Âm Hôn Lúc Nửa Đêm
Chương 134: Chỉ là quá sợ mất đi nàng
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lúc đi tản bộ, không biết làm sao đi ngang qua Tàng Thư Lâu, phương pháp kiểm chứng kia luôn lặp đi lặp lại hiện lên ở trong đầu tôi.
Mặc Hàn có quá nhiều chuyện không nhớ rõ, như vậy, có lẽ hắn thật sự quên mất mình đã từng cho cô gái kia pháp lực môi giới để nàng bám người.
Nếu hiện tại tôi thử nghiệm ra kết quả thật sự là hắn, vậy nói lên, ít nhất ở năm đó, địa vị của cô gái kia ở trong lòng hắn không bình thường.
Tôi không muốn mạo hiểm đi làm thí nghiệm, nhưng bảo bảo và cô gái kia ở gần trong gang tấc, tôi lại lo lắng cô gái kia sẽ ra tay với bảo bảo.
Biết nhiều một ít, còn tốt hơn hoàn toàn không biết gì cả.
Huống chi, lòng tôi vẫn nguyện ý tin tưởng Mặc Hàn hơn một chút.
Trở lại tẩm cung, Mặc Hàn không ở đây, nói là có việc muốn đi Luân Hồi Tư một chuyến.
Tôi cho mọi người lui ra, lấy hộp ngọc có tóc của tôi và Mặc Hàn ở trong mặc ngọc kia ra.
Lúc trước Quân Chi đã cho tôi không ít bùa do chính hắn vẽ, tôi đều mang theo trên người. Trong đó có vài bùa lửa, rót vào một chút linh lực đốt là có thể hiện ra dương hỏa.
Tôi rút ra mấy sợi tóc của hai người, thu hộp ngọc lại, cắn chặt răng, rót một đạo linh lực vào trong bùa lửa đốt cháy, run rẩy đưa một mấy sợ tóc ở trên tay khác vào giữa ngọn lửa.
Ngay lập tức, tôi đã nhận thấy được không khí trong phòng thu lại.
Âm khí như bị cái gì đó hấp thu, lửa đốt ở hai đầu sợi tóc hình thành một cái lốc xoáy.
Hơi thở âm lãnh quanh người đâm vào tôi đau đớn vô cùng, chợt buông lỏng tóc cháy trên tay ra.
Ngọn lửa rơi xuống đất, lốc xoáy âm khí cũng rơi xuống theo ngọn lửa.
Tôi lo lắng sẽ tổn thương đến bảo bảo, che bụng lui lại sau mấy bước. Đột nhiên, ngọn lửa kia nhảy lên cao, gần như đều muốn chạm tới trần nhà.
Lốc xoáy âm lãnh chảy vào bên trong dương hỏa, hai luồng va chạm vào nhau, va chạm bộc phát ra pháp lực cường đại, âm khí trong toàn bộ phòng ở đều trở nên cuồng bạo.
Thính Lam và Tiểu Bạch canh giữ ở bên ngoài đã gõ cửa dò hỏi tình huống của tôi, ngay cả Hồng Quỷ cũng sốt ruột.
“Phu nhân mở cửa!"
“Phu nhân ngài thế nào!"
“Phu nhân, chúng ta lập tức đi thông báo cho Mặc Hàn đại nhân!"
Vừa nghe thấy tên Mặc Hàn, tôi lập tức mở cửa ra.
Hồng Quỷ vọt vào dập tắt âm khí cuồng bạo và dương hỏa kia, Thính Lam đỡ tôi lung lay sắp đổ: “Phu nhân, ngài không có việc gì chứ?"
Tôi lắc đầu, lại nhìn về phía Hồng Quỷ: “Đừng đi tìm Mặc Hàn…"
Hiện tại tôi không muốn gặp hắn.
Pháp lực cuồng bạo và nổ mạnh cỡ nhỏ vừa mới đều xuất hiện, đã nó lên pháp lực của Mặc Hàn thật sự chính là môi giới cho cô gái kia bám vào người.
Có lẽ là hắn không nhớ rõ mới không nói cho tôi, nhưng tim của tôi lại như là bị âm khí vừa rồi xuyên qua vậy, hít thở không thông và khổ sở nói không nên lời.
Tôi không muốn gặp hắn.
Ít nhất hiện tại còn không muốn.
Nhưng mà Hồng Quỷ lại không hiểu: “Không được, âm khí cuồng bạo vừa rồi quá kỳ quái, nhất định phải lập tức nói cho Mặc Hàn đại nhân mới được!"
“Tôi nói không được là không được!" Tôi cả giận nói.
Lần đầu tiên Hồng Quỷ bị tôi quát, khẩn trương một chút. Lại nhìn sắc mặt tôi khó coi, trao đổi ánh mắt với Thính Lam, do dự đồng ý: “Vâng."
“Hai người đều đi ra ngoài đi, tôi muốn một mình yên lặng một chút." Tôi đẩy Thính Lam ra, một mình đi vào trong phòng.
Tiểu Bạch ô ô ở cửa hai tiếng, Thính Lam thấy tâm tình của tôi không tốt, đã dẫn nó đi.
Toàn bộ bọn họ rời đi, sức lực toàn thân tôi như đều bị rút cạn ngã xuống giường, cuộn tròn lại, lần đầu tiên cảm thấy bất lực và cô độc chưa bao giờ có.
Lấy pháp lực của Mặc Hàn làm môi giới, để cô gái kia bám vào trên người tôi.
Cái ý niệm này lặp đi lặp lại tra tấn tôi, gần như làm tôi nổi điên.
Nhưng mà, lúc này cửa phòng lại bị mở ra.
Tôi tưởng Thính Lam lo lắng cho tôi lại trở lại, đầu cũng không quay trả lời: “Tôi không có việc gì, em đi ra ngoài đi."
Người nọ đứng ở cửa dừng trong chốc lát, đóng cửa lại đi tới.
“Làm sao vậy?" Lại là Mặc Hàn!
Tôi cả kinh trong lòng, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy hắn ngồi ở mép giường, lo lắng nhìn tôi.
Tôi lại nghĩ tới kết quả thử nghiệm kia, trong lòng dâng lên một cổ bực bội không thể hiểu được, kéo chăn bên cạnh che lại, né tránh tầm mắt của Mặc Hàn.
“Mộ Nhi?" Mặc Hàn duỗi tay muốn kéo chăn trên người tôi, tôi lăn một vòng, bọc chặt mình từ đầu tới đuôi.
Mặc Hàn càng thêm mê mang: “Mộ Nhi? Xảy ra chuyện gì? Nói cho ta."
Không để ý tới không để ý tới không để ý tới!
Một khi nói với hắn thì tôi sợ tôi sẽ khóc ra!
Từ lúc dạy học ở thôn Cây Hòe trở lại, bóng dáng của cô gái kia không có lúc nào là xen vào giữa chúng tôi, thời khắc đều thuận theo tôi.
Ngày thường tôi đều có thể áp những mặt trái cảm xúc đó xuống, nhưng hiện tại chính mắt thấy được kết quả nghiệm chứng, cảm xúc đọng lại ở bên nhau tùy thời đều có thể sẽ bùng nổ.
Tôi không cần Mặc Hàn làm ra vẻ ở trước mặt!
“Là trong khoảng thời gian này ta vội vàng xử lý công vụ, không có thời gian bồi nàng mới tức giận sao?" Mặc Hàn lại hỏi.
Tôi không để ý, Mặc Hàn tỉ mỉ tự hỏi tất cả chi tiết mấy ngày này, lại hỏi: “Hay là nhớ ba mẹ nàng và em trai, muốn trở lại dương gian đi thăm bọn họ không?"
Nhắc tới cái này, tôi thật sự là có chút nhớ họ.
Hơn nữa, nếu trở về, ngược lại cũng có thể làm tôi bình tĩnh một chút.
“Em phải đi về." Chăn che đầu, giọng nói rầu rĩ của tôi truyền ra.
Mặc Hàn đáp ứng: “Được, là hôm nay trở về, hay là ngày mai? Ta đều bồi nàng."
“Hôm nay, một mình em trở về." Tôi hạ giọng nói.
Mặc Hàn trầm mặc.
Một hồi lâu, hắn cách chăn ôm tôi nằm ở bên người tôi: “Vì sao?"
“Không vì sao cả…" Tôi già mồm.
Hắn ôm càng chặt một chút, giọng nói bỗng nhiên hạ xuống còn thấp hơn tôi: “Nàng không cần ta sao?"
Trong nháy mắt lòng tôi bị bóp chặt, đau lòng không thể hít thở.
Sao tôi lại không cần hắn chứ!
Tôi chỉ là… Chỉ là trong lòng quá rối loạn…
“Mặc Hàn…" Không biết làm sao, giọng nói của tôi đã là mang theo giọng mũi thật mạnh: “Em không phải… Không phải không cần anh…"
Tôi lại khóc không có tiền đồ!
Mặc Hàn nghe thấy tiếng khóc của tôi đã nóng nảy, lập tức mạnh mẽ kéo chăn trùm kín tôi ra, ôm tôi vào trong lòng: “Làm sao vậy? Ai bắt nạt nàng? Hay là ở Minh Cung không vui?"
Tôi lắc đầu, liều mạng muốn nhịn nước mắt xuống, nhưng nước mắt lại không ngăn được chảy ra.
Một tay Mặc Hàn ôm chặt tôi, một tay khác lau nước mắt cho tôi, mặt mày tràn đầy đau lòng và khó hiểu: “Vậy sao lại khóc? Là mang thai khó chịu sao?"
Tôi lại lắc đầu lần nữa: “Không phải… Là, là… Là cô gái kia!"
Mặc Hàn lập tức nhíu mày: “Tàn hồn kia tổn thương nàng?"
Tay hắn ôm tôi tức giận nắm thành nắm đấm, nước mắt tôi thật vất vả nhịn xuống lại chảy ra mãnh liệt, nức nở đưa trang giấy viết phương pháp xác minh trong mặc ngọc kia cho Mặc Hàn.
Mặc Hàn xem qua, mày càng nhíu càng chặt.
Hồi lâu, hắn hỏi tôi: “Vậy tàn hồn là dùng pháp lực của ta làm môi giới bám vào người?"
Tôi bĩu môi nhìn hắn, nghẹn ngào gật đầu, đứt quãng nói kết quả vừa mới làm thí nghiệm được.
Mặc Hàn nhìn địa phương ngoài phòng ngủ tôi làm thí nghiệm, cúi đầu hôn tôi, nhíu chặt mày nói: “Mộ Nhi, ta không nhớ rõ đã cho ai pháp lực."
Biết sẽ là như thế này!
“Nhưng ta nhất định sẽ điều tra rõ." Hắn lại nói, ánh mắt nhìn tôi vô cùng trịnh trọng và chân thành tha thiết: “Cho dù là ai, tổn thương nàng và hài tử, ta tuyệt đối không tha thứ!"
Tôi đột nhiên cảm thấy kỳ quái, chuyện Mặc Hàn khi còn nhỏ bị đón đi Lăng gia đều vẫn nhớ rõ, vì sao loại việc lớn như là cho ai pháp lực này lại không nhớ rõ chứ.
“Vì sao nhiều chuyện như vậy anh đều không nhớ rõ…" Giọng của tôi vẫn mang theo giọng mũi nặng nề.
Vẻ mặt của Mặc Hàn nghiêm túc suy nghĩ, trầm giọng nói: “Có lẽ, ta nên đi hỏi Mặc Uyên một chút."
“Em cũng đi!"
“Được." Mặc Hàn đáp ứng, đau lòng hôn hai mắt sưng đỏ tôi, hắn làm thuật chữa trị cho tôi, khôi phục đôi mắt bình thường.
“Về sau, cho dù xảy ra chuyện gì, đều nói cho ta, đừng một mình chịu đựng, nàng mà khóc, ta sẽ đau lòng." Ôm lấy tôi, Mặc Hàn không ngừng hôn ở mí mắt và trên má của tôi, tôi gật đầu, trong lòng lại có chút không dễ chịu.
“Mặc Hàn… Nếu… Anh thật sự cho cô gái kia pháp lực thì sao…" Tôi khẩn trương lại bất an hỏi một câu.
Tay Mặc Hàn nắm tay tôi càng chặt chút, nói: “Vậy coi như tiện nghi cho nàng ta."
Vậy vì sao phải tiện nghi cho cô ta chứ…
Vấn đề này vắt ngang ở lòng tôi, nhìn Mặc Hàn, tôi vẫn không có dũng khí hỏi ra.
Mặc Hàn phái quỷ đi tìm Mặc Uyên, không trong chốc lát, hắn đã đi tới.
Hắn nhìn qua tôi, có chút khó hiểu: “Sao vậy? Vẻ mặt như đưa đám, ca ta không cần ngươi, muốn điều ngươi trở về dương gian làm người vợ bị bỏ rơi sao?"
Tôi tức giận nhặt cái ly không trên bàn trà lên ném về phía Mặc Uyên, hắn không phí lực đón lấy. Đồng thời, trên mặt cũng bay qua một chén trà khác, là Mặc Hàn vứt, còn chứa đầy nước trà.
Vẻ mặt của Mặc Uyên thối như chó con, lau đi nước trà đầy mặt, ghét bỏ ném cái chén đi: “Ca! Tốt xấu gì ta là thân đệ đệ của ngươi, xuống tay chừa chút tình được không?"
“Quản tốt cái miệng của ngươi." Mặc Hàn lạnh lùng nói.
Mặc Uyên bĩu môi ngồi xuống đối diện hắn, không chút khách khí lấy đồ ăn vặt của tôi ăn: “Tìm ta có chuyện gì?"
“Ta như quên mất rất nhiều chuyện quan trọng, ngươi biết là chuyện như thế nào không?" Mặc Hàn hỏi.
Động tác xé túi khoai của Mặc Uyên ngừng một chút, nhìn Mặc Hàn, lại liếc quá tôi, tiếp tục cúi đầu xé rách túi khoai tây vị dưa kia như không có việc gì: “Chúng ta sống thời gian dài như vậy, quên chút chuyện không phải là rất bình thường sao."
“Rất nhiều chuyện." Mặc Hàn cường điệu.
Mặc Uyên cúi đầu vừa ăn khoai tây vừa đánh giá một miếng bánh: “Rất nhiều chuyện cũng bình thường, chuyện vô dụng nhiều như vậy, chúng ta cũng không có khả năng mọi thứ đều nhớ rõ."
Hắn nói có đạo lý như vậy, nhưng lại cảm thấy là đang tránh nặng tìm nhẹ, trốn tránh vấn đề của Mặc Hàn vậy.
Mặc Hàn trầm giọng nhắc nhở nói: “Có phải ta đã cho ai pháp lực hay không."
Tay Mặc Uyên cầm miếng bánh ngừng một chút, thấy tôi và Mặc Hàn đều nhìn chằm chằm hắn, sợ bị nhìn ra hắn chột dạ, buông miếng bánh ra làm bộ là hắn không muốn ăn, lại cầm lấy cổ vịt bên cạnh, cười một tiếng: “Sao có thể? Ai dám muốn pháp lực với minh vương."
“Không có cho bất kì kẻ nào?" Mặc Hàn cường điệu hỏi.
Mặc Uyên gật đầu: “Ừ, không có."
“Anh nói dối!" Tôi lập tức chọc thủng hắn.
Mặc Uyên lập tức không nhận: “Ta nói dối cái gì?"
“Lúc trước ở trong sơn động dưới giếng Thanh Hư Quan, trên tay đạo sĩ phi cương kia có một khối kết tinh pháp lực của Mặc Hàn, anh nói chính là Mặc Hàn cho một cô gái!"
Nháy mắt sắc mặt của Mặc Uyên tối đi một chút, thấy mặt băng sương của Mặc Hàn, miễn cưỡng cười trừ một cái: “Ta không có nói qua, ngươi nhớ lầm rồi."
“Lúc ngươi mang kết tinh về, đã nói là trước kia ta cho ngươi." Mặc Hàn nhìn chằm chằm Mặc Uyên.
Mặc Uyên vẻ mặt chính là như thế: “Không sai, chính là trước kia ngươi cho ta!"
“Vậy trong sơn động dưới giếng Thanh Hư Quan là chuyện như thế nào?" Tôi lại hỏi.
Mặc Uyên nhìn tôi một cái, bị Mặc Hàn dùng ánh mắt giết bằng được: “Nói thật."
“Ta nói chính là lời nói thật." Vẻ mặt của Mặc Uyên chân thành.
Mặc Hàn nhìn chằm chằm hắn, Mặc Uyên cúi đầu, ăn đồ ăn vặt không để ý tới quỷ.
Dưới sự giận dữ, tôi đoạt toàn bộ đồ ăn vặt bên hắn trở về.
Mặc Uyên theo bản năng muốn đến đoạt, tay mới duỗi lại đây, đã bị Mặc Hàn đánh trở về.
Mặc Uyên thở thật dài, nhìn về phía Mặc Hàn: “Ca, nếu đã quên mất, hà tất muốn nhớ lại chứ."
“Tàn hồn trên người Mộ Nhi kia, rất có khả năng là ta dùng pháp lực làm môi giới bám vào người, chúng ta mới không nhìn ra." Mặc Hàn nói ánh mắt trầm xuống.
“Lúc này, ta cần phải nhớ lại."
Mặc Uyên kinh ngạc nhìn thoáng qua, Mặc Hàn đưa tờ giấy kia cho hắn nhìn, xem xong, ánh mắt Mặc Uyên nhìn về phía tôi trở nên phức tạp.
Suy nghĩ một hồi lâu, Mặc Uyên thương lượng với tôi: “Ngươi đi ra ngoài tản bộ một chút đi? Tiểu chất tử của ta buồn đến hỏng rồi."
Vừa thấy chính là muốn tôi tránh ra, hai anh em muốn nói lời riêng tư!
Tôi càng không muốn!
Lườm Mặc Uyên một cái, tôi xụ mặt ngồi bất động ở tại chỗ.
Mặc Hàn nói: “Mộ Nhi là thê tử của ta, cứ nói đừng ngại."
Vẻ mặt Mặc Uyên tuyệt vọng nhìn tôi, lại thở dài một cái.
Hắn không nói nữa, trong phòng trầm ngâm thật lâu, Mặc Hàn cũng không thúc giục hắn, chỉ là sắc mặt lại càng ngày càng khó coi.
Trong phòng có âm khí mỏng dao động, nếu không phải là tôi quá mẫn cảm với âm khí của hai con quỷ này, một chốc thật đúng là không phát hiện ra.
Bọn họ là đang dùng truyền âm tôi không nghe thấy nói chuyện?
Tôi nháy mắt không vui!
Chuyện tốt không dấu người, dấu người không phải là chuyện tốt!
Nhất định là có quan hệ với cô gái kia, cho nên mới không muốn để tôi biết!
Tôi u ám đứng lên đi ra ngoài, Mặc Hàn vội đuổi theo: “Mộ Nhi."
Tôi hất hắn ra, giận dỗi nói: “Em đi ra ngoài tản bộ!"
“Ta bồi nàng." Mặc Hàn nói.
“Không cần! Anh và Mặc Uyên truyền âm đi!" Tôi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, còn không quên lại thêm một câu: “Không được đi theo!"
Từ xa, tôi nghe thấy tiếng Mặc Uyên cười nhạo: “Ca, ngươi nhìn xem hiện tại ngươi đều sủng nàng thành bộ dáng gì rồi!"
Cắt! Có bản lĩnh anh cũng đi tìm một ông chồng như vậy sủng anh đi!
Tôi một đường nổi giận đùng đùng rời đi đã lâu, Thính Lam không ở đây, chỉ có Tiểu Bạch canh giữ ở cửa phát hiện tôi đi ra ngoài, đi theo bên người tôi.
Nhưng mà, đi một khoảng cách thật dài, tôi lại phát hiện âm khí của Mặc Hàn luôn dừng lại ở phía sau tôi nơi cách đó không xa.
Chẳng lẽ Mặc Hàn đuổi theo?
Tôi có chút mừng thầm nho nhỏ, còn có chút khó chịu, không tự giác quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Hàn, đồng thời âm khí của Mặc Hàn cũng đã biến mất.
Tôi rất quen thuộc với âm khí của Mặc Hàn, không có khả năng sẽ phát hiện sai.
Nhất định là hắn sợ tôi tức giận, cố ý trốn rồi!
Nghĩ đến đây, tôi nhìn gạch còn tính là sạch sẽ, đặt mông ngồi xuống, còn lớn tiếng kêu một tiếng: “Đau quá!"
Bóng dáng của Mặc Hàn xuất hiện ở bên người tôi: “Nơi nào ngã đau?"
Tôi chu miệng nhìn hắn, hắn thấy tôi không nói lời nào, bao phủ thuật chữa trị lên toàn than tôi: “Còn đau không?"
Tôi ủy khuất gật đầu, Mặc Hàn lại thi triển thuật chữa trị một lần nữa.
Thật sự là một Minh Vương thành thật!
“Đứng lên đi." Mặc Hàn muốn đỡ tôi đứng lên, bị tôi ngoan cố ở đó.
“Em ngã, muốn Mặc Hàn thân thân mới có thể đứng." Không sai, tôi chính là làm kiêu!
Mặc Hàn nghe vậy cúi xuống thân một lần nữa, ở bên môi khẽ mổ một cái, thấp giọng nói: “Nếu là yêu cầu khác mới có thể đứng lên, vi phu cũng có thể làm được."
Vì sao tôi đỏ mặt?
Lườm quỷ không đứng đắn này, hắn đỡ tôi đứng lên.
Ôm lấy eo tôi, Mặc Hàn xoa bụng của tôi, nói với tôi: “Đừng nóng giận, Mặc Uyên không muốn để nàng nghe được, cũng là vì không cho nàng tức giận."
“Em dễ tức giận như vậy sao?" Tôi hỏi.
Mặc Hàn lắc đầu: “Tính tình của nàng rất tốt."
Chỉ là Mặc Uyên nói có quan hệ với cô gái kia, mà vừa rồi tôi bởi vì cô gái kia tạc mao, Mặc Hàn mới theo Mặc Uyên không để tôi biết!
Tôi đều đoán được.
Mặc Hàn sờ đầu tôi: “Có một số việc, nếu không biết có thể vui vẻ một chút, ta vẫn hy vọng nàng không biết. Bởi vì, ta hy vọng nàng vui vẻ."
Nhưng cảm giác bị người cố ý gạt càng khó chịu hơn!
“Giống như là chết không đau sao?" Tôi không tự chủ được hỏi ra.
Mặc Hàn sửng sốt, đang muốn nói gì đó, lại bị tôi chặn ngang: “Thôi, các anh truyền âm em không muốn biết."
“Mộ Nhi, Mặc Uyên nói…"
“Em không muốn biết!" Tôi lại chặn ngang hắn lần nữa: “Anh đã nói em không biết có thể vui vẻ, anh hy vọng em vui vẻ, như vậy em không cần phải biết! Em muốn vui vẻ!"
Mặc Hàn do dự nhìn tôi, muốn nói cái gì đó cuối cùng vẫn là biến thành hắn thỏa hiệp với tôi: “Được."
Nhưng vì sao tôi không cao hứng nổi?
Lúc nuôi một con heo cũng là cho ăn ngon uống tốt, heo ăn ngủ cũng rất vui vẻ.
Nhưng một khi đến tết, con heo kia có vui sướng cũng phải bị một đao chém ăn luôn.
Một người một quỷ trầm ngâm đi trên đường lát đá ở Minh Cung rất lâu mới trở về, tôi ngay cả cơm cũng không ăn đã ngã đầu ngủ.
Mặc Hàn cách chăn ôm tôi, như loáng thoáng thở dài.
Minh giới làm việc và nghỉ ngơi ngược với nhân gian, ban ngày ngủ, ban đêm đi ra ngoài.
Vào đêm ngày hôm sau, Mặc Hàn không xử lý hồ sơ lui tới như thường, mà vẫn luôn ôm tôi.
Cho đến khi Thính Lam tới báo cáo quỷ khác còn chờ hắn trả lời rất nhiều lần, Mặc Hàn mới đứng dậy.
“Mộ Nhi." Tôi giả bộ ngủ nghe được giọng nói của hắn rất trầm đang gọi tôi: “Dựa theo tâm ý của chính mới có thể vui vẻ, nàng không cần nhân nhượng ý nghĩ của ta."
Nhưng mỗi một lần đều là hắn nhân nhượng tôi, tôi không muốn luôn là hắn lui bước.
Chuyện của cô gái kia, tôi biết khẳng định không vui, thậm chí có thể còn sẽ khiến Mặc Hàn khó xử, cho nên Mặc Uyên mới không cho tôi biết.
Tôi lựa chọn không muốn biết, thứ nhất thật sự là có chút tức giận, thứ hai, kỳ thật cũng là vì để cho Mặc Hàn một đường sống.
Huống chi, ngay cả Mặc Hàn cũng đều nói, có một số việc tôi không biết, có lẽ sẽ vui vẻ hơn.
Trên người bỗng nhiên truyền đến một cảm giác bị đè, là Mặc Hàn cúi người ôm chặt tôi lần nữa.
“Ta sẽ không phụ nàng." Hắn hạ giọng, mang theo lời tình ý và trịnh trọng không rõ.
Hốc mắt tôi chợt ướt.
Chờ lau khô nước mắt kéo chăn ra, Mặc Hàn cũng đã đi rồi.
Tôi cảm giác, hai ngày này tôi như có chút làm vẻ.
Không được! Nhất định phải sửa lại!
Cho dù Mặc Hàn thật sự từng yêu cô gái kia thì thế nào! Hiện tại người hắn yêu là tôi!
Nên câu hắn nói không phụ vừa rồi kia, tôi vẫn tin hắn!
Tôi lập tức đi xuống giường, Mặc Hàn không ở tẩm cung cũng không ở thư phòng, tôi hỏi thủ vệ Hồng Quỷ, nói phong ấn tử địa Minh giới có chút buông lỏng, Mặc Hàn dẫn quỷ đi tuần tra.
Tôi vốn định đi, nhưng Hồng Quỷ nói cái gì cũng không đồng ý: “Phu nhân ngài an tâm nghỉ ngơi đi! Quỷ khí của tử địa rất nặng, cho dù ngài không sợ, cũng phải vì tiểu thiếu gia mà suy nghĩ!"
Nhắc tới an nguy của đứa bé, xúc động tôi muốn đi tử địa nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Thính Lam lấy bữa sáng cho tôi, tôi ăn một lát, bảo bảo ở trong bụng ầm ĩ muốn đi đến hoa viên, vừa lúc gặp phải Mặc Uyên nổi giận đùng đùng.
Vừa thấy tôi, hắn đã bất mãn chất vấn tôi: “Ngươi và đại ca ta nói cái gì? Hắn lại vừa đánh ta!"
“Tôi cũng chưa nói cái gì…" Tôi vẻ mặt mờ mịt, chẳng lẽ là Mặc Hàn rải tức giận đến trên đầu Mặc Uyên.
Mặc Uyên hừ lạnh một tiếng: “Ta mới không tin! Ca ta trách ngày hôm qua ta truyền âm cho hắn, không muốn nói trước mặt ngươi! Nên ngươi tức giận!"
Thì ra là bởi vì như vậy…
“Cho nên vì sao anh không dám nói trước mặt tôi?" Nhắc tới cái này khiến cho tôi nhớ tới cô gái oan hồn bất tán kia, tôi cũng phát giận.
“Ta còn không phải là vì tốt cho ngươi!" Mặc Uyên hét lên.
Tôi mới không tin, vì tốt cho Mặc Hàn mới đúng.
Cảm nhận được tôi xem thường, Mặc Uyên không vui nói: “Nghe nói hiện tại ngươi lại không muốn biết ta nói cái gì với ca ta?"
“Vậy thì sao?" Tôi đột nhiên lại loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Mặc Uyên cười lạnh một tiếng, vẽ xuống một kết giới cách âm, ở bên trong kết giới cực kỳ ấu trĩ lớn tiếng hét với tôi: “Ngươi không muốn biết ta càng muốn ngươi biết! Ca ta thật sự là có một phần ký ức bị mất, nhưng có quan hệ vớ nữ nhân hắn yêu nhất kia! Pháp lực cũng là hắn cho nữ nhân kia! Hắn yêu nhất chính là nữ nhân kia! Không phải là ngươi! Ngày hôm qua ta đều nói cho hắn!"
Toàn thân tôi đều không tự giác run rẩy một chút, như ở ngày đông giá rét bị ném vào trong nước đá vậy.
Cho dù đáy lòng tôi không muốn tin tưởng Mặc Uyên nói, nhưng nhịn không được hỏi một tiếng: “Thật sao…?"
“Thật!" Mặc Uyên vô cùng khẳng định.
Quả nhiên vẫn là không biết sẽ tốt hơn.
Tôi nhìn Mặc Uyên nửa ngày, muốn hỏi hắn vì sao Mặc Hàn lại mất trí nhớ, vì sao cô gái kia lại chết, hiện tại tôi được tính là cái gì…
Rất nhiều rất nhiều vấn đề đều muốn hỏi ra, cuối cùng lại vẫn mất mát cúi đầu rời đi.
Mặc Hàn nói không sai, có một số việc không biết, tôi có thể vui vẻ hơn.
“Mộ Tử Đồng?"
“Mộ Tử Đồng, ngươi không sao chứ?"
Mặc Uyên nhìn bóng dáng tôi gọi hai tiếng, tôi không để ý đến hắn, hắn đuổi theo: “Này? Ngươi đừng làm ta sợ, ngươi xảy ra chuyện ca ta sẽ đánh chết ta!"
Hít cái mũi có chút tắc, tôi thấp giọng nói: “Tôi không sao."
Mặc Uyên có chút không tin, đi theo tôi hai bước, như là có chút hối hận vừa rồi mình lanh mồm lanh miệng nói những lời đó, muốn mất bò mới lo làm chuồng: “Cái kia…… Cái kia! Thật ra ca ta yêu nhất chính là ngươi! Thật sự! Tin tưởng ta! Ta hiểu ca ta nhất!"
Lúc đi tản bộ, không biết làm sao đi ngang qua Tàng Thư Lâu, phương pháp kiểm chứng kia luôn lặp đi lặp lại hiện lên ở trong đầu tôi.
Mặc Hàn có quá nhiều chuyện không nhớ rõ, như vậy, có lẽ hắn thật sự quên mất mình đã từng cho cô gái kia pháp lực môi giới để nàng bám người.
Nếu hiện tại tôi thử nghiệm ra kết quả thật sự là hắn, vậy nói lên, ít nhất ở năm đó, địa vị của cô gái kia ở trong lòng hắn không bình thường.
Tôi không muốn mạo hiểm đi làm thí nghiệm, nhưng bảo bảo và cô gái kia ở gần trong gang tấc, tôi lại lo lắng cô gái kia sẽ ra tay với bảo bảo.
Biết nhiều một ít, còn tốt hơn hoàn toàn không biết gì cả.
Huống chi, lòng tôi vẫn nguyện ý tin tưởng Mặc Hàn hơn một chút.
Trở lại tẩm cung, Mặc Hàn không ở đây, nói là có việc muốn đi Luân Hồi Tư một chuyến.
Tôi cho mọi người lui ra, lấy hộp ngọc có tóc của tôi và Mặc Hàn ở trong mặc ngọc kia ra.
Lúc trước Quân Chi đã cho tôi không ít bùa do chính hắn vẽ, tôi đều mang theo trên người. Trong đó có vài bùa lửa, rót vào một chút linh lực đốt là có thể hiện ra dương hỏa.
Tôi rút ra mấy sợi tóc của hai người, thu hộp ngọc lại, cắn chặt răng, rót một đạo linh lực vào trong bùa lửa đốt cháy, run rẩy đưa một mấy sợ tóc ở trên tay khác vào giữa ngọn lửa.
Ngay lập tức, tôi đã nhận thấy được không khí trong phòng thu lại.
Âm khí như bị cái gì đó hấp thu, lửa đốt ở hai đầu sợi tóc hình thành một cái lốc xoáy.
Hơi thở âm lãnh quanh người đâm vào tôi đau đớn vô cùng, chợt buông lỏng tóc cháy trên tay ra.
Ngọn lửa rơi xuống đất, lốc xoáy âm khí cũng rơi xuống theo ngọn lửa.
Tôi lo lắng sẽ tổn thương đến bảo bảo, che bụng lui lại sau mấy bước. Đột nhiên, ngọn lửa kia nhảy lên cao, gần như đều muốn chạm tới trần nhà.
Lốc xoáy âm lãnh chảy vào bên trong dương hỏa, hai luồng va chạm vào nhau, va chạm bộc phát ra pháp lực cường đại, âm khí trong toàn bộ phòng ở đều trở nên cuồng bạo.
Thính Lam và Tiểu Bạch canh giữ ở bên ngoài đã gõ cửa dò hỏi tình huống của tôi, ngay cả Hồng Quỷ cũng sốt ruột.
“Phu nhân mở cửa!"
“Phu nhân ngài thế nào!"
“Phu nhân, chúng ta lập tức đi thông báo cho Mặc Hàn đại nhân!"
Vừa nghe thấy tên Mặc Hàn, tôi lập tức mở cửa ra.
Hồng Quỷ vọt vào dập tắt âm khí cuồng bạo và dương hỏa kia, Thính Lam đỡ tôi lung lay sắp đổ: “Phu nhân, ngài không có việc gì chứ?"
Tôi lắc đầu, lại nhìn về phía Hồng Quỷ: “Đừng đi tìm Mặc Hàn…"
Hiện tại tôi không muốn gặp hắn.
Pháp lực cuồng bạo và nổ mạnh cỡ nhỏ vừa mới đều xuất hiện, đã nó lên pháp lực của Mặc Hàn thật sự chính là môi giới cho cô gái kia bám vào người.
Có lẽ là hắn không nhớ rõ mới không nói cho tôi, nhưng tim của tôi lại như là bị âm khí vừa rồi xuyên qua vậy, hít thở không thông và khổ sở nói không nên lời.
Tôi không muốn gặp hắn.
Ít nhất hiện tại còn không muốn.
Nhưng mà Hồng Quỷ lại không hiểu: “Không được, âm khí cuồng bạo vừa rồi quá kỳ quái, nhất định phải lập tức nói cho Mặc Hàn đại nhân mới được!"
“Tôi nói không được là không được!" Tôi cả giận nói.
Lần đầu tiên Hồng Quỷ bị tôi quát, khẩn trương một chút. Lại nhìn sắc mặt tôi khó coi, trao đổi ánh mắt với Thính Lam, do dự đồng ý: “Vâng."
“Hai người đều đi ra ngoài đi, tôi muốn một mình yên lặng một chút." Tôi đẩy Thính Lam ra, một mình đi vào trong phòng.
Tiểu Bạch ô ô ở cửa hai tiếng, Thính Lam thấy tâm tình của tôi không tốt, đã dẫn nó đi.
Toàn bộ bọn họ rời đi, sức lực toàn thân tôi như đều bị rút cạn ngã xuống giường, cuộn tròn lại, lần đầu tiên cảm thấy bất lực và cô độc chưa bao giờ có.
Lấy pháp lực của Mặc Hàn làm môi giới, để cô gái kia bám vào trên người tôi.
Cái ý niệm này lặp đi lặp lại tra tấn tôi, gần như làm tôi nổi điên.
Nhưng mà, lúc này cửa phòng lại bị mở ra.
Tôi tưởng Thính Lam lo lắng cho tôi lại trở lại, đầu cũng không quay trả lời: “Tôi không có việc gì, em đi ra ngoài đi."
Người nọ đứng ở cửa dừng trong chốc lát, đóng cửa lại đi tới.
“Làm sao vậy?" Lại là Mặc Hàn!
Tôi cả kinh trong lòng, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy hắn ngồi ở mép giường, lo lắng nhìn tôi.
Tôi lại nghĩ tới kết quả thử nghiệm kia, trong lòng dâng lên một cổ bực bội không thể hiểu được, kéo chăn bên cạnh che lại, né tránh tầm mắt của Mặc Hàn.
“Mộ Nhi?" Mặc Hàn duỗi tay muốn kéo chăn trên người tôi, tôi lăn một vòng, bọc chặt mình từ đầu tới đuôi.
Mặc Hàn càng thêm mê mang: “Mộ Nhi? Xảy ra chuyện gì? Nói cho ta."
Không để ý tới không để ý tới không để ý tới!
Một khi nói với hắn thì tôi sợ tôi sẽ khóc ra!
Từ lúc dạy học ở thôn Cây Hòe trở lại, bóng dáng của cô gái kia không có lúc nào là xen vào giữa chúng tôi, thời khắc đều thuận theo tôi.
Ngày thường tôi đều có thể áp những mặt trái cảm xúc đó xuống, nhưng hiện tại chính mắt thấy được kết quả nghiệm chứng, cảm xúc đọng lại ở bên nhau tùy thời đều có thể sẽ bùng nổ.
Tôi không cần Mặc Hàn làm ra vẻ ở trước mặt!
“Là trong khoảng thời gian này ta vội vàng xử lý công vụ, không có thời gian bồi nàng mới tức giận sao?" Mặc Hàn lại hỏi.
Tôi không để ý, Mặc Hàn tỉ mỉ tự hỏi tất cả chi tiết mấy ngày này, lại hỏi: “Hay là nhớ ba mẹ nàng và em trai, muốn trở lại dương gian đi thăm bọn họ không?"
Nhắc tới cái này, tôi thật sự là có chút nhớ họ.
Hơn nữa, nếu trở về, ngược lại cũng có thể làm tôi bình tĩnh một chút.
“Em phải đi về." Chăn che đầu, giọng nói rầu rĩ của tôi truyền ra.
Mặc Hàn đáp ứng: “Được, là hôm nay trở về, hay là ngày mai? Ta đều bồi nàng."
“Hôm nay, một mình em trở về." Tôi hạ giọng nói.
Mặc Hàn trầm mặc.
Một hồi lâu, hắn cách chăn ôm tôi nằm ở bên người tôi: “Vì sao?"
“Không vì sao cả…" Tôi già mồm.
Hắn ôm càng chặt một chút, giọng nói bỗng nhiên hạ xuống còn thấp hơn tôi: “Nàng không cần ta sao?"
Trong nháy mắt lòng tôi bị bóp chặt, đau lòng không thể hít thở.
Sao tôi lại không cần hắn chứ!
Tôi chỉ là… Chỉ là trong lòng quá rối loạn…
“Mặc Hàn…" Không biết làm sao, giọng nói của tôi đã là mang theo giọng mũi thật mạnh: “Em không phải… Không phải không cần anh…"
Tôi lại khóc không có tiền đồ!
Mặc Hàn nghe thấy tiếng khóc của tôi đã nóng nảy, lập tức mạnh mẽ kéo chăn trùm kín tôi ra, ôm tôi vào trong lòng: “Làm sao vậy? Ai bắt nạt nàng? Hay là ở Minh Cung không vui?"
Tôi lắc đầu, liều mạng muốn nhịn nước mắt xuống, nhưng nước mắt lại không ngăn được chảy ra.
Một tay Mặc Hàn ôm chặt tôi, một tay khác lau nước mắt cho tôi, mặt mày tràn đầy đau lòng và khó hiểu: “Vậy sao lại khóc? Là mang thai khó chịu sao?"
Tôi lại lắc đầu lần nữa: “Không phải… Là, là… Là cô gái kia!"
Mặc Hàn lập tức nhíu mày: “Tàn hồn kia tổn thương nàng?"
Tay hắn ôm tôi tức giận nắm thành nắm đấm, nước mắt tôi thật vất vả nhịn xuống lại chảy ra mãnh liệt, nức nở đưa trang giấy viết phương pháp xác minh trong mặc ngọc kia cho Mặc Hàn.
Mặc Hàn xem qua, mày càng nhíu càng chặt.
Hồi lâu, hắn hỏi tôi: “Vậy tàn hồn là dùng pháp lực của ta làm môi giới bám vào người?"
Tôi bĩu môi nhìn hắn, nghẹn ngào gật đầu, đứt quãng nói kết quả vừa mới làm thí nghiệm được.
Mặc Hàn nhìn địa phương ngoài phòng ngủ tôi làm thí nghiệm, cúi đầu hôn tôi, nhíu chặt mày nói: “Mộ Nhi, ta không nhớ rõ đã cho ai pháp lực."
Biết sẽ là như thế này!
“Nhưng ta nhất định sẽ điều tra rõ." Hắn lại nói, ánh mắt nhìn tôi vô cùng trịnh trọng và chân thành tha thiết: “Cho dù là ai, tổn thương nàng và hài tử, ta tuyệt đối không tha thứ!"
Tôi đột nhiên cảm thấy kỳ quái, chuyện Mặc Hàn khi còn nhỏ bị đón đi Lăng gia đều vẫn nhớ rõ, vì sao loại việc lớn như là cho ai pháp lực này lại không nhớ rõ chứ.
“Vì sao nhiều chuyện như vậy anh đều không nhớ rõ…" Giọng của tôi vẫn mang theo giọng mũi nặng nề.
Vẻ mặt của Mặc Hàn nghiêm túc suy nghĩ, trầm giọng nói: “Có lẽ, ta nên đi hỏi Mặc Uyên một chút."
“Em cũng đi!"
“Được." Mặc Hàn đáp ứng, đau lòng hôn hai mắt sưng đỏ tôi, hắn làm thuật chữa trị cho tôi, khôi phục đôi mắt bình thường.
“Về sau, cho dù xảy ra chuyện gì, đều nói cho ta, đừng một mình chịu đựng, nàng mà khóc, ta sẽ đau lòng." Ôm lấy tôi, Mặc Hàn không ngừng hôn ở mí mắt và trên má của tôi, tôi gật đầu, trong lòng lại có chút không dễ chịu.
“Mặc Hàn… Nếu… Anh thật sự cho cô gái kia pháp lực thì sao…" Tôi khẩn trương lại bất an hỏi một câu.
Tay Mặc Hàn nắm tay tôi càng chặt chút, nói: “Vậy coi như tiện nghi cho nàng ta."
Vậy vì sao phải tiện nghi cho cô ta chứ…
Vấn đề này vắt ngang ở lòng tôi, nhìn Mặc Hàn, tôi vẫn không có dũng khí hỏi ra.
Mặc Hàn phái quỷ đi tìm Mặc Uyên, không trong chốc lát, hắn đã đi tới.
Hắn nhìn qua tôi, có chút khó hiểu: “Sao vậy? Vẻ mặt như đưa đám, ca ta không cần ngươi, muốn điều ngươi trở về dương gian làm người vợ bị bỏ rơi sao?"
Tôi tức giận nhặt cái ly không trên bàn trà lên ném về phía Mặc Uyên, hắn không phí lực đón lấy. Đồng thời, trên mặt cũng bay qua một chén trà khác, là Mặc Hàn vứt, còn chứa đầy nước trà.
Vẻ mặt của Mặc Uyên thối như chó con, lau đi nước trà đầy mặt, ghét bỏ ném cái chén đi: “Ca! Tốt xấu gì ta là thân đệ đệ của ngươi, xuống tay chừa chút tình được không?"
“Quản tốt cái miệng của ngươi." Mặc Hàn lạnh lùng nói.
Mặc Uyên bĩu môi ngồi xuống đối diện hắn, không chút khách khí lấy đồ ăn vặt của tôi ăn: “Tìm ta có chuyện gì?"
“Ta như quên mất rất nhiều chuyện quan trọng, ngươi biết là chuyện như thế nào không?" Mặc Hàn hỏi.
Động tác xé túi khoai của Mặc Uyên ngừng một chút, nhìn Mặc Hàn, lại liếc quá tôi, tiếp tục cúi đầu xé rách túi khoai tây vị dưa kia như không có việc gì: “Chúng ta sống thời gian dài như vậy, quên chút chuyện không phải là rất bình thường sao."
“Rất nhiều chuyện." Mặc Hàn cường điệu.
Mặc Uyên cúi đầu vừa ăn khoai tây vừa đánh giá một miếng bánh: “Rất nhiều chuyện cũng bình thường, chuyện vô dụng nhiều như vậy, chúng ta cũng không có khả năng mọi thứ đều nhớ rõ."
Hắn nói có đạo lý như vậy, nhưng lại cảm thấy là đang tránh nặng tìm nhẹ, trốn tránh vấn đề của Mặc Hàn vậy.
Mặc Hàn trầm giọng nhắc nhở nói: “Có phải ta đã cho ai pháp lực hay không."
Tay Mặc Uyên cầm miếng bánh ngừng một chút, thấy tôi và Mặc Hàn đều nhìn chằm chằm hắn, sợ bị nhìn ra hắn chột dạ, buông miếng bánh ra làm bộ là hắn không muốn ăn, lại cầm lấy cổ vịt bên cạnh, cười một tiếng: “Sao có thể? Ai dám muốn pháp lực với minh vương."
“Không có cho bất kì kẻ nào?" Mặc Hàn cường điệu hỏi.
Mặc Uyên gật đầu: “Ừ, không có."
“Anh nói dối!" Tôi lập tức chọc thủng hắn.
Mặc Uyên lập tức không nhận: “Ta nói dối cái gì?"
“Lúc trước ở trong sơn động dưới giếng Thanh Hư Quan, trên tay đạo sĩ phi cương kia có một khối kết tinh pháp lực của Mặc Hàn, anh nói chính là Mặc Hàn cho một cô gái!"
Nháy mắt sắc mặt của Mặc Uyên tối đi một chút, thấy mặt băng sương của Mặc Hàn, miễn cưỡng cười trừ một cái: “Ta không có nói qua, ngươi nhớ lầm rồi."
“Lúc ngươi mang kết tinh về, đã nói là trước kia ta cho ngươi." Mặc Hàn nhìn chằm chằm Mặc Uyên.
Mặc Uyên vẻ mặt chính là như thế: “Không sai, chính là trước kia ngươi cho ta!"
“Vậy trong sơn động dưới giếng Thanh Hư Quan là chuyện như thế nào?" Tôi lại hỏi.
Mặc Uyên nhìn tôi một cái, bị Mặc Hàn dùng ánh mắt giết bằng được: “Nói thật."
“Ta nói chính là lời nói thật." Vẻ mặt của Mặc Uyên chân thành.
Mặc Hàn nhìn chằm chằm hắn, Mặc Uyên cúi đầu, ăn đồ ăn vặt không để ý tới quỷ.
Dưới sự giận dữ, tôi đoạt toàn bộ đồ ăn vặt bên hắn trở về.
Mặc Uyên theo bản năng muốn đến đoạt, tay mới duỗi lại đây, đã bị Mặc Hàn đánh trở về.
Mặc Uyên thở thật dài, nhìn về phía Mặc Hàn: “Ca, nếu đã quên mất, hà tất muốn nhớ lại chứ."
“Tàn hồn trên người Mộ Nhi kia, rất có khả năng là ta dùng pháp lực làm môi giới bám vào người, chúng ta mới không nhìn ra." Mặc Hàn nói ánh mắt trầm xuống.
“Lúc này, ta cần phải nhớ lại."
Mặc Uyên kinh ngạc nhìn thoáng qua, Mặc Hàn đưa tờ giấy kia cho hắn nhìn, xem xong, ánh mắt Mặc Uyên nhìn về phía tôi trở nên phức tạp.
Suy nghĩ một hồi lâu, Mặc Uyên thương lượng với tôi: “Ngươi đi ra ngoài tản bộ một chút đi? Tiểu chất tử của ta buồn đến hỏng rồi."
Vừa thấy chính là muốn tôi tránh ra, hai anh em muốn nói lời riêng tư!
Tôi càng không muốn!
Lườm Mặc Uyên một cái, tôi xụ mặt ngồi bất động ở tại chỗ.
Mặc Hàn nói: “Mộ Nhi là thê tử của ta, cứ nói đừng ngại."
Vẻ mặt Mặc Uyên tuyệt vọng nhìn tôi, lại thở dài một cái.
Hắn không nói nữa, trong phòng trầm ngâm thật lâu, Mặc Hàn cũng không thúc giục hắn, chỉ là sắc mặt lại càng ngày càng khó coi.
Trong phòng có âm khí mỏng dao động, nếu không phải là tôi quá mẫn cảm với âm khí của hai con quỷ này, một chốc thật đúng là không phát hiện ra.
Bọn họ là đang dùng truyền âm tôi không nghe thấy nói chuyện?
Tôi nháy mắt không vui!
Chuyện tốt không dấu người, dấu người không phải là chuyện tốt!
Nhất định là có quan hệ với cô gái kia, cho nên mới không muốn để tôi biết!
Tôi u ám đứng lên đi ra ngoài, Mặc Hàn vội đuổi theo: “Mộ Nhi."
Tôi hất hắn ra, giận dỗi nói: “Em đi ra ngoài tản bộ!"
“Ta bồi nàng." Mặc Hàn nói.
“Không cần! Anh và Mặc Uyên truyền âm đi!" Tôi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, còn không quên lại thêm một câu: “Không được đi theo!"
Từ xa, tôi nghe thấy tiếng Mặc Uyên cười nhạo: “Ca, ngươi nhìn xem hiện tại ngươi đều sủng nàng thành bộ dáng gì rồi!"
Cắt! Có bản lĩnh anh cũng đi tìm một ông chồng như vậy sủng anh đi!
Tôi một đường nổi giận đùng đùng rời đi đã lâu, Thính Lam không ở đây, chỉ có Tiểu Bạch canh giữ ở cửa phát hiện tôi đi ra ngoài, đi theo bên người tôi.
Nhưng mà, đi một khoảng cách thật dài, tôi lại phát hiện âm khí của Mặc Hàn luôn dừng lại ở phía sau tôi nơi cách đó không xa.
Chẳng lẽ Mặc Hàn đuổi theo?
Tôi có chút mừng thầm nho nhỏ, còn có chút khó chịu, không tự giác quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại không nhìn thấy bóng dáng của Mặc Hàn, đồng thời âm khí của Mặc Hàn cũng đã biến mất.
Tôi rất quen thuộc với âm khí của Mặc Hàn, không có khả năng sẽ phát hiện sai.
Nhất định là hắn sợ tôi tức giận, cố ý trốn rồi!
Nghĩ đến đây, tôi nhìn gạch còn tính là sạch sẽ, đặt mông ngồi xuống, còn lớn tiếng kêu một tiếng: “Đau quá!"
Bóng dáng của Mặc Hàn xuất hiện ở bên người tôi: “Nơi nào ngã đau?"
Tôi chu miệng nhìn hắn, hắn thấy tôi không nói lời nào, bao phủ thuật chữa trị lên toàn than tôi: “Còn đau không?"
Tôi ủy khuất gật đầu, Mặc Hàn lại thi triển thuật chữa trị một lần nữa.
Thật sự là một Minh Vương thành thật!
“Đứng lên đi." Mặc Hàn muốn đỡ tôi đứng lên, bị tôi ngoan cố ở đó.
“Em ngã, muốn Mặc Hàn thân thân mới có thể đứng." Không sai, tôi chính là làm kiêu!
Mặc Hàn nghe vậy cúi xuống thân một lần nữa, ở bên môi khẽ mổ một cái, thấp giọng nói: “Nếu là yêu cầu khác mới có thể đứng lên, vi phu cũng có thể làm được."
Vì sao tôi đỏ mặt?
Lườm quỷ không đứng đắn này, hắn đỡ tôi đứng lên.
Ôm lấy eo tôi, Mặc Hàn xoa bụng của tôi, nói với tôi: “Đừng nóng giận, Mặc Uyên không muốn để nàng nghe được, cũng là vì không cho nàng tức giận."
“Em dễ tức giận như vậy sao?" Tôi hỏi.
Mặc Hàn lắc đầu: “Tính tình của nàng rất tốt."
Chỉ là Mặc Uyên nói có quan hệ với cô gái kia, mà vừa rồi tôi bởi vì cô gái kia tạc mao, Mặc Hàn mới theo Mặc Uyên không để tôi biết!
Tôi đều đoán được.
Mặc Hàn sờ đầu tôi: “Có một số việc, nếu không biết có thể vui vẻ một chút, ta vẫn hy vọng nàng không biết. Bởi vì, ta hy vọng nàng vui vẻ."
Nhưng cảm giác bị người cố ý gạt càng khó chịu hơn!
“Giống như là chết không đau sao?" Tôi không tự chủ được hỏi ra.
Mặc Hàn sửng sốt, đang muốn nói gì đó, lại bị tôi chặn ngang: “Thôi, các anh truyền âm em không muốn biết."
“Mộ Nhi, Mặc Uyên nói…"
“Em không muốn biết!" Tôi lại chặn ngang hắn lần nữa: “Anh đã nói em không biết có thể vui vẻ, anh hy vọng em vui vẻ, như vậy em không cần phải biết! Em muốn vui vẻ!"
Mặc Hàn do dự nhìn tôi, muốn nói cái gì đó cuối cùng vẫn là biến thành hắn thỏa hiệp với tôi: “Được."
Nhưng vì sao tôi không cao hứng nổi?
Lúc nuôi một con heo cũng là cho ăn ngon uống tốt, heo ăn ngủ cũng rất vui vẻ.
Nhưng một khi đến tết, con heo kia có vui sướng cũng phải bị một đao chém ăn luôn.
Một người một quỷ trầm ngâm đi trên đường lát đá ở Minh Cung rất lâu mới trở về, tôi ngay cả cơm cũng không ăn đã ngã đầu ngủ.
Mặc Hàn cách chăn ôm tôi, như loáng thoáng thở dài.
Minh giới làm việc và nghỉ ngơi ngược với nhân gian, ban ngày ngủ, ban đêm đi ra ngoài.
Vào đêm ngày hôm sau, Mặc Hàn không xử lý hồ sơ lui tới như thường, mà vẫn luôn ôm tôi.
Cho đến khi Thính Lam tới báo cáo quỷ khác còn chờ hắn trả lời rất nhiều lần, Mặc Hàn mới đứng dậy.
“Mộ Nhi." Tôi giả bộ ngủ nghe được giọng nói của hắn rất trầm đang gọi tôi: “Dựa theo tâm ý của chính mới có thể vui vẻ, nàng không cần nhân nhượng ý nghĩ của ta."
Nhưng mỗi một lần đều là hắn nhân nhượng tôi, tôi không muốn luôn là hắn lui bước.
Chuyện của cô gái kia, tôi biết khẳng định không vui, thậm chí có thể còn sẽ khiến Mặc Hàn khó xử, cho nên Mặc Uyên mới không cho tôi biết.
Tôi lựa chọn không muốn biết, thứ nhất thật sự là có chút tức giận, thứ hai, kỳ thật cũng là vì để cho Mặc Hàn một đường sống.
Huống chi, ngay cả Mặc Hàn cũng đều nói, có một số việc tôi không biết, có lẽ sẽ vui vẻ hơn.
Trên người bỗng nhiên truyền đến một cảm giác bị đè, là Mặc Hàn cúi người ôm chặt tôi lần nữa.
“Ta sẽ không phụ nàng." Hắn hạ giọng, mang theo lời tình ý và trịnh trọng không rõ.
Hốc mắt tôi chợt ướt.
Chờ lau khô nước mắt kéo chăn ra, Mặc Hàn cũng đã đi rồi.
Tôi cảm giác, hai ngày này tôi như có chút làm vẻ.
Không được! Nhất định phải sửa lại!
Cho dù Mặc Hàn thật sự từng yêu cô gái kia thì thế nào! Hiện tại người hắn yêu là tôi!
Nên câu hắn nói không phụ vừa rồi kia, tôi vẫn tin hắn!
Tôi lập tức đi xuống giường, Mặc Hàn không ở tẩm cung cũng không ở thư phòng, tôi hỏi thủ vệ Hồng Quỷ, nói phong ấn tử địa Minh giới có chút buông lỏng, Mặc Hàn dẫn quỷ đi tuần tra.
Tôi vốn định đi, nhưng Hồng Quỷ nói cái gì cũng không đồng ý: “Phu nhân ngài an tâm nghỉ ngơi đi! Quỷ khí của tử địa rất nặng, cho dù ngài không sợ, cũng phải vì tiểu thiếu gia mà suy nghĩ!"
Nhắc tới an nguy của đứa bé, xúc động tôi muốn đi tử địa nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Thính Lam lấy bữa sáng cho tôi, tôi ăn một lát, bảo bảo ở trong bụng ầm ĩ muốn đi đến hoa viên, vừa lúc gặp phải Mặc Uyên nổi giận đùng đùng.
Vừa thấy tôi, hắn đã bất mãn chất vấn tôi: “Ngươi và đại ca ta nói cái gì? Hắn lại vừa đánh ta!"
“Tôi cũng chưa nói cái gì…" Tôi vẻ mặt mờ mịt, chẳng lẽ là Mặc Hàn rải tức giận đến trên đầu Mặc Uyên.
Mặc Uyên hừ lạnh một tiếng: “Ta mới không tin! Ca ta trách ngày hôm qua ta truyền âm cho hắn, không muốn nói trước mặt ngươi! Nên ngươi tức giận!"
Thì ra là bởi vì như vậy…
“Cho nên vì sao anh không dám nói trước mặt tôi?" Nhắc tới cái này khiến cho tôi nhớ tới cô gái oan hồn bất tán kia, tôi cũng phát giận.
“Ta còn không phải là vì tốt cho ngươi!" Mặc Uyên hét lên.
Tôi mới không tin, vì tốt cho Mặc Hàn mới đúng.
Cảm nhận được tôi xem thường, Mặc Uyên không vui nói: “Nghe nói hiện tại ngươi lại không muốn biết ta nói cái gì với ca ta?"
“Vậy thì sao?" Tôi đột nhiên lại loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Mặc Uyên cười lạnh một tiếng, vẽ xuống một kết giới cách âm, ở bên trong kết giới cực kỳ ấu trĩ lớn tiếng hét với tôi: “Ngươi không muốn biết ta càng muốn ngươi biết! Ca ta thật sự là có một phần ký ức bị mất, nhưng có quan hệ vớ nữ nhân hắn yêu nhất kia! Pháp lực cũng là hắn cho nữ nhân kia! Hắn yêu nhất chính là nữ nhân kia! Không phải là ngươi! Ngày hôm qua ta đều nói cho hắn!"
Toàn thân tôi đều không tự giác run rẩy một chút, như ở ngày đông giá rét bị ném vào trong nước đá vậy.
Cho dù đáy lòng tôi không muốn tin tưởng Mặc Uyên nói, nhưng nhịn không được hỏi một tiếng: “Thật sao…?"
“Thật!" Mặc Uyên vô cùng khẳng định.
Quả nhiên vẫn là không biết sẽ tốt hơn.
Tôi nhìn Mặc Uyên nửa ngày, muốn hỏi hắn vì sao Mặc Hàn lại mất trí nhớ, vì sao cô gái kia lại chết, hiện tại tôi được tính là cái gì…
Rất nhiều rất nhiều vấn đề đều muốn hỏi ra, cuối cùng lại vẫn mất mát cúi đầu rời đi.
Mặc Hàn nói không sai, có một số việc không biết, tôi có thể vui vẻ hơn.
“Mộ Tử Đồng?"
“Mộ Tử Đồng, ngươi không sao chứ?"
Mặc Uyên nhìn bóng dáng tôi gọi hai tiếng, tôi không để ý đến hắn, hắn đuổi theo: “Này? Ngươi đừng làm ta sợ, ngươi xảy ra chuyện ca ta sẽ đánh chết ta!"
Hít cái mũi có chút tắc, tôi thấp giọng nói: “Tôi không sao."
Mặc Uyên có chút không tin, đi theo tôi hai bước, như là có chút hối hận vừa rồi mình lanh mồm lanh miệng nói những lời đó, muốn mất bò mới lo làm chuồng: “Cái kia…… Cái kia! Thật ra ca ta yêu nhất chính là ngươi! Thật sự! Tin tưởng ta! Ta hiểu ca ta nhất!"
Tác giả :
Mộ Hi Ngôn