Âm Quan Minh Thê
Chương 69: Cậu cũng không cần tôi nữa?
Nghe những lời khó nghe này của tôi,tôi phát hiện bờ vai của Thẩm Băng
Dao đột nhiên co rút lại,cô ta vẫn bày ra cái vẻ lạnh lùng không quan
tâm đó,nhưng hai hàng nước mắt,lại từ từ chảy xuống gò má
Dáng vẻ khóc lóc của Thẩm Băng Dao,làm cho người ta vô cùng thương cảm,nếu như đổi lại là người khác,cho dù lòng dạ có sắt đá cỡ nào,cũng sẽ không nhịn được mà bước lên an ủi,nhưng tôi hiểu rõ thủ đoạn cô ta đã làm,tôi cũng biết vô ta đã làm những chuyện tày trời gì,vì thế,tôi không hề động lòng
“ cô khóc cái gì? Còn cảm thấy bản thân uất ức đúng không?"
Tôi khó chịu nhìn cô ta một cái: “ Thẩm Băng Dao,tôi biết,Thẩm Lão gia từ bé đã coi cô là bảo bối,chiều chuộng bảo vệ cô tùy ý,nhưng cô phải hiểu,thế giới này không chỉ quay quanh mỗi mình cô,không phải tất cả mọi người đều phải làm theo ý nguyện của cô,cũng không phải mọi chuyện đều phải dùng tiêu chuẩn của cô để phán đoán đúng sai,cô chẳng qua chỉ là một cô hồn dã quỷ lảng vảng ở trong âm dương gian,nói khó nghe một chút,Thẩm lão gia đi rồi,cô chẳng là cái thá gì"
Lúc nói chuyện,ánh mắt của tôi vẫn luôn nhìn Thẩm Băng Dao,nhưng cô ta lại trốn tránh ánh mắt của tôi,nước mắt như mưa
‘ cậu nói nhiều như vậy,là muốn đuổi tôi đi sao?"
Thẩm băng dao mở miệng rồi,âm thanh của ta nhỏ như muỗi kêu,còn lộ ra một sự thương cảm vốn dĩ không nên có
Sự thương cảm của cô ta làm tôi thấy rất kì lạ,nước mắt của cô ta cũng vô duyên vô cớ như thế
Lúc cô ta moi tim của người sống ra,lúc cô ta nhấn chìm bệnh viện vào biển lửa,cô ta đều không chút động lòng,nhưng chỉ vì mấy câu nặng lời của tôi lại tổn thương rơi nước mắt,quả thực là không hợp logic,hoặc là nói,không phù hợp với phong cách của Thẩm Băng Dao trong ấn tượng của tôi
Chỉ có điều,câu này thì cô ta đoán đúng rồi
Tôi hít sâu một hơi,gật đầu với Thẩm Băng Dao: “ người Thẩm lão gia muốn giao cho tôi,là một cô bé đáng thương cô đơn không nơi nương tựa,chứ không phải một con ác qủy,những gì trước đây cô làm tôi có thể không quan tâm,nhưng chuyện này đã vượt quá xa giới hạn tôi có thể tha thứ,cô cứ coi như tôi nuốt lời là được rồi"
“ huống hồ,cho dù tôi mắt nhắm mắt mở,nhưng quỷ hỏa đốt cháy bệnh viện,sớm muộn cũng bi điều tra ra,đến lúc đó,rất nhiều đạo sĩ bất bình sẽ đến tìm cô tính sổ,rời khỏi đây về quỷ gian,có lẽ mới là lựa chọn đúng đắn nhất của cô"
Vốn dĩ tôi nghĩ,có thể sắp xếp Thẩm băng Dao yên ổn ở đây,cũng tiện cho tôi chăm sóc cô ta,dễ thực hiện những gì Thẩm lão gia dặn dò tôi lúc trước,nhưng kế hoạch không đuổi kịp sự thay đổi,làm cho tôi không ngờ là,Thẩm Băng Dao thật sự là một động vật máu lạnh
Lúc này,tôi chính thức hạ lệnh cho cô ta
Lúc từ cuối cùng được nói ra,cơ thể của Thẩm băng dao rõ ràng có chút run rẩy,ánh mắt oán thán của cô ta nhìn tôi,tôi quay người đi,không muốn nhìn thấy ánh mắt lúc cô ta nhìn tôi,cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô ta lúc rời đi"
Tiếng khóc lóc của linh anh từ từ bình tĩnh,cả căn phòng yên ắng như chết
Rất lâu sau,tôi quay đầu nhìn sau lưng một cái,thì nhìn thấy Thẩm Băng Dao vẫn đứng nguyên chỗ cũ sau lưng tôi,ánh mắt cô ta vẫn oán hận như lúc này
Tôi vốn dĩ cho rằng,cô ta sẽ giống như lần đầu tiên,để lại cho tôi một ánh mắt lạnh lùng,hoặc là lạnh lùng hút máu trên cổ,thậm chí giết tôi đến chết,sau đó nhẹ nhàng phất tay áo rời đi,nhưng bóng dáng mềm yếu mỏng manh của cô ta lại làm cho tôi có chút bất ngờ
“ sao cô vẫn chưa đi,lẽ nào muốn tôi mời sao?" tôi nói
Thẩm băng dao cúi đầu xuống,máu tóc dài xõa xuống hai bên,trong miệng cô ta phát ra một tiếng líu ríu
“ lúc nhỏ,bố mẹ không cần tôi,ông nội nuôi tôi lớn….ông nội không cần tôi nữa,tôi đi theo cậu,nhưng bây giờ…cậu cũng không cần tôi nữa…"
Nói xong,cô ta ngồi xổm lên mặt đất,vùi đầu vào trong hai cánh tay,giống như một đứa trẻ không có điểm dựa khóc thành tiếng
Tôi có thể cảm nhận được sự thương cảm và bất lực thật sự từ trên người cô ta,sự trái ngược này,đúng lúc lại làm lòng tôi rung động
Nữ nhân mãi mãi là nữ nhân,tôi mãi mãi không có cách nào thấu hiểu trong lòng cô ta rốt cuộc là cái gì,cô ta một giây trước còn lạnh lùng như tuyết,thế mà giây tiếp theo lại cô đơn không chỗ dựa,làm tôi không thể phân biệt được thật giả
Không có chuyện gì là tuyệt đối,phía sau của mặt người còn có quá nhiều chân tướng khiến người ta không hiểu,tôi không thể tưởng tượng Thẩm Băng Dao đã lớn lên trong một hoàn cảnh như thế nào,nhưng hôm nay những chuyện xảy ra trên người cô ta,đúng sai có lẽ không hoàn toàn do bản thân cô ta nữa
Vốn dĩ tôi đã hạ quyết tâm phải đuổi Thẩm Băng Dao đi,lửa giận trong lòng lại đột nhiên bị dập tắt vì những giọt nước mắt trên mặt cô ta,tôi ác độc nói những lời như vậy với cô ta,có phải hơi quá đáng rồi không?
lúc này,trong lòng tôi vô cùng mâu thuẫn,tôi không thể chấp nhận sự thật cô ta đã đốt bệnh viện,những cũng không nhẫn tâm để cô ta cô đơn lưu lạc,cuối cùng biến thành một tên đần độn xác thịt thối rữa,cảm giác mâu thuẫn này trong lòng tôi làm cho đầu óc hỗn loạn
Tôi chỉ là một tiểu đạo sĩ,không phải tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm tay tôi
Lúc một sai lầm xảy ra,chúng ta hoặc là kịp thời thay đổi,hoặc là sai đến cùng,tôi nhìn Thẩm Băng Dao cô đơn khóc lóc,cuối cùng vẫn phải lựa chọn vế sau
“ được rồi,đừng khóc nữa,tôi vừa nãy chỉ là nói lúc tức giận,tôi…. Không thật sự đuổi cô đi đâu"
tôi do dự một lúc,cuối cùng đi đến trước mặt thẩm băng dao,tôi vỗ vào bờ vai đang run rẩy của cô ta,thử an ủi xem sao
“ thật …thật không?" Thẩm Băng Dao ngẩng đầu lên,khuôn mặt toàn là nước mặt lộ ra một sự ngạc nhiên
Tôi gật đầu: “ chỉ cần cô đồng ý với tôi,sau này không làm những chuyện tày trời như thế này nữa là được,nhưng mà thời gian này,chúng ta không thể tiếp tục ở lại huyện Tinh Thủy nữa,tôi sẽ đưa cô về quê tôi trước,đợi ăn tết xong thì đi đến chùa Thừa Duyên,cũng để cho cô vượt qua sóng gió này"
Tôi vừa nói xong,Thâm Băng Dao đứng dậy,cô ta không trả lời những gì tôi vừa nói,sự thương cảm tren mặt cô ta lúc này tan thanh mây khói,được thay bằng sự lạnh lẽo và tuyệt tình,đôi mắt u tối,
Sự thay đổi này của Thẩm Băng Dao làm tôi vô cùng giật mình,nhưng ánh mắt của cô ta không hề nhìn tôi,mà là nhìn về phía sau
Tôi từ từ quay người lại,thì phát hiện cánh cửa vốn dĩ đã được đóng không biết đã mở ra từ lúc nào,Dư Thiên hòa,Thiệu Vũ Cẩn,Trương Đao,3 người họ đang đứng ở ngoài cửa,nhìn tôi và thẩm băng dao ở trong phòng
“ sư…sư phụ,người sao lại đến đây?"
Dư thiên hòa đột nhiên xuất hiện,làm tôi không biết nên làm thế nào,vội vàng chào hỏi
“ trận hỏa hoạn ở bệnh viện,là cô ta phóng?" Sắc mặt của Dư Thiên Hòa rõ ràng vô cùng khó coi,ông ấy chỉ vào Thẩm băng dao sau lưng tôi,chất vấn tôi
“ người…lúc nãy nghe hết rồi à?"
trong lòng tôi trở nên vô cùng bất an,sắc mặt của Dư Thiên Hòa cũng dần dần nghiêm trọng
Sắc mặt ông ấy rất khó coi,tôi có thể cảm giác được rõ ràng lửa giận ở trên người ông ấy,một cây kiếm gỗ đào không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay ông ấy
“ một con ma giết người phóng hỏa,tuyệt đối không được phép xuất hiện trong cửa hàng của Dư Thiên hòa,cho dù là ai đưa về,đều không được"
Lúc nói chuyện,một tia máu tươi rơi lên trên thanh kiếm gỗ,thanh kiếm lập tức hội tụ thành những hình bùa,còn Dư THiên Hòa u ám dơ thanh kiếm lên từng bước tiến về Thẩm Băng Dao
“ sư phụ,người làm gì vậy,cô ấy biết sai rooiff,cô ấy đồng ý với con sẽ thay đổi"
Tôi không ngờ rằng đoạn hội thoại giữa tôi và Thẩm băng dao bị Dư Thiên Hòa nghe thấy,bây giờ thấy ông ấy ra tay với Thẩm Băng da,tôi vội vàng ngăn lại
“ còn ở đó mà bảo vệ con ma nữ này,cút ra"
Nhưng mà,Dư Thiên Hòa trước giờ chưa từng tức giận như ngày hôm nay,ông ấy túm lấy cổ áo tôi trực tiếp vứt tôi sang một bên,sau đó dơ kiếm len,trực tiếp đâm về phía Thẩm Băng Dao
Rầm
Cơ thể của tôi đập sầm vào cái giá bên cạnh,tôi khó khăn bò dậy can ngăn,nhưng khoảng cách thanh kiếm đến cổ họng Thẩm Băng Dao đã không còn đến 10mm
Trên người Dư THiên Hòa,lúc này tỏa ra hai ánh sáng đen trắng quái dị,ánh sáng này hòa trộn vào nhau,khoảnh khắc ông ấy đâm kiếm,trước người hình thành một hình thái cực đen trắng
Kiếm âm dương
Đây là một đạo pháp cực kì mạnh trong “ ghi chép âm dương".tôi không ngờ rằng,Dư Thiên Hòa lại dùng sát chiêu để giết Thẩm Băng Dao.
Dáng vẻ khóc lóc của Thẩm Băng Dao,làm cho người ta vô cùng thương cảm,nếu như đổi lại là người khác,cho dù lòng dạ có sắt đá cỡ nào,cũng sẽ không nhịn được mà bước lên an ủi,nhưng tôi hiểu rõ thủ đoạn cô ta đã làm,tôi cũng biết vô ta đã làm những chuyện tày trời gì,vì thế,tôi không hề động lòng
“ cô khóc cái gì? Còn cảm thấy bản thân uất ức đúng không?"
Tôi khó chịu nhìn cô ta một cái: “ Thẩm Băng Dao,tôi biết,Thẩm Lão gia từ bé đã coi cô là bảo bối,chiều chuộng bảo vệ cô tùy ý,nhưng cô phải hiểu,thế giới này không chỉ quay quanh mỗi mình cô,không phải tất cả mọi người đều phải làm theo ý nguyện của cô,cũng không phải mọi chuyện đều phải dùng tiêu chuẩn của cô để phán đoán đúng sai,cô chẳng qua chỉ là một cô hồn dã quỷ lảng vảng ở trong âm dương gian,nói khó nghe một chút,Thẩm lão gia đi rồi,cô chẳng là cái thá gì"
Lúc nói chuyện,ánh mắt của tôi vẫn luôn nhìn Thẩm Băng Dao,nhưng cô ta lại trốn tránh ánh mắt của tôi,nước mắt như mưa
‘ cậu nói nhiều như vậy,là muốn đuổi tôi đi sao?"
Thẩm băng dao mở miệng rồi,âm thanh của ta nhỏ như muỗi kêu,còn lộ ra một sự thương cảm vốn dĩ không nên có
Sự thương cảm của cô ta làm tôi thấy rất kì lạ,nước mắt của cô ta cũng vô duyên vô cớ như thế
Lúc cô ta moi tim của người sống ra,lúc cô ta nhấn chìm bệnh viện vào biển lửa,cô ta đều không chút động lòng,nhưng chỉ vì mấy câu nặng lời của tôi lại tổn thương rơi nước mắt,quả thực là không hợp logic,hoặc là nói,không phù hợp với phong cách của Thẩm Băng Dao trong ấn tượng của tôi
Chỉ có điều,câu này thì cô ta đoán đúng rồi
Tôi hít sâu một hơi,gật đầu với Thẩm Băng Dao: “ người Thẩm lão gia muốn giao cho tôi,là một cô bé đáng thương cô đơn không nơi nương tựa,chứ không phải một con ác qủy,những gì trước đây cô làm tôi có thể không quan tâm,nhưng chuyện này đã vượt quá xa giới hạn tôi có thể tha thứ,cô cứ coi như tôi nuốt lời là được rồi"
“ huống hồ,cho dù tôi mắt nhắm mắt mở,nhưng quỷ hỏa đốt cháy bệnh viện,sớm muộn cũng bi điều tra ra,đến lúc đó,rất nhiều đạo sĩ bất bình sẽ đến tìm cô tính sổ,rời khỏi đây về quỷ gian,có lẽ mới là lựa chọn đúng đắn nhất của cô"
Vốn dĩ tôi nghĩ,có thể sắp xếp Thẩm băng Dao yên ổn ở đây,cũng tiện cho tôi chăm sóc cô ta,dễ thực hiện những gì Thẩm lão gia dặn dò tôi lúc trước,nhưng kế hoạch không đuổi kịp sự thay đổi,làm cho tôi không ngờ là,Thẩm Băng Dao thật sự là một động vật máu lạnh
Lúc này,tôi chính thức hạ lệnh cho cô ta
Lúc từ cuối cùng được nói ra,cơ thể của Thẩm băng dao rõ ràng có chút run rẩy,ánh mắt oán thán của cô ta nhìn tôi,tôi quay người đi,không muốn nhìn thấy ánh mắt lúc cô ta nhìn tôi,cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ của cô ta lúc rời đi"
Tiếng khóc lóc của linh anh từ từ bình tĩnh,cả căn phòng yên ắng như chết
Rất lâu sau,tôi quay đầu nhìn sau lưng một cái,thì nhìn thấy Thẩm Băng Dao vẫn đứng nguyên chỗ cũ sau lưng tôi,ánh mắt cô ta vẫn oán hận như lúc này
Tôi vốn dĩ cho rằng,cô ta sẽ giống như lần đầu tiên,để lại cho tôi một ánh mắt lạnh lùng,hoặc là lạnh lùng hút máu trên cổ,thậm chí giết tôi đến chết,sau đó nhẹ nhàng phất tay áo rời đi,nhưng bóng dáng mềm yếu mỏng manh của cô ta lại làm cho tôi có chút bất ngờ
“ sao cô vẫn chưa đi,lẽ nào muốn tôi mời sao?" tôi nói
Thẩm băng dao cúi đầu xuống,máu tóc dài xõa xuống hai bên,trong miệng cô ta phát ra một tiếng líu ríu
“ lúc nhỏ,bố mẹ không cần tôi,ông nội nuôi tôi lớn….ông nội không cần tôi nữa,tôi đi theo cậu,nhưng bây giờ…cậu cũng không cần tôi nữa…"
Nói xong,cô ta ngồi xổm lên mặt đất,vùi đầu vào trong hai cánh tay,giống như một đứa trẻ không có điểm dựa khóc thành tiếng
Tôi có thể cảm nhận được sự thương cảm và bất lực thật sự từ trên người cô ta,sự trái ngược này,đúng lúc lại làm lòng tôi rung động
Nữ nhân mãi mãi là nữ nhân,tôi mãi mãi không có cách nào thấu hiểu trong lòng cô ta rốt cuộc là cái gì,cô ta một giây trước còn lạnh lùng như tuyết,thế mà giây tiếp theo lại cô đơn không chỗ dựa,làm tôi không thể phân biệt được thật giả
Không có chuyện gì là tuyệt đối,phía sau của mặt người còn có quá nhiều chân tướng khiến người ta không hiểu,tôi không thể tưởng tượng Thẩm Băng Dao đã lớn lên trong một hoàn cảnh như thế nào,nhưng hôm nay những chuyện xảy ra trên người cô ta,đúng sai có lẽ không hoàn toàn do bản thân cô ta nữa
Vốn dĩ tôi đã hạ quyết tâm phải đuổi Thẩm Băng Dao đi,lửa giận trong lòng lại đột nhiên bị dập tắt vì những giọt nước mắt trên mặt cô ta,tôi ác độc nói những lời như vậy với cô ta,có phải hơi quá đáng rồi không?
lúc này,trong lòng tôi vô cùng mâu thuẫn,tôi không thể chấp nhận sự thật cô ta đã đốt bệnh viện,những cũng không nhẫn tâm để cô ta cô đơn lưu lạc,cuối cùng biến thành một tên đần độn xác thịt thối rữa,cảm giác mâu thuẫn này trong lòng tôi làm cho đầu óc hỗn loạn
Tôi chỉ là một tiểu đạo sĩ,không phải tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm tay tôi
Lúc một sai lầm xảy ra,chúng ta hoặc là kịp thời thay đổi,hoặc là sai đến cùng,tôi nhìn Thẩm Băng Dao cô đơn khóc lóc,cuối cùng vẫn phải lựa chọn vế sau
“ được rồi,đừng khóc nữa,tôi vừa nãy chỉ là nói lúc tức giận,tôi…. Không thật sự đuổi cô đi đâu"
tôi do dự một lúc,cuối cùng đi đến trước mặt thẩm băng dao,tôi vỗ vào bờ vai đang run rẩy của cô ta,thử an ủi xem sao
“ thật …thật không?" Thẩm Băng Dao ngẩng đầu lên,khuôn mặt toàn là nước mặt lộ ra một sự ngạc nhiên
Tôi gật đầu: “ chỉ cần cô đồng ý với tôi,sau này không làm những chuyện tày trời như thế này nữa là được,nhưng mà thời gian này,chúng ta không thể tiếp tục ở lại huyện Tinh Thủy nữa,tôi sẽ đưa cô về quê tôi trước,đợi ăn tết xong thì đi đến chùa Thừa Duyên,cũng để cho cô vượt qua sóng gió này"
Tôi vừa nói xong,Thâm Băng Dao đứng dậy,cô ta không trả lời những gì tôi vừa nói,sự thương cảm tren mặt cô ta lúc này tan thanh mây khói,được thay bằng sự lạnh lẽo và tuyệt tình,đôi mắt u tối,
Sự thay đổi này của Thẩm Băng Dao làm tôi vô cùng giật mình,nhưng ánh mắt của cô ta không hề nhìn tôi,mà là nhìn về phía sau
Tôi từ từ quay người lại,thì phát hiện cánh cửa vốn dĩ đã được đóng không biết đã mở ra từ lúc nào,Dư Thiên hòa,Thiệu Vũ Cẩn,Trương Đao,3 người họ đang đứng ở ngoài cửa,nhìn tôi và thẩm băng dao ở trong phòng
“ sư…sư phụ,người sao lại đến đây?"
Dư thiên hòa đột nhiên xuất hiện,làm tôi không biết nên làm thế nào,vội vàng chào hỏi
“ trận hỏa hoạn ở bệnh viện,là cô ta phóng?" Sắc mặt của Dư Thiên Hòa rõ ràng vô cùng khó coi,ông ấy chỉ vào Thẩm băng dao sau lưng tôi,chất vấn tôi
“ người…lúc nãy nghe hết rồi à?"
trong lòng tôi trở nên vô cùng bất an,sắc mặt của Dư Thiên Hòa cũng dần dần nghiêm trọng
Sắc mặt ông ấy rất khó coi,tôi có thể cảm giác được rõ ràng lửa giận ở trên người ông ấy,một cây kiếm gỗ đào không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay ông ấy
“ một con ma giết người phóng hỏa,tuyệt đối không được phép xuất hiện trong cửa hàng của Dư Thiên hòa,cho dù là ai đưa về,đều không được"
Lúc nói chuyện,một tia máu tươi rơi lên trên thanh kiếm gỗ,thanh kiếm lập tức hội tụ thành những hình bùa,còn Dư THiên Hòa u ám dơ thanh kiếm lên từng bước tiến về Thẩm Băng Dao
“ sư phụ,người làm gì vậy,cô ấy biết sai rooiff,cô ấy đồng ý với con sẽ thay đổi"
Tôi không ngờ rằng đoạn hội thoại giữa tôi và Thẩm băng dao bị Dư Thiên Hòa nghe thấy,bây giờ thấy ông ấy ra tay với Thẩm Băng da,tôi vội vàng ngăn lại
“ còn ở đó mà bảo vệ con ma nữ này,cút ra"
Nhưng mà,Dư Thiên Hòa trước giờ chưa từng tức giận như ngày hôm nay,ông ấy túm lấy cổ áo tôi trực tiếp vứt tôi sang một bên,sau đó dơ kiếm len,trực tiếp đâm về phía Thẩm Băng Dao
Rầm
Cơ thể của tôi đập sầm vào cái giá bên cạnh,tôi khó khăn bò dậy can ngăn,nhưng khoảng cách thanh kiếm đến cổ họng Thẩm Băng Dao đã không còn đến 10mm
Trên người Dư THiên Hòa,lúc này tỏa ra hai ánh sáng đen trắng quái dị,ánh sáng này hòa trộn vào nhau,khoảnh khắc ông ấy đâm kiếm,trước người hình thành một hình thái cực đen trắng
Kiếm âm dương
Đây là một đạo pháp cực kì mạnh trong “ ghi chép âm dương".tôi không ngờ rằng,Dư Thiên Hòa lại dùng sát chiêu để giết Thẩm Băng Dao.
Tác giả :
Tam Độ Xuân Thu