Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 114
Hoa Bỉ Ngạn theo gió tung bay, khiến cho Tô Tiểu Thiến đang đắm mình trong biển hoa ngửi thấy thoang thoảng sự bi thương.
Thấy y từ đầu đến cuối cũng không nhớ ra, cô cũng không cưỡng ép y nhớ lại nữa. Song, cô muốn nói cho y một chuyện tốt, đó chính là có thể quang minh chính đại bước vào nơi này. Cô trở thành người thay ca cho Minh Huyền trưởng lão, cô tin đây là sự an bài của một thế lực nào đó.
Hoa Hồn nghe xong tất nhiên vui mừng không thôi, cái loại vui vẻ này xuất phát từ nội tâm!
“Hoa Hồn, tôi dìu anh vào nghĩ ngơi, thời gian tôi vào đây cũng lâu lắm rồi, tôi phải trở về đây" Nếu như không phải có chính sự cần phải làm, cô hy vọng mình có thể ở luôn ở đây, sự thanh tịnh ở nơi đây trái lại cô lại thích.
Hoa Hồn gật đầu, để cô dìu vào trong phòng.
******************* Đường phân cách linh dị *******************
Chờ đến khi cô trở về chỗ cũ, cái người ở trong phòng mặt đã đen thui.
Tô Tiểu Thiến mỉm cười ngu ngốc, khẽ chào: “Minh Vương chào buổi sáng"
Đôi mắt Lê Ngạo bắn ra tia sáng lạnh buốt nhìn chằm chằm về phía cô, “Buổi sáng? Bây giờ là giờ nào rồi? Ngươi đã đi đâu?"
“Tôi… tôi có việc phải đi, Minh Huyền trưởng lão nói muốn tôi vào Hậu cung hầu hạ chúng phi tử, cho nên, cho nên tôi muốn…" Muốn rời khỏi tên đại ma đầu anh đó! Nói dối, lúc này cô cũng không biết tại sao phải nói dối, tuy rằng Minh Huyền trưởng lão nói đừng sợ, nhưng, cô… cô thật sự không thể không sợ!
“Tô thị nữ, ngươi nói xem, Bổn vương lớn hay là Minh Huyền trưởng lão lớn vậy?" Ngữ khí của y đầy sự châm chọc, chết tiệt, làm thị nữ mà chẳng có dáng vẻ của thị nữ, chơi trò mất tích với y, còn luôn miệng nói là do lão hồ ly nói, lão hồ ly nói, cái con nhỏ này, không biết có coi y ra gì không nữa?
Tô Tiểu Thiến vạch đen đầy mặt, cả buổi trời mới bật thốt ra hai từ: “Ngài lớn."
“Vậy bắt đầu từ lúc này, ngươi chính là thiếp thân thị nữ của Bổn vương, ngoại trừ lúc Bổn vương làm việc ra, ngươi nhất định phải theo sát bên cạnh ta" Y nói một cách bá đạo.
“Nhưng mà… nhưng mà tôi làm xong việc phải trở lại Phàm Gian rồi…"
“Nếu ngươi không ở trong cung điện, Bổn vương tự khắc không quản ngươi, nhưng nếu như ngươi đã ở đây, ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh, nếu không thì ta liền đem ngươi…"
“Tôi nghe rồi, tôi biết rồi" Tô Tiểu Thiến vội nói, nhưng trong lòng cô lại vô cùng bất mãn, ta liền ném ngươi xuống mười tám tầng Địa Ngục, cô tiếp lời, hứ, cái tên đại biến thái này chỉ thích hù doạ người ta, thật là, làm ma mà cũng không cần phải hù doạ người ta như vậy chứ?
“Nghe rõ rồi thì tốt" Lê Ngạo lạnh lùng hứ một tiếng.
Nội tâm Tô Tiểu Thiến không ngừng kháng cự, má, biểu tình tên đại biến thái anh như vậy là sao, cứ làm như cô muốn làm thị nữ của y không bằng, rõ ràng là bị y uy hiếp có được hay không, vậy mà y còn trưng ra có bộ dáng như bị ngược đãi hành hạ vậy, thật là không có thiên lý mà!
“Vậy thì tốt, bây giờ ta đi ngâm ôn tuyền, ngươi đi theo ta" Lê Ngạo nói xong đi thẳng ra ngoài cửa.
Hả? Mới sáng sớm đi tắm rửa? Đầu óc y không có bị chạm đó chứ? Sửng sốt một chút, cô vẫn đuổi theo.
Ôn tuyền
“Cái đó… Minh Vương cái đó…" Tô Tiểu Thiến lí nhí gọi một tiếng.
“Hửm?"
“Là vầy, ôn tuyền kỳ thực không cần, không cần phải loã thể." Tô Tiểu Thiến ngượng ngùng nói, tuy rằng cô không phải lần đầu thấy, nhưng lúc trước có rất nhiều nữ nhân đi theo, cứ lấy lần trước ra mà nói, lúc đó còn có một người nữ nhân khác, nhưng hiện giờ y đang trần trụi lượn qua lượn lại, cô… sợ hãi…
“Sao vậy? Bổn vương mặc hay không mặc y phục còn cần phải nhờ ngươi chỉ dạy nữa sao?" Lê Ngạo không vui nhíu mày.
Tô Tiểu Thiến vội cúi đầu im lặng, trong lòng thì lầm bầm, đại biến thái thật sự không biết xấu hổ! Tốt xấu gì cô cũng là một cô gái, sao y có thể làm như vậy chứ? Để cho cái mông trần trụi bóng loáng lượn tới lượn lui…
“Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Qua đây xoa bóp cho ta." Y nhắm mắt đặt hai tay lên bờ đá, nói một cách lười nhác.
Tô Tiểu Thiến ờ một tiếng chỉ đành đi qua, cô lia mắt cúi đầu giúp y xoa bóp, song tay vừa chạm vào da của y, đau đớn từ đầu ngón tay liền truyền đến, cô không được nhịn được khẽ rên một tiếng.
“Làm sao vậy?"
“Không… không có gì." Tô Tiểu Thiến cười gượng sau đó lại để tay lên, nhưng vẫn đau như cũ.
Lê Ngạo kéo tay cô, năm ngón tay thì hết ba ngón có dấu vết bị cắn nát.
Lê Ngạo thả tay cô ra tức giận nói: “Xảy ra chuyện gì?"
“Tôi… lúc tôi ngủ… đem ngón tay thành… thành khoai tây chiên mà cắn…" Đã lỡ nói dối rồi thì nhất định phải nói dối tiếp.
Lê Ngạo nhíu mày không truy hỏi nữa, cô đã không muốn nói, y cũng sẽ có cách để biết được!
“Ngươi đi thăm Minh Diệm chưa?" Y đột nhiên hỏi một cách biếng nhác.
Tô Tiểu Thiến vội trả lời: “Đi thăm rồi…"
“Nó bây giờ vẫn khoẻ chứ?"
“Khoẻ, không khoẻ, không khoẻ" Đúng, chính xác là không khoẻ.
“Hửm?" Lê Ngạo hửm một tiếng, đây là thanh âm nghi vấn.
“Ma Tôn nói, Minh Diệm bị trọng thương, nó không thể dùng thân thể người được nữa, cũng không thể ra khỏi cái ống kia… trừ khi, trừ khi… trừ khi ngài bằng lòng để nó ‘đi ra’" Tô Tiểu Thiến yếu ớt nói.
“Hửm? Cái gì gọi là Bổn vương bằng lòng để cho nó đi ra?"
Tô Tiểu Thiến dừng lại động tác ở tay, cô cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của Lê Ngạo, liền nói: “Chính là, chính là ngài bằng lòng ‘gieo giống’ để nữ nhân mang thai, Minh Diệm liền có thể đi ra được."
Lê Ngạo nghe xong quay đầu lại, ánh mắt thâm thuý nhìn cô, Tô Tiểu Thiến trong lòng hoảng sợ một cách kỳ lạ, cô vội xua tay cười ha hả nói: “Chuyện này… chuyện này Cầm phi vô cùng thích hợp, tôi nghĩ, tôi nghĩ cô ta làm mẹ của Minh Diệm nhất định rất tốt" Cô run lẩy bẩy nói.
“Nhưng nó gọi ngươi là mẹ." Y cười một cách quỷ dị.
Tô Tiểu Thiến thụt lùi về sau, miệng không ngừng nói: “Minh Huyền trưởng lão nói, chỉ cần, chỉ cần ngài bằng lòng gieo giống, người khác cũng có thể được…" Kỳ lạ, sao cô lại cảm thấy được mùi vị nguy hiểm ở ngay bên cạnh, bất giác cô lùi về sau.
Đôi mắt Lê Ngạo lộ ra sắc thái quỷ dị, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng, kéo lấy cô, lôi vào trong nước.
Thấy y từ đầu đến cuối cũng không nhớ ra, cô cũng không cưỡng ép y nhớ lại nữa. Song, cô muốn nói cho y một chuyện tốt, đó chính là có thể quang minh chính đại bước vào nơi này. Cô trở thành người thay ca cho Minh Huyền trưởng lão, cô tin đây là sự an bài của một thế lực nào đó.
Hoa Hồn nghe xong tất nhiên vui mừng không thôi, cái loại vui vẻ này xuất phát từ nội tâm!
“Hoa Hồn, tôi dìu anh vào nghĩ ngơi, thời gian tôi vào đây cũng lâu lắm rồi, tôi phải trở về đây" Nếu như không phải có chính sự cần phải làm, cô hy vọng mình có thể ở luôn ở đây, sự thanh tịnh ở nơi đây trái lại cô lại thích.
Hoa Hồn gật đầu, để cô dìu vào trong phòng.
******************* Đường phân cách linh dị *******************
Chờ đến khi cô trở về chỗ cũ, cái người ở trong phòng mặt đã đen thui.
Tô Tiểu Thiến mỉm cười ngu ngốc, khẽ chào: “Minh Vương chào buổi sáng"
Đôi mắt Lê Ngạo bắn ra tia sáng lạnh buốt nhìn chằm chằm về phía cô, “Buổi sáng? Bây giờ là giờ nào rồi? Ngươi đã đi đâu?"
“Tôi… tôi có việc phải đi, Minh Huyền trưởng lão nói muốn tôi vào Hậu cung hầu hạ chúng phi tử, cho nên, cho nên tôi muốn…" Muốn rời khỏi tên đại ma đầu anh đó! Nói dối, lúc này cô cũng không biết tại sao phải nói dối, tuy rằng Minh Huyền trưởng lão nói đừng sợ, nhưng, cô… cô thật sự không thể không sợ!
“Tô thị nữ, ngươi nói xem, Bổn vương lớn hay là Minh Huyền trưởng lão lớn vậy?" Ngữ khí của y đầy sự châm chọc, chết tiệt, làm thị nữ mà chẳng có dáng vẻ của thị nữ, chơi trò mất tích với y, còn luôn miệng nói là do lão hồ ly nói, lão hồ ly nói, cái con nhỏ này, không biết có coi y ra gì không nữa?
Tô Tiểu Thiến vạch đen đầy mặt, cả buổi trời mới bật thốt ra hai từ: “Ngài lớn."
“Vậy bắt đầu từ lúc này, ngươi chính là thiếp thân thị nữ của Bổn vương, ngoại trừ lúc Bổn vương làm việc ra, ngươi nhất định phải theo sát bên cạnh ta" Y nói một cách bá đạo.
“Nhưng mà… nhưng mà tôi làm xong việc phải trở lại Phàm Gian rồi…"
“Nếu ngươi không ở trong cung điện, Bổn vương tự khắc không quản ngươi, nhưng nếu như ngươi đã ở đây, ngươi nhất định phải nghe theo mệnh lệnh, nếu không thì ta liền đem ngươi…"
“Tôi nghe rồi, tôi biết rồi" Tô Tiểu Thiến vội nói, nhưng trong lòng cô lại vô cùng bất mãn, ta liền ném ngươi xuống mười tám tầng Địa Ngục, cô tiếp lời, hứ, cái tên đại biến thái này chỉ thích hù doạ người ta, thật là, làm ma mà cũng không cần phải hù doạ người ta như vậy chứ?
“Nghe rõ rồi thì tốt" Lê Ngạo lạnh lùng hứ một tiếng.
Nội tâm Tô Tiểu Thiến không ngừng kháng cự, má, biểu tình tên đại biến thái anh như vậy là sao, cứ làm như cô muốn làm thị nữ của y không bằng, rõ ràng là bị y uy hiếp có được hay không, vậy mà y còn trưng ra có bộ dáng như bị ngược đãi hành hạ vậy, thật là không có thiên lý mà!
“Vậy thì tốt, bây giờ ta đi ngâm ôn tuyền, ngươi đi theo ta" Lê Ngạo nói xong đi thẳng ra ngoài cửa.
Hả? Mới sáng sớm đi tắm rửa? Đầu óc y không có bị chạm đó chứ? Sửng sốt một chút, cô vẫn đuổi theo.
Ôn tuyền
“Cái đó… Minh Vương cái đó…" Tô Tiểu Thiến lí nhí gọi một tiếng.
“Hửm?"
“Là vầy, ôn tuyền kỳ thực không cần, không cần phải loã thể." Tô Tiểu Thiến ngượng ngùng nói, tuy rằng cô không phải lần đầu thấy, nhưng lúc trước có rất nhiều nữ nhân đi theo, cứ lấy lần trước ra mà nói, lúc đó còn có một người nữ nhân khác, nhưng hiện giờ y đang trần trụi lượn qua lượn lại, cô… sợ hãi…
“Sao vậy? Bổn vương mặc hay không mặc y phục còn cần phải nhờ ngươi chỉ dạy nữa sao?" Lê Ngạo không vui nhíu mày.
Tô Tiểu Thiến vội cúi đầu im lặng, trong lòng thì lầm bầm, đại biến thái thật sự không biết xấu hổ! Tốt xấu gì cô cũng là một cô gái, sao y có thể làm như vậy chứ? Để cho cái mông trần trụi bóng loáng lượn tới lượn lui…
“Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Qua đây xoa bóp cho ta." Y nhắm mắt đặt hai tay lên bờ đá, nói một cách lười nhác.
Tô Tiểu Thiến ờ một tiếng chỉ đành đi qua, cô lia mắt cúi đầu giúp y xoa bóp, song tay vừa chạm vào da của y, đau đớn từ đầu ngón tay liền truyền đến, cô không được nhịn được khẽ rên một tiếng.
“Làm sao vậy?"
“Không… không có gì." Tô Tiểu Thiến cười gượng sau đó lại để tay lên, nhưng vẫn đau như cũ.
Lê Ngạo kéo tay cô, năm ngón tay thì hết ba ngón có dấu vết bị cắn nát.
Lê Ngạo thả tay cô ra tức giận nói: “Xảy ra chuyện gì?"
“Tôi… lúc tôi ngủ… đem ngón tay thành… thành khoai tây chiên mà cắn…" Đã lỡ nói dối rồi thì nhất định phải nói dối tiếp.
Lê Ngạo nhíu mày không truy hỏi nữa, cô đã không muốn nói, y cũng sẽ có cách để biết được!
“Ngươi đi thăm Minh Diệm chưa?" Y đột nhiên hỏi một cách biếng nhác.
Tô Tiểu Thiến vội trả lời: “Đi thăm rồi…"
“Nó bây giờ vẫn khoẻ chứ?"
“Khoẻ, không khoẻ, không khoẻ" Đúng, chính xác là không khoẻ.
“Hửm?" Lê Ngạo hửm một tiếng, đây là thanh âm nghi vấn.
“Ma Tôn nói, Minh Diệm bị trọng thương, nó không thể dùng thân thể người được nữa, cũng không thể ra khỏi cái ống kia… trừ khi, trừ khi… trừ khi ngài bằng lòng để nó ‘đi ra’" Tô Tiểu Thiến yếu ớt nói.
“Hửm? Cái gì gọi là Bổn vương bằng lòng để cho nó đi ra?"
Tô Tiểu Thiến dừng lại động tác ở tay, cô cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của Lê Ngạo, liền nói: “Chính là, chính là ngài bằng lòng ‘gieo giống’ để nữ nhân mang thai, Minh Diệm liền có thể đi ra được."
Lê Ngạo nghe xong quay đầu lại, ánh mắt thâm thuý nhìn cô, Tô Tiểu Thiến trong lòng hoảng sợ một cách kỳ lạ, cô vội xua tay cười ha hả nói: “Chuyện này… chuyện này Cầm phi vô cùng thích hợp, tôi nghĩ, tôi nghĩ cô ta làm mẹ của Minh Diệm nhất định rất tốt" Cô run lẩy bẩy nói.
“Nhưng nó gọi ngươi là mẹ." Y cười một cách quỷ dị.
Tô Tiểu Thiến thụt lùi về sau, miệng không ngừng nói: “Minh Huyền trưởng lão nói, chỉ cần, chỉ cần ngài bằng lòng gieo giống, người khác cũng có thể được…" Kỳ lạ, sao cô lại cảm thấy được mùi vị nguy hiểm ở ngay bên cạnh, bất giác cô lùi về sau.
Đôi mắt Lê Ngạo lộ ra sắc thái quỷ dị, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng, kéo lấy cô, lôi vào trong nước.
Tác giả :
Y Hinh