Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 178: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi không rõ, vì sao bảo bảo sinh ra bọn họ sẽ thắng một nửa.
Khổng Tuyên giải thích nguyên nhân cho tôi một lần.
“Đồng Đồng, trên người của muội có hơi thở Bàn Phượng nhất tộc ta, mà tộc Bàn Phượng đã bị diệt tộc nhiều năm, nếu muội có thể bình an sinh con, vậy đại biểu việc diệt tộc năm đó vẫn chưa thành công, chúng ta vẫn có thể có khí vận của tộc Bàn Phượng!"
“Sau đó thì sao?" Tôi hỏi: “Có khí vận thì thế nào?"
“Đồng Đồng muội tử, khí vận! Khí vận! Người tu đạo không thể thiếu nhất chính là khí vận!" Khổng Tuyên thấy tôi không hiểu thì nóng nảy.
Tôi chỉ nghe nói qua Lam Thiên Hữu bởi vì có Thiên Đạo bảo hộ, cho nên khí vận nghịch thiên. Nhưng Khổng Tuyên loại thực lực này không thấp hơn thần thượng cổ, chẳng lẽ cũng cần?
Đã nhìn ra tôi nghi hoặc, Mặc Hàn giải thích nói: “Bọn họ nói chính là khí vận tương đối với thân phận này của bọn họ. Bọn họ có khí vận của bọn họ, Thiên Đạo Hồng Hoang cũng có khí vận của hắn. Nếu khí vận của bọn họ cao hơn khí vận của Thiên Đạo, vậy có thể thắng trời."
Tôi nửa hiểu nửa ngốc gật đầu, lại hỏi: “Vì sao trên người tôi sẽ có hơi thở của tộc Bàn Phượng?"
Mặc Hàn nhìn về phía Khổng Tuyên, hiển nhiên hắn cũng không biết.
Ánh mắt hai điểu bên kia giao lưu thật lâu, cuối cùng vẫn là Đại Bàng đứng ra.
“Trước khi mẫu thân lâm chung, từng để lại một giọt máu tim." Hắn nói, ánh mắt lại dừng ở trên người tôi.
Tôi không rõ đây là có ý gì, nhưng mày Mặc Hàn đã nhíu lại, trầm giọng nói: “Mộ Nhi là người sống."
“Trên người nàng có hơi thở của Bàn Phượng, đó là Bàn Phượng nhất tộc ta!" Giọng nói của Đại Bàng cũng trầm trọng.
Tôi vẫn không rõ, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở hai gia hỏa oai lâu này: “Không phải nói vì sao trên người tôi có hơi thở Bàn Phượng sao? Sao lại nói đến cái gì mà máu tim? Còn có, tôi thật sự là người, không phải chim…"
Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi, xoay người muốn dẫn tôi đi, lại bị Khổng Tuyên gọi lại: “Mặc Hàn, máu tim có thể thành cái gì, ngươi rõ ràng!"
Bước chân của Mặc Hàn đột nhiên dừng lại, cơ thể hắn thẳng tắp, cả người lại đều cứng, chỉ có tay nắm lấy tay của tôi có hơi bất an.
“Mộ Nhi là thê tử của ta, là mẫu thân hài nhi ta, không phải bất luận cái gì khác!" Hắn gằn từng chữ một nói, nói mỗi một chữ, sẽ gia tăng một phân lực đạo nắm tay tôi. Như lo lắng hơi thả lỏng một chút, tôi sẽ biến mất không thấy vậy.
Tôi vẫn khó hiểu: “Máu tim có thể thành cái gì?"
“Không có gì, không cần để ý." Mặc Hàn giành nói.
Đại Bàng lại nói tình hình thực tế ngay sau đó: “Máu tim có thể thành hồn mới!"
Tôi cứng lại.
Tam Sinh Thạch Minh giới chiếu không ra kiếp trước của tôi, Hồng Quỷ đã suy đoán tôi và Quân Chi là nhất dạng, đều là hồn mới vào đời.
Chẳng qua Quân Chi là tân hồn đăng ký trong danh sách, mà tôi là không đăng ký hộ khẩu.
Hiện tại, nghe xong Đại Bàng nói, kết hợp với phản ứng vừa rồi của Mặc Hàn, với ánh mắt Đại Bàng và Khổng Tuyên nhìn tôi, trong lòng tôi sinh ra một ý tưởng cực kỳ điên cuồng.
Tôi còn cảm thấy ý tưởng này phi thường chính xác.
“Tôi…… Là giọt… Máu tim kia?"
Mày Mặc Hàn nhăn thành một chữ xuyên 川, Khổng Tuyên và Đại Bàng gật đầu với tôi.
Tôi ngạc nhiên.
Vốn còn ghét bỏ bọn họ nói tôi là chim, hiện tại ngay cả chim đều làm không thành, trực tiếp thành máu…
Tôi vươn một bàn tay không của mình, cắn một ngụm, bị Mặc Hàn vội vàng kéo ra: “Mộ Nhi! Làm cái gì? Đừng cắn chính mình!"
“Em muốn nhìn một chút đây có phải nằm mơ hay không…" Tôi nói xong cắn xuống đầu lưỡi, thật đau, nhất định không phải nằm mơ.
Mặc Hàn bất đắc dĩ.
Khổng Tuyên cổ vũ tôi nói: “Đồng Đồng muội tử, muội yên tâm, ca sẽ bảo vệ muội!"
Bối phận này không đúng…
Tôi là máu tim của mẹ anh, như thế nào cũng đều cùng thế hệ với mẹ anh, đến đây vì sao thành em gái của hắn?
Tôi cố nuốt phần an ổn vừa rồi kia, hỏi Khổng Tuyên: “Anh xác định không phải nên gọi tôi là mẹ sao?"
Lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện xảy ra khi lần đầu tiên đi Thang Cốc, không nhịn được chỉ vào Khổng Tuyên và Đại Bàng, nói với Mặc Hàn: “Mặc Hàn, có phải chúng ta lại có thêm hai con trai hay không?"
Mặc Hàn như là không nghĩ tới tôi tiếp thu sự thật nhanh như vậy, hơi có vẻ kinh ngạc gật đầu, nghiêm trang gật đầu: “Ừ."
Tôi chờ mong nhìn về phía Khổng Tuyên, thấy anh em bọn họ đều phun một búng máu.
“Mặc Hàn, Đồng Đồng không hiểu những việc này, ngươi không giải thích rõ ràng với nàng thì thôi? Còn muốn chiếm tiện nghi?" Khổng Tuyên hỏi.
“Bổn tọa cảm thấy phu nhân nói rất đúng, yên tâm, bao lì xì ăn tết, bổn tọa sẽ không kẹt xỉ." Mặc Hàn một vẻ mặt thu ngươi làm nhi tử vẫn là nể mặt phu nhân.
Đại Bàng hung hăng lườm Mặc Hàn, nói với tôi: “Đồng Đồng, máu tim hình thành hồn mới, tương đương với là hài tử của nguyên chủ. Muội và chúng ta cùng thế hệ, là muội muội của chúng ta."
Tôi nhớ
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi không rõ, vì sao bảo bảo sinh ra bọn họ sẽ thắng một nửa.
Khổng Tuyên giải thích nguyên nhân cho tôi một lần.
“Đồng Đồng, trên người của muội có hơi thở Bàn Phượng nhất tộc ta, mà tộc Bàn Phượng đã bị diệt tộc nhiều năm, nếu muội có thể bình an sinh con, vậy đại biểu việc diệt tộc năm đó vẫn chưa thành công, chúng ta vẫn có thể có khí vận của tộc Bàn Phượng!"
“Sau đó thì sao?" Tôi hỏi: “Có khí vận thì thế nào?"
“Đồng Đồng muội tử, khí vận! Khí vận! Người tu đạo không thể thiếu nhất chính là khí vận!" Khổng Tuyên thấy tôi không hiểu thì nóng nảy.
Tôi chỉ nghe nói qua Lam Thiên Hữu bởi vì có Thiên Đạo bảo hộ, cho nên khí vận nghịch thiên. Nhưng Khổng Tuyên loại thực lực này không thấp hơn thần thượng cổ, chẳng lẽ cũng cần?
Đã nhìn ra tôi nghi hoặc, Mặc Hàn giải thích nói: “Bọn họ nói chính là khí vận tương đối với thân phận này của bọn họ. Bọn họ có khí vận của bọn họ, Thiên Đạo Hồng Hoang cũng có khí vận của hắn. Nếu khí vận của bọn họ cao hơn khí vận của Thiên Đạo, vậy có thể thắng trời."
Tôi nửa hiểu nửa ngốc gật đầu, lại hỏi: “Vì sao trên người tôi sẽ có hơi thở của tộc Bàn Phượng?"
Mặc Hàn nhìn về phía Khổng Tuyên, hiển nhiên hắn cũng không biết.
Ánh mắt hai điểu bên kia giao lưu thật lâu, cuối cùng vẫn là Đại Bàng đứng ra.
“Trước khi mẫu thân lâm chung, từng để lại một giọt máu tim." Hắn nói, ánh mắt lại dừng ở trên người tôi.
Tôi không rõ đây là có ý gì, nhưng mày Mặc Hàn đã nhíu lại, trầm giọng nói: “Mộ Nhi là người sống."
“Trên người nàng có hơi thở của Bàn Phượng, đó là Bàn Phượng nhất tộc ta!" Giọng nói của Đại Bàng cũng trầm trọng.
Tôi vẫn không rõ, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở hai gia hỏa oai lâu này: “Không phải nói vì sao trên người tôi có hơi thở Bàn Phượng sao? Sao lại nói đến cái gì mà máu tim? Còn có, tôi thật sự là người, không phải chim…"
Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi, xoay người muốn dẫn tôi đi, lại bị Khổng Tuyên gọi lại: “Mặc Hàn, máu tim có thể thành cái gì, ngươi rõ ràng!"
Bước chân của Mặc Hàn đột nhiên dừng lại, cơ thể hắn thẳng tắp, cả người lại đều cứng, chỉ có tay nắm lấy tay của tôi có hơi bất an.
“Mộ Nhi là thê tử của ta, là mẫu thân hài nhi ta, không phải bất luận cái gì khác!" Hắn gằn từng chữ một nói, nói mỗi một chữ, sẽ gia tăng một phân lực đạo nắm tay tôi. Như lo lắng hơi thả lỏng một chút, tôi sẽ biến mất không thấy vậy.
Tôi vẫn khó hiểu: “Máu tim có thể thành cái gì?"
“Không có gì, không cần để ý." Mặc Hàn giành nói.
Đại Bàng lại nói tình hình thực tế ngay sau đó: “Máu tim có thể thành hồn mới!"
Tôi cứng lại.
Tam Sinh Thạch Minh giới chiếu không ra kiếp trước của tôi, Hồng Quỷ đã suy đoán tôi và Quân Chi là nhất dạng, đều là hồn mới vào đời.
Chẳng qua Quân Chi là tân hồn đăng ký trong danh sách, mà tôi là không đăng ký hộ khẩu.
Hiện tại, nghe xong Đại Bàng nói, kết hợp với phản ứng vừa rồi của Mặc Hàn, với ánh mắt Đại Bàng và Khổng Tuyên nhìn tôi, trong lòng tôi sinh ra một ý tưởng cực kỳ điên cuồng.
Tôi còn cảm thấy ý tưởng này phi thường chính xác.
“Tôi…… Là giọt… Máu tim kia?"
Mày Mặc Hàn nhăn thành một chữ xuyên 川, Khổng Tuyên và Đại Bàng gật đầu với tôi.
Tôi ngạc nhiên.
Vốn còn ghét bỏ bọn họ nói tôi là chim, hiện tại ngay cả chim đều làm không thành, trực tiếp thành máu…
Tôi vươn một bàn tay không của mình, cắn một ngụm, bị Mặc Hàn vội vàng kéo ra: “Mộ Nhi! Làm cái gì? Đừng cắn chính mình!"
“Em muốn nhìn một chút đây có phải nằm mơ hay không…" Tôi nói xong cắn xuống đầu lưỡi, thật đau, nhất định không phải nằm mơ.
Mặc Hàn bất đắc dĩ.
Khổng Tuyên cổ vũ tôi nói: “Đồng Đồng muội tử, muội yên tâm, ca sẽ bảo vệ muội!"
Bối phận này không đúng…
Tôi là máu tim của mẹ anh, như thế nào cũng đều cùng thế hệ với mẹ anh, đến đây vì sao thành em gái của hắn?
Tôi cố nuốt phần an ổn vừa rồi kia, hỏi Khổng Tuyên: “Anh xác định không phải nên gọi tôi là mẹ sao?"
Lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện xảy ra khi lần đầu tiên đi Thang Cốc, không nhịn được chỉ vào Khổng Tuyên và Đại Bàng, nói với Mặc Hàn: “Mặc Hàn, có phải chúng ta lại có thêm hai con trai hay không?"
Mặc Hàn như là không nghĩ tới tôi tiếp thu sự thật nhanh như vậy, hơi có vẻ kinh ngạc gật đầu, nghiêm trang gật đầu: “Ừ."
Tôi chờ mong nhìn về phía Khổng Tuyên, thấy anh em bọn họ đều phun một búng máu.
“Mặc Hàn, Đồng Đồng không hiểu những việc này, ngươi không giải thích rõ ràng với nàng thì thôi? Còn muốn chiếm tiện nghi?" Khổng Tuyên hỏi.
“Bổn tọa cảm thấy phu nhân nói rất đúng, yên tâm, bao lì xì ăn tết, bổn tọa sẽ không kẹt xỉ." Mặc Hàn một vẻ mặt thu ngươi làm nhi tử vẫn là nể mặt phu nhân.
Đại Bàng hung hăng lườm Mặc Hàn, nói với tôi: “Đồng Đồng, máu tim hình thành hồn mới, tương đương với là hài tử của nguyên chủ. Muội và chúng ta cùng thế hệ, là muội muội của chúng ta."
Tôi nhớ
Tác giả :
Mộ Hi Ngôn