Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 90: Linh tuyền Thang Cốc, nhất định không cho người ngoài mượn

Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 90: Linh tuyền Thang Cốc, nhất định không cho người ngoài mượn

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Mặc Hàn ôm chặt một chút: “Mộ Nhi, nàng không có vũ khí hộ thân tiện tay, Vô Cực Ngọc Giản nhận nàng làm chủ, vừa lúc có thể đền bù cho điểm này. Cho nên, ta vẫn luôn để nàng đeo ngọc giản, chỉ là, ta không nghĩ tới Vô Cực Ngọc Giản ẩn chứa một hồn thể khác, ta huỷ hoại tàn hồn kia, lại không nghĩ rằng nàng sẽ bị ám toán."

Đầu của hắn vùi vào hõm vai của tôi, giọng nói tràn đầy hối hận và áy náy: “Thật xin lỗi, là ta hại nàng."

Thì ra là như thế…

Là tôi hiểu lầm hắn.

“Anh cũng chỉ là tốt với em, em không sao, anh cũng nói, đôi mắt của em có thể chữa khỏi." Tôi ôm lấy Mặc Hàn, không biết có phải là ảo giác hay không, tôi lại cảm giác giờ phút này cơ thể của Mặc Hàn khẽ run rẩy.

“Mộ Nhi." Hắn hôn tôi: “Sau khi hừng đông, chúng ta sẽ đi Thang Cốc."

“Ừ."

“Hiện tại, bổ sung linh lực đêm nay tiêu hao cho nàng trước." Hắn nói.

“Bổ sung thế nào?"

“Nàng nói xem?" Giọng nói của hắn ái muội, mặt của tôi đỏ rực lên.

Minh vương đại nhân, ngay cả người mù cũng đều không buông tha, thật sự được chứ!

Lúc tỉnh lại, là Mặc Hàn đánh thức tôi.

Trước mắt vẫn là một mảnh hắc ám, tôi hỏi Mặc Hàn: “Trời đã sáng rồi sao?"

“Trời tối rồi." Mặc Hàn nói.

Tôi sửng sốt: “Em ngủ một ngày một đêm?"

“Ừ."

Sao tôi lại ngủ lâu như vậy?

Mặc Hàn giải thích nói: “Là ta thi pháp để nàng ngủ, nếu không, để nàng tỉnh đi một ngày đường, quá vất vả cho nàng."

Thì ra hắn là sợ tôi tỉnh lại không nhìn thấy gì sẽ nhàm chán, lại tự mình đi một ngày đường, có chút đau lòng cho hắn.

“Vậy bây giờ chúng ta đang ở đâu?" Tôi lại hỏi.

“Hiện tại đã đến cửa vào Thang Cốc, lối vào có kết giới, nàng ở trong ngọc, không thể bị dẫn vào." Mặc Hàn nói.

Tôi gật đầu, đứng dậy muốn xuống giường, bị Mặc Hàn bế ngang lên.

“Trước tắm gội đã." Hắn dịu dàng hôn tôi, mang theo tôi đi hai bước, để tôi vào băng tuyền trong không gian.

Băng tuyền này là không gian tự có, nước suối lạnh băng, ngay từ đầu tôi còn không chịu nổi. Sau đó song tu với Mặc Hàn thời gian dài, hắn lại độ chút pháp lực cho tôi, tôi mới có thể xuống nước.

Mỗi lần sau khi lăn lộn một đêm, tôi và Mặc Hàn đều tắm rửa ở chỗ này.

Tối hôm qua lăn lộn trên giường cả đêm còn chưa tắm rửa, hiện tại đương nhiên tắm rửa thơm ngào ngạt.

Trên lưng truyền đến xúc cảm từ bàn tay to của Mặc Hàn xẹt qua, tôi không nhìn thấy, có chút xấu hổ: “Để tự em…"

“Xấu hổ cái gì? Vi phu cũng không phải là lần đầu tiên tắm rửa cho phu nhân." Mặc Hàn hôn tôi.

Mặt tôi lại đỏ.

Trong tình huống bình thường, hậu quả hắn giúp tôi tắm rửa đều là bị hắn ăn sạch sẽ.

“Thôi Mặc Hàn, để em, bằng không trời tối, chúng ta sẽ không vào được Thang Cốc…"

“Chỉ là tắm rửa, sao sẽ tới trời tối?" Mặc Hàn hỏi.

Tôi cảm thấy tôi bị sai kịch bản!

“Ngoan, nàng nhìn không thấy, ta giúp nàng." Hắn ôn nhu lừa tôi.

Không lay chuyển được hắn, chỉ có thể tùy ý hắn giở trò.

Nhưng lúc này bởi vì có chuyện đứng đắn muốn làm, hắn rất có đúng mực, ngoan ngoãn giúp tôi tắm rửa, mặc quần áo cho tôi.

Tôi có thể cảm giác được hắn thật sự nhịn đến vất vả.

Có chút mềm lòng, tôi quay người ôm chặt hắn: “Chờ đôi mắt của em tốt lên, anh sẽ không cần nhịn nữa…"

“Được." Hắn sủng nịch ôm lấy tôi, dẫn tôi rời khỏi mặc ngọc.

Vừa tiếp xúc đến thế giới bên ngoài, tôi đã cảm giác được một làn gió ấm ập vào trước mặt, toàn bộ thế giới đều như đắm chìm ở bên trong một mảnh ấm áp.

Không hổ là nơi mặt trời cư trú.

Mặc Hàn bế ngang tôi lên, bước đi đến phía trước.

Tôi không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nhưng từ hơi thở trong gió, tôi có thể tưởng tượng đến, đây nhất định là một nơi có ánh mặt trời sáng lạn.

Gió thổi qua lá cây truyền đến tiếng vang rào rạt, Mặc Hàn ôm tôi đi lên, như là xuyên qua một lá chắn, lập tức, tôi cảm giác linh lực thật nồng đậm đều vây xung quanh người.

“Vào Thang Cốc rồi sao?" Tôi nhẹ giọng hỏi Mặc Hàn.

Mặc Hàn lên tiếng: “Ừ."

Không biết làm sao, tôi lại có chút khẩn trương.

Mặc Hàn đang muốn tiếp tục đi đến phía trước, bỗng nhiên truyền đến một giọng nam lạnh lùng chất vấn: “Người nào, dám tự tiện xông vào Thang Cốc của ta!"

Mặc Hàn dừng chân, thoáng xoay người lại, như là nhìn về phía người đàn ông kia.

Người đàn ông phát ra một tiếng kinh ngạc, như là đánh giá Mặc Hàn vài cái, mới mở miệng: “Quỷ? Lại có quỷ dám đến Thang Cốc ta!"

“Mượn linh tuyền Thang Cốc dùng một chút." Mặc Hàn nói với hắn.

Người đàn ông cười nhạo: “Ngươi là một con quỷ, còn dám tới mượn linh tuyền của chúng ta? Chỉ sợ không lâu nữa, ở dưới lực áp bách của Thần Mặt Trời, ngươi sẽ phải tan thành mây khói!"

Trong nháy mắt tim tôi đập thình thịch, nắm chặt đầu vai Mặc Hàn.

Mặc Hàn cảm ứng được tôi hoảng hốt, nhẹ giọng an ủi nói: “Ta sẽ không có việc gì."

“Thật sao…" Tôi bất an.

“Thật sự, có khi nào ta lừa gạt nàng chưa?"

Tôi vẫn có chút không yên tâm: “Vậy anh cẩn thận chút…"

“Ừ."

Mặc Hàn định không để ý tới người đàn ông kia, lập tức dẫn tôi đi vào.

Một hỏa cầu nóng bỏng lại đột nhiên xuất hiện từ trên tay người đàn ông kia, ném về phía chúng tôi, Mặc Hàn lắc mình lui về phía sau, hỏa cầu xoẹt qua sát mặt của chúng tôi, thiếu chút nữa tổn thương đến chúng tôi.

Hỏa cầu rơi xuống đất, bốc cháy lên một bức tường nóng, chặn con đường chúng tôi đi tới.

Hàn ý trên người Mặc Hàn tăng ba phần.

Tôi phát hiện rất kỳ quái, tuy tôi không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng linh lực dao động như vậy, tôi lại có thể nhìn thấy rõ ràng, như một đài cảm ứng tia hồng ngoại.

“Phù Tang Điện của Thang Cốc ta, cũng không phải là con quỷ gì cũng đều có thể tới!" Người đàn ông giận mắng một tiếng, đạp lên lá rụng đầy đất.

Tay Mặc Hàn ôm tôi chặt rất nhiều, xoay người dẫn theo tôi trở về vài bước.

“Ngoan ngoãn trở về là được rồi, hôm nay tâm tình của tiểu gia ta tốt, tha cho ngươi một mạng!" Người đàn ông nói xong, khẽ kinh thường.

Mặc Hàn đặt tôi ở dưới một thân cây, khẽ vỗ tay của tôi: “Ở đây chờ ta, rất nhanh có thể đi vào."

“Anh cẩn thận chút." Tôi bất an dặn dò hắn.

“Ừ." Hắn vạch xuống một đường kết giới, bảo vệ tôi ở bên trong, xoay người đi tới địa phương ban đầu.

Quỷ khí tinh thuần dao động ở quanh người hắn, rút trường kiếm ra, vung lên một đạo kiếm thế sắc bén, lập tức phá vỡ tường lửa bùng cháy hừng hực kia.

“Hôm nay tâm tình của ta thật không tốt, không định tha cho ngươi." Mặc Hàn lạnh lùng nói, rút kiếm đánh người đàn ông kia bay ra ngoài.

Tôi chỉ có thể bằng vào biến động của pháp lực hai bên, miễn cưỡng cảm ứng thế giới bên ngoài.

Mặc Hàn và người đàn ông kia đánh nhau, nhìn từ hơi thở pháp lực, rất rõ ràng người đàn ông kia ở vào thế hạ phong.

Hơn nữa hiện tại Mặc Hàn có phẫn nộ buff thêm, người đàn ông kia một giây đã bị đánh nằm ở trên mặt đất.

Bốp một tiếng, một thứ gì đó màu vàng sáng lên ở trong tầm mắt tôi, từ không trung bị một chưởng của Mặc Hàn đánh được.

Nhưng mà, tôi nghe được một tiếng khóc của một đứa trẻ: “Hu hu… Hu… Quỷ bắt nạt chim!"

Tình huống như thế nào!

Không phải vừa rồi con hàng kia là một ông chú trung niên bốn năm mươi tuổi sao, sao lúc này lại thành một đứa trẻ?

Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng, rút kiếm muốn tiến lên, bỗng nhiên, hai hỏa cầu nóng cháy từ trên trời giáng xuống, dừng ở trước người màu vàng nho nhỏ kia.

“Người nào! Dám đả thương đệ đệ của ta!"

Viên cầu màu vàng kia lập tức bổ nhào vào trên người một con hỏa cầu trong đó: “Đại ca, hắn khi dễ ta! Đánh ta! Đau quá…"

Tôi thầm kêu không tốt, đây là đánh nhỏ, lại đưa tới lớn!

Một lần còn tới hai người, không biết Mặc Hàn kháng cự được không.

Trong hỏa cầu dần hiện ra hình người, thế lửa lại bởi vì đứa trẻ kia nói mà càng thêm nóng rực, ngay cả tôi cách thật xa cũng đều có chút không chịu nổi.

Mặc Hàn là một con quỷ, chỉ sợ càng khó chịu hơn.

Lúc này, trong hai hỏa cầu, một con ôm đứa trẻ kia đột nhiên a một tiếng, vô cùng kinh ngạc: “Lãnh Mặc Hàn?"

Mặc Hàn xoay người với bọn họ, nhàn nhạt nói: “Đã lâu không gặp."

“Ngươi không phải bị phong ấn sao?" Một hỏa cầu khác hỏi.

“Giải." Mặc Hàn nhẹ nhàng bâng quơ trả lời một câu, lại nói: “Mượn linh tuyền Thang Cốc dùng một chút."

“Ngươi là quỷ, linh tuyền của chúng ta vô dụng với ngươi." Hỏa cầu nói.

“Thê tử của ta." Mặc Hàn nói xong thu kiếm lại.

Tôi cảm giác được tầm mắt của ba con hỏa cầu đều rơi xuống trên người tôi.

Đánh giá tôi vài lần, hỏa cầu hai hơi có vẻ kinh ngạc: “Phàm nhân?" Giọng nói của hắn rất lạnh, như một tòa núi băng vạn năm không tan.

“Ừ." Mặc Hàn lên tiếng: “Hồn phách của nàng bị hao tổn, cần linh tuyền chữa thương."

Hỏa cầu một cười nhạo một tiếng: “Ngươi thân là minh vương, một hồn phách của người sống hèn nhát đều không trị được? Tu vi của ngươi đã rớt đến cái trình độ gì rồi?"

“Ngươi muốn thử xem?" Giọng nói của Mặc Hàn mang theo ý vị ba phần nguy hiểm.

Hỏa cầu một vội lắc đầu: “Vậy thì thôi, đánh nhau ở Thang Cốc, hủy chính là nhà của ta, nhị đệ, chuyện mượn linh tuyền, ngươi thấy thế nào?"

“Linh tuyền Thang Cốc, nhất định không cho người ngoài mượn." Giọng nói lạnh nhạt mà thiếu đánh của hỏa cầu hai vang lên.

“Không thương lượng?" Mặc Hàn lạnh lùng hỏi.

Hỏa cầu hai vô cùng kiên định: “Không thương lượng."

“Vậy đánh cho đến khi ngươi cho mượn!" Mặc Hàn không mang theo một tia chần chờ, vung kiếm đâm về phía hỏa cầu hai.

Hỏa cầu hai nghiêng người tránh, cũng hóa ra một thanh trường kiếm, trường kiếm chạm vào kiếm của Mặc Hàn, bộc phát ra pháp lực thật lớn, cuốn lên lá cây đầy đất, ngay cả tôi đang ở trong kết giới cũng đều bị uy áp của hai người ép không thở nổi.

Minh Hỏa màu lam và Dương Hỏa màu vàng công kích nhau, xung quanh đều bốc cháy lên lửa lớn đầy trời.

Hỏa cầu một ôm viên tròn màu vàng kia, đứng ở tại chỗ thở dài một tiếng: “Haiz, không thể nói chuyện sao? Đánh cái gì vậy! Nhị đệ, ngươi xuống tay nhẹ chút! Người minh vương cưới là phàm nhân, tu vi đều rớt thành như vậy, truyền ra sẽ nói Thang Cốc ta bắt nạt người đấy!"

Lời hắn nói thì tiếc hận, giọng nói lại là mười phần mười vui sướng khi người gặp họa.

Đứa trẻ tròn tròn màu vàng còn đang hò hét trợ uy: “Nhị ca cố lên! Đánh con quỷ này đến cuộc sống không thể tự gánh vác!"

Ngươi mới cuộc sống không thể tự gánh vác!

Mẹ nó!

Bắt nạt Mặc Hàn chiến đấu ở sân khách!

Tôi từ trên mặt đất đứng lên, tìm kết giới Mặc Hàn vẽ cho tôi rồi rời đi, chậm rãi đi đến phía trước.

Tuy không thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, nhưng hai hỏa cầu bên kia bởi vì có linh lực dao động, tôi có thể thấy hình người của bọn họ rõ ràng.

Dù sao ở trong mắt những gia hỏa này, tôi chính là phàm nhân không có sức chiến đấu, đi qua cũng không khiến cho bọn họ đề phòng.

Thừa dịp hỏa cầu một không chú ý, tôi xách cục tròn màu vàng mà hỏa cầu một đang ôm trong lòng lên rồi chạy trở về!

Hỏa cầu một ngẩn người, như là không nghĩ tới một phàm nhân như tôi lại dám ở trên tay hắn đoạt đồ!

Đứa trẻ kia lại hét lên trước: “Buông ta ra! Phàm nhân ngu xuẩn! Buông ta ra!"

“Ngươi mới ngu xuẩn!" Tôi một tay xách theo nắm thịt lông mềm dài này chạy trở về, vừa tìm địa phương cảm giác là mông không sai biệt lắm, đánh xuống một cái.

Khí thế kiêu ngạo của cục nhỏ trong lòng lập tức yếu đi, ngay sau đó truyền đến tiếng nức nở thấp giọng: “Hu hu… Đánh ta… Ngay cả phàm nhân ngu xuẩn đều đánh ta… Hu… Ta không có mặt mũi làm chim nữa…"

Thì ra thứ này thật sự là quái điểu.

Nhớ tới gà con trước kia gặp qua ở nhà ông nội, tôi cảm thấy thứ này cũng hẳn là một con gà nhỏ màu vàng lông mềm.

Kết giới nơi đó có hơi thở pháp lực của Mặc Hàn, tôi nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, mang theo gà nhỏ trốn vào kết giới với nhau, lúc này mới ý thức được chuyện phát triển quá mức thuận lợi.

Tôi xoay người lại, hỏa cầu một vẫn còn đứng tại chỗ, không có đuổi lại đây.

Không đúng rồi, em trai bị đoạt đi, hắn đều không lo lắng sao!

Đứa trẻ trong lòng cũng không nhịn được: “Đại ca! Đại ca cứu ta!"

Hỏa cầu một vừa thấy đứa trẻ, ngẩng đầu hét với hỏa cầu hai còn đang đánh nhau trên đỉnh đầu: “Nhị đệ, cửu đệ bị đoạt đi rồi."

Thứ này sao có thể làm đại ca!

Hỏa cầu hai nháy mắt lao xuống đến bên cạnh hỏa cầu một, Mặc Hàn cũng hạ xuống đến bên người tôi, hắn đến gần kết giới, mắt lạnh liếc qua gà nhỏ trong lòng tôi, xách nó lên, vô cùng ghét bỏ ném trở về.

“Không được ôm người khác." Con quỷ này lại ghen tị sao?

Minh vương đại nhân anh ghen thì phải nhìn trường hợp chứ!

Con gà nhỏ kia thật vất vả tôi mới đoạt được, dù vô dụng cũng có thể tính chất cá nhân uy hiếp hai hỏa cầu bên kia một chút, vì sao Mặc Hàn anh lại muốn ném về!

Hỏa cầu hai tiếp được gà nhỏ, ném cho hỏa cầu một bên cạnh.

Đứa trẻ vẻ mặt còn ủy khuất cáo trạng: “Nhị ca, nàng đánh mông ta… hu hu…"

Hỏa cầu hai không để ý đến hắn.

Lại là Mặc Hàn mở miệng: “Hậu Nghệ Cung, muốn không?"

Cơ thể của ba con hỏa cầu bên kia rõ ràng cứng lại, gà con càng run thành cái sàng.

Một hồi lâu, hỏa cầu hai mới cắn răng nói: “Giao hồn phách của Hậu Nghệ ra!"

“Ta có thể để hắn mang theo cung tiễn tới." Mặc Hàn lạnh lùng nói.

Tôi cười vô sỉ ở trong lòng, Hậu Nghệ bắn mặt trời, nghĩ đến hỏa cầu đối diện là đụng phải đối thủ một mất một còn.

Từ từ, vậy nói cách khác, ba con đối diện kia là mặt trời?

“Ngươi dám!" Hai hỏa cầu trăm miệng một lời.

Mặc Hàn ôm chặt tôi, giọng nói nhàn nhạt: “Hậu Nghệ Cung, dùng linh tuyền đổi một chút, chữa khỏi hồn phách của thê tử ta, quá hạn không chờ."

Hai hỏa cầu nhìn nhau một cái, hỏa cầu hai băng sơn làm chủ đồng ý: “Thành giao."

Mặc Hàn lập tức thu kiếm lại bế ngang tôi lên, hỏa cầu hai xoay người vung tay áo lên, dẫn đường ở phía trước, Mặc Hàn theo ở phía sau, rất nhanh đã dừng ở một địa phương cái khác.

“Linh tuyền." Hỏa cầu hai nói.

Mặc Hàn không đặt tôi xuống, ngược lại là nhìn hỏa cầu hai: “Ngươi có thể đi rồi."

“Đây là chỗ của ta." Hỏa cầu hai cắn răng.

“Đây là thê tử của ta." Mặc Hàn nói.

Hỏa cầu hai hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Mặc Hàn ôm tôi vào nước, nước kia ấm áp, mới chạm vào đã cảm giác cả người thông suốt, chỗ hai mắt vẫn luôn lờ mờ đau đớn, đều đang từ từ biến mất.

Mặc Hàn giúp tôi tìm chỗ bằng phẳng thoải mái, nắm tay của tôi ý bảo tôi ngồi xuống.

“Nàng ngồi ở chỗ này, ta ở chỗ bờ, có việc thì gọi ta." Mặc Hàn nói.

Bên trong linh tuyền chứa rất nhiều dương khí, tôi là người sống, ngâm rất thoải mái. Với Mặc Hàn là quỷ chí âm như vậy, không khác nào là đồ vật sẽ tổn thương bọn họ rất nặng.

Tôi gật đầu, hắn hôn tôi: “Rất nhanh sẽ tốt." Lúc này mới đứng dậy rời đi.

Hắn trở lại trên bờ, cũng không điều tức, chỉ nhìn tôi.

Tôi biết là hắn không yên tâm tôi, trấn an nói: “Anh điều tức đi, tuy em không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được linh lực dao động, nếu có người lại đây, em sẽ nhắc nhở anh."

“Ta không quan trọng." Mặc Hàn nói: “Nàng an tâm chữa thương, muốn ngủ một giấc cũng được."

Mới ngủ một ngày một đêm, lúc này tôi lại không muốn ngủ.

Nếu Mặc Hàn cũng không chịu điều tức, tôi sẽ hàn huyên với hắn.

“Mặc Hàn, hai người vừa mới gặp được ở bên ngoài kia, là mặt trời sao?" Tôi hỏi.

“Ừ, là huynh đệ mặt trời."

Mặt trời cũng gọi là Tam Túc Kim Ô, vừa mới nghe ba con kia nói chuyện, hẳn là phân biệt là lão nhất lão nhị và lão cửu.

“Thật sự có mười mặt trời sao?" Tôi lại hỏi.

“Ừ."

“Vậy chuyện xưa Hậu Nghệ bắn mặt trời cũng là sự?" Tôi vô cùng tò mò chuyện này.

Mặc Hàn không phiền giải thích: “Không sai."

Đang trò chuyện, giọng nói của hỏa cầu một lại vang lên: “A, Mặc Hàn, phàm nhân này thật sự là thê tử của ngươi?"

“Cam đoan không giả." Tôi nhận thấy được Mặc Hàn đứng dậy.

“Phàm nhân nhỏ yếu, đoản mệnh lại tham lam, sao lại chọn phàm nhân?" Hỏa cầu hai đi rồi quay lại.

“Kim Ô (Mặt trời) tộc cường đại, sao còn bị phàm nhân bắn hạ chín cái?" Mặc Hàn không mặn không nhạt châm chọc.

Tôi không nhìn thấy cũng đều có thể tưởng tượng đến sắc mặt biến đen của hai mặt trời kia.

“Nhắc đến lại tuyệt giao!" Hỏa cầu hai cắn răng.

Mặc Hàn hừ nhẹ một tiếng, không tỏ ý kiến.

Hỏa cầu một quyết định nói sang chuyện khác: “Nhưng, còn không phải là chút hồn phách bị thương sao? Tu vi của ngươi rớt thành cái dạng không trị được này, trở về tìm Mặc Uyên cũng được mà, A, không đúng, huynh đệ các ngươi đối nhau! Còn là hắn phong ấn ngươi đấy!"

Hỏa cầu một thật là miệng tiện!

Tôi đang suy nghĩ nên giúp Mặc Hàn tìm mặt về như thế nào, Mặc Hàn đã mở miệng trước một bước, nhưng nói với hỏa cầu hai: “Nhị Nhị, theo như ngươi nói có phải ta đã quên hay không, lần đó ngươi từ trên xe Thần Mặt Trời ngã xuống, kỳ thật là Nhất Nhất chặt gẫy trục xe?"

“Ngươi nói thật sao?" Hỏa cầu hai lập tức hỏi, thì ra hắn tên là Nhị Nhị.

Mặc Hàn gật đầu, hỏa cầu một tên là Nhất Nhất đã bắt đầu chột dạ: “Nhị đệ, ngươi đừng nghe hắn…"

“Đại ca, có phải sự thật hay không?" Áp khí của Nhị Nhị bên kia đã thấp xuống toàn bộ.

“Cái này… Cái này… Nhị đệ, ta còn muốn đi thay công việc, đi trước một bước!" Nhất Nhất nói xong giương cánh bay đi.

Nhị Nhị lập tức đuổi theo: “Hiện tại trời tối! Trở về!"

Cảm nhận được hai cổ lực lượng của bọn họ đi xa, tôi mới cười ra tiếng.

Mặc Hàn ngồi xếp bằng trên tảng đá ở phía sau tôi, nhìn thấy tôi cười, nhẹ nhàng xoa đầu của tôi: “Vui vẻ như vậy?"

Tôi gật đầu: “Nhất Nhất, Nhị Nhị là tên của bọn họ sao? Thật buồn cười!"

“Ừ, huynh đệ bọn họ dựa theo thứ tự đặt tên."

“Vậy lão tam gọi là Tam Tam, lão tứ là Tứ Tứ sao? Như vậy xếp đến Thập Thập?" Phương thức lấy tên này, thật là đủ đơn giản và thô bạo!

“Trước chín là đặt tên như vậy, tiểu thập gọi là Tiểu Tiểu." Mặc Hàn nói.

Vậy cũng không sai biệt lắm.

“Đúng rồi, tình huống lần đó Nhị Nhị ngã xuống là như thế nào?" Tôi cảm thấy hình như tôi có nghe được bát quái gì đó khó lường.

“Khi đó hắn vẫn là ấu điểu, một ngày điều khiển trục bánh xe của Thần Mặt Trời, lúc đi qua phía trên Nhược Thủy, trục xe của xe Thần Mặt Trời bị đứt gãy, hắn từ trên xe ngã xuống, trực tiếp rơi vào Nhược Thủy."

“Hắn là chim, sao không bay?"

Mặc Hàn nhấn mạnh: “Phía dưới là Nhược Thủy. Nhược Thủy Tam Thiên, lông hồng không động, chim bay khó qua."

“Vậy hắn trực tiếp ngã xuống, thành gà nhúng nước sao?" Tôi như có thể tưởng tượng đến hình ảnh kia.

Mặc Hàn ứng tiếng, tôi lên tiếng cười càn rỡ.

Mặt trời, mỗi ngày quỳ bái mặt trời, không nghĩ tới cũng có lúc chật vật như vậy!

Linh lực trong cơ thể ngâm ở dưới linh tuyền như có ý thức, theo kinh mạch tự do chảy ở mỗi một góc trong thân thể của tôi.

Linh lực mỗi lần di chuyển một vòng, tôi đều có thể cảm giác được trạng thái thân thể nâng lên một cấp bậc, quả thật như thay da đổi thịt.

Hồn phách cũng như trở nên chân thật, không còn là hư vô mờ mịt như lúc trước, trạng thái không thể cảm ứng.

Mãi cho đến ngày thứ bảy, rốt cuộc đôi mắt của tôi cũng được thấy lại ánh sáng.

“Mặc Hàn! Em đã nhìn thấy được!" Tôi lập tức đứng dậy ôm lấy Mặc Hàn phía sau, kích động nói không nên lời.

Không chỉ có thấy được, thị lực cũng tốt hơn! Ngay cả hoa văn trên một con bọ cứng Thất Tinh trốn trong lá cây của cây Phù Tang bên kia tôi đều có thể nhìn thấy rõ ràng!

“Khôi phục thì tốt." Hắn hôn vào khóe mắt của tôi, nâng mặt tôi lên tinh tế suy nghĩ: “Đôi mắt cũng biến trở về màu đen."

Hàn ý theo tay hắn tràn vào trong cơ thể của tôi, tôi biết là hắn đang giúp tôi kiểm tra thân thể.

Qua một lát, hàn ý thu hồi, khóe miệng của Mặc Hàn hơi cong lên: “Đã khỏi hẳn, hồn phách còn cường đại hơn trước kia, sẽ không lại dễ dàng bị thương như vậy."

Tôi vui vẻ ôm lấy hắn: “Cảm ơn anh!"

“Đồ ngốc." Hắn sủng nịch sờ đầu tôi.

Bỗng nhiên, tôi nghe được bên tai truyền đến một tiếng vỡ vụn rất nhỏ.

Tôi ngẩng đầu, thấy tầm mắt Mặc Hàn dừng ở một chỗ khác trong linh tuyền, tôi quay đầu đi, lúc này mới thấy cách linh tuyền không xa ngâm một quả trứng.

Trứng luộc?

Thức ăn của mặt trời sao?

Trứng kia thoạt nhìn bộ dáng rất lớn, nhưng lăn qua lăn lại trong linh tuyền, rất là thú vị.

Tôi ở linh tuyền ngâm bảy ngày, trứng này tới khẳng định là sớm hơn tôi, bằng không tôi không có khả năng không biết.

Mặc Hàn bảo vệ tôi bảy ngày, khẳng định cũng biết trứng này tồn tại, nếu hắn không nói cái gì, vậy chứng minh trứng này không nguy hiểm.

“Em có thể ôm không?" Tôi hỏi.

Mặc Hàn vốn dĩ như là muốn lắc đầu, đoán chừng nhìn thấy lòng tôi tràn đầy chờ mong, lại đồng ý.

Tôi lội nước đi về phía trước, trứng kia như biết tôi muốn ôm nó, mình lại nghịch nước lăn ở bên chân tôi.

Tôi thật cẩn thận cúi người bế nó lên, trứng này còn rất nặng, tôi phải nâng bằng hai tay, ôm chặt nó, tôi đi về bên người Mặc Hàn.

Màu của trứng này màu vàng óng ánh, mặt trên còn có một hoa văn dạng lưới tường vân, sờ lên theo văn lưới, chỗ lòng bàn tay còn truyền đến ấm áp nhàn nhạt.

“Mặc Hàn, trứng luộc như vậy, ăn có ngon không?" Tôi hỏi, không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác trứng trong lòng phải hai tay mới có thể ôm lấy như run rẩy một chút.

Mặc Hàn nghiêm trang: “Nước ấm như vậy còn chưa đủ nấu chín."

“Vẫn sống… Vậy nấu chín có thể ăn sao? Bổ không? Đại bổ, em nấu cho anh!" Bảy ngày này Mặc Hàn chăm sóc tôi quá vất vả, tôi phải khao hắn thật ngon.

Mặc Hàn gật đầu: “Đại bổ."

Trứng trên tay tôi đột nhiên nứt ra một khẽ nứt, một mảnh vỏ trứng bị bóc ra, một đầu nhỏ lông xù nhô ra.

Lại là con gà vàng nhỏ!

“Chiêm chiếp…" Gà nhỏ nửa trốn ở vỏ trứng, nháy hai đôi mắt đậu đen như thủy linh linh nhìn tôi, quả thật là mới sinh!

Bỗng nhiên, gà nhỏ từ vỏ trứng nhảy dựng lên, nhào vào trong ngực tôi một cái, ba cái móng vuốt nắm lấy quần áo của tôi.

“Ma ma!"

Nà ní!!!


Tác giả : Mộ Hi Ngôn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại