Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 114: Quỷ Triền Thảo

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Tử Đồng?" Giọng nói của Lam Cảnh Nhuận có chút ngoài ý muốn và vui sướng: “Sao lại nghĩ đến gọi điện thoại cho tôi?"

“Học trưởng, tôi muốn hỏi anh chuyện Lam tổng một chút." Nhớ tới Lam Thiên Hữu bị Mặc Hàn truyền tống ngay sau đó, tôi luôn cảm thấy xấu hổ.

“Anh trai tôi đã tìm được rồi, hắn không có việc gì, ý tứ không trách cô, cô yên tâm." Lam Cảnh Nhuận trấn an nói.

“Hắn không có việc gì thì tốt, tôi còn muốn hỏi một chuyện khác, sau khi Lam tổng hắn được tìm thấy, là rời khỏi núi Trường Bạch, hay là còn ở núi Trường Bạch một đoạn thời gian?"

Không phải không tin Mặc Hàn, tuy hắn nói lúc hắn trở về không thấy Lam Thiên Hữu, nhưng tôi thấy Lam Thiên Hữu kia thật sự là quá chân thật.

Lam Thiên Hữu kia, từ hơi thở đến nhiệt độ cơ thể, giống nhau không kém, như thế nào cũng đều không giống như là giả.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, nhớ lại hai ngày này, sau khi tôi rạch một đao ở trên tay, bóng dáng cô gái kia và Mặc Hàn xác thật không xuất hiện nữa.

Ngược lại là Lam Thiên Hữu vẫn luôn đều ở đây.

Trong lòng luôn có một cảm giác kỳ quái với việc này, luôn cảm thấy, nếu là Lam Thiên Hữu rời đi ở trước khi Mặc Hàn trở về, lấy tình huống ngay lúc đó, Mặc Hàn vội vã tìm tôi, cũng sẽ không đi để ý một người sống như Lam Thiên Hữu.

Lam Cảnh Nhuận không phải rất rõ ràng với việc này, trực tiếp cho tôi số điện thoại của Lam Thiên Hữu, tôi do dự gọi cho Lam Thiên Hữu.

“Tử Đồng." Đều là giọng nói rất vui sướng và ngoài ý muốn: “Em khỏe không?"

“A… Khỏe…" Lam Thiên Hữu làm cho tôi có một loại cảm giác muốn chạy trốn trong tiềm thức.

“Trở lại thành phố Trạch Vân chưa? Hay là đang trên đường? Ở trên đường, tôi tới đón em." Hắn tự quen thuộc quan tâm.

Tôi vội chặn ngang hắn: “Lam tổng, cảm ơn ý tốt của anh, không cần, tôi chỉ là muốn hỏi anh chuyện này mà thôi."

“Chuyện gì?"

“Lần trước Mặc Hàn tức giận đưa anh vào trận pháp, xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, sau đó anh rời khỏi núi Trường Bạch sao?"

“Không có." Hắn rất khẳng định trả lời.

Tim tôi không tự giác đập với tốc độ nhanh hơn, Lam Thiên Hữu lại nói: “Ngày đó tôi nhìn thấy em một mình ở chân núi Trường Bạch, còn…"

Hắn muốn nói lại thôi, giọng nói càng thêm lo lắng hai phần: “Thân thể của em không sao chứ? Đều hộc máu."

Lại thật sự là hắn!

Vậy Mặc Hàn đi theo cô gái kia rời đi và nói đường ai nấy đi với tôi thì sao?

Tôi chìm ở trong khiếp sợ không thể trả lời Lam Thiên Hữu, hắn lại tự mình trả lời: “Tôi nghĩ hẳn là tôi nghĩ nhiều, Cảnh nhuận nói, bạn trai em có thuật trị liệu, thân thể của rm hẳn là không có gì đáng ngại."

“Anh…… Còn nhìn thấy gì không?" Tôi gần như là dùng hai tay nắm vào nhau, mới không khiến mình ngã xuống.

Hắn do dự: “Tử Đồng, em thật sự muốn biết?"

“Muốn!"

Yên lặng trong chốc lát, Lam Thiên Hữu như là thở dài, thay đổi giọng nói: “Cũng không có gì, chỉ là em đột nhiên biến mất, tôi không tìm thấy em, Quân Chi nói trên người của em có không gian tùy thân, tôi cho rằng em đi vào đó, nên đi tìm bác sĩ. Nhưng dẫn theo bác sĩ trở về tìm em, em vẫn không xuất hiện, hiện tại, thân thể thật sự không sao chứ?"

Giọng nói của hắn quan tâm, lòng tôi lại không ổn.

Mặc Hàn nói đường ai nấy đi nhất định là ảo giác, vậy bóng dáng cô gái kia hiện lên, lại là thật hay là giả?

“Tử Đồng? Em còn ở đó sao? Có khỏe không?" Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Lam Thiên Hữu.

Sợ hắn hỏi tiếp, tôi trả lời có lệ hai câu: “Tôi không có việc gì, cảm ơn Lam tổng, gặp lại."

“Tử Đồng, mặc kệ gặp phải cái gì, đều đừng cố gắng, tùy thời đều có thể tới tìm tôi." Giọng nói của Lam Thiên Hữu ôn nhu có thể chết chìm cá.

Tôi lại không cảm động nổi: “Cảm ơn… Tôi khá tốt, không quấy rầy anh."

Cúp điện thoại, cả đầu óc tôi vẫn là cảnh tượng chứng kiến trong trận pháp kia, sau đó hình ảnh Mặc Hàn và cô gái kia gắn bó ở bên nhau đều là giả, tôi chỉ để ý khi Lam Thiên Hữu xuất hiện thấy bóng dáng kia.

Bóng dáng kia như là một cây kim đâm ở trong ánh mắt tôi, làm tôi ngày đêm bất an.

Tiểu Bạch từ ba lô nhô đầu ra cọ cọ tay của tôi, tôi bóc khô bò cho nó, lặng lẽ nhìn tình huống bên trong mặc ngọc.

Mặc Hàn còn đang tu luyện hết sức chăm chú, trên người chỉ có hơi thở của một mình tôi, tôi quyết định, vẫn là tin tưởng hắn.

Trở lại thành phố Trạch Vân đón Quân Chi và Tiểu Tiểu, chúng tôi ngồi trên xe lửa về nhà. Về đến nhà có bốn giờ rưỡi đi xe, trên đường nhàm chán, Mặc Hàn cũng không chữa thương, tôi dạy hắn và Tiểu Tiểu đấu địa chủ.

Thực mau, trường hợp liền lửa nóng lên.

Lúc Quân Chi thua trận thứ mười hai, bất đắc dĩ nhìn về phía Mặc Hàn: “Anh rể, chị của em là địa chủ, anh là bần nông, anh lại là nhà trên của nàng, có thể không thả nước cho nàng như vậy hay không! Hôm nay chị ấy làm địa chủ còn chưa thua! Anh đã thả bài rồi!"

Mặc Hàn vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quân Chi: “Bổn tọa cũng không vì tình làm việc riêng."

Quân Chi sẽ nhớ bài, cọ cọ phân đôi bài trên bàn ra, chỉ vào đôi bài Mặc Hàn đánh ra kia, lời lẽ chính đáng: “Còn nói không làm việc riêng! Chị của em còn thừa một bài, anh ra nhỏ nhất! Nàng còn dư lại đôi, anh ra một đôi nhỏ thứ hai! Lúc nàng bom vứt loạn, anh nắm nhiều bom như vậy lại không nổ trở về! Không phải vì tình làm việc riêng thì là cái gì!"

“Đây là sủng nịch bình thường trong phạm vi của bổn tọa với phu nhân, tiểu hài tử không hiểu không cần nói bậy." Minh vương đại nhân nghiêm trang giáo dục.

Quân Chi phun máu.

Tôi ôm Tiểu Tiểu vô sỉ lên tiếng cười.

Đang lúc Quân Chi suy tư muốn đổi vị trí với Mặc Hàn để hắn bảo tôi làm nhà dưới hay không, xe lửa đột nhiên ngừng, phanh gấp làm không ít người đều bảy ngã tám đổ..

“Làm sao vậy?" Quân Chi ổn định cơ thể đứng lên, nhìn một vòng xung quanh, phát hiện mọi người đều là vẻ mặt mờ mịt.

Mặc Hàn cũng không quan tâm chuyện người sống, lúc này cũng đứng lên.

“Có cái gì dị thường sao?" Tôi hỏi hắn.

“Có quỷ khí." Mặc Hàn nói.

Tôi tinh tế cảm nhận một chút, quả nhiên có một đạo quỷ khí rất mỏng truyền tới ở ngoài xe lửa. Hơn nữa, quỷ khí không ngừng có xu thế tăng thêm.

Quân Chi cũng cảm ứng được, sắc mặt không được tốt: “Đây là… Quỷ binh?"

Quỷ khí này và quỷ khí trên quỷ mặt xanh Quân Chi muốn thu phục kia rất giống nhau, hơn nữa, số lượng không ít.

Tôi có chút lo lắng nhìn về phía Mặc Hàn: “Tình huống nghiêm trọng không? Sao em cảm giác có rất nhiều bóng dáng của quỷ binh…"

“Hàng trăm con." Vẻ mặt của Mặc Hàn nghiêm túc.

Quân Chi kinh hãi: “Sao dương gian lại có nhiều quỷ binh như vậy!"

Mặc Hàn nhíu mày không trả lời, nhìn về phía tôi: “Ở chỗ này chờ ta." Lại nhìn Quân Chi, Tiểu Tiểu và Tiểu Bạch bên cạnh: “Bảo vệ Mộ Nhi."

Bóng dáng của hắn biến mất ở tại chỗ, từ trên quỷ khí cảm ứng ra, hắn đang bay nhanh về phía quỷ khí.

“Quân Chi, liên hệ với trường đoàn tàu, để hắn chạy xe lửa trở về." Tôi có loại dự cảm không tốt.

Quân Chi đang muốn đi, mới bước ra một bước, trên chân bỗng nhiên bị một bóng dáng cuốn lấy.

Tôi tay mắt lanh lẹ hóa ra trường kiếm chặt đứt bóng ảnh, Quân Chi nhảy lên ghế dựa, tôi đâm một kiếm vào trong bóng ảnh còn không trốn đi kia, nghe được một tiếng kêu rên, đánh tan quỷ muốn hút tinh khí của Quân Chi kia.

Chúng tôi động tĩnh lớn như vậy, bên cạnh lại không có người phản ứng, tôi ý thức được tình huống không thích hợp, vội đi xem xét tình huống của bọn họ, lại phát hiện phần lớn mọi người đều hôn mê, trên mắt cá chân vừa lúc quấn lấy bóng ảnh vừa mới muốn cuốn lấy Quân Chi.

“Quỷ Triền Thảo!" Quân Chi kinh ngạc nói.
Cái này tôi nhìn qua trong sách ở biệt thự, là một loại thực vật sinh trưởng ở nơi có
âm khí rất nặng.

Quỷ Triền Thảo nhìn bình thường chính là một bộ tóc bị người ta vứt bỏ, nhưng một khi có người sống tới gần, Quỷ Triền Thảo sẽ bị dương khí trên người người sống hấp dẫn, điên cuồng bắt lấy người sống, hấp thụ tinh khí từ trên người người sống.

Mà người sống bị quấn lên sẽ như bị tiêm thuốc ngủ, trở nên hôn mê, chết đi ở trong bất tri bất giác.

Âm khí trên người tôi nặng trọng, đoán chừng bị Quỷ Triền Thảo xem thành người một nhà, cho nên không bị công kích.

Quân Chi từ trong túi lấy ra vài đoạn hương nhiếp yêu, dùng lửa dương đốt cháy đặt ở phía dưới ghế dựa huân một cái, quả nhiên những Quỷ Triền Thảo đó sợ hãi rụt trở về chỗ âm u.

Hương nhiếp yêu có thể xua tan Quỷ Triền Thảo, tôi lấy toàn bộ hương nhiếp yêu còn thừa từ trong túi Quân Chi ra, chia làm hai phần: “Chia hai tổ, Tiểu Tiểu và Tiểu Bạch trở về, đốt hương nhiếp yêu cho mỗi đoạn trong xe. Tiểu Tiểu đốt lửa, cẩn thận chút, đừng đốt tới chỗ khác."

Chúng tôi ở toa xe giữa, tôi giao một nửa hương nhiếp yêu cho Tiểu Bạch, nó mang theo Tiểu Tiểu giơ chân chạy trở về.

Tôi và Quân Chi đi về phía trước.

Xe đột nhiên dừng lại, tôi lại cảm giác có quan hệ với phía trước.

Quân Chi ở phía trước đốt hương nhiếp yêu, các Quỷ Triền Thảo rối rít lui về phía sau, sau khi bị Quỷ Triền Thảo quấn lên người, ít nhất phải hôn mê hai ba tiếng đồng hồ mới có thể tỉnh lại, tôi và Quân Chi cũng không sợ dọa đến bọn họ.

Mà càng đi về phía trước, cổ quỷ khí vốn nhàn nhạt kia cũng càng nặng.

Mắt thấy phải đến toa xe đầu tiên, tôi cho Quân Chi một ánh mắt, Quân Chi hiểu ý, trao đổi vị trí với tôi, nắm kiếm gỗ đào đi theo phía sau tôi.

Bước vào chỗ tiếp giáp hai toa xe, một mùi tanh tưởi ập vào trước mặt, thiếu chút nữa huân tôi trực tiếp trở về. Tôi còn không kịp thấy rõ nơi đó có cái gì, bỗng nhiên cảm giác được trên eo bị thứ gì đó cuốn lấy, kéo vào trong xe.

Quân Chi muốn bắt lấy tôi, cũng bị kéo vào với nhau.

Trong toa xe rất tối, nhưng vẫn còn có ánh sáng, không tạo thành ảnh hưởng gì với tôi. Dưới chân truyền đến một cảm giác quái dị trơn mềm, tôi cúi đầu, lại phát hiện tôi đứng ở trên một tảng Quỷ Triền Thảo lớn.

Khác với toa xe phía trước, Quỷ Triền Thảo nơi này phủ kín cả toa xe!

Tôi nháy mắt có chút ghê tởm, Quân Chi đi theo phía sau tôi, huân hương nhiếp yêu trong tay xuống, tóc cỏ kì quái dưới chân như là đã chịu uy hiếp cực đại, lập tức điên cuồng kích động, muốn thoát đi.

Tôi và Quân Chi sợ bị vướng ngã, chia ra tìm ghế dựa hai bên nhảy lên.

Lúc này tôi mới phát hiện, người trong toa xe này cực kỳ ít.

“Bốp bốp" hai tiếng, phía trước lại phát ra tiếng vỗ tay.

Tôi và Quân Chi nhìn lại phía trước, thấy một bóng dáng người đàn ông thấp bé từ trên chỗ ngồi đằng trước đứng lên.

Vóc Dáng của hắn khoảng một mét năm mươi, người tuy lùn, cặp mắt nhỏ kia lại bắn ra tia hung ác nham hiểm.

“Không nghĩ tới, có thể gặp người Đạo gia ở chỗ này." Nhìn Quân Chi, hắn rất có thú vị mở miệng.

Quân Chi hừ lạnh một tiếng: “Biết là người Đạo gia tới thì tốt! Nhanh thu lại những đồ vật lung tung này!"

Người đàn ông khinh thường cười khẽ: “Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa cũng dám nói những lời này với tao! Đạo gia và một mạch Dưỡng Quỷ Sư tao từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông. Nhưng mày mang theo kiếm lạn mộc kia chạy đến nơi này! Lão tử nể mặt đạo môn, có lẽ còn có thể giữ cho mày một cái mạng nhỏ!"

“Nằm mơ!" Quân Chi giận mắng.

Người đàn ông kia vẫy tay một cái, một quỷ ảnh hiện lên bên cạnh Quân Chi, Quân Chi linh hoạt tránh thoát, hương nhiếp yêu trên tay lại bị quỷ ảnh bắt được đoạt đi.

Chúng tôi ngồi chính là hồng da tiểu xe lửa, toa xe mở cửa sổ ra, tôi đang muốn đi cướp hương nhiếp yêu về, quỷ ảnh đã ném đồ ra ngoài cửa sổ trước một bước.

Không có hương nhiếp yêu chấn kinh, Quỷ Triền Thảo ở dưới khống chế của người đàn ông hung ác nham hiểm, điên cuồng tấn công về phía Quân Chi.

Quân Chi vung kiếm chém đứt Quỷ Triền Thảo đằng trước, trở tay lấy ra vài lá bùa, điên cuồng ném về phía Quỷ Triền Thảo sinh trưởng còn cao hơn người khác, chớp mắt đã đốt những Quỷ Triền Thảo đó thành tro tàn.

Tôi muốn đi giúp hắn, quỷ ảnh đoạt đi hương nhiếp yêu kia vòng quanh tôi, đánh nhau với tôi.

Đây vẫn là một con lệ quỷ, răng nanh thật dài lộ ở bên ngoài, bên môi còn có máu tươi và thịt sống quỷ dị. Mùi trong xe đã bị tôi dùng linh lực ngăn cách, nhưng tôi nhớ rõ lúc mới vào toa xe, trừ có thể ngửi được mùi tanh tưởi ra, còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi không nhẹ.

Chẳng lẽ nói…

“Anh ăn hành khách trong xe!" Tôi khiếp sợ nhìn con quỷ kia.

Khóe miệng nam quỷ của kia lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Yên tâm, tao cũng rất nhanh sẽ ăn mày!"

Nằm mơ!

Tôi đâm tới một kiếm, đạo hạnh của lệ quỷ kia không ít, lại bị hắn né tránh, đồng thời quay người trả lại cho tôi một móng vuốt, bị tôi dùng kiếm ngăn cản.

Thấy Quân Chi nơi đó còn chịu đựng được, tôi yên tâm không ít, chuyên tâm đối phó với lệ quỷ này.

Nếu tôi không đoán sai, người đàn ông vóc dáng thấp kia dùng tinh khí hành khách trên xe tới nuôi Quỷ Triền Thảo, lại chờ lúc hành khách nhanh chết, thả ra lệ quỷ này, để lệ quỷ ăn luôn thân thể hành khách và hồn phách với nhau, cho nên hành khách trên toa xe này mới ít như vậy.

Thật là ác độc tới cực điểm!

Tôi với lệ quỷ đấu mấy hiệp, hắn không chiếm được nửa điểm chỗ tốt, ngược lại còn bị tôi đả thương vài chỗ. Quân Chi nơi đó chiến quả cũng không tồi, Quỷ Triền Thảo gần đó đều bị hắn thiêu sạch sẽ.

Dưỡng Quỷ Sư giận dữ, rót âm khí của mình vào trong Quỷ Triền Thảo còn thừa, Quỷ Triền Thảo vốn bị Quân Chi chém chỉ cao đến đầu gối, lại điên cuồng sinh trưởng lên lần nữa.

Quỷ Triền Thảo như chỉ hấp thu dương khí trên người người sống, người sống mang theo âm khí nó luôn không để ý tới. Nhưng một khi bị người rót âm khí vào, Quỷ Triền Thảo sẽ xuất hiện biến dị, trên tóc như cỏ, mọc dài ra răng cưa chảy ra kịch độc.

Quân Chi miễn cưỡng ứng phó, lại vẫn bị một dúm Quỷ Triền Thảo cắt qua cánh tay.

Tôi nghe được tiếng hắn ăn đau, đã biết tình huống không ổn, nhìn thấy Quỷ Triền Thảo biến dị, càng sốt ruột hơn.

Mắt thấy lệ quỷ kia còn quấn lấy tôi, bởi vì nôn nóng, trong cơ thể tôi xuất hiện ra một cổ linh lực bùng nổ, đẩy lui lệ quỷ kia, tốc độ đồng thời cũng đề cao không ít, đâm một kiếm vào bụng nhỏ của lệ quỷ kia, lệ quỷ lại không né tránh.

Nơi đó cách nội đan của lệ quỷ không xa, tuy không trực tiếp tổn thương đến nội đan, nhưng vẫn tạo thành cho hắn tổn thương không nhỏ, thân thể lập tức trong suốt.

Dưỡng Quỷ Sư để lệ quỷ ăn thịt người và sinh hồn, là dùng một loại cấm thuật của Dưỡng Quỷ Sư. Hiện tại lệ quỷ đã chịu lớn thương tổn như vậy, hồn phách của Dưỡng Quỷ Sư cũng đã chịu phản phệ không nhẹ.

Động tác của hắn bởi vậy mà ngừng một chút, Quân Chi lập tức thừa dịp lúc này thoát thân trở lại bên người.

Lệ quỷ còn muốn xông tới, tôi lấy ra trâm cài đặt ở mặc ngọc, ngay tại chỗ vạch xuống một đạo kết giới, bao vây tôi và Quân Chi ở bên trong.

Lệ quỷ công kích đánh vào trên kết giới, bị kết giới đẩy ra, thấy hắn và Dưỡng Quỷ Sư đều không làm gì được kết giới này, tôi không hề quản bọn họ, cúi đầu kiểm tra thương thế trên người Quân Chi.

Chỗ trên cánh tay bị răng cưa tổn thương đến kia đã biến sắc hoàn toàn, Quân Chi cố nén đau hỏi tôi: “Sẽ không phải cụt tay chứ…"

“Nói bậy gì đó!" Tôi chặn ngang hắn, phân ra một ý thức cẩn thận tìm tòi ở mặc ngọc, ý đồ tìm thuốc giải độc gì đó, nhưng mà lại cái gì cũng đều không có.

Quân Chi cũng tìm trong túi của hắn, chỉ tìm ra một đống bùa và pháp khí đuổi quỷ, không có thuốc giải độc.

Làn da kia đã dần trở nên cứng rắn, như là một lớp mai rùa.

Quân Chi lạc quan chọc chọc, còn phát ra trầm đục rất nhỏ.

Trên sách nói, răng cưa Quỷ Triền Thảo bị biến dị gây thương tích trúng độc, nếu giải độc muộn, làn da toàn thân đều bị sẽ biến thành tình trạng mai rùa như vậy.

Quân Chi nhận ra được đó là Quỷ Triền Thảo, tự nhiên cũng biết bệnh trạng trúng độc, hiện tại cũng chỉ là cố gắng trấn định mà thôi.

Tôi an ủi nói: “Chờ Mặc Hàn trở về, hắn nhất định có biện pháp chữa khỏi cho em."

Quân Chi gật đầu, bỗng nhiên lại bất đắc dĩ cười nhạo một tiếng: “Ngẫm lại thật đúng là vận mệnh trêu người. Chị, có đôi khi, em cảm thấy hai người ở bên nhau khá tốt, nhưng có đôi khi…" Hắn không nói thêm gì nữa, chỉ là lắc đầu.

Tôi biết hắn là còn đang lo lắng mục đích Mặc Hàn đi theo bên người tôi, và cô gái bám vào trên người tôi kia.

Chúng tôi tránh ở kết giới, Dưỡng Quỷ Sư và Lệ Quỷ kia vẫn luôn có ý đồ phá hủy kết giới.

Nhưng thần khí Mặc Hàn tự tay luyện chế chính là chất lượng tốt, bọn họ dùng ra các loại phương pháp, kết giới đều hoàn hảo vô khuyết.

Rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể từ bỏ, lệ quỷ kia thừa dịp lúc này cũng chữa thương ngay tại chỗ.

Dưỡng Quỷ Sư võ không được, đến dùng văn.
Hắn chửi chúng tôi ở ngoài kết giới, muốn chọc giận chúng tôi đi ra ngoài, độc của Quỷ Triền Thảo biến dị sẽ theo máu và linh lực chảy khắp toàn thân người, nếu đi ra ngoài đánh nhau với hắn, độc trên người Quân Chi sẽ lan tràn càng nhanh.

Dưỡng Quỷ Sư mắng rất khó nghe, Quân Chi đã bị chọc giận.

Mắt thấy hắn muốn rút kiếm đi ra ngoài tử chiến một trận với Dưỡng Quỷ Sư, tôi thử điều thành hình thức cách âm kết giới, kết giới nháy mắt yên tĩnh, chỉ có thể thấy người đàn ông thấp bé kia ở bên ngoài buồn cười khoa tay múa chân.

Mắng rất lâu, hắn như mắng mệt mỏi, mới đỡ một ghế dựa lấy ra một lọ nước khoáng uống một ngụm.

Thấy hắn uống nước, tôi chợt lóe linh quang, lập tức lấy trân châu trong mặc ngọc ra.

Tôi nhớ rõ lúc ở núi Trường Bạch, bên trong Thủy Chi Tinh Hoa loại bỏ tạp chất trong cơ thể tôi. Một khi đã như vậy, những độc tố đó cũng coi như là tạp chất, hẳn là cũng hữu dụng!

Tôi từ trân châu lấy ra một giọt Thủy Chi Tinh Hoa: “Quân Chi, thử hấp thu giọt nước này xem."

Quân Chi biết tôi đi theo Mặc Hàn vẫn luôn đều có thứ tốt, cũng không hỏi nhiều, dựa theo tôi nói, điều ra một tia linh lực hấp thu giọt nước trong lòng bàn tay tôi.

Giọt nước chậm rãi tiêu tán ở trong tay hắn, sắc mặt u ám của hắn dần dần khôi phục hồng nhuận. Tôi nhìn chằm chằm kết vảy trên cánh tay hắn, nhận thấy được có linh khí nồng đậm quay xung quanh chỗ này.

“Cảm giác thế nào?" Tôi hỏi quân chi.

“Cũng không tệ lắm, giống như trong cơ thể có máy hút bụi vậy." Hắn không ngâm linh tuyền Thang Cốc, tạp chất trong cơ thể còn nhiều hơn tôi. Tôi chỉ có thể cảm nhận được một dòng suối nhỏ chảy như luồng nhiệt chảy khắp toàn thân, hắn như là máy hút bụi, hơn nữa tiêu phí thời gian còn dài hơn tôi.

Nhưng không quan trọng, chỉ cần giọt nước tinh hoa này có tác dụng có thể khiến Quân Chi giải độc là được.

Qua một hồi lâu, kết vảy kia lạch cạch một tiếng bóc ra, Quân Chi vận hành linh lực ở trong cơ thể một vòng, cười với tôi: “Chị, em không sao rồi!"

Hắn cầm kiếm nhìn về phía Dưỡng Quỷ Sư bên ngoài, mài đao soàn soạt.

Tôi kéo hắn lại: “Chờ một chút."

Quân Chi khó hiểu, tôi chỉ sau chúng tôi, hắn bừng tỉnh đại ngộ.

“Ma ma… Ma ma…" Lúc này gà con chiêm chiếp đụng phải kết giới.

Tôi chờ mong đầy cõi lòng nhìn về phía nàng: “Tiểu Tiểu, đến lượt em lập công rồi! Thấy những Quỷ Triền Thảo trên mặt đất đó không, đốt toàn bộ!"

“Có thể đốt cả toa xe sao?" Vẻ mặt gà con chí khí do dự.

Lực khống hỏa của Tiểu Tiểu xa không bằng Mặc Hàn, chút nhang muỗi còn tạm được, để nàng không hủy hoại đồ vật khác mà đốt Quỷ Triền Thảo còn có chút khó, nhưng vấn đề thu hỏa thì không lớn.

Tôi có chủ ý khác.

“Tiểu Bạch, mang người còn sống trên toa xe này ra ngoài xe, sau đó Tiểu Tiểu em lại đốt!"

Tiểu Bạch “A ô" một tiếng, nhẹ nhàng đạp lên Quỷ Triền Thảo, ba đầu tra xét cùng nhau, rất nhanh đã lựa ra hành khách còn sống, ném ở trên lưng nó mang ra toa xe.

Dưỡng Quỷ Sư trợn mắt há hốc mồm: “Chó dữ ba đầu …"

Tôi mặc kệ bọn họ: “Tiểu Tiểu, phóng hỏa! Chỉ đốt toa này là đủ rồi!"

“Vâng!" Gà con tích đủ hỏa lực, lại phun ra đại hỏa cầu, rơi trên mặt đất, nháy mắt thiêu sạch sẽ Quỷ Triền Thảo trên mặt đất.

Vòng qua chỗ kết giới của tôi và Quân Chi, lửa mặt trời đốt cháy cả toa xe, một giây đã đốt tất cả thùng xe đều là Quỷ Triền Thảo biến dị thành tro tàn.

Nếu Dưỡng Quỷ Sư và lệ quỷ không trốn thật nhanh, đoán chừng cũng chỉ dư lại tro tàn.

Bọn họ thấy tình thế không ổn muốn chạy trốn, Tiểu Bạch rất nhạy bén, một móng vuốt ấn bọn họ nằm trên mặt đất.

Tôi giải trừ kết giới, Quân Chi cảm giác than một phen: “Vẫn là thần thú dùng tốt!"

Một kiếm đâm thủng mặt Dưỡng Quỷ Sư, nháy mắt trên mặt Quân Chi không còn vui vẻ: “Nói! Nuôi nhiều Quỷ Triền Thảo như vậy, hấp thụ tinh khí người sống lâu như vậy, muốn nuôi thứ gì!"

Quỷ Triền Thảo có thể như chim cốc, hấp thụ tinh khí giao cho chủ nhân.

Cho dù Dưỡng Quỷ Sư này tu luyện cấm thuật, cũng xa không cần một tinh khí người sống trên xe lửa.

Dưỡng Quỷ Sư ấp úng không muốn nói, tôi nhìn về phía lệ quỷ kia: “Hắn không muốn cơ hội sống này, tôi cho anh, nếu anh có thể đúng sự thật nói, tôi sẽ không giết anh."

Thanh danh của chó dữ ba đầu ở trong các âm linh lưu truyền rộng rãi, lệ quỷ kia lại bị trọng thương, vốn dĩ cũng nhanh chết tâm. Hiện tại vừa nghe tôi nói, trong mắt lập tức bốc cháy lên hy vọng: “Thật sao?"

“Thật." Tôi nói.

“Vậy cô thề đi!" Lệ quỷ cẩn thận nhìn chằm chằm tôi, Tiểu Bạch bất mãn hắn nói, gầm lên nhe răng đưa đến bên cổ lệ quỷ uy hiếp.

“Ma ma mới sẽ không vì loại quỷ như ngươi thề!" Tiểu Tiểu đứng ở trên đầu Tiểu Bạch một tư thế chỉ điểm giang sơn.

Nếu tôi không thề, đoán chừng con quỷ kia cũng không yên tâm nói thật.

“Tôi thề." Tôi nói xong, con quỷ kia kinh ngạc một chút, tôi giơ ngón tay lên trời thề: “Tôi tuyệt đối không giết anh."

Mặc Hàn nói với tôi rồi, người có tu vi hoặc quỷ đều không thể tùy tiện thề, bởi vì thề sẽ có lực chế ước, ông trời là có mắt.

Tôi phát thề xong, quả nhiên khuôn mặt của lệ quỷ kia nhẹ nhàng không ít: “Tôi nói."

“Mày câm miệng!" Dưỡng Quỷ Sư giận mắng, bị lệ quỷ ném cái xem thường.

“Dù sao mày là chết chắc rồi, tao không muốn đi theo mày hồn phi phách tán! Thịt người và sinh hồn lão tử còn chưa ăn đủ đâu!" Hắn phỉ nhổ Dưỡng Quỷ Sư kia, “Huống chi, lão tử đã sớm muốn thoát khỏi mày!"

Tôi không có hứng thú gì với nội đấu giữa bọn họ, thúc giục một tiếng, lệ quỷ kia cũng nói hết.

“Người sống này học cái gì mà Triệu Hoán Trận, pháp lực của mình không đủ, nên muốn dùng Quỷ Triền Thảo hấp thu tinh khí của những người sống đó, dùng để chống đỡ Triệu Hoán Trận." Lệ quỷ nói.

Tôi nhớ tới Triệu Hoán Trận của Đồng Trì Phi ở nhà xưởng lần trước kia: “Triệu hoán thứ gì?"

“Đương nhiên là lệ quỷ rồi!" Trong mắt nam quỷ nở nụ cười dữ tợn: “Nhưng hắn cũng là tự cho mình rất cao! Triệu Hoán Trận kia triệu hồi ra lệ quỷ, sao có thể mặc hắn sắp xếp!"

Nam quỷ biết những thứ đó, tôi lại nhìn về phía Dưỡng Quỷ Sư: “Anh thật sự không cần cơ hội thẳng thắn cuối cùng này sao?"

Có lẽ là tôi vừa mới quyết đoán thề làm Dưỡng Quỷ Sư cảm thấy có một tia hy vọng, thao thao bất tuyệt nói: “Là có một người cho tôi Triệu Hoán Trận này, để hôm nay tôi tới nơi này tiến hành thuật triệu hoán! Hạt giống Quỷ Triền Thảo cũng là hắn cho, hắn…"

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy khuôn mặt của hắn nhanh chóng vặn vẹo, từng tiếng kêu rên thảm thiết như đang bị liệt hỏa đốt cháy, mắt vừa trợn, người đã ngất đi.

Tiểu Tiểu một chim bay đến trước mặt Dưỡng Quỷ Sư trước, nhấc chân chọc chọc người nọ, ghét bỏ bĩu môi: “Đã chết…"

Tiểu Bạch kinh ngạc “Ô" một tiếng, chứng minh đây không phải là nó động tay.

Lệ quỷ kia thấy chúng tôi nhìn về phía hắn, vội vàng lắc đầu: “Không phải tôi giết!"

Lúc Dưỡng Quỷ Sư chết, không có bất kì âm khí gì di động, như hắn chính là đột nhiên chết đột ngột vậy.

Nghĩ đến đây, tôi nhìn chằm chằm thi thể Dưỡng Quỷ Sư kia không nháy mắt một cái, chờ hồn phách của hắn bay ra, nhưng mà, cái gì cũng đều không xảy ra.

Quân Chi lên trước kiểm tra một phen, nhíu mày nói với tôi: “Hồn phách của hắn đã không có…"

Tiểu Tiểu tò mò bay lên trước, vây quanh thi thể một vòng, kinh ngạc một chút: “A! Sao lại có lửa?"

“Có ý tứ gì?" Tôi vội hỏi.

“Hồn phách của hắn bị đốt!" Tiểu Tiểu nghiêng đầu vẻ mặt mê mang nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất: “Ai phóng hỏa?"

Tiểu Tiểu phi thường mẫn cảm với hơi thở ngọn lửa, ngay cả nàng cũng không nhận thấy được là có người phóng hỏa, tôi càng thêm kỳ quái trong lòng.

Hơn nữa, ai có thể ở dưới mí mắt hai thần thú, thần không biết quỷ không hay đốt sạch hồn phách của Dưỡng Quỷ Sư? Hơn nữa chỉ đốt hồn phách!

“Là Dương Hỏa hay là Minh Hỏa?" Tôi hỏi Tiểu Tiểu.

Gà con buồn rầu lắc đầu: “Không biết ai… Ta không quen biết ngọn lửa này…"

“Vậy cảm giác, dương khí nặng hay là âm khí nặng?" Tôi lại hỏi.

Gà con vẫn lắc đầu: “Đều có cảm giác …"

Tôi thở dài, để Tiểu Bạch xác nhận mãi Dưỡng Quỷ Sư không phải giả chết, thân thể cũng không có chỗ gì khác thường, chỉ có thể từ bỏ từ nơi hắn tìm chỗ đột phá.

Lệ quỷ còn bị Tiểu Bạch ấn ở dưới móng vuốt cảm thấy mình bị bỏ qua, gân cổ lên hiện ra cảm giác tồn tại: “Tôi nói hai vị, các người chính là đáp ứng muốn thả tôi! Tôi biết đều nói cho các người, các người nên thực hiện lời hứa."

Tiểu Bạch nhìn về phía tôi, lệ quỷ kia cũng hỏi không ra cái gì, tôi gật đầu, ý bảo Tiểu Bạch buông lỏng hắn ra.

Tiểu bạch mới nâng móng vuốt lên, lệ quỷ đã nhanh chóng từ trên mặt đất bò lên, lui ra thật xa. Chỉ là ánh mắt lại vẫn không ngừng đánh giá Tiểu Bạch, đoán chừng là có chút tò mò ác danh của chó dữ ba đầu, sao sẽ nghe người ta nói như vậy.

“Các người đến tột cùng là ai…" Lệ quỷ đánh giá tôi, lại nhìn về phía Tiểu Bạch, trong mắt có mơ ước và kiêng kị.

Tôi không trả lời, Quân Chi lạnh lùng nói: “Người thay trời hành đạo."

Lệ quỷ cười nhạo một tiếng: “Không biết trời cao đất dày? Thằng nhóc! Mày biết trời là cái gì sao?"

Nhìn chó dữ ba đầu bộc lộ bộ mặt hung ác, trong mắt lệ quỷ như có một vùng trời đất khác: “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, mày thay trời hành đạo cái gì? Đạo lại là cái gì? Tao nói cho mày biết, chỉ có tự thân cường đại mới là trời! Cường giả nói, mới là đạo!"

Bất thình lình trung nhị phong cách là chuyện như thế nào?

Ai ngờ, Quân Chi rất lạnh nhạt: “Tôi biết."

Lệ quỷ sửng sốt, thấy vẻ mặt của Quân Chi nghiêm túc, không giống như là có lệ, vốn chuẩn bị tốt một thuyết giáo khác chỉ có thể mạnh mẽ nuốt xuống.

Lại tham luyến đánh giá Tiểu Bạch lần nữa, lệ quỷ xoay người muốn rời đi, còn chưa đi hai bước, bỗng nhiên kêu lên một tiếng, một thanh kiếm gỗ đào xen lẫn linh lực cường đại xuyên qua trái tim hắn.

Tôi ngạc nhiên nhìn Quân Chi nắm chuôi kiếm, lệ quỷ cũng kia là vẻ mặt không thể tin tưởng.

“Mày… Chúng mày đã đáp ứng…"

“Chị của tôi đáp ứng không giết anh, tôi không có." Quân Chi nhìn lệ quỷ kia, ánh mắt vô cùng kiên định: “Đạo của tôi, chính là hy vọng nhân gian này thái bình."

“Âm dương có quy tắc, không can thiệp chuyện của nhau, anh ăn thịt người tôi có thể nhịn, nhưng ngay cả hồn phách cũng ăn luôn, những người đó bị mất cơ hội đầu thai, tôi tuyệt đối không thể buông tha cho anh!"

Lại là một đạo linh lực bị rót vào trong kiếm, lệ quỷ ở trong khiếp sợ tan thành mây khói.

tôi lo lắng đi đến bên người Quân Chi: “Quân Chi…"

“Chị, em không sao." Quân Chi thu kiếm gỗ đào lại, lúc này tôi mới phát hiện trên thân kiếm gỗ đào này có khắc hoa văn phức tạp, như đều là từng pháp trận.

Pháp trận có lớn có bé, quấn chặt từng vòng, hẳn là một pháp bảo thượng thừa của Đạo gia.

Tôi còn ở suy nghĩ nên nói cái này với hắn như thế nào, Quân Chi đã mở miệng trước một bước: “Chị, em chui sơ hở Thiên Đạo, giết lệ quỷ sẽ không tổn thương đến chị."

Hắn nói rất chân thành, toi biết hắn là sợ tôi hiểu lầm: “Chị biết em sẽ không làm chuyện không nắm chắc, chị lo lắng không phải cái này."

“Vậy không có gì phải lo lắng, em biết, chị co thể không tán đồng cách làm của em, nhưng nếu thả lệ quỷ kia, còn sẽ có người khác ngộ hại, hơn nữa ngay cả hồn phách đều sẽ bị ăn luôn! Loại lệ quỷ này, quyết không thể buông tha!"

Hắn nói, ngược lại có ba phần đạo lý, hơn nữa trên người hắn không có lệ khí, thấy tôi còn châm chước tại chỗ, Quân Chi xoay người đi kiểm tra tình trạng từng những hành khách hôn mê đó, ngược lại cũng không giống như là thay đổi cá nhân.

“Bọn họ đều không sao chứ?" Tôi hỏi.

“Cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị hút đi tinh khí, phải ở bệnh viện ở vài ngày, đúng rồi, tài xế đâu?" Quân Chi hỏi.

“Không biết." Tôi nhìn về phía đầu tàu, nơi đó không có nửa điểm hơi thở truyền tới, quái dị nói không nên lời.

Cho dù là người hay là quỷ đều sẽ có hơi thở truyền ra, nếu không phải hiện tại tôi có thể thấy đầu tàu này, chỉ bằng vào hơi thở phán đoán, sẽ không biết còn có toa xe này.

“Hẳn là dùng trận pháp gì đó phong tỏa hơi thở." Quân Chi nói với tôi.

Xét thấy vừa mới gặp nạn ở toa xe đầu tiên, tôi không tự mình tiến lên, đón Tiểu Bạch lại đây: “Tiểu Bạch, thu nhỏ chút, đi xem tình huống."
Tác giả : Mộ Hi Ngôn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại