Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 179: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi không hiểu ra sao, ba người khác cũng vậy.
Mặc Uyên ý bảo Mặc Hàn nhìn chúng tôi, Mặc Hàn trầm giọng nói với tôi: “Mộ Nhi, chúng ta trở lại Minh giới."
“Được." Tuy không phải rất rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Mặc Hàn nói khẳng định không sai. Tôi kéo tay hắn muốn rời đi, lại thấy Mặc Uyên không động đậy.
“Ca, nàng không đi được." Mặc Uyên nói.
Nói bậy, tôi rõ ràng có thể thường trú ở Minh giới, sao lại không đi được!
Đang muốn phản bác, ai ngờ Mặc Hàn đang muốn bước chân ra ngoài chợt dừng lại. Hắn nhìn tôi, ánh mắt kia rõ ràng là muốn tôi ở lại, nhưng lại lo lắng một mình tôi ở lại sẽ có nguy hiểm.
Khổng Tuyên lên tiếng nói: “Nếu Minh giới có chuyện, các ngươi đi trước xử lý đi. Đồng Đồng muội tử ở chỗ ta rất an toàn, ngươi yên tâm."
Mặc Hàn lạnh lùng nhìn Khổng Tuyên, ánh mắt kia hiển nhiên là không yên tâm.
Quân Chi bất mãn hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao hai anh hoảng loạn như vậy?"
“Bổn tọa mới không hoảng loạn!" Mặc Uyên xú mặt phản bác: “Bổn tọa đây là tâm thương sinh thiên hạ!"
Quân Chi ghét bỏ cắt một tiếng.
Nhìn Mặc Hàn lo lắng cho tôi, Mặc Uyên nói: “Ca, bên kia ta đều xử lý tốt, nhưng lại cảm thấy có chuyện kỳ quặc, mới lại đây nói với ngươi một tiếng. Ngươi cũng không cần trở về nhìn."
“Nghiêm trọng không?" Mặc Hàn lại hỏi.
Mặc Uyên lắc đầu: “Việc rất nhỏ!" Đồng thời, hắn bí mật truyền âm cho Mặc Hàn.
Tôi đoán chuyện rất nghiêm trọng, bằng không Mặc Uyên sẽ không cẩn thận như vậy.
Nhưng mà, Mặc Hàn cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Mặc Hàn và Mặc Uyên mật đàm một lát, Mặc Uyên rời đi, nhưng Quân Chi da mặt dày muốn một phòng của Khổng Tuyên, ở lại cây ngô đồng với chúng tôi.
Buổi tối nằm ở trên giường, tôi thấy Mặc Hàn thất thần: “Mặc Hàn, nếu lo lắng chỗ Mặc Uyên, vậy trở về nhìn xem đi."
“Ta sẽ không rời khỏi nàng và hài tử." Mặc Hàn nói.
“Chúng em có thể trở lại Minh giới với anh, anh quên rồi sao, em có thể ở Minh giới sinh sống trường kỳ." Tôi nhắc nhở nói.
Mặc Hàn lại lắc đầu, hắn vạch xuống một đường kết giới cách âm, bất đắc dĩ nói: “Đại môn Minh giới để người sống tiến vào đã đóng cửa."
“A? Lúc em đi, không phải đều là dùng chung thông đạo với âm linh sao?" Tôi kinh ngạc, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cách nói như vậy.
Mặc Hàn giải thích thêm một bước nói: “Tuy đường hoàng tuyền đi chính là chung đường, nhưng đại môn tiến vào, kỳ thật là hai cái."
“Em chỉ thấy một cái…" Chẳng lẽ là tôi mù?
“Đại môn Minh giới, kỳ thật là hai cửa chồng khít, một cửa để âm linh sử dụng, một cửa chồng khít khác là để người sống sử dụng. Minh giới không có quy định người sống không thể tiến vào, chỉ cần có thực lực có thể tiến vào là được. Hiện tại đại môn đóng cửa, nàng thân là người sống, là không thể tiến vào Minh giới." Mặc Hàn kiên nhẫn giải thích cho tôi.
“Vì sao lại đóng cửa?" Cái này hẳn là mấu chốt đi.
Lo lắng trong mắt Mặc Hàn lại gia tăng rất nhiều: “Bởi vì quỷ khí u minh bạo động. Quỷ khí u minh không tầm thường, cho dù là âm linh tu vi yếu một chút, tiếp xúc cũng không chịu nổi, càng không cần nhắc đến người sống nếu là không đóng đại môn người sống lại, quỷ khí sẽ tràn vào dương gian. Đến lúc đó, mọi người dương gian bị quỷ khí nhập thể, thuốc và châm cứu không thể chữa."
Mặc Hàn thân là minh vương, tuy đều lạnh lùng với mọi người, nhưng xác thật đều có trách nhiệm với người khác.
Minh vương chưởng quản không chỉ là chúng quỷ Minh giới, còn bao gồm sinh tử nhân gian. Quỷ khí nhập thể người sống, người sống tử tuyệt, tuyệt đối sẽ không phải là hy vọng mà một Minh Vương xứng chức nhìn thấy.
“Quỷ khí u minh sẽ bạo động như thế nào?" Tôi nhớ rõ Mặc Hàn còn từng nói qua, hắn và Mặc Uyên sinh ra ở u minh, có thể là có người đang nhằm vào bọn hay không họ?
Mặc Hàn lắc đầu: “Mặc Uyên không tra được nguyên nhân, đây cũng chính là lo lắng của ta. Ta với Mặc Uyên sinh ra ở Hàn Uyên u minh. Là địa phương có quỷ khí nồng đậm nhất toàn bộ Minh giới. Quỷ khí nơi đó ngày thường sẽ chỉ lưu động ở cảnh nội u minh, tuyệt đối sẽ không tiết ra ngoài nửa điểm. Lần này, theo Mặc Uyên nói, nếu không phải hắn kịp thời đuổi tới ngăn cản quỷ khí bạo động, quỷ khí đều nhanh xâm lấn vào Uổng Tử Thành rồi."
Uổng Tử Thành tôi biết, là nơi tích tụ hồn phách của người uổng mạng ở âm phủ.
Hồn phách uổng mạng có thể ở nơi đó sinh hoạt bình thường, sẽ vẫn luôn ở nơi đó cư trú đến ngày kết thúc dương thọ, mới có thể tiến vào thẩm phán tư tiến hành thẩm phán.
Nơi đó là một tòa thành trấn phía tây Minh giới.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy?" Tôi kinh ngạc hỏi.
Mặc Hàn vẫn lắc đầu: “Mặc Uyên đã trở lại u minh đi bảo vệ, hy vọng sẽ không xảy ra loạn tử gì lớn."
“Vậy trước kia có xảy ra chuyện như vậy chưa?" Tôi hỏi.
Lúc này Mặc Hàn lạigật đầu, chỉ là vẻ mặt có chút phức tạp: “Có… Lúc ta và Mặc Uyên sinh ra, lần đầu tiên quỷ khí u minh bạo động, chính là xảy ra ở lúc ấy."
“Thật sự không phải là anh phải có thêm em trai chứ…" Tôi không chịu trách nhiệm đoán mò.
Mặc Hàn dở khóc dở cười: “U minh sinh quỷ nào có dễ dàng như vậy, quỷ khí bên trong tinh thuần nhất đó là ta và Mặc Uyên, không có khả năng lại có."
“Vậy sao sẽ bạo động…" Tôi cảm thấy chuyện thật phức tạp.
Mặc Hàn cũng là bất đắc dĩ.
“Bằng không, sau khi anh đưa em về nhà, trở lại Minh giới đi xem đi. Như vậy anh cũng không cần lo lắng Khổng Tuyên bọn họ."
“Mộ Nhi ngốc, ta không ở đây, trong nhà ai là đối thủ của Khổng Tuyên?" Mặc Hàn từ chối đề nghị của tôi: “Hai ngày này quỷ khí u minh đã trở về hết. Chờ sau khi toàn bộ lui về cảnh nội u minh, đại môn người sống sẽ mở ra một lần nữa, lúc đó, chúng ta sẽ trở lại Minh Cung."
“Được."
Lúc ngủ mơ màng, tôi loáng thoáng nghe được có ai đó đang gọi tôi, theo bản năng muốn đi qua.
Đi chưa đến hai bước, chỗ tay bỗng nhiên truyền đến một cổ nhiệt độ lạnh băng, cuốn chặt lấy tôi.
“Mộ Nhi, trở về!"
Là giọng nói của Mặc Hàn, tôi bừng tỉnh, quay đầu lại, thấy Mặc Hàn bắt lấy tay của tôi, mà trên giường còn nằm một tôi khác!
Tôi bị dọa sợ, Mặc Hàn đứng dậy dùng cơ thể của mình chặn tầm mắt của tôi, an ủi tôi: “Đừng sợ, đó là cơ thể của nàng, hồn phách của nàng rời thể."
Thì ra là như vậy.
Tôi khẽ thở phào, Mặc Hàn thi pháp đặt hồn phách của tôi vào bên trong thân thể một lần nữa, tôi có chút tò mò: “Sao em lại hồn phách rời thể? Vừa rồi hình như em nghe được có người đang gọi em, sau đó em đi theo luôn…"
“Là có người đang chiêu hồn nàng." Giọng nói của Mặc Hàn không vui.
Tôi nhớ tới lúc mới quen Mặc Hàn, trêu ghẹo nói: “Giống lúc ấy anh quỷ chiêu hồn cho em sao?"
Mặc Hàn gật đầu, đồng thời nhấn mạnh nói: “Ta chính là muốn bảo vệ nàng."
A, minh vương đại nhân ép kết minh hôn còn có lý?
“Bảo vệ như thế nào?" Tôi hỏi.
Hắn sủng nịch khẽ vuốt mũi tôi: “Chuyện nàng là Linh Thể Thuần Âm, lúc ấy đã không thể giấu được, nếu ta không cưới nàng, bị quỷ khác nhớ thương thì sao bây giờ?"
Nói đến cái này, tôi cũng buồn bực thật lâu: “Đúng rồi, Mặc Hàn, em vẫn luôn đều muốn hỏi anh chuyện này, nhưng đều quên mất. Vì sao trước kia ai cũng không nhìn ra em là Linh Thể Thuần Âm, sau đó ai cũng đều có thể đã nhìn vậy?"
“Linh Thể Thuần Âm đều không phải là vừa sinh ra là có thể bị phát hiện, như là một quả trái cây, chỉ có sau khi dần trưởng thành lên, mới có thể tỏa ra thanh hương. Mộ Nhi, lúc gặp ta, đúng là lúc nàng thành thục nhất." Giọng nói của Mặc Hàn ái muội, lại mang theo một tia may mắn.
Thì ra là như vậy.
Tôi cũng may mắn tới cực điểm, may mắn gặp được Mặc Hàn.
Nếu không phải là hắn, cái lò thể chất cực phẩm là tôi này, sau khi bị những người khác phát hiện, còn không biết hiện tại sẽ trôi qua ngày thánh sống không bằng chết như thế nào.
Nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Mặc Hàn, tôi nhịn không được hôn hắn một cái: “Cảm ơn minh vương đại nhân phù hộ!"
“Gọi phu quân." Mặc Hàn nhấn mạnh.
Tôi ngoan ngoãn sửa lại miệng: “Phu quân! Làm phiền phu quân bảo vệ!"
Lúc này Mặc Hàn mới vừa lòng hôn lại tôi một cái, ôm lấy tôi, không ngừng hôn sâu. Lúc động tình nhất, bỗng nhiên, tiếng gọi xa xôi kia lại xuất hiện, làm tôi đột nhiên kinh hãi.
“Mặc Hàn… Chiêu hồn… Lại tới nữa!"
Hứng thú bị quấy rầy, Mặc Hàn tức giận đầy bụng, giơ tay ném đi một đạo quỷ khí, biến mất ở ngoài phòng.
Tiếng gọi quanh quẩn ở bên tai tôi nháy mắt biến mất, còn kèm theo một tiếng hộc máu của ai đó, phỏng chừng là bị Mặc Hàn đả thương rồi.
“Thứ phiền người đã không có, chúng ta tiếp tục." Mặc Hàn hứng thú bừng bừng, đạt được đảm bảo iểm, còn đánh chú hôn mê cho bảo bảo, miễn cho tiểu gia hỏa lại đột nhiên tỉnh lại.
Một đêm bình yên.
Ngày hôm sau, tôi ngáp tỉnh lại, Mặc Hàn đã giải quyết tốt hậu quả kết thúc.
Quân Chi ở trên ban công hình tròn bên ngoài phòng ăn sáng, tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Sao em lại tới đây? Ba mẹ thế nào?"
“Chị còn nhớ rõ ba mẹ?" Quân Chi chế nhạo một câu: “Ba ở nhà ôm ấm trà lắc đầu một cái, nói con gái có chồng đã quên ba."
Nhìn ra ba tôi nhớ tôi, nên phải trở về.
“Mẹ còn nói, chị không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho bảo bảo, cái bụng lớn như vậy, cả ngày không về nhà, còn ở bên ngoài chơi!" Quân Chi học giọng điệu của mẹ tôi ra dáng ra hình nói.
Càng phải trở về, mẹ tôi khẳng định lo lắng cho bụng tôi.
“Vậy hôm nay chị sẽ trở về với Mặc Hàn, đúng rồi, sao em tới đây? Còn đi nhờ xe Mặc Uyên." Tôi hỏi.
“Mặc Uyên đến nhà tìm anh rể, em nói đi rồi, hắn muốn tới tìm các chị, em đi theo tới. Thật ra em là muốn nói với anh rể chuyện một khác."
“Chuyện gì?" Chẳng lẽ Quân Chi còn có chuyện muốn nói với Mặc Hàn.
“Quỷ trong nhà Hàn Đông, lúc trước không phải anh rể thả một đám quỷ qua loạn nhà người ta sao, mấy ngày hôm trước em về nhà, đã nhìn thấy một con quỷ du đãng ở trong tiểu khu, thuận tay thu phục, mới biết được thì ra hắn là quỷ nhà Hàn Đông."
“Nhà Hàn Đông đã xảy ra chuyện?" Chẳng lẽ sau khi Hàn Đông chết, quỷ trong nhà đều bị thu thập.
Quân Chi gật đầu: “Anh rể vốn đã tha, đều là cô hồn dã quỷ ven đường tùy tay nhặt được, pháp lực đều không cao. Hiện tại, trong nhà Hàn Đông trừ hắn ra, đã không có quỷ."
“Quỷ khác thật sự bị hắn thu thập sao?" Nhìn không ra tên thiếu gân kia còn có tiềm lực này, mới thành quỷ chưa bao lâu đã có năng lực này.
Ai ngờ Quân Chi trợn trắng mắt: “Hắn nào có bản lĩnh kia, chính mình không bị những quỷ đó nuốt rớt đã không tồi rồi! Là lão yêu bà Cơ Tử Đồng kia giúp hắn thu thập! Theo con quỷ em bắt lấy kia nói, lão yêu bà kia nuốt lấy quỷ khác nhà cặn bã, đi chữa thương cho nàng, quỷ kia thoát được, mới không bị nuốt."
Thì ra là như vậy…
Chẳng qua, không nghĩ tới Cơ Tử Đồng là người sống hồn phách thành quỷ, lại giống Lăng Tuyền Ki, đều dựa vào cắn nuốt âm linh để chữa thương.
“Em vốn là muốn tìm các chị đi thu thập Cơ Tử Đồng sớm một chút. Chị, nói thật, lão yêu bà kia có khuôn mặt giống chị như đúc ở bên ngoài giả danh lừa bịp, thật ghê tởm! Khổng Tuyên chim lông xanh kia cũng không biết trúng gió gì, nghe chút vị đã kiên trì che chở lão yêu bà!" Quân Chi càng nói càng ghét bỏ, đều hận không thể hiện tại cầm kiếm gỗ đào của hắn lao xuống cây đi thu thập Cơ Tử Đồng.
Tôi cũng phi thường muốn giải quyết chuyện của Cơ Tử Đồng sớm một chút, nhưng Mặc Hàn chưa khôi phục ký ức, nếu trước kia hắn thật sự có chút gì đó với Cơ Tử Đồng, tôi giết chết Cơ Tử Đồng thì không thể có mặt mũi gặp Mặc Hàn.
“Thôi, hiện tại nàng ở chỗ này cũng không dậy nổi sóng gió gì." Tôi trấn an Quân Chi hai câu: “Em cẩn thận nàng ta một chút là được."
Quân Chi khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Không biết có phải tôi hoa mắt hay không, tôi hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng Quân Chi biến thành hai cái. Nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, lúc tôi mở to hai mắt nhìn lại hắn, hắn vẫn là thiếu niên căm giận gặm linh quả kia.
Bảo bảo khẽ than nắng, tôi tìm chỗ râm ngồi xuống hóng gió, nơi này bốn mùa như xuân, gió nhẹ lạnh lạnh thổi đến rất thoải mái.
Đồng Huyên rót trà cho tôi, không trong chốc lát, Đại Bàng tới.
“Chào đại cữu cữu." Bảo bảo lễ phép chào hỏi hắn, Đại Bàng lên tiếng.
Hắn ngồi vào bên cạnh, tôi nhìn ra được hắn là có chuyện nói với tôi, rồi lại không biết vì sao do dự.
“Có ói cái gì thì anh nói đi." Tôi nói: “Tuy tôi không phải có thể tiếp thu chuyện các anh nói tôi là máu tim, nhưng các anh đều cho rằng như vậy, tôi cũng không có cách nào."
Đại Bàng chần chừ trong chốc lát, cuối cùng mở miệng: “Từ nhỏ đến lớn, Mộ Quân Chi… Có hành động gì kỳ quái không? Đối xử với ngươi tốt không?"
Tôi không rõ hắn hỏi cái này để làm gì, chẳng lẽ là coi trọng Quân Chi của nhà chúng tôi?
“Quân Chi rất tốt, học tập tốt, lớn lên đẹp trai, trong trường học ngược lại có tiểu nữ sinh theo đuổi hắn một đống. Với tôi đương nhiên cũng tốt rồi, ngay cả khi còn nhỏ ăn trộm gà trước nay đều là trộm cả hai. Một phần cho mình ăn, một phần cho tôi."
Đương nhiên, một nguyên nhân giữ cho tôi đùi gà là quan trọng nhất, là bởi vì lúc chuyện xảy ra, có tôi có thể gánh vác với hắn.
Đại Bàng có chút mê mang.
Bảo bảo xen mồm nói: “Mẹ, con cũng muốn ăn đùi gà."
“Được, về nhà làm cho con." Tôi cười đáp ứng, thấy Đại Bàng như có chút không tin, hỏi: “Anh làm sao vậy? Bộ dáng rất không tín nhiệm Quân Chi? Hắn chính là một hồn phách tân hồn cường đại lần đầu tiên đầu thai vào đời, không có yêu cầu cẩn thận gì."
Đại Bàng thấy tôi tín nhiệm với Quân Chi như vậy, càng thêm không yên tâm, kinh ngạc hỏi: “Minh Phủ có đăng ký hồn phách của hắn?"
Tôi gật đầu: “Có, tôi nhìn đến ở Luân Hồi Tư. Có Quân Chi không có tôi, nhưng các anh nói tôi là máu tim thành tân hồn, không có đăng ký cũng bình thường đi?"
“Tình huống của ngươi lại bình thường, Mộ Quân Chi… Thật là kỳ quái!"
“Mộ Quân Chi làm sao vậy?" GIọng nói của Mặc Hàn vang lên ở phía sau tôi, hắn ngồi vào bên người tôi, hỏi Đại Bàng: “Đến tột cùng ngươi có cái gì không yên tâm với hắn?"
Đại Bàng luôn mãi suy tư, thở dài, vạch xuống một đường kết giới, nói khẽ với chúng tôi: “Trên người hắn có hơi thở thượng cổ."
“Hắn là thượng cổ hình thành tân hồn, chỉ là vẫn luôn ở Minh giới ngủ say, sắp tới mới đầu thai vào đời, có hơi thở thượng cổ không bình thường sao?" Mặc Hàn nói.
Đại Bàng lắc lắc đầu: “Không phải hơi thở thượng cổ bình thường."
“Chẳng lẽ cũng là máu tim của nhà ai?" Tôi nửa phun tào hỏi.
Đại Bàng và Mặc Hàn liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.
Nhưng bảo bảo tò mò mở miệng: “Trên người cậu có hơi thở gì? Là hơi thở của người kia sao?"
Người kia là ai?
Tôi đang muốn hỏi, sắc mặt Đại Bàng đã không tốt: “Hơi thở của ai!"
“Chính là người kia… Không đúng, hắn không phải là người sống… Chính là hắn cũng không phải là quỷ… Mẹ, hắn là ai?" Bảo bảo nói xong lại buồn rầu.
Tôi càng buồn rầu hơn nó: “Trên người cậu con có hơi thở của ai? Mẹ đã gặp qua sao?"
Bảo bảo nghiêng đầu nghĩ chút: “Gặp qua đi, nhưng mẹ đều không chào hỏi với hắn. Mẹ, như vậy sẽ rất không lễ phép!"
Tôi không có khả năng cố tình làm lơ ai, trừ phi… Tôi không nhìn thấy hắn!
Nhưng tôi đã mở Âm Dương Nhãn, còn có ai có thể không nhìn tới?
Tôi kinh hãi chảy mồ hôi lạnh, hỏi bảo bảo: “Hắn ở đâu?"
“Con không biết." Bảo bảo mờ mịt nói.
Mặc Hàn lại hỏi: “Con nhìn thấy hắn ở nơi nào?"
“Ngay ở bên người cậu, có đôi khi hắn sẽ đi theo cậu, có đôi khi lại không ở đấy. Còn sẽ cười với con, cười rộ lên thật xinh đẹp!"
Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, Đại Bàng hỏi: “Vậy Mộ Quân Chi thấy được hắn không?"
Bảo bảo nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Con không biết… Hắn cũng không nói chuyện với cậu, đại cữu cữu, người cũng không nhìn thấy sao?"
Đại Bàng lắc đầu.
Bảo bảo lại hỏi tôi và Mặc Hàn, chúng tôi đều không nhìn thấy, nó không nhịn được có chút thất vọng: “Vì sao ba mẹ đều không nhìn thấy… Con không có
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi không hiểu ra sao, ba người khác cũng vậy.
Mặc Uyên ý bảo Mặc Hàn nhìn chúng tôi, Mặc Hàn trầm giọng nói với tôi: “Mộ Nhi, chúng ta trở lại Minh giới."
“Được." Tuy không phải rất rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Mặc Hàn nói khẳng định không sai. Tôi kéo tay hắn muốn rời đi, lại thấy Mặc Uyên không động đậy.
“Ca, nàng không đi được." Mặc Uyên nói.
Nói bậy, tôi rõ ràng có thể thường trú ở Minh giới, sao lại không đi được!
Đang muốn phản bác, ai ngờ Mặc Hàn đang muốn bước chân ra ngoài chợt dừng lại. Hắn nhìn tôi, ánh mắt kia rõ ràng là muốn tôi ở lại, nhưng lại lo lắng một mình tôi ở lại sẽ có nguy hiểm.
Khổng Tuyên lên tiếng nói: “Nếu Minh giới có chuyện, các ngươi đi trước xử lý đi. Đồng Đồng muội tử ở chỗ ta rất an toàn, ngươi yên tâm."
Mặc Hàn lạnh lùng nhìn Khổng Tuyên, ánh mắt kia hiển nhiên là không yên tâm.
Quân Chi bất mãn hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao hai anh hoảng loạn như vậy?"
“Bổn tọa mới không hoảng loạn!" Mặc Uyên xú mặt phản bác: “Bổn tọa đây là tâm thương sinh thiên hạ!"
Quân Chi ghét bỏ cắt một tiếng.
Nhìn Mặc Hàn lo lắng cho tôi, Mặc Uyên nói: “Ca, bên kia ta đều xử lý tốt, nhưng lại cảm thấy có chuyện kỳ quặc, mới lại đây nói với ngươi một tiếng. Ngươi cũng không cần trở về nhìn."
“Nghiêm trọng không?" Mặc Hàn lại hỏi.
Mặc Uyên lắc đầu: “Việc rất nhỏ!" Đồng thời, hắn bí mật truyền âm cho Mặc Hàn.
Tôi đoán chuyện rất nghiêm trọng, bằng không Mặc Uyên sẽ không cẩn thận như vậy.
Nhưng mà, Mặc Hàn cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Mặc Hàn và Mặc Uyên mật đàm một lát, Mặc Uyên rời đi, nhưng Quân Chi da mặt dày muốn một phòng của Khổng Tuyên, ở lại cây ngô đồng với chúng tôi.
Buổi tối nằm ở trên giường, tôi thấy Mặc Hàn thất thần: “Mặc Hàn, nếu lo lắng chỗ Mặc Uyên, vậy trở về nhìn xem đi."
“Ta sẽ không rời khỏi nàng và hài tử." Mặc Hàn nói.
“Chúng em có thể trở lại Minh giới với anh, anh quên rồi sao, em có thể ở Minh giới sinh sống trường kỳ." Tôi nhắc nhở nói.
Mặc Hàn lại lắc đầu, hắn vạch xuống một đường kết giới cách âm, bất đắc dĩ nói: “Đại môn Minh giới để người sống tiến vào đã đóng cửa."
“A? Lúc em đi, không phải đều là dùng chung thông đạo với âm linh sao?" Tôi kinh ngạc, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cách nói như vậy.
Mặc Hàn giải thích thêm một bước nói: “Tuy đường hoàng tuyền đi chính là chung đường, nhưng đại môn tiến vào, kỳ thật là hai cái."
“Em chỉ thấy một cái…" Chẳng lẽ là tôi mù?
“Đại môn Minh giới, kỳ thật là hai cửa chồng khít, một cửa để âm linh sử dụng, một cửa chồng khít khác là để người sống sử dụng. Minh giới không có quy định người sống không thể tiến vào, chỉ cần có thực lực có thể tiến vào là được. Hiện tại đại môn đóng cửa, nàng thân là người sống, là không thể tiến vào Minh giới." Mặc Hàn kiên nhẫn giải thích cho tôi.
“Vì sao lại đóng cửa?" Cái này hẳn là mấu chốt đi.
Lo lắng trong mắt Mặc Hàn lại gia tăng rất nhiều: “Bởi vì quỷ khí u minh bạo động. Quỷ khí u minh không tầm thường, cho dù là âm linh tu vi yếu một chút, tiếp xúc cũng không chịu nổi, càng không cần nhắc đến người sống nếu là không đóng đại môn người sống lại, quỷ khí sẽ tràn vào dương gian. Đến lúc đó, mọi người dương gian bị quỷ khí nhập thể, thuốc và châm cứu không thể chữa."
Mặc Hàn thân là minh vương, tuy đều lạnh lùng với mọi người, nhưng xác thật đều có trách nhiệm với người khác.
Minh vương chưởng quản không chỉ là chúng quỷ Minh giới, còn bao gồm sinh tử nhân gian. Quỷ khí nhập thể người sống, người sống tử tuyệt, tuyệt đối sẽ không phải là hy vọng mà một Minh Vương xứng chức nhìn thấy.
“Quỷ khí u minh sẽ bạo động như thế nào?" Tôi nhớ rõ Mặc Hàn còn từng nói qua, hắn và Mặc Uyên sinh ra ở u minh, có thể là có người đang nhằm vào bọn hay không họ?
Mặc Hàn lắc đầu: “Mặc Uyên không tra được nguyên nhân, đây cũng chính là lo lắng của ta. Ta với Mặc Uyên sinh ra ở Hàn Uyên u minh. Là địa phương có quỷ khí nồng đậm nhất toàn bộ Minh giới. Quỷ khí nơi đó ngày thường sẽ chỉ lưu động ở cảnh nội u minh, tuyệt đối sẽ không tiết ra ngoài nửa điểm. Lần này, theo Mặc Uyên nói, nếu không phải hắn kịp thời đuổi tới ngăn cản quỷ khí bạo động, quỷ khí đều nhanh xâm lấn vào Uổng Tử Thành rồi."
Uổng Tử Thành tôi biết, là nơi tích tụ hồn phách của người uổng mạng ở âm phủ.
Hồn phách uổng mạng có thể ở nơi đó sinh hoạt bình thường, sẽ vẫn luôn ở nơi đó cư trú đến ngày kết thúc dương thọ, mới có thể tiến vào thẩm phán tư tiến hành thẩm phán.
Nơi đó là một tòa thành trấn phía tây Minh giới.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy?" Tôi kinh ngạc hỏi.
Mặc Hàn vẫn lắc đầu: “Mặc Uyên đã trở lại u minh đi bảo vệ, hy vọng sẽ không xảy ra loạn tử gì lớn."
“Vậy trước kia có xảy ra chuyện như vậy chưa?" Tôi hỏi.
Lúc này Mặc Hàn lạigật đầu, chỉ là vẻ mặt có chút phức tạp: “Có… Lúc ta và Mặc Uyên sinh ra, lần đầu tiên quỷ khí u minh bạo động, chính là xảy ra ở lúc ấy."
“Thật sự không phải là anh phải có thêm em trai chứ…" Tôi không chịu trách nhiệm đoán mò.
Mặc Hàn dở khóc dở cười: “U minh sinh quỷ nào có dễ dàng như vậy, quỷ khí bên trong tinh thuần nhất đó là ta và Mặc Uyên, không có khả năng lại có."
“Vậy sao sẽ bạo động…" Tôi cảm thấy chuyện thật phức tạp.
Mặc Hàn cũng là bất đắc dĩ.
“Bằng không, sau khi anh đưa em về nhà, trở lại Minh giới đi xem đi. Như vậy anh cũng không cần lo lắng Khổng Tuyên bọn họ."
“Mộ Nhi ngốc, ta không ở đây, trong nhà ai là đối thủ của Khổng Tuyên?" Mặc Hàn từ chối đề nghị của tôi: “Hai ngày này quỷ khí u minh đã trở về hết. Chờ sau khi toàn bộ lui về cảnh nội u minh, đại môn người sống sẽ mở ra một lần nữa, lúc đó, chúng ta sẽ trở lại Minh Cung."
“Được."
Lúc ngủ mơ màng, tôi loáng thoáng nghe được có ai đó đang gọi tôi, theo bản năng muốn đi qua.
Đi chưa đến hai bước, chỗ tay bỗng nhiên truyền đến một cổ nhiệt độ lạnh băng, cuốn chặt lấy tôi.
“Mộ Nhi, trở về!"
Là giọng nói của Mặc Hàn, tôi bừng tỉnh, quay đầu lại, thấy Mặc Hàn bắt lấy tay của tôi, mà trên giường còn nằm một tôi khác!
Tôi bị dọa sợ, Mặc Hàn đứng dậy dùng cơ thể của mình chặn tầm mắt của tôi, an ủi tôi: “Đừng sợ, đó là cơ thể của nàng, hồn phách của nàng rời thể."
Thì ra là như vậy.
Tôi khẽ thở phào, Mặc Hàn thi pháp đặt hồn phách của tôi vào bên trong thân thể một lần nữa, tôi có chút tò mò: “Sao em lại hồn phách rời thể? Vừa rồi hình như em nghe được có người đang gọi em, sau đó em đi theo luôn…"
“Là có người đang chiêu hồn nàng." Giọng nói của Mặc Hàn không vui.
Tôi nhớ tới lúc mới quen Mặc Hàn, trêu ghẹo nói: “Giống lúc ấy anh quỷ chiêu hồn cho em sao?"
Mặc Hàn gật đầu, đồng thời nhấn mạnh nói: “Ta chính là muốn bảo vệ nàng."
A, minh vương đại nhân ép kết minh hôn còn có lý?
“Bảo vệ như thế nào?" Tôi hỏi.
Hắn sủng nịch khẽ vuốt mũi tôi: “Chuyện nàng là Linh Thể Thuần Âm, lúc ấy đã không thể giấu được, nếu ta không cưới nàng, bị quỷ khác nhớ thương thì sao bây giờ?"
Nói đến cái này, tôi cũng buồn bực thật lâu: “Đúng rồi, Mặc Hàn, em vẫn luôn đều muốn hỏi anh chuyện này, nhưng đều quên mất. Vì sao trước kia ai cũng không nhìn ra em là Linh Thể Thuần Âm, sau đó ai cũng đều có thể đã nhìn vậy?"
“Linh Thể Thuần Âm đều không phải là vừa sinh ra là có thể bị phát hiện, như là một quả trái cây, chỉ có sau khi dần trưởng thành lên, mới có thể tỏa ra thanh hương. Mộ Nhi, lúc gặp ta, đúng là lúc nàng thành thục nhất." Giọng nói của Mặc Hàn ái muội, lại mang theo một tia may mắn.
Thì ra là như vậy.
Tôi cũng may mắn tới cực điểm, may mắn gặp được Mặc Hàn.
Nếu không phải là hắn, cái lò thể chất cực phẩm là tôi này, sau khi bị những người khác phát hiện, còn không biết hiện tại sẽ trôi qua ngày thánh sống không bằng chết như thế nào.
Nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Mặc Hàn, tôi nhịn không được hôn hắn một cái: “Cảm ơn minh vương đại nhân phù hộ!"
“Gọi phu quân." Mặc Hàn nhấn mạnh.
Tôi ngoan ngoãn sửa lại miệng: “Phu quân! Làm phiền phu quân bảo vệ!"
Lúc này Mặc Hàn mới vừa lòng hôn lại tôi một cái, ôm lấy tôi, không ngừng hôn sâu. Lúc động tình nhất, bỗng nhiên, tiếng gọi xa xôi kia lại xuất hiện, làm tôi đột nhiên kinh hãi.
“Mặc Hàn… Chiêu hồn… Lại tới nữa!"
Hứng thú bị quấy rầy, Mặc Hàn tức giận đầy bụng, giơ tay ném đi một đạo quỷ khí, biến mất ở ngoài phòng.
Tiếng gọi quanh quẩn ở bên tai tôi nháy mắt biến mất, còn kèm theo một tiếng hộc máu của ai đó, phỏng chừng là bị Mặc Hàn đả thương rồi.
“Thứ phiền người đã không có, chúng ta tiếp tục." Mặc Hàn hứng thú bừng bừng, đạt được đảm bảo iểm, còn đánh chú hôn mê cho bảo bảo, miễn cho tiểu gia hỏa lại đột nhiên tỉnh lại.
Một đêm bình yên.
Ngày hôm sau, tôi ngáp tỉnh lại, Mặc Hàn đã giải quyết tốt hậu quả kết thúc.
Quân Chi ở trên ban công hình tròn bên ngoài phòng ăn sáng, tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Sao em lại tới đây? Ba mẹ thế nào?"
“Chị còn nhớ rõ ba mẹ?" Quân Chi chế nhạo một câu: “Ba ở nhà ôm ấm trà lắc đầu một cái, nói con gái có chồng đã quên ba."
Nhìn ra ba tôi nhớ tôi, nên phải trở về.
“Mẹ còn nói, chị không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho bảo bảo, cái bụng lớn như vậy, cả ngày không về nhà, còn ở bên ngoài chơi!" Quân Chi học giọng điệu của mẹ tôi ra dáng ra hình nói.
Càng phải trở về, mẹ tôi khẳng định lo lắng cho bụng tôi.
“Vậy hôm nay chị sẽ trở về với Mặc Hàn, đúng rồi, sao em tới đây? Còn đi nhờ xe Mặc Uyên." Tôi hỏi.
“Mặc Uyên đến nhà tìm anh rể, em nói đi rồi, hắn muốn tới tìm các chị, em đi theo tới. Thật ra em là muốn nói với anh rể chuyện một khác."
“Chuyện gì?" Chẳng lẽ Quân Chi còn có chuyện muốn nói với Mặc Hàn.
“Quỷ trong nhà Hàn Đông, lúc trước không phải anh rể thả một đám quỷ qua loạn nhà người ta sao, mấy ngày hôm trước em về nhà, đã nhìn thấy một con quỷ du đãng ở trong tiểu khu, thuận tay thu phục, mới biết được thì ra hắn là quỷ nhà Hàn Đông."
“Nhà Hàn Đông đã xảy ra chuyện?" Chẳng lẽ sau khi Hàn Đông chết, quỷ trong nhà đều bị thu thập.
Quân Chi gật đầu: “Anh rể vốn đã tha, đều là cô hồn dã quỷ ven đường tùy tay nhặt được, pháp lực đều không cao. Hiện tại, trong nhà Hàn Đông trừ hắn ra, đã không có quỷ."
“Quỷ khác thật sự bị hắn thu thập sao?" Nhìn không ra tên thiếu gân kia còn có tiềm lực này, mới thành quỷ chưa bao lâu đã có năng lực này.
Ai ngờ Quân Chi trợn trắng mắt: “Hắn nào có bản lĩnh kia, chính mình không bị những quỷ đó nuốt rớt đã không tồi rồi! Là lão yêu bà Cơ Tử Đồng kia giúp hắn thu thập! Theo con quỷ em bắt lấy kia nói, lão yêu bà kia nuốt lấy quỷ khác nhà cặn bã, đi chữa thương cho nàng, quỷ kia thoát được, mới không bị nuốt."
Thì ra là như vậy…
Chẳng qua, không nghĩ tới Cơ Tử Đồng là người sống hồn phách thành quỷ, lại giống Lăng Tuyền Ki, đều dựa vào cắn nuốt âm linh để chữa thương.
“Em vốn là muốn tìm các chị đi thu thập Cơ Tử Đồng sớm một chút. Chị, nói thật, lão yêu bà kia có khuôn mặt giống chị như đúc ở bên ngoài giả danh lừa bịp, thật ghê tởm! Khổng Tuyên chim lông xanh kia cũng không biết trúng gió gì, nghe chút vị đã kiên trì che chở lão yêu bà!" Quân Chi càng nói càng ghét bỏ, đều hận không thể hiện tại cầm kiếm gỗ đào của hắn lao xuống cây đi thu thập Cơ Tử Đồng.
Tôi cũng phi thường muốn giải quyết chuyện của Cơ Tử Đồng sớm một chút, nhưng Mặc Hàn chưa khôi phục ký ức, nếu trước kia hắn thật sự có chút gì đó với Cơ Tử Đồng, tôi giết chết Cơ Tử Đồng thì không thể có mặt mũi gặp Mặc Hàn.
“Thôi, hiện tại nàng ở chỗ này cũng không dậy nổi sóng gió gì." Tôi trấn an Quân Chi hai câu: “Em cẩn thận nàng ta một chút là được."
Quân Chi khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Không biết có phải tôi hoa mắt hay không, tôi hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng Quân Chi biến thành hai cái. Nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, lúc tôi mở to hai mắt nhìn lại hắn, hắn vẫn là thiếu niên căm giận gặm linh quả kia.
Bảo bảo khẽ than nắng, tôi tìm chỗ râm ngồi xuống hóng gió, nơi này bốn mùa như xuân, gió nhẹ lạnh lạnh thổi đến rất thoải mái.
Đồng Huyên rót trà cho tôi, không trong chốc lát, Đại Bàng tới.
“Chào đại cữu cữu." Bảo bảo lễ phép chào hỏi hắn, Đại Bàng lên tiếng.
Hắn ngồi vào bên cạnh, tôi nhìn ra được hắn là có chuyện nói với tôi, rồi lại không biết vì sao do dự.
“Có ói cái gì thì anh nói đi." Tôi nói: “Tuy tôi không phải có thể tiếp thu chuyện các anh nói tôi là máu tim, nhưng các anh đều cho rằng như vậy, tôi cũng không có cách nào."
Đại Bàng chần chừ trong chốc lát, cuối cùng mở miệng: “Từ nhỏ đến lớn, Mộ Quân Chi… Có hành động gì kỳ quái không? Đối xử với ngươi tốt không?"
Tôi không rõ hắn hỏi cái này để làm gì, chẳng lẽ là coi trọng Quân Chi của nhà chúng tôi?
“Quân Chi rất tốt, học tập tốt, lớn lên đẹp trai, trong trường học ngược lại có tiểu nữ sinh theo đuổi hắn một đống. Với tôi đương nhiên cũng tốt rồi, ngay cả khi còn nhỏ ăn trộm gà trước nay đều là trộm cả hai. Một phần cho mình ăn, một phần cho tôi."
Đương nhiên, một nguyên nhân giữ cho tôi đùi gà là quan trọng nhất, là bởi vì lúc chuyện xảy ra, có tôi có thể gánh vác với hắn.
Đại Bàng có chút mê mang.
Bảo bảo xen mồm nói: “Mẹ, con cũng muốn ăn đùi gà."
“Được, về nhà làm cho con." Tôi cười đáp ứng, thấy Đại Bàng như có chút không tin, hỏi: “Anh làm sao vậy? Bộ dáng rất không tín nhiệm Quân Chi? Hắn chính là một hồn phách tân hồn cường đại lần đầu tiên đầu thai vào đời, không có yêu cầu cẩn thận gì."
Đại Bàng thấy tôi tín nhiệm với Quân Chi như vậy, càng thêm không yên tâm, kinh ngạc hỏi: “Minh Phủ có đăng ký hồn phách của hắn?"
Tôi gật đầu: “Có, tôi nhìn đến ở Luân Hồi Tư. Có Quân Chi không có tôi, nhưng các anh nói tôi là máu tim thành tân hồn, không có đăng ký cũng bình thường đi?"
“Tình huống của ngươi lại bình thường, Mộ Quân Chi… Thật là kỳ quái!"
“Mộ Quân Chi làm sao vậy?" GIọng nói của Mặc Hàn vang lên ở phía sau tôi, hắn ngồi vào bên người tôi, hỏi Đại Bàng: “Đến tột cùng ngươi có cái gì không yên tâm với hắn?"
Đại Bàng luôn mãi suy tư, thở dài, vạch xuống một đường kết giới, nói khẽ với chúng tôi: “Trên người hắn có hơi thở thượng cổ."
“Hắn là thượng cổ hình thành tân hồn, chỉ là vẫn luôn ở Minh giới ngủ say, sắp tới mới đầu thai vào đời, có hơi thở thượng cổ không bình thường sao?" Mặc Hàn nói.
Đại Bàng lắc lắc đầu: “Không phải hơi thở thượng cổ bình thường."
“Chẳng lẽ cũng là máu tim của nhà ai?" Tôi nửa phun tào hỏi.
Đại Bàng và Mặc Hàn liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.
Nhưng bảo bảo tò mò mở miệng: “Trên người cậu có hơi thở gì? Là hơi thở của người kia sao?"
Người kia là ai?
Tôi đang muốn hỏi, sắc mặt Đại Bàng đã không tốt: “Hơi thở của ai!"
“Chính là người kia… Không đúng, hắn không phải là người sống… Chính là hắn cũng không phải là quỷ… Mẹ, hắn là ai?" Bảo bảo nói xong lại buồn rầu.
Tôi càng buồn rầu hơn nó: “Trên người cậu con có hơi thở của ai? Mẹ đã gặp qua sao?"
Bảo bảo nghiêng đầu nghĩ chút: “Gặp qua đi, nhưng mẹ đều không chào hỏi với hắn. Mẹ, như vậy sẽ rất không lễ phép!"
Tôi không có khả năng cố tình làm lơ ai, trừ phi… Tôi không nhìn thấy hắn!
Nhưng tôi đã mở Âm Dương Nhãn, còn có ai có thể không nhìn tới?
Tôi kinh hãi chảy mồ hôi lạnh, hỏi bảo bảo: “Hắn ở đâu?"
“Con không biết." Bảo bảo mờ mịt nói.
Mặc Hàn lại hỏi: “Con nhìn thấy hắn ở nơi nào?"
“Ngay ở bên người cậu, có đôi khi hắn sẽ đi theo cậu, có đôi khi lại không ở đấy. Còn sẽ cười với con, cười rộ lên thật xinh đẹp!"
Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, Đại Bàng hỏi: “Vậy Mộ Quân Chi thấy được hắn không?"
Bảo bảo nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Con không biết… Hắn cũng không nói chuyện với cậu, đại cữu cữu, người cũng không nhìn thấy sao?"
Đại Bàng lắc đầu.
Bảo bảo lại hỏi tôi và Mặc Hàn, chúng tôi đều không nhìn thấy, nó không nhịn được có chút thất vọng: “Vì sao ba mẹ đều không nhìn thấy… Con không có
Tác giả :
Mộ Hi Ngôn