Ám Dục

Chương 85

Dung Ân mơ mơ màng màng, cảm giác được vẻ dịu dàng, cô muốn mở hai mắt ra, nhưng sự đau đớn tối hôm qua làm cô rất sợ, cô không muốn tỉnh lại nhanh như vậy. Ít nhất ngủ như vậy, cô sẽ không đau, cũng không cần nhớ lại loại nhục nhã đó, nhưng cô lại muốn nhìn xem, người ôm cô là ai? Động tác nhẹ như nhàng như vậy, là mẹ sao?

Trong tiềm thức của cô, có đánh chết cô cũng sẽ không nghĩ đến Nam Dạ Tước.

Vương Linh đến xem cô hai lần, đứng ở ngoài cửa thấy Dung Ân còn ngủ, cũng không có tiến đến quấy rầy, cô thực sự không nghĩ ra, Dung tiểu thư làm sao vừa mới trở về, lại khiến cho người đầy vết thương như vậy?

Nam Dạ Tước ở bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào cái chai truyền dịch, mệt mỏi, liền đứng dậy đến ban công ngồi.

Khoảng giữa trưa, Dung Ân mới mở mắt ra, trằn trọc tỉnh lại, một cánh tay của cô để bên ngoài chăn, chất lỏng trong suốt chảy từng giọt, từng giọt qua ống tiêm đưa vào trong cơ thể cô.

Cô vẫn không hề động đậy, cũng không có nói chuyện, hai con mắt yên lặng nhìn vào chai truyền dịch trong bình thỉnh thoảng phát ra một ít bọt khí.

Nam Dạ Tước cũng không phát hiện cô tỉnh, chỉ là đến gần cô, sau đó mới thấy Dung Ân trợn tròn mắt.

" Ân Ân." Ánh mắt của cô vô hồn, nghe được động tĩnh, liền liếc mắt sang.

Nam Dạ Tước lúc này mới xác định cô đã tỉnh, trên gương mặt anh lập tức hiện ra sắc mặt vui mừng rạng rỡ, hướng về phía ngoài cửa kêu lên," Vương Linh, Vương Linh –"

" Cậu chủ," Vương Linh vội vàng lên lầu, vừa nhìn thấy Dung Ân, khuôn mặt u sầu cũng lập tức tán đi," Dung tiểu thư, cô cuối cùng cũng tỉnh rồi."

" Cô ấy đang đói bụng, bưng cháo lên đây."

" Được ạ."

Dung Ân cứ như vậy nghe bọn họ ta một câu ngươi một câu, Vương Linh đem cháo trứng muối thịt nạc đã sớm chuẩn bị bưng lên lầu, trong chén còn đang bốc hơi nóng, mới vừa ở lò vi sóng hâm nóng lên.

" Đưa cho tôi." Nam Dạ Tước từ trong tay cô nhận lấy chén cháo, muốn tự mình đút cho Dung Ân.

Anh thử qua nhiệt độ, cầm thìa ở trong chén quấy quấy vài cái, biểu hiện này anh đã tự hạ thấp mình, Dung Ân cũng chẳng liếc anh lấy một cái, người đàn ông ý bảo Vương Linh gối cho cô một cái gối sau lưng.

" Dung tiểu thư, ăn một chút gì đi, người mà bị sốt mà húp cháo thì sẽ khỏi rất nhanh." Vương Linh đỡ Dung Ân ngồi dậy, kê cho cô một cái gối ở sau lưng để cô dựa vào, cho cô có vị trí nằm thoải mái nhất.

Dung Ân miệng lưỡi khô khốc, một chút ít khí lực để nói chuyện cũng không có, phía ngoài miệng cũng khô nứt nẻ, Nam Dạ Tước đem thìa đưa đến bện cạnh miệng cô, Dung Ân liền buông lỏng mí mắt, nhìn một cách thật kĩ lưỡng người đàn ông trước mặt mình, trong con ngươi dường như dấy lên một ngọn lửa nhỏ, như có một cái gì đó vọt đến vào ngực bị đè nén chạy thẳng đến cổ họng.

Cô liền hất cổ tay người đàn ông ra, làm cho chén cháo khiến người ta chảy nước miếng nóng hổi đổ văng vào mu bàn tay của Nam Dạ Tước, đỏ lên một mảng lớn.

Vương Linh mở lớn hai mắt," Cậu, Cậu chủ."

Nam Dạ Tước vẫy xuống, chỉ thấy mu bàn tay không chỉ là đỏ, còn có hai mảng da đang mọng nước phổng rộp lên.

Anh cầm lấy chén cháo bị rơi xuống giường, nhìn xuống,nện mạnh một cái xuống nền đất, cháo còn lại trong chén vung vãi trên mặt đất, một chút bắn lên trên người, nhưng ai cũng không giám kêu lên.(do tớ là người miền bắc, nên hay gọi là bát cháo nhưng tớ muốn để chén cháo cho nó hay nên các bạn miền bắc hiểu nhé! ^^, -Khoai Môn Kem-)

" Để tôi đi lấy chén cháo khác." Vương Linh dứt lời, vừa muốn đi ra.

" Tôi không muốn ăn." Dung Ânánh mắt nhàn nhạt, đầu đau đớn rất khó chịu, thân thể lui lại muốn nằm xuống.

Nam Dạ Tước kéo chăn ra, thấy bộ dáng của cô như không muốn sống nữa, sợ cô không ăn cái gì, thân thể không chịu được, anh dùng sức một cái, lại không nghĩ rằng chiếc chăn đơn đều bị kéo hết xuống dưới, lộ ra nửa người trên trần truồng của Dung Ân.

Vương Linh chỉ là liếc mắt, mặt liền đỏ bừng,, ánh mắt ngượng ngùng, Dung Ân tùy ý để lộ “ cảnh xuân" ra ngoài, xung quanh người đều là vết thương, cô hướng về phía Nam Dạ Tước nở nụ cười," Đẹp không?"

Ánh mắt hiu quạnh như vậy, có chút làm người ta nhói đau, bên miệng theo động tác cô cười mà sinh ra trào phúng, Nam Dạ Tước trong cổ nhẹ cuộn, cảm giác đó nhất thời không thể diễn tả, chỉ cảm thấy trong lòng như có khối đá to lớn đè nặng, chắc chắn là cực kỳ khó chịu.

Dung Ân ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng liếc về phía anh, miệng vết thương bôi qua thuốc mỡ còn đang đau nhức, cô quên không được, Nam Dạ Tước giống như một con dã thú ở trên người cô cắn xé như thế nào. Rất nhiều chỗ máu đã thật sự chảy xuống, vết răng màu đỏ sậm loang lổ không chịu nổi.

Anh cầm lấy chiếc chăn đơn, chuẩn bị choàng trên bờ vai cô.

Chỉ là còn chưa tiếp cận, Dung Ân liền bắt đầu biểu hiện ra sự hoảng sợ, thân thể của cô bắt đầu lùi về phía sau, hai tay bắt đầu vung lung tung," Không được, không được tới đây–"

Nam Dạ Tước lông mày nhíu chặt lại, Vương Linh vội vàng tới bắt lấy cánh tay cô, Dung Ân trong mắt phủ đầy sự hoảng sợ, đột nhiên giống như là điên rồi, cầm lấy đồ ném về phía Nam Dạ Tước. Ống tiêm đâm đâm sâu vào bên trong da, máu chảy ngược ra một đoạn dài, nhìn thấy mà giật mình, Vương Linh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng hai tay đè lấy bờ vai của cô, làm cho cô tỉnh táo lại," Dung tiểu thư, chị đừng như vậy nữa."

Nam Dạ Tước cho rằng cô giận dỗi, anh sa sầm nét mặt, cô vẫn là bộ dáng như vậy, anh liền tới gần, hai tay dùng sức ôm lây bả vai Dung Ân, đem cô ôm chặt vào lồng ngực mình," Đừng làm náo loạn lên nữa, cô không muốn bày ra bộ dáng như người đàn bà chanh chua này không phải sao?"

Khuôn mặt vừa mới khôi phục được chút hồng hào của Dung Ân lập tức trắng bệch, hai tay đang đặt ở trước ngực Nam Dạ Tước, cô liều mạng xô đẩy, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng kêu rên," Buông ra, đừng đụng vào tôi, cút ngay–"

" Em dám đuổi tôi?" Người đàn ông với mái tóc ngắn màu rượu đỏ, hai mắt sắc bén lộ ra vẻ vô cùng không vui, cô càng giãy dụa, anh ôm càng chặt, Dung Ân hai chân ở trong chăn đơn đạp loạn xạ, cho đến khi khí lực chẳng còn nữa chỉ còn lại có bả vai run rẩy, giãy dụa dần dần yếu đi, Nam Dạ Tước thấy cô sắc mặt trong suốt như tờ giấy, vừa muốn bảo Vương Linh đi lấy một ít thức ăn mang lên, Dung Ân liền cúi mặt xuống, ở trước ngực anh nôn ra một trận, cuối cùng, tất cả những gì trong bụng cô đều nằm tại quần áo Nam Dạ Tước.

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, cũng không phải là cảm thấy bẩn, mà là trong đầu của anh có một chút suy nghĩ, phản ứng này, Dung Ân có phải là đang có..?

Khoảng thời gian lần trước tại ngự cảnh uyển, trong thời gian này, cô ấy cũng không ở bên cạnh mình.

Lại nói sau đêm đó, anh đã chính mắt trông thấy cô uống thuốc.

Nam Dạ Tước buông cô khỏi lòng ngực mình, Vương Linh mang chiếc chăn đơn khoác vào bả vai của Dung Ân, anh cố nén cơn tức giận xuống đem điện gọi cho Từ Khiêm “Lập tức tới ngay, đúng, ngay bây giờ!"

Người con gái nằm ở trên giường, chỉ lộ ra cái đầu, cô cũng không biết làm sao lại ói ra, chỉ là bị Nam Dạ Tước đụng vào người, sau đó cảm thấy rất sợ hãi, từng nơi trên cơ thể đều kêu gào bài xích.

Từ Kiêm chạy tới rất nhanh, nhìn thấy Dung Ân thì nói, “ Không phải đã tỉnh sao? Cậu trong cơn giận dữ gọi tớ đến làm cái quái gì?". “Cậu xem xem, cô ấy có phải đang mang thai không?" Nằm ở trên giường Dung Ân nghe nói vậy, sợ run lên, cô kinh nguyệt mới chấm dứt một tuần lễ, làm sao có thể sẽ có con chứ?

Từ Khiêm cũng lắc đầu," Chắc có lẽ không, bằng không tối hôm cậu hành hạ như vậy, trong bụng của cô ấy có khối thịt đi chăng nữa còn có thể giữ được sao?"

Nam Dạ Tước nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt vẫn bị mây đen bao phủ," Tôi không muốn nghe chắc có lẽ không, tôi muốn đáp án chính xác."

Từ Khiêm đi đến bên cạnh Dung Ân," Cái này phải đến bệnh viện mới biết được, tớ cũng không phải bác sĩ đông y có thể xem mạch mà biết được."

" Vậy thì đi bệnh viện." Nam Dạ Tước nói xong, người liền đứng dậy.

Dung Ân đang nằm trong chăn đơn thấy anh đang dần tới, giọng nói liền lãnh đạm," Tôi không có mang thai."

" Việc này em nói không tính." Nam Dạ Tước đi vào bên người Dung Ân, vừa ngồi xuống, cô liền vặn vẹo thân thể tránh đi sự đụng chạm của anh, trong ánh mắt tràn ngập rõ ràng sự chán ghét cùng sợ hãi.

" Vương linh, chuẩn bị quần áo"

“Vâng, Cậu chủ"

“Bỏ ra, ngươi đừng đụng ta– Nam Dạ Tước, ngươi đi đi"

Tay của anh vừa chạm vào trước mặt cô, Dung Ân liền run rẩy lên, ôm cái chăn đơn, ở bên ngoài, hai cái cánh tay bắt đầu phát ra từng khối chấm đỏ, bệnh này cùng dị ứng không khác nhau là mấy.

Từ Khiêm vôi vàng ngừng động tác của Nam Dạ Tước," Đợi đã."

" Có chuyện gì sao?" người đàn ông sắc mặt nôn nóng, rõ ràng vô cùng không kiên nhẫn.

" Có cái gì không đúng." Từ Khiêm lôi kéo Nam Dạ Tước lùi về bên cạnh, ý bảo anh cứ đứng ở đấy, đừng tới gần Dung Ân, Vương Linh từ trong tủ quần áo lấy ra chiếc váy dài, Từ Khiêm thừa dịp Dung Ân không đề phòng, lúc này mới từ từ đi đến bên giường của cô.

Thấy Dung Ân không có phản ứng quá khích gì, Từ Khiêm liền ở bên giường ngồi xuống, cô hai mắt đề phòng chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Dạ Tước, đối người khác cũng không có bất cứ kích động nào.

Anh vươn tay, chuẩn bị chạm đến cái trán của Dung Ân thì người con gái bắt đầu nhăn lông mày lại," Đừng sợ, tôi chỉ là xem xem cô hạ sốt chưa thôi." Dung Ân rủ đôi mắt xuống, sắc mặt cũng ôn hòa rất nhiều, Từ Khiêm ở trên trán cô sờ nhẹ," Không có việc gì, buổi tối chịu khó uống thuốc, ngày mai thì tốt rồi."

Nam Dạ Tước thấy cô đối với chính mình bài xích như vậy, còn đối với người khác bộ dáng cũng rất dịu dàng ngoan ngoãn, anh đi nhanh lên trước," Đây là có chuyện gì?"

Từ Khiêm tiến lên một bước kéo Nam Dạ Tước đi, đưa anh tới ban công.

" Cái gì, chướng ngại tâm lý?"

Từ Khiêm thân thể gục ở trên lan can, sợi tóc đen bóng, anh sẽ không nhìn lầm, cái này cũng chính là nguyên nhân anh một mực khuyên nhủ Nam Dạ Tước không cần phải đùa quá mức," Nhìn động tác của cô ấy không cho cậu đụng vào, tám chín phần, cô ấy cảm thấy cậu chạm vào cô ấy, sẽ mang cho cô ấy nhiều thương tổn, trí nhớ khắc quá sâu sau sẽ trở thành một loại sợ hãi, một khi tiến vào chiếm giữ trong nội tâm dường như sẽ thành bóng ma."

Nam Dạ Tước đốt lên một điếu thuốc, ánh mắt xuyên qua sương mù lượn lờ hướng về xa xa, môi mỏng mân mê điếu thuốc,"Vậy kế tiếp sẽ như thế nào?"

" Kỳ thật cũng không có việc gì cả, cùng lắm thì….," Từ Khiêm nghiêng khuôn mặt chuyển hướng về phía anh, sắc mặt cũng rất nghiêm túc," Chính là cậu không thể tiếp cận cô ấy, buổi tối ngủ không thể ôm, càng không thể làm tình, đối người khác thì lại không có ảnh hưởng gì."

" Chết tiệt!" Nam Dạ Tước đưa tay lên không trung nhưng hướng tới đối phương," Cái này còn không có ảnh hưởng, vì cái gì mà không cho tôi đụng vào, mà người khác thì lại không bài xích?"

Người đàn ông này cưỡng ép công lý về phía mình làm cho người ta cảm thấy muốn cười, Từ Khiêm âm thanh dịu nhẹ xuống," Bởi vì đem cô ấy tra tấn thành như vậy không phải người khác, chính là cậu! Cậu thật cường bạo, có thể đem người khác bức đến mức này."

Nam Dạ Tước quanh người bao quanh khí u ám,tức thì dập tắt xuống dưới, sắc mặt che kín âm u, nặng trịch,"Vậy, nên làm cái gì bây giờ?"

" Chỉ có một biện pháp."

" Cậu nói cho xong đi, đừng có dông dài như bà lão nữa."

Người đàn ông nổi giận.

" Sao cậu không chính mình nghĩ đi, chướng ngại tâm lý, tất nhiên là tìm bác sĩ tâm lí rồi."

Nam Dạ Tước ánh mắt lại hướng trên người Dung Ân," Cái bộ dáng này của cô ấy, tôi chỉ sợ cô ấy sẽ náo loạn, không chịu đi ra ngoài."

" Không phải chứ?, cậu còn có thể sợ phụ nữ sao?" Từ Khiêm không quên trêu ghẹo," Không có chuyện của tớ nữa, tớ đi về trước, tớ chỉ có thể trị vết thương trên thân thể thôi."

" Không cho ngươi đi", Nam Dạ Tước bực bội dậm dậm chân," Cậu đi, tìm cho cô ấymột bác sĩ tâm lí."

" Tớ?" Từ Khiêm rất không tự nguyện làm một việc hạ thấp mình như thế," Tại sao là tớ?"

" Bảo cậu đi thì cậu phải đi, đừng nói nhảm hết cái này đến cái khác nữa, nhanh lên!"

Từ Khiêm dường như bị Nam Dạ Tước đẩy mạnh ra khỏi phòng ngủ, anh không có theo vào, mà là đứng ở trên ban công, xuyên qua cửa sổ sát đất quan sát động tĩnh ở bên trong, Nam Dạ Tước móc một điếu thuốc ra hút, sắc mắt biểu hiện ra ngoài có chút chột dạ, anh thỉnh thoảng đứng ở cửa ra vào nghe một chút âm thanh, thỉnh thoảng lại đi đi lại lại vài bước.

Nam Dạ Tước không nghĩ cái phòng này cách âm lại hiệu quả như vậy, anh chỉ nhìn thấy Từ Khiêm đứng ở phía trước cửa sổ đang cùng Dung Ân nói chuyện gì đó, người con gái buông thỏng mi mắt, cũng không có lên tiếng, cũng không có phản ứng gì quá kích, Từ Khiêm nói xong lời cuối cùng, ngay cả ra hiệu cũng dùng đến, Nam Dạ Tước lúc này mới trông thấy rõ Dung Ân gật đầu.

Anh tưởng Từ Khiêm khuyên bảo thành công, kéo cửa ra để đi vào, chuẩn bị sai Vương Linh thay quần áo cho cô.

Dung Ân ngồi dậy, ánh mắt dừng lại trên người Nam Dạ Tước, liền có mấy phần vui vẻ," Tôi sẽ không đi khám, tôi không có bệnh."

Từ Khiêm hướng phía Nam Dạ Tước mở ra bàn tay ra nhún nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

" Em không thể không đi." Nam Dạ Tước thấy cô cười, liền lạnh mặt.

" Tôi không đi," Dung Ân càng nói càng thể hiện sự kiên định của mình, cô cong hai đầu gối lên, đem cái cằm nhẹ đặt lên trên đầu gối, cái động tác bình thường này, nhưng trong mắt Nam Dạ Tước lại như một lời khiêu khích," Nam Dạ Tước, như vậy không phải rất tốt sao? Từ nay về sau anh muốn đụng vào tôi, tôi liền ói đầy người anh."

Từ Khiêm nhịn cười, người đàn ông kiêu căng sắc mặt càng ngày càng ảm đạm," Em không đi phải không? Tôi đây bắt em phải đi"

“Anh bắt đi," Dung Ân đem hai tay từ chăn đơn duỗi ra ngoài," Nhưng tôi cho anh biết, tôi không phối hợp, Nam Dạ Tước, chẳng lẽ anh ngay cả suy nghĩ của tôi cũng muốn điều khiển sao?"

Cô cười lành lạnh, miệng câu dẫn ra đường cong có loại khiêu khích, Nam Dạ Tước biết rõ Dung Ân nói không sai, bệnh tâm lý trước tiên chính là phối hợp, hiện tại, cô không cần phải phản kháng, thân thể của cô đã hành động ra rõ ràng rồi.

Hai người ánh mắt đều giao nhau cùng một chỗ, cô cười rất tùy tiện, rất liều lĩnh, cười đến trong ánh mắt hiện ra trong suốt.

Nhưng Nam Dạ Tước lại cười không nổi, cho dù là muốn kéo xuống môi cũng không có khí lực.

Anh vốn định nói, cùng lắm là là một người phụ nữ thôi,chơi tàn tạ rồi, ném đi, tìm người đàn bà khác, nếu muốn trò chơi kích thích, anh có thể một lần nữa săn bắt, đàn bà chờ xếp hàng có thể vài vòng quanh thành phố Bạch Sa này.

Nhưng Tước thiếu có thói quen kiêu ngạo khi nhìn thấy cặp mắt như muốn đóng băng người khác kia, dần dần tinh thần lại ảm đạm, bàn tay của anh đang dần dần siết lại, trong lòng buồn bực không có chỗ để phát tiết, Từ Khiêm không cười nữa, cũng đã nhận ra sự khác thường của Nam Dạ Tước, người con trai đi vào đến cạnh anh, đặt trên vai anh vỗ nhẹ," Tớ về trước, Tước, cậu cũng đi cùng đi."

Đóng lại cửa, hai người theo cầu thang đi xuống phía dưới, Từ Khiêm giọng nói không nhanh không chậm," Cậu nếu chỉ là chơi đùa, có quan tâm hay không cũng không quan trọng, cùng lắm chơi chán thì ta ném đi, nhưng nếu cậu còn muốn giữ lại dù chỉ là một chút, trước tiên hãy khuyên cô ấy đi tới khám bác sĩ, loại tâm lý này thật sự không thể kéo dài được, bằng không sẽ mọc rể nẩy mầm, khó có thể loại bỏ."

Trong phòng ngủ, Vương Linh cầm quần áo chuẩn bị trên tay, Dung Ân xốc chăn lên," Tôi tự mình có thể làm được."

" Hay là để em làm cho." Người con gái giọng nói có chút khác thường, cô quay đầu đi, chỉ thấy Vương Linh con mắt đã đỏ lên.

" Em khóc cái gì chứ, tôi không sao".

“Em không nghĩ tới cậu chủ lại đối xử với chị như vậy," Trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người, Vương Linh hốc mắt ướt át," Em nghĩ sau khi chị trở về,cậu chủ sẽ rất vui mừng, Dung tiểu thư,chị hãy nghe lời cậu chủ đi, đừng có ôm đau khổ về mình nữa."

Vương Linh lấy từ tủ quần áo một chiếc áo sơ mi khác mang ra thay cho Dung Ân, cô hai tay ôm gối, đầu tựa ở trên giường, tối hôm qua sự việc lớn như vậy, Bùi Lang lần này nhất định là sẽ biết, mẹ ở bên đó, cũng không biết ra sao.

" Dung tiểu thư, em lấy cho chị một ít thức ăn mang lên đây nhé."

Dung Ân đang nghĩ cũng giật mình tỉnh lại, đã hạ sốt, tinh thần cũng tốt ra rất nhiều," Được, như vừa rồi trứng muối cháo thịt nạc đi."

" Vâng, được ạ, chị chờ một chút, em lập tức sẽ mang tới." Vương Linh thấy cô chịu ăn cái gì, vui vẻ còn không kịp.

Nam Dạ Tước lên lầu thìcthấy Dung Ân đang bưng chén cháo lên ăn, kim truyền bị tháo xuống, Vương Linh bên cạnh cùng cô nói cái gì đó, chỉ thấy Dung Ân gật gật đầu, bên miệng cười yếu ớt.

Ýthức được trong phòng có một người nữa, Dung Ân giương mắt nhìn lên, cháo đang ở bên miệng cũng không ăn nữa,,dường như cứ như vậy mà theo dõi anh.

Nam Dạ Tước vốn định đi đến, nhưng nhìn thấy ánh mắt của cô như vậy, rõ ràng bước chân cũng cứng ngắc, đứng cách giường rất xa.

Anh thấy động tác này của chính mình mà cảm thấy mất tự nhiên, đứng ở đó, có chút lúng túng.

" Cậu chủ, buổi tối ăn cơm ở nhà nhé?" Vương Linh đúng lúc phá vỡ không khí ngượng ngập này.

" Ừ, cô đi chuẩn bị đi." Nam Dạ Tước làm ra vẻ lơ đãng tiến lên, vừa mới đến gần một chút, Dung Ân thân thể cứ thể mà cuộn lên.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, hắn thân thể cao lớn nghiêng nghiêng dựa vào trước tủ quần áo," Em đã không đi, tôi sẽ đem thầy thuốc mời về nhà, em đỡ phải đi ra ngoài."

" Nam Dạ Tước, anh vì cái gì cứ muốn chữa trị cho tôi?"

Câu hỏi này, anh khó có thể mở miệng, anh dù da măt dày đến đâu, cũng nói không được là vì anh muốn cô, muốn ôm cô, vì có thể ngủ ở bêncạnh cô.

" Dung Ân, có bệnh phải trị."

" Tôi nói, tôi không có bệnh," Dung Ân cố ý nói," Nam Dạ Tước, tôi không trị thì sao? Bệnh này là trị không hết, tôi sẽ không để cho anh đụng vào tôi, tôi cũng không muốn trị……"

Cô từ chối quyết đoán như vậy, Nam Dạ Tước chỉ cảm thấy trong lòng có cơn tức giận," Được, vậy thì ở lại đây, khi nào chịu chữa trị thì khi ấy mới được bước ra khỏi cửa phòng này."

Dung Ân không hờn không dỗi, đem chén cháo đặt ở trên tủ đầu giường, thân thể lui vào trong chăn đơn, chỉ để lại cho Nam Dạ Tước một cái bóng lưng.

Anh lúc này mới phát hiện, đối mặt với Dung Ân lúc này thì lửa giận của anh đơn giản luôn bị khơi mào, người như anh luôn lấy cao ngạo, tỉnh táo làm chủ nhưng bây giờ như là đi gặp quỷ vậy.

Nhận được điện thoại của công ty, Nam Dạ Tước vẫn còn ở trong phòng ngủ, anh nhấn nút nghe," Chuyện gì?"

" Alo, tổng giám đốc, Bùi công tử muốn gặp ngài, hiện đang ở trong phòng tiếp khách."

Nam Dạ Tước khôi phục sự lạnh lùng," Biết rồi, tôi lập tức đến."

Anh đi ra khỏi phòng ngủ, vốn định cứ như vậy rời đi, nhưng nghĩ lại, thôi cứ đem cửa phòng khóa trái vào.

Dung Ân nghe được âm thanh chìa khóa chuyển động, cô nằm không nhúc nhích,trong ánh mắt thoáng vẻ ảm đạm.

Bùi Lang ý đồ đến rất rõ ràng, chính là muốn tìm người.

Nam Dạ Tước ngồi ở đối diện với anh ta, vểnh chân lên, trong tay đốt điếu xì gà," Anh nói đùa sao? Dung Ân, tôi lâu lắm rồi không gặp."

" Nam Dạ Tước, chuyện tối hôm qua, tôi và anh trong thâm tâm đều rất rõ ràng, tôi đã nhận lời mang cô ấy rời đi, tôi muốn hết lòng tuân thủ hứa hẹn." Bùi Lang khí thế không chút nào thua kém Nam Dạ Tước, từ lời nói cho tới khí chất, có loại khí chất thống lĩnh đại cục.

" Các anh làm việc đều phải đưa ra chứng cớ," Nam Dạ Tước đem xì gà đặt ở trên gạt tàn thuốc, từ đầu đến cuối không hút thêm lần nào nữa," Cứ vô duyên vô cớ chạy tới đòi người như vậy, không giống phong cách làm việc Bùi công tử a, hơn nữa, không phải là chỉ là một người phụ nữ sao? Chỉ cần Bùi công tử kêu lên sẽ có đầy người đầu ấp tay gối với công tử, Người phụ nữ kia tôi đã chơi chán, đã sớm cho cô ta tiền đuổi cô ta đi, nói không chừng đang được một công tử khác bao nuôi đấy."

Bùi Lang môi mỏng đậm ý cười, lơ đễnh," Tước thiếu làm việc quả nhiên gọn gàng, có thể ở ngay trong địa bàn của tôi hiển nhiên cướp người, trên đời này thì chỉ có anh."

" Bùi công tử," Nam Dạ Tước nhếch môi mỏng, thể hiện khí chất hơn người," Cao siêu như vậy đừng có mang đổ lên đầu tôi, tôi cũng không muốn vì một người phụ nữ mà nhảy vào địa bàn của anh, tôi chỉ là hiếu kỳ, Dung Ân hoàn toàn không có thân phận hay bối cảnh hơn người, làm sao có thể làm phiền Bùi công tử ra sức mà bảo vệ như vậy? Bây giờ làm việc, ai không chú ý đến lợi ích đây?"

Bùi Lang cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của anh, Nam Dạ Tước có chút khó hiểu, anh biết rõ lần này đến Tước thị là không tìm được người, vì sao còn cố ở đây làm gì chứ?

" Tước thiếu đã nói như vậy, tôi đây cũng không nên lưu lại ở đây lâu," Bùi Lang vẫn bình tĩnh như trước, bước đi lỗi lạc," Chỉ là làm phiền anh một chút, nếu nhìn thấy Dung Ân thì thay tôi nói một câu là mẹ Dung mọi việc tôi đều sắp xếp xong xuôi, bảo cô ấy không cần lo lắng."

Nam Dạ Tước môi mỏng khẽ cười, lộ ra chút ít mị hoặc," Kỳ thật, Bùi công tử có nghĩ tới hay không, chúng ta liệu có thể sẽ trở thành bạn của nhau?"

" Có thể đấy," Bùi lang đứng dậy," Chờ anh từ trong nhà tù đi ra, rửa sạch tầng tầng lớp lớp tội ác, có lẽ có cơ hội."

Nam Dạ Tước đậm ý cười, đôi mắt hẹp dài nhìn theo bóng lưng người đàn ông đi xa,dần dần cũng kéo dãn ra, anh đem cái bật lửa kim loại đặt tại trên mặt bàn gõ vài cái, tiện tay vung ra, ngón trỏ thon dài khẽ gõ cảm giác như một bản nhạc có tiết tấu, “Hừ, ra vẻ đạo mạo, sau lưng, những loại người như này không biết thu bao nhiêu là hối lộ, bộ dáng đã sớm thối rữa rồi."

Muốn cho anh ngồi trong nhà tù ư?, kiếp sau, sau nữa đều không khả năng!

Trở lại ngự cảnh uyển, Dung Ân đã thức dậy, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần ka-ki, cô yên lặng ngồi ở chiếc ghế trên ban công, xung quanh tỏa ra khí lạnh kéo dài cho tới tận phòng ngủ, đôi mắt vô hồn nhìn xa xa, dường như lạc về phía đường chân trời, trời chiều vừa vặn.

Nam Dạ Tước không lại gần, chỉ thấy cô đang nhìn cái gì đó rất xuất thần, Vương Linh tiến đến kêu nhẹ cậu chủ, Dung Ân lúc này mới quay đầu.

Trên bàn cơm, cô ăn uống cũng rất tốt, Nam Dạ Tước ăn vài miếng sau đó liền nhìn về phíaDung Ân đối diện, qua một ngày, cô gầy đi không ít, trên mặt chỉ có đôi mắt kia còn có chút thần sắc.

Dung Ân ăn qua vài món sau đó cũng lên lầu, Nam Dạ Tước cũng không đói, để đũa xuống theo sau.

Cô vẫn nằm ở trên giường lớn, chỉ để ra khuôn mặt cảnh giác nhìn về phía anh.

Nam Dạ Tước lại ngừng bước chân một lần nữa, anh ảo não tiến vào phòng tắm, tắm rửa, lúc đi ra thì trên người còn phảng phất hương thơm tươi mát, anh thật cẩn thận chậm dãi đi đến bên giường," Ân ân, Bùi Lang buổi chiều có tìm tôi."

Dung Ân trong ánh mắt có một tia lóe sáng," Mẹ tôi thế nào?"

" Anh ta đã sắp xếp ổn rồi, em không cần lo lắng." Nam Dạ Tước vừa có ý định tiến tới, đã thấy phản ứng của Dung Ân trước, cách anh rất xa.

" Em không cần thấy tôi giống như thấy hổ vậy," Nam nhân sắc mặt khó chịu," Tôi đây vài ngày tới sẽ không đụng vào em."

Anh dường như lấy lòng, nhưng nhìn tại trong mắt Dung Ân, lại cảm giác một loại vô lực, hiện tại cô cứ nhìn thấy Nam Dạ Tước lại nhớ tới sự tra tấn tối hôm qua, Từ Khiêm nói không sai, cô đã có bóng ma trong lòng, trên thân thể vẫn đau nhức như vậy, rõ ràng như vậy.
Tác giả : Thánh Yêu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại