Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 171: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Sắc mặt Cơ Tử Đồng bởi vì tôi nói mà trở nên trắng bệch, khuôn mặt giống tôi như đúc lại chân thật, như là miệng vết thương đang dần dần khôi phục.
Tôi cảm thấy kỳ quái.
Theo lý mà nói, mặt nàng bị Mặc Hàn huỷ hoại, mặt hiện tại là nàng dùng ảo thuật huyễn hóa ra.
Mà thương thế của nàng vẫn luôn chưa hồi phục, cho dù là ảo thuật của nàng ta lợi hại, cũng tuyệt đối không thể làm mặt giả của mình trở nên càng ngày càng chân thật.
“Mộ Tử Đồng, ngươi không cần lừa mình dối người! Mặc Hàn đã khôi phục ký ức, người hắn chân chính yêu là ta, ngươi cũng chỉ là một thế thân, cần gì phải chấp nhất như vậy!" Cơ Tử Đồng lại rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, kéo Mặc Hàn ra khoe nói với tôi.
“Nếu ngươi không tin, ta còn có thể cho xem cảnh tượng năm đó Mặc Hàn hứa hẹn lấy ta làm thê." Khóe miệng Cơ Tử Đồng cong lên một độ cong quỷ dị.
Tôi lập tức từ chối: “Tôi không xem!"
Tôi không cần biết bất kì quá khứ ngọt ngào gì của bọn họ!
Nhưng Cơ Tử Đồng lại không để tôi từ chối, Mặc Hàn bên cạnh nàng động tác càng nhanh, đã đánh đoạn ký ức kia vào trong cơ thể tôi.
“Tử Đồng, gả cùng ta được không?" Vừa tiến vào ký ức, chính là giọng nói ôn nhu của Mặc Hàn.
Hắn chỉ ôn nhu với tôi!
Tôi lập tức có chút ghen, đã nhìn thấy mặt Cơ Tử Đồng kia giật mình lại hưng phấn, ngượng ngùng gật đầu: “Được…"
“Từ nay về sau, nàng chính là thê tử của Lãnh Mặc Hàn ta, hậu của Minh giới!" Giọng của Mặc Hàn hữu lực tuyên bố.
Trên mặt Cơ Tử Đồng hạnh phúc đỏ ửng nhiễm càng thêm nóng bỏng, mặt đầy thẹn thùng.
Tôi lại tức giận đến chỉ muốn mắng chửi người.
Sau đó, Mặc Hàn lại nói: “Hồn phách của nàng yếu ớt, ta sẽ cho nàng Ngưng Hồn Đan củng cố. Về sau, nàng trở lại Minh Cung với ta đi."
Cơ Tử Đồng vừa kinh ngạc vừa vui sướng: “Chàng thật sự nguyện ý cho ta Ngưng Hồn Đan?"
Mặc Hàn gật đầu, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ."
……
Hình ảnh lúc sau, ký ức buổi tối thứ hai Mặc Hàn cho tôi xem.
Nhìn Mặc Hàn và Cơ Tử Đồng ôm nhau biến mất ở trong bóng đêm, tôi mới bị lôi ra khỏi ký ức. Giương mắt, đã thấy trên mặt luôn đạm mạc kia của Mặc Hàn, giờ phút này chán ghét với tôi.
Hắn là giả!
Tôi dùng sức nói cho chính mình ở trong lòng, nhưng nhìn thấy Cơ Tử Đồng hạnh phúc dựa vào trên người Mặc Hàn, tôi nhìn lòng đầy bực bội, hận không thể vung một kiếm huy qua.
Nhưng Vô Cực Ngọc Giản lại không ở bên người.
Nếu phương pháp Mặc Hàn dạy tôi không thể làm tôi đi ra khỏi ảo cảnh này, vậy tôi sẽ dùng phương pháp của mình.
Vô Cực Ngọc Giản không ở bên người thì như thế nào!
Linh lực của tôi đã thức tỉnh, cho dù không có Vô Cực Ngọc Giản và Mặc Hàn, tôi cũng có thể tự mình bảo vệ mình.
Nghĩ đến đây, tôi tụ linh lực ở đầu ngón tay.
Ánh mắt Mặc Hàn sắc bén đứng ở bên người Cơ Tử Đồng nhìn tôi, nhìn mặt hắn, tôi vẫn không ác độc hạ tâm xuống tay với hắn.
“Cơ Tử Đồng, ký ức cô cho tôi xem, một phân một hào tôi đều sẽ không tin!" Tôi kiên định nói.
Lúc đầu ngón tay mang theo linh lực vọt tới trước mặt Mặc Hàn, tôi đột nhiên thay đổi ngược lại bay về phía Cơ Tử Đồng.
Cơ Tử Đồng phản ứng không kịp, ngay ở lúc tôi cho rằng mình đắc thủ, trên cánh tay lại bị người bỗng nhiên đẩy ra.
Là Mặc Hàn vì bảo vệ Cơ Tử Đồng mà đẩy tôi ra!
Trước kia hắn chỉ biết che chở cho tôi như vậy…
Trong lúc nhất thời, lòng tôi như đao cắt, nhưng rất nhanh lại cưỡng ép mình bình tĩnh lại.
Nơi này là ảo cảnh, Mặc Hàn này là giả.
Tôi làm lơ cảnh cáo của Mặc Hàn, lại tụ tập linh lực bị đánh tan lần nữa.
Mặc Hàn chặn công kích của tôi với Cơ Tử Đồng, lại không ngờ một cái tay khác của tôi bắn ra một đạo linh lực ngưng tụ thành đao nhằm về phía Cơ Tử Đồng.
Mặc Hàn thay Cơ Tử Đồng chặn linh lực kia, nhưng bóng dáng của hắn lại như mặt nước, ở lúc linh lực phi đao xuyên qua, nổi lên một vòng gợn sóng.
Quả nhiên hắn là giả!
Mặc Hàn thật sẽ không có khả năng không tiếp được công kích của tôi!
Tôi lại công kích về phía Cơ Tử Đồng lần nữa, Mặc Hàn giả lại hoàn toàn dựa theo bộ dáng Mặc Hàn thật che chở tôi, toàn tâm toàn ý che chở cho Cơ Tử Đồng.
Tôi tức giận trong lòng, muốn công kích hắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt hắn giống Mặc Hàn như đúc kia, tôi lại không ra tay được.
Nếu Mặc Hàn ở chỗ này, hắn sẽ làm như thế nào?
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy Mặc Hàn nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình. Giả, chung quy là giả.
Nghĩ đến đây, tôi hạ ác tâm, tập trung tinh thần, một kích toàn lực công kích Mặc Hàn.
Rốt cuộc, bóng dáng của Mặc Hàn giả ngừng lại, ngay sau đó vỡ nát như gương, biến mất ở trước mặt tôi.
Sắc mặt của Cơ Tử Đồng đại biến, cả người tôi lại dần nhẹ nhàng.
Chỉ cần Mặc Hàn không phải thật sự không cần tôi, cái gì tôi cũng không sợ!
“Mộ Tử Đồng!" Cơ Tử Đồng giận mắng: “Ngươi cho rằng ngươi có thể thắng ta sao!"
Mặc Hàn giả biến mất, tôi tự tin mười phần, ngay cả sống lưng cũng đều thẳng lên.
“Không phải tôi vẫn luôn thắng sao?" Tôi hỏi lại, thành công khiến Cơ Tử Đồng tức giận.
“Ngươi tìm chết!" Cơ Tử Đồng tức giận mắng công kích về phía tôi, tôi trở tay tiếp được công kích của nàng.
Xuyên qua sóng linh lực của nàng, một hình ảnh thông qua lòng bàn tay tôi truyền vào trong đầu tôi.
“Nể tình bổn tọa mang ngươi vào Minh giới, bổn tọa cho ngươi cơ hội hối cải để làm người một lần nữa, không truy cứu. Trước hừng đông, rời khỏi Minh giới, tất cả mọi chuyện bổn tọa coi như không biết."
Là giọng nói lạnh nhạt của Mặc Hàn, giờ phút này hắn đã đứng ở trước vương tọa đại điện Minh Cung, đưa lưng về phía tôi.
Không đúng, đây là ký ức của Cơ Tử Đồng, thị giác tôi là thị giác của nàng năm đó, những lời này là Mặc Hàn nói với Cơ Tử Đồng.
Mặc Hàn đây là đang đuổi Cơ Tử Đồng chạy lấy người?
Tôi siêu cấp vui vẻ!
Cơ Tử Đồng dưới bậc thang, trước sau như một sắm vai nhân vật nhu nhược đáng thương: “Mặc Hàn… Chàng thật sự… Muốn tuyệt tình như vậy?"
“Bổn tọa luôn luôn vô tình." Mặc Hàn xoay người lại, vẻ mặt đạm mạc, cực kỳ giống hắn trong trí nhớ Cơ Tử Đồng tôi đã từng nhìn thấy.
Minh vương cao cao tại thượng, không hiểu nhân gian có tình kia.
“Lúc trước vì sao mang ngươi vào Minh giới ngươi cũng rõ rang, hiện giờ, xem ra là bổn tọa sai rồi. Mặc Uyên nói không sai, từ trước đến nay phàm nhân tham lam, là bổn tọa mang ngươi trở lại Minh Cung, để ngươi thấy được hy vọng không nên có. Cho nên hành động mấy ngày nay của ngươi, bổn tọa không truy cứu."
Mặc Hàn nói có chút mê mang, đại khái là không rõ vì sao Cơ Tử Đồng sẽ như vậy.
“Mặc Hàn…"
Mặc Hàn không kiên nhẫn chặn ngang nàng mới mở miệng: “Lời nói, bổn tọa đã nói rất rõ ràng. Thứ đồng ý cho ngươi, hình như đều không ít. Ngươi đừng có lại dây dưa không rõ, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Mặc Hàn hiển nhiên đã chán ghét Cơ Tử Đồng.
Cơ Tử Đồng muốn tiến lên, ánh mắt sắc bén của Mặc Hàn quét tới, nàng đánh rùng mình, không dám di động.
“Bổn tọa phải bế quan, sẽ không đưa ngươi trở lại dương gian, nếu ngươi một người lên đường sợ hãi, đều có thể đi tìm Mặc Uyên hoặc Hồng Quỷ. Lúc xuất quan, không hy vọng lại nhìn thấy ngươi ở Minh Cung." Mặc Hàn nói xong phất tay áo rời đi, chỉ để lại một mình Cơ Tử Đồng khiếp sợ đứng ở trong đại điện Minh Cung to như vậy.
Tôi có thể rõ ràng cảm nhận được tuyệt vọng và hận ý trong lòng Cơ Tử Đồng giờ phút này.
Trái ngược tôi, tôi lại vui vẻ đến rối tinh rối mù.
Cô nàng này luôn là ở trước mặt tôi và Mặc Hàn biểu hiện ra một bộ dáng trước kia Mặc Hàn rất yêu cô ta, lại không nghĩ rằng trong trí nhớ, Mặc Hàn sẽ lạnh nhạt với cô ta như vậy.
Thật là vả mặt không cần quá tàn nhẫn.
Tôi nhất định phải cho Mặc Hàn xem đoạn ký ức này!
Hình ảnh vừa chuyển, như là Mặc Hàn đã đi bế quan, Cơ Tử Đồng vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, sau khi đi dương gian gửi cho Lam Thiên Hữu một phong thư, nàng tìm được Mặc Uyên rồi.
“Mặc Uyên." Nàng mỉm cười chiêu bài của nàng.
Mặc Uyên liếc nàng một cái, nhìn ra được, hắn cảm giác bình thường với Cơ Tử Đồng. Nhưng đại khái là băn khoăn đây là nữ nhân Mặc Hàn mang về, mới xem trọng liếc mắt một cái.
“Có việc?" Mặc Uyên hỏi.
Cơ Tử Đồng gật đầu, mỉm cười ngọt ngào, còn có chút thẹn thùng: “Mặc Hàn và ta sẽ phải thành hôn…"
“Cái gì!" Mặc Uyên khiếp sợ từ trên đệm đứng lên.
Cơ Tử Đồng biểu hiện càng thêm thẹn thùng.
Tôi không rõ Mặc Hàn nói muốn cưới nàng khi nào!
“Ca ta nói khi nào? Sao ta không biết." Mặc Uyên rất nghi hoặc hỏi.
Cơ Tử Đồng cố gắng sắm vai nàng sắp trở thành tân nương tử thẹn thùng: “Chính là hôm nay nói… Mặc Hàn đi chuẩn bị vật đính ước chúng ta thành hôn… Hắn muốn để ngươi an bài tất cả hôn sự cho chúng ta…"
Nói xong, Cơ Tử Đồng còn biểu hiện ra nàng lo lắng: “Mặc Uyên, ngươi là đệ đệ ruột duy nhất của Mặc Hàn, hắn rất tin tưởng ngươi, mới có thể giao cho ngươi tất cả việc này. Ngươi nguyện ý không? Nếu không muốn, ta cũng có thể tự mình xử lý! Chỉ là…"
Nàng biểu hiện càng thêm cô lập vô trợ: “Nhưng ta chỉ là một phàm nhân Mặc Hàn mang về, ta sợ quỷ Minh Cung đều sẽ không nghe lời ta nói, không thể vì Mặc Hàn chuẩn bị tốt một hôn lễ xứng với thân phận của hắn…"
Mặc Uyên bất đắc dĩ, hắn buồn rầu dựa ở một thân cây hình trụ mấy người mới có thể ôm hết lại, khẽ gõ quạt xếp minh tư khổ tưởng thật lâu, mới hỏi: “Hôn kỳ là khi nào?"
“Ba ngày sau." Cơ Tử Đồng cười nói: “Mặc Hàn nói, hôn phòng định ở nơi ta ở là được."
“Vội vàng như vậy sao…" Mặc Uyên nhíu mày: “Ca ta đi đâu tìm đồ? Hôn lễ của hắn, cho dù ta an bài cho hắn, cũng phải hỏi ý tứ của hắn chứ."
Nói đến cái này, trên mặt Cơ Tử Đồng càng là thẹn thùng và hạnh phúc: “Ta, ta cũng không biết… Mặc Hàn nói, muốn cho ta một kinh hỉ…"
“Thôi." Mặc Uyên ghét bỏ chặn ngang Cơ Tử Đồng, hắn duyệt vô số nữ nhân, hiển nhiên là nhìn ra được bộ dáng này của Cơ Tử Đồng đều là làm ra vẻ.
Nhưng, ngại với là người Mặc Hàn mang về, ngày thường Mặc Hàn lại không gần nữ sắc, Mặc Uyên cảm thấy coi như là ca hắn mù một hồi.
Tôi đột nhiên cảm thấy, khi Mặc Uyên mới gặp tôi, chán ghét tôi như vậy cũng là có thể lý giải.
Dù sao, lúc trước hắn quen cô gái có khuôn mặt giống tôi như đúc, dáng vẻ kệch cỡm như vậy!
“Mộ Tử Đồng ngươi cút ra ngoài cho ta!" Tôi đột nhiên nghe được Cơ Tử Đồng đang rống giận, còn có một cổ lực lượng cường đại muốn kéo tôi từ trong trí nhớ nàng ra ngoài.
Có kinh nghiệm một lần bị Lam Thiên Hữu đuổi ra, lần này tôi có kinh nghiệm, mạnh mẽ ổn định ý thức của mình, để chính mình duy trì ở trong trí nhớ Cơ Tử Đồng.
Nhưng bởi vì Cơ Tử Đồng ngăn cản, hình ảnh lúc sau đã nhảy thật sự nhanh.
Cơ Tử Đồng đã ngồi ở trước gương trang điểm hôn phòng, vừa rồi có tiểu quỷ tới báo cáo, nói Mặc Uyên mất tích.
Nàng ngồi ở trước gương đồng, nhìn chính mình trong gương, khóe miệng cong lên một độ cong đắc ý.
Hình ảnh này tôi có chút quen mắt, như là lần đầu tiên nhìn thấy ký ức của Cơ Tử Đồng.
Như vậy, dựa theo lần trước tôi nhìn thấy, chờ một chút có phải Mặc Hàn sẽ tiến vào hay không?
Nghĩ đến đây, tôi càng thêm khẩn trương.
Quả nhiên, không trong chốc lát, đã có người đẩy cửa đi vào.
Khăn voan bị nhấc lên, là Lãnh Mặc Hàn.
Cơ Tử Đồng đứng dậy muốn ôm chặt hắn, bị mặt không biểu tình của Mặc Hàn trở tay đẩy ra. Giơ tay, đó là một kiếm đâm vào trái tim Cơ Tử Đồng.
Giống trường hợp tôi nhìn thấy trong mộng như đúc!
Quả nhiên đây mới là chuyện chân chính từng xảy ra giữa Cơ Tử Đồng và Mặc Hàn!
“Mặc Hàn…" Cơ Tử Đồng khó khăn gọi tên Mặc Hàn, không tin hắn thật sự tàn nhẫn như vậy.
“Vì sao…"
“Ngươi tính kế Mặc Uyên, còn có mặt mũi hỏi ta nguyên nhân?" Lời nói của Mặc Hàn, mỗi một từ đều ẩn chứa mười phần tức giận.
Ở trước khi tôi và bảo bảo xuất hiện, đệ đệ Mặc Uyên này chính là điểm mấu chốt của Mặc Hàn.
“Mặc Hàn… Vì sao… Không phải chàng yêu ta sao… Vì sao…" Cơ Tử Đồng lại vẫn không muốn từ bỏ.
“Chưa bao giờ yêu." Mặc Hàn trả lời dứt khoát lưu loát, như một kiếm vừa rồi kia của hắn.
“Vì sao muốn giết ta……Ở đêm tân hôn của chúng ta…"
“Ngươi không xứng làm thê tử của Lãnh Mặc Hàn ta, không xứng làm Minh Hậu của ta."
“Mặc Hàn…"
Mặc Hàn vung kiếm chặn ngang lời cuối cùng của nàng, thống khổ kịch liệt theo ký ức của Cơ Tử Đồng truyền đến, tôi cảm giác được nàng làm cái gì, muốn xem tiếp kỹ, lại vẫn bị Cơ Tử Đồng mạnh mẽ lôi ra khỏi ký ức.
Nhìn lại ký ức trước nay đều là chuyện trong chớp mắt, sắc mặt Cơ Tử Đồng đã trắng bệch, giơ tay với tôi đó là hạ tử thủ. Tôi biết, nàng đây là giết người diệt khẩu.
Những ký ức đó, nàng ta quyết không thể để Mặc Hàn nhìn thấy.
Tôi xoay người né tránh, lại không ngờ Cơ Tử Đồng đã thiết kế bẫy rập bên cạnh.
Tôi không trốn tránh được, mắt thấy sẽ phải rơi vào bên trong trận pháp kỳ quái kia, bỗng nhiên quanh người vọt tới một cổ quỷ khí quen thuộc vây quanh thân thể của tôi, ôn nhu cuốn tôi cách chỗ bẫy rập kia.
Tôi rơi vào một ôm ấp lạnh băng, giương mắt, đối mắt với đôi mắt lo lắng của Mặc Hàn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên ôm lấy hắn: “Mặc Hàn…"
Gọi tên của hắn, nhưng là oan ức tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
“Ngoan, ta ở đây." Mặc Hàn kinh ngạc một chút, trấn an tôi, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?"
“Nàng dùng anh giả lừa em! Nói anh không cần em!" Tôi hít cái mũi, cố gắng cáo trạng, như trẻ con bị sủng hư.
Ánh mắt Mặc Hàn lập tức sắc bén.
Khi nhìn về phía tôi lại khôi phục ôn nhu nhất quán: “Không khóc, nàng là thê tử của ta, hậu của Minh giới. Minh giới là của nàng, Minh Cung là của nàg, tất cả của ta đều là của nàng, bao gồm ta cũng là của nàng. Ta sẽ không không cần nàng."
Hắn ôn nhu xoa gương mặt tôi, cúi đầu hôn một cái, ôm lấy tô, nhìn về phía Cơ Tử Đồng đang muốn chạy trốn.
Ném ra một đạo quỷ khí hủy diệt trận pháp Cơ Tử Đồng sắp khởi động chạy trốn kia, Cơ Tử Đồng khiếp đảm nhìn về phía Mặc Hàn: “Mặc Hàn… Ta không có…"
“Ngươi cho rằng bổn tọa sẽ tin?" Mặc Hàn lạnh lùng nói, giơ tay đó là đánh qua một đạo quỷ khí, nháy mắt đã đánh Cơ Tử Đồng nằm trên mặt đất.
Đánh nàng! Hung hăng đánh nàng! Ai bảo nàng lừa tôi! Đánh nàng sinh hoạt không thể tự gánh vác!
Tôi ở trong lòng vỗ tay kêu cố lên với Mặc Hàn, lại cảm ứng được một cổ hơi thở quen thuộc.
“Bổn tọa vốn băn khoăn đoạn ký ức kia, không muốn khiến Mộ Nhi cảm thấy ta hấp tấp giết ngươi là vì vùi lấp đoạn kia, mới vẫn luôn giữ ngươi kéo dài hơi tàn đến nay. Nhưng ngươi lại xuống tay với Mộ Nhi lần nữa, quả thật chính là tìm chết! Hiện giờ, bổn tọa cũng không muốn giữ lại bất kì tai hoạ ngầm gì với Mộ Nhi, hiện tại diệt ngươi hồn phách!"
Nói xong, quỷ khí sắc bén như dao nhỏ bắn nhanh về phía Cơ Tử Đồng, đâm Cơ Tử Đồng đau đớn muốn chết.
Nhưng mà, ngay ở lúc Cơ Tử Đồng sắp bị tán hồn, một ánh sáng màu sắc rực rỡ đánh vào trong đó, cứu Cơ Tử Đồng từ trong quỷ khí tất cả đều là sát ý của Mặc Hàn ra.
Tôi sửng sốt, ánh sáng kia dừng lại ở trước mặt Cơ Tử Đồng, từ trong hóa ra một bóng dáng của một người đàn ông, lại là Khổng Tuyên.
Thương thế của hắn còn chưa tốt, lại vì Cơ Tử Đồng mạnh mẽ hóa ra hình người.
Mặt Mặc Hàn lập tức lạnh xuống, chất vấn Khổng Tuyên: “Ngươi muốn làm gì?"
Khổng Tuyên có chút khó xử, hắn nhìn tôi, lại quay đầu nhìn Cơ Tử Đồng phía sau mình, hiển nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Cái kia… Mặc Hàn… Có thể nể mặt ta, trước giữ lại cho nàng một mạng hay không?"
“Không thể!" Mặc Hàn gọn gàng dứt khoát từ chối, giọng nói còn rất kém.
Đây ở bên trong dự kiến của Khổng Tuyên, hắn lại nói: “Ngươi giữ nàng một mạng trước, ta có chút việc muốn xác nhận… Sau khi xác nhận lúc, nếu nàng không phải người ta muốn tìm, ngươi lại giết cũng được."
“Hiện tại bổn tọa muốn nàng ta hồn phi phách tán!" Mặc Hàn cả giận nói.
Khổng Tuyên rất là bất đắc dĩ: “Thật sự không được sao? Ta thật sự là không có biện pháp…" Hắn nói có chút bực bội, lầm bầm lầu bầu một câu: “Nếu nhìn thấy nữ nhân này sớm một chút thì tốt rồi… Thật là… Dù sao nàng cũng sẽ có hơi thở kia…"
Tôi có thể nghe được hắn nói thầm, Mặc Hàn tự nhiên cũng có thể, nhưng hắn lại không tính bán bất kì mặt mũi gì cho Khổng Tuyên.
“Bổn tọa nói không được chính là không được." Mặc Hàn tức giận.
Thấy Khổng Tuyên không tính rời đi, hắn chém ra một đạo quỷ khí muốn kéo Khổng Tuyên từ bên người Cơ Tử Đồng ra, lại không nghĩ rằng Khổng Tuyên là dùng pháp lực mình chưa khôi phục nhiều thẳng tắp ổn ở bên người Cơ Tử Đồng.
“Khổng Tuyên, tránh ra!" Nhớ chuyện Khổng Tuyên chết cứu tôi, Mặc Hàn cũng không mạnh bạo với Khổng Tuyên.
Ai ngờ khổng tước phong tao này lại như thiếu một cây gân, không động một bước: “Mặc Hàn, vì toàn bộ vũ tộc, ta không thể làm."
Mặt Mặc Hàn
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Sắc mặt Cơ Tử Đồng bởi vì tôi nói mà trở nên trắng bệch, khuôn mặt giống tôi như đúc lại chân thật, như là miệng vết thương đang dần dần khôi phục.
Tôi cảm thấy kỳ quái.
Theo lý mà nói, mặt nàng bị Mặc Hàn huỷ hoại, mặt hiện tại là nàng dùng ảo thuật huyễn hóa ra.
Mà thương thế của nàng vẫn luôn chưa hồi phục, cho dù là ảo thuật của nàng ta lợi hại, cũng tuyệt đối không thể làm mặt giả của mình trở nên càng ngày càng chân thật.
“Mộ Tử Đồng, ngươi không cần lừa mình dối người! Mặc Hàn đã khôi phục ký ức, người hắn chân chính yêu là ta, ngươi cũng chỉ là một thế thân, cần gì phải chấp nhất như vậy!" Cơ Tử Đồng lại rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, kéo Mặc Hàn ra khoe nói với tôi.
“Nếu ngươi không tin, ta còn có thể cho xem cảnh tượng năm đó Mặc Hàn hứa hẹn lấy ta làm thê." Khóe miệng Cơ Tử Đồng cong lên một độ cong quỷ dị.
Tôi lập tức từ chối: “Tôi không xem!"
Tôi không cần biết bất kì quá khứ ngọt ngào gì của bọn họ!
Nhưng Cơ Tử Đồng lại không để tôi từ chối, Mặc Hàn bên cạnh nàng động tác càng nhanh, đã đánh đoạn ký ức kia vào trong cơ thể tôi.
“Tử Đồng, gả cùng ta được không?" Vừa tiến vào ký ức, chính là giọng nói ôn nhu của Mặc Hàn.
Hắn chỉ ôn nhu với tôi!
Tôi lập tức có chút ghen, đã nhìn thấy mặt Cơ Tử Đồng kia giật mình lại hưng phấn, ngượng ngùng gật đầu: “Được…"
“Từ nay về sau, nàng chính là thê tử của Lãnh Mặc Hàn ta, hậu của Minh giới!" Giọng của Mặc Hàn hữu lực tuyên bố.
Trên mặt Cơ Tử Đồng hạnh phúc đỏ ửng nhiễm càng thêm nóng bỏng, mặt đầy thẹn thùng.
Tôi lại tức giận đến chỉ muốn mắng chửi người.
Sau đó, Mặc Hàn lại nói: “Hồn phách của nàng yếu ớt, ta sẽ cho nàng Ngưng Hồn Đan củng cố. Về sau, nàng trở lại Minh Cung với ta đi."
Cơ Tử Đồng vừa kinh ngạc vừa vui sướng: “Chàng thật sự nguyện ý cho ta Ngưng Hồn Đan?"
Mặc Hàn gật đầu, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ."
……
Hình ảnh lúc sau, ký ức buổi tối thứ hai Mặc Hàn cho tôi xem.
Nhìn Mặc Hàn và Cơ Tử Đồng ôm nhau biến mất ở trong bóng đêm, tôi mới bị lôi ra khỏi ký ức. Giương mắt, đã thấy trên mặt luôn đạm mạc kia của Mặc Hàn, giờ phút này chán ghét với tôi.
Hắn là giả!
Tôi dùng sức nói cho chính mình ở trong lòng, nhưng nhìn thấy Cơ Tử Đồng hạnh phúc dựa vào trên người Mặc Hàn, tôi nhìn lòng đầy bực bội, hận không thể vung một kiếm huy qua.
Nhưng Vô Cực Ngọc Giản lại không ở bên người.
Nếu phương pháp Mặc Hàn dạy tôi không thể làm tôi đi ra khỏi ảo cảnh này, vậy tôi sẽ dùng phương pháp của mình.
Vô Cực Ngọc Giản không ở bên người thì như thế nào!
Linh lực của tôi đã thức tỉnh, cho dù không có Vô Cực Ngọc Giản và Mặc Hàn, tôi cũng có thể tự mình bảo vệ mình.
Nghĩ đến đây, tôi tụ linh lực ở đầu ngón tay.
Ánh mắt Mặc Hàn sắc bén đứng ở bên người Cơ Tử Đồng nhìn tôi, nhìn mặt hắn, tôi vẫn không ác độc hạ tâm xuống tay với hắn.
“Cơ Tử Đồng, ký ức cô cho tôi xem, một phân một hào tôi đều sẽ không tin!" Tôi kiên định nói.
Lúc đầu ngón tay mang theo linh lực vọt tới trước mặt Mặc Hàn, tôi đột nhiên thay đổi ngược lại bay về phía Cơ Tử Đồng.
Cơ Tử Đồng phản ứng không kịp, ngay ở lúc tôi cho rằng mình đắc thủ, trên cánh tay lại bị người bỗng nhiên đẩy ra.
Là Mặc Hàn vì bảo vệ Cơ Tử Đồng mà đẩy tôi ra!
Trước kia hắn chỉ biết che chở cho tôi như vậy…
Trong lúc nhất thời, lòng tôi như đao cắt, nhưng rất nhanh lại cưỡng ép mình bình tĩnh lại.
Nơi này là ảo cảnh, Mặc Hàn này là giả.
Tôi làm lơ cảnh cáo của Mặc Hàn, lại tụ tập linh lực bị đánh tan lần nữa.
Mặc Hàn chặn công kích của tôi với Cơ Tử Đồng, lại không ngờ một cái tay khác của tôi bắn ra một đạo linh lực ngưng tụ thành đao nhằm về phía Cơ Tử Đồng.
Mặc Hàn thay Cơ Tử Đồng chặn linh lực kia, nhưng bóng dáng của hắn lại như mặt nước, ở lúc linh lực phi đao xuyên qua, nổi lên một vòng gợn sóng.
Quả nhiên hắn là giả!
Mặc Hàn thật sẽ không có khả năng không tiếp được công kích của tôi!
Tôi lại công kích về phía Cơ Tử Đồng lần nữa, Mặc Hàn giả lại hoàn toàn dựa theo bộ dáng Mặc Hàn thật che chở tôi, toàn tâm toàn ý che chở cho Cơ Tử Đồng.
Tôi tức giận trong lòng, muốn công kích hắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt hắn giống Mặc Hàn như đúc kia, tôi lại không ra tay được.
Nếu Mặc Hàn ở chỗ này, hắn sẽ làm như thế nào?
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy Mặc Hàn nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình. Giả, chung quy là giả.
Nghĩ đến đây, tôi hạ ác tâm, tập trung tinh thần, một kích toàn lực công kích Mặc Hàn.
Rốt cuộc, bóng dáng của Mặc Hàn giả ngừng lại, ngay sau đó vỡ nát như gương, biến mất ở trước mặt tôi.
Sắc mặt của Cơ Tử Đồng đại biến, cả người tôi lại dần nhẹ nhàng.
Chỉ cần Mặc Hàn không phải thật sự không cần tôi, cái gì tôi cũng không sợ!
“Mộ Tử Đồng!" Cơ Tử Đồng giận mắng: “Ngươi cho rằng ngươi có thể thắng ta sao!"
Mặc Hàn giả biến mất, tôi tự tin mười phần, ngay cả sống lưng cũng đều thẳng lên.
“Không phải tôi vẫn luôn thắng sao?" Tôi hỏi lại, thành công khiến Cơ Tử Đồng tức giận.
“Ngươi tìm chết!" Cơ Tử Đồng tức giận mắng công kích về phía tôi, tôi trở tay tiếp được công kích của nàng.
Xuyên qua sóng linh lực của nàng, một hình ảnh thông qua lòng bàn tay tôi truyền vào trong đầu tôi.
“Nể tình bổn tọa mang ngươi vào Minh giới, bổn tọa cho ngươi cơ hội hối cải để làm người một lần nữa, không truy cứu. Trước hừng đông, rời khỏi Minh giới, tất cả mọi chuyện bổn tọa coi như không biết."
Là giọng nói lạnh nhạt của Mặc Hàn, giờ phút này hắn đã đứng ở trước vương tọa đại điện Minh Cung, đưa lưng về phía tôi.
Không đúng, đây là ký ức của Cơ Tử Đồng, thị giác tôi là thị giác của nàng năm đó, những lời này là Mặc Hàn nói với Cơ Tử Đồng.
Mặc Hàn đây là đang đuổi Cơ Tử Đồng chạy lấy người?
Tôi siêu cấp vui vẻ!
Cơ Tử Đồng dưới bậc thang, trước sau như một sắm vai nhân vật nhu nhược đáng thương: “Mặc Hàn… Chàng thật sự… Muốn tuyệt tình như vậy?"
“Bổn tọa luôn luôn vô tình." Mặc Hàn xoay người lại, vẻ mặt đạm mạc, cực kỳ giống hắn trong trí nhớ Cơ Tử Đồng tôi đã từng nhìn thấy.
Minh vương cao cao tại thượng, không hiểu nhân gian có tình kia.
“Lúc trước vì sao mang ngươi vào Minh giới ngươi cũng rõ rang, hiện giờ, xem ra là bổn tọa sai rồi. Mặc Uyên nói không sai, từ trước đến nay phàm nhân tham lam, là bổn tọa mang ngươi trở lại Minh Cung, để ngươi thấy được hy vọng không nên có. Cho nên hành động mấy ngày nay của ngươi, bổn tọa không truy cứu."
Mặc Hàn nói có chút mê mang, đại khái là không rõ vì sao Cơ Tử Đồng sẽ như vậy.
“Mặc Hàn…"
Mặc Hàn không kiên nhẫn chặn ngang nàng mới mở miệng: “Lời nói, bổn tọa đã nói rất rõ ràng. Thứ đồng ý cho ngươi, hình như đều không ít. Ngươi đừng có lại dây dưa không rõ, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Mặc Hàn hiển nhiên đã chán ghét Cơ Tử Đồng.
Cơ Tử Đồng muốn tiến lên, ánh mắt sắc bén của Mặc Hàn quét tới, nàng đánh rùng mình, không dám di động.
“Bổn tọa phải bế quan, sẽ không đưa ngươi trở lại dương gian, nếu ngươi một người lên đường sợ hãi, đều có thể đi tìm Mặc Uyên hoặc Hồng Quỷ. Lúc xuất quan, không hy vọng lại nhìn thấy ngươi ở Minh Cung." Mặc Hàn nói xong phất tay áo rời đi, chỉ để lại một mình Cơ Tử Đồng khiếp sợ đứng ở trong đại điện Minh Cung to như vậy.
Tôi có thể rõ ràng cảm nhận được tuyệt vọng và hận ý trong lòng Cơ Tử Đồng giờ phút này.
Trái ngược tôi, tôi lại vui vẻ đến rối tinh rối mù.
Cô nàng này luôn là ở trước mặt tôi và Mặc Hàn biểu hiện ra một bộ dáng trước kia Mặc Hàn rất yêu cô ta, lại không nghĩ rằng trong trí nhớ, Mặc Hàn sẽ lạnh nhạt với cô ta như vậy.
Thật là vả mặt không cần quá tàn nhẫn.
Tôi nhất định phải cho Mặc Hàn xem đoạn ký ức này!
Hình ảnh vừa chuyển, như là Mặc Hàn đã đi bế quan, Cơ Tử Đồng vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, sau khi đi dương gian gửi cho Lam Thiên Hữu một phong thư, nàng tìm được Mặc Uyên rồi.
“Mặc Uyên." Nàng mỉm cười chiêu bài của nàng.
Mặc Uyên liếc nàng một cái, nhìn ra được, hắn cảm giác bình thường với Cơ Tử Đồng. Nhưng đại khái là băn khoăn đây là nữ nhân Mặc Hàn mang về, mới xem trọng liếc mắt một cái.
“Có việc?" Mặc Uyên hỏi.
Cơ Tử Đồng gật đầu, mỉm cười ngọt ngào, còn có chút thẹn thùng: “Mặc Hàn và ta sẽ phải thành hôn…"
“Cái gì!" Mặc Uyên khiếp sợ từ trên đệm đứng lên.
Cơ Tử Đồng biểu hiện càng thêm thẹn thùng.
Tôi không rõ Mặc Hàn nói muốn cưới nàng khi nào!
“Ca ta nói khi nào? Sao ta không biết." Mặc Uyên rất nghi hoặc hỏi.
Cơ Tử Đồng cố gắng sắm vai nàng sắp trở thành tân nương tử thẹn thùng: “Chính là hôm nay nói… Mặc Hàn đi chuẩn bị vật đính ước chúng ta thành hôn… Hắn muốn để ngươi an bài tất cả hôn sự cho chúng ta…"
Nói xong, Cơ Tử Đồng còn biểu hiện ra nàng lo lắng: “Mặc Uyên, ngươi là đệ đệ ruột duy nhất của Mặc Hàn, hắn rất tin tưởng ngươi, mới có thể giao cho ngươi tất cả việc này. Ngươi nguyện ý không? Nếu không muốn, ta cũng có thể tự mình xử lý! Chỉ là…"
Nàng biểu hiện càng thêm cô lập vô trợ: “Nhưng ta chỉ là một phàm nhân Mặc Hàn mang về, ta sợ quỷ Minh Cung đều sẽ không nghe lời ta nói, không thể vì Mặc Hàn chuẩn bị tốt một hôn lễ xứng với thân phận của hắn…"
Mặc Uyên bất đắc dĩ, hắn buồn rầu dựa ở một thân cây hình trụ mấy người mới có thể ôm hết lại, khẽ gõ quạt xếp minh tư khổ tưởng thật lâu, mới hỏi: “Hôn kỳ là khi nào?"
“Ba ngày sau." Cơ Tử Đồng cười nói: “Mặc Hàn nói, hôn phòng định ở nơi ta ở là được."
“Vội vàng như vậy sao…" Mặc Uyên nhíu mày: “Ca ta đi đâu tìm đồ? Hôn lễ của hắn, cho dù ta an bài cho hắn, cũng phải hỏi ý tứ của hắn chứ."
Nói đến cái này, trên mặt Cơ Tử Đồng càng là thẹn thùng và hạnh phúc: “Ta, ta cũng không biết… Mặc Hàn nói, muốn cho ta một kinh hỉ…"
“Thôi." Mặc Uyên ghét bỏ chặn ngang Cơ Tử Đồng, hắn duyệt vô số nữ nhân, hiển nhiên là nhìn ra được bộ dáng này của Cơ Tử Đồng đều là làm ra vẻ.
Nhưng, ngại với là người Mặc Hàn mang về, ngày thường Mặc Hàn lại không gần nữ sắc, Mặc Uyên cảm thấy coi như là ca hắn mù một hồi.
Tôi đột nhiên cảm thấy, khi Mặc Uyên mới gặp tôi, chán ghét tôi như vậy cũng là có thể lý giải.
Dù sao, lúc trước hắn quen cô gái có khuôn mặt giống tôi như đúc, dáng vẻ kệch cỡm như vậy!
“Mộ Tử Đồng ngươi cút ra ngoài cho ta!" Tôi đột nhiên nghe được Cơ Tử Đồng đang rống giận, còn có một cổ lực lượng cường đại muốn kéo tôi từ trong trí nhớ nàng ra ngoài.
Có kinh nghiệm một lần bị Lam Thiên Hữu đuổi ra, lần này tôi có kinh nghiệm, mạnh mẽ ổn định ý thức của mình, để chính mình duy trì ở trong trí nhớ Cơ Tử Đồng.
Nhưng bởi vì Cơ Tử Đồng ngăn cản, hình ảnh lúc sau đã nhảy thật sự nhanh.
Cơ Tử Đồng đã ngồi ở trước gương trang điểm hôn phòng, vừa rồi có tiểu quỷ tới báo cáo, nói Mặc Uyên mất tích.
Nàng ngồi ở trước gương đồng, nhìn chính mình trong gương, khóe miệng cong lên một độ cong đắc ý.
Hình ảnh này tôi có chút quen mắt, như là lần đầu tiên nhìn thấy ký ức của Cơ Tử Đồng.
Như vậy, dựa theo lần trước tôi nhìn thấy, chờ một chút có phải Mặc Hàn sẽ tiến vào hay không?
Nghĩ đến đây, tôi càng thêm khẩn trương.
Quả nhiên, không trong chốc lát, đã có người đẩy cửa đi vào.
Khăn voan bị nhấc lên, là Lãnh Mặc Hàn.
Cơ Tử Đồng đứng dậy muốn ôm chặt hắn, bị mặt không biểu tình của Mặc Hàn trở tay đẩy ra. Giơ tay, đó là một kiếm đâm vào trái tim Cơ Tử Đồng.
Giống trường hợp tôi nhìn thấy trong mộng như đúc!
Quả nhiên đây mới là chuyện chân chính từng xảy ra giữa Cơ Tử Đồng và Mặc Hàn!
“Mặc Hàn…" Cơ Tử Đồng khó khăn gọi tên Mặc Hàn, không tin hắn thật sự tàn nhẫn như vậy.
“Vì sao…"
“Ngươi tính kế Mặc Uyên, còn có mặt mũi hỏi ta nguyên nhân?" Lời nói của Mặc Hàn, mỗi một từ đều ẩn chứa mười phần tức giận.
Ở trước khi tôi và bảo bảo xuất hiện, đệ đệ Mặc Uyên này chính là điểm mấu chốt của Mặc Hàn.
“Mặc Hàn… Vì sao… Không phải chàng yêu ta sao… Vì sao…" Cơ Tử Đồng lại vẫn không muốn từ bỏ.
“Chưa bao giờ yêu." Mặc Hàn trả lời dứt khoát lưu loát, như một kiếm vừa rồi kia của hắn.
“Vì sao muốn giết ta……Ở đêm tân hôn của chúng ta…"
“Ngươi không xứng làm thê tử của Lãnh Mặc Hàn ta, không xứng làm Minh Hậu của ta."
“Mặc Hàn…"
Mặc Hàn vung kiếm chặn ngang lời cuối cùng của nàng, thống khổ kịch liệt theo ký ức của Cơ Tử Đồng truyền đến, tôi cảm giác được nàng làm cái gì, muốn xem tiếp kỹ, lại vẫn bị Cơ Tử Đồng mạnh mẽ lôi ra khỏi ký ức.
Nhìn lại ký ức trước nay đều là chuyện trong chớp mắt, sắc mặt Cơ Tử Đồng đã trắng bệch, giơ tay với tôi đó là hạ tử thủ. Tôi biết, nàng đây là giết người diệt khẩu.
Những ký ức đó, nàng ta quyết không thể để Mặc Hàn nhìn thấy.
Tôi xoay người né tránh, lại không ngờ Cơ Tử Đồng đã thiết kế bẫy rập bên cạnh.
Tôi không trốn tránh được, mắt thấy sẽ phải rơi vào bên trong trận pháp kỳ quái kia, bỗng nhiên quanh người vọt tới một cổ quỷ khí quen thuộc vây quanh thân thể của tôi, ôn nhu cuốn tôi cách chỗ bẫy rập kia.
Tôi rơi vào một ôm ấp lạnh băng, giương mắt, đối mắt với đôi mắt lo lắng của Mặc Hàn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên ôm lấy hắn: “Mặc Hàn…"
Gọi tên của hắn, nhưng là oan ức tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
“Ngoan, ta ở đây." Mặc Hàn kinh ngạc một chút, trấn an tôi, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?"
“Nàng dùng anh giả lừa em! Nói anh không cần em!" Tôi hít cái mũi, cố gắng cáo trạng, như trẻ con bị sủng hư.
Ánh mắt Mặc Hàn lập tức sắc bén.
Khi nhìn về phía tôi lại khôi phục ôn nhu nhất quán: “Không khóc, nàng là thê tử của ta, hậu của Minh giới. Minh giới là của nàng, Minh Cung là của nàg, tất cả của ta đều là của nàng, bao gồm ta cũng là của nàng. Ta sẽ không không cần nàng."
Hắn ôn nhu xoa gương mặt tôi, cúi đầu hôn một cái, ôm lấy tô, nhìn về phía Cơ Tử Đồng đang muốn chạy trốn.
Ném ra một đạo quỷ khí hủy diệt trận pháp Cơ Tử Đồng sắp khởi động chạy trốn kia, Cơ Tử Đồng khiếp đảm nhìn về phía Mặc Hàn: “Mặc Hàn… Ta không có…"
“Ngươi cho rằng bổn tọa sẽ tin?" Mặc Hàn lạnh lùng nói, giơ tay đó là đánh qua một đạo quỷ khí, nháy mắt đã đánh Cơ Tử Đồng nằm trên mặt đất.
Đánh nàng! Hung hăng đánh nàng! Ai bảo nàng lừa tôi! Đánh nàng sinh hoạt không thể tự gánh vác!
Tôi ở trong lòng vỗ tay kêu cố lên với Mặc Hàn, lại cảm ứng được một cổ hơi thở quen thuộc.
“Bổn tọa vốn băn khoăn đoạn ký ức kia, không muốn khiến Mộ Nhi cảm thấy ta hấp tấp giết ngươi là vì vùi lấp đoạn kia, mới vẫn luôn giữ ngươi kéo dài hơi tàn đến nay. Nhưng ngươi lại xuống tay với Mộ Nhi lần nữa, quả thật chính là tìm chết! Hiện giờ, bổn tọa cũng không muốn giữ lại bất kì tai hoạ ngầm gì với Mộ Nhi, hiện tại diệt ngươi hồn phách!"
Nói xong, quỷ khí sắc bén như dao nhỏ bắn nhanh về phía Cơ Tử Đồng, đâm Cơ Tử Đồng đau đớn muốn chết.
Nhưng mà, ngay ở lúc Cơ Tử Đồng sắp bị tán hồn, một ánh sáng màu sắc rực rỡ đánh vào trong đó, cứu Cơ Tử Đồng từ trong quỷ khí tất cả đều là sát ý của Mặc Hàn ra.
Tôi sửng sốt, ánh sáng kia dừng lại ở trước mặt Cơ Tử Đồng, từ trong hóa ra một bóng dáng của một người đàn ông, lại là Khổng Tuyên.
Thương thế của hắn còn chưa tốt, lại vì Cơ Tử Đồng mạnh mẽ hóa ra hình người.
Mặt Mặc Hàn lập tức lạnh xuống, chất vấn Khổng Tuyên: “Ngươi muốn làm gì?"
Khổng Tuyên có chút khó xử, hắn nhìn tôi, lại quay đầu nhìn Cơ Tử Đồng phía sau mình, hiển nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Cái kia… Mặc Hàn… Có thể nể mặt ta, trước giữ lại cho nàng một mạng hay không?"
“Không thể!" Mặc Hàn gọn gàng dứt khoát từ chối, giọng nói còn rất kém.
Đây ở bên trong dự kiến của Khổng Tuyên, hắn lại nói: “Ngươi giữ nàng một mạng trước, ta có chút việc muốn xác nhận… Sau khi xác nhận lúc, nếu nàng không phải người ta muốn tìm, ngươi lại giết cũng được."
“Hiện tại bổn tọa muốn nàng ta hồn phi phách tán!" Mặc Hàn cả giận nói.
Khổng Tuyên rất là bất đắc dĩ: “Thật sự không được sao? Ta thật sự là không có biện pháp…" Hắn nói có chút bực bội, lầm bầm lầu bầu một câu: “Nếu nhìn thấy nữ nhân này sớm một chút thì tốt rồi… Thật là… Dù sao nàng cũng sẽ có hơi thở kia…"
Tôi có thể nghe được hắn nói thầm, Mặc Hàn tự nhiên cũng có thể, nhưng hắn lại không tính bán bất kì mặt mũi gì cho Khổng Tuyên.
“Bổn tọa nói không được chính là không được." Mặc Hàn tức giận.
Thấy Khổng Tuyên không tính rời đi, hắn chém ra một đạo quỷ khí muốn kéo Khổng Tuyên từ bên người Cơ Tử Đồng ra, lại không nghĩ rằng Khổng Tuyên là dùng pháp lực mình chưa khôi phục nhiều thẳng tắp ổn ở bên người Cơ Tử Đồng.
“Khổng Tuyên, tránh ra!" Nhớ chuyện Khổng Tuyên chết cứu tôi, Mặc Hàn cũng không mạnh bạo với Khổng Tuyên.
Ai ngờ khổng tước phong tao này lại như thiếu một cây gân, không động một bước: “Mặc Hàn, vì toàn bộ vũ tộc, ta không thể làm."
Mặt Mặc Hàn
Tác giả :
Mộ Hi Ngôn