Âm Tào Địa Phủ
Quyển 2 - Chương 44
Hành Tư đã trở lại nhậm chức thì phải tiếp tục xử lý công vụ
Dực San thu thập phòng một chút liền lẻn đến chính điện xem náo nhiệt nhưng sau khi dạo một vòng, phấn khích cũng giảm đi “giờ ta làm gì? vẫn làm tạp dịch như trước kia sao?"
Hành Tư và Tất Trì kinh ngạc nhìn nàng
Tất Trì nhìn Dực San rồi lại nhìn Hành Tư “San San, ngươi nhớ chuyện khi mới tới đây sao?"
Dực San lắc đầu “không có, có điều lần trước Tập Thư đã kể cho ta nghe mọi chuyện khi ta ở đây"
Hành Tư im lặng nhìn nàng, Tất Trì lại cười hớn hở “xem ra đứa nhỏ Tập Thư kia cũng có chút hữu dụng, không cần chúng ta nhắc đã chủ động nói với ngươi"
Dực San cảm thấy nhức đầu “tự mình không nhớ nổi, nghe hắn nói giống như nghe kể chuyện xưa, không có cảm gì" nói xong theo bản năng cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của Hành Tư
Tất Trì vẫn tươi cười “không sao, cảm giác thì từ từ bồi dưỡng đi"
Hành Tư thu hồi ánh mắt “ngươi cứ như trước là được rồi"
Dực San lập tức ngẩng đầu, hai mắt lóe sáng “vậy có thể tự do xem danh mục đăng ký sao?"
Hành Tư “tùy ngươi"
Lập tức một xấp lớn danh mục đăng ký bị ôm đi
Hành Tư và Tất Trì đưa mắt nhìn nhau…
Dực San có thể kết luận khi nàng làm phàm nhân, chẳng những diện mạo không thay đổi mà ngay cả tính tình cũng vậy, thậm chí việc thích xem các chuyện xưa cũng không có đổi. Từ nhiều năm trước, khi Nhạc Thác cho nàng xem một cuốn danh mục đăng ký không biết lấy từ đâu ra, nàng liền bước lên con đường không có có lối thoát, phủ của Tư Mệnh Tinh Quân bị nàng dẫm hõng không biết bao nhiêu bậc cửa, hao tổn rất nhiều trà nước và hạt dưa, Tư Mệnh Tinh Quân từ chỗ cực lực phản kháng đến nhẫn nhục chịu đựng, khi viết ra một mệnh số thú vị, trước khi sửa bản thảo còn chủ động nhờ nàng và Nhạc Thác giám thưởng, lấy ý kiến góp ý
Nhạc Thác, con mẹ nó, lại nhớ tới hắn
Dực San lắc lắc đầu, đột nhiên không còn thấy hứng thú với đông danh mục đăng ký
Quên đi, tới phòng bếp vậy
Dực San và Dực Lam vẫn thường xuyên lẻn đến phòng bếp ở Tê Hà điện khám phá, cho nên cực kỳ quen thuộc với kết cấu và thiết bị của các phòng bếp
Nàng cầm lấy dao và chảo, ước lượng trong tay, nhớ Tập Thư khi đó khen ngợi trù nghệ của nàng không dứt, đột nhiên có chút nóng lòng muốn thử
Vô Thân, Vô Khâu đang canh cửa, đột nhiên thấy phòng bếp có khói bay lên, liếc nhìn nhau rồi đi qua. Vừa tới trước cửa phòng bếp, nhìn thấy Dực San đang múc thức ăn từ trong nồi ra
Dực San nhìn thấy bọn họ, nhiệt tình nói ‘ta vừa làm, các ngươi muốn nếm thử hay không?"
Với ấn tượng tốt đẹp trước kia, Vô Thân, Vô Khâu nhìn cái đĩa trước mắt không nhận ra là món gì vẫn tràn ngập tin tưởng và tín nhiệm. Nhưng rất nhanh, hai người bọn chỉ vừa ăn một miếng đã bỏ chạy như điên
Dực San quyết định ra ngoài đi dạo cho bớt giận
Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy đình lưu ly cách đó không xa, Dực San lại nhớ tới Tập Thư nói khi đí nàng tinh thần sa sút, chỉ có Nhạc Thác đến tìm nàng, cũng nàng uống rượu, nàng mới vui vẻ hơn
Nhạc Thác…Hắn rốt cuộc muốn gì? có kiều thêm mỹ quyến cũng đã là kẻ phụ tình, vì sao đột nhiên xuống thế gian làm phàm nhân, còn cố ý sửa mệnh mà đi tìm nàng, ngay cả khi nàng ở âm tào địa phủ cũng tìm đến. Chẳng lẽ vì biết khi đó nàng thích Hành Tư, cho nên không cam lòng?
Nàng đã thấy trên các danh mục không thiếu những người như vậy, rõ ràng tự mình quyết định từ bỏ đối phương nhưng khi nghe được người ta sống tốt hoặc có tình yêu khác, không còn để ý tới mình nữa thì trong lòng lại thấy khó chịu, muốn giành lại hoặc là khiến cho người kia không được sống vui vẻ. Có điều không nhớ được lúc trước Nhạc Thác đến tìm nàng là như thế nào, đã nói những gì, không biết hắn rốt cuộc muốn giành lại nàng hay là muốn gây khó chịu cho nàng?
Dực San bình tĩnh nhìn đình lưu ly kia đến xuất thần, không để ý có người tới gần, cho đến khi phát hiện có một cỗ kinh phong đánh tới, cả kinh, không chút suy nghĩ liền rút bội kiếm bên người ngăn đón
Thanh âm va chạm bén nhọn chói tai
Dực San cầm kiếm lui ra sau hai bước, lúc này mới nhìn rõ đứng trước mặt nàng là một thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp, có chút nghi hoặc, nhíu mày tinh tế đánh giá đối phương
Mỹ nữ kia cũng bị phản kích của nàng làm hoảng sợ, kinh ngạc nhìn bội kiếm trong tay nàng, nhíu mày nói ‘ngươi đã có kết giới, khi nào thì học được cách sử dụng kiếm?"
Kết giới?
Dực San cúi đầu nhìn bản thân, lần này nàng không có thu hồi tiên thân nhưng vô duyên vô cớ, ai rảnh mà tạo kết giới với bản thân chứ? nữ nhân này ánh mắt kém đến thế nào mới cho rằng tiên quang trên người nàng và kết giới của pháp khi là một chứ?Tay vẫn để kiếm ngang người, trầm giọng hỏi “ngươi là ai? vì sao vừ rồi đánh lén ta"
Mỹ nữ kia nghe vậy liền đen mặt, trừng mắt nói “ta khó lắm mới có được một lần về nhà mẹ đẻ, nghe nói Hành Tư trở về thiên cung, ngươi tương tư đến mức dở sống dở chết nên mới hảo tâm đến thăm ngươi, ngươi lại lấy kiếm ngăn ta, còn giả vờ không biết ta? lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao?"
Dực San run rẩy khóe miệng, không biết nên nói cái gì. Chưa nói tới chuyện nàng có quen mỹ như lớn giọng này hay không, nếu thật có lòng đến thăm nàng lại thừa dịp nàng thất thần mà vung roi đánh tới sao? nàng ta là tới bái phỏng hay đến để dánh nhau?
Đợi chút. Mỹ nữ, roi, xấu tính…
Dực San đột nhiên có chút ấn tượng, cao thấp đánh giá “ngươi chính là Tang Cách luôn thấy ta không vừa mắt, tìm mọi cách ép buộc ta sao?"
Nàng chỉ muốn xác nhận cũng không ngờ Tang Cách vừa nghe thế, càng thêm giận, mặt đen như đít nồi “hừ, cho ngươi mặt mũi ngươi còn diễn trò phải không? giả vờ không biết ta cũng vô dụng, hiện ngươi đã biết cách sử dụng kiếm vậy thì công bằng rồi, lát nữa đừng nói ta khi dễ ngươi" nói xong đánh tới
Dực San ngay cả nói cũng không có thời gian, liền cùng Tang Cách đánh nhau. Tuy trận đánh này khá bất ngờ nhưng nghĩ tới trước đây mình là phế vật, không biết bị Tiểu Diêm Vương này khi dễ thành cái dạng gì liền không thủ hạ lưu tình, nhất thời trước đại môn Chuyển Sinh điện trở thành bãi chiến trường
Chiêu thức của Tang Cách không quá lợi hại nhưng cậy mạnh, hơn nữa roi của nàng thuộc loại vũ khí siêu hạng. Dực San chống đỡ trong giây lát, cảm thấy thanh âm roi và kiếm chạm nhau nghe chói tai, cánh tay cũng mỏi đến run lên, liền quyết định tốc chiến tốc thắng, chọn chiêu thức có lực sát thương hơn. Nhưng nàng chưa kịp ra tay, một lực đạo mạnh mẽ đã đánh tới, thật mạnh bổ xuống người nàng. Lực đạo này đột ngột lại hung mãnh, Dực San không kịp phòng bị, trực tiếp bị đánh văng ra ngoài. Chớp mắt trước mặt nàng biết thành màu đen, cái gì cũng chưa kịp nghĩ đã rơi xuống đất. Có điều trên người trừ đau đớn vì bị đánh thì không có cảm giác đau vì bị ném xuống, ngược lại còn cảm thấy thứ gì đó rất mềm mại. Chẳng lẽ nàng vận khí tốt nên rơi xuống bãi cỏ hay là hố cát? nhưng sao nơi này lại ấm nóng?
Mở mắt ra, nàng không nhìn thấy bãi cỏ hay hố cát mà là sườn mặt của Hành Tư
Hoãn một lát mở mắt ra, nàng xem đến vừa không là cỏ tranh cũng không phải sa hố, mà là Hành Tư xanh mét sườn mặt.
Ôi chao? Dực San nháy mắt mấy cái, đoán rằng mình không có rơi xuống đất mà là ở trong lòng Hành Tư, nhưng vừa rồi hắn không có ở đây, sao lại rơi vào người hắn?Đầu óc của nàng vẫn có chút mơ hồ, cố cử động cái cổ, nhìn tình hình chung quanh
Bên cạnh Tang Cách xuất hiện một nam tử trẻ tuổi, đang khẩn trương đánh giá nàng ta.
Dực San lúc này không quản mình rơi xuống đâu nữa, từ vị trí của nam tử kia, cho thấy người rồi đánh bay nàng là hắn. Lửa giận bốc lên, cả giận nói với Tang Cách “ngươi còn dám nói công bằng, dám kêu người giúp đỡ, ở bên cạnh đánh lén" nàng kích động muốn đứng thẳng dậy, nào ngờ vừa động đã đau đến hít một hơi
Hành Tư cúi đầu cẩn thận đánh giá nàng, sắc mặt càng không tốt “bị thương rất nặng?"
Dực San mặt nhăn như khổ qua “không thương tới gân cốt nhưng rất đau, nếu hắn không thừa dịp ta không chú ý mà đánh lén thì còn lâu ta mới bị đánh trúng’ nói xong còn hô lên với Tang Cách “vô sỉ"
Hành Tư ngẩng đầu nhìn qua, ngữ khí lạnh như băng “Phi Dung quân không có gì muốn giải thích sao?"
Bên kia sắc mặt Tang Cách cũng không được tốt lắm, xem ra là mới bị Phi Dung giáo huấn
Phi Dung đi tới, thần sắc áy náy ‘thật xin lỗi, Tang Cách mang thai, tính tình càng nóng hơn trước kia"
Có thai còn tìm người đánh nhau?
Dực San không chút nể mặt “càng thêm vô sỉ, mang theo đứa nhỏ đến đánh ta"
Phi Dung vội nói “vừa rồi chỉ nhìn thấy Tang Cách đánh nhau với người ta, không biết là San San cô nương, ta nhất thời nóng vội, ra tay hơi nặng, nếu không phải San San cô nương có bùa hộ mệnh kia, sợ là ta đã gây ra sai lầm lớn. Thật xin lỗi"
Dực San cho tới giờ chưa từng bị đánh bay như vậy, bụng đầy lửa giận, không tính cho Phi Dung thể diện nhưng người đau đến mức nàng lười nhúc nhích, chỉ quay đầu vào lòng Hành Tư, không để ý tới
Phi Dung lúc này mới quan sát Dực San, thần sắc áy náy pha chút nghi hoặc “Hành Tư quân, trên người San San cô nương…đây là kết giới do bùa hộ mệnh kia của ngươi mang lại hay nàng là tiên thân?"
Hành Tư thấy Dực San không có trở ngại, ít nhất vẫn còn hơi sức mắng chửi người, thần sắc dịu hơn nhưng vẫn không tốt lắm “chuyện trước đó còn chưa tính xong, Phi Dung quân không cần nói sang chuyện khác"
Phi Dung kéo Tang Cách lại đây ‘Tang Cách vẫn biết là San San cô nương có bùa hộ mệnh của Hành Tư quân ngươi đưa cho, không bị thương tổn nên vừa rồi mới đùa giỡn như vậy. Hành Tư quân cũng biết tính của nàng rồi, không có ác ý, ta cũng đã giáo huấn nàng. Vừa rồi ta ra tay cũng không cố ý, mong Hành Tư quân và San San cô nương thứ lỗi"
Hành Tư lạnh lùng “chỉ xin lỗi là xong?"
Phi Dung yên lặng, thầm nghĩ: muốn nhân cơ hội tống tiền sao?
Trong lúc hai bên đang giằng co, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một người, thần sắc lo lắng nhìn Dực San trong lòng Hành Tư, nhìn kỹ chính là tiên đồng Thụ Anh trong Tê Hà điện
“Điện hạ mau trở về một chuyến, vừa rồi Phù Tuyên phu nhân nói Thủy Mặc va chạm nàng, khiến nàng động thai khí đã áp giải Thủy Mặc đến phủ của Phù Tuyên phu nhân, nói muốn ngài tự mình tới cửa mới thả người"
Thủy Mặc va chạm Phù Tuyên khiến nàng động thai khí? con mẹ nó, sao nàng ta không nói là Thủy Mặc va chạm khiến nàng ta động tiên căn luôn đi?
Nàng vừa từ lục đạo trở về thiên đình không bao lâu, Phù Tuyên đã chịu không nổi tịch mịch mà tới cửa gây phiền toái, thiên đình to như vậy, nàng ta không tìm được chỗ nào khác sao?
Dực San máu nóng xông lên tới đầu, không thèm để ý mình vừa bị Phu Dung đả thương, cầm theo bội kiếm, đằng đằng sát khí đi đến phủ đệ của Nhạc Thác
Dọc đường đi, nàng hỏi Hành Tư vẫn luôn đi theo bên cạnh “ngươi muốn đến xem náo nhiệt sao?"
Hành Tư nhìn kiếm trong tay nàng, thần sắc không chút gợn sóng “nếu có"
Người này ngoài mặt vân đạm phong khinh, làm nhưng không có gì liên quan tới mình nhưng không ngờ cũng thích bát quái, khoái giúp vui. Nói không chừng hắn cùng một giuộc với Dực Lam. Lúc này mà có thể nghĩ như vậy, Dực Sam nghĩ có lẽ mình giận quá hồ đồ rồi
Vừa đến trước đại môn phủ đệ của Nhạc Thác, lại thấy Nhạc Thác dường như cũng đang gấp gáp trở về từ một nơi khac, nhìn thấy Dực San liền tiến lên chào hỏi “ta vừa mới nghe nói nên gấp gáp trở về"
Dực San không chút suy nghĩ, ngắt lời ‘chạy về làm gì? không xem diễn như lần trước sao?"
Nhạc Thác bị ngữ khí lạnh lùng của nàng làm nghẹn khuất, lại nhìn thấy Hành Tư phía sau nàng, thần sắc trên mặt hơi đổi, nhưng hắn chưa kịp nói gì, Dực San đã xông vào trong.
Phù Tuyên đang nằm nghiêng người trên tháp quý phi, vừa uống trà vừa vỗ về cái bụng đã nhô cao của mình, hiển nhiên là đang cố ý đợi Dực San. Thấy Dực San một mình xông vào liền buông chén trà xuống, nhưng sau khi nhìn thấy Hành Tư và Nhạc Thác thì tươi cười trên mặt liền cương cứng
Tâm tình Dực San vốn đang không tốt, nhìn thấy Phù Tuyên mang thai lại càng khó chịu “Thủy Mặc đâu?"
Phù Tuyên thu lại sắc mặt bối rối, bày ra dáng vẻ tự nhiên, chậm rã đỡ bụng, cao giọng gọi ‘dẫn tới"
Chốc lát sau Thủy Mặc đã bị dẫn tới, hai má sưng đỏ, cả người ướt đẫm
Dực San nhìn bộ dáng hấp hối của Thủy Mặc, cố kềm tức giận hỏi Phù Tuyên “xảy ra chuyện gì?"
Ô Đại ở bên cạnh tiến lên cười nói “Điện hạ đừng vội, sự tình là như vầy. Vừa rồi phu nhân nhà ta ra ngoài tản bộ, không khéo gặp được Thủy Mặc vội vã đi tới từ phía đối diện, cũng không chịu nhường đường, va chạm khiến phu nhân nhà ta suýt nữa động thai khí, nô tỳ trong lúc tình thế cấp bách đã vả miệng Thủy Mặc, trong khi chờ Điện hạ tới liền tạm giam nàng ta trong thủy lao"
Dực San nhìn Thủy Mặc hai má sưng đỏ đã nộ khí công tâm, vừa nghe tới thủy lao thì lửa giận hoàn toàn bộc phát. Thủy lao là nơi giam giữ trọng phạm, nếu không phải phạm sai lầm lớn là không cần dùng nơi đó. Cho nên Ô Đại còn chưa nói xong, nàng đã vung tay, một chưởng tát văng nàng ta ra ngoài
Ô Đại thét chói tai, khiến vài tỳ nữ nhịn không được thấp giọng kinh hô
Nhạc Thác nhíu mày nhìn Dực san, vẫy tay cho tỳ nữ lui hết ra ngoài
Dực San tà nghễ nhìn Ô Đại “động thai khí? ta thấy ngươi cười vui vẻ như vậy, ở đâu ra động thai khí? ngươi là ai? ta hỏi Phù Tuyên, có chỗ cho ngươi xen mồm vào sao?"
Ô Đại nằm oặt trên đất, hai má sưng cao, khóe miệng vương máu
Phù Tuyên trừng mắt “ngươi…"
Không đợi nàng nói xong, Dực San đã đi đến trước mặt nàng.
Phù Tuyên không ngờ Dực San ở trước mặt mọi người lại đánh Ô Đại, thấy nàng đi đến liền con rụt người lại, bộ dáng suy yếu gọi ‘Nhạc Thác"
Vừa rồi còn giễu võ dương oai, giờ mới nhớ ra giả vờ đáng thương? Dực San trào phúng ‘ngươi đừng sợ. Ta cũng không phải người tốt gì" nói xong rút kiếm ra
Kiếm quang rét lạnh khiến Phù Tang không dám nói tiếng nào, Nhạc Thác ở phía sau vội hô lên “San san" tiến lên nắm lấy kiếm trong tya nàng
Dực San máu nóng lên não lại bị ngăn chặn, quay đầu nhìn Nhạc Thác, lạnh lùng nói “Nhạc Thác quân lo cái gì, ta chỉ trò chuyện với Phù Tuyên mà thôi. Hơn hai trăm năm không gặp, nay nàng dùng Thủy Mặc muốn ta tự mình tới cửa, không phải là rất nhớ ta sao?"
Nhạc Thác chưa từng thấy Dực San ngữ khí lạnh lùng không chút lưu tình như vậy, không nói được tiếng nào, buông tay ra.
Phù Tuyên kinh ngạc nói không ra lời.
Dực San thu thập phòng một chút liền lẻn đến chính điện xem náo nhiệt nhưng sau khi dạo một vòng, phấn khích cũng giảm đi “giờ ta làm gì? vẫn làm tạp dịch như trước kia sao?"
Hành Tư và Tất Trì kinh ngạc nhìn nàng
Tất Trì nhìn Dực San rồi lại nhìn Hành Tư “San San, ngươi nhớ chuyện khi mới tới đây sao?"
Dực San lắc đầu “không có, có điều lần trước Tập Thư đã kể cho ta nghe mọi chuyện khi ta ở đây"
Hành Tư im lặng nhìn nàng, Tất Trì lại cười hớn hở “xem ra đứa nhỏ Tập Thư kia cũng có chút hữu dụng, không cần chúng ta nhắc đã chủ động nói với ngươi"
Dực San cảm thấy nhức đầu “tự mình không nhớ nổi, nghe hắn nói giống như nghe kể chuyện xưa, không có cảm gì" nói xong theo bản năng cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của Hành Tư
Tất Trì vẫn tươi cười “không sao, cảm giác thì từ từ bồi dưỡng đi"
Hành Tư thu hồi ánh mắt “ngươi cứ như trước là được rồi"
Dực San lập tức ngẩng đầu, hai mắt lóe sáng “vậy có thể tự do xem danh mục đăng ký sao?"
Hành Tư “tùy ngươi"
Lập tức một xấp lớn danh mục đăng ký bị ôm đi
Hành Tư và Tất Trì đưa mắt nhìn nhau…
Dực San có thể kết luận khi nàng làm phàm nhân, chẳng những diện mạo không thay đổi mà ngay cả tính tình cũng vậy, thậm chí việc thích xem các chuyện xưa cũng không có đổi. Từ nhiều năm trước, khi Nhạc Thác cho nàng xem một cuốn danh mục đăng ký không biết lấy từ đâu ra, nàng liền bước lên con đường không có có lối thoát, phủ của Tư Mệnh Tinh Quân bị nàng dẫm hõng không biết bao nhiêu bậc cửa, hao tổn rất nhiều trà nước và hạt dưa, Tư Mệnh Tinh Quân từ chỗ cực lực phản kháng đến nhẫn nhục chịu đựng, khi viết ra một mệnh số thú vị, trước khi sửa bản thảo còn chủ động nhờ nàng và Nhạc Thác giám thưởng, lấy ý kiến góp ý
Nhạc Thác, con mẹ nó, lại nhớ tới hắn
Dực San lắc lắc đầu, đột nhiên không còn thấy hứng thú với đông danh mục đăng ký
Quên đi, tới phòng bếp vậy
Dực San và Dực Lam vẫn thường xuyên lẻn đến phòng bếp ở Tê Hà điện khám phá, cho nên cực kỳ quen thuộc với kết cấu và thiết bị của các phòng bếp
Nàng cầm lấy dao và chảo, ước lượng trong tay, nhớ Tập Thư khi đó khen ngợi trù nghệ của nàng không dứt, đột nhiên có chút nóng lòng muốn thử
Vô Thân, Vô Khâu đang canh cửa, đột nhiên thấy phòng bếp có khói bay lên, liếc nhìn nhau rồi đi qua. Vừa tới trước cửa phòng bếp, nhìn thấy Dực San đang múc thức ăn từ trong nồi ra
Dực San nhìn thấy bọn họ, nhiệt tình nói ‘ta vừa làm, các ngươi muốn nếm thử hay không?"
Với ấn tượng tốt đẹp trước kia, Vô Thân, Vô Khâu nhìn cái đĩa trước mắt không nhận ra là món gì vẫn tràn ngập tin tưởng và tín nhiệm. Nhưng rất nhanh, hai người bọn chỉ vừa ăn một miếng đã bỏ chạy như điên
Dực San quyết định ra ngoài đi dạo cho bớt giận
Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy đình lưu ly cách đó không xa, Dực San lại nhớ tới Tập Thư nói khi đí nàng tinh thần sa sút, chỉ có Nhạc Thác đến tìm nàng, cũng nàng uống rượu, nàng mới vui vẻ hơn
Nhạc Thác…Hắn rốt cuộc muốn gì? có kiều thêm mỹ quyến cũng đã là kẻ phụ tình, vì sao đột nhiên xuống thế gian làm phàm nhân, còn cố ý sửa mệnh mà đi tìm nàng, ngay cả khi nàng ở âm tào địa phủ cũng tìm đến. Chẳng lẽ vì biết khi đó nàng thích Hành Tư, cho nên không cam lòng?
Nàng đã thấy trên các danh mục không thiếu những người như vậy, rõ ràng tự mình quyết định từ bỏ đối phương nhưng khi nghe được người ta sống tốt hoặc có tình yêu khác, không còn để ý tới mình nữa thì trong lòng lại thấy khó chịu, muốn giành lại hoặc là khiến cho người kia không được sống vui vẻ. Có điều không nhớ được lúc trước Nhạc Thác đến tìm nàng là như thế nào, đã nói những gì, không biết hắn rốt cuộc muốn giành lại nàng hay là muốn gây khó chịu cho nàng?
Dực San bình tĩnh nhìn đình lưu ly kia đến xuất thần, không để ý có người tới gần, cho đến khi phát hiện có một cỗ kinh phong đánh tới, cả kinh, không chút suy nghĩ liền rút bội kiếm bên người ngăn đón
Thanh âm va chạm bén nhọn chói tai
Dực San cầm kiếm lui ra sau hai bước, lúc này mới nhìn rõ đứng trước mặt nàng là một thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp, có chút nghi hoặc, nhíu mày tinh tế đánh giá đối phương
Mỹ nữ kia cũng bị phản kích của nàng làm hoảng sợ, kinh ngạc nhìn bội kiếm trong tay nàng, nhíu mày nói ‘ngươi đã có kết giới, khi nào thì học được cách sử dụng kiếm?"
Kết giới?
Dực San cúi đầu nhìn bản thân, lần này nàng không có thu hồi tiên thân nhưng vô duyên vô cớ, ai rảnh mà tạo kết giới với bản thân chứ? nữ nhân này ánh mắt kém đến thế nào mới cho rằng tiên quang trên người nàng và kết giới của pháp khi là một chứ?Tay vẫn để kiếm ngang người, trầm giọng hỏi “ngươi là ai? vì sao vừ rồi đánh lén ta"
Mỹ nữ kia nghe vậy liền đen mặt, trừng mắt nói “ta khó lắm mới có được một lần về nhà mẹ đẻ, nghe nói Hành Tư trở về thiên cung, ngươi tương tư đến mức dở sống dở chết nên mới hảo tâm đến thăm ngươi, ngươi lại lấy kiếm ngăn ta, còn giả vờ không biết ta? lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao?"
Dực San run rẩy khóe miệng, không biết nên nói cái gì. Chưa nói tới chuyện nàng có quen mỹ như lớn giọng này hay không, nếu thật có lòng đến thăm nàng lại thừa dịp nàng thất thần mà vung roi đánh tới sao? nàng ta là tới bái phỏng hay đến để dánh nhau?
Đợi chút. Mỹ nữ, roi, xấu tính…
Dực San đột nhiên có chút ấn tượng, cao thấp đánh giá “ngươi chính là Tang Cách luôn thấy ta không vừa mắt, tìm mọi cách ép buộc ta sao?"
Nàng chỉ muốn xác nhận cũng không ngờ Tang Cách vừa nghe thế, càng thêm giận, mặt đen như đít nồi “hừ, cho ngươi mặt mũi ngươi còn diễn trò phải không? giả vờ không biết ta cũng vô dụng, hiện ngươi đã biết cách sử dụng kiếm vậy thì công bằng rồi, lát nữa đừng nói ta khi dễ ngươi" nói xong đánh tới
Dực San ngay cả nói cũng không có thời gian, liền cùng Tang Cách đánh nhau. Tuy trận đánh này khá bất ngờ nhưng nghĩ tới trước đây mình là phế vật, không biết bị Tiểu Diêm Vương này khi dễ thành cái dạng gì liền không thủ hạ lưu tình, nhất thời trước đại môn Chuyển Sinh điện trở thành bãi chiến trường
Chiêu thức của Tang Cách không quá lợi hại nhưng cậy mạnh, hơn nữa roi của nàng thuộc loại vũ khí siêu hạng. Dực San chống đỡ trong giây lát, cảm thấy thanh âm roi và kiếm chạm nhau nghe chói tai, cánh tay cũng mỏi đến run lên, liền quyết định tốc chiến tốc thắng, chọn chiêu thức có lực sát thương hơn. Nhưng nàng chưa kịp ra tay, một lực đạo mạnh mẽ đã đánh tới, thật mạnh bổ xuống người nàng. Lực đạo này đột ngột lại hung mãnh, Dực San không kịp phòng bị, trực tiếp bị đánh văng ra ngoài. Chớp mắt trước mặt nàng biết thành màu đen, cái gì cũng chưa kịp nghĩ đã rơi xuống đất. Có điều trên người trừ đau đớn vì bị đánh thì không có cảm giác đau vì bị ném xuống, ngược lại còn cảm thấy thứ gì đó rất mềm mại. Chẳng lẽ nàng vận khí tốt nên rơi xuống bãi cỏ hay là hố cát? nhưng sao nơi này lại ấm nóng?
Mở mắt ra, nàng không nhìn thấy bãi cỏ hay hố cát mà là sườn mặt của Hành Tư
Hoãn một lát mở mắt ra, nàng xem đến vừa không là cỏ tranh cũng không phải sa hố, mà là Hành Tư xanh mét sườn mặt.
Ôi chao? Dực San nháy mắt mấy cái, đoán rằng mình không có rơi xuống đất mà là ở trong lòng Hành Tư, nhưng vừa rồi hắn không có ở đây, sao lại rơi vào người hắn?Đầu óc của nàng vẫn có chút mơ hồ, cố cử động cái cổ, nhìn tình hình chung quanh
Bên cạnh Tang Cách xuất hiện một nam tử trẻ tuổi, đang khẩn trương đánh giá nàng ta.
Dực San lúc này không quản mình rơi xuống đâu nữa, từ vị trí của nam tử kia, cho thấy người rồi đánh bay nàng là hắn. Lửa giận bốc lên, cả giận nói với Tang Cách “ngươi còn dám nói công bằng, dám kêu người giúp đỡ, ở bên cạnh đánh lén" nàng kích động muốn đứng thẳng dậy, nào ngờ vừa động đã đau đến hít một hơi
Hành Tư cúi đầu cẩn thận đánh giá nàng, sắc mặt càng không tốt “bị thương rất nặng?"
Dực San mặt nhăn như khổ qua “không thương tới gân cốt nhưng rất đau, nếu hắn không thừa dịp ta không chú ý mà đánh lén thì còn lâu ta mới bị đánh trúng’ nói xong còn hô lên với Tang Cách “vô sỉ"
Hành Tư ngẩng đầu nhìn qua, ngữ khí lạnh như băng “Phi Dung quân không có gì muốn giải thích sao?"
Bên kia sắc mặt Tang Cách cũng không được tốt lắm, xem ra là mới bị Phi Dung giáo huấn
Phi Dung đi tới, thần sắc áy náy ‘thật xin lỗi, Tang Cách mang thai, tính tình càng nóng hơn trước kia"
Có thai còn tìm người đánh nhau?
Dực San không chút nể mặt “càng thêm vô sỉ, mang theo đứa nhỏ đến đánh ta"
Phi Dung vội nói “vừa rồi chỉ nhìn thấy Tang Cách đánh nhau với người ta, không biết là San San cô nương, ta nhất thời nóng vội, ra tay hơi nặng, nếu không phải San San cô nương có bùa hộ mệnh kia, sợ là ta đã gây ra sai lầm lớn. Thật xin lỗi"
Dực San cho tới giờ chưa từng bị đánh bay như vậy, bụng đầy lửa giận, không tính cho Phi Dung thể diện nhưng người đau đến mức nàng lười nhúc nhích, chỉ quay đầu vào lòng Hành Tư, không để ý tới
Phi Dung lúc này mới quan sát Dực San, thần sắc áy náy pha chút nghi hoặc “Hành Tư quân, trên người San San cô nương…đây là kết giới do bùa hộ mệnh kia của ngươi mang lại hay nàng là tiên thân?"
Hành Tư thấy Dực San không có trở ngại, ít nhất vẫn còn hơi sức mắng chửi người, thần sắc dịu hơn nhưng vẫn không tốt lắm “chuyện trước đó còn chưa tính xong, Phi Dung quân không cần nói sang chuyện khác"
Phi Dung kéo Tang Cách lại đây ‘Tang Cách vẫn biết là San San cô nương có bùa hộ mệnh của Hành Tư quân ngươi đưa cho, không bị thương tổn nên vừa rồi mới đùa giỡn như vậy. Hành Tư quân cũng biết tính của nàng rồi, không có ác ý, ta cũng đã giáo huấn nàng. Vừa rồi ta ra tay cũng không cố ý, mong Hành Tư quân và San San cô nương thứ lỗi"
Hành Tư lạnh lùng “chỉ xin lỗi là xong?"
Phi Dung yên lặng, thầm nghĩ: muốn nhân cơ hội tống tiền sao?
Trong lúc hai bên đang giằng co, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một người, thần sắc lo lắng nhìn Dực San trong lòng Hành Tư, nhìn kỹ chính là tiên đồng Thụ Anh trong Tê Hà điện
“Điện hạ mau trở về một chuyến, vừa rồi Phù Tuyên phu nhân nói Thủy Mặc va chạm nàng, khiến nàng động thai khí đã áp giải Thủy Mặc đến phủ của Phù Tuyên phu nhân, nói muốn ngài tự mình tới cửa mới thả người"
Thủy Mặc va chạm Phù Tuyên khiến nàng động thai khí? con mẹ nó, sao nàng ta không nói là Thủy Mặc va chạm khiến nàng ta động tiên căn luôn đi?
Nàng vừa từ lục đạo trở về thiên đình không bao lâu, Phù Tuyên đã chịu không nổi tịch mịch mà tới cửa gây phiền toái, thiên đình to như vậy, nàng ta không tìm được chỗ nào khác sao?
Dực San máu nóng xông lên tới đầu, không thèm để ý mình vừa bị Phu Dung đả thương, cầm theo bội kiếm, đằng đằng sát khí đi đến phủ đệ của Nhạc Thác
Dọc đường đi, nàng hỏi Hành Tư vẫn luôn đi theo bên cạnh “ngươi muốn đến xem náo nhiệt sao?"
Hành Tư nhìn kiếm trong tay nàng, thần sắc không chút gợn sóng “nếu có"
Người này ngoài mặt vân đạm phong khinh, làm nhưng không có gì liên quan tới mình nhưng không ngờ cũng thích bát quái, khoái giúp vui. Nói không chừng hắn cùng một giuộc với Dực Lam. Lúc này mà có thể nghĩ như vậy, Dực Sam nghĩ có lẽ mình giận quá hồ đồ rồi
Vừa đến trước đại môn phủ đệ của Nhạc Thác, lại thấy Nhạc Thác dường như cũng đang gấp gáp trở về từ một nơi khac, nhìn thấy Dực San liền tiến lên chào hỏi “ta vừa mới nghe nói nên gấp gáp trở về"
Dực San không chút suy nghĩ, ngắt lời ‘chạy về làm gì? không xem diễn như lần trước sao?"
Nhạc Thác bị ngữ khí lạnh lùng của nàng làm nghẹn khuất, lại nhìn thấy Hành Tư phía sau nàng, thần sắc trên mặt hơi đổi, nhưng hắn chưa kịp nói gì, Dực San đã xông vào trong.
Phù Tuyên đang nằm nghiêng người trên tháp quý phi, vừa uống trà vừa vỗ về cái bụng đã nhô cao của mình, hiển nhiên là đang cố ý đợi Dực San. Thấy Dực San một mình xông vào liền buông chén trà xuống, nhưng sau khi nhìn thấy Hành Tư và Nhạc Thác thì tươi cười trên mặt liền cương cứng
Tâm tình Dực San vốn đang không tốt, nhìn thấy Phù Tuyên mang thai lại càng khó chịu “Thủy Mặc đâu?"
Phù Tuyên thu lại sắc mặt bối rối, bày ra dáng vẻ tự nhiên, chậm rã đỡ bụng, cao giọng gọi ‘dẫn tới"
Chốc lát sau Thủy Mặc đã bị dẫn tới, hai má sưng đỏ, cả người ướt đẫm
Dực San nhìn bộ dáng hấp hối của Thủy Mặc, cố kềm tức giận hỏi Phù Tuyên “xảy ra chuyện gì?"
Ô Đại ở bên cạnh tiến lên cười nói “Điện hạ đừng vội, sự tình là như vầy. Vừa rồi phu nhân nhà ta ra ngoài tản bộ, không khéo gặp được Thủy Mặc vội vã đi tới từ phía đối diện, cũng không chịu nhường đường, va chạm khiến phu nhân nhà ta suýt nữa động thai khí, nô tỳ trong lúc tình thế cấp bách đã vả miệng Thủy Mặc, trong khi chờ Điện hạ tới liền tạm giam nàng ta trong thủy lao"
Dực San nhìn Thủy Mặc hai má sưng đỏ đã nộ khí công tâm, vừa nghe tới thủy lao thì lửa giận hoàn toàn bộc phát. Thủy lao là nơi giam giữ trọng phạm, nếu không phải phạm sai lầm lớn là không cần dùng nơi đó. Cho nên Ô Đại còn chưa nói xong, nàng đã vung tay, một chưởng tát văng nàng ta ra ngoài
Ô Đại thét chói tai, khiến vài tỳ nữ nhịn không được thấp giọng kinh hô
Nhạc Thác nhíu mày nhìn Dực san, vẫy tay cho tỳ nữ lui hết ra ngoài
Dực San tà nghễ nhìn Ô Đại “động thai khí? ta thấy ngươi cười vui vẻ như vậy, ở đâu ra động thai khí? ngươi là ai? ta hỏi Phù Tuyên, có chỗ cho ngươi xen mồm vào sao?"
Ô Đại nằm oặt trên đất, hai má sưng cao, khóe miệng vương máu
Phù Tuyên trừng mắt “ngươi…"
Không đợi nàng nói xong, Dực San đã đi đến trước mặt nàng.
Phù Tuyên không ngờ Dực San ở trước mặt mọi người lại đánh Ô Đại, thấy nàng đi đến liền con rụt người lại, bộ dáng suy yếu gọi ‘Nhạc Thác"
Vừa rồi còn giễu võ dương oai, giờ mới nhớ ra giả vờ đáng thương? Dực San trào phúng ‘ngươi đừng sợ. Ta cũng không phải người tốt gì" nói xong rút kiếm ra
Kiếm quang rét lạnh khiến Phù Tang không dám nói tiếng nào, Nhạc Thác ở phía sau vội hô lên “San san" tiến lên nắm lấy kiếm trong tya nàng
Dực San máu nóng lên não lại bị ngăn chặn, quay đầu nhìn Nhạc Thác, lạnh lùng nói “Nhạc Thác quân lo cái gì, ta chỉ trò chuyện với Phù Tuyên mà thôi. Hơn hai trăm năm không gặp, nay nàng dùng Thủy Mặc muốn ta tự mình tới cửa, không phải là rất nhớ ta sao?"
Nhạc Thác chưa từng thấy Dực San ngữ khí lạnh lùng không chút lưu tình như vậy, không nói được tiếng nào, buông tay ra.
Phù Tuyên kinh ngạc nói không ra lời.
Tác giả :
Nhược Nhược Dao