Âm Quan Minh Thê
Chương 107
Bãi tha ma này là nơi mà những người trong thôn xung quanh vùng này dùng để chôn cất người chết,vì vậy chôn nhiều quan tài rồi,nên người ở đây
quen gọi núi có bãi tha ma này là núi mộ
Lúc này,thời gian đã là 7h tối,trời đã nhá nhem,trên bầu trời tối đen có điểm xuyết mấy ngôi sao
Tôi dừng xe ở dưới chân núi mộ,sau đó đi lên trên núi
Gió lạnh trên núi thổi xì xào,giống như là tiếng gào của linh hồn vậy,lúc tôi men theo đường dốc hiểm trở đi lên,khắp nơi có thể thấy những ngôi mộ đan xen nhau,có phần mộ vì không ai chăm sóc mà xung quanh toàn là cỏ dại,có phần mộ mới,có phần mộ cũ …làm cho tôi trong lòng có cảm giác lạnh lẽo
Trên đỉnh núi mộ,có một ngôi nhà lá được dựng tạm bợ,ở cửa ngôi nhà này,lúc này có ánh đèn đang lập lòe
Tôi hít thở thật sâu,sau đó đi lên đỉnh núi,đi đến trước ngôi nhà lá,bên cạnh ngôi nhà lá,một người thanh niên đang ngã ra mặt đất không ngừng giãy dụa
Chàng trai này chính là thôi lượng,lúc này trên người cậu ta bị những sợi chỉ đỏ quấn chặt,nhìn thấy tôi đến,thôi lượng mở to mắt ra,cậu ta mở miệng,dường như đang muốn cầu cứu toi,nhưng những sợi chỉ đó quấn chặt lấy cổ cậu ta,làm cho âm thanh của cậu ta kìm lại ở trong cổ họng
Tôi chỉ nhìn qua thôi lượng một cái,sau đó không để ý đến cậu ta nữa,ánh mắt nhìn vào trong ngôi nhà lá
“ tôi đến rồi"
Tôi nói vào trong căn nhà lá: “tôi là thuần dương chi nhân mà ông đã đợi 13 năm,bây giờ tôi đến rồi,mạng một mình tôi đối với ông mà nói,chắc đủ để đổi vơis mạng của 13 người chứ,thả cậu tar a
“ đỗ minh,lâu rồi không gặp"
Tôi vừa nói xog,trong nhà truyền đến một âm thanh vừa già vừa yếu,cùng với đó,tôi nhìn thấy mọt bóng người cầm đèn lồng đỏ bước ra
Người này,chính là Giang Hoài như tôi dự tính,chỉ có điều,Giang hoài bây giờ dường như thê thảm hơn so với trong tưởng tượng của tôi rất nhiều
Cơ thể giang hoài yếu ớt,một sự yếu ớt tôi chưa từng thấy,trên người ông ta tỏa ra âm khí nồng nặc,trên tay và trên mặt,da thịt đã bắt đầu thối rữa,từng tia máu không ngừng lộ ra dưới lớp thịt rữa,cánh tay phải của ông ta thịt thậm chí đã rụng xuống,lộ ra xương trắng bệch,một ngọn gió lạnh thổi qua chúng tôi,lạp tức có một mùi thối của thịt xộc vào mũi
Tôi có chút kinh ngạc nhìn giang hoài,ông ta bây giờ,cơ thể dường như đang thối rữa
“ đỗ minh,rất kinh ngạc đúng không,dáng vẻ bây giờ của tôi,có phải là rât giống một con ma?"
lúc này,giang hoài nhìn tôi,ông ta dường như rất hài lòng với biểu cảm bây giờ của tôi,lúc nói chuyện,khuôn mặt ông ta nở một nụ cười quái dị,những miếng thịt trên mặt cùng với nụ cười ấy rơi xuống,tôi thậm chí còn nhìn thấy được côn trùng đang lúc nhúc sau lớp mặt ấy
“ tôi cũng thật là ngu xuẩn,âm quan môn vì một tên phản đồ thẩm trường thu,không ngại môn chủ tự mình rat ay,còn cũng là một phản đồ như tôi,âm quan môn sao có thể dễ dàng tha chứ?"
thấy tôi không có phản ứng,giang hoài tự nói:" sau khi thẩm trường thu chết,tôi không có giá trị lợi dụng nữa,trong mắt âm quan môn,tôi cũng trở lại là một kẻ phản bội,nhưng bọn họ không định giết tôi ngay,mà cấy thi độc vào trong người tôi,thả tôi ra ngoài,bọn họ muốn dùng cách tàn nhẫn nhất,làm tôi nhìn thấy cơ thể của mifh từng chút một bị thối rữa,tận mắt nhìn thấy cái chết của mình"
“ tôi không muốn chết,vì vậy mới bắt đầy lấy người khác thế mạng,nhưng cuối cùng không tìm ra thuần dương chi nhân thực sự,những người tôi giết tuy dương khí nhiều,nhưng tốc độ thế mạng mãi mãi không bằng tốc độ thối rữa của cơ thể tôi,cho dù tôi đã liên tiếp giết 12 người,nhưng cũng vô ích"
Âm thanh của giang hoài có chút thê thảm và thê lương,nhưng tôi bây giờ không thể đồng cảm với hắn được,dù gì tất cả chuyện này đều là cái giá cho tội của hắn
Tôi nhìn thôi lượng ngã trên nền đất,rồi lại nhìn lên người giang hoài: “ cậu ta la người cuối cùng ông phải tìm trong núi âm tiết,ông định giết cậu ta sau đó xử tôi,hay là trực tiếp rat ay với tôi đây?"
Nếu như một tháng trươc tôi tuyệt đối sẽ không nói với giang hoài như vậy,dù gì đạo hành của hắn cũng không phải vừa,nhưng bây giờ sau khi đi một chuyến đến núi long quyết,ngâm mình 5 gày trong đầm nước lạnh rồi có được phật lực của chùa thừa duyên,tôi hoàn toàn đã có tư cách liều mạng với ông ta
Tôi từ từ lôi chày giáng ma ra,nhìn chằm chằm giang hoài,chờ đợi
Nhưng mà,giang hoài lại phát ra một nụ cười khàn đặc,trong tiếng cười của ông ta,những dây thừng đỏ vốn dĩ quấn chặt trên người thôi lượng từ từ đứt đoạn
Không có sự trói buộc của dây thừng,thôi lượng laaosj tức bò dậy,khuôn mặt sợ hãi chạy đến sau lưng tôi,nhìn giang hoài với ánh mắt đầy sợ hãi
Giang hoài cũng không cản,nói với thôi lượng:" cậu bé,cho dù tôi thật sự giết cậu,ngày sống của cậu cũng không còn bao lâu nữa,cậu đi đi,nhưng đỗ minh ở lại"
Những lời này của giang hoài,làm trong lòng tôi thêm phần nghi hoặc,giang hoài tốn nhiều công sức như vậy bắt thôi lượng đến đây,huống hồ cậu ta là người thế mạng thứ 13,sao ông ta có thể dễ dàng tha cho cậu ta như vậy
Tuy tôi không biết trong bụng giang hoài đang nghĩ gì,nhưng tôi vẫn nháy mắt với thôi lượng
Thôi lượng lập tức hiểu ý,trực tiếp chạy điên cuồng xuống núi,ch o đến khi thôi lượng đã hoàn toàn chạy xuống núi,tôi mới yên tâm,sau đó nhìn giang hoài
Lúc này,giang hoài đang ngôi trên nền đất,nhwuxng miếng thịt thối cũng vì động tác mạnh mà bị rớt ra,rất nhiều máu tươi chảy ra trên người ông ta,không vô cùng ghê rợn
“ lúc đầu vợ tôi chết,cơ thể bà ấy còn có tôi canh chừng,có cậu bên cạnh,còn có cha mẹ cậu khóc,chí ít còn có người thương nhớ bà ấy,nhưng bây giờ,tôi cũng sắp chết rồi,tôi không thể không có ai tiễn “
Âm thanh của giang hoài tràn đầy thương cảm,ông ta xé giấy đổ bọc trên đèn lồng ra,trong đó này có một cây nến đang cháy
Ngọn nến này rõ ràng là màu trắng,nhưng sau khi sáp nến chảy xuống,lại biến thành vũng máu tươi dính dính,làm cho mặt đất biến thành màu đỏ
Tôi biết cây nến này,đây là cây nến thế mạng,chỉ cần ngọn nến này vẫn cháy,thì có thể làm những người đã hết thời gian dương thọ lưu lại trên dương gian một thời gian,một khi nến cháy hết,người chết cũng vụt tắt như nến
Nhìn thấy cây nến này,tôi cuối cùng cũng hiểu lời nói này của giang hoài,ông ta bây giờ,dương thọ quả thực đã hết rồi
“ Giang Hoài,ông tha cho thôi lượng giữ tôi lại,là muốn tôi làm gì,là muốn tôi tự tay thổi tắt ngọn nến này,hay là muốn tôi đào huyệt chôn ông" tôi vô tình nhìn giang hoài nói
“ thực ra,tôi muốn cậu có thể gọi tôi là Giang gia gia như quá khứ"
Giang hoài ngửng đầu nhìn tôi,da thịt ở khóe miệng lúc này đã ứt thành một hố dài
“ người sắp chết nhưng không có ai tiễn,chuyện này là một chuyện bi lương biết bao,tôi không muốn giống như một con chó hoang cô độc chết trên núi,vì vậy,tôi muốn cạu tiễn tôi"
“ đỗ minh,nếu như cậu không đi tìm hứa thiến,nếu như tôi chưa từng lấy cậu thế mạng cho vợ mình, e rằng bây giờ cậu vẫn ở trong cái thôn xa xôi hẻo lánh đó,thân thiết gọi tôi là Giang gia gia nhỉ? Trong 13 năm,tôi chỉ làm hai chuyện khiến cậu tức giận,ngoài ra,tôi đối với cậu luôn thân thiết như con cái trong nhà"
“ đỗ minh,xét đến tình cảm 13 năm,cậu ở lại đây với tôi một lát được không,tiễn đưa tôi lần cuối,đừng để tôi bị vứt xác chốn hoang vu này"
Giang hoài nhì tôi trong ánh mắt tràn đầy bi thương và khẩn cầu
Đối với ông ta,tôi ngày đêm thù hận,ông ta giết chết hứa thiến,suýt chút thì giết chết cả nhà tôi,có thể nói,ông ta là kẻ thù tôi muốn giết nhất cả đời này
Nhưng mà,tình nghĩa 13 năm,bây giờ,ông ta vì thi độc xâm nhập vào cơ thể mà sắp chết,tôi ra tay hay không đều không khác gì nhai,cứ như vậy nhìn ngọn nến vụt tăt,cũng không có gì không được
“ tôi sẽ đợi ngọn nến thế mạng cuả ông vụt tắt rồi mới rời đi" mang theo cách nghĩ đó,tôi nói
“ được,được,cậu tiễn tôi lần cuối thì tốt"
Giang hoài dùng sức gật đầu,trên mặt ông ta nở một nụ cười thê thảm
Sau đó,giang hoài không nói gì nữa,ông ta từ từ cúi đầu,bắt đầu nhìn chằm chằm ngọn nến trong lòng bàn tay,máu tươi chảy ra từ ngọn nến nhuốm đỏ hai tay ông ta
Thời khắc cuối cùng,có một ngọn gió lạnh thổi qua,vốn dĩ cây nến đã cháy gần hết,chỉ còn lại một luồng khói đen lơ lửng
Biểu cảm trên mặt giang hoài ngưng động,ông ta nhìn tôi
“ nến,tắt rồi….’
Lúc này,thời gian đã là 7h tối,trời đã nhá nhem,trên bầu trời tối đen có điểm xuyết mấy ngôi sao
Tôi dừng xe ở dưới chân núi mộ,sau đó đi lên trên núi
Gió lạnh trên núi thổi xì xào,giống như là tiếng gào của linh hồn vậy,lúc tôi men theo đường dốc hiểm trở đi lên,khắp nơi có thể thấy những ngôi mộ đan xen nhau,có phần mộ vì không ai chăm sóc mà xung quanh toàn là cỏ dại,có phần mộ mới,có phần mộ cũ …làm cho tôi trong lòng có cảm giác lạnh lẽo
Trên đỉnh núi mộ,có một ngôi nhà lá được dựng tạm bợ,ở cửa ngôi nhà này,lúc này có ánh đèn đang lập lòe
Tôi hít thở thật sâu,sau đó đi lên đỉnh núi,đi đến trước ngôi nhà lá,bên cạnh ngôi nhà lá,một người thanh niên đang ngã ra mặt đất không ngừng giãy dụa
Chàng trai này chính là thôi lượng,lúc này trên người cậu ta bị những sợi chỉ đỏ quấn chặt,nhìn thấy tôi đến,thôi lượng mở to mắt ra,cậu ta mở miệng,dường như đang muốn cầu cứu toi,nhưng những sợi chỉ đó quấn chặt lấy cổ cậu ta,làm cho âm thanh của cậu ta kìm lại ở trong cổ họng
Tôi chỉ nhìn qua thôi lượng một cái,sau đó không để ý đến cậu ta nữa,ánh mắt nhìn vào trong ngôi nhà lá
“ tôi đến rồi"
Tôi nói vào trong căn nhà lá: “tôi là thuần dương chi nhân mà ông đã đợi 13 năm,bây giờ tôi đến rồi,mạng một mình tôi đối với ông mà nói,chắc đủ để đổi vơis mạng của 13 người chứ,thả cậu tar a
“ đỗ minh,lâu rồi không gặp"
Tôi vừa nói xog,trong nhà truyền đến một âm thanh vừa già vừa yếu,cùng với đó,tôi nhìn thấy mọt bóng người cầm đèn lồng đỏ bước ra
Người này,chính là Giang Hoài như tôi dự tính,chỉ có điều,Giang hoài bây giờ dường như thê thảm hơn so với trong tưởng tượng của tôi rất nhiều
Cơ thể giang hoài yếu ớt,một sự yếu ớt tôi chưa từng thấy,trên người ông ta tỏa ra âm khí nồng nặc,trên tay và trên mặt,da thịt đã bắt đầu thối rữa,từng tia máu không ngừng lộ ra dưới lớp thịt rữa,cánh tay phải của ông ta thịt thậm chí đã rụng xuống,lộ ra xương trắng bệch,một ngọn gió lạnh thổi qua chúng tôi,lạp tức có một mùi thối của thịt xộc vào mũi
Tôi có chút kinh ngạc nhìn giang hoài,ông ta bây giờ,cơ thể dường như đang thối rữa
“ đỗ minh,rất kinh ngạc đúng không,dáng vẻ bây giờ của tôi,có phải là rât giống một con ma?"
lúc này,giang hoài nhìn tôi,ông ta dường như rất hài lòng với biểu cảm bây giờ của tôi,lúc nói chuyện,khuôn mặt ông ta nở một nụ cười quái dị,những miếng thịt trên mặt cùng với nụ cười ấy rơi xuống,tôi thậm chí còn nhìn thấy được côn trùng đang lúc nhúc sau lớp mặt ấy
“ tôi cũng thật là ngu xuẩn,âm quan môn vì một tên phản đồ thẩm trường thu,không ngại môn chủ tự mình rat ay,còn cũng là một phản đồ như tôi,âm quan môn sao có thể dễ dàng tha chứ?"
thấy tôi không có phản ứng,giang hoài tự nói:" sau khi thẩm trường thu chết,tôi không có giá trị lợi dụng nữa,trong mắt âm quan môn,tôi cũng trở lại là một kẻ phản bội,nhưng bọn họ không định giết tôi ngay,mà cấy thi độc vào trong người tôi,thả tôi ra ngoài,bọn họ muốn dùng cách tàn nhẫn nhất,làm tôi nhìn thấy cơ thể của mifh từng chút một bị thối rữa,tận mắt nhìn thấy cái chết của mình"
“ tôi không muốn chết,vì vậy mới bắt đầy lấy người khác thế mạng,nhưng cuối cùng không tìm ra thuần dương chi nhân thực sự,những người tôi giết tuy dương khí nhiều,nhưng tốc độ thế mạng mãi mãi không bằng tốc độ thối rữa của cơ thể tôi,cho dù tôi đã liên tiếp giết 12 người,nhưng cũng vô ích"
Âm thanh của giang hoài có chút thê thảm và thê lương,nhưng tôi bây giờ không thể đồng cảm với hắn được,dù gì tất cả chuyện này đều là cái giá cho tội của hắn
Tôi nhìn thôi lượng ngã trên nền đất,rồi lại nhìn lên người giang hoài: “ cậu ta la người cuối cùng ông phải tìm trong núi âm tiết,ông định giết cậu ta sau đó xử tôi,hay là trực tiếp rat ay với tôi đây?"
Nếu như một tháng trươc tôi tuyệt đối sẽ không nói với giang hoài như vậy,dù gì đạo hành của hắn cũng không phải vừa,nhưng bây giờ sau khi đi một chuyến đến núi long quyết,ngâm mình 5 gày trong đầm nước lạnh rồi có được phật lực của chùa thừa duyên,tôi hoàn toàn đã có tư cách liều mạng với ông ta
Tôi từ từ lôi chày giáng ma ra,nhìn chằm chằm giang hoài,chờ đợi
Nhưng mà,giang hoài lại phát ra một nụ cười khàn đặc,trong tiếng cười của ông ta,những dây thừng đỏ vốn dĩ quấn chặt trên người thôi lượng từ từ đứt đoạn
Không có sự trói buộc của dây thừng,thôi lượng laaosj tức bò dậy,khuôn mặt sợ hãi chạy đến sau lưng tôi,nhìn giang hoài với ánh mắt đầy sợ hãi
Giang hoài cũng không cản,nói với thôi lượng:" cậu bé,cho dù tôi thật sự giết cậu,ngày sống của cậu cũng không còn bao lâu nữa,cậu đi đi,nhưng đỗ minh ở lại"
Những lời này của giang hoài,làm trong lòng tôi thêm phần nghi hoặc,giang hoài tốn nhiều công sức như vậy bắt thôi lượng đến đây,huống hồ cậu ta là người thế mạng thứ 13,sao ông ta có thể dễ dàng tha cho cậu ta như vậy
Tuy tôi không biết trong bụng giang hoài đang nghĩ gì,nhưng tôi vẫn nháy mắt với thôi lượng
Thôi lượng lập tức hiểu ý,trực tiếp chạy điên cuồng xuống núi,ch o đến khi thôi lượng đã hoàn toàn chạy xuống núi,tôi mới yên tâm,sau đó nhìn giang hoài
Lúc này,giang hoài đang ngôi trên nền đất,nhwuxng miếng thịt thối cũng vì động tác mạnh mà bị rớt ra,rất nhiều máu tươi chảy ra trên người ông ta,không vô cùng ghê rợn
“ lúc đầu vợ tôi chết,cơ thể bà ấy còn có tôi canh chừng,có cậu bên cạnh,còn có cha mẹ cậu khóc,chí ít còn có người thương nhớ bà ấy,nhưng bây giờ,tôi cũng sắp chết rồi,tôi không thể không có ai tiễn “
Âm thanh của giang hoài tràn đầy thương cảm,ông ta xé giấy đổ bọc trên đèn lồng ra,trong đó này có một cây nến đang cháy
Ngọn nến này rõ ràng là màu trắng,nhưng sau khi sáp nến chảy xuống,lại biến thành vũng máu tươi dính dính,làm cho mặt đất biến thành màu đỏ
Tôi biết cây nến này,đây là cây nến thế mạng,chỉ cần ngọn nến này vẫn cháy,thì có thể làm những người đã hết thời gian dương thọ lưu lại trên dương gian một thời gian,một khi nến cháy hết,người chết cũng vụt tắt như nến
Nhìn thấy cây nến này,tôi cuối cùng cũng hiểu lời nói này của giang hoài,ông ta bây giờ,dương thọ quả thực đã hết rồi
“ Giang Hoài,ông tha cho thôi lượng giữ tôi lại,là muốn tôi làm gì,là muốn tôi tự tay thổi tắt ngọn nến này,hay là muốn tôi đào huyệt chôn ông" tôi vô tình nhìn giang hoài nói
“ thực ra,tôi muốn cậu có thể gọi tôi là Giang gia gia như quá khứ"
Giang hoài ngửng đầu nhìn tôi,da thịt ở khóe miệng lúc này đã ứt thành một hố dài
“ người sắp chết nhưng không có ai tiễn,chuyện này là một chuyện bi lương biết bao,tôi không muốn giống như một con chó hoang cô độc chết trên núi,vì vậy,tôi muốn cạu tiễn tôi"
“ đỗ minh,nếu như cậu không đi tìm hứa thiến,nếu như tôi chưa từng lấy cậu thế mạng cho vợ mình, e rằng bây giờ cậu vẫn ở trong cái thôn xa xôi hẻo lánh đó,thân thiết gọi tôi là Giang gia gia nhỉ? Trong 13 năm,tôi chỉ làm hai chuyện khiến cậu tức giận,ngoài ra,tôi đối với cậu luôn thân thiết như con cái trong nhà"
“ đỗ minh,xét đến tình cảm 13 năm,cậu ở lại đây với tôi một lát được không,tiễn đưa tôi lần cuối,đừng để tôi bị vứt xác chốn hoang vu này"
Giang hoài nhì tôi trong ánh mắt tràn đầy bi thương và khẩn cầu
Đối với ông ta,tôi ngày đêm thù hận,ông ta giết chết hứa thiến,suýt chút thì giết chết cả nhà tôi,có thể nói,ông ta là kẻ thù tôi muốn giết nhất cả đời này
Nhưng mà,tình nghĩa 13 năm,bây giờ,ông ta vì thi độc xâm nhập vào cơ thể mà sắp chết,tôi ra tay hay không đều không khác gì nhai,cứ như vậy nhìn ngọn nến vụt tăt,cũng không có gì không được
“ tôi sẽ đợi ngọn nến thế mạng cuả ông vụt tắt rồi mới rời đi" mang theo cách nghĩ đó,tôi nói
“ được,được,cậu tiễn tôi lần cuối thì tốt"
Giang hoài dùng sức gật đầu,trên mặt ông ta nở một nụ cười thê thảm
Sau đó,giang hoài không nói gì nữa,ông ta từ từ cúi đầu,bắt đầu nhìn chằm chằm ngọn nến trong lòng bàn tay,máu tươi chảy ra từ ngọn nến nhuốm đỏ hai tay ông ta
Thời khắc cuối cùng,có một ngọn gió lạnh thổi qua,vốn dĩ cây nến đã cháy gần hết,chỉ còn lại một luồng khói đen lơ lửng
Biểu cảm trên mặt giang hoài ngưng động,ông ta nhìn tôi
“ nến,tắt rồi….’
Tác giả :
Tam Độ Xuân Thu