Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam
Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Uông Thiên Lam và chị gái cùng chen chúc trong một căn phòng bếp nho nhỏ, làm công việc mà cô ngại nhất…. bổ hoa quả.
“Chị, việc hằng ngày chị vẫn đưa cơm trưa đến cho Cao đại ca, tại sao lại chưa nói qua với em bao giờ?" Nói ra thật xấu hổ, cô cũng mới biết cách đây không lâu, thì ra Uông Thiên Hồng ngoại trừ đưa cơm cho Cao Khoát cùng bản thân chị ấy, còn đi một chuyến đến văn phòng luật sự đưa cơm cho Cao Dương.
Càng hổ thẹn hơn là, qua hỏi thăm cô mới biết chị mình đã đưa cơm như vậy nhiều năm rồi.
“AA? Chị chưa nói với em sao?"
“Không có, em vẫn nghĩ chị chỉ đưa cơm cho Cao Khoát sau đó liền trở về nhà."
“Ừm!" Uông Thiên Hồng không yên lòng trả lời, ánh mắt chuyên chú nhìn những miếng hoa quả được cắt thành lát rồi để vào trong hộp thuỷ tinh.
Cũng đúng thôi! Mọi chuyện của chị ấy cũng không phải xin phép cô thì mới được làm, huống hồ gì chị ấy rất quan tâm đến hai anh em nhà họ Cao, đưa cơm cho cả hai thì cũng chả có gì kì lạ, mà phải là lẽ đương nhiên!
Uông Thiên Lam nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cảm thấy có chút gì đó là lạ, hình như có chuyện gì đó cô không biết, vốn tưởng rằng chị cô chỉ đối với một mình Cao Khoát là đặc biệt, không ngờ đối với Cao đại ca cũng như thế, thật sự làm cho người ta có chút không ngờ nha……
“Chị a, tâm tình chị đang tốt lắm sao?" Chị cô hôm nay tự nhiên vừa cắt hoa quả vừa phân tâm tươi cười kìa!
“Tốt lắm nha!" Uông Thiên Hồng lơ đãng trả lời, sau đó bắt đầu rửa dao bổ hoa quả rồi thu dọn vỏ trái cây.
Tâm tình của cô đúng thật là đang tốt lắm, từ ngày hôm đó Cao đại ca chính miệng nói với cô anh ấy thích cơm trưa cô làm, cả người cô liền cảm thấy vô cùng an tâm, vô cùng vui vẻ, tâm tình sung sướng đã hơn mấy ngày nay.
Uông Thiên Lam đoạt lấy túi rác trong tay chị mình…. Cô đang bị sự toàn tâm toàn ý toát ra từ người chị ấy làm cho sợ hãi nha. “Được rồi, được rồi, việc còn lại em giúp chị làm nốt nha, lúc nữa em có việc ra ngoài, thuận tiện đi vứt rác luôn….."
Cô đột nhiên muốn nói gì nhưng lại thôi, trong lòng tự trách….. mấy ngày hôm nay cô hình như thường xuyên ra ngoài.
“Không cần đâu! Chị làm được, em với Cao nhị ca có hẹn với nhau rồi nhanh đi chuẩn bị đi, chị sẽ chờ đến lúc đưa nước quả đến chỗ Cao đại ca thuận tiền xuống lầu vứt rác luôn."
Cao gia và Uông gia hai nhà ở ngay cạnh nhau, việc đi lại khá là thuận tiện.
“Thì ra làm nửa ngày nay, chị muốn làm nước hoa quả cho Cao đại ca nha, không phải là cho mình ăn hử?" Sao hôm nay Cao đại ca ở nhà mà cô cũng không biết, thế nhưng chị cô lại biết rất rõ a.
“Nhiều hoa quả như thế, có dứa, táo, dưa gang, một mình chị sao ăn hết được?" Uông Thiên Hồng cười nói, “Em cũng không cần lo cho chị! Đi chơi với Cao nhi ca thật vui đi, nhớ là chụp ảnh nhiều đem về cho chị xem nha!"
Nói mấy câu liền đụng đến đúng chỗ tự trách của Uông Thiên Lam, liền thấy trên mặt cô tràn ngập xấu hổ. “Chị, tối nay em không về đâu, chị ở nhà một mình, thật sự không sao chứ?"
Càng nghĩ càng thấy lo lắng…… trước kia ra ngoài với Cao Khoát đều là đi trong ngày, lần này cái tên kia lại cầu sống cầu chết với cô, vì cậy cô mới đồng ý sau khi đi ngắm cảnh đêm với hắn sẽ đi đến suối nước nóng hoạt động hai tư giờ ngủ một đêm.
Nhưng để chị cô ở nhà một mình, cô cảm thấy bất an a.
“Chị lớn lắm rồi nhá, làm sao có thể không tự lo được cho mình!" Uông Thiên Hồng cố tình nâng mặt, muốn bày ra khí phách của chị cả, đáng tiếc vẻ mặt mềm mại trời sinh đã làm bại lộ ý đồ của cô.
“Nhưng em không muốn để chị ở nhà một mình, không có ai nói chuyện cùng, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì….."
“Tốt lắm! Em đừng lo lắng khẩn trương làm gì. một mình chị thật sự có thể mà, Cao đại ca từng nói, nếu khi em không ở nhà, có chuyện gì đều có thể đi tìm anh ấy, em sẽ không phải là không tin cả Cao đại ca chứ?"
“Đương nhiên không phải." Lần đầu tiên, Uông Thiên Lam bị chị mình bắt bẻ cho không còn lời nào để nói.
“Thế thì đừng nói nhiều như vậy, nhanh đi chuẩn bị cho tốt đi, đừng có sợ chị ở nhà một mình cô đơn nhàm chán nữa. Cao đại ca đã đưa chìa khoá nhà anh ấy cho chị rồi, nếu chị nhàm chán sẽ đi tìm anh ấy. Cảm thấy cô đơn, anh ấy lúc nào cũng có thể nói chuyện cùng chị. Nếu chị ở nhà một mình buổi tối mà sợ, Cao đại ca ở ngay dưới lầu, chẳng những lúc nào chị gọi đều có thể đến, thậm chị bảo chị ôm chăn gối đến nhà anh đấy ngủ đất cũng có thể nha!" Khoé miệng Uông Thiên Hồng không tự chủ được mỉm cười ngọt ngào.
Mà đây cũng chính là nguyên nhân chính làm cho tâm tình Uông Thiên Hồng gần đây vô cùng tốt – Cao đại ca ngay cả chuyện em gái của cô không ở nhà, sợ cô sẽ cô đơn cũng đều biết, còn quan tâm đến cô, nói bất cứ khi nào cô gọi anh sẽ đến, Cao đại ca thật sự rất rất tốt với cô a!
Rất nhanh túm lấy em gái đẩy vào trong phòng ngủ, Uông Thiên Hồng trở lại phòng bếp, vừa khẽ ngân nga hát vừa dọn dẹp nhà bếp thật sạch sẽ, làm xong cũng là khoảng chín giờ, cô liền vui vẻ một tay cầm hộp thuỷ tinh đựng đầy hoa quả một tay cầm túi rác trên đường đi sang nhà bên cạnh.
Sau khi nghe chị mình nói một phen, Uông Thiên Lam vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại không nghĩ ra được. (Min: Vấn đề k đúng ở đây là chị đang để cô nam vs quả nữ, thỏ trắng vs sói xám ở chung đó chị bik chửa ) )
Mãi đến khi Uông Thiên Lam đã chuẩn bị xong hành lí, người cũng đã vừa ngồi vào trong xe của Cao Khoát, cô rốt cuộc mới dường như là nghĩ thông suốt cái gì đó kêu ra tiếng.
“Em đang gào cái gì mà như quỷ khóc to đến thế? Thiếu chút nữa dọa anh sợ đến đạp phải chân ga." Nếu đâm vào xe của hàng xóm láng giềng, lúc trở về nhất định sẽ bị mắng đến nổi u trên đầu.
Uông Thiên Lam nghiêng mắt trừng anh một cái, “Không chịu nổi một chút sợ hãi liền ngạc nhiên như thế, anh cũng là đàn ông sao?"
Cao Khoát không giận ngược lại còn cười, cố ý nháy mắt mấy cái, “Anh có phải là đàn ông hàng thật giá thật không, em không phải biết rõ nhất sao?"
Cô giơ tay đánh lên khuôn mặt tên đàn ông khiến người ta chán ghét đang dần dần tiến sát đến muốn hôn trộm mình. “Nhiều lời quá mức, nhanh lái xe đi!"
Đẩy người nào đó sang một bên, Uông Thiên Lam vừa bực mình vừa buồn cười nhìn nhà trọ phía ngoài cửa sổ, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn căn hộ của Cao Dương.
Cô rốt cục cũng nghĩ ra là chỗ nào không đúng — chị cô cư nhiên có chìa khoá Cao gia nha!
Cao Dương là người như thế nào, cô cũng hiểu rất rõ, từ lúc bắt đầu quen biết anh ấy liền đối với cô và chị cô vô cùng chăm sóc, nhưng anh ấy dù sao cũng không phải là anh ruột của hai chị em cô, Cao Dương cũng là một người đàn ông nha!
Để cho chị cô và Cao Dương cùng sống trong một mái nhà, cô nam quả nữ, như vậy có thật sự đúng không?
Đi vào trong phòng khách quen thuộc, Uông Thiên Hồng cất chìa khoá đi, đặt hoa quả đã bổ sẵn ở trên bàn, giống như trước kia, hai bàn tay nhỏ cẩn thận dán vào hai chân (tóm lại chính là tư thế chào cờ đây mà =)) ), mở miệng gọi một tiếng, “Cao đại ca, em mang nước quả đến rồi!"
Không đợi người nào đó đáp lại, cô chính là động cũng không dám đứng tại chỗ.
Mãi đến khi…. “Thiên Hồng, pha giúp anh một ly trà nóng mang vào thư phòng."
Cô lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi… thật tốt quá, xem ra cô không có quấy rầy lúc người ta tăng ca rồi.
“Trà nóng đến đây." Uông Thiên Hồng cẩn thận mang trà vào thư phòng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là Cao Dương đang vùi đầu vào bàn đầy giấy tờ.
Trong lòng hô to một tiếng, ngay cả cái chén cũng đưa tới trước mặt, thấy Cao Dương ngay cả một con mắt cũng chưa nhìn cô một lần, xem ra thời gian cô đến vẫn là không đúng rồi, đúng lúc quầy rầy anh.
Rón ra rón rén đi tới gần cửa, Uông Thiên Hồng định đi ra không dấu vết, nhưng bàn tay vừa chạm vào cánh cửa, phía sao lại truyền đến một tiếng nói trầm thấp mang ý cười… “Thiên Hồng, em muốn đi như thế sao?" Bóng hình xinh đẹp đi từng bước đều cẩn thận, cẩn thận kia, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, rất khó làm cho người ta không khỏi bật cười.
“Cao đại ca không phải đang làm việc sao? Em không nên ở đây quấy rầy anh, cho nến định đi về trước….."
“Em không phải là mang hoa quả đến cho anh sao? Đâu rồi?" Cao Dương bỏ kính mắt xuống, trên mặt mang theo một chút mệt mỏi, khiến Uông Thiên Hồng nhìn thấy thực đau lòng, “Xem nhiều tài liệu như thế, anh nghĩ cũng nên nghỉ ngơi một chút."
Uông Thiên Hồng nghe vậy rất nhanh lấy hộp hoa quả ngoài phòng khách vào, đặt trên bàn của Cao Dương.
Mà cô vẫn tuỳ ý để cho Cao Dương kéo vào ngồi trong lòng mình như thế.
“Cao đại ca, em đứng hoặc ngồi bên cạnh là tốt rồi." Cho dù vẫn thường thường ngồi trên đùi Cao đại ca ở văn phòng, nhưng Uông Thiên Hồng cẫn không có thói quen ngồi như vậy.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào nhỉ, mỗi khi chỉ có cô và Cao Dương, cô luôn để anh tuỳ ý kéo đến bên người, chỉ có thể nói, động tác này hình như đã thành thói quen của Cao Dương.
Nếu là dựa vào lòng anh, cô cảm thấy rất tốt, nhưng ngồi ở trên đùi anh, hình như rất rất là vượt mức nha! Cao đại ca không cảm thấy có chút không thoải mái nào sao?
“Thiên Hồng, có thể lấy cho anh một miếng táo không?" Cao Dương luôn có thể chọn đúng lúc cắt đứt xấu hổ của cô.
Uông Thiên Hồng lập tức bỏ qua ngượng ngùng, nghe lời dùng dĩa ăn đưa lên một miếng táo, nhưng thấy ánh mắt mệt mỏi của anh, cô đau lòng nói: “Công việc hôm nay của anh còn bao lâu nữa mới có thể làm xong?"
“Không xác định, có khả năng tới nửa đêm!"
Vẫn còn muốn làm à! Vậy chẳng phải sẽ mệt chết sao? “Cao đại ca không phải bắt đầu làm từ sáng sao? Như thế không phải là cả một ngày đều làm việc à?" Cô bắt đầu lo lắng Cao Dương có phải ngay cả bữa sáng cũng ăn trong thư phòng hay không nữa.
“Tài liệu trong tay anh bây giờ rất quan trọng…… Tuần sau sẽ có phiên toà, anh phải chuẩn bị chu đáo……"
Cao đại ca luôn luôn vì khách hàng, thường thường làm việc vài đêm cũng không đi ngủ nghỉ ngơi cho tốt, nhưng lại có chú ý chăm sóc chính anh đâu?"
Uông Thiên Hồng chuyên tâm suy nghĩ, cũng không quên hành động đang làm dở, bàn tay nhỏ bé cầm dĩa vẫn không ngừng đút táo vào miệng người nào đó.
“Thiên, Thiên Hồng……" Bắt lấy bàn tay thực sự rất nhỏ đang liên tiếp đưa táo của cô. Cao Dương nuốt xuống miệng đầy táo, “Em đang suy nghĩ gì thế?"
Cô gái nhỏ này nhất định lại đang phiền não cái gì rồi, bằng không sẽ không quên anh chỉ mở miệng, còn chưa có ăn xong táo nha.
“Em nghĩ, anh luôn vì công vệc mà quên chăm sóc cho bản thân mình, giống như trưa này em đưa cơm trưa đến, Cao nhị ca nói anh mãi đến ba giờ chiều mới có thời gian ăn, em chỉ lo lắng anh làm việc đến nửa đêm, nhất định sẽ đói bụng, nhưng lúc đó đã muộn, anh phải đi đâu ăn?"
Cao Dương nhíu mày, thuận thế tiếp lời cô: “Là thế này, trước kia việc ăn uống trong nhà đều cho A Khoát phụ trách, dù sao A Khoát vẫn thường nửa đêm không ngủ được, lúc anh đói bụng, sẽ gọi nó nấu mỳ…."
“Nhưng hôm nay Cao nhị ca đi chơi với Lam Lam rồi, tối nay sẽ không về!"
“Đúng vậy." Con ngươi đen mang theo ý cười, nhìn cô gái nhỏ trúng kế lộ ra biểu tình buồn rầu, “Em thật ra đang nhắc nhở anh, tiểu tử A Khoát kia đã có bạn gái, nên đã quên mất người anh này, từ nay trở đi sẽ không có ai ở nhà nấu đồ ăn khuya cho anh…."
Cô lập tức xung phong nhận việc nói tiếp, “Nếu anh nửa đêm đói bụng, em có thể chuẩn bị đồ ăn khuya giúp anh."
“Nhưng như vậy phải lên nhà đánh thức em, không tiện cho lắm."
“Làm sao mà không tiện, nếu anh chỉ lo lắng việc này, vậy đêm nay em ngủ ở đây thì được rồi."
“Ngủ ở nhà anh?" Cao Dương cao giọng nói, nhìn ra được anh đang thực vừa lòng với đề nghị này của Uông Thiên Hồng.
“Ừ." Cô gật đầu thật mạnh, tiếp theo còn nói: “Cao đại ca không cần lo lắng em sẽ ầm ỹ đến anh, em sẽ vẫn ở trong phòng khách, nếu như anh đói đụng, nói cho em biết một tiếng là được rồi."
Tình cảnh này, thật giống như là con thỏ nhỏ màu hồng vô cùng ngây thơ vội vàng muốn đem chính mình đưa đến cửa để cho con sói hoang lớn nào đó miệng đang dính đầy nước miếng ăn cho đỡ thèm.
“Như vậy không tốt đâu! Tuy rằng hai nhà chúng ta ở gần nhau như vậy, nhưng em chưa từng không ngủ ở nhà lần nào, nếu như Thiên Lam biết đuợc, nhất định sẽ thực lo lắng cho em, sẽ lo lắng em không ngủ ở nhà sẽ không quen.
Vừa nhìn thấy bộ dáng tựa hồ thực khó xử của Cao Dương, Uông Thiên Hồng lập tức nói: “Vậy không nói cho Lam Lam em qua đêm ở đây là được rồi a!"
“Nói như vậy……" Anh ra vẻ như là thực miễn cưỡng liếc nhìn cô, thoả hiệp nói: “Được rồi!"
“Vậy em đi xuống bếp xem có cái gì thích hợp làm thức ăn khuya không nha." Nếu không có, cô còn có thể về nhà lấy trước.
Uông Thiên Hồng nhanh như chớp chạy ra ngoài, tốc độ quá nhanh rồi, căn bản không nhìn thấy trên mặt người đàn ông phía sau kia đang tươi cười vô cùng thâm ý.
Chẳng qua là cho dùng cô có thật sự chú ý tới, chỉ sợ với kinh nghiệm sống rất ít kia, cũng không thể nhìn ra hàm nghĩa sau nụ cười ấy, không cẩn thận còn có thể nghĩ là có chuyện gì mà làm cho anh cười vui vẻ như vậy ấy chứ!
Chuẩn bị xong hết thảy, Uông Thiên Hồng lấy chăn gối nhà mình mang đến, vì không muốn quấy rầy Cao Dương đang làm việc, cô đơn giản ngồi ở phòng khách xem ti vi, đương nhiên để âm thanh mức nhỏ nhất.
Xem xem xem, Uông Thiên Hồng làm tổ trên sô pha còn quăng chân lên trên ghế, tiếp theo là đắp chăn, như vậy mới thật thoải mái a!
Đúng rồi! Uông Thiên Hồng cả người đang cuộn lại xem ti vi trên sô pha phi thường thoải mái hắt xì một cái, mà vậy cũng không xong, hai mí mắt lập tức cũng bắt đầu nặng trĩu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, chương trình trên ti vi rốt cuộc không còn hấp dẫn nổi ánh mắt của cô nữa rồi………
Công việc của Cao Dương rất nhanh làm xong, đang chuẩn bị đi ra báo cho cô biết buổi tối mà ngủ ở phòng khách có vẻ không tốt cho lắm, không dự đoán được sẽ chứng kiến một màn bông hồng nhỏ nằm trên sô pha, tâm tư không hề phòng bị, khoé miệng vẫn mang theo ý cười tiếng vào mộng đẹp mất rồi.
***
Lông mi nhẹ nhàng khẽ động một chút, phát hiện ánh sáng trắng vô cùng chói mắt xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, thì ra đã là buổi sáng rồi!
Cảm giác vừa ngủ dậy này thật đúng là thoải mái! Nhẹ nhàng hắt xì một cái, chủ nhân của hai mắt lúc này mới thoả mãn mở mắt ra.
Chớp chớp, lại chớp chớp, lúc này mới phát hiện thì ra có thể ngủ thoải mái như vậy, là vì cô đang nằm thoải mái trên giường…….
AAA? Trên giường!
Cô không phải là ngồi trên sô pha xem ti vi sao? Uông Thiên Hồng bị tự mình dọa cả người nhổm dậy, chăn bông trên người vì động tác của cô mà rơi xuống dưới thắt lưng, lành lạnh, cô cúi mắt xuống, muốn kéo cao chăn lại, không ngờ ngay sát bên cạnh mình lại có một người đang nằm!
Dọa người!
Hai tay đúng lúc che lại cái miệng nhỏ nhắn cơ hồ muốn thét chói tai, Uông Thiên Hồng phát hiện người nằm trên giường cùng với cô……. Không đúng, phải nói là người đàn ông nằm trên giường cùng với cô, dĩ nhiên là Cao Dương!
Mãi đến khi xác định mình không có đánh thức người đàn ông hai mắt vẫn nhắm lại kia, cô lúc này mới buông tay, một đôi mắt tràn ngập kịch động nhìn xung quanh, cẩm thận cẩn thận hồi tưởng lại, cô đến tột cùng vì sao lại ngủ trong phòng Cao đại ca đây?
Cô rõ ràng là đang xem ti vi, còn định tối nay sẽ giúp Cao đại ca chuẩn bị đồ ăn khuya, vì sao lúc sau lại……. Kỳ quái?
Vì sao cô một chút ấn tượng trong trí nhớ cũng không có?
Ngu ngốc! Cô nhất định là ngủ mất!
Thực không xong a, vậy chẳng phải là không có ai chuẩn bị đồ ăn khuya cho Cao đại ca sao! Nghĩ đến đây, cô không dấu được áy náy cùng đau lòng, vụng trộm thở dài, liếc mắt nhìn Cao Dương một cái.
“Nhưng mà mình vì sao lại ngủ trên giường Cao đại ca nhỉ?" Rõ ràng cô đang làm tổ trong phòng khách, Cao đại ca lại đang làm việc, sẽ không phải là chính cô mơ mơ màng màng chạy đến phòng của anh ngủ chứ?
Cô lặng lẽ nhìn người đàn ông vẫn say ngủ như cũ, trong lòng thầm nghĩ, sẽ không có khả năng là Cao đại ca ôm cô vào phải không?
Cao Dương nhắm mắt ngủ say, cúc trên áo sơ mi không biết vì cái gì lại cởi ra ba cái, lồng ngực cường tráng còn thêm chút khêu gợi ý tứ hàm xúc như ẩn như hiện, những thứ này Uông Thiên Hồng đều chưa nhìn thấy bao giờ. (Min: AAAA, là mĩ nam kế, chính là mĩ nam kế *nhỏ dãi tong tong*)
Cô vẫn biết Cao Dương rất tuấn tú có khí chất, cá tính trưởng thành chững chạc cùng với dáng người cao ngất thường làm cho mỗi khi hai nhà bọn họ cũng đi du lịch, gặp được rất nhiều phụ nữ cố ý tiếp cận làm quen với anh.
Chỉ là không nghĩ tới khi anh bỏ kính ra, đồng thời cũng làm tiêu tan một chút khí chất nhã nhặn thường ngày, người này ngủ say mà tóc có hơi chút hỗn loạn, hơn nữa ánh mắt có thể nhìn thấy nửa thân trên trần trụi cùng lồng ngực cường tráng, bộ dáng của Cao Dương thoạt nhìn rất rất lười biếng lại mê người,
Thật sự là một bức tranh họa mĩ nam cực đẹp nha! Thì ra tư thế ngủ của Cao đại ca cũng thật đẹp như vậy.
Mặt nóng lên, Uông Thiên Hồng không biết vì sao lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, tầm mắt dời khỏi trên người mĩ nam đang ngủ, cô thật cẩm thận xốc chăn bông, chuẩn bị bò xuống giường.
Thật bất ngờ, một cánh tay thình lình vươn ra vừa vặn ôm lấy trọn vẹn thắt lưng của cô, một lực đạo mạnh mẽ nhanh chóng kéo cô lại, làm cho cô ngã vào trong ngực người nào đó
“Vì sao mỗi lần anh nhìn thấy em, em luôn chuẩn bị muốn chạy là sao đây?" Tiếng nói lười biếng, bên trong loại mang theo chút cảm xúc bất mãn vang lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị anh quay lại, thoáng chốc một nụ cười mang chút lười biếng pha mê người ánh vào đồng tử của cô.
“Buổi sáng tốt lành, Thiên Hồng." Đáy mắt loé lên hai đốm lửa nhỏ kỳ dị, anh cố ý thu lại hai tay một chút nữa, đem thân thể mềm mại chặt chẽ dán trước khuôn ngực cứng rắn của mình.
Thân mật gần sát như vậy, làm cho trái tim trong lồng ngực cô nhảy lên điên cuồng. “Buổi sáng, buổi sáng tốt lành, Cao đại ca." Thực không xong rồi, ánh mắt của cô căn bản là không biết nên nhìn đi đâu!
Không phải không phát hiện bộ dáng đỏ mặt ngượng ngùng của Uông Thiên Hồng, khoé môi Cao Dương cong lên, đem khuôn mặt đang bối rối không biết làm thế nào cho phải kia nâng lên, nhẹ nhàng in trên đó một nụ hôn. “Thiên Hồng, anh đói bụng rồi, có thể làm bữa sáng giúp anh được không?"
Hô hấp cứng lại, trừng mắt nhìn ngũ quan vô cũng tuấn mĩ hoàn hảo kia, Uông Thiên Hồng mở lớn mắt…. vừa rồi Cao đại ca nói cái gì, cô hoàn toàn không nghe thấy, chỉ nhớ rõ cỗ cảm xúc ôn nhu ấm nóng vừa thoáng qua trên hai má vừa rồi.
Cho tới nay, cô đều coi động tác hôn nhẹ của Cao đại ca trong văn phòng của anh là để biểu đạt ý tứ cảm tạ đối với người thân, nhưng lúc này đâu, cô lại không có cách nào giải thích vì sao anh lại hôn cô, hay là khi cô đang mê muộn nhìn ánh, anh vì mới tỉnh ngủ nên liền hôn cô một cái? (Min: amen, cách lí giải ở đâu lạ thế???)
Lần đầu tiên, cô nói không nên lời, không hiểu tâm hoảng ý loạn trong ngực mình bây giờ là có ý nghĩa gì?
“Thiên Hồng, đi làm bữa sáng cho anh ăn có được không em?"
Hơn nửa ngày sau, cô mới chậm rãi mở miệng, “Làm…… Làm bữa sáng?" Cô bé nào đó giống như con chim anh vũ chỉ biết lặp lại lời của con người, cho thấy hiển nhiên cô bé này vẫn đang bị kinh ngạc quá mức vây bên trong.
Nhìn cô không có kinh hoảng thét chói tai, cũng không có lấy bàn tay ‘hầu hạ’ mặt anh như khi mấy người phụ nữ bị hôn trộm, Cao Dương có thể khẳng định, cô gái này cũng không chán ghét nụ hôn của anh.
“Ừ." Anh vỗ nhè nhẹ mông của cô một chút, cô bé ngốc còn đang lăng lăng nhìn lập tức giật bắn mình, “Trước khi ra phòng bếp nhớ phải đi đánh răng trước, cả rửa mặt nữa nha, ngăn tủ phía dưới toilet có bàn chải đánh răng mới đấy, em tự đi lấy đi."
“Nga!" Như là đột nhiên lấy lại tinh thần, trên mặt Uông Thiên Hồng biểu hiện tâm trạng hoàn toàn không biết cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hồng cả lên, đã quên hỏi anh vì sao mình lại ngủ trên giường của anh, càng quên hỏi bữa sáng anh muốn ăn gì, liền vội vội vàng vàng xông ra ngoài.
Cao Dương ngồi nửa người dậy, đem cúc áo trên người cài lại cho tốt…. thật không uổng công anh hy sinh mĩ nam sắc của mình, quả nhiên làm cho cô gái nhỏ kia hiểu được cái gọi là nam nữ khác nhau, chẳng qua lát nữa anh hẳn vẫn nên trang phục chỉnh tề mà đi ra ngoài, dù sau hợp lúc sắc dụ là một chuyện tốt, nhưng làm quá mức lại doạ người ta chạy mất, vậy là không tốt.
Kết quả trộm hương như vậy mặc dù không làm cho anh phi thường vừa lòng, nhưng vẫn thuộc phạm vi đạt yêu cầu.
Lấy điện thoại di động cạnh giường đến, anh ấn một dãy số quen thuộc.
Điện thoại vừa được thông, mở đầu chính là ai đó liên miên niệm Tam tự kinh không ngừng…….
Cao Dương không nhanh không chậm mở miệng, “Có thể thanh nhàn định khí mắng chửi người ta như thế là biết cậu đã ngủ đỉ giấc rồi đấy….. Đúng, chính là người anh thối nát cả nhà đều đáng chết quăng xuống địa ngục trong miệng cậu đây, anh tìm cậu là muốn nói cho cậu biết, không cần biết cậu dùng phương pháp gì, miễn sao phải giữ Thiên Lam ở ngoài đó một tuần, đúng, cậu ở cùng cô ấy…….. Vì sao hử? Anh đây nói cho cậu biết, thật vất vả cậu mới có cơ hội ở cùng Thiên Lam để hai người bồi dưỡng tình cảm, cậu chẳng lẽ không hy vọng rèn sắt phải thừa dịp còn nóng, muốn có nhiều thời gian một mình thân thiết với Thiên Lam sao?" (Min: thế này là trên cả vô lại rồi Mai nhá nhá)
Khoé miệng Cao Dương mang theo một nụ cười xảo trá, lấy cặp kính mắt kia xuống, một chút cũng không giống Cao Dương nhã nhặn mà người ta quen biết kia, trong mắt anh hiện lên những tia sáng giảo hoạt không ai bằng.
“Nếu muốn như thế, chỉ cần theo đúng lời anh nói mà làm; Bên phía công ty của Thiên Lam anh sẽ thay cô ấy xin phép, trong tuần này, Thiên Lam hoàn toàn giao cho cậu, đúng, cậu dùng phương pháp nào anh cũng không hỏi, nếu muôn ở lâu thêm vài ngày, liền phải dựa vào bản lĩnh của cậu rồi." Ngắt điện thoại, Cao Dương đã thành công làm cho Uông Thiên Hồng thoát khỏi cánh chim bảo vệ của người nhà.
Mặc quần áo chỉnh tề xong, anh tiếp thục đeo cặp kính mắt không số kia vào, để che đi cảm xúc ánh lên trong mắt mình.
Vừa đi vào phòng bếp, đập vào mắt là hình ảnh Uông Thiên Hồng một tay cầm trứng, ngây ngốc đứng trước bếp ga, Cảnh này làm cho nụ cười trên khoé miệng Cao Dương dường như càng rõ ràng….. xem ra rốt cuộc anh con cá nhỏ trong lòng anh đã bắt đầu vì hành vi càng thâm thân mật của hai người mà phân tâm rồi.
Rốt cuộc Cao đại ca vì sao lúc ấy lại hôn cô nhỉ?
Một ngày qua, vấn đề này vẫn không ngừng quay quanh trong ngực Uông Thiên Hồng, đã vài lần cô muốn vọt tới trước mặt Cao đại ca để hỏi.
Nhưng cô hiểu, chỉ cần vừa thấy vẻ mặt ôn nhu của Cao đại ca, cùng với khi dung nhan tuấn lãng kia sẽ lộ ra nụ cườu nhẹ nhàng đối với cô, trong mắt cô thật giống như ngoại trừ ánh sáng phát ra từ người Cao Dương, tất cả những việc khác, những vấn đề thắc mắc muốn hỏi, tất cả liền tự động biến mất.
Anh trai hôn em gái thì hình như không giống cho lắm, không phải sao? Anh ấy cũng thường làm vậy trong văn phòng còn gì!
Nhưng vẫn đề ở chỗ, mỗi khi nhớ tới nụ hôn sáng sớm ngày hôm qua kia, nghĩ đến hình ảnh khuôn mặt mê người khi ngủ của Cao Dương, còn có cảnh tượng lúc anh bá đạo ôm cô không cho cô xuống giường, ảnh hưởng lợi hại hơn nữa chính là trái tim nhảy lên không ngừng của cô, làm sao cũng không có biện pháp trấn định xuống được.
Lam Lam gọi điện thoại cho cô, nói cái gì là bị Cao nhị ca dùng thủ đoạn bỉ ổi bắt cóc, muốn ở đó mấy ngày sau mới có thể về nhà, hại cô muốn tìm người nói ra hoang mang trong lòng cũng không biết tìm ai để kể đây. =.=
Tim đập thật sự rất nhanh, Uông Thiên Hồng lúc đầu chỉ định xuống lầu mua lọ dầu vừng, hồn nhiên không thấy các hàng xóm láng giềng làm sao lại tập trung hết ra cửa khu nhà ở, mà cô đành phải ngây ngốc đứng bất động ở gần cầu thang lên lầu.
Xì xầm, xì xầm……
Mấy giọng nói thảo luận đằng trước thật sự có điểm ầm ỹ, làm cho Uông Thiên Hồng vốn không cố ý nghe thấy cũng nổi lên lòng hiếu kì – dù sao mọi người đều bị chặn ở đầu cầu thang không thể động đậy, cô chỉ cần đơn giản kéo dài lỗ tai nghe nguyên nhân tranh cãi ầm ỹ đằng trước là được.
“Tôi đã nói rồi mà! Bây giờ mấy người trẻ tuổi thật không muốn sống nữa rồi, một ngày hai mươi tư giờ lại dùng nó thành như bốn tám giờ, mới chợp mặt chưa đến một tiếng đồng hồ đã coi như ngủ đủ, nghỉ ngơi đủ rồi, khó trách không sống được lâu, một mạng tám mươi tuổi bị dùng như vậy chỉ cần nửa thời gian đã dùng xong rồi!"
“Hiện giờ mấy tiểu tử đều thích liều mạng, ba bữa luôn ăn không đúng giờ, mệt cũng không ngủ cho tốt, lại thích ăn cái gì mà đồ ăn nhanh, thật sự là chết nhanh thì có!"
“Ngay cả con của dì ta cũng là một ví dụ rõ ràng, kì thực mới hai mươi tuổi, tiền đồ rộng mở còn chưa có bắt đầu, lại bởi vì hay thức đêm chơi game, kết quả bởi vì lạm dụng quá độ làm cho đầu óc vất vả đến mắc bệnh, cả đời này đại khái liền xong rồi!"
“Cái này thật đúng là thảm quá mức!"
Mọi người không nhịn được cùng nhau thở dài.
“Mấy bác rốt cuộc đang nói gì vậy a? Vì sao lại đụng đến cả đoản mệnh cùng đầu óc vất vả đến mắc bệnh?"
“Uông tiểu thư, cháu cũng đi ra?" Tám phần là do nghe thấy tin tức đáng sợ mà A Thủy bá nói, cho nên đi ra xem đây mà.
“Vâng." Kỳ thật cô đi ra là để mua dầu vừng, “Cháu nghe thấy mấy người đang nói cái gì mà ăn uống không đúng giờ lại thuờng liều mạng, rốt cuộc là có chuyện gì a?"
“Còn không phải chính là tin tức này chứ gì a!"
Lập tức có một tờ báo đưa đến tay Uông Thiên Hồng, trên đó có một dòng tiêu đề cực lớn viết — người làm việc thích liều mạng, thật sự liều chết mệnh!
Nội dung trong đó là có một doanh nhân còn thật sự công tác thành công, bởi vì quá mức cố gắng làm việc, mỗi ngày chỉ ngủ ba giờ, hơn nữa ăn uống cũng không đúng giờ, dẫn đến không đủ dinh dưỡng, kết quả là ngày người này vừa được bổ nhiệm làm quản lí, liền chết bất đắc kỳ tử trong văn phòng của chính mình, làm cho người ta tiếc hận.
Uông Thiên Hồng càng tiếp túc đọc, khuôn mặt nhỏ nhắn càng mất dần huyết sắc.
Trưởng lão của nhà trọ là A Thuỷ bá liền đứng ở cầu thang tầng cuối cùng, như là sợ Uông Thiên Hồng không nghe thấy, còn cố ý đề cao âm lượng. “Uông tiểu thư, cháu xem xem, hiện tại mấy người trẻ tuổi cũng chỉ coi trọng tiền tài, chẳng xem trọng sức khỏe của chính mình, đây chính là lí do vì sao bọn ta đều đã làm gia gia rồi còn phải con bà nó cảm khái như vậy!"
“Trong khu nhà trọ này của chúng ta cũng có không ít thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn đâu, như là cháu của a thẩm ở lầu hai kia đang làm kế toàn, còn có anh em nhà họ Cao trên lầu, đều là những phần tử tinh anh! Lúc nào cũng đều chỉ biết vùi đầu vào công việc thôi….. nha? Uông tiểu thư, cháu sao lại chạy nhanh vậy? Lời của ta còn chưa nói xong mà!"
Không có ai biết Uông Thiên Hồng vì sao lại đột nhiên giữa lúc này thần sắc kích động quay đầu chạy đi!
Đám người lề mề ở đây, nào gia gia, bà bà, đương nhiên sẽ không bởi vì thiếu một người nói mà tan cuộc, tiếp thục phát huy công lực thất chủy bát thiệt, ở đoạn đường cạnh cầu thanh dưới lầu đó vang lên tiếng thảo luận chuyện trên trời dưới đất không ngơi nghỉ.
Nhưng vào lúc này, một đạo thanh âm lạnh lùng đột nhiên chen vào – “Xin hỏi các vị rốt cuộc sao lại đứng ở đây thảo luận?"
“Ta không biết, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy mọi người đều đứng ở chỗ này, vậy nên ra đây xem nha!"
“Ta cũng không biết, là có người ở bên ngoài nhà của ta nói chuyện, cho nên ta đi xem nha!"
“Ta thấy Kì bà cùng A Thủy bá ở đây ồn ào gì đó, cho nên qua góp vui chút a."
“Ta nghe thấy giọng A Thủy bá, ở chỗ này kêu la ‘ai nha ai nha’ không ngừng, cho nên mới đi ra xem có chuyện gì mà?" Sau đó liền gia nhập thảo luận.
Nói như vậy, là A Thủy bá lên tiếng trước, ngay sau đó là Kì bà yêu chõ mõm vào đi theo phụ họa, mới có hiện tượng chật chội rầm rộ ở cầu thang hiện tại a?
Ngoài cửa nhà trọ lầu một, một gã đàn ông ngồi trước ghế đá tiệm tạp hoá, mang theo kính râm đang phơi nằng, hắt xì 1 cái, tiếp tục dùng giọng nói không hứng thú hỏi, “A Thuỷ bá, báo người đang cầm là tin tức đã phát tuần trước rồi nha! Nó đã là chuyện cũ, bá không có việc gì lại lấy chuyện cũ ra rêo rao ở đầu cầu thang rồi lại muốn cảm khái cải gì?"
Là chuyện của tuần trước sao?? A Thủy bá sờ sờ đầu — việc này hắn không chú ý tới nha!
“A cái này ta đâu có biết, ta vừa bước ra khỏi cửa một bước, liền phát hiện ta tờ báo này." Vừa thấy tin tức quá khủng khiếp thế kia, đương nhiên sẽ lập tức phát huy tinh thần trách nhiệm của trưởng lão, mang tin tức cấp báo cho các hộ gia đình biết thật tốt.
Vậy rốt cuộc là ai đã để tờ báo cũ này ở dưới đất? Chỉ sợ đúng là không có ai biết đâu!
**********************************
Mà đến tột cùng Uông Thiên Hồng vội vàng bay nhanh về nhà, ngay cả dầu vừng cũng không mua là vì cái gì?
Dùng tốc độ tên lửa đơn giản thu thập vài bộ quần áo, sau đó mang rau xanh, hoa quả còn lại trong tủ lạnh đơn giản đóng gói lại, cuối cùng kiểm tra lại toàn bộ chốt cửa của căn nhà, xác định tất cả đều đã khoá cẩn thận, mang theo đầy đủ những vật vừa thu dọn, Uông Thiên Hồng khoá cửa nhà mình lại.
Hiện tại cô cũng mặc kệ việc Cao đại ca vì sao hôn mình, quan trọng là, cô quyết định sẽ chăm sóc Cao đại ca thật thật tốt – cái tin tức kia quả thật dọa cô rất sợ, cái gì mà bệnh trong đầu, chết bất đắc kỳ tử, nghe thôi đã dọa chết người ta!
Công việc của Cao đại ca hình như cũng muốn mạng người như vậy (ý nói vất vả), cô nhớ rõ anh từng nói thứ tư phải mở phiên toà, vậy có nghĩa là anh phải bận rộn vài buổi tối nữa, điều này sao có thể?
Cô một mình ở nhà ngoại trừ công việc, lại không có việc gì khác, không bằng liền tạm thời chuyển đến phòng Cao đại ca, chờ sau khi Lam Lam về cô sẽ về nhà, như vậy có thể chăm sóc cho Cao đại ca, lam cho cô có thể yên tâm.
Cho nên khi Cao Dương lộ ta nụ cười vô cùng tự tin đi về nhà, tất cả mọi việc đều như dự tính của anh, chờ đợi anh là một bàn bữa tối phong phú mà dinh dưỡng, cùng với Uông Thiên Hồng đang mặc một cái tạp dề, ở trong nhà bận rộ như một cộ vợ bé nhỏ đáng yêu trước bàn ăn.
Uông Thiên Lam và chị gái cùng chen chúc trong một căn phòng bếp nho nhỏ, làm công việc mà cô ngại nhất…. bổ hoa quả.
“Chị, việc hằng ngày chị vẫn đưa cơm trưa đến cho Cao đại ca, tại sao lại chưa nói qua với em bao giờ?" Nói ra thật xấu hổ, cô cũng mới biết cách đây không lâu, thì ra Uông Thiên Hồng ngoại trừ đưa cơm cho Cao Khoát cùng bản thân chị ấy, còn đi một chuyến đến văn phòng luật sự đưa cơm cho Cao Dương.
Càng hổ thẹn hơn là, qua hỏi thăm cô mới biết chị mình đã đưa cơm như vậy nhiều năm rồi.
“AA? Chị chưa nói với em sao?"
“Không có, em vẫn nghĩ chị chỉ đưa cơm cho Cao Khoát sau đó liền trở về nhà."
“Ừm!" Uông Thiên Hồng không yên lòng trả lời, ánh mắt chuyên chú nhìn những miếng hoa quả được cắt thành lát rồi để vào trong hộp thuỷ tinh.
Cũng đúng thôi! Mọi chuyện của chị ấy cũng không phải xin phép cô thì mới được làm, huống hồ gì chị ấy rất quan tâm đến hai anh em nhà họ Cao, đưa cơm cho cả hai thì cũng chả có gì kì lạ, mà phải là lẽ đương nhiên!
Uông Thiên Lam nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cảm thấy có chút gì đó là lạ, hình như có chuyện gì đó cô không biết, vốn tưởng rằng chị cô chỉ đối với một mình Cao Khoát là đặc biệt, không ngờ đối với Cao đại ca cũng như thế, thật sự làm cho người ta có chút không ngờ nha……
“Chị a, tâm tình chị đang tốt lắm sao?" Chị cô hôm nay tự nhiên vừa cắt hoa quả vừa phân tâm tươi cười kìa!
“Tốt lắm nha!" Uông Thiên Hồng lơ đãng trả lời, sau đó bắt đầu rửa dao bổ hoa quả rồi thu dọn vỏ trái cây.
Tâm tình của cô đúng thật là đang tốt lắm, từ ngày hôm đó Cao đại ca chính miệng nói với cô anh ấy thích cơm trưa cô làm, cả người cô liền cảm thấy vô cùng an tâm, vô cùng vui vẻ, tâm tình sung sướng đã hơn mấy ngày nay.
Uông Thiên Lam đoạt lấy túi rác trong tay chị mình…. Cô đang bị sự toàn tâm toàn ý toát ra từ người chị ấy làm cho sợ hãi nha. “Được rồi, được rồi, việc còn lại em giúp chị làm nốt nha, lúc nữa em có việc ra ngoài, thuận tiện đi vứt rác luôn….."
Cô đột nhiên muốn nói gì nhưng lại thôi, trong lòng tự trách….. mấy ngày hôm nay cô hình như thường xuyên ra ngoài.
“Không cần đâu! Chị làm được, em với Cao nhị ca có hẹn với nhau rồi nhanh đi chuẩn bị đi, chị sẽ chờ đến lúc đưa nước quả đến chỗ Cao đại ca thuận tiền xuống lầu vứt rác luôn."
Cao gia và Uông gia hai nhà ở ngay cạnh nhau, việc đi lại khá là thuận tiện.
“Thì ra làm nửa ngày nay, chị muốn làm nước hoa quả cho Cao đại ca nha, không phải là cho mình ăn hử?" Sao hôm nay Cao đại ca ở nhà mà cô cũng không biết, thế nhưng chị cô lại biết rất rõ a.
“Nhiều hoa quả như thế, có dứa, táo, dưa gang, một mình chị sao ăn hết được?" Uông Thiên Hồng cười nói, “Em cũng không cần lo cho chị! Đi chơi với Cao nhi ca thật vui đi, nhớ là chụp ảnh nhiều đem về cho chị xem nha!"
Nói mấy câu liền đụng đến đúng chỗ tự trách của Uông Thiên Lam, liền thấy trên mặt cô tràn ngập xấu hổ. “Chị, tối nay em không về đâu, chị ở nhà một mình, thật sự không sao chứ?"
Càng nghĩ càng thấy lo lắng…… trước kia ra ngoài với Cao Khoát đều là đi trong ngày, lần này cái tên kia lại cầu sống cầu chết với cô, vì cậy cô mới đồng ý sau khi đi ngắm cảnh đêm với hắn sẽ đi đến suối nước nóng hoạt động hai tư giờ ngủ một đêm.
Nhưng để chị cô ở nhà một mình, cô cảm thấy bất an a.
“Chị lớn lắm rồi nhá, làm sao có thể không tự lo được cho mình!" Uông Thiên Hồng cố tình nâng mặt, muốn bày ra khí phách của chị cả, đáng tiếc vẻ mặt mềm mại trời sinh đã làm bại lộ ý đồ của cô.
“Nhưng em không muốn để chị ở nhà một mình, không có ai nói chuyện cùng, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì….."
“Tốt lắm! Em đừng lo lắng khẩn trương làm gì. một mình chị thật sự có thể mà, Cao đại ca từng nói, nếu khi em không ở nhà, có chuyện gì đều có thể đi tìm anh ấy, em sẽ không phải là không tin cả Cao đại ca chứ?"
“Đương nhiên không phải." Lần đầu tiên, Uông Thiên Lam bị chị mình bắt bẻ cho không còn lời nào để nói.
“Thế thì đừng nói nhiều như vậy, nhanh đi chuẩn bị cho tốt đi, đừng có sợ chị ở nhà một mình cô đơn nhàm chán nữa. Cao đại ca đã đưa chìa khoá nhà anh ấy cho chị rồi, nếu chị nhàm chán sẽ đi tìm anh ấy. Cảm thấy cô đơn, anh ấy lúc nào cũng có thể nói chuyện cùng chị. Nếu chị ở nhà một mình buổi tối mà sợ, Cao đại ca ở ngay dưới lầu, chẳng những lúc nào chị gọi đều có thể đến, thậm chị bảo chị ôm chăn gối đến nhà anh đấy ngủ đất cũng có thể nha!" Khoé miệng Uông Thiên Hồng không tự chủ được mỉm cười ngọt ngào.
Mà đây cũng chính là nguyên nhân chính làm cho tâm tình Uông Thiên Hồng gần đây vô cùng tốt – Cao đại ca ngay cả chuyện em gái của cô không ở nhà, sợ cô sẽ cô đơn cũng đều biết, còn quan tâm đến cô, nói bất cứ khi nào cô gọi anh sẽ đến, Cao đại ca thật sự rất rất tốt với cô a!
Rất nhanh túm lấy em gái đẩy vào trong phòng ngủ, Uông Thiên Hồng trở lại phòng bếp, vừa khẽ ngân nga hát vừa dọn dẹp nhà bếp thật sạch sẽ, làm xong cũng là khoảng chín giờ, cô liền vui vẻ một tay cầm hộp thuỷ tinh đựng đầy hoa quả một tay cầm túi rác trên đường đi sang nhà bên cạnh.
Sau khi nghe chị mình nói một phen, Uông Thiên Lam vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại không nghĩ ra được. (Min: Vấn đề k đúng ở đây là chị đang để cô nam vs quả nữ, thỏ trắng vs sói xám ở chung đó chị bik chửa ) )
Mãi đến khi Uông Thiên Lam đã chuẩn bị xong hành lí, người cũng đã vừa ngồi vào trong xe của Cao Khoát, cô rốt cuộc mới dường như là nghĩ thông suốt cái gì đó kêu ra tiếng.
“Em đang gào cái gì mà như quỷ khóc to đến thế? Thiếu chút nữa dọa anh sợ đến đạp phải chân ga." Nếu đâm vào xe của hàng xóm láng giềng, lúc trở về nhất định sẽ bị mắng đến nổi u trên đầu.
Uông Thiên Lam nghiêng mắt trừng anh một cái, “Không chịu nổi một chút sợ hãi liền ngạc nhiên như thế, anh cũng là đàn ông sao?"
Cao Khoát không giận ngược lại còn cười, cố ý nháy mắt mấy cái, “Anh có phải là đàn ông hàng thật giá thật không, em không phải biết rõ nhất sao?"
Cô giơ tay đánh lên khuôn mặt tên đàn ông khiến người ta chán ghét đang dần dần tiến sát đến muốn hôn trộm mình. “Nhiều lời quá mức, nhanh lái xe đi!"
Đẩy người nào đó sang một bên, Uông Thiên Lam vừa bực mình vừa buồn cười nhìn nhà trọ phía ngoài cửa sổ, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn căn hộ của Cao Dương.
Cô rốt cục cũng nghĩ ra là chỗ nào không đúng — chị cô cư nhiên có chìa khoá Cao gia nha!
Cao Dương là người như thế nào, cô cũng hiểu rất rõ, từ lúc bắt đầu quen biết anh ấy liền đối với cô và chị cô vô cùng chăm sóc, nhưng anh ấy dù sao cũng không phải là anh ruột của hai chị em cô, Cao Dương cũng là một người đàn ông nha!
Để cho chị cô và Cao Dương cùng sống trong một mái nhà, cô nam quả nữ, như vậy có thật sự đúng không?
Đi vào trong phòng khách quen thuộc, Uông Thiên Hồng cất chìa khoá đi, đặt hoa quả đã bổ sẵn ở trên bàn, giống như trước kia, hai bàn tay nhỏ cẩn thận dán vào hai chân (tóm lại chính là tư thế chào cờ đây mà =)) ), mở miệng gọi một tiếng, “Cao đại ca, em mang nước quả đến rồi!"
Không đợi người nào đó đáp lại, cô chính là động cũng không dám đứng tại chỗ.
Mãi đến khi…. “Thiên Hồng, pha giúp anh một ly trà nóng mang vào thư phòng."
Cô lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi… thật tốt quá, xem ra cô không có quấy rầy lúc người ta tăng ca rồi.
“Trà nóng đến đây." Uông Thiên Hồng cẩn thận mang trà vào thư phòng, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là Cao Dương đang vùi đầu vào bàn đầy giấy tờ.
Trong lòng hô to một tiếng, ngay cả cái chén cũng đưa tới trước mặt, thấy Cao Dương ngay cả một con mắt cũng chưa nhìn cô một lần, xem ra thời gian cô đến vẫn là không đúng rồi, đúng lúc quầy rầy anh.
Rón ra rón rén đi tới gần cửa, Uông Thiên Hồng định đi ra không dấu vết, nhưng bàn tay vừa chạm vào cánh cửa, phía sao lại truyền đến một tiếng nói trầm thấp mang ý cười… “Thiên Hồng, em muốn đi như thế sao?" Bóng hình xinh đẹp đi từng bước đều cẩn thận, cẩn thận kia, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, rất khó làm cho người ta không khỏi bật cười.
“Cao đại ca không phải đang làm việc sao? Em không nên ở đây quấy rầy anh, cho nến định đi về trước….."
“Em không phải là mang hoa quả đến cho anh sao? Đâu rồi?" Cao Dương bỏ kính mắt xuống, trên mặt mang theo một chút mệt mỏi, khiến Uông Thiên Hồng nhìn thấy thực đau lòng, “Xem nhiều tài liệu như thế, anh nghĩ cũng nên nghỉ ngơi một chút."
Uông Thiên Hồng nghe vậy rất nhanh lấy hộp hoa quả ngoài phòng khách vào, đặt trên bàn của Cao Dương.
Mà cô vẫn tuỳ ý để cho Cao Dương kéo vào ngồi trong lòng mình như thế.
“Cao đại ca, em đứng hoặc ngồi bên cạnh là tốt rồi." Cho dù vẫn thường thường ngồi trên đùi Cao đại ca ở văn phòng, nhưng Uông Thiên Hồng cẫn không có thói quen ngồi như vậy.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào nhỉ, mỗi khi chỉ có cô và Cao Dương, cô luôn để anh tuỳ ý kéo đến bên người, chỉ có thể nói, động tác này hình như đã thành thói quen của Cao Dương.
Nếu là dựa vào lòng anh, cô cảm thấy rất tốt, nhưng ngồi ở trên đùi anh, hình như rất rất là vượt mức nha! Cao đại ca không cảm thấy có chút không thoải mái nào sao?
“Thiên Hồng, có thể lấy cho anh một miếng táo không?" Cao Dương luôn có thể chọn đúng lúc cắt đứt xấu hổ của cô.
Uông Thiên Hồng lập tức bỏ qua ngượng ngùng, nghe lời dùng dĩa ăn đưa lên một miếng táo, nhưng thấy ánh mắt mệt mỏi của anh, cô đau lòng nói: “Công việc hôm nay của anh còn bao lâu nữa mới có thể làm xong?"
“Không xác định, có khả năng tới nửa đêm!"
Vẫn còn muốn làm à! Vậy chẳng phải sẽ mệt chết sao? “Cao đại ca không phải bắt đầu làm từ sáng sao? Như thế không phải là cả một ngày đều làm việc à?" Cô bắt đầu lo lắng Cao Dương có phải ngay cả bữa sáng cũng ăn trong thư phòng hay không nữa.
“Tài liệu trong tay anh bây giờ rất quan trọng…… Tuần sau sẽ có phiên toà, anh phải chuẩn bị chu đáo……"
Cao đại ca luôn luôn vì khách hàng, thường thường làm việc vài đêm cũng không đi ngủ nghỉ ngơi cho tốt, nhưng lại có chú ý chăm sóc chính anh đâu?"
Uông Thiên Hồng chuyên tâm suy nghĩ, cũng không quên hành động đang làm dở, bàn tay nhỏ bé cầm dĩa vẫn không ngừng đút táo vào miệng người nào đó.
“Thiên, Thiên Hồng……" Bắt lấy bàn tay thực sự rất nhỏ đang liên tiếp đưa táo của cô. Cao Dương nuốt xuống miệng đầy táo, “Em đang suy nghĩ gì thế?"
Cô gái nhỏ này nhất định lại đang phiền não cái gì rồi, bằng không sẽ không quên anh chỉ mở miệng, còn chưa có ăn xong táo nha.
“Em nghĩ, anh luôn vì công vệc mà quên chăm sóc cho bản thân mình, giống như trưa này em đưa cơm trưa đến, Cao nhị ca nói anh mãi đến ba giờ chiều mới có thời gian ăn, em chỉ lo lắng anh làm việc đến nửa đêm, nhất định sẽ đói bụng, nhưng lúc đó đã muộn, anh phải đi đâu ăn?"
Cao Dương nhíu mày, thuận thế tiếp lời cô: “Là thế này, trước kia việc ăn uống trong nhà đều cho A Khoát phụ trách, dù sao A Khoát vẫn thường nửa đêm không ngủ được, lúc anh đói bụng, sẽ gọi nó nấu mỳ…."
“Nhưng hôm nay Cao nhị ca đi chơi với Lam Lam rồi, tối nay sẽ không về!"
“Đúng vậy." Con ngươi đen mang theo ý cười, nhìn cô gái nhỏ trúng kế lộ ra biểu tình buồn rầu, “Em thật ra đang nhắc nhở anh, tiểu tử A Khoát kia đã có bạn gái, nên đã quên mất người anh này, từ nay trở đi sẽ không có ai ở nhà nấu đồ ăn khuya cho anh…."
Cô lập tức xung phong nhận việc nói tiếp, “Nếu anh nửa đêm đói bụng, em có thể chuẩn bị đồ ăn khuya giúp anh."
“Nhưng như vậy phải lên nhà đánh thức em, không tiện cho lắm."
“Làm sao mà không tiện, nếu anh chỉ lo lắng việc này, vậy đêm nay em ngủ ở đây thì được rồi."
“Ngủ ở nhà anh?" Cao Dương cao giọng nói, nhìn ra được anh đang thực vừa lòng với đề nghị này của Uông Thiên Hồng.
“Ừ." Cô gật đầu thật mạnh, tiếp theo còn nói: “Cao đại ca không cần lo lắng em sẽ ầm ỹ đến anh, em sẽ vẫn ở trong phòng khách, nếu như anh đói đụng, nói cho em biết một tiếng là được rồi."
Tình cảnh này, thật giống như là con thỏ nhỏ màu hồng vô cùng ngây thơ vội vàng muốn đem chính mình đưa đến cửa để cho con sói hoang lớn nào đó miệng đang dính đầy nước miếng ăn cho đỡ thèm.
“Như vậy không tốt đâu! Tuy rằng hai nhà chúng ta ở gần nhau như vậy, nhưng em chưa từng không ngủ ở nhà lần nào, nếu như Thiên Lam biết đuợc, nhất định sẽ thực lo lắng cho em, sẽ lo lắng em không ngủ ở nhà sẽ không quen.
Vừa nhìn thấy bộ dáng tựa hồ thực khó xử của Cao Dương, Uông Thiên Hồng lập tức nói: “Vậy không nói cho Lam Lam em qua đêm ở đây là được rồi a!"
“Nói như vậy……" Anh ra vẻ như là thực miễn cưỡng liếc nhìn cô, thoả hiệp nói: “Được rồi!"
“Vậy em đi xuống bếp xem có cái gì thích hợp làm thức ăn khuya không nha." Nếu không có, cô còn có thể về nhà lấy trước.
Uông Thiên Hồng nhanh như chớp chạy ra ngoài, tốc độ quá nhanh rồi, căn bản không nhìn thấy trên mặt người đàn ông phía sau kia đang tươi cười vô cùng thâm ý.
Chẳng qua là cho dùng cô có thật sự chú ý tới, chỉ sợ với kinh nghiệm sống rất ít kia, cũng không thể nhìn ra hàm nghĩa sau nụ cười ấy, không cẩn thận còn có thể nghĩ là có chuyện gì mà làm cho anh cười vui vẻ như vậy ấy chứ!
Chuẩn bị xong hết thảy, Uông Thiên Hồng lấy chăn gối nhà mình mang đến, vì không muốn quấy rầy Cao Dương đang làm việc, cô đơn giản ngồi ở phòng khách xem ti vi, đương nhiên để âm thanh mức nhỏ nhất.
Xem xem xem, Uông Thiên Hồng làm tổ trên sô pha còn quăng chân lên trên ghế, tiếp theo là đắp chăn, như vậy mới thật thoải mái a!
Đúng rồi! Uông Thiên Hồng cả người đang cuộn lại xem ti vi trên sô pha phi thường thoải mái hắt xì một cái, mà vậy cũng không xong, hai mí mắt lập tức cũng bắt đầu nặng trĩu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, chương trình trên ti vi rốt cuộc không còn hấp dẫn nổi ánh mắt của cô nữa rồi………
Công việc của Cao Dương rất nhanh làm xong, đang chuẩn bị đi ra báo cho cô biết buổi tối mà ngủ ở phòng khách có vẻ không tốt cho lắm, không dự đoán được sẽ chứng kiến một màn bông hồng nhỏ nằm trên sô pha, tâm tư không hề phòng bị, khoé miệng vẫn mang theo ý cười tiếng vào mộng đẹp mất rồi.
***
Lông mi nhẹ nhàng khẽ động một chút, phát hiện ánh sáng trắng vô cùng chói mắt xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, thì ra đã là buổi sáng rồi!
Cảm giác vừa ngủ dậy này thật đúng là thoải mái! Nhẹ nhàng hắt xì một cái, chủ nhân của hai mắt lúc này mới thoả mãn mở mắt ra.
Chớp chớp, lại chớp chớp, lúc này mới phát hiện thì ra có thể ngủ thoải mái như vậy, là vì cô đang nằm thoải mái trên giường…….
AAA? Trên giường!
Cô không phải là ngồi trên sô pha xem ti vi sao? Uông Thiên Hồng bị tự mình dọa cả người nhổm dậy, chăn bông trên người vì động tác của cô mà rơi xuống dưới thắt lưng, lành lạnh, cô cúi mắt xuống, muốn kéo cao chăn lại, không ngờ ngay sát bên cạnh mình lại có một người đang nằm!
Dọa người!
Hai tay đúng lúc che lại cái miệng nhỏ nhắn cơ hồ muốn thét chói tai, Uông Thiên Hồng phát hiện người nằm trên giường cùng với cô……. Không đúng, phải nói là người đàn ông nằm trên giường cùng với cô, dĩ nhiên là Cao Dương!
Mãi đến khi xác định mình không có đánh thức người đàn ông hai mắt vẫn nhắm lại kia, cô lúc này mới buông tay, một đôi mắt tràn ngập kịch động nhìn xung quanh, cẩm thận cẩn thận hồi tưởng lại, cô đến tột cùng vì sao lại ngủ trong phòng Cao đại ca đây?
Cô rõ ràng là đang xem ti vi, còn định tối nay sẽ giúp Cao đại ca chuẩn bị đồ ăn khuya, vì sao lúc sau lại……. Kỳ quái?
Vì sao cô một chút ấn tượng trong trí nhớ cũng không có?
Ngu ngốc! Cô nhất định là ngủ mất!
Thực không xong a, vậy chẳng phải là không có ai chuẩn bị đồ ăn khuya cho Cao đại ca sao! Nghĩ đến đây, cô không dấu được áy náy cùng đau lòng, vụng trộm thở dài, liếc mắt nhìn Cao Dương một cái.
“Nhưng mà mình vì sao lại ngủ trên giường Cao đại ca nhỉ?" Rõ ràng cô đang làm tổ trong phòng khách, Cao đại ca lại đang làm việc, sẽ không phải là chính cô mơ mơ màng màng chạy đến phòng của anh ngủ chứ?
Cô lặng lẽ nhìn người đàn ông vẫn say ngủ như cũ, trong lòng thầm nghĩ, sẽ không có khả năng là Cao đại ca ôm cô vào phải không?
Cao Dương nhắm mắt ngủ say, cúc trên áo sơ mi không biết vì cái gì lại cởi ra ba cái, lồng ngực cường tráng còn thêm chút khêu gợi ý tứ hàm xúc như ẩn như hiện, những thứ này Uông Thiên Hồng đều chưa nhìn thấy bao giờ. (Min: AAAA, là mĩ nam kế, chính là mĩ nam kế *nhỏ dãi tong tong*)
Cô vẫn biết Cao Dương rất tuấn tú có khí chất, cá tính trưởng thành chững chạc cùng với dáng người cao ngất thường làm cho mỗi khi hai nhà bọn họ cũng đi du lịch, gặp được rất nhiều phụ nữ cố ý tiếp cận làm quen với anh.
Chỉ là không nghĩ tới khi anh bỏ kính ra, đồng thời cũng làm tiêu tan một chút khí chất nhã nhặn thường ngày, người này ngủ say mà tóc có hơi chút hỗn loạn, hơn nữa ánh mắt có thể nhìn thấy nửa thân trên trần trụi cùng lồng ngực cường tráng, bộ dáng của Cao Dương thoạt nhìn rất rất lười biếng lại mê người,
Thật sự là một bức tranh họa mĩ nam cực đẹp nha! Thì ra tư thế ngủ của Cao đại ca cũng thật đẹp như vậy.
Mặt nóng lên, Uông Thiên Hồng không biết vì sao lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, tầm mắt dời khỏi trên người mĩ nam đang ngủ, cô thật cẩm thận xốc chăn bông, chuẩn bị bò xuống giường.
Thật bất ngờ, một cánh tay thình lình vươn ra vừa vặn ôm lấy trọn vẹn thắt lưng của cô, một lực đạo mạnh mẽ nhanh chóng kéo cô lại, làm cho cô ngã vào trong ngực người nào đó
“Vì sao mỗi lần anh nhìn thấy em, em luôn chuẩn bị muốn chạy là sao đây?" Tiếng nói lười biếng, bên trong loại mang theo chút cảm xúc bất mãn vang lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị anh quay lại, thoáng chốc một nụ cười mang chút lười biếng pha mê người ánh vào đồng tử của cô.
“Buổi sáng tốt lành, Thiên Hồng." Đáy mắt loé lên hai đốm lửa nhỏ kỳ dị, anh cố ý thu lại hai tay một chút nữa, đem thân thể mềm mại chặt chẽ dán trước khuôn ngực cứng rắn của mình.
Thân mật gần sát như vậy, làm cho trái tim trong lồng ngực cô nhảy lên điên cuồng. “Buổi sáng, buổi sáng tốt lành, Cao đại ca." Thực không xong rồi, ánh mắt của cô căn bản là không biết nên nhìn đi đâu!
Không phải không phát hiện bộ dáng đỏ mặt ngượng ngùng của Uông Thiên Hồng, khoé môi Cao Dương cong lên, đem khuôn mặt đang bối rối không biết làm thế nào cho phải kia nâng lên, nhẹ nhàng in trên đó một nụ hôn. “Thiên Hồng, anh đói bụng rồi, có thể làm bữa sáng giúp anh được không?"
Hô hấp cứng lại, trừng mắt nhìn ngũ quan vô cũng tuấn mĩ hoàn hảo kia, Uông Thiên Hồng mở lớn mắt…. vừa rồi Cao đại ca nói cái gì, cô hoàn toàn không nghe thấy, chỉ nhớ rõ cỗ cảm xúc ôn nhu ấm nóng vừa thoáng qua trên hai má vừa rồi.
Cho tới nay, cô đều coi động tác hôn nhẹ của Cao đại ca trong văn phòng của anh là để biểu đạt ý tứ cảm tạ đối với người thân, nhưng lúc này đâu, cô lại không có cách nào giải thích vì sao anh lại hôn cô, hay là khi cô đang mê muộn nhìn ánh, anh vì mới tỉnh ngủ nên liền hôn cô một cái? (Min: amen, cách lí giải ở đâu lạ thế???)
Lần đầu tiên, cô nói không nên lời, không hiểu tâm hoảng ý loạn trong ngực mình bây giờ là có ý nghĩa gì?
“Thiên Hồng, đi làm bữa sáng cho anh ăn có được không em?"
Hơn nửa ngày sau, cô mới chậm rãi mở miệng, “Làm…… Làm bữa sáng?" Cô bé nào đó giống như con chim anh vũ chỉ biết lặp lại lời của con người, cho thấy hiển nhiên cô bé này vẫn đang bị kinh ngạc quá mức vây bên trong.
Nhìn cô không có kinh hoảng thét chói tai, cũng không có lấy bàn tay ‘hầu hạ’ mặt anh như khi mấy người phụ nữ bị hôn trộm, Cao Dương có thể khẳng định, cô gái này cũng không chán ghét nụ hôn của anh.
“Ừ." Anh vỗ nhè nhẹ mông của cô một chút, cô bé ngốc còn đang lăng lăng nhìn lập tức giật bắn mình, “Trước khi ra phòng bếp nhớ phải đi đánh răng trước, cả rửa mặt nữa nha, ngăn tủ phía dưới toilet có bàn chải đánh răng mới đấy, em tự đi lấy đi."
“Nga!" Như là đột nhiên lấy lại tinh thần, trên mặt Uông Thiên Hồng biểu hiện tâm trạng hoàn toàn không biết cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hồng cả lên, đã quên hỏi anh vì sao mình lại ngủ trên giường của anh, càng quên hỏi bữa sáng anh muốn ăn gì, liền vội vội vàng vàng xông ra ngoài.
Cao Dương ngồi nửa người dậy, đem cúc áo trên người cài lại cho tốt…. thật không uổng công anh hy sinh mĩ nam sắc của mình, quả nhiên làm cho cô gái nhỏ kia hiểu được cái gọi là nam nữ khác nhau, chẳng qua lát nữa anh hẳn vẫn nên trang phục chỉnh tề mà đi ra ngoài, dù sau hợp lúc sắc dụ là một chuyện tốt, nhưng làm quá mức lại doạ người ta chạy mất, vậy là không tốt.
Kết quả trộm hương như vậy mặc dù không làm cho anh phi thường vừa lòng, nhưng vẫn thuộc phạm vi đạt yêu cầu.
Lấy điện thoại di động cạnh giường đến, anh ấn một dãy số quen thuộc.
Điện thoại vừa được thông, mở đầu chính là ai đó liên miên niệm Tam tự kinh không ngừng…….
Cao Dương không nhanh không chậm mở miệng, “Có thể thanh nhàn định khí mắng chửi người ta như thế là biết cậu đã ngủ đỉ giấc rồi đấy….. Đúng, chính là người anh thối nát cả nhà đều đáng chết quăng xuống địa ngục trong miệng cậu đây, anh tìm cậu là muốn nói cho cậu biết, không cần biết cậu dùng phương pháp gì, miễn sao phải giữ Thiên Lam ở ngoài đó một tuần, đúng, cậu ở cùng cô ấy…….. Vì sao hử? Anh đây nói cho cậu biết, thật vất vả cậu mới có cơ hội ở cùng Thiên Lam để hai người bồi dưỡng tình cảm, cậu chẳng lẽ không hy vọng rèn sắt phải thừa dịp còn nóng, muốn có nhiều thời gian một mình thân thiết với Thiên Lam sao?" (Min: thế này là trên cả vô lại rồi Mai nhá nhá)
Khoé miệng Cao Dương mang theo một nụ cười xảo trá, lấy cặp kính mắt kia xuống, một chút cũng không giống Cao Dương nhã nhặn mà người ta quen biết kia, trong mắt anh hiện lên những tia sáng giảo hoạt không ai bằng.
“Nếu muốn như thế, chỉ cần theo đúng lời anh nói mà làm; Bên phía công ty của Thiên Lam anh sẽ thay cô ấy xin phép, trong tuần này, Thiên Lam hoàn toàn giao cho cậu, đúng, cậu dùng phương pháp nào anh cũng không hỏi, nếu muôn ở lâu thêm vài ngày, liền phải dựa vào bản lĩnh của cậu rồi." Ngắt điện thoại, Cao Dương đã thành công làm cho Uông Thiên Hồng thoát khỏi cánh chim bảo vệ của người nhà.
Mặc quần áo chỉnh tề xong, anh tiếp thục đeo cặp kính mắt không số kia vào, để che đi cảm xúc ánh lên trong mắt mình.
Vừa đi vào phòng bếp, đập vào mắt là hình ảnh Uông Thiên Hồng một tay cầm trứng, ngây ngốc đứng trước bếp ga, Cảnh này làm cho nụ cười trên khoé miệng Cao Dương dường như càng rõ ràng….. xem ra rốt cuộc anh con cá nhỏ trong lòng anh đã bắt đầu vì hành vi càng thâm thân mật của hai người mà phân tâm rồi.
Rốt cuộc Cao đại ca vì sao lúc ấy lại hôn cô nhỉ?
Một ngày qua, vấn đề này vẫn không ngừng quay quanh trong ngực Uông Thiên Hồng, đã vài lần cô muốn vọt tới trước mặt Cao đại ca để hỏi.
Nhưng cô hiểu, chỉ cần vừa thấy vẻ mặt ôn nhu của Cao đại ca, cùng với khi dung nhan tuấn lãng kia sẽ lộ ra nụ cườu nhẹ nhàng đối với cô, trong mắt cô thật giống như ngoại trừ ánh sáng phát ra từ người Cao Dương, tất cả những việc khác, những vấn đề thắc mắc muốn hỏi, tất cả liền tự động biến mất.
Anh trai hôn em gái thì hình như không giống cho lắm, không phải sao? Anh ấy cũng thường làm vậy trong văn phòng còn gì!
Nhưng vẫn đề ở chỗ, mỗi khi nhớ tới nụ hôn sáng sớm ngày hôm qua kia, nghĩ đến hình ảnh khuôn mặt mê người khi ngủ của Cao Dương, còn có cảnh tượng lúc anh bá đạo ôm cô không cho cô xuống giường, ảnh hưởng lợi hại hơn nữa chính là trái tim nhảy lên không ngừng của cô, làm sao cũng không có biện pháp trấn định xuống được.
Lam Lam gọi điện thoại cho cô, nói cái gì là bị Cao nhị ca dùng thủ đoạn bỉ ổi bắt cóc, muốn ở đó mấy ngày sau mới có thể về nhà, hại cô muốn tìm người nói ra hoang mang trong lòng cũng không biết tìm ai để kể đây. =.=
Tim đập thật sự rất nhanh, Uông Thiên Hồng lúc đầu chỉ định xuống lầu mua lọ dầu vừng, hồn nhiên không thấy các hàng xóm láng giềng làm sao lại tập trung hết ra cửa khu nhà ở, mà cô đành phải ngây ngốc đứng bất động ở gần cầu thang lên lầu.
Xì xầm, xì xầm……
Mấy giọng nói thảo luận đằng trước thật sự có điểm ầm ỹ, làm cho Uông Thiên Hồng vốn không cố ý nghe thấy cũng nổi lên lòng hiếu kì – dù sao mọi người đều bị chặn ở đầu cầu thang không thể động đậy, cô chỉ cần đơn giản kéo dài lỗ tai nghe nguyên nhân tranh cãi ầm ỹ đằng trước là được.
“Tôi đã nói rồi mà! Bây giờ mấy người trẻ tuổi thật không muốn sống nữa rồi, một ngày hai mươi tư giờ lại dùng nó thành như bốn tám giờ, mới chợp mặt chưa đến một tiếng đồng hồ đã coi như ngủ đủ, nghỉ ngơi đủ rồi, khó trách không sống được lâu, một mạng tám mươi tuổi bị dùng như vậy chỉ cần nửa thời gian đã dùng xong rồi!"
“Hiện giờ mấy tiểu tử đều thích liều mạng, ba bữa luôn ăn không đúng giờ, mệt cũng không ngủ cho tốt, lại thích ăn cái gì mà đồ ăn nhanh, thật sự là chết nhanh thì có!"
“Ngay cả con của dì ta cũng là một ví dụ rõ ràng, kì thực mới hai mươi tuổi, tiền đồ rộng mở còn chưa có bắt đầu, lại bởi vì hay thức đêm chơi game, kết quả bởi vì lạm dụng quá độ làm cho đầu óc vất vả đến mắc bệnh, cả đời này đại khái liền xong rồi!"
“Cái này thật đúng là thảm quá mức!"
Mọi người không nhịn được cùng nhau thở dài.
“Mấy bác rốt cuộc đang nói gì vậy a? Vì sao lại đụng đến cả đoản mệnh cùng đầu óc vất vả đến mắc bệnh?"
“Uông tiểu thư, cháu cũng đi ra?" Tám phần là do nghe thấy tin tức đáng sợ mà A Thủy bá nói, cho nên đi ra xem đây mà.
“Vâng." Kỳ thật cô đi ra là để mua dầu vừng, “Cháu nghe thấy mấy người đang nói cái gì mà ăn uống không đúng giờ lại thuờng liều mạng, rốt cuộc là có chuyện gì a?"
“Còn không phải chính là tin tức này chứ gì a!"
Lập tức có một tờ báo đưa đến tay Uông Thiên Hồng, trên đó có một dòng tiêu đề cực lớn viết — người làm việc thích liều mạng, thật sự liều chết mệnh!
Nội dung trong đó là có một doanh nhân còn thật sự công tác thành công, bởi vì quá mức cố gắng làm việc, mỗi ngày chỉ ngủ ba giờ, hơn nữa ăn uống cũng không đúng giờ, dẫn đến không đủ dinh dưỡng, kết quả là ngày người này vừa được bổ nhiệm làm quản lí, liền chết bất đắc kỳ tử trong văn phòng của chính mình, làm cho người ta tiếc hận.
Uông Thiên Hồng càng tiếp túc đọc, khuôn mặt nhỏ nhắn càng mất dần huyết sắc.
Trưởng lão của nhà trọ là A Thuỷ bá liền đứng ở cầu thang tầng cuối cùng, như là sợ Uông Thiên Hồng không nghe thấy, còn cố ý đề cao âm lượng. “Uông tiểu thư, cháu xem xem, hiện tại mấy người trẻ tuổi cũng chỉ coi trọng tiền tài, chẳng xem trọng sức khỏe của chính mình, đây chính là lí do vì sao bọn ta đều đã làm gia gia rồi còn phải con bà nó cảm khái như vậy!"
“Trong khu nhà trọ này của chúng ta cũng có không ít thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn đâu, như là cháu của a thẩm ở lầu hai kia đang làm kế toàn, còn có anh em nhà họ Cao trên lầu, đều là những phần tử tinh anh! Lúc nào cũng đều chỉ biết vùi đầu vào công việc thôi….. nha? Uông tiểu thư, cháu sao lại chạy nhanh vậy? Lời của ta còn chưa nói xong mà!"
Không có ai biết Uông Thiên Hồng vì sao lại đột nhiên giữa lúc này thần sắc kích động quay đầu chạy đi!
Đám người lề mề ở đây, nào gia gia, bà bà, đương nhiên sẽ không bởi vì thiếu một người nói mà tan cuộc, tiếp thục phát huy công lực thất chủy bát thiệt, ở đoạn đường cạnh cầu thanh dưới lầu đó vang lên tiếng thảo luận chuyện trên trời dưới đất không ngơi nghỉ.
Nhưng vào lúc này, một đạo thanh âm lạnh lùng đột nhiên chen vào – “Xin hỏi các vị rốt cuộc sao lại đứng ở đây thảo luận?"
“Ta không biết, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy mọi người đều đứng ở chỗ này, vậy nên ra đây xem nha!"
“Ta cũng không biết, là có người ở bên ngoài nhà của ta nói chuyện, cho nên ta đi xem nha!"
“Ta thấy Kì bà cùng A Thủy bá ở đây ồn ào gì đó, cho nên qua góp vui chút a."
“Ta nghe thấy giọng A Thủy bá, ở chỗ này kêu la ‘ai nha ai nha’ không ngừng, cho nên mới đi ra xem có chuyện gì mà?" Sau đó liền gia nhập thảo luận.
Nói như vậy, là A Thủy bá lên tiếng trước, ngay sau đó là Kì bà yêu chõ mõm vào đi theo phụ họa, mới có hiện tượng chật chội rầm rộ ở cầu thang hiện tại a?
Ngoài cửa nhà trọ lầu một, một gã đàn ông ngồi trước ghế đá tiệm tạp hoá, mang theo kính râm đang phơi nằng, hắt xì 1 cái, tiếp tục dùng giọng nói không hứng thú hỏi, “A Thuỷ bá, báo người đang cầm là tin tức đã phát tuần trước rồi nha! Nó đã là chuyện cũ, bá không có việc gì lại lấy chuyện cũ ra rêo rao ở đầu cầu thang rồi lại muốn cảm khái cải gì?"
Là chuyện của tuần trước sao?? A Thủy bá sờ sờ đầu — việc này hắn không chú ý tới nha!
“A cái này ta đâu có biết, ta vừa bước ra khỏi cửa một bước, liền phát hiện ta tờ báo này." Vừa thấy tin tức quá khủng khiếp thế kia, đương nhiên sẽ lập tức phát huy tinh thần trách nhiệm của trưởng lão, mang tin tức cấp báo cho các hộ gia đình biết thật tốt.
Vậy rốt cuộc là ai đã để tờ báo cũ này ở dưới đất? Chỉ sợ đúng là không có ai biết đâu!
**********************************
Mà đến tột cùng Uông Thiên Hồng vội vàng bay nhanh về nhà, ngay cả dầu vừng cũng không mua là vì cái gì?
Dùng tốc độ tên lửa đơn giản thu thập vài bộ quần áo, sau đó mang rau xanh, hoa quả còn lại trong tủ lạnh đơn giản đóng gói lại, cuối cùng kiểm tra lại toàn bộ chốt cửa của căn nhà, xác định tất cả đều đã khoá cẩn thận, mang theo đầy đủ những vật vừa thu dọn, Uông Thiên Hồng khoá cửa nhà mình lại.
Hiện tại cô cũng mặc kệ việc Cao đại ca vì sao hôn mình, quan trọng là, cô quyết định sẽ chăm sóc Cao đại ca thật thật tốt – cái tin tức kia quả thật dọa cô rất sợ, cái gì mà bệnh trong đầu, chết bất đắc kỳ tử, nghe thôi đã dọa chết người ta!
Công việc của Cao đại ca hình như cũng muốn mạng người như vậy (ý nói vất vả), cô nhớ rõ anh từng nói thứ tư phải mở phiên toà, vậy có nghĩa là anh phải bận rộn vài buổi tối nữa, điều này sao có thể?
Cô một mình ở nhà ngoại trừ công việc, lại không có việc gì khác, không bằng liền tạm thời chuyển đến phòng Cao đại ca, chờ sau khi Lam Lam về cô sẽ về nhà, như vậy có thể chăm sóc cho Cao đại ca, lam cho cô có thể yên tâm.
Cho nên khi Cao Dương lộ ta nụ cười vô cùng tự tin đi về nhà, tất cả mọi việc đều như dự tính của anh, chờ đợi anh là một bàn bữa tối phong phú mà dinh dưỡng, cùng với Uông Thiên Hồng đang mặc một cái tạp dề, ở trong nhà bận rộ như một cộ vợ bé nhỏ đáng yêu trước bàn ăn.
Tác giả :
Chanh Tinh