Âm dương nhãn
Chương 78: Siêu thị nhất hào
Nhóm Tô Dập ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện trên tầng năm đang đứng tầm mười người, trong đó có hai người mặc âu phục giày da, những người khác thì mặc đồ vệ sĩ đen.
Tô Dập cầm súng quỷ Bình Hạo Diễm mới nghiên cứu ra sửng sốt, một trong hai người kia không phải chính là Trần tiên sinh trong khu biệt thự S thị lần trước sao?
Ánh mắt Nghệ Tu dừng lại trên người người vệ sĩ da trắng đeo kính đen phía sau Trần tiên sinh, khẽ nheo mắt.
Đó là Simon, cùng đám vệ sĩ ngoại quốc đi theo hắn!
Trần tiên sinh đứng ở tầng năm cũng nhận ra Nghệ Tu cùng Tô Dập ở lầu hai, trừ bỏ cô gái cùng thiếu niên lạ mặt đứng sau, gương mặt tuấn mỹ đầy tính công kích của Nghệ Tu cùng gương mặt nhu hòa cực kỳ tinh xảo của Tô Dập thực sự rất dễ nhận ra.
Nhận ra Nghệ Tu cùng Tô Dập trang bị vũ trang đầy đủ, lưng áo Trần tiên sinh nháy mắt bị mồ hôi thấm ướt, vội vàng hô với nhóm Nghệ Tu ở bên dưới: "Các vị đặc vụ bộ môn, chúng tôi lập tức xuống ngay!"
Nghệ Tu nhướng mày, trầm giọng nói: "Sao bọn họ còn trong cao ốc? Trước tiên bảo hộ bọn họ đã!"
Bọn họ rất nhanh cùng đoàn người Trần tiên sinh hội hợp ở tầng bốn, Nghệ Tu liếc nhìn Simon ở phía sau Trần tiên sinh, nhàn nhạt mở miệng: "Trần tiên sinh không nghe thấy thông báo diễn tập chữa cháy à? Vì sao không sớm rời đi?"
Trần tiên sinh có nổi khổ không nói ra được, ông vốn hẹn Triệu tổng tới tầng cao nhất của cao ốc Hồng Vận bàn chuyện kinh doanh, thế nhưng bởi vì lần hợp tác này cần giữ cơ mật nên không có mấy người biết bọn họ đã tới phòng làm việc cơ mật, đến tận khi đi thang máy xuống mới phát hiện không đúng.
Trần tiên sinh nói: "Chúng tôi ở tầng trên cùng, thông báo không truyền tới đó, chúng tôi cũng không biết có chuyện này. Lần trước hai vị đã cứu chúng tôi một mạng mà vẫn chưa kịp cám ơn, nếu biết các vị tới đây xử lý chuyện, tôi khẳng định đã nhanh chóng rời đi a..."
Nghệ Tu không nóng không lạnh ngắt lời: "Được rồi, đi nhanh đi."
Ánh mắt Tô Dập rơi xuống người vệ sĩ da trắng không nói lời nào ở sau lưng Trần tiên sinh, cũng nhận ra Simon. Cậu có chút kinh ngạc thấp giọng nói: "Simon?"
Simon tựa hồ đang nhìn chằm chằm Bình Hạo Diễm đang cắn một viên kẹo mềm, ánh mắt Nghệ Tu đảo qua đoàn người Simon, lạnh giọng nói: "Trần tiên sinh, tôi nhớ mấy người này trước đó đã bị cảnh sát khống chế giam giữ rồi mà? Trần tiên sinh vẫn dám dùng bọn họ làm vệ sĩ?"
Biểu tình Trần tiên sinh nhất thời có chút lúng túng, cười khan hai tiếng: "Cái này... tôi... nhưng tuyệt đối không phải tôi đưa bọn họ ra, tôi chỉ là thương nhân, không có bản lĩnh lớn như vậy."
Nghệ Tu lười nói thêm nữa, xoay người nói với Đỗ Phái Tuyết: "Em ở đây tiếp tục dò xét đi, bọn anh đưa bọn họ xuống."
Đỗ Phái Tuyết lãnh tĩnh quét khắp lầu bốn chỉ có bóng dáng tiểu quỷ, có chút trầm thấp mở miệng: "Em đi chung với mọi người đi, nơi này cũng không có gì..."
Nghệ Tu gật đầu, gọi nhóm Trần tiên sinh nhanh chóng từ thang bộ đi xuống, rời khỏi cao ốc Hồng Vận.
Simon vẫn luôn trầm mặc đi theo sau lưng Trầm tiên sinh đột nhiên phì cười một tiếng, hỏi Bình Hạo Diễm: "Cậu nhóc, tôi nhớ cậu, cậu còn nhớ tôi không?"
Bình Hạo Diễm đang phình quai hàm cắn kẹo mềm ngừng một lát, nghi hoặc quay đầu nhìn người vệ sĩ da trắng này.
Simon cười: "Cô gái gặp ở biệt thự S thị nhìn có trước quen mắt, thế nhưng khi đó không nhớ ra được. Bất quá tôi nhớ cậu, cậu chính là người cầm phần thưởng đặc biệt của quay số trúng thưởng. Hai năm trước ở siêu thị Nhất Hào, tôi nghĩ cậu hẳn không quên đi?"
Hai năm trước... siêu thị Nhất Hào...
Bình Hạo Diễm chợt cứng ngắc, ánh mắt to tròn trợn to, sửng sốt nhìn Simon.
Tô Dập đi theo phía sau Nghệ Tu sửng sốt một chút, đó không phải siêu thị phát sinh vụ khủng bố tập kích hai năm trước sao? Simon nói chính là lần đệ tử Tử Vi Tông đuổi giết con quỷ cấp tám, thế nhưng vì thực lực không đủ mà dẫn tới sự kiện tàn sát kia?
Nghệ Tu nhíu chặt mày, chợt xoay người xách cổ áo Simon, mắt phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương: "Tao cảnh cáo mày, đừng có ăn nói linh tinh."
Trầm tiên sinh cả kinh, gấp gáp hô: "Simon! Anh chọc bọn họ làm gì?"
Simon khựng một chút, trong khí thế cực kỳ đáng sợ của Nghệ Tu miễn cưỡng nhếch môi mỉm cười: "Tôi chỉ muốn làm một cuộc trao đổi với các người thôi."
Trao đổi? Tô Dập sửng sốt, theo bản năng nhìn súng quỷ kiểu mới trong tay.
Nếu có thứ gì đó làm đám Simon này hứng thì chỉ có cái này thôi.
Nghệ Tu cười lạnh một tiếng, dùng sức đẩy Simon: "Không bàn nữa!"
Simon bị Nghệ Tu đẩy lui về sau vài bước, đứng thẳng người vuốt lại cổ áo bị túm nhăn nhíu, nhún vai không nói thêm nữa.
Bọn họ nhanh chóng đi tới cầu thang lầu hai, đột nhiên, Nghệ Tu đi ở phía trước chợt dừng bước, đưa tay cản người phía sau lại.
Một người nam nhân đội mũ lưỡi trai chậm rãi từ một gian bán quần áo bước ra, ngả ngớn huýt sáo, nhìn Nghệ Tu cùng Tô Dập mỉm cười âm trầm: "Xem tôi phát hiện gì đây.... "ánh mắt" cùng "sức mạnh", chậc chậc."
Nghệ Tu nheo mắt, lạnh giọng mở miệng: "Mày là ai?"
Nam nhân cởi bỏ mũ, lộ ra nụ cười khiêm tốn: "Nghệ đội trưởng, chúng ta tốt xấu gì cũng gặp mặt vài lần, không nhận ra tôi sao?"
Nghệ Tu nhíu mày, Tô Dập thì hơi trợn to mắt.
Cảnh tượng tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông cùng tất cả người từng gặp nhanh chóng lướt qua trong đầu, rất nhanh cậu liền bắt được một người có diện mạo giống hệt người trước mắt.
Đó là một đệ tử Hạo Ca Tông, có khi sẽ an tĩnh đi theo bên người Nghê Nguyên Tư, mấy lần tiến hành nghi thức tế điển, hắn chính là một trong những người trông coi ở bên cạnh!
Tô Dập nhìn hắn, lẩm bẩm mở miệng: "Là người Hạo Ca Tông..."
Nam nhân nhếch môi cười, búng tay nói: "Bingo! Quả nhiên không hổ là "ánh mắt" đại nhân tâm tâm niệm niệm lâu như vậy."
Nhóm Nghệ Tu đều nhíu mày, người này là người của Hạo Ca Tông? Chẳng lẽ Hạo Ca Tông đã bắt đầu có hành động rồi sao?
Tô Dập liếc nhìn đám tiểu quỷ chen chúc nhưng không hề thấy đại quỷ trong trung tâm, trong lòng hiểu được, này chỉ sợ chính là kiệt tác của người trước mặt, cũng không biết hắn làm sao giấu được khí tức của đại quỷ, tránh được thiết bị dò xét quỷ khí.
Simon cũng rút khẩu súng bên hông nhắm thẳng họng súng về phía nam nhân, đột nhiên mở miệng: "Tao cũng nhận ra mày."
Nam nhân hơi nghiêng đầu, hoàn toàn không để tâm tới họng súng đen ngòm kia, nhướng mày nhìn Simon.
"Hai năm trước ở siêu thị Nhất Hào, tao thấy mày kỳ kỳ quái quái núp trong góc, khi ấy mày thoạt nhìn là người ung dung nhất trong cả đám người... Shit! Gần nhất sao cứ gặp phải cái đám người này vậy? Simon mắng nhỏ một tiếng, trán ứa mồ hôi lạnh.
Nam nhân nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên bừng tỉnh: "A! Siêu thị Nhất Hào! Nhớ ra rồi, là tên ngốc mà Tử Vi Tông dạy dỗ ra đúng không?"
Tô Dập ngừng một lát, còn chưa kịp phản ứng tin tức ẩn chứa trong lời nói của hắn thì nam nhân kia lại đột nhiên cười ha ha: "Đúng rồi đúng rồi, tao nhớ còn có hai người sống sót ở trong đặc vụ bộ môn, đúng không? Hình như hôm nay có một người tới thì phải?"
Bình Hạo Diễm đứng sau lưng Nghệ Tu nháy mắt trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm nam nhân kia.
"Ai nha, thật sự quá đáng thương, ký ức thảm trạng ngày hôm đó vẫn còn thực mới mẻ." Nam nhân giả mù sa mưa vừa nói vừa lắc đầu: "Muốn trách thì trách tên rác rưởi Tử Vi Tông kia đi, nếu không phải hắn nói năng lỗ mãng với thánh tử đại nhân thì tao cũng không ra tay dạy dỗ hắn một trận, lại còn hại mọi người trong siêu thị bị vạ lây."
Tô Dập vì lời nói của hắn mà cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Bình Hạo Diễm.
Chỉ thấy Bình Hạo Diễm nhìn chằm chằm nam nhân kia, con ngươi nháy mắt tràn đầy tơ máu màu đỏ đáng sợ, cậu gào to: "Là mày! Là mày làm ra con quỷ cấp tám đó! Là mày hại chết ba mẹ tao!"
Nam nhân khoát tay: "Sai rồi sai rồi, không phải tao hại chết bọn họ, bọn họ rõ ràng vì che chắn trước mặt mày mới bị con quỷ kia ăn. Xét ra thì bọn họ bị mày hại chết chứ? Là vì mày, quá, yếu, cái gì cũng không làm được."
"Mày... mày!" Bình Hạo Diễm trợn mắt, ánh mắt dần dần đỏ ửng, lồng ngực không ngừng phập phồng, cắn răng căm hận!
Đỗ Phái Tuyết ở bên cạnh khẽ nhíu mày, vỗ vỗ lưng Bình Hạo Diễm trấn an.
"Nói đủ chưa? Ồn ào muốn chết!" Ánh mắt sắc bén lạnh như băng của Nghệ Tu hệt như hai lưỡi kiếm đâm thẳng về phía nam nhân, anh đột nhiên vọt tới, nắm đấm bọc trong tia sáng hung ác vung thẳng về phía đối phương!
Nam nhân nhanh chóng lui về saum từ trong túi quần móc ra một quả cầu màu đen, cười ha hả: "Mặc dù trận vẫn chưa bày xong nhưng lũ quỷ này cũng có thể chơi đùa với mày! Để tao hảo hảo nhìn xem, thân là quỷ thần chi nhãn cùng quỷ thần chi lực, bọn mày rốt cuộc có bản lĩnh gì!"
Nói xong, hắn hung hãn ném quả cầu đen trong tay xuống đất, nháy mắt quả cầu vỡ náy, hắc khí điên cuồng bắn ra, một con quỷ quái to lớn nhanh chóng từ trong quả cầu toát ra thành hình, hướng bọn họ gầm thét!
Đó là một con quỷ cự lang cấp sáu!
Mắt phượng của Nghệ Tu trở nên nghiêm nghị, bước chân không ngừng, ánh sáng toàn thân bùng phát, một quyền bọc trong ánh sáng đấm thẳng vào đầu con quỷ!
Ánh mắt Đỗ Phái Tuyết sáng lên, tay nắm đại đao rục rịch, thế nhưng chỉ là một con quỷ cấp sáu mà thôi, một mình Nghệ Tu đã dư dả.
Đầu quỷ cự lang bị đánh trúng, nó kêu thảm một tiếng, cơ hồ nửa cái đầu bị đập bể, thế nhưng vẫn giãy giụa bò dậy!
Ánh mắt Tô Dập nhanh chóng khóa chặt mảng lấm tấm màu trắng chợt lóe lên sau lưng con quỷ cự lang màu xám, luôn miệng nói: "Đông nam 10, cao 12, 1 met!"
Nghệ Tu híp mắt, thân hình chuyển một cái, lúc này hung hãn đấm thẳng mảng lấm tấm trên lưng con quỷ!
Nấm đấm bọc tia sáng sức mạnh đáng sợ hung hãn đánh trúng mảng lấm tấm kia, sức mạnh cường đại đến mức trực tiếp đánh gãy xương sống con quỷ cự lang! Nó ngay cả hừ một tiếng cũng không kịp đã trực tiếp ngã xuống đất, tiêu tán thành hắc khí khổng lồ!
Thế nhưng thừa dịp quỷ cự lang cản trở Nghệ Tu một chốc lát, nam nhân kia không ngừng lui về sau, đồng thời hai tay nhanh chóng kết ấn, thấp giọng lẩm bẩm đọc gì đó, đột nhiên hắn trợn trừng mắt, tròng mắt xoay tròn cực kỳ đáng sợ, đồng thời lóe lên một tia sáng kỳ dị.
Dư quang khóe mắt Tô Dập nhìn thấy tử trạng của nam tử, cậu cả kinh.
Không tốt, dựa theo bản ghi chép của Phong thanh Vi, hành động của nam nhân mới vừa nãy chính là kết ấn triệu hồi quỷ quái!
"Ầm" một tiếng thật lớn, lầu hai lầu ba cùng lầu bốn trung tâm nháy mắt tỏa ra vô số hắc khí, vô số tiếng gầm thét tràn ngập toàn bộ nơi này!
Tô Dập kinh sợ nhìn chung quanh, chỉ thấy rất nhiều quỷ quái cấp sáu cấp bảy hình thù kỳ quái từ một nơi nào đó bạo xuất, chúng ở trong thương trường gầm thét, ánh mắt tham lam thèm thuồng tập trung về phía bọn họ!
Đỗ Phái Tuyết khựng một lát, hất tay, vải mềm quấn trên đại đao thuận theo tuột xuống. Khí chất trên người cô đại biến, cô cúi đầu cười một tiếng, âm thanh mềm mại êm ái hệt như lụa là: "Đám nhóc đáng yêu, ta tới đây."
Nói xong, cô chợt ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười kỳ dị lại vặn vẹo, trường đao nắm chặt trong tay, vọt tới con quỷ cấp bảy cách đó không xa!
Nghệ Tu muốn túm lấy người nam nhân vội vàng muốn rời đi nhưng lại bị một con quỷ cấp sáu cản đường. Anh tung một cú đá mang theo sức mạnh cường đại hung hăng đá bay nó, thế nhưng người kia cũng nhân cơ hội chạy ra xa. Anh căm tức nghiến răng, xoay người ôm Tô Dập ở sau lưng, lạnh giọng nói: "Hạo Diễm! Bảo hộ bọn họ, anh cùng Tiểu Dập giết quỷ!"
Nói xong, Nghệ Tu mang Tô Dập nhanh chóng ngăn cản một con quỷ có hình rắn, dưới sự chỉ huy của Tô Dập, nắm đấm bọc tia sáng hung hãn đấm vào nhược điểm của nó!
Bình Hạo Diễm miễn cưỡng hồi phục tinh thần, rút súng quỷ chắn trước đoàn người Trần tiên sinh. Mắt thấy vô số quỷ quái cũng vọt về phía bọn họ, mồ hôi trán cậu ứa ra, tim đập thình thịch vang dội, ngón tay dài nhỏ nắm chặt súng quỷ đã có chút trắng bệch.
Cậu khó khăn nuốt nước miếng, trong miệng vẫn còn lưu lại vị kẹo mềm ngọt ngào. Cậu theo bản năng run run móc một viên kẹo bỏ vào miệng, giơ súng nhắm thẳng con quỷ cấp sáu không ngừng tiến tới gần.
Simon liếc nhìn vật phẩm trong thương trường không ngừng bị vật vô hình công kích đổ vỡ, lại nhìn Nghệ Tu đang đánh nhau với không khí, có chút không tín nhiệm nhìn Bình Hạo Diễm: "Nhóc con, cậu có được không vậy?"
Hô hấp Bình Hạo Diễm cứng lại, tinh thần căng thẳng rống to: "Cút con mẹ mày đi! Súng của ông rất mạnh! Cái người không nhìn thấy gì như mày im lặng đi!"
Giây tiếp theo, chùm sáng sáng ngời từ súng quỷ trong tay Bình Hạo Diễm bắn ra trúng vào người con quỷ cấp sáu kia!
"Chết đi! Đám gớm ghiếc đáng chết bọn mày chết hết đi!!" Bình Hạo Diễm đỏ mắt, rống giận.
Nhân chút khe hở sau khi Nghệ Tu đánh chết con quỷ rắn, Tô Diễm liếc nhìn Bình Hạo Diễm thì phát hiện súng quỷ phiên bản mới bắn ra một chùm sáng sáng ngời, chùm sáng kia bắn vào người con quỷ rùa đen cấp sáu ở trước mặt, chùm sáng cư nhiên xuyên thủng mai rùa, vô số chất lỏng màu đen từ vết thương trên mai bắn ra!
Bình Hạo Diễm nặng nề thở hổn hển, chùm sáng bắt đầu tùy tiện bắn khắp người con quỷ rùa đen, làm nó bị thương khắp người, thế nhưng vẫn chưa thể đánh chết nó!
Ánh mắt Tô Dập rơi vào cái đầu lộ ra ngoài mai, nhanh chóng xoay người nhắm thẳng cái đầu dữ tợn của con quỷ, đầu ngón tay dùng sức nhấn một cái, chùm sáng sáng ngời nháy mắt hung hãn xuyên thủng một mảng lấm tấm màu đen trên cổ con quỷ rùa đen!
Con quỷ rùa đen tê tê một tiếng, vô lực xụi lơ dưới đất, thân thể khổng lồ nhanh chóng hóa thành vô số hắc khí tan biến.
Bình Hạo Diễm thở phào, bàn tay nắm chặt súng quỷ không khỏi buông lỏng, sau đó hít sâu một hơi, tiếp tục nhắm tới con quỷ đến gần, ầm ầm công kích!
Sau khi kết xong trận phong ấn ở bên ngoài cao ốc, Vu Hãn Âm vừa mới chạy vào thì gặp phải tình cảnh vô số quỷ quái bạo xuất. Đôi mắt đào hoa của anh híp lại, nhanh chóng tìm được nhóm Nghệ Tu trên lầu ba, la thiên lăng trong tay hất một cái, lập tức quấn lấy lan can lầu ba.
Anh quấn một vòng bạch trù vào cổ tay, tung người nhảy một cái, bạch trù dài thật dài đột nhiên nhanh chóng rút ngắn, vun vút kéo anh lên lầu ba.
Sau khi lên tới lầu ba, Vu Hãn Âm dứt khoát lộn một vòng lên lan can, ánh mắt đảo qua liền thấy nhóm Nghệ Tu bị vô số quỷ quái cuốn lấy cùng Đỗ Phái Tuyết đang điên cuồng chém giết. Anh cũng tiến tới hỗ trợ nhưng dư quang khóe mắt nhìn thấy một người nam nhân cách đó không xa đang kéo cửa thoát hiểm, anh theo bản năng hất la thiên lăng trong tay, nhanh chóng quấn chặt lấy người kia.
Bình Hạo Diễm phát hiện Vu Hãn Âm lên tới, còn bắt được tên Hạo Ca Tông kia, cậu kích động la ầm lên: "Anh Vu, anh tới rồi! Đừng để tên đó chạy!"
Vu Hãn âm nhíu mày, bạch trù quấn nam nhân nháy mắt buộc chặt hơn. Anh nhảy xuống lan can, bạch trù trong tay hất một cái, nhanh chóng kết thành trận võng bảo hộ Bình Hạo Diễm cùng nhóm Trần tiên sinh, ngăn cản đám quỷ tiến tới gần.
Sau đó anh xoay người đối mặt với rất nhiều quỷ quái chen chúc xông tới, trong tay nháy mắt phóng ra vô số bạch trúng trói buộc đám quỷ đang ùn ùn kéo tới, giống như phân khu tách chúng ta.
Áp lực của nhóm Nghệ Tu nháy mắt giảm bớt rất nhiều, không cần vì chiếu cố Bình Hạo Diễm cùng nhóm Trần tiên sinh mà bó tay bó chân nữa. Mà Đỗ Phái Tuyết thì đắm chìm cả người trong chất lỏng màu đen, khóe miệng kỳ dị nhếch lên thật cao, tốc độ quơ múa đại đao cực nhanh, điên cuồng chén giết hết thảy quỷ quái nhìn thấy!
Nghệ Tu một quyền hung hăng đấm vào nhược điểm trước ngực con quỷ đà điểu, bắt nó tan thành hắc khí cùng chất lỏng đen. Vu Hãn Âm mắt lạnh nhìn lũ quỷ bị trói như con nhộng không ngừng giãy giụa, nắm tay giết chặt, một con quỷ bị la thiên lăng quấn chặt hét thảm, bị la thiên lăng đột nhiên siết chặt vặn vẹo thành một đoàn vặn vẹo, cuối cùng bị siết thành mảnh vụn.
Tô Dập thấy Nghệ Tu đánh chết con quỷ đà điểu cấp bảy kia xong thì nhân cơ hội giơ súng liếc nhìn con quỷ chim ưng bị la thiên lăng tròi chặt, nhắm vào mảnh lông trắng trên cổ nó. Đầu ngón tay bóp một cái, chùm sáng sáng ngời bắn ra xuyên thấu mảnh lông kia, thành công bắn xuyên nhược điểm giết chết nó.
Thấy tình thế đã được khống chế, Bình Hạo Diễm thở phào một hơi, đứng trong lưới phòng vệ không ngừng nổ súng trợ giúp nhóm Vu Hãn Âm. Mà sau lưng cậu, sắc mặt Trần tiên sinh cũng dễ nhìn hơn rất nhiều, vị Triệu tổng kia cũng dần dần trấn định lại.
Mắt thấy quỷ quái trong thương trường không ngừng bị giết chết giảm bớt, mà chính mình lại bị trói trong la thiên lăng không thề động đậy, nam nhân ngẩng đầu lộ ra cặp mắt đỏ ngầu, chợt hét lớn một tiếng, con ngươi trừng to đến cực hạn!
"Đi chết đi! Tất cả đều chết hết đi!!!"
Sau khi hắn gào ra câu nói kia, tất cả quỷ quái đột nhiên ngửa mặt lên trời rống to, hắc khí khổng lồ điên cuồng phun ra, sức mạnh cũng tăng vọt!
Tô Dập trợn to mắt, chỉ thấy tất cả quỷ quái đột nhiên được phủ thêm một tầng bạch quang quỷ dị.
Sau đó chúng chỉ chừa vài con quấn lấy bọn họ, số còn lại bắt đầu xoay người tông ra ngoài trung tâm!
"Cái gì?" Sắc mặt Nghệ Tu biến đổi, Vu Hãn Âm lập tức mở miệng: "Anh đã kết trận phong ấn, đám quỷ kia không ra được!"
Đỗ Phái Tuyết cả người bọc trong hắc khí hơi nghiêng đầu nhìn lại, khẽ nhíu mày, tựa như cười chúm chím than phiền: "Sao đi hết rồi? Đừng đi a!"
"Ha ha ha! Chết đi! Không giết được chúng mày thì để lũ người kia chết!" Nam nhân bị la thiên lăng trói chặt ngửa mặt cười như điên, con ngươi đỏ ngầu trừng đến mức tựa hồ sắp lọt ra ngoài, điên cuồng gào thét nói.
Nhóm quỷ quái hóa thành hắc khí hung hãn húc vào cửa sổ sát đất cùng cửa chính nhưng bị một đạo bạch quang bắn ngược trở lại.
"Mau, giết sạch đám này rồi đuổi theo số còn lại!" Nghệ Tu lớn tiếng nói, một quyền nặng nề đập gãy cái chân trước giơ lên cao cao của con quỷ bọ ngựa.
"Tây nam 23, cao 2.1!" Tô Dập nhanh chóng nhắm vào vết lõm trên má phải con quỷ, một phát súng bắn ra nhưng lệch một chút, chỉ xuyên thủng cổ nó.
Nghệ Tu híp mắt, nhanh chóng nhảy lên, chột một quyển đấm vào vị trí gần chùm sáng bắn trúng, lập tức đánh nát cái đầu tam giác của con quỷ.
Chờ bọn họ xử lý đám quỷ vướng víu tay chân thì phát hiện chỗ không đúng. Đám quỷ xông ra ngoài đã chia ra một bộ phận hi sinh chính mình dây dưa chống cự bạch trù đong đưa, để những con quỷ khác xông ra ngoài!
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã có quỷ sắp phá ra lỗ hổng, Vu Hãn Âm vội vàng bày lưới phòng ngự!
"Nguy rối Mau ngăn đám quỷ kia lại!" Sắc mặt Vu Hãn Âm đại biến, nhanh chóng quăng ra vô số la thiên lăng quấn lấy đám quỷ nhưng đã không còn kịp rồi.
"Ha ha ha ha ha ha! Bọn mày cho là cái này có thể ngăn cản được chúng, ngăn cản được tao sao?"
Trong tiếng cười to điên cuồng của nam nhân, cửa sổ sát đất lầu hai đột nhiên "rầm" một tiếng bể tan tành rồi rơi ào ào xuống quảng trường bên ngoài!
Bên ngoài cao ốc truyền tới một trận kêu rên, không ít người phát hiện cửa sổ thủy tinh của trung tâm mua sắm bể tan thành liền dừng bước lại, rối rít đứng ở xa xa vây xem.
Mắt thấy đám quỷ lao ra ngoài thương trường chuẩn bị đại khai sát giới, Tô Dập chợt tiến tới một bước, hai mắt trờn to, đưa tay hướng về phía đám quỷ.
Trở lại---- mau trở lại----
Vu Hãn Âm cùng Đỗ Phái Tuyết nhanh chóng xông tới đám quỷ, Nghệ Tu cũng muốn đuổi theo nhưng lại phát hiện Tô Dập yên lặng đứng im tại chỗ. Anh vừa quay đầu lại thì nhìn thấy tròng mắt cậu dần dần nổi lên tơ máu đỏ tươi!
Nghệ Tu kinh hãi lập tức xoay người đỡ Tô Dập, thế nhưng chỉ biết lo lắng chứ không biết nên làm gì.
Nhiệt lưu quen thuộc đập vào mắt, những con giun nhỏ nóng như lửa không ngừng ngọ nguậy trong con ngươi, đau đớn một lần nữa ập tới. Ánh sáng màu sáng nhàn nhạt xuất hiện trên người, mờ mịt như khói như sương nhưng nhanh chóng vọt về phía đám quỷ ở bốn phía, nháy mắt bao phủ ánh mắt đang lóe sáng quỷ dị của chúng!
Trở lại---- ta lấy thân phận quỷ thần lệnh cho bọn mi----
Nam nhân không thể tin trợ trừng mắt, gào thét: "Không có khả năng.... không có khả năng!"
Tô Dập trừng to cặp mắt tràn đầy tơ máu, hét lớn: "Trở lại cho ta!"
Đám quỷ đang xông ra ngoài chợt khựng lại, trong tầm mắt không dám tin của nhóm Vu Hãn Âm, chúng thật sự chậm rãi xoay người, một lần nữa quay trở lại trong thương trường!
"Không có khả năng! A....!" Nam nhân bị la thiên lăng trói chặt đột nhiên kêu thảm một tiếng, con ngươi trợn trừng của gã đột nhiên từ hốc mắt lăn ra, miệng mũi xuất huyết!
Nam nhân gào thảm: "Mắt... mắt tao!"
Tô Dập bắt đầu kịch liệt thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập phồng, mơ hồ có thể cảm giác được bàn tay Nghệ Tu đang đỡ mình cùng sức mạnh ấm áp cuồn cuộn không ngừng truyền tới từ ngực. Cậu trợn mắt nhìn đám quỷ ngoan ngoãn yên lặng đứng trong thương trường, cặp mắt ngày càng đỏ, thân thể khẽ run.
Trong mông lung, cậu cảm giác mình nắm giữ toàn bộ đám quỷ này trong tay, thậm chí là sinh tử của chúng.
Cậu cắn răng, hướng về phía đám quỷ kia từ từ siết chặt nắm tay.
"Chết!"
Tiếng nói Tô Dập vừa dứt, toàn bộ đám quỷ trong tầm mắt kinh hãi của nhóm Vu Hãn Âm chột nổ tung thành từng khối vụn màu đen, hóa thành hắc khí rồi hoàn toàn tiêu tán!
.*.
[Tác giả] Tôi: Khốc huyễn lắm đúng không?
Tô Dâp: Giận, trừng!
Nhất Hưu: Yên lặng giơ nắm đấm...
Tôi: (ôm đầu) đừng đừng đừng có gì từ từ nói...
Tác giả :
Thanh Loan Cửu Tiêu