nghiêm túc ngồi trên sô pha, lật giở tài liệu trong tay.
Kiều Trạch vịn vào tay cầm, bình tĩnh nhìn cô ta: Có chuyện gì à?
Hoàng Giai Ngâm giơ đồng hồ lên để anh nhìn giờ: Không phải nói muốn đến nhà em à? Đi thôi.
Kiều Trạch buông tay ra, quay đầu nhìn Lộ Miểu: Tôi với cô Hoàng phải đi thăm quản trị Hoàng, em không còn việc gì nữa thì về trước đi.
Lộ Miểu đặt tài liệu xuống, ngỡ ngàng nhìn anh: Không phải nói để em đi với anh sao?'
Lại nghiêng đầu nhìn Hoàng Giai Ngâm đứng đằng sau: Chị Giai Ngâm, lần trước mạo muội xông vào nhà chị, còn dọa chó của chị nữa, trong lòng em vẫn luôn không yên, muốn tìm cơ hội đích thân đến xin lỗi, hôm nay may mắn có chút thời gian, hôm khác không bằng ngày nay.
Kiều Trạch nhìn cô bất động, mắt đen thâm trầm, mơ hồ mang theo cảnh cáo.
Lộ Miểu giả vờ như không thấy, vẫn khiêm tốn áy náy nhìn Hoàng Giai Ngâm.
Hoàng Giai Ngâm rất vui vẻ gật đầu: Xin lỗi gì chứ, người có lỗi mới là chị. Nếu mọi người khó lắm mới rảnh rỗi thì cùng đi thôi.
Tay rất tự nhiên vòng lấy cánh tay Kiều Trạch: Đi thôi.
Kiều Trạch rút tay về, xoay người dọn dẹp bàn.
Xuống lầu đi đến xe Kiều Trạch, Hoàng Giai Ngâm rất tự nhiên mở cửa ghế phụ ra, ngồi vào.
Kiều Trạch đưa mắt nhìn Đường Viễn bên cạnh: Bánh Trôi, cậu lái xe đi.
Rồi mở cửa sau ra, đẩy Lộ Miểu vào, rồi mình cũng cúi người ngồi xuống.
Trước đây Hoàng Giai Ngâm theo đuổi Kiều Trạch thì anh vẫn lạnh lùng như thế, từ chối không lưu tình chút nào, nhưng khi ấy vẫn khách khí có phần, không như bây giờ, nhiều hơn một phần liều lĩnh kiêu ngạo.
Hoàng Giai Ngâm sớm đã quen với sự cự tuyệt thản nhiên này của anh, trước đây càng bị từ chối, tuy lòng khó chịu, nhưng cũng càng muốn chinh phục Kiều Trạch hơn. Nhưng bây giờ có lẽ vì có Lộ Miểu ở đây, nên khó chịu trong lòng còn mang theo vài phần không cam lòng và tàn nhẫn, ánh mắt lập tức lạnh đi.
Kiều Trạch nhìn cô ta dần dần lạnh mặt trong gương chiếu hậu, rồi nhìn Đường Viễn một cái: Lái xe.
Sau chuyện Lộ Miểu bị ép hít ma túy, Kiều Trạch đã hiểu ra, bất kể anh thích Lộ Miểu là tốt hay xấu, chỉ cần Lộ Miểu là người phụ nữ của anh thì cô chính là bia ngắm của Hoàng Giai Ngâm.
Nên anh cũng không cần tiếp tục cố ý ngụy tạo gì trước mặt Hoàng Giai Ngâm nữa.
Sau nửa tiếng xe chạy băng băng, rất nhanh đã dừng lại trước biệt thự nhà họ Hoàng.
Dọc đường lặng im nghĩ suy đã qua, sau khi xuống xe thì lúc Hoàng Giai Ngâm đối mặt với Lộ Miểu đã khôi phục lại vẻ khách khí ngày thường nên có.
Trong sân có nuôi chó ngao Tây Tạng, khá thích bắt nạt người lạ, mấy người đừng đi lung tung. Dặn dò xong, Hoàng Giai Ngâm mở ổ khóa, dẫn đầu đi vào trong vườn.
Lộ Miểu và Kiều Trạch đi song song sau Hoàng Giai Ngâm.
Hai người không cố ý giữ khoảng cách, nhưng cũng không cố ý thân mật, chỉ là một khoảng cách rất bình thường, theo bước Hoàng Giai Ngâm đi vào sâu trong sân.
Có lẽ vì có Hoàng Giai Ngâm là chủ ở đó nên tính cảnh giác với chó ngao dần thấp xuống, thậm chí quên mất sự tồn tại của nó, im lặng dọc đường đi cạnh Kiều Trạch, cũng không chú ý xung quanh mình. Không ngờ vừa đi qua một ngã rẽ, đột nhiên một tiếng chó sủa lên, một góc trái đằng trường xông ra một bóng đen, giơ nanh múa vuốt lao thẳng về phía Lộ Miểu, vừa nhanh vừa hung hãn.
Tác giả :
Thanh Phong Ngữ