Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 96: Hành tung của Mặc Hàn

Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 96: Hành tung của Mặc Hàn

Vì hôm nay sinh nhật mẫu thân đại nhân nên tặng mọi người 5 chương nhé :)

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lam Thiên Hữu đặt bàn vẽ ở bên cạnh, tôi tò mò liếc hai mắt sang bên kia, hắn chú ý tới, duỗi tay đưa bàn vẽ tới trước mặt tôi, cười với tôi.

Tôi có loại xấu hổ khi bị bắt vì phạm tội nhìn lén, hắn lại nói: “Vẽ không phải rất đẹp, đừng ghét bỏ."

Tôi nhìn về phía bàn vẽ, bên trên vẽ một con Phượng Hoàng sinh động như thật, lông đuôi kéo thật dài, lấp lánh rực rỡ ở dưới bầu trời đêm.

“Vẽ rất đẹp mà!" Tôi không tự chủ được kinh ngạc cảm thán một tiếng.

Hắn cười càng thêm ôn hòa: “Em thích thì tốt."

Sao tôi lại cảm giác lời nói của hắn có ẩn ý vậy?

Ninh Ninh theo tôi nhìn thoáng qua chỗ này, hiếu kỳ nói: “Ôi, không phải anh nói anh Thiên Hữu vẽ vật sống sao, sao lại vẽ Phượng Hoàng? Nào có Phượng Hoàng sống có thể vẽ?"

Đây đã gọi là anh rồi?

Lam Thiên Hữu cười thần bí: “Trong lòng là phong cảnh gì, vẽ ra vật sống, tự nhiên chính là cái đó."

Ninh Ninh cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.

Cô nương, cậu không cần xem mặt đã kết luận được chứ…

Tôi trả lại bàn vẽ cho Lam Thiên Hữu, hai ngày này hình như luôn nghe thấy cái từ Phượng Hoàng này, chẳng lẽ bọn họ đều là Phượng Hoàng truyền kỳ mời đến ủy thác?

Lúc mặt trời sắp lặn, chúng tôi thu thập đồ đạc chuẩn bị xuống núi.

Trên núi có cáp treo ngắm cảnh đường, lúc Ninh Ninh lên núi mệt chết mệt sống, xuống núi nói cái gì cũng không muốn tự mình leo xuống, Lam Thiên Hữu dẫn theo chúng tôi đến chỗ ngồi xe cáp.

Hắn mua cho chúng tôi bốn vé, Ninh Ninh tìm chiếc xe cáp trống lên ngồi, tôi đang muốn theo sau, túi khoác trên vai không biết khi nào hở ra một miệng to, toàn bộ đồ vật bên trong rơi xuống.

Tôi vội cúi người nhặt đồ, Lam Thiên Hữu ở phía sau tôi giúp tôi nhặt.

Ninh ninh ngồi ở xe cáp không biết đã xảy ra cái gì, thấy chỉ có một mình ngồi một chiếc xe cáp không, vội đón chúng tôi lên xe: “Các người nhanh lên, xe cáp muốn đi rồi!"

Xe cáp nơi này là không ngừng di chuyển, Lam Thiên Hữu nhìn nơi đó, vốn đứng ở phía trước tôi, vốn dĩ cũng muốn giúp tôi nhặt đồ nói với Lam Cảnh Nhuận: “Em đi lên bồi Ninh Ninh đi, nàng một cô bé ngồi xe cáp có thể sẽ sợ hãi."

Lam Cảnh Nhuận gật đầu, lại nhìn về phía tôi, Lam Thiên Hữu nói: “Anh giúp Tử Đồng nhặt."

Lam Cảnh Nhuận thừa dịp xe cáp sắp đi thì đi lên, bước lên xe cáp, ở bên trong giải thích với Ninh Ninh một phen.

Tôi thật vất vả mới nhặt đồ lên, nhìn miệng to trên ba lô kia, thở dài.

Túi này là lần trước lúc đi dạo phố với Ninh Ninh, lần đầu tiên dùng tiền của Mặc Hàn mua hàng xa xỉ, tốn mất năm nghìn đồng, lại là dùng da cá sấu! Không thể leo núi thôi mà đã bị rách chứ!

Còn không bằng túi tôi mua mất năm mươi đồng!

Không bao giờ tin đạo lý tiền nào của nấy nữa!

Lam Thiên Hữu giúp tôi nhặt không ít đồ vật, túi bị rách thành một lỗ hổng ở phía dưới, sau khi tôi nhặt toàn bộ đồ vật trở về, kéo dây khóa lên, cầm ngược lại ở trên tay.

“Tôi giúp em cầm." Lam Thiên Hữu vươn tay về phía tôi.

Vốn dĩ không muốn phiền hắn, nhưng tay người ta đều đưa đến trước mặt, lại để hắn tay không trở về, cảm giác rất xấu hổ, nên tôi đưa túi cho hắn.

“Cảm ơn."

Hắn cười với tôi: “Không khách khí."

Lại có xe cáp trống đến đây, chúng tôi theo thứ tự lên xe, hắn đóng cửa cho kỹ, ngồi vào đối diện tôi.

Trong chốc lát xe cáp đã ở tình thế vững vàng, hắn đột nhiên hỏi tôi: “Em tin trên thế giới này có Phượng Hoàng không?"

Vốn dĩ muốn nói đó là thần thú trong truyền thuyết, hẳn là không tồn tại, nhưng khóe mắt thoáng nhìn Tiểu Tiểu nằm ở trên đùi tôi, nếu ngay cả Tam Túc Kim Ô đều có, Phượng Hoàng gì đó cũng không phải không có khả năng.

Tôi lựa chọn thận trọng trả lời: “Tôi cũng không biết, chưa thấy qua."

Hắn hơi mỉm cười: “Đúng vậy, mắt thấy là thật."

Đột nhiên, xe cáp chỗ tôi đột nhiên xảy ra chấn động, nghiêng xuống, thân thể của tôi bị ép ngã về phía Lam Thiên Hữu bên kia, cũng may hắn kịp thời đỡ được tôi, tôi mới không trực tiếp ngã ở trên vách sườn đối diện.

“Không sao chứ?" Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Lam Thiên Hữu, hắn lại ôm lấy tôi!

Tôi vội vàng đẩy hắn ra, xe cáp lại lay động lần nữa, dưới chân tôi mất thăng bằng, lại ngã lên trên người Lam Thiên Hữu lần nữa.

Hắn cũng không né tránh, tùy ý tôi đụng phải hắn, còn không quên đỡ tôi một cái.

Xong rồi xong rồi, nếu để Mặc Hàn thấy một màn này, con quỷ này phải ăn bao nhiêu dấm đây!

Tôi vội vàng phân ra một tia ý thức đi xem xét tình huống mặc ngọc, lại phát hiện Mặc Hàn cũng không ở trong mặc ngọc!

Hắn đi ra ngoài khi nào?

Sao tôi một chút cũng không biết!

Trong nháy mắt xuất thần, làm tôi thật vất vả mới đẩy Lam Thiên Hữu ra đứng vững cơ thể nhưng bởi vì xe cáp chấn động lại ngã vào hắn lần nữa.

Tôi vội nói: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"

“Không có việc gì." Hắn nhàn nhạt cười, ngón trỏ và ngón giữa lại đặt ở chỗ cổ tay của tôi, như đang bắt mạch.

Bình thường đỡ lấy một người sẽ không nắm tay người nọ như vậy, tôi theo bản năng nhìn lại chỗ đoạn cổ tay phải của tôi, tay của Lam Thiên Hữu thật sự đang thăm mạch đập của tôi như lão trung y bắt mạch.

Có lẽ là chú ý tới tầm mắt của tôi, Lam Thiên Hữu cũng không che dấu: “Mạch đập của em có chút loạn."

Xe cáp trên trời cao lay động chấn động, chúng tôi ngồi ở trên tùy thời khó giữ được cái mạng nhỏ này, mạch đập của tôi không loạn là có quỷ!

Tôi cạn lời nhìn gia hỏa này bình tĩnh không bình thường, rút tay mình về, đang muốn nhanh chân đến xem vì sao xe cáp lại đột nhiên chấn động, bỗng nhiên cảm giác một đạo âm khí tràn đầy ở trong xe.

Tôi cúi đầu, thấy cái đáy thùng xe nổi lên từng lớp gợn sóng, một con tiểu quỷ mỏ chuột tai khỉ đang từ bên trong nhô đầu ra.

Gợn sóng và đầu tiểu quỷ ở dưới chân Lam Thiên Hữu không đến mười centimet, hắn lại hồn nhiên không biết, tôi vội hắn kéo từ bên kia sang chỗ tôi.

“Làm sao vậy?" Hắn hỏi.

Đoán chừng hắn và Ninh Ninh đều không nhìn thấy quỷ, sợ làm hắn sợ, tôi nói dối: “Chỗ anh bên kia vừa mới có con sâu to."

“Như vậy à." Bộ dáng của Lam Thiên Hữu như tin tưởng không nghi ngờ.

Mắt thấy cơ thể của tiểu quỷ đã nổi lên hơn phân nửa, hai mắt đỏ rực lườm tôi, nhìn đến lòng tôi e ngại.

Móng vuốt của nó như tay nhỏ đang vùng vẫy muốn bò lên, Tiểu Tiểu cọ xát móng vuốt muốn phóng hỏa, tôi sợ nàng đốt cháy thùng xe, cũng không màng người thường Lam Thiên Hữu này còn ở bên người, hóa Vô Cực Ngọc Giản thành trường kiếm, đâm một kiếm vào giữa mày của tiểu quỷ kia.

Tiểu quỷ kêu rên một tiếng hóa thành khói nhẹ biến mất không thấy, âm khí trong xe dần tan đi, chấn động quỷ dị vừa rồi kia cũng đã biến mất.

Lam Thiên Hữu đang nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay tôi, tôi thu trường kiếm lại, hắn thấy, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Pháp bảo của đạo môn sao?"

Tôi sửng sốt, ngay sau đó nghĩ đến Lam Cảnh Nhuận là đại đệ tử của Thanh Hư Quan, hắn làm anh trai của Lam Cảnh Nhuận, với mấy thứ này có nghe thấy cũng là bình thường.

Tôi không biết có phải Vô Cực Ngọc Giản là ở đạo môn hay không, nhưng thật sự là pháp bảo, nên gật đầu.

Lam Thiên Hữu cười: “Vốn dĩ bên kia có tiểu quỷ, tôi sợ làm em sợ nên không nói, không nghĩ tới em cũng có Âm Dương Nhãn, ngược lại còn cứu tôi, bên kia chỗ tôi cũng không có sâu, phải không?"

Thì ra là như thế này, tôi nói dối vô ích rồi.

Tôi xấu hổ gật đầu.

Hắn ôn hòa cười: “Cảm ơn em, xem ra, tôi cũng cần đi Thanh Hư Quan học chút việc, không thể luôn là để con gái cứu được."

Tôi bỗng nhiên nhớ tới Lam Cảnh Nhuận đã từng nói qua, Ngọc Hư Tử vốn muốn thu đệ tử là anh trai hắn, anh trai hắn không muốn mới đẩy hắn ra ngoài.

Nghĩ đến đây, anh trai này chính là Lam Thiên Hữu đi.

Xe cáp dần vững vàng chạy xuống phía trước, tôi bỗng nhiên phát hiện, trên xe cáp như có thứ gì đó biến mất. Đó là một loại giống quỷ khí nhưng lại không phải là quỷ khí, nói là đạo pháp tinh hoa cũng không giống hơi thở của đạo pháp tinh hoa.

Lắc lư, cuối cùng cũng tới chân núi.

Vừa ra khỏi xe cáp, Ninh Ninh đã bắt lấy tôi kiểm tra: “Không có việc gì chứ? Mình nhìn thấy xe cáp của các cậu vẫn luôn lắc lư?"

Tôi lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là có tiểu quỷ quấy rối."

Lam Cảnh Nhuận cũng nhẹ nhàng thở ra.

Dưới chân núi có tài xế Lam gia chờ, Lam Thiên Hữu và Lam Cảnh Nhuận đưa tôi và Ninh Ninh trở về nhà. Trước khi sắp chia tay, hắn nói với tôi: “Chủ nhật tuần sau tôi làm một buổi tiệc sinh nhật, các em cũng đến đi."

Ninh Ninh là người thích xem náo nhiệt, vừa nghe có tiệc, lập tức hỏi thăm tình hình cụ thể và tỉ mỉ: “Là buổi tối sao? Giờ nào? Chính là như hội họp sao?"

Lam Thiên Hữu gật đầu: “Đúng vậy, đến lúc đó tôi để tài xế tới đón các em, thiệp mời tôi trở về sẽ phát cho các em."

“Em đi em đi!" Ninh Ninh vẻ mặt hưng phấn: “Anh Thiên Hữu thích lễ vật gì?"

“Đều là được rồi." Lam Thiên Hữu nhàn nhạt cười, lại nhìn về phía tôi: “Tử Đồng, em thì sao?"

Loại tiệc của kẻ có tiền này, kỳ thật tôi không phải rất thích, dù sao giai cấp xã hội ở nơi đó, tôi theo chân bọn họ căn bản không phải là người một thế giới, đi theo chân bọn họ chơi cũng không chơi dậy.

Thay vì trôi qua nhàm chán, còn không bằng ở nhà xem TV.

Nhưng nhìn bộ dáng chờ mong của Ninh Ninh, tôi lại ngượng ngùng trực tiếp từ chối.

Lam Thiên Hữu như là cũng đã nhìn ra tôi nghi ngờ, trấn an nói: “Coi như là cảm ơn vừa rồi em đã cứu tôi ở trên xe cáp đi."

Lời đều nói đến cái này, tôi lại từ chối thì có vẻ là tôi muốn hắn vẫn luôn nhớ kỹ ân tình này, nên chỉ có thể đồng ý.

Hai anh em Lam gia đi rồi, tôi ở nhà Ninh Ninh ăn cơm chiều, mãi cho đến khi Tiểu Tiểu ngủ, Mặc Hàn cũng chưa trở về.

Một mình tôi nằm trằn trọc ở trên giường trong mặc ngọc, một lần trước lúc không biết tung tích của Mặc Hàn, hình như vẫn là ở trên xe lửa tôi đi dạy trở về.

Lúc ấy, Mặc Uyên nói hắn đi cứu một cô gái khác.

Bực bội!

Đang lúc tôi muốn ra mặc ngọc đi tìm Mặc Hàn, bóng dáng hắn bỗng nhiên xuất hiện ở trong mặc ngọc.

Nhìn thấy tôi, hắn xoay người đi đến mép giường ngồi xuống: “Sao còn chưa ngủ?"

“Anh đi đâu vậy?" Tôi hỏi hắn.

“Gần đây có hơi thở quen thuộc, đi xuống tra xét."

“Hơi thở của ai?" Sẽ là cô gái kia sao?

Mặc Hàn lắc đầu: “Không nhớ rõ."

Tìm cớ cũng tìm cái tốt chút!

Không nhớ rõ sao sẽ quen thuộc!

Hắn không muốn nói, vốn dĩ tôi cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng chỉ cần nghĩ đến tất cả việc cũ hắn quen biết gặp gỡ, đều tự động nhập thành cô gái kia, lòng tôi càng nghĩ càng không thoải mái.

Dứt khoát nằm xuống, chùm chăn qua đầu, không hề để ý đến Mặc Hàn.

Hắn sửng sốt một chút, như mới ý thức được tôi tức giận, duỗi tay ý đồ kéo chăn ra, thân thể của tôi cuốn lại, che chăn càng kín mít.

“Mộ Nhi?" Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng, tôi không để ý đến hắn.

Hắn trầm ngâm một lát, mới thử hỏi: “Tức giận sao?"

“Không có!" Tôi nhấn mạnh.

Hắn ngồi ở mép giường hồi lâu, tôi cũng vẫn luôn chưa ngủ, chỉ là ai cũng đều không nói chuyện. Ngay lúc tôi cho rằng hắn phải rời khỏi, Mặc Hàn nằm ở bên cạnh tôi, cách chăn ôm lấy tôi.

Trong lòng tôi ngũ vị tạp trần.

Hắn như luôn nhân nhượng tôi như vậy.

Tôi một đêm không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên đã dậy.

Mặc Hàn vẫn duy trì tư thế tối hôm qua, thấy tôi tỉnh lại, thoáng thả lỏng ôm ấp ra.

Nhớ tới chuyện tối hôm qua, tôi có chút xấu hổ, cảm thấy tối hôm qua mình có chút giống oán phụ.

“Trời còn sớm, ngủ tiếp một lát." Hắn nói, phá vỡ trầm lặng trước.

Tôi lắc đầu: “Đã hẹn với Ninh Ninh, hôm nay phải về trường học."

Hắn cũng không kiên trì, tôi ra khỏi mặc ngọc, nhìn mặc ngọc trong tay, thở dài, không biết như vậy có tính là chiến tranh không.

Thôi, cuộc chiến tranh này là đọng lại đã lâu bùng nổ, vẫn không thể hiểu được sinh ra từ đâu?

Tôi càng thêm bực bội.

Tiểu Tiểu vẫy cánh tới tìm tôi muốn ăn, chia linh quả cho nàng, tôi tùy tiện ăn hai ngụm cháo, trở về

thành phố Trạch Vân với Ninh Ninh.

Xe buýt mới đến trạm, đã nhìn thấy một loạt người tây trang phẳng phiu đứng ở trước trạm.

Ninh Ninh nói đùa: “Trận chiến lớn như vậy, là đại tiểu thư nhà ai chạy ra thể nghiệm cuộc sống nghèo khổ của nhân dân chúng ta rồi bị phát hiện, muốn bắt trở về kết hôn sao?"

“Lúc xuống xe nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao." Tôi nói.

Xe buýt dừng lại, tôi và Ninh Ninh bởi vì muốn xem chân dung của vị “Đại tiểu thư" này, vẫn luôn dừng ở sau cùng mới xuống xe, vị “Đại tiểu thư" kia vẫn không lộ diện, mà những người đàn ông tây trang đó cũng vẫn chờ ở dưới.

Trên xe chỉ còn lại hai chúng tôi, sợ bác tài xế đuổi người, chúng tôi vội xuống xe.

Chân vừa chạm xuống đất, đã thấy một người đàn ông tây trang đứng ở đằng trước đi lên trước: “Xin hỏi là Mộ Tử Đồng tiểu thư và Thượng Ninh Ninh tiểu thư sao?"

Tôi và Ninh Ninh nhìn nhau một cái, chần chờ gật đầu.

Người nọ cười, tự giới thiệu nói: “Tôi là thư ký của Lam tổng, Lam tổng bảo tôi đưa hai vị về đại học Xuân Y."

“Lam tổng nào?" Tôi hỏi.

“Có phải anh Thiên Hữu hay không?" Ninh Ninh lại phản ứng nhanh hơn tôi.

Thư ký cười gật đầu, các tiểu đệ phía sau hắn đã giúp tôi và Ninh Ninh xách hành lý.

Ninh Ninh căn cứ theo nguyên tắc có cu li không cần lãng phí, kéo tôi đi theo thư ký.

Hắn dẫn chúng tôi đi đến khu nhà ga đón người, một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài dừng ở ven đường.

Tôi không phải rất hiểu xe, chỉ biết chiếc xe này đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt đắt tiền.

Thư ký gõ cửa sổ xe, mở cửa xe ra, Lam Thiên Hữu từ bên trong đi ra.

“Đã lâu không gặp." Hắn mỉm cười với chúng tôi.

Đừng náo loạn, hôm qua mới gặp qua đấy!

Chúng tôi chào hỏi với hắn, hắn đưa chúng tôi vào trong xe.

Ngồi ở bên trong xe, không biết Lam Thiên Hữu lấy ra hai thiệp mời từ nơi nào, rõ ràng giao cho tôi và Ninh Ninh: “Chủ nhật này, nhất định phải tới chơi."

“Vâng!" Ninh Ninh cười đáp ứng.

Xuống xe ở trường học với Ninh Ninh, Lam Thiên Hữu còn giúp tôi và Ninh Ninh đưa hành lý đến cửa ký túc xá nữ sinh.

Ánh mắt hắn liếc mặc ngọc trên cổ tôi, hỏi: “Tử Đồng, hành lý của em chỉ có cái ba lô kia sao?"

Tôi gật đầu, đồ vật khác tôi đều để ở mặc ngọc, túi này vẫn là mới mua.

Hắn cũng không nói cái gì, chỉ là ánh mắt không tự giác lại liếc qua mặc ngọc kia lần nữa, làm tôi có loại ảo giác, hắn như có thể nhìn thấy Mặc Hàn ở bên trong.

Cả ngày Mặc Hàn đều ở mặc ngọc, ngồi xếp bằng ở trên giường, hắn không còn điều tức, cũng không tu luyện, vẫn luôn nhíu mày đang tự hỏi cái gì đó.

Tôi muốn làm lành với hắn, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, từ buổi sáng do dự tới hiện tại.

Trở về ký túc xá nghỉ ngơi một lát, sau khi hẹn Ninh Ninh ngày mai đi chọn lễ phục, thuận tiện mua quà sinh nhật cho Lam Thiên Hữu, tôi mới trở về biệt thự.

Mặc Hàn từ mặc ngọc đi ra, quay người ôm lấy tôi: “Mộ Nhi, đừng nóng giận."

“Không tức giận…" Tôi lẩm bẩm.

Hắn hơi buông tôi ra, một bàn tay đặt ở trên mặt tôi nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt mang theo mê mang thật sâu.

“Ta…" Hắn như muốn nói cái gì đó, lại không biết mở miệng như thế nào, lại suy nghĩ một hồi lâu, mới hỏi tôi: “Nàng muốn Minh Giới không?"

Tôi sửng sốt: “Minh Giới?" Tôi hoài nghi tôi nghe lầm.

Hắn gật đầu.

Lần này đến lượt tôi mê mang: “Em muốn Minh Giới làm gì?"

Hắn hơi suy tư, nói: “Chủ một giới, cai quản thành Vạn Quỷ, nàng không muốn sao?"

“Lại không thể ăn… Em là một người sống ở Minh giới đều không ngốc được bảy ngày, muốn làm gì…" Không sai, tôi là ghét bỏ Minh giới không có bánh bao nhỏ màn thầu chiên mì hoành thánh canh chua bò hầm thịt hầm cách thủy gà rán cá mực!

Một tia mê mang mới nhạt bớt trong mắt Mặc Hàn kia lại dày đặc lần nữa, ngay cả mày cũng đều không tự giác nhíu lại.

“Vậy pháp lực của ta?" Hắn bỗng nhiên lại nói.

“Pháp lực của anh làm sao vậy? Khôi phục có vấn đề sao? Em đi mặc ngọc lấy hạt sen cho anh!" Đang muốn vào mặc ngọc, Mặc Hàn kéo tôi lại.

“Pháp lực khôi phục không thành vấn đề, đừng khẩn trương." Trong mắt hắn để lộ ra một tia sáng, lại hỏi: “Pháp lực của ta, nàng muốn không?"

“Em muốn pháp lực của anh làm gì?" Hôm nay Mặc Hàn làm sao vậy?

“Có thể tăng mạnh." Hắn nói xong, lại cố tình nhấn mạnh một câu: “Trở nên rất mạnh."

“Sau đó thì sao?" Ăn cơm có thể trắng trợn táo bạo không trả tiền sao?

Mặc Hàn lại mờ mịt.

“Sau đó…" Hắn suy nghĩ một lát, mới nói: “Sẽ không ai có thể bắt nạt nàng."

“Bây giờ có anh cũng không ai dám bắt nạt em." Không chỉ không có ai dám bắt nạt tôi, tôi còn có thể thường “Bắt nạt" Mặc Hàn.

Mặc Hàn vừa mê mang vừa bất đắc dĩ.

Thật lâu sau, hắn hỏi tôi: “Minh Giới và pháp lực của ta, nàng đều không muốn?"

Tôi lắc đầu: “Không cần."

Hắn như có như không khẽ thở dài một hơi, ôm chặt lấy tôi, rất nhẹ giọng thì thào một câu: “Ta nên bắt nàng làm thế nào mới tốt…"

Trong nháy mắt trong đầu tôi nhớ tới đánh giá Tiểu Tiểu, cho ăn ngon uống tốt là được.

Nửa đêm nay, tôi nửa tỉnh nửa mộng, loáng thoáng nghe thấy Mặc Hàn đang hỏi Tiểu Tiểu: “Vì sao Mộ Nhi tức giận?"

Tiểu Tiểu rất ngây thơ: “Ma ma tức giận sao?"

Mặc Hàn không để ý tới nàng.

Buồn ngủ mãnh liệt thổi quét đến, tôi lại ngủ lần nữa, mông lung nhìn, cảm giác được Mặc Hàn trở về phòng ngủ, ngồi ở mép giường.

“Nàng thích cái gì…" Chợt xa chợt gần, vang lên giọng nói bất đắc dĩ lại sủng nịch của hắn bên tai.

Em thích anh.

Tôi lên tiếng ở trong lòng, vẫn không ngăn cản buồn ngủ mãnh liệt, nên ngủ mất.

Ngày hôm sau, tôi là bị Ninh Ninh gọi điện liên hoàn đoạt mệnh đánh thức, cũng bị đánh thức còn có Tiểu Tiểu. Nếu tôi lại chậm một giây, tôi sẽ phải ở dưới tức giận của Tiểu Tiểu rời giường, bị nàng đốt thành tro.

Mới nhận điện thoại, giọng nói tức giận của Ninh Ninh truyền đến: “Mộ Tử Đồng! Mấy giờ rồi còn không dậy nổi! Đừng tưởng rằng cậu có minh vương đại nhân che chở thì mình cũng không dám làm gì cậu!"

Lúc này tôi mới nhớ tới ước hẹn hôm nay phải đi ra ngoài dạo phố với Ninh Ninh, vội nhìn thời gian, xem xong, cả người đều không tốt.

Hẹn Ninh Ninh chính là mười giờ sáng, hiện tại… Đã là hai giờ chiều…

Tôi nhớ rõ tôi đã đặt đồng hồ báo thức, sao còn sẽ ngủ như chết vậy!

Xin lỗi với Ninh Ninh, chân thành tỏ vẻ hôm nay là tiểu đệ một ngày cho nàng, phụ trách xách giỏ mua nước đoạt chỗ ngồi, còn mời nàng đi xem phim, ngay cả lễ phục đều tính cho tôi, nàng mới miễn cưỡng tha thứ cho tôi.

Bằng tốc độ nhanh chóng thay đồ xong cho mình, tôi xách túi lên cầm bánh mì ra cửa.

Trên đường, tôi hỏi Tiểu Tiểu: “Buổi sáng đồng hồ báo thức của chị vang lên không?"

Tiểu Tiểu gật đầu, đồng thời bất mãn nói: “Ngủ như heo."

“Vậy em không biết đánh thức chị sao?"

Tiểu Tiểu trầm ngâm một chút, vẻ mặt sỉ nhục mở miệng: “Sau đó ta cũng ngủ như heo…"

Tôi cạn lời, lại nghĩ tới Mặc Hàn: “Mặc Hàn vào phòng tu luyện?"

Tiểu Tiểu lắc đầu nhỏ: “Hông biết, không có thấy ba ba."

Đoán chừng là tu luyện ở phòng tu luyện, bằng không hắn ở đây, đồng hồ báo thức vang lên nhất định sẽ đánh thức tôi.

Lúc chạy tới địa điểm ước định, tôi vừa nhận lỗi vừa xin lỗi với cô nãi nãi Ninh Ninh, lúc này mới tha cho một con ngựa.

Ninh Ninh tức tới nhanh đi cũng nhanh, sau khi cười nhạo tôi lăn lộn trên giường đến chân mềm nhũn còn không thể xuống giường, hai người vui mừng đi dạo phố một ngày, mua xong lễ phục cuối tuần mặc và quà cho Lam Thiên Hữu.

Tôi mua một bút máy, Ninh Ninh mua gạt tàn thuốc, lý do: Tặng quà cho giáo viên cấp hai, nàng đã làm cán bộ sinh hoạt thay cả lớp mua quà cho giáo viên, tặng thầy nam đều là gạt tàn thuốc.

Hy vọng Lam Thiên Hữu sẽ không biết lý do này.

Trở lại biệt thự tắm rửa một cái, Mặc Hàn còn chưa từ phòng tu luyện đi ra, tôi nhìn một đĩa lòng cố ý đóng gói mang về, sau khi đun nóng, bê đi phòng tu luyện cho Mặc Hàn nếm thử.

Nhưng mà mở cửa phòng tu luyện ra, bên trong lại không có một bóng người.

Mặc Hàn có thể cảm ứng được vị trí của tôi, cho nên hắn không có khả năng là đi ra ngoài tìm tôi, như vậy, hắn sẽ đi nơi nào? Là vừa đi ra ngoài, hay là đi ra ngoài một ngày?

Đêm qua không khí không phải quá cứng ngắc, tôi vốn cho rằng có thể giả tạo trôi qua cảnh thái bình, lại không nghĩ rằng hôm nay lại xuất hiện chuyện như vậy.

Thất bại thở dài, tôi bê đĩa lòng xoay người đi ra khỏi phòng tu luyện có hàn ý thấm người kia.

Tiểu Tiểu ngửi được mùi hương đã sớm vây quanh ở bên người tôi, Mặc Hàn không ở đây, biết đĩa lòng nàng khẳng định có thể ăn, càng vui vẻ, gọi tôi: “??!??!"

“Ăn đi." Tôi đặt đĩa lòng ở trên bàn cơm, tùy ý để Tiểu Tiểu đi ăn, tự một mình về phòng ngủ, khóa trái mình ở bên trong.

Quân Chi nói không sai, Mặc Hàn đều hiểu rõ tất cả của tôi như lòng bàn tay, mà tôi, trừ biết hắn là thân phận Minh Vương ra, với hắn gần như hoàn toàn không biết gì cả.

Tôi lại nghĩ tới thật lâu rồi tôi không nghĩ tới vấn đề kia —— Mặc Hàn đi theo bên người tôi, đến tột cùng là vì cái gì?

Ở ngay lúc này Quân Chi gọi điện thoại cho tôi: “Chị, cuối tuần em đến trường các chị tham gia thi tuyển sinh, chị nhớ tới đón em."

“Ừ." Tôi đồng ý, nếu Quân Chi có thể lấy được danh ngạch tuyển sinh nhập học, hắn sẽ có thể không cần tham gia thi đại học.

Hắn và tôi hàn huyên chuyện trong nhà một lát, đột nhiên hỏi tôi: “Chị ở một mình sao? Hay là cũng ở với con quỷ kia?"

“Một mình." Tôi đúng sự thật nói.

“Vậy vừa lúc, em có lời muốn nhắc nhở chị."

“Cái gì?" Có quan hệ với Mặc Hàn sao?

“Chị, em càng nghĩ càng cảm thấy hắn là muốn bắt chị làm vật chứa cho một cô gái khác sống lại."

“Sẽ không…" Tôi chặn ngang Quân Chi.

Quân Chi cũng chặng ngang tôi muốn biện giải cho Mặc Hàn nói: “Chị, em biết chị lại muốn nói chuyện hắn vì chị tự phế tu vi! Nhưng nếu hắn tự phế tu vi không phải vì chị, mà là vì cô gái kia thì sao?"

Tôi không hiểu, Quân Chi lại nói: “Nếu chị chết, cô gái kia không thể có cách nào sống lại, cho nên hắn mới có thể không tiếc tất cả đại giới giữ được chị!" Hắn dừng một chút, như là cảm thấy có chút tàn nhẫn: “Chị, lâu như vậy tới nay, có lẽ hắn bảo vệ vẫn luôn không phải là chị, mà là cô gái hắn muốn sống lại kia…"


Tác giả : Mộ Hi Ngôn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại